Trò Chơi Đối Kháng

Chương 107

Edit: Kazuo

"Phi Phi... xin cậu đấy... cho tôi ra ngoài quay một vòng... tôi sắp bị mốc rồi... không tin cậu ngửi thử xem..."

"Phi Phi... cứ nằm miết trên giường tôi sẽ phát điên mất... thật là khó chịu quá đi mất... Aaa... tôi chóng mặt quá..."

"Phi Phi... Phi Phi..."

Cho dù Chu Lẫm có cứng đầu như thế nào, Cố Phi vẫn kiên quyết lắc đầu, "Không được, vết thương của cậu... ngô." Cố Phi chưa kịp nói xong, Chu Lẫm đột nhiên duỗi đầu ngậm lấy môi Cố Phi lại, nhìn Cố Phi kinh ngạc trợn to hai mắt, Chu Lẫm trong nháy mắt đầy vẻ thương hại, lập tức đè Cố Phi xuống giường.

Cố Phi lo lắng sẽ chạm đến vết thương của Chu Lẫm, vì vậy cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy ngực của Chu Lẫm ra, "Lẫm, đừng có mà náo loạn a." Tuy nói như vậy nhưng mặt Cố Phi vẫn đỏ lên.

"Bà xã, tôi muốn ra ngoài. Có thể không?" Thanh âm ái muội của Chu Lẫm nhẹ nhàng thổi chỗ mẫn cảm bên tai, khiến Cố Phi có chút tâm hoảng ý loạn.

"Cũng... cũng không phải là không thể, nhưng..."

Cố Phi chưa kịp nói xong, Chu Lẫm đã hôn lên má của cậu, cao hứng nói: "Cảm ơn bà xã!"

Không đợi Cố Phi nói chuyện, Chu Lẫm đã nhanh chóng bắt đầu mặc quần áo.

Nhìn thấy tốc độ mặc quần áo như gió bão của Chu Lẫm, Cố Phi mới yên tâm để hắn xuống dưới.


Xem ra vết thương của Chu Lẫm gần như đã bình phục, Cố Phi nhẹ nhõm cười, thân thể của người đàn ông này thật sự không phải người thường có thể so sánh được.

"Lẫm, cậu có nhớ rõ tôi đã nói gì với cậu không? Hiện tại cậu tên là Giang. Sau khi ra ngoài đừng nói với người khác rằng cậu là Chu Lẫm." Cố Phi dặn dò.

"Chỉ cần tôi có thể rời khỏi cái giường này, đừng nói là đổi tên, đem cả khuôn mặt này thay đổi cũng được!" Chu Lẫm vừa cười vừa mặc quần áo vào.

Chu Lẫm cắt tóc ngắn, đội chiếc mũ lưỡi trai mà Cố Phi mua cho, cả người nhìn qua rất tươi tỉnh và điển trai.

Cố Phi bước tới để giúp Chu Lẫm sửa cổ áo, nhưng lại bị Chu Lẫm hôn một cái lên má.

Chu Lẫm cũng không có xa lạ gì với thành phố này (tạm gọi là thành phố Z), bởi vì Khoáng Dã lúc trước muốn vươn ra quốc tế, Chu Lẫn đã nhiều lần đến thành phố này ở Mỹ để đàm phán với các nhà kinh doanh quốc tế lớn. Mặc dù đã qua mấy năm rồi, nhưng Chu Lẫm vẫn không hề cảm thấy xa lạ, hắn cứ quay sang Cố Phi đang ngồi ở ghế phụ thao thao bất tuyệt kể về lịch sử vinh quang của mình khi ở thương trường. Còn Cố Phi thì cười rất ôn hòa, đối với Chu Lẫm cứ liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, kết quả Chu Lẫm càng nói càng hăng.

Cố Phi cùng Chu Lẫm bước vào một nhà hàng trong khách sạn sang trọng, vì để thỏa mãn nhu cầu ăn thịt thường xuyên của Chu Lẫm, lần này Cố Phi quyết định đãi Chu Lẫm một bữa ăn ngon.

