Trò Chơi Đối Kháng

Chương 100

Edit: Kazuo

Lúc Lý Hàn Phong tỉnh dậy đã là nửa đêm, muốn cử động thân thể, nhưng lại phát hiện toàn thân đều bị băng gạc quấn chặt, mỗi một tấc trên cơ thể đều cảm giác đau đớn đến thấu xương.

Một người hầu gái đang ngồi bên cạnh giường của Lý Hàn Phong, thấy Lý Hàn Phong tỉnh lại, cô nhanh chóng nhẹ giọng hỏi: "Lý tổng, ngài có yêu cầu gì không?"

“Đỡ tôi lên.” Lý Hàn Phong vẻ mặt vô cảm ra lệnh, người hầu vội vàng đỡ Lý Hàn Phong dựa vào giường, gương mặt phẳng lặng như nước, nhưng tim cô đã đập loạn xạ rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên cô chạm vào cơ thể của chủ nhân, hơn nữa còn đẹp trai đến như vậy.

Khi Lý Hàn Phong phát hiện trong phòng chỉ có hắn và người hầu trước mặt, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm.

“Em ấy rời đi khi nào?” Lý Hàn Phong uống cạn ly trà do người hầu đưa cho, hàng mi mảnh khảnh ngăn cản cảm xúc trong mắt.

"Người Lý tổng nói chính là..." Người hầu thận trọng hỏi, bởi vì cô vẫn không biết Lý Hàn Phong đang nói về ai.

Lý Hàn Phong xua tay, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, “Tôi muốn ở một mình, cô tạm thời lui ra đi!” Nghĩ đến lúc ấy Chu Lẫm trong cơn tức giận rời đi, hắn không khỏi cười nhạo suy nghĩ của chính mình. Lúc đó Chu Lẫm rời đi rất dứt khoát, sao có thể quay trở lại.

Người hầu gái đột nhiên chỉ về phía bên kia giường, nhẹ giọng hỏi: "Ngài có muốn đánh thức Chu thiếu gia không?"

Lý Hàn Phong giật mình, nhìn theo hướng người hầu chỉ, quả nhiên ở phía bên kia, Chu Lẫm đang ngồi ở trên ghế mang từ phòng khách vào, úp mặt vào mép giường mà ngủ, gương mặt tuấn tú tỏa nắng mang theo sự nhu hòa, trong mắt Lý Hàn Phong trông vô cùng yên bình.

Người hầu gái thấy Lý Hàn Phong không lên tiếng, chỉ thất thần nhìn nam nhân kia ngủ, vì thế tự giác cô lui xuống. Lúc người hầu đóng cửa lại, cô nhìn thấy khóe miệng Lý Hàn Phong nở nụ cười vô cùng vui mừng, không phù hợp với hình ảnh kiên quyết và tàn nhẫn như thường ngày.

“Em còn nói không yêu tôi sao?” Lý Hàn Phong cười khẽ vuốt tóc Chu Lẫm, nói thầm trong miệng: “Ngoại trừ tôi ra, không ai được phép yêu em!"

Ngón tay của Lý Hàn Phong sờ môi Chu Lẫm, cảm nhận được độ mềm mại trên đầu ngón tay, Lý Hàn Phong không thể không nghĩ đến những nụ hôn triền miên của hắn và Chu Lẫm.


Trong lúc ngủ dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo trên môi, Chu Lẫm vô thức liếm môi để loại bỏ cảm giác khó chịu này. Một động tác nhỏ như vậy nhưng trong mắt Lý Hàn Phong lại tràn đầy cám dỗ, sắc mặt Lý Hàn Phong trầm xuống. Quả nhiên người đàn ông này không lúc nào là không câu dẫn hắn.

Lý Hàn Phong bật cười, lợi dụng lúc Chu Lẫm vươn đầu lưỡi, hắn đột nhiên nhéo đầu lưỡi hồng nhạt của cậu, Chu Lẫm vì đau đột nhiên mở to mắt ngẩng đầu, che miệng kinh ngạc nhìn Lý Hàn Phong. Hiển nhiên vẫn chưa phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra.

“Tỉnh rồi?” Bởi vì cũng mới ngủ dậy, giọng nói của Lý Hàn Phong khàn khàn trầm thấp, khóe miệng nhếch lêb nhìn Chu Lẫm trước mặt.

“Có phải anh lợi dụng lúc tôi ngủ cắn lưỡi của tôi?” Chu Lẫm tức giận nói xong cảm thấy không đúng, lúc ngủ cậu không có thói quen đưa lưỡi ra khỏi miệng, Hàn Phong làm sao có thể cắn được, chẳng lẽ cậu bị cưỡng hôn? Nghĩ đến đây, Chu Lẫm khinh thường nhìn Lý Hàn Phong, người đàn ông này mỗi ngày đều đang suy nghĩ đến cái gì?

Lý Hàn Phong khẽ cười, nói đùa, "Sao không nói luôn là tôi lợi dụng lúc em ngủ mà thượng em?"

