Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 64

TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

KẾT THÚC: VÙNG ĐẤT CỦA NHỮNG VỊ THẦN

CHƯƠNG 64: CHÂN TƯỚNG CỦA SỰ THẬT

Wattpad: ssongrbb

Trình Mạch run rẩy nhặt chiếc vòng tay lên - nó giống hệt chiếc vòng anh từng thấy trong không gian cá nhân của Tần Sở Hà, chỉ khác là ký tự nhỏ được khắc trên đó đổi từ "Sở" thành "Mạch". Lòng anh chợt rối như tơ vò.

Từ lúc sinh ra anh đã được đeo chiếc vòng này, chỉ là không biết từ bao giờ anh bỗng tháo nó xuống. Vòng tay đi cùng anh hơn mười năm bị bỏ quên trong chiếc hộp sắt bám đầy bụi, nhưng Trình Mạch nghĩ sao cũng không nhớ nổi lý do mình cất chiếc vòng này đi.

Nếu chiếc vòng này đã tồn tại từ khi anh sinh ra thì nó hoàn toàn không phải bản sao anh làm ra sau khi nhìn thấy vòng tay của Tần Sở Hà; mà để đảm bảo sự tách biệt hoàn toàn giữa trò chơi và thực tế, vật dụng cá nhân trong hiện thực không thể mang vào trò chơi, vậy Tần Sở Hà cũng chẳng thể nhìn thấy vòng tay này trong thế giới trò chơi đó. Vậy tại sao một NPC như Tần Sở Hà lại có một chiếc vòng tay gần như giống hệt vòng tay của anh trong thế giới thực?


Trình Mạch hít sâu một hơi, lấy tất cả nhật ký của mình từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành khỏi giá sách. Anh chẳng có thời gian để lau sạch lớp bụi mịn li ti bám trên mặt bàn, bắt đầu từ cuốn nhật ký đầu tiên viết khi học tiểu học, anh đọc từng cái một, cố tìm ra dấu vết chứng minh phỏng đoán khủng khiếp kia của mình.

Những trải nghiệm trong quá khứ lần lượt hiện ra, nét chữ trẻ con, nhưng hình ảnh trước mắt lại sống động như thật - chính một bản thân từ nhỏ đã thờ ơ, nội tâm lại tiềm tàng sự hiếu thắng. Lần đầu tiên nhập học, lần đầu làm quen với những người bạn mới, lần đầu được cô giáo khen ngợi, lần đầu tiên trở thành lớp trưởng, lần đầu làm bài kiểm tra xếp loại ...

Đột nhiên, ngón tay anh dừng lại vào một ngày rất bình thường.


Trên đó viết: "Hôm nay, tôi muốn tự hỏi bản thân một câu, tại sao tôi luôn không thể đạt được vị trí đầu tiên?"

Lời nói của Dương Bình vang lên bên tai anh ---

"Vẫn là cậu thông minh nhất. Từ nhỏ đến lớn đều đứng vị trí số một, chưa từng tụt xuống thứ hai."

Hiện thực ở chỗ này đã xuất hiện vết nứt, Trình Mạch nén sóng to gió lớn trong lòng, lướt thật nhanh những năm tháng mình từng trải qua trong trang nhật ký. Anh phát hiện quãng thời gian hoãn mỹ ấy dường như có một vài khoảng trống không thể lấp đầy. Chỉ có một sinh mệnh từng hiện diện sống động và đủ đầy trong toàn bộ quỹ đạo của cuộc đời anh mới có thể xóa nhòa những khoảng trống ấy.

Trình Mạch lấy lại bình tĩnh, tủ lạnh mini trên bàn đã lâu không được bảo dưỡng vừa ngắt điện. Anh mở tủ lạnh, cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng khiến nước mắt anh kìm nén đã lâu trào ra.