Khách sạn này so về trang trí hay dịch vụ đều không thể bằng V thị, chỉ là vài món trong thực đơn khiến Chu Lẫm ngay người nửa ngày. Không phải đồ ăn quá đắt, chỉ thấy hơi kỳ lạ, người luôn tính toán tỉ mỉ trong sinh hoạt như Phi Phi từ khi nào lại thay đổi, biết cách hưởng thụ xa hoa.

Tuy nhiên, Chu Lẫm không lo lắng Cố Phi sẽ không trả được tiền, đối với Chu Lẫm, những con số này thật tầm thường. Dù sao Chu Lẫm vốn định để mình nuôi Cố Phi.

Chu Lẫm chăm chú nhìn thực đơn, cầm bút trong tay tích vào thực đơn từ trên xuống dưới, xem ra đã gọi rất nhiều món rồi. Cố Phi bật cười, xem ra mấy ngày nay đều là cơm canh đạm bạc đã khiến Chu Lẫm nghẹn quá sức.

Chu Lẫm và Cố Phi độc chiếm một cái phòng VIP, trên trần treo một chiếc đèn chùm khổng lồ bằng vàng, bên dưới có một chiếc bàn tiệc thịnh soạn gần như đầy đủ. Cố Phi cũng lười mắng người bên kia đang ăn dữ dội, nhiều đồ ăn như vậy, tiêu hay không tiêu là một chuyện, nhưng mấu chốt là ăn tới năm nào mới hết a, với lại hình như người bên kia còn có ý định gọi thêm món.


Ăn được nửa bữa, Cố Phi nhận được tin nhắn, đọc xong nội dung, vẻ mặt Cố Phi bất giác thay đổi, ngay sau đó cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy Chu Lẫm không nhìn về phía này, cậu không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tin nhắn được gửi tới từ những thuộc hạ của Cố Phi phái âm thầm bảo hộ Chu Lẫm, trong tin nhắn ghi Lý Hàn Phong đang đi đến gần phòng VIP này.

Cố Phi tạm thời rời khỏi phòng với lý do đi vệ sinh, vừa đóng cửa đã thấy người đàn ông đang tiến lại đây, trên người phát ra sát khí cùng băng giá khiến nhiệt độ của hành lang trống trải giảm xuống đột ngột.

"Lý Hàn Phong!" Cố Phi nhìn người tới, lạnh giọng nói.

Lý Hàn Phong dừng lại cách Cố Phi không xa, châm một điếu thuốc, vẻ mặt nhàn nhạt chậm rãi nói: "Đã lâu không gặp, Cố tiên sinh, không nghĩ tới cậu cũng ở nước Mỹ."

Nếu biết Lý Hàn Phong cũng ở nơi này, Cố Phi nhất định sẽ không cùng Chu Lẫm đến ăn ở đây. Lúc này, Cố Phi chỉ cảm thấy Lý Hàn Phong đang nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phía sau, ánh mắt lạnh như băng kia dường như đã xuyên thấu mọi thứ rồi dừng trên người Chu Lẫm.

Nhưng từ ánh mắt của Lý Hàn Phong, Cố Phi có thể thấy rằng Lý Hàn Phong cũng không biết rằng người bên trong là Chu Lẫm, hiển nhiên sự có mặt của Lý Hàn Phong ở đây chỉ là một sự trùng hợp.

"Quả thực đã lâu không gặp." Cố Phi bình tĩnh bước sang một bên, làm cho tầm mắt của Lý Hàn Phong phải dời từ cửa xuống người mình, "Anh tới tìm tôi không chỉ để chào hỏi tôi đi?

Lý Hàn Phong khẽ nhướng mày, phát ra một tiếng cười lạnh, "Đương nhiên là không phải, tôi vừa mới nghe tin Cố tiên sinh bị bắt cóc hơn một tháng trước. Tôi rất tò mò làm cách nào mà Cố tiên sinh thoát khỏi tai nạn."

