Trò Chơi Đối Kháng

Chương 168

Edit: Kazuo (nãy mình có nghía qua xem sơ thì phát hiện ra còn mấy chương nữa là hết quyển 4, tức là cũng gần kết thúc cp chính, qua quyển 5 sẽ tập trung cp Uy - Phi hơn).

Lý Hàn Phong lái xe đến biệt thự của Cố Thâm Mục, khi mọi người nhìn thấy đó là Lý Hàn Phong, liền chủ động mở cửa để Lý Hàn Phong vào, một người hầu tiến lên dẫn Lý Hàn Phong vào bên trong. Lý Hàn Phong quét mắt xung quanh, phát hiện vệ sĩ nơi này nhiều hơn lần trước gấp mấy lần.

Cố Thâm Mục làm như vậy hiển nhiên là muốn đề phòng hắn.

Lý Hàn Phong tin chắc mục đích Cố Thâm Mục gặp hắn không phải để lấy mạng hắn, nếu không thì đã không chọn địa điểm là biệt thự tư nhân của hắn ta, đây chẳng qua là nói cho người khác biết đã vào địa bàn của hắn mà thôi.

Sau khi vào phòng khách, người hầu liền lui ra ngoài, người ngồi trong phòng khách không phải Cố Thâm Mục, mà là thân tín cũ của Lý Cừu, Phó Tuyệt.

“Phong thiếu gia, xin hãy giữ gìn sức khỏe.” Phó Tuyệt đứng dậy, nở nụ cười âm hiểm nhìn Lý Hàn Phong.

"Ông biến mất sau cái chết của Lý Cừu. Tôi còn tưởng rằng ông đã bị Lý Hàn Uy giết, không nghĩ đến là phản bội Thượng Nguyệt Bang, chạy qua đây gia nhập vào Hồng Viêm Đường."Lý Hàn Phong lạnh lùng nhìn Phó Tuyệt, khinh thường nói.

"Khi lão gia còn sống, ba vị thiếu gia đều bị thuộc hạ trừng phạt, cho nên mặc kệ ai là người kế thừa Thượng Nguyệt Bang, thuộc hạ cũng sẽ không tiếp tục ở lại bang."

Lý Hàn Phong cau mày, Phó Tuyệt làm gì, hắn không có hứng thú, Lý Hàn Phong tiến lên vài bước, giữa lông mày hiện lên một tia hung ác, nghiêm thanh nói: "Chu Lẫm đâu?"


Trong mắt Phó Tuyệt, sự khinh bỉ trong mắt Lý Hàn Phong chính là khinh thường hắn, khi còn ở trong Thượng Nguyệt Bang, ngoại trừ Lý Cừu, tất cả mọi người đều phải nể mặt hắn ba phần, chỉ duy nhất Lý Hàn Phong, vô luận đem hắn tra tấn đến cái dạng gì, trước sau như một vẫn là tư thế ngẩng cao đầu, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

"Phong thiếu gia, xin mời đi theo tôi." Phó Tuyệt nói xong liền hướng tầng hầm đi tới, nhưng sau khi quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ quái dị.

Cố Thâm Mục rõ ràng đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng tầng hầm, ở đoạn thang cuối cùng, Lý Hàn Phong thậm chí còn cảm thấy kiến ​​trúc ở đây còn kiên cố hơn phòng hình đường ngầm của hắn ở V thị.

Bước vào bên trong chỉ có vài chiếc ghế và một chiếc bàn gỗ, Phó Tuyệt khẽ cười nói: "Phong thiếu gia, mời ngồi. Thuộc hạ chỉ muốn hỏi ngài mấy vấn đề. Đương nhiên, đây là do Cố thiếu gia hỏi."

Lý Hàn Phong không nói gì, ngồi đối diện Phó Tuyệt.

