Trò Chơi Đối Kháng

Chương 92

Chu Lẫm bị Lý Hàn Phong ép vào thân cây hôn sâu như vũ bão. Bởi vì Tiểu Mỹ đang ở bên cạnh xem cảnh này, Chu Lẫm cố hết sức đẩy Lý Hàn Phong ra, nhưng Lý Hàn Phong lại giữ chặt gáy Chu Lẫm, khiến Chu Lẫm không thể tách rời đôi môi đang dính chặt lấy Lý Hàn Phong.

Nhìn một màn kích thích này, Tiểu Mỹ trợn tròn mắt không tin nổi, che miệng lại, trong mắt tràn đầy sự nhẫn nhịn...

Ngoài ra còn kích động và hưng phấn.

Mãi về sau, Chu Lẫm mới biết cô hầu gái nhỏ nhắn trong sáng đáng yêu này thực ra là một... Hủ nữ chân chính.

Nội tâm hủ nữ đều là những chàng trai a.

Nếu Chu Lẫm có cơ hội khác, Chu Lẫm thề rằng có bị đánh chết cậu cũng sẽ không đùa giỡn với nữ nhân kia nữa.

Sau khi bị Lý Hàn Phong hôn trước mặt người hầu gái, Chu Lẫm suy nghĩ muốn chết đều có. Khi cô hầu gái rời đi với vẻ mặt nhìn chưa đã thèm, Chu Lẫm liền biết, không tới một ngày, toàn bộ biệt thự đều sẽ biết cậu là tình nhân của Lý Hàn Phong, một người đàn ông cao bảy thước bị đè phía dưới.

Chu Lẫm không hiểu tại sao Lý Hàn Phong lại tức giận như vậy, sau khi bị hắn cưỡng hôn rồi kéo về phòng ngủ, Lý Hàn Phong vẫn giữ vẻ mặt âm trầm không nói lời nào. Điều khiến Chu Lẫm sởn cả tóc gáy là Lý Hàn Phong chỉ chằm chằm cậu, không nói câu nào.

Chu Lẫm có chút không vui, không phải chỉ là trêu chọc nữ nhân sao, cần phải giống bộ dáng như sắp ăn chính mình. Ngoài ra, Lý Hàn Phong hắn lại không bị tổn hại gì.

Hơn nữa, Chu Lẫm cậu cũng đâu phải người của hắn.

"Đi tắm rửa." Lý Hàn Phong vô cảm đột nhiên mở miệng nói.

"Tôi về nhà tắm." Chu Lẫm đáp lại ngay lập tức.

"Tương lai cậu sẽ sống ở chỗ này, còn muốn về nơi nào?"

"Ai nói muốn sống ở đây?"

"Cậu không phải đã chấp nhận kết hôn với tôi sao?"


"Chết tiệt! Ai hứa gả cho một người đàn ông như anh." Chu Lẫm đột nhiên xù lông nói, "Lúc đó lão tử cái gì cũng không nói."

"Không nói chỉ có thể là cam chịu."

"... Dù sao tôi cũng không đồng ý!"

"Cậu đổi ý?"

"Cái gì mà đổi ý, lão tử cái gì đều...... Anh... Anh muốn làm gì... Đừng... Đừng tới đây... ưm..."

________________

Ầm ầm... tiếng nước trong phòng tắm....

"Hai chân không đứng vững được thì đừng ép, ôm lấy tôi!" Lý Hàn Phong một tay đỡ lấy thân thể Chu Lẫm, giúp Chu Lẫm đi đến vòi hoa sen, sau đó dựa vào cửa nhìn Chu Lẫm tắm.

"Tôi không biết tên khốn nào làm đôi chân của tôi đứng không vững." Chu Mặc nghiến răng nghiến lợi, một bên tẩy rửa cơ thể, một bên dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn chằm chằm Lý Hàn Phong đang quan sát thân thể cậu.

Chu Lẫm không ngờ rằng khi bị nhốt ở 'Underground', dấu hickey do tên biến thái gài bẫy cậu lên giường lại lưu lại rõ ràng như vậy. Đến mức Lý Hàn Phong vốn đã tức giận khi thấy dấu hôn trên người cậu, hai mắt tức khắc đỏ bừng. Mặc cho cậu giải thích như thế nào, nói bản thân chỉ hôn chỗ đó thôi, Lý Hàn Phong chính là không tin. Nam nhân bá đạo Lý Hàn Phong nói rằng hắn muốn che đi dấu vết trên người Chu Lẫm, sau đó hôn một vòng hết thân thể Chu Lẫm, giống như một con dã thú bất mãn với dục vọng của mình mà lần này đến lần khác làm Chu Lẫm, cho đến khi hai chân Chu Lẫm gần như mất tri giác.