"Chính xác thì anh đang muốn nói cái gì?" Cố Phi không kiên nhẫn lạnh lùng nói.

Lý Hàn Phong tiến lại gần Cố Phi, một tên thuộc hạ của hắn tiến lên cầm lấy điếu thuốc còn dở dang mà Lý Hàn Phong đưa cho, sau đó nhanh chóng lui về phía sau Lý Hàn Phong, sắc mặt Cố Phi kiên định đứng tại chỗ, không có một chút sợ hãi.


Lý Hàn Phong híp mắt nguy hiểm, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi biết, Chu Lẫm ở nơi nào?"

"Lẫm đã chết rồi! Là chính anh giết, anh không nhớ rõ sao?" Cố Phi bình tĩnh nói, nhớ tới ngày đó Chu Lẫm cả người đầy máu, cậu muốn giết người trước mặt ngay lập tức. Nếu không chữa trị kịp thời, giờ phút này Chu Lẫm thật sự không còn tồn tại nữa.

Nghe thấy từ 'chết', trong mắt Lý Hàn Phong lóe lên một tia thù địch, cái từ này hơn một tháng vẫn luôn là từ cấm, không ai được phép nhắc tới. Truyện Việt Nam

Sau khi Chu Lẫm biến mất, Lý Hàn Phong đã đi tìm cậu gần như từ khắp nơi trên thế giới. Ngay cả khi hắn ở Mỹ, hắn cũng thường xuyên lén đi tìm hiểu tin tức của Chu Lẫm gần đây, nhưng vẫn không có tin tức. Thậm chí một đoạn thời gian Lý Hàn Phong nghĩ rằng Chu Lẫm nó thật sự bị nước sông cuốn trôi, biến mất trong dòng sông.

Lý Hàn Phong không biết chuyện gì đã xảy ra bên dòng sông, nhưng điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là nếu ngày hôm đó hắn không sai Jason đưa người tay chân vô lực như Chu Lẫm đến một nơi hẻo lánh như vậy, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, ít nhất là tại thời điểm này, Chu Lẫm vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, nói không chừng cùng hắn chuyển đến đảo XX.

Lý Hàn Phong vẫn không biết chính xác điều gì duy trì hắn tin rằng Chu Lẫm vẫn còn sống trên thế giới này.

Chu Lẫm nhất định vẫn còn sống, lúc này suy nghĩ của Lý Hàn Phong càng mãnh liệt hơn.

"Chỉ cần tôi không nhìn thấy thi thể, em ấy nhất định vẫn còn sống." Giọng nói của Lý Hàn Phong trầm thấp, mang theo uy nghiêm không thể cưỡng lại, làm cho Cố Phi bắt đầu lo lắng. Không phải bởi vì Lý Hàn Phong sẽ phát hiện Chu Lẫm ở đây, mà là cậu sợ rằng sau khi Lý Hàn Phong phát hiện ra Chu Lẫm, hắn ta sẽ không từ thủ đoạn để mang Lẫm rời khỏi mình.

Cố Phi không sợ bất cứ điều gì, ngay cả khi đối mặt với cái chết, Cố Phi vẫn có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng đối với nguy cơ mất đi Chu Lẫm, loạn này chẳng khác nào hành hạ cậu cô độc cả đời.

Bởi vì Chu Lẫm đã hứa sẽ ở bên cậu mãi mãi, sao có thể dễ dàng để hắn biến mất cùng với hạnh phúc mà cậu phải bỏ ra bảy năm bầu bạn mới đạt được.

"Tôi đã xây một cái mộ cho Lẫm, nếu anh muốn nhìn thấy cậu ấy, tôi có thể cho anh đến xem." Vẻ mặt của Cố Phi tối sầm, giống như đột nhiên chìm đắm trong nỗi đau mất đi Chu Lẫm.

