Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 68

TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

KẾT THÚC: VÙNG ĐẤT CỦA NHỮNG VỊ THẦN

CHƯƠNG 68: GIAO DỊCH CỦA THẦN 

Wattpad: ssongrbb

[Phó bản No.2961 kết thúc tại đây, số người chơi ban đầu: 20, số người sống sót: 6, hệ thống tự động tính toán điểm tích lũy, đếm ngược rời khỏi phó bản còn 20, 19 ...]

Thế giới xa lạ dần dần rút lui khỏi tầm mắt, sau bóng tối ngắn ngủi, ánh sáng của thế giới thực lại hiện lên trông thấy.

Trình Mạch mở mắt. Bức tường trắng muốt, chai dịch truyền treo lơ lửng, dụng cụ đơn điệu phát ra âm thanh nhỏ giọt nhàm chán, mùi thuốc khử trùng từng khiến cậu thấy khó chịu đã trở nên quen thuộc từ lâu. Nơi thành thị này đang có tuyết, tuyết trắng tung bay từ bầu trời xám xịt, dần trở nên mờ ảo dưới hiệu ứng của làn sương.


Đã hai năm trôi qua kể từ khi cậu được chẩn đoán.

Một ly sữa được nhét vào lòng bàn tay cậu, chất lỏng ấm áp dần dần sưởi ấm đôi tay lạnh giá. Tần Sở Hà kéo ghế ngồi ngay bên cạnh, lấy một quả táo đã được rửa sạch từ trong giỏ trái cây ra, tỉ mỉ gọt vỏ.

Phòng bệnh đơn rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bíp bíp đều đều của dụng cụ, vài tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới cũng bị lớp kính dày cách âm ngăn cản trở nên mơ hồ. Trình Mạch hơi mê muội nhìn những chấm nhỏ đầy màu sắc đang chạy trong tuyết, tưởng tượng cảnh cầu tuyết vỡ tung trên chiếc áo lông vũ sáng màu, tuyết mịn rào rào rơi xuống.

Cậu nhớ lần trước khi nhìn thấy cảnh tượng tuyết rơi như vậy, cậu cũng đang nằm trong một phòng bệnh ngập mùi thuốc khử trùng, nghe xác nhận là cơ bắp ở chân đã hoàn toàn teo lại, cậu không thể đi đứng được nữa.


Giọng nói chính mình cũng như mơ hồ như bay đến từ phương xa:

"Dẫn tớ tới thế giới trò chơi một lần đi."

Cậu thực sự nhớ những tháng ngày được chạy nhảy.

Đã qua một năm kể từ khi Tần Sở Hà đưa cậu vào trò chơi, ban đầu còn luống cuống, giờ đã trở nên thành thạo, cậu và Tần Sở Hà dần trở thành huyền thoại bí ẩn về những người chơi chưa từng thất bại. Nhưng Trình Mạch biết rằng những gì trò chơi mang lại cho con người không bao giờ là thật, mà là vô số ảo giác dối lừa. Quá nhiều người lạc lối trong trò chơi và phải trả giá bằng cả sinh mệnh.

Dù rằng ý nghĩa tồn tại của trò chơi này là dụ dỗ con người trong thế giới thực tiến hành trao đổi với nó. Nguyện vọng càng khó thực hiện thì cái giá phải trả càng đắt. Nhưng đối với Trình Mạch, cậu tiến vào trò chơi chỉ vì muốn trải nghiệm cảm giác đặt chân xuống đất trong giây lát, ngoài ra cậu chưa từng có suy nghĩ gì khác.


Sống chết có số, sau khoảng thời gian bàng hoàng và suy sụp ngắn ngủi, Trình Mạch bình thản đón nhận, điều duy nhất khiến cậu không an tâm là Tần Sở Hà, kể từ lúc đó cậu ấy càng trở nên trầm lặng hơn.

Đĩa trái cây được bưng đến trước mặt, trên từng miếng táo đều xiên một que tăm nho nhỏ. Tần Sở Hà cầm cái ly rỗng mà Trình Mạch vừa xuống sữa xong, cẩn thận mang đi rửa sạch trong bồn rửa mặt. Ánh phản chiếu từ tuyết rất chói, trong bóng dáng ngược sáng, tấm lưng cao lớn thẳng tắp của Tần Sở Hà như trông chân thực đến lạ.