"Tắm rửa xong tôi đưa cậu đến một nơi." Nhìn vết bầm tím trên người Chu Lẫm, Lý Hàn Phong có vẻ hơi áy náy nên ôn nhu nói.

"Đi đâu?" Chu Lẫm nghĩ, nhất định không phải chỗ gì tốt đẹp.

"Cậu sẽ biết khi cậu đến. Đừng từ chối, nếu không tôi sẽ lại làm cậu."

"............" Đồ ngựa giống!

Sau khi tắm xong, Chu Lẫm mặc vào bộ quần áo mà Lý Hàn Phong đặt cho cậu, cả người như tái sinh, trông anh tuấn cường tráng hơn gấp trăm lần, Lý Hàn Phong nhìn Chu Lẫm mặc giống như xuyên về thời còn sinh viên đại học, hài lòng đánh giá, khóe miệng cười thật nhu hòa. Quả nhiên, hắn nhặt được bảo vật a.


Lý Hàn Phong lái xe, Chu Lẫm ngồi ghế phụ, dọc đường Lý Hàn Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu khiến Chu Lẫm thiếu nữa hộc máu. Chu Lẫm cảm thấy mình quá dễ dàng bị Lý Hàn Phong chọc giận, vì vậy đơn giản quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới Lý Hàn Phong. Lý Hàn Phong cũng không tức giận chút nào, nhìn về phía trước, trên miệng luôn treo một nụ cười nhạt, nhìn bộ dáng giận dỗi của Chu Lẫm, thỉnh thoảng có thể cười thành tiếng.

"Cưng à, ngày mai dọn đến ở đây đi, nếu đã cùng tôi hẹn hò, nhất định phải sống cùng nhau." Lý Hàn Phong nhẹ nhàng nói, khẩu khí đã không còn trêu chọc.

"Không, đừng gọi tôi là cưng, nghe thật ghê tởm." Chu Mặc không quay đầu lại, như cũ vẫn mang vẻ mặt phẫn nộ, nghĩ thầm, ai đồng ý hẹn hò với anh. Nhưng Chu Lẫm không nói ra.

Lý Hàn Phong cười khẽ hai cái, một tay cầm vô lăng, tay kia vươn tay nắm lấy cằm Chu Lẫm, mạnh mẽ đem mặt Chu Lẫm quay sang đây.

"Sau này nói chuyện phải nhìn tôi, nếu không bất cứ nơi nào tôi cũng có thể lột sạch cậu." Lý Hàn Phong giả bộ nghiêm túc, điều này khiến Chu Lẫm thực sự bị sốc.

"Biết... Biết rồi." Chu Lẫm hừ lạnh hất tay Lý Hàn Phong ra, tự nghĩ, không phải khi dễ lão tử đánh không lại hắn sao? Khi thân thủ lão tử mạnh mẽ hơn, không chỉ có đánh vào mặt hắn, còn phải đè hắn, cường bạo hắn.

Đương nhiên, Lý Hàn Phong lúc này cũng không biết Chu Lẫm đang nghĩ cái gì, thấy Chu Lẫm có vẻ như đã khuất phục hắn, vì vậy vui vẻ tiếp tục lái xe.

Xe dừng trước một nhà thờ, Chu Lẫm nghi ngờ đi theo Lý Hàn Phong vào nhà thờ.

Trong nhà thờ màu trắng không có ai, cây thánh giá to lớn được khảm trên bức tường phía trước, trên tường dán các bức chân dung khác nhau của Chúa Jesus, và tiếng chuông lắc nhẹ vang vọng xung quanh, vô cùng tĩnh lặng.

Lý Hàn Phong cầm lấy một chiếc vòng cổ có cây thánh giá lên và đặt nó bên miệng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như thể hắn đang cầu nguyện một điều gì đó.

Chu Mặc không hiểu tại sao Lý Hàn Phong lại đột nhiên đưa mình tới đây. Nhưng cậu thực sự không muốn phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, vì vậy cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn khoảng khắc yên tĩnh và bình yên của Lý Hàn Phong.

Trên thực tế, Chu Lẫm có chút khó hiểu. Một nam nhân tàn nhẫn và lãnh khốc như Lý Hàn Phong cư nhiên lại đến một thánh địa như vậy.

Sau khi Lý Hàn Phong cầu nguyện xong, quay đầu nhìn Chu Lẫm.

