Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh (Dịch Full)

Chương 19 - Chương 434-444: Sống Lại 12

Chương 434: Sống lại 12 

Từ nay về sau, buổi trưa và buổi chiều Thẩm Tiêu đều sẽ đưa cơm đến nhà cũ. Phần lớn thời gian cô không nán lại lâu, cơ bản là đưa đến rồi rời đi, rất ít khi cùng xuất hiện với Chử Đình.

Sau khoảng ba bốn ngày, khi cô lại đến đưa cơm, vào cửa thì thấy vài người quỳ trong sân, cô nhìn mà sửng sốt, thiếu chút nữa tưởng trở về triều đại phong kiến.

“Tình huống gì vậy?” Thẩm tiêu hỏi trợ lý.

“Cô đã quên chuyện mấy ngày hôm trước à? Chính là bọn chúng lái xe thể thao dọa tôi.” Trợ lý vô cùng ghi thù, còn thiếu hai tay chống nạnh chỉ vào bọn họ chửi ầm lên: “Có xe thể thao rất giỏi nhỉ, đùa giỡn ở nơi như bờ đê không vòng bảo hộ, cũng may không gây tai nạn chết người, xảy ra mạng người thì các người đền nổi không!”

Thì ra là bọn họ.

Nháy mắt Thẩm Tiêu cảm thấy ngay cả nhìn thêm một cái cũng ngại bẩn.

Đùa dai gì chứ, những người này trông đều hai mươi mấy, là người trưởng thành, lẽ nào không nhìn ra tình huống như thế sẽ xảy ra hậu quả gì sao? Đừng nói không có tai nạn chết người, cho dù xảy ra chết người, có lẽ bọn họ cũng sẽ không để ở trong lòng… chỉ có người coi thường mạng sống, mới có thể coi chuyện này như trò đùa dai.

Hơn nữa, nếu bọn họ không gặp phải Chử Đình, mà là nông dân bình thường khác, hôm nay bọn họ có thể quỳ gối ở đây cầu xin tha thứ à?

Nhấc chân đi vào phòng chính, Thẩm Tiêu không nói một lời mà tháo giỏ trúc trên lưng xuống, sau đó nhìn Chử Đình.

Chử Đình bị cô nhìn một lúc, mới nói: “Có việc à?”

“Những người bên ngoài đó còn đang cầu xin anh.” Thẩm Tiêu hỏi.

Lông mày Chử Đình nhíu lại, nhìn về phía trợ lý: “Những người đó còn ở đây? Bây giờ, lập tức đuổi bọn họ ra ngoài. Thuận tiện nói cho luật sư Lý, tôi không cần tiền.”

Không cần tiền, vậy chính là phải đi theo trình tự pháp luật, nên đưa vào tù đi thì đưa vào?

Ánh mắt Thẩm Tiêu sáng lên.

Nhận thấy cảm xúc Thẩm Tiêu có biến hóa, Chử Đình giống như mới nhớ tới, ngược lại nhìn về phía Thẩm Tiêu nói: “Nếu cô muốn bồi thường thì nhanh nhanh đi, nếu không đi theo trình tự pháp luật, e rằng cô rất khó lấy được tiền.”

“Ai muốn tiền chứ.” Thẩm Tiêu ngời xuống bên cạnh sô pha: “Tôi chính là cô gái có khoản bồi thường trăm vạn.”

“Ồ, phú bà trăm vạn, thất kính thất kính.”

“Chút lòng thành. Lúc trước nếu anh bồi thường nhiều hơn, bây giờ nói không chừng tôi là phú bà ngàn vạn.”

Chử Đình: “…”

“Dù sao so với bồi thường mà nói, tôi càng hy vọng bọn họ bị pháp luật chế tài.” Thẩm Tiêu nói: “Giống như người lúc trước thiếu chút nữa hại chết hai người chúng ta, tôi nằm mơ cũng hy vọng gã ta hoặc bọn họ bị đưa vào ngục giam.”

Nhắc tới việc này, biểu cảm trên mặt Chử Đình phai nhạt dần, nói chắc nịch: “Yên tâm, nhanh thôi.”

Có lẽ hai người có tâm trạng giống nhau, hoặc là Chử Đình xử lý mấy trò đùa dai của đám thanh niên đó làm cho Thẩm Tiêu rất vừa lòng.

Buổi chiều hôm đó trong cơm dinh dưỡng của Chử Đình, ngoài bốn món một canh, còn thêm một phần hơn một phần cam hấp muối.

Cam hấp muối chỉ là bắt đầu.

Sau cam hấp muối, mỗi bữa cơm của Chử Đình hầu như đều sẽ thêm vào một món dưa cải đựng bằng bát nhỏ màu da trời. Phân lượng không nhiều lắm, nhưng hương vị cao hơn những món ăn khác một bậc lớn.

Chử Đình không tính là quá chú trọng ăn uống, bữa tiệc lớn cao cấp nhất mà anh ăn, bình thường anh cũng không soi mói đồ ăn, nhưng nếu có thứ quá ngon, anh cũng sẽ không từ chối. Về phần vì sao Thẩm Tiêu sẽ thêm món cho anh, chuyện này không ở trong phạm vi suy xét của anh, anh chỉ cần thỏa thuận tiền món ăn với Thẩm Tiêu là được.

Ngay từ đầu, Chử Đình quả thật nghĩ như vậy.

Nhưng rất nhanh, anh lập tức phát hiện đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề người nào đó có tâm trạng tốt hay không.

Khi người nào đó tâm trạng tốt, lên núi hái rau xuống hồ câu tôm, có nguyên liệu nấu ăn, chỗ anh mới có đồ ăn thêm. Nếu người nào đó tâm trạng không tốt, đương nhiên sẽ không có chuyện thêm đồ ăn.

“Tôi nói này, quán các cô kinh doanh có phải quá mức tùy tâm sở dục không.” Tuy rằng không phải cực kỳ nhiệt tình yêu thích với món ăn ngon, nhưng Chử Đình không thể không thừa nhận, đồ ăn Thẩm Tiêu nấu rất hợp khẩu vị anh. Chỉ một khoảng thời gian như vậy, anh đã dần quen với việc cô mang đồ ăn.

Chương 435: Sống lại 13 

“Quán nhỏ ở nông thôn, không có ý thức phục vụ gì, ông chủ anh quen là tốt rồi.” Thẩm Tiêu vừa nói, vừa lấy ra từng món đồ ăn trong giỏ trúc . Chờ lên bốn món một canh xong, cô do dự một chút, vẫn lại lấy ra một cái bát nhỏ màu da trời.

Nhìn thấy cái bát nhỏ này, Chử Đình biết hôm nay có đồ ngon: “Sao do dự vậy?”

Nếu đã đem món này ra, Thẩm Tiêu sẽ