Trình Mạch không khỏi thở dài:

"Cho dù tớ đi, cậu cũng phải sống tốt, biết chưa?"

Dòng nước chảy ào ào dường như dừng lại mấy giây, Tần Sở Hà im lặng một hồi, cũng không quay đầu lại, nói:

"Tớ không cho cậu đi đâu."

Trình Mạch nhếch khóe miệng:
"Giai đoạn sau của bệnh, tình trạng teo cơ dần dần lan ra toàn cơ thể, hầu hết bệnh nhân sẽ chết vì suy hô hấp. Khoảng thời gian từ khi phát bệnh cho đến chết thường sẽ không quá ba bốn năm, thời gian của tớ không còn nhiều nữa."

Dường như tiếng nước chảy sẽ không bao giờ ngưng lại, thoạt nhìn bóng lưng Tần Sở Hà lại càng tuyệt vọng và cô đơn.

"Tớ sẽ không để chuyện này xảy ra."

Hắn ngoan cố cúi đầu, rửa sạch ly thủy tinh vốn đã sáng bóng, bướng bỉnh như không bao giờ chịu khuất phục trước vận mệnh:

"Anh không cho phép nó mang em đi."

Trình Mạch nghẹn ngào, trái tim tựa như bị một bàn tay siết lấy, nước mắt lập tức tuôn ra. Cậu gắng sức nhắm mắt lại, thật lâu mới kìm chế được nỗi khổ sở, lời nói vừa đến bên miệng đã bị người nọ chợt bước tới ôm vào trong ngực.
Mùi bạc hà hơi lạnh xộc lên mũi. Đó là cái ôm đầu tiên của họ, nhưng Trình Mạch lại có ảo giác rằng cậu đã chờ đợi cái ôm này rất nhiều năm.

Khoảnh khắc ấy, tình cảm khiến cậu trăn trở bao năm phút chốc đã trở nên rõ ràng, cuối cùng cậu cũng hiểu ra xúc cảm bấy lâu nay mình dành cho Tần Sở Hà là gì.

Vì sao đến tận bây giờ mới hiểu?

Đã quá muộn.

---

Ban ngày càng ngắn, đêm lại dài vô tận, Trình Mạch không nằm viện nữa mà trở về nhà mình.

Đó là khoảng thời gian yên ả cuối cùng trong cuộc đời, bố mẹ gạt hết công việc sang một bên cùng nhau ở bên cậu, nhưng hầu hết thời gian cậu đều ngủ mê man, chỉ mơ hồ nhớ đến những tiếng thở dài khắc khoải của bố và tiếng nức nở kìm nén của mẹ.

Một bàn tay siết chặt lấy tay cậu. Cậu biết đó là Tần Sở Hà.
Mối liên hệ duy nhất của cậu với thế giới bên ngoài là thông qua Tần Sở Hà. Con đường duy nhất để thu thập tin tức lại là một thế giới trò chơi đầy dối trá và ảo tưởng, thật trớ trêu, nhưng chỉ có ở đó cậu mới có thể sống như một người bình thường.

Khi số lượng vượt ải tăng lên, số phó bản giảm, độ khó lại càng nâng cao. Trong quá trình chơi game, dù cố ý hay vô tình, họ đã biết được sự tồn tại của những phó bản đổi sinh mệnh từ miệng của những NPC cấp cao. Đó là những phó bản cao cấp với số hiệu nhỏ hơn 100. Đa số người chơi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chúng, chứ chưa nói tới việc thành công vượt qua. Bản thân cậu cũng không có suy nghĩ gì về chuyện này, bởi trò chơi chú ý đến sự thay thế công bằng tuyệt đối, không có độ khó trong phó bản nào có thể cáng đáng được sinh mệnh con người. Cậu nghĩ như vậy, nhưng tia sáng chợt lóe trong mắt Tần Sở Hà lại khiến cậu kinh hãi.
"Đừng có làm những chuyện vô nghĩa!" Lần đầu tiên cậu nổi giận, đè Tần Sở Hà vào tường, gần như rống lên. Mà Tần Sở Hà chỉ rũ mắt xuống, không nhìn cậu.