Nước khoáng và sữa được xếp ngay ngắn thành hai hàng, đã hết hạn sử dụng ba năm. Anh không bao giờ uống nước khoáng, mà cái người thích uống nước khoáng kia lại vừa nói lời ly biệt với anh một ngày trước.

Anh đau đớn nhắm mắt lại.

Tất cả những thứ này đều đang nói cho anh biết Tần Sở Hà đã từng thật sự tồn tại trên thế giới này.

---

"Tức là anh đang nghi ngờ Tần Sở Hà vốn là người đến từ thế giới này?" Lộ Nhất Phàm trợn mắt há mồm nhìn anh, ngay cả bánh trứng mới ra lò trên tay cũng quên ăn, "Có chứng cứ xác thực nào không?"

Lúc đó hai người đang ở trong một quán ăn vặt sầm uất, trời đã sắp chạng vạng, học sinh tan học đổ về đây như lũ, mua cho mình cái pancake, hoặc lấy giùm bạn cùng phòng đói bụng vài phần cơm cuộn, chẳng một ai chú ý tới bọn họ.
"Vấn đề là không tìm thấy bằng chứng thuyết phục." Trình Mạch khuấy chén đá bào trước mặt, "Không có bất kỳ dấu hiệu trực tiếp nào cho thấy thế giới này tồn tại một người tên là "Tần Sở Hà", nhưng nếu dò lần trong quá khứ của tôi, thật sự có bóng dáng một người như vậy, nếu không rất nhiều chuyện đều không hề khớp."

"Thực ra cũng không kỳ lạ lắm." Lộ Nhất Phàm cuối cùng cũng nhớ ra, cắn một ngụm bánh trứng nóng hổi, nhồm nhoàm nói, "Theo lời Tần Sở Hà thì kẻ chi phối thế giới kia giống như một chương trình cao cấp, nhưng chương trình nào rồi cũng sẽ có sơ hở, chắc là nó chỉ có thể xóa bỏ sự tồn tại của một người. Nhưng xóa bỏ sự tồn tại của một người không chỉ đơn thuần loại bỏ hoàn toàn người này, mà cái ảnh hưởng khi loại bỏ người đó ra khỏi thế giới cũng không thể lường trước được."
"Là sao?"

"Anh biết hiệu ứng cánh bướm phải không? Mọi người trên thế giới này đều có liên hệ với những người khác. Một chút thay đổi nhỏ đều có thể tạo ra khác biệt cực lớn, nó lan rộng ra rồi khuếch tán bốn phía tựa sóng nước. Ví dụ vào một ngày nào đó Tần Sở Hà lau bảng đen, nếu hủy đi sự tồn tại của anh ta thì cần sắp xếp một người khác tới thế vị trí lau bảng đó, mà lúc đó có thể người này lại đang làm một việc khác nữa,... Cứ như thế, chỉ từ thay đổi một chuyện "Tần Sở Hà lau bảng đen" cũng mất rất nhiều rất nhiều công đoạn, huống chi là hoàn toàn xóa sổ anh ta khỏi thế giới này. Thay đổi quá nhiều cũng có thể sinh ra nghịch lý mà ngay cả những chương trình cao cấp nhất cũng không thể che đậy hoàn hảo được, nhật ký của anh là một ví dụ, nó mâu thuẫn với lời nói của Dương Bình."
"Nói vậy thì cậu cũng tin suy đoán của tôi, cảm thấy Tần Sở Hà thật sự có tồn tại." Trình Mạch nhìn Lộ Nhất Phàm.

"Lập trình viên không tin trực giác, họ chỉ tin vào chuỗi logic hoàn chỉnh." Lộ Nhất Phàm nhếch miệng cười, "Sự thật là ở đây đã sinh ra nghịch lý. Quá khứ chân thực phải tự nhất quán về mặt logic. Nếu không có, ắt hẳn có vấn đề."

