Trò Chơi Đối Kháng

Chương 151

Edit: Kazuo

Lý Hàn Uy đem điện thoại đặt ở bên tai Cố Phi, thân thể không ngừng hướng phía trước tăng tốc, cố ý ngăn cản Cố Phi nói chuyện.

Cố Phi đau đớn cắn chặt bàn tay của mình, dùng hết sức bình tĩnh gọi tên Chu Lẫm.

"Phi Phi, tôi đã quyết định." Chu Lẫm ở đầu bên kia điện thoại nặng nề nói, nhưng hắn hiển nhiên không ý thức được Cố Phi lúc này đang xảy ra chuyện gì, dừng một chút, Chu Lẫm tiếp tục nói: "Tôi không thể nhờ Phi Phi mới có được V70, cho dù bác Cố ​​có thương lượng với Lý Hàn Uy như thế nào để có được nó, nhưng từ giờ trở đi, tôi không muốn Phi Phi vì sinh mạng của tôi mà nỗ lực nữa."

Chu Lẫm mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng hắn không biết Cố Phi đã phải trả giá như thế nào cho mình, hắn không thể ích kỷ như vậy, người mà Chu Lẫm cảm thấy có lỗi nhất trên đời này chính là Cố Phi, hắn không thể để Cố Phi vì chính hắn mà mạo hiểm.

Cố Phi muốn nói chuyện, nhưng lại chịu thua trước sự tấn công dồn dập của Lý Hàn Uy.

Không nghe thấy Cố Phi trả lời, Chu Lẫm cho rằng Cố Phi đang buồn bã, liền tiếp tục nghiêm túc nói: "Phi Phi, chỉ cần cậu sống tốt, tôi thế nào cũng được, đó là sự thật, tôi không muốn nhìn thấy Phi Phi không hạnh phúc... Tôi..." Có vẻ như chủ đề ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, Chu Lẫm đột nhiên thay đổi giọng điệu, vui đùa nói: "Dù sao thì còn lâu tôi mới chết, cho nên không cần vội vàng kiếm V70. Phi Phi sao không thử sống vì bản thân mình, cho dù Phi Phi gặp bất kỳ rắc rối gì, chỉ cần cậu nói một lời, ngay cả khi tôi chết, tôi cũng sẵn sàng..."

Chu Lẫm đã cố gắng hết sức để thể hiện cảm giác hắn coi Cố Phi như người thân của mình, sau rất nhiều lần thúc giục, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại muốn nghe Cố Phi nói gì đó.

Chu Lẫm mơ hồ nghe thấy Cố Phi thở dốc, "Phi Phi, cậu làm sao vậy?"

Cố Phi sợ Chu Lẫm sẽ phát hiện ra, cho nên vội vàng nói: "Không... không có chuyện gì đâu!" Nhưng vừa dứt lời, Lý Hàn Uy ác ý húc một cái thật mạnh, làm Cố Phi suýt nữa kêu lên.

Mu bàn tay Cố Phi bị cắn đứt, máu nhỏ xuống chiếc chăn màu trắng, Lý Hàn Uy phóng thích xong vẫn không chịu rút lui, mà vùi đầu vào cố Cố Phi, tham lam lưu lại một dấu hôn đỏ thẫm.

Chất lưỡi dày đọng lại trên tai Cố Phi, Lý Hàn Uy nhẹ giọng nói: "Nói cho hắn biết, cậu bây giờ đang làm gì?"

Giọng nói nhỏ nhẹ của Lý Hàn Uy khiến toàn thân Cố Phi dựng tóc gáy, cảm giác xấu hổ thấm đẫm toàn thân cậu từng li từng tí.

Cố Phi nghỉ ngơi một lát vội vàng nói: "Lẫm, tôi còn có việc phải xử lý, tạm thời cúp máy."


Điện thoại bị Lý Hàn Uy khống chế trong tay, nhưng hắn ta rõ ràng không có ý định cúp điện thoại, theo thói quen trước đây của Chu Lẫm, khi cùng cậu nói chuyện, hắn phải đợi Cố Phi cúp máy trước, thì hắn mới có thể cúp máy.

Lý Hàn Uy lại hôn lên môi Cố Phi, nhưng lần này hắn rất dịu dàng, Cố Phi muốn quay đi, nhưng Lý Hàn Uy lại giữ đầu không cho di chuyển, cảm giác ghê tởm lại dâng lên trong lòng cậu, trước khi Chu Lẫm cúp điện thoại, Cố Phi luôn có cảm giác Chu Lẫm ở bên kia đang nhìn chằm chằm cậu.