"…"

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ và xù lông của Chu Lẫm, tâm tình của Lý Hàn Phong bỗng thấy vui.

"Nói đi, em muốn chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?" Lý Hàn Phong chỉ vào vết thương trên người, nghiêm túc nhìn Chu Lẫm.

"Chết tiệt! Không liên quan đến tôi, ai biểu anh đột nhiên..." Chu Lẫm kìm lại từ "cường bạo", tự nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, cư nhiên lại gặp phải tình huống chỉ có nữ nhân đối mặt với uy hiếp này.

Tên Lý Hàn Phong đáng chết...

“Đến bên cạnh tôi ngủ đi.” Lý Hàn Phong vén chăn bông bên cạnh ôn nhu mời, “Tôi đã phái người đi tìm bằng hữu của em, cho nên hiện tại em chỉ cần an ổn ngủ một giấc.”

Chu Lẫm không ngờ rằng Lý Hàn Phong buổi chiều vẫn còn cứng rắn lại đột nhiên dịu dàng với mình như vậy, không khỏi nghĩ, người đàn ông này sẽ không tính làm gì khi cậu lên giường đúng không?


Nhớ đến cảnh tượng buổi chiều, Chu Lẫm cảm thấy phía sau có chút hơi đau.

Thật mẹ nó...

Edit: Kazuo

- ----------------------------------

Lý Hàn Uy muốn chạm vào Cố Phi đang đứng ngây người bên cửa sổ, lại bị Cố Phi hất tay ra.

“Anh đã vượt qua ranh giới.” Cố Phi khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lý Hàn Uy, “Không có điều đó trong thỏa thuận của chúng ta.”

"Haha!" Lý Hàn Uy cười lạnh nhìn Cố Phi trước mặt, "Vì cái gì mà cậu còn thủ thân cho người kia."

“Ngoài Lẫm ra, bất cứ ai đều đừng nghĩ chạm vào tôi.” Cố Phi vô cảm đi ngang qua Lý Hàn Uy, nhưng Lý Hàn Phong từ tốn nói, “Thuộc hạ của tôi vừa báo rằng người kia của cậu đã đến biệt thự của Lý Hàn Phong từ buổi chiều, vẫn chưa có rời khỏi, bây giờ đã là nửa đêm, cậu nghĩ xem bọn họ đang làm cái gì? "

Sau khi Lý Hàn Uy nói xong, đúng như dự đoán của hắn, Cố Phi dừng lại, cũng không quay đầu lại phản bác ngay lập tức. Lý Hàn Uy khẽ cười, nói tiếp: "Hắn có thể hết lần này tới lần khác nằm dưới thân của Lý Hàn Phong, sớm đã đem tính mạng của cậu vứt ra sau đầu rồi."

“Không, Lẫm không phải là người như vậy.” Cố Phi nắm chặt hai tay, giọng nói tuy rất bình tĩnh, nhưng lại không kiềm chế được thân thể đang run rẩy.

Lý Hàn Uy rất hài lòng với phản ứng của Cố Phi, vì vậy hắn cẩn thận đi đến phía sau Cố Phi, một bàn tay đặt nhẹ bên eo của Cố Phi.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||


“Cơ thể của cậu không khát vọng sao?” Lý Hàn Uy thì thầm vào tai Quý Phi: “Là một người đàn ông bình thường, kỳ thật cậu vẫn luôn muốn như vậy, phải không?” Hắn liếm vành tai của Cố Phi, bàn tay ở trên eo từ từ di chuyển về phía trước, "Người đàn ông đó trước giờ hẳn chưa bao giờ làm gì cậu đi, cậu không muốn trải nghiệm thử sao?"

Cố Phi thân thể cứng ngắc không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt lộ ra vẻ thống khổ. Chẳng lẽ trong lòng Chu Lẫm, cậu thật sự kém hơn Lý Hàn Phong sao?

Như vậy, những lời nói trước nay có tính là cái gì đâu.

Lưỡi của Lý Hàn Phong lưu luyến trên cổ Cố Phi, lòng bàn tay phủ lên thằng em của Cố Phi, cách lớp quần nhẹ nhàng xoa, "Rất thoải mái phải không, chúng ta thử làm đi, tôi sẽ cho cậu hưởng thụ loại khoái cảm tuyệt vời mà cậu chưa bao giờ biết đến."

Động tác vuốt ve của Lý Hàn Uy khiến Cố Phi có chút thất thần. Nhưng khi Lý Hàn Uy một tay đưa vào áo của cậu bất đầu xoa nắn, tay còn lại đưa vào trong quần, Cố Phi đột nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu tránh khỏi sự kiềm chế của Lý Hàn Uy. Nhưng người không có kỹ năng chiến đấu nào như Cố Phi sao có thể là đối thủ của Lý Hàn Uy, vì thế cậu dễ dàng bị Lý Hàn Uy đẩy vào tường.

“Anh nên biết những việc anh làm sẽ gây ra hậu quả gì.” Cố Phi lập tức trầm giọng nói, bởi vì cậu biết lấy thân phận của mình, Lý Hàn Uy hoàn toàn không dám động vào cậu. Giờ phút này Lý Hàn Uy chỉ nhất thời nổi lên tà niệm muốn phát tiết lên người cậu mà thôi.