"Cảm ơn cậu." Trình Mạch nở nụ cười, sau mấy ngày hôm nay đây là lần đầu tiên anh có thể thoải mái nở nụ cười như vậy. Nói chuyện với Lộ Nhất Phàm chẳng bao giờ phải quanh co lòng vòng, cậu ta luôn có thể nhanh nhẹn mà gãi thẳng vào chỗ ngứa. Thoải mái một hồi, Trình Mạch lại nghĩ tới vấn đề khác, "Nếu Tần Sở Hà thực sự tồn tại trong thế giới này, tại sao anh ấy không nói sự thật cho tôi biết? Ngược lại thì tôi nghĩ anh ấy đang làm mọi cách để che giấu sự thật này."
"Vì không muốn khiến anh dây vào vũng nước đục này." Lộ Nhất Phàm nhấp một ngụm Sprite, "Anh nghĩ xem, nếu anh ta nói với anh rằng anh ta là NPC trong trò chơi, chẳng thể tính là đã nói dối anh, mà chỉ gọi là lược bớt một vài chi tiết mà thôi. Nếu anh không tự mình khám phá ra sự thật, anh sẽ nghĩ rằng hai người chỉ gặp nhau trong trò chơi. Nói vậy cho dù anh không thể đưa anh ta tới thế giới này, nhiều nhất anh cũng chỉ buồn bã một đoạn thời gian mà thôi, vì dù sao thì anh ta cũng không thuộc về nơi này."

"Nhưng sau khi biết "hóa ra anh ấy từng ở trong cuộc sống của mình", mọi chuyện rất khác. Từ tiểu học cho đến bây giờ, hơn hai mươi năm dài đằng đẵng, anh ấy vốn nên tồn tại trên đời này, anh ấy vốn là một sinh mệnh sống. Chỉ nghĩ thế thôi, anh nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu anh ta trở về, đó cũng là điều anh ta không muốn thấy nhất. Anh ta sợ anh vì thế mà đánh mất thứ gì đó quan trọng."
"Tôi đã không còn quá nhiều thứ quan trọng." Trình Mạch mỉm cười, "Tôi có một cảm giác, rằng thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi chính là Tần Sở Hà."

"Tôi không thể tưởng tượng được một người vốn sống trên thế giới này bị nhốt trong khoảng thời gian và không gian hư ảo kia sẽ có cảm giác như thế nào." Trình Mạch cúi đầu nhìn xuống bát đá bào mình chưa mảy may đụng đến, "Ở cạnh anh ấy lâu như vậy, rõ ràng anh ấy không phải là người có quá nhiều du͙ƈ vọиɠ, vậy vì cái gì mà anh ấy lại đánh mất tất cả mọi thứ trên thế giới, bị giam cầm ở nơi chỉ có sự lặp lại vô tận ấy? Có quá nhiều điều không rõ ràng, nhưng tôi biết nếu lần này tôi để anh ấy tẩy sạch kí ức của tôi, thì thế giới này sẽ chẳng còn ai nhớ tới anh ấy nữa."

"Có thể tôi chính là liên hệ duy nhất của anh ấy với thế giới này." Trình Mạch nhìn Lộ Nhất Phàm, "Nếu là cậu, cậu chọn như nào?"
"Lập trình viên không đưa ra giả định vô nghĩa." Lộ Nhất Phàm cắn nốt miếng bánh trứng cuối cùng, hài lòng lau miệng, "Mà anh đã chọn được rồi đúng không? Gϊếŧ cái chương trình ngu ngốc đó đi, em ủng hộ anh."

"Nhưng tôi không biết làm thế nào để chủ động tiến vào trò chơi."

"Thế thì trùng hợp là..." Lộ Nhất Phàm cười tươi lộ hai hàm răng trắng, "Đúng lúc anh đây biết."

---

Thế giới lóng lánh ánh vàng, ở nơi sương mù bao phủ, một gốc cây tần bì lộng lẫy không gì sánh được nằm giữa trung tâm thế giới. Một con đại bàng dũng mãnh dừng lại trên cành cao nhất, dõi mắt nhìn về nơi Cây Thế Giới nối dài. Trong mắt nó là con chim ưng đang nghỉ trưa.