"Ha hả! Phi Phi luyến tiếc không muốn tắt điện thoại đúng không?" Chu Lẫm lại bắt đầu cợt nhả nói.

Cố Phi thiếu chút nữa dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lý Hàn Uy, Lý Hàn Uy buông miệng, đem điện thoại đưa tới bên miệng Cố Phi, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nham hiển, hắn chính là muốn xem người đàn ông tự luôn tự xưng là thanh cao ở trước mặt hắn từ bỏ một tia cao ngạo cuối cùng.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Lý Hàn Phong lại yêu Chu Lẫm sâu sắc, mà người đàn ông này cũng hết lòng vì Chu Lẫm.

Lý Hàn Uy nhớ rất rõ, lần đầu tiên cùng Cố Phi ngủ, hắn đã cố tình làm đau cậu, thời điểm thân thể Cố Phi gầy yếu thống khổ đến cực điểm, Cố Phi chảy nước mắt kêu lên: "Lẫm, cứu tôi!".

Lý Hàn Uy chợt nhận ra cho dù hắn có hiểu rõ thuộc hạ của mình nhiều như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình vô dụng với người khác...

Nhìn Cố Phi ở dưới hạ thân, Lý Hàn Uy cuối cùng cũng cúp điện thoại, hắn vốn định muốn nhân cơ hội này để làm bẽ mặt Cố Phi một phen, khiến cậu phải từ bỏ bộ dáng thanh cao kia, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt Cố Phi đang nhìn hắn, Lý Hàn Uy lại xúc động không thể giải thích được.

“Cậu phải cảm ơn tôi như thế nào đây?” Lý Hàn Uy ném điện thoại di động của Cố Phi xuống giường, một tay nắm cằm Cố Phi, cười nhạt.

Cố Phi chỉ oán hận nhìn chằm chằm Lý Hàn Uy, không nói gì. Chuyện gì làm thì Lý Hàn Uy cũng đã làm, cư nhiên còn muốn cậu cảm tạ hắn.

“Không bằng, chúng ta thử hẹn hò đi.” Lý Hàn Uy dùng ngón trỏ vén sợi tóc mềm mại trên trán Cố Phi, lời nói có chút khiêu khích.

Cố Phi cười lạnh một tiếng, "Lý Hàn Uy, ngươi xứng sao?"

"Tôi khuyên cậu nên cẩn thận lời nói, đừng tưởng rằng tôi sợ lão gia hỏa Cố Trường Thanh kia, nếu là thứ mà Lý Hàn Uy tôi muốn, bất luận là dùng phương thức gì, cũng đừng nghĩ thoát khỏi tay tôi."


“Thật sao?” Cố Phi nhìn chằm chằm Lý Hàn Uy, trong mắt lộ ra tia khinh thường rõ ràng.

"Cậu tại sao cho rằng tôi sẽ đồng ý giao dịch với cậu..." Lý Hàn Uy cười lạnh nói xong, sau đó vòng tay qua eo Cố Phi, lại hung hăng đâm vào.

Lý Hàn Uy tham lam vì vẻ đẹp mà Cố Phi mang lại cho hắn, cũng thoải mái hưởng thụ, hắn chưa bao giờ nghĩ thân thể của một kẻ gầy yếu như vậy lại có thể mang đến cảm giác sung sướng chưa từng có.

Khi Cố Phi chìm vào giấc ngủ, cánh tay cường tráng của Lý Hàn Uy vẫn ôm chặt Cố Phi vào lòng, hôn lên mái tóc thơm của Cố Phi, Lý Hàn Uy hài lòng mỉm cười, vô cùng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Lúc Lý Hàn Uy tỉnh dậy, người trong lồng ngực đã biến mất, thay vào đó là tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, Lý Hàn Uy khẽ cười một tiếng, trần truồng không tiếng động đi vào phòng tắm.

Cố Phi dựa vào tường, nhắm mắt lại tiếp nhận dòng nước vòi hoa sen từ trên chảy xuống.