“Cậu xác định rằng tôi sẽ không dám ra tay?” Lý Hàn Uy chưa từ bỏ ý định, ngón tay tiếp tục nắm lấy điểm yếu của Cố Phi, cười xấu xa, “Xem ra đã có phản ứng rồi.”

“Tôi ra lệnh lập tức buông tay, nếu không tôi sẽ chấm dứt mọi thỏa thuận với anh.” Cố Phi lạnh lùng đe dọa, nhưng phản ứng của cơ thể khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu lúc này Lý Hàn Uy là Chu Lẫm, cậu nhất định không chút do dự đồng ý làm tất cả.

Ngoại trừ Chu Lẫm, không ai có đủ tư cách để chạm vào cơ thể của mình.

“Buông ra!” Cố Phi lại tiếp tục quát.

Lý Hàn Uy thật sự buông Cố Phi ra, dục vọng trên mặt vẫn không có biến mất, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.

"Tôi sẽ không chạm vào cậu, nhưng cậu nên biết rằng với tính cách này, cậu vĩnh viễn đều không thể đấu lại Lý Hàn Phong."

Quý Phi không lên tiếng sửa sang lại quần áo, cuối cùng ngẩng đầu lên, vô cảm nhìn Lý Hàn Uy, "Anh quá đánh giá thấp tôi."

“Là cậu quá xem nhẹ Lý Hàn Phong!” Lý Hàn Uy xoay người ngồi ở trên sô pha châm thuốc, “Nếu tôi đoán không lầm, thực lực của hắn nhất định không đơn giản như vậy.”

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"


"Những lời nói dối của cậu sớm sẽ bị hắn ta nhìn thấu. Có lẽ hắn cũng đã biết rằng vụ bắt cóc hoàn toàn là do cậu lên kế hoạch."

“Anh nghĩ nhiều quá.” Cố Phi bật cười: “Tôi trước giờ chưa bao giờ suy nghĩ Lý Hàn Phong sẽ tin tưởng, chỉ cần Lẫm tin là được rồi."

“Vậy tại sao cậu lại cho hắn một tuần? Phải biết rằng với thế lực của Lý Hàn Phong, hắn ta sẽ sớm tìm ra tung tích của cậu.” Lý Hàn Uy khó hiểu hỏi.

"Thời gian là vũ khí tốt nhất. Nhưng tôi không nghĩ trong bảy ngày này, Lẫm và Lý Hàn Phong sẽ yên bình sinh hoạt cùng nhau."

Lý Hàn Uy nhìn Cố Phi trước mặt lộ ra một chút tàn nhẫn, liền biết được nam nhân này đã cẩn thận lên kế hoạch đối phó với Lý Hàn Phong. Chính là Lý Hàn Phong làm sao có thể dễ dàng đối phó như vậy.

"Tôi không biết cậuu nghĩ ra cái gì đối phó với Lý Hàn Phong, nhưng theo như chúng ta thương lượng trước, sau khi chuyện này xong, ngoại trừ Lý Hàn Phong thuộc về tôi, cậu phải giúp tôi kế thừa Thượng Nguyệt Bang."

"Chờ tôi và Chu Lẫm cùng nhau sang Mỹ, tôi đương nhiên sẽ thực hiện tất cả những điều mà tôi đã hứa với anh."

Nghe những lời của Cố Phi, Lý Hàn Uy dường như được an ủi phần nào, hắn ta cười phun ra vòng khói trong miệng, sau đó nghiêm túc nói, "Lý Hàn Phong có một danh sách và thông tin của các quan chức cấp cao phụ trách lực lượng của hắn trên khắp thế giới. Nếu cậu có thể có được danh sách đó, cậu không chỉ hiểu biết toàn diện hơn về sức mạnh của hắn, mà còn có thể phá hủy thế lực của hắn ở các quốc gia khác nhau."

“Anh nghĩ rằng hắn ta sẽ đặt danh sách đó ở nơi có thể lấy được?” Cố Phi nói toạc ra.

"Lý Hàn Phong bị cha tôi tước hết tài sản ở thành phố V, đồng thời hắn cũng đang chịu gia pháp của Lý gia, bây giờ xuống tay sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết."

"Mặc dù vậy, tôi không nghĩ rằng Lý Hàn Phong sẽ để cho tôi biết danh sách được giấu ở đâu."

Lý Hàn Uy cười khẽ hai cái, rồi nhìn thâm ý Cố Phi, "Đương nhiên chuyện này phụ thuộc vào người tên Chu Lẫm."

"Anh có ý gì?"

“Chẳng lẽ cậu không muốn biết sao?” Lý Hàn Uy cười gian đem điếu thuốc trong tay ấn vào trong tàn gạc “Trong lòng Chu Lẫm, danh sách của Lý Hàn Phong quan trọng hơn, hay là mạng sống của cậu quan trọng hơn.”

Bình Luận (0)
Comment