Đó là tư thế lảng tránh quen thuộc của Tần Sở Hà. Không phản bác, nhưng càng không thỏa hiệp.

Tư thế ấy khiến ngọn lửa trong lòng Trình Mạch sôi trào. Ngực cậu phập phồng dữ dội, tức giận đến mức không nói nên lời. Nhưng đằng sau cơn giận ấy, cậu biết thực ra đó là nỗi sợ hãi mà cậu không muốn nghĩ tới. Sợ hãi mất đi Tần Sở Hà.

"Em không muốn mất anh!" Cậu giận dữ trừng lớn đôi mắt đỏ bừng nhìn Tần Sở Hà, gần như nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng không ngờ Tần Sở Hà còn phản ứng mạnh hơn cậu.

"Anh cũng vậy!" Tần Sở Hà chưa từng lớn tiếng với Trình Mạch, hắn khàn giọng gào lên. Ánh mắt hắn thương tâm đến chết, như một con sư tử sắp mất đi bạn đời của mình.
Hành lang đen kịt chợt rơi vào im ắng, giọt nước từ đầu thạch nhũ rơi xuống, "lách tách" nhỏ trúng cái hố nhỏ trên mặt đất. Thanh âm kia tựa như cây kim chọc thủng bóng bay, khiến Trình Mạch đang tức giận bổng ỉu xìu. Cậu cúi đầu, mệt mỏi và chán nản tràn tới như thủy triều.

Đúng vậy, cậu lấy tư cách gì mà đòi hỏi Tần Sở Hà? Tần Sở Hà còn chịu đựng nhiều hơn cậu. Người chết luôn nhẹ nhàng nhất, bởi chỉ có người còn sống gánh lấy nỗi đau. Một nỗi đau không bao giờ tan biến trong cuộc đời.

Tần Sở Hà từng chút từng chút xoa dịu Trình Mạch, khẽ khàng nói xin lỗi, ôm Trình Mạch vào lòng rồi vươn tay vuốt ve cái gáy mềm mại của cậu. Cơn giận của Trình Mạch chợt tiêu tan, vòng tay trấn an của Tần Sở Hà ấm áp quá, khiến hốc mắt cậu nóng lên, nước mắt cứ vậy mà tuôn ra.
Trong nháy mắt ấy, cậu hiểu được Tần Sở Hà còn khổ sở hơn nhiều.

---

Ngày đó đến sớm hơn dự kiến. Nắng như thiêu như đốt, cơn cuồng phong cuốn lấy những ngọn cỏ dài héo úa, tiếng ngựa tám chân vang dội khắp trời. Vị vua xứ Asgard ngồi trong một cỗ xe lộng lẫy, vai rộng như núi, tay cầm cây giáo Gungnir vĩnh cửu tung hoành ngang dọc.

Mũi giáo chỉ vào một thiếu niên người bê bết máu. Thiếu niên trông mệt mỏi lại nhếch nhác, sợi tóc đen mềm bết máu, khuôn mặt tuấn tú chồng chất vết thương, nhưng đối diện với mũi giáo nhọn, đôi mắt ấy vẫn sâu như biển, nhìn thẳng vào Odin không người dám nhìn thẳng kia.

"Điều kiện vượt qua phó bản chỉ có một." Odin vô cảm nhìn hắn, giọng nói trầm như sấm nổ vang, Gungnir chỉ vào chóp mũi của thiếu niên.

Phương xa vang lên tiếng trống trận liên miên không dứt, câu nói tiếp theo của Odin chìm trong tiếng trống ầm ầm.
Dường như có ai hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng thì thầm một câu: "Anh xin lỗi."

Trình Mạch bừng tỉnh.

Vẫn là căn phòng quen thuộc, đồng hồ điểm tích tắc, rèm cửa dày cộp ngăn lại phân nửa ánh sáng mặt trời, cả căn phòng tựa như vẫn giống đêm qua. Lòng bàn tay lưu lại hơi ấm vô danh, có tiếng trẻ nhỏ vui đùa cách hai lớp kính thật dày, nghe không rõ lắm.