Thân hình mỹ lệ của Cố Phi dưới hơi nước nóng bỏng càng lộ ra vẻ quyến rũ, nước chậm rãi chảy dọc theo tấm lưng cong hoàn mỹ, làn da gần như trong suốt có thể nhìn thấy những dấu hôn đỏ rõ ràng.

Ý cười trên mặt Lý Hàn Uy càng đậm hơn, bởi vì đó là kiệt tác của hắn.

Lý Hàn Uy đột nhiên từ phía sau ôm lấy Cố Phi, Cố Phi đầu tiên là giật mình, sau đó ngay lập tức bình tĩnh lại, cậu cứ mặc kệ Lý Hàn Uy ôm mình như vậy, nhưng việc đụng chạm da thịt với Lý Hàn Uy vẫn khiến cậu cau mày khó chịu.

Đầu lưỡi Lý Hàn Uy lưu lại trên bả vai Cố Phi, "Chu Lẫm thật không biết quý trọng, mới có thể từ bỏ món bảo vật như cậu."

"Anh muốn nói cái gì?" Thanh âm Cố Phi rất lạnh.

"Cậu chỉ cười với Chu Lẫm đúng không? Từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ, cậu chưa từng cười với tôi một lần nào. Cậu dung mạo bất phàm, tính tình ôn nhu như ngọc, không nghĩ tới tính cách cũng ngoan cường như vậy. Tôi vẫn thích nhất lúc cậu ở trên giường cầu xin tôi, nét mặt cùng giọng nói mềm mại, không lạnh lùng chút nào." Lý Hàn Uy cười nói.


Cố Phi không hề dao động, xoay người rời khỏi phòng tắm, gương mặt không chút thay đổi.

Lý Hàn Uy đột nhiên nắm lấy tay Cố Phi, giọng nói vô cùng nghiêm túc, "Cậu định mặc kệ tôi đến bao giờ? Chuyện giữa chúng ta so với chuyện của cậu và Chu Lẫm còn thân mật hơn nhiều!"

Cố Phi không cách nào hất bàn tay Lý Hàn Uy ra, tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn, "Buông ra!"

Thái độ khinh thường của Cố Phi khiến cho Lý Hàn Uy tức giận, dùng sức đẩy Cố Phi vào tường, khống chế cậu ở giữa hắn và bức tường, "Cậu con mẹ nó còn giả bộ thanh cao cái gì, cũng đều là bị Lý Hàn Uy tôi chơi qua, có biết không?"

Cố Phi hơi rũ đầu, trong mắt u ám ánh sáng càng thêm mơ hồ, cậu yên lặng cắn môi, giống như một con cừu bị thương.

Nhìn thấy Cố Phi như vậy, lửa giận của Lý Hàn Uy cũng giảm bớt rất nhiều, hắn buông hai tay ra, sau đó đi vào dưới vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa, Cố Phi ở phía sau thấy Lý Hàn Uy không để ý tới cậu nữa, liền không nói một lời đi ra khỏi cửa, cho đến khi giọng nói thản nhiên của Lý Hàn Uy vang lên sau lưng cậu, "Lát nữa cùng tôi ăn cơm đi, cả một ngày cậu vẫn chưa ăn cái gì."

- -------------------------------------------------

Bởi vì cả ngày đều tự hỏi Cố Phi đã phải đánh đổi thứ gì để có được V70, cho nên lúc Chu Lẫm trở về vẫn là dáng chán nản. Mãi cho đến khi gọi điện cho Cố Phi, cậu mới yên tâm hơn một chút.

Chu Lẫm sống trong một căn biệt thự ven biển, lúc đầu Chu Lẫm chỉ nói đùa là cậu thích nhìn ra biển, vì vậy ngày hôm sau, Lý Hàn Phong liền mang Chu Lẫm đến biệt thự sang trọng gần bờ biển này nhất, còn nói, từ nay về sau, đây là nhà của chúng ta.

Chu Lẫm dựa vào lan can ở ban công hướng về biển, hai ngón tay gõ nhịp trên lan can, nghĩ xem khi nào Lý Hàn Phong trở về, để hắn ôm mình xem phim, nếu không người đàn ông kia khẳng định sẽ lại sốt sắng đòi làm tình với mình cho mà xem.

Lúc Lý Hàn Phong trở về đã là nửa đêm, nhìn thấy Chu Lẫm ngủ như một đứa trẻ dựa vào băng ghế ngoài ban công, trong lòng thật ấm áp, tên tiểu tử này nhất định là đang đợi hắn.