Một thứ nho nhỏ lông mịn màu rám nắng lao qua những ngọn cây. Đó là một chú sóc nhỏ, tay cầm một quả phỉ vàng tươi nhai vui vẻ. Đại bàng lạnh lùng liếc nhìn con sóc, sóc nhỏ bịt miệng chạy như chối chết. Nó lủi nhanh quá rồi va cả đầu vào ống quần Trình Mạch.
"Ratatosk, nay có tin gì mới thế?" Trình Mạch túm cổ con sóc nhỏ lên đặt ở vị trí đối diện mắt mình, "Ồ, ta quên mất, mấy tin tức mi đưa ta đều là giả."

Phương pháp của Lộ Nhất Phàm quả thật đã đưa anh vào thế giới trò chơi. Lần này phó bản No.0 đã tự động mở ra. Đây là phó bản gốc dựa trên thần thoại Bắc Âu. Trình Mạch không biết câu chuyện bên trong như thế nào, nhưng khi vừa tiến vào phó bản, thân thể anh đã phản ứng trước ý thức.

Cây thế giới Yggdrasil đứng đứng sừng sững ở trung tâm, trên đó đại bàng thông hiểu thế sự với con sóc thích gây xích mích không hợp nhau, mà giờ đây chú sóc nhỏ trong truyền thuyết đang run lẩy bẩy trong tay Trình Mạch.

"Không, không có tin nào giả hết, tui đã cải tà quy chính." Sóc nhỏ thỏ thẻ nói, phồng má định lén lút chọc chọc bảo bối nhỏ trong miệng mình, lại bị Trình Mạch bóp ra khỏi miệng rồi cầm trong lòng bàn tay, "Này! Hạt phỉ của tui!"
"Được rồi, đừng giả ngu nữa, nói cho ta biết gần đây có chuyện gì xảy ra?" Trình Mạch bóp chặt hạt phỉ, làm bộ muốn ném xuống rễ Cây thế giới.

Con sóc hét chói tai, tuyệt vọng dùng móng vuốt nhỏ đè lại bàn tay Trình Mạch: "Tui nói tui nói! Odin đã trao một con mắt cho Mimir, cái tên sống ở Jotunheim ấy, để đổi lấy nước suối của gã ta*."

*Trong thần thoại Bắc Âu, Odin dành một con mắt cho Mimir, vị thần khổng lồ canh giữ suối nguồn trí tuệ để có cơ hội uống nước suối. Con mắt trong nước suối cho phép ông ta nhìn thấy tất cả những gì ông ta muốn thấy.

"Nói vậy thì Odin đã có được trí tuệ?" Trình Mạch bình tĩnh hỏi, buông Ratatosk ra rồi ném Hạt phỉ cho nó. Người uống nước suối của Mimir có thể đạt được sự thông tuệ, mà con mắt của Odin ngâm trong nước giếng sẽ khiến ông ta trở nên không gì không biết. Giờ đây chỉ cần ông ta nghĩ, ông ta có thể tìm ra vị trí của Trình Mạch.
Căn cứ vào giấc mơ trước đó, đối thủ cuối cùng của họ chính là Chủ thần Odin. Nếu muốn tìm ra chìa khóa chống lại Odin, trước tiên phải ...

"Xin hãy chuyển tôi đến Niflheim*." Anh nói với Cây thế giới, "Tôi muốn gặp Nidhogg."

*Niflheim. Vùng đất Sương mù, nơi hệ thống rễ đầu tiên của Cây Thế giới kéo dài, con rồng khổng lồ Nidhogg sinh sống ở đây.

Mơ hồ, anh nghe thấy nơi gốc rễ đầu tiên của Cây thế giới truyền tới tiếng rồng ngâm uy nghiêm.

Bình Luận (0)
Comment