"Em yêu, lại đây." Lý Hàn Phong cười nhẹ vẫy tay.


Trên tường của nhà thờ có một tấm kính mờ khổng lồ đầy màu sắc, tia sáng cuối cùng từ hoàng hôn chiếu vào người Lý Hàn Phong. Nhìn hào quang tỏa sáng trên người Lý Hàn Phong, Chu Lẫm thất thần. Vì vậy, cậu như bị dính thần chú đứng dậy bước đến.

Lý Hàn Phong nhẹ nhàng treo sợi dây chuyền chữ thập trong tay lên cổ Chu Lẫm, cúi đầu ôn nhu đặt lên trán Chu Lẫm một nụ hôn. Chu Lẫm ngoài ý muốn không có phản kháng, ngây ngốc đứng, nhưng ánh mắt đã khiến cậu bại lộ nhịp tim đang điên cuồng đập nhanh lúc này.

"Năm tôi mười tuổi, mẹ tôi đỡ một phát súng cho cha tôi mà qua đời." Lý Hàn Phong quay đầu nhìn cây thánh giá to lớn trên tường, như rơi vào ký ức xám xịt nào đó, nói tiếp: "Cha tôi biết ơn bà ấy, đã ra lệnh xây dựng một nhà thờ ở đây, nhưng ông ấy chưa bao giờ đến đây một lần. "

Chu Lẫm nhìn bóng lưng có chút đâu thương của Lý Hàn Phong, liền nhận ra người cường giả này cũng có những đoạn ký ức không muốn nhớ lại. Nhưng Chu Lẫm hoàn toàn không nhìn ra vẻ mong manh bên trong của người đàn ông, trái tim của hắn cũng giống như vẻ ngoài của hắn, không thể ngăn cản.

Chu Lẫm chỉ là hừ một tiếng, dưới loại tình huống này, Chu Lẫm không biết nên nói cái gì, nhớ tới chính mình lúc năm tuổi đau khổ mất đi song thân, Chu Lẫm biết, lúc này trong lòng Lý Hàn Phong toàn là bi thương.

"Thập tự giá đó là do mẹ tôi để lại, cậu có biết tại sao tôi lại đưa nó cho cậu không?" Lý Hàn Phong ôn nhu nói.

Chu Lẫm cau mày nhìn sợi dây chuyền chữ thập treo trên ngực, suy nghĩ nửa ngày mới ngẩng đầu lên.

"Ý của anh là cũng muốn tôi chắn đạn cho anh sao?"

"......" Trên trán Lý Hàn Phong xuất hiện ba vạch hắc tuyến, Lý Hàn Phong cảm thấy tất cả bầu không khí vừa rồi hắn tạo ra đều bị lời nói của tên ngốc này phá vỡ.

"Tôi muốn cậu biết vị trí quan trọng của cậu trong lòng tôi." Lý Hàn Phong ngẩng đầu đặt lên đầu Chu Lẫm, nhẹ nhàng xoa, "Tôi muốn vĩnh viễn ở bên em*."

*Tui nghĩ bắt đầu từ đây tôi sẽ dùng từ tôi-em cho Lý Hàn Phong.

Lý Hàn Phong sau khi nói xong, liền thấy Chu Lẫm đỏ mặt, ánh mắt lại bắt đầu rung động. Vì vậy cười nâng khuôn mặt Chu Lẫm lên, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của Chu Lẫm.

Chu Liễm đầu tiên là mở to đôi mắt, sau đó mi mắt rũ xuống, dường như dần dần say mê, bản thân còn không có ý thức được, cánh tay của mình bất tri bất giác ôm eo Lý Hàn Phong.

"Cẩn thận!" Lý Hàn Phong đột nhiên ôm Chu Lẫm lăn trên mặt đất, ngay lập tức một mũi tên găm ngay trên chỗ bọn họ vừa đứng.

Chu Lẫm giật mình. Tất nhiên, nếu không phải vừa rồi Lý Hàn Phong phản ứng nhanh, có lẽ giữa cậu và Lý Hàn Phong giờ phút này đã có một người phải thăng thiên.

Khi Lý Hàn Phong và Chu Lẫm từ mặt đất đứng dậy, một nhóm người mặc đồ đen từ bên ngoài nhà thờ chạy vào bao vây hai người bọn họ.

Lý Hàn Phong bảo vệ Chu Mặc ở phía sau, ảm đạm nhìn người dẫn đầu trước mặt.


"Xem ra lão già không chờ nổi nữa." Lý Hàn Phong cười lạnh.