Lý Hàn Phong không nói gì. Kỹ năng diễn xuất điêu luyện của Cố Phi trong con mắt tinh tường của hắn chỉ xem như nửa thật nửa giả, vì vậy Lý Hàn Phong không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng hắn đã triển khai tất cả lực lượng hắc bạch lưỡng đạo, làm sao có thể không tìm thấy bất kỳ tin tức nào của Chu Lẫm. Trừ phi có một thế lực nào đó có thực lực như Lý Hàn Phong hắn bí mật giấu Chu Lẫm.


Nếu người này cứu Chu Lẫm ở sông, nên không phải vì tính mạng của Chu Lẫm, cũng không đem Chu Lẫm uy hiếp hắn, có nghĩa là người này coi Chu Lẫm rất quan trọng. Nếu hắn có thể thoát khỏi tầm mắt nhãn lang của hắn mà đem giấu Chu Lẫm hơn một tháng, người như vậy hiện tại trước mặt hắn chỉ có thiếu gia ôn văn nho nhã của Hồng Viêm Đường.

Thân phận thực sự của Cố Phi phải mất nửa tháng ở Mỹ mới tra ra được, lúc đó Lý Hàn Phong bắt đầu nghi ngờ liệu Chu Lẫm có bị nam nhân này che giấu hay không, nhưng những thuộc hạ mà hắn phái ra cũng không thu hoạch được gì. Nếu không đã bị ám sát một cách cực kỳ tàn bạo bởi một sát thủ bí ẩn.

Nếu Lý Hàn Phong tìm kiếm một tháng nữa mà không có manh mối gì như thế này, Lý Hàn Phong có thể thật sự phải từ bỏ, dù sao có rất nhiều việc đang chờ hắn ta làm, không thể để hắn tiêu hao hết sức lực vào chuyện này.

"Tôi sẽ đến." Lý Hàn Phong đột nhiên lạnh lùng nói, "Cho nên nếu cậu muốn cho vở kịch diễn ra thật chân thật, tốt nhất ngay lập tức phái người xây cho Chu Lẫm một cái mộ."

Cố Phi biết mặc dù lúc này Lý Hàn Phong ngoài miệng cố chấp, nhưng trong lời nói của hắn ta vẫn có chút nghi ngờ. Cho nên Cố Phi không nói gì, quay người chuẩn bị mở cửa đi vào, tay vừa chạm vào cửa liền lập tức quay đầu lại nhìn Lý Hàn Phong.

"Nếu anh không phiền, vừa lúc tôi có một vài người bạn muốn làm quen với người nổi tiếng như anh." Cố Phi vô cảm mời, tuy nhiên tay vẫn không có đẩy cửa ra.

Lý Hàn Phong dừng lại ba giây mới chậm rãi mở miệng: "Không cần, tôi còn có việc phải làm." Lý Hàn Phong lạnh lùng nói xong liền quay người rời đi.

Cố Phi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bóng lưng của Lý Hàn Phong biến mất dần ở góc khuất mới dám đẩy cửa đi vào.

Ngay khi Cố Phi bước vào cửa, ở góc cuối hành lang lại xuất hiện bóng dáng của Lý Hàn Phong, nhìn cánh cửa đóng chặt, hai mắt của Lý Hàn Phong híp lại.

"Tìm cách đuổi người đàn ông đó cùng đám vệ sĩ trốn xung quanh, tôi muốn đi vào tìm hiểu." Lý Hàn Phong muốn biết rốt cuộc loại ma lực nào vẫn luôn thôi thúc hắn mở cửa tiến vào bên trong.

"Vâng, Phong thiếu gia."

(Lời má Cáp: Cố Phi là một người tốt, cậu ấy không bao giờ tham gia vào cuộc chiến giữa các thế lực, cậu ấy là một người đàn ông tốt của gia đình. Cho đến chương này, Tiểu Cáp vẫn luôn duy trì cho Chu Lẫm và Cố Phi ở bên nhau, nhưng chỉ đến chương này thôi.)

(Trong chương tiếp theo, hãy xem Lý Hàn Phong và Chu Lẫm gặp nhau vui vẻ như thế nào.)

Bình Luận (0)
Comment