Trên tường bên cạnh Lý Hàn Phong và Phù Tuyệt có một tấm gương lớn, nhìn rất kỳ lạ, ánh mắt Lý Hàn Phong rơi vào tấm gương, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Chiếc gương này thực ra là gương hai chiều, đằng sau tấm gương là một căn phòng khác, từ phía Lý Hàn Phong mà nói, nó chỉ là một tấm gương bình thường, nhưng những gì nhìn thấy sau tấm gương là toàn bộ hình ảnh căn phòng nơi Lý Hàn Phong đang ở.

Nhưng người ở sau tấm gương, lại chính là Chu Lẫm.


Chu Lẫm không ngờ Lý Hàn Phong sẽ thực sự đến, cậu nghĩ Lý Hàn Phong là một người dùng trực giác để nhìn ra thứ gì đó đáng giá hay không, là người suy xét thận trọng giữa cái lợi và hại.

Chẳng lẽ hắn không biết nếu đồng ý Cố Thâm Mục một mình đến đây, rất có khả năng sẽ mất mạng sao? Mà tình huống này có quá nhiều thứ không chắc chắn, chỉ vì chính cậu, mà mọi thứ đều đáng giá hay sao?

Chu Lẫm ngơ ngác nhìn Lý Hàn Phong ở đối diện tấm gương, khi nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng hắn, mới biết Lý Hàn Phong đã phát hiện mình ở bên kia tấm gương, nụ cười nhàn nhạt kia chính là để trấn an bản thân cậu.

Chu Lẫm đột nhiên rất khó chịu, trái tim của Lý Hàn Phong dành cho cậu sớm đã vượt qua tình yêu của cậu dành cho hắn. Nhưng chính mình lại...

Thấy ánh mắt Chu Lẫm mờ mịt, Cố Thâm Mục đi tới bên cạnh Chu Lẫm, khom người ở bên tai Chu Lẫm cười khẽ: "Em không phải rất cảm động sao? Anh hùng xã hội đen cư nhiên vì em mà chịu chết."

Vừa nghe đến hai chữ " chịu chết", Chu Lẫm kinh ngạc nhìn Cố Thâm Mục, "Ngươi muốn giết hắn?"

Cố Thâm Mục mỉm cười: "Cái đó thì còn tùy thuộc vào em, Tiểu Lẫm."

Trên thực tế, Cố Thâm Mục không dám giết Lý Hàn Phong. Nếu Lý Hàn Phong chết trên địa bàn của mình, chắc chắn sẽ mang đến phiền toái cho Hồng Viêm Đường. Nếu thuộc hạ của Lý Hàn Phong cùng Hồng Viêm Đường cá chết lưới rách, Cố Bắc Thanh sẽ đem tất cả trách nhiệm tính lên đầu hắn.


Cố Thâm Mục muốn gặp Lý Hàn Phong ở đây với hai mục đích, để hủy hoại danh tiếng của Lý Hàn Phong, và thay thế hắn ta như một sự tồn tại đáng sợ trong giới xã hội đen. Hơn nữa, hắn cũng sử dụng Lý Hàn Phong để đe dọa Chu Lẫm.

“Cổ Thâm Mục, ngươi không được giết hắn!” Chu Lẫm phát điên, trong lòng dần dần trở nên sợ hãi.

Cố Thâm Mục thấy mình đã đạt được hiệu quả, cười nói: "Tiểu Lẫm, bình tĩnh một chút," Cố Thâm Mục lại trải tờ giấy trước mặt Chu Lẫm, "Mục ca cảm thấy không cần phải giải thích với em đi."

“Cố Thâm Mục, ngươi con mẹ nó không phải là người!” Chu Lẫm tức giận trừng mắt nhìn Cố Thâm Mục, sau đó bất an chuyển ánh mắt Lý Hàn Phong.

_________________________________

"Lời nói của ông đối với tôi không có giá trị gì, kêu Cố Thâm Mục ra đây." Lý Hàn Phong âm trầm nói.