Thủ lĩnh của nhóm người mặc đồ đen này là tâm phúc của Lý Cừu, Phó Tuyệt. Hắn cũng là một người được Lý Hàn Vũ kính sợ.

"Hàn thiếu gia!" Phó Tuyệt bước tới, cung kính cúi đầu trước Lý Hàn Phong, vẻ mặt vô cảm nói: "Lão gia có lệnh, yêu cầu muốn gặp ngài."

Ngay khi Phó Tuyệt nói xong, trên tường treo một màn chiếu màu trắng, trên đó xuất hiện bóng dáng của Lý Cừu.

Lý Cừu ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, trong tay chống cây gậy đen. Mặc dù Lý Hàn Phong luôn gọi ông ta là lão già, nhưng Lý Cừu nhìn qua vẫn phi thường cường tráng, trên người phát ra sự kiêu ngạo độc đoán không kém gì Lý Hàn Phong.

"Tôi thật sự không ngờ ông sẽ ở trong nhà thờ của mẹ mà hướng về tôi bắn tên lén." Giọng nói của Lý Hàn Phong rất lạnh, khóe miệng mang theo chút châm chọc, khiến cho Chu Lẫm ở phía sau không cảm giác được Lý Hàn Phong đang nói chuyện cùng với cha hắn.

"Ta lo lắng thần trí của con sẽ bị ngoại vật ảnh hưởng, đối với xung quanh cũng mất cảnh giác. Bây giờ thử xem, ta cũng đã yên tâm." Giọng nói của Lý Cừu mang theo một luồng sinh khí bất diệt. Khi giọng nói dày dặn vang lên trong nhà thờ, các bức tường tựa hồ cũng rung nhẹ.

Chu Lẫm đã từng nghe nói đến sự tàn nhẫn của Lý Cừu, nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng Lý Cừu lại tàn nhẫn với con trai mình như vậy. Nếu Lý Hàn Phong không tránh khỏi mũi tên, giờ phút này trước mặt Lý Cừu chính là khối thi thể của con lão, thế mà nói đây chỉ kà một bài kiểm tra.

"Tôi biết mục đích của ông, nhưng để cậu ta đi ra ngoài trước." Lý Hàn Phong nhìn hình chiếu Lý Cừu trên đầu, biết Lý Cừu lúc này cũng đang nhìn hắn qua màn hình giám sát.

Lý Cừu không nói gì, có nghĩa ông ta đã đồng ý.

Từ 'cậu ta' trong miệng Lý Hàn Phong hiển nhiên là Chu Lẫm, Chu Mặc có chút lo lắng nhìn Lý Hàn Phong, cậu tình nguyện cùng hắn đứng chung một chỗ, mặc dù khả năng cũng không giúp ích được gì.

Lý Hàn Phong nhìn vẻ lo lắng cùng do dự trong mắt Chu Lẫm, trong lòng không khỏi mỉm cười. Tên ngốc này rốt cuộc cũng quan tâm đến mình, loại cảm giác này.... Quả thật không sai.

Lý Hàn Phong đặt hai tay lên vai Chu Lẫm, nhu hòa cười, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, tôi là con của lão, lão sẽ không giết tôi, vậy nên tôi sẽ không chết."

Chu Lẫm mím môi có chút mất tự nhiên, lẩm bẩm nói: "Ai quan tâm anh có chết hay không! Tự mình đa tình."

Chu Lẫm xoay người mới vừa đi được hai bước thì dừng lại, đứng tại chỗ một lúc liền quay đầu lại nói, "Vậy anh mau nhanh lên rồi ra, tôi không muốn đợi anh quá lâu." Nói xong, Chu Lẫm bước ra cửa. Lúc đi đến cửa nhà thờ, cậu lại dừng bước quay lại nhìn Lý Hàn Phong đang bị đám người vây quanh, phát hiện ra rằng Lý Hàn Phong vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng trầm xuống, lại lần nữa mở miệng nói: "Nếu có chết tôi cũng không giúp anh nhặt xác, cho nên..." từ 'đừng chết', Chu Lẫm cũng không nói ra.

Nghe được những lời như giận dỗi của Chu Lẫm, Lý Hàn Phong đột nhiên cảm thấy u ám trong lòng biến thành mấy khói.

Lý Hàn Phong xoay người, khôi phục vẻ lạnh lùng trên mặt, nhìn khuôn mặt vô cảm của Phó Tuyệt bên cạnh, hắn lạnh lùng nói: "Động thủ đi, tôi không muốn người yêu của tôi phải chờ lâu."

Bình Luận (0)
Comment