Tiếng động từ cửa khiến cậu ngẩng đầu lên, mẹ dựa vào cánh cửa cầm muôi nhìn cậu cười.

"Tiểu Mạch, mẹ làm một bàn lớn rất nhiều món, mau ăn lúc còn nóng, lạnh sẽ mất ngon."

Cảnh tượng này đã lâu rồi chưa gặp, trong ấn tượng của cậu, mẹ rất hiếm khi nấu ăn, bố thì hay làm hơn nhiều. Thỉnh thoảng đôi lúc mẹ về nhà, chuyện hay làm nhất là đưa cậu đến nhà bạn thân Liễu Thanh Thanh dùng bữa, Liễu Thanh Thanh hay trêu rằng khẩu vị khó ở của mẹ cậu là do mình nấu ăn giỏi quá chiều hư.
Thế nên người mẹ trước mặt cậu mặc tạp dề, tóc buộc lỏng cầm cái muôi bốc hơi nóng khiến cậu đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, ký ức trước kia chợt trở nên mờ mịt hư ảo.

"Sao vậy Tiểu Mạch? Sao lại ngây ra thế? Để mẹ xem xem..." Mẹ bước tới, săn sóc đặt tay lên trán cậu, "Hết sốt rồi mà."

"Mẹ, con ăn ké nhà dì Liễu nhiều như vậy, hay hôm nay hỏi xem dì ấy có muốn tới..."

"Ai cơ?" Mẹ ngẩng đầu lên, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ và lo lắng, "Dì Liễu? Dì Liễu nào?"

"Là ... Dì Liễu Thanh Thanh."

"Gì thế? Cái thằng nhóc này." Mẹ chợt mỉm cười, vươn tay sờ đầu cậu, "Mẹ và dì Liễu của con từ khi cô ấy kết hôn còn chưa gặp lại đâu. Cô ấy cũng khổ thật, kết hôn lâu như vậy rồi còn chưa có con, nghe nói năm ngoái mới cùng chồng chuyển ra nước ngoài, sao đột nhiên lại nhớ tới dì Liễu của con?"
Chờ đã. Chưa có con?

Đầu óc Trình Mạch bỗng trở nên trống rỗng, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói của chính mình, như thể không phải phát ra từ miệng mình:

"... Không phải họ có một đứa con trai sao? Tên là Tần Sở Hà."

"Tần Sở Hà?" Mẹ cau mày suy nghĩ một chút rồi kiên quyết lắc đầu, "Không. Dì Liễu của con không có con, mọi người đều biết mà, có phải con nhớ nhầm không?"

Hỗn loạn bao vây lấy Trình Mạch, thế giới quanh cậu chợt trở nên điên đảo. Mãi cho đến khi bị mẹ lôi ra khỏi giường đứng trên sàn gỗ nhẵn bóng, cậu mới nhận ra một điều.

Căn bệnh khiến cậu không thể xuống đất đã không còn nữa. Không, hoặc thế giới đã bị đảo lộn vì sự ra đi của một người.

Khoảnh khắc ấy Trình Mạch hiểu rằng Tần Sở Hà đã thực hiện một loại giao dịch nào đó trong trò chơi độc lập, dùng cái giá rất lớn là xóa mình khỏi thế giới này để đổi lấy sinh mệnh mới của cậu.
Trong cơn tuyệt vọng thấu tim, Trình Mạch cố bắt lấy tia hy vọng và đường sống duy nhất kia.

—— Nếu như chỉ muốn mạng sống của Tần Sở Hà, thì cứ để họ chết ngoài đời thực như cách đối xử với những người chơi khác kia là được. Nhưng với Tần Sở Hà, trò chơi này chọn cách xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của hắn, thậm chí còn không tiếc công che đậy tất cả ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm, vì hắn mà thay đổi cả thế giới.

Như vậy có nghĩa là Tần Sở Hà không đơn giản đã chết, mà có khả năng vẫn sống ở một nơi nào đó?

Anh không còn tồn tại trên thế giới này nữa, chỉ có em níu lấy những kỉ niệm về anh, em là sợi dây duy nhất kết nối anh với thế giới này.

Có phải anh vẫn ở nơi nào chờ em tới?

Bình Luận (0)
Comment