“Phong thiếu gia, từ từ, đừng nóng vội.” Phó Tuyệt nói xong liền đẩy một cái hộp nhỏ đến trước mặt Lý Hàn Phong, “Cố thiếu gia muốn thấy thành ý của Phong thiếu gia.”

Lý Hàn Phong cầm lấy hộp mở ra, bên trong chỉ có một cái đinh nhọn.

"Tôi nghĩ Phong thiếu gia hẳn là minh bạch ý của Cố thiếu gia, mời ngài làm cho."


Lý Hàn Phong cầm chiếc đinh trong hộp lên, cười lạnh một tiếng, "Thật là nhàm chán." Nói xong, hắn ấn đầu chiếc đinh đâm vào lòng bàn tay, sau đó quay đầu nhìn vào gương, mặt không chút thay đổi cười lạnh nói: "Cố thiếu gia hài lòng chưa?"

Đôi mắt thản nhiên của Lý Hàn Phong lộ ra một tia hàn khí cực độ, Cố Thâm Mục nhìn Lý Hàn Phong, trong lòng không khỏi run lên, lập tức gọi điện thoại cho Phó Tuyệt, sau đó, Chu Lẫm nhìn thấy Phó Tuyệt lấy ra một cái hộp, đem mấy chục chiếc đinh ở bên trong đổ ra ngoài.

“Cổ Thần Mục, ngươi chết không toàn thây.” Chu Lẫm tức giận gầm lên, trong lòng vô cùng hối hận, nếu như cậu tin tưởng Lý Hàn Phong, hẳn mọi chuyện sẽ không đến mức độ này.

Cố Thâm Mục xoa đầu Chu Lẫm, tỏ ra vẻ sủng nịch "Chỉ cần em điền vào tờ giấy này, liền có thể cứu Lý Hàn Phong, vì cái gì lại không chịu điền? Không phải em yêu hắn rất nhiều sao? Trong trái tim của em, chẳng lẽ mạng của Lý Hàn Phong còn không bằng với đống số liệu kia sao?" Thấy Chu Lẫm nắm chặt tay, Cố Thâm Mục nở nụ cười nham hiểm: "Thật ra tôi không muốn lấy mạng của Lý Hàn Phong, nhưng Lý Hàn Phong vì người yêu mà tự mình đưa tới cửa, em nghĩ xem, nếu hắn biết trong lòng người yêu của mình không bằng những con số kia, có phải hắn sẽ thất vọng với em lắm không?”

Chu Lẫm nhìn tờ giấy trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Phong, trong lúc phân vân, cuối cùng chậm rãi cầm lấy cây bút.

Cố Thâm Mục hài lòng mỉm cười, chỉ cần Chu Lẫm viết đầy đủ dữ liệu, bất kể Lý Hàn Phong có trở thành kẻ thù của Hồng Viêm Đường hay không, hắn đều có thể xoay chuyển cục diện cho Hồng Viêm Đường.

Cố Thâm Mục mở máy quay phim bước vào căn phòng nơi Lý Hàn Phong đang ngồi, Phó Tuyệt ngay lập tức cất tất cả đinh vào trong hộp, tiếp nhận chiếc máy quay phim được đưa, đi ra đứng sau lưng Cố Thâm Mục.

Cố Thâm Mục thâm ý liếc nhìn chiếc gương, sau đó ngồi xuống. Lúc này mới chính xác là vở kịch kinh hỉ mà hắn muốn cho Chu Lẫm thấy.

“Có cần phái người băng bó cho Lý tiên sinh không?” Cố Thâm Mục nho nhã lễ độ cười hỏi.

Lý Hàn Phong rút chiếc đinh trong lòng bàn tay đặt lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi đã nhờ người chuẩn bị bữa tối cho Chu Lẫm ở nhà, vội vàng đi đón cậu ấy, xin Cố thiếu gia đi thẳng vào vấn đề, phải làm sao mới có thể thả Chu Lẫm?"

Bình Luận (0)
Comment