Bế Chu Lẫm lên giường, Lý Hàn Phong liền đi tắm, sau khi xác định Lý Cừu thật sự đã chết, tâm trạng Lý Hàn Phong cũng không còn nghiêm túc như trước.

Nhưng... Vì sao Cố Bắc Thanh đột nhiên muốn gặp hắn?!

Lý Hàn Phong tự nhận là giữa hắn và Cố Bắc Thanh không hề có bất kỳ quan hệ nào, cũng không có hợp tác làm ăn, thời điểm Thượng Nguyệt Bang tranh chấp với Hồng Viêm Đường, Lý Hàn Phong cũng chưa bao giờ tham gia vài. Thế mà Cố Bắc Thanh lại đột nhiên phái người truyền tin cho hắn, yêu cầu gặp mặt, chưa kể trong thư nhấn mạnh rằng đây là chuyện rất quan trọng.

Chuyện gì quan trọng... Hoặc chuyện mặt đơn giản chỉ là một âm mưu.


Hồng Viêm Đường chuyên bồi dưỡng sát thủ, những kẻ gây cản trở trong việc làm ăn gần như đều đã bị đám sát thủ này tiêu diệt, Lý Hàn Phong biết rõ điểm này, một khi hắn đồng ý nói chuyện trực tiếp với Cố Bắc Thanh, hắn chắc chắn sẽ phơi bày bản thân trước đám sát thủ đó.

Đảo XX là địa bàn của Lý Hàn Phong, nếu Hồng Viêm Đường muốn gây sự ở đây, Lý Hàn Phong tin chắc Cố Bắc Thanh sẽ không thể sống sót rời khỏi đây. Vì vậy, ngay cả khi bọn họ gặp nhau, Lý Hàn Phong cũng không lo lắng về bất kỳ nguy hiểm nào.

Nhưng nếu đã gặp nhau, tốt nhất vẫn cẩn thận một chút, không thể thấp hơn Lý Cừu được...

____________________________

Lý Hàn Phong đi ngủ, theo thói quen hôn Chu Lẫm trước, ôn nhu nói, bà xã ngủ ngon, rồi mới nằm xuống.

Nhưng Lý Hàn Phong vừa nằm xuống, Chu Lẫm liền tỉnh, có lẽ là ngủ quá nhiều, sau khi tỉnh lại liền không còn buồn ngủ nữa.

“Lý Hàn Phong, tôi ngủ không được.” Chu Lẫm nhẹ giọng nói.

Lý Hàn Phong nặng nề ừ một tiếng, siết chặt vòng tay, ôm chặt Chu Lẫm vào trong ngực, cúi đầu mở đôi mắt thâm thúy nhìn Chu Lẫm, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Bảo bối, em muốn ám chỉ tôi cái gì? Chỉ cần mạnh dạn nói ra, lão công nhất định sẽ thỏa mãn."

"..." Chu Lẫm có chút muốn đập đầu vào tường, cậu có ám chỉ cái gì sao? Chỉ đơn giản là không thể ngủ được thôi mà.

Thấy Chu Lẫm xoay người đưa lưng về phía mình, Lý Hàn Phong cười nhẹ hôn lên vành tai Chu Lẫm, "Bảo bối, ngày mai tôi tiếp khách trên du thuyền, em có thể đi cùng tôi không?"

“Du thuyền hiện tại là của lão tử, tôi còn chưa cho phép anh tiếp bất kỳ người nào đâu?” Chu Lẫm giả bộ tức giận nói.

“Vậy ngày mai tôi có thể cầu xin bà xã đưa tôi lên đó được không?” Giọng nói ôn nhu từ tính của Lý Hàn Phong khiến Chu Lẫm cảm thấy phấn chấn.

“Còn phải xem biểu hiện của anh.” Chu Lẫm lại xoay người đối mặt với Lý Hàn Phong, khẽ hừ một tiếng, cố ý cao giọng nói: “Chỉ cần anh đáp ứng về sau chuyện lớn nhỏ gì đều nghe tôi, tôi sẽ... "

“Ngoại trừ chuyện giường chiếu, còn lại tất cả đều tuân lệnh bà xã hết.” Lý Hàn Phong vội vàng trả lời, trán khẽ tựa vào trán Chu Lẫm, nở nụ cười thật xấu xa.

"..."

Bình Luận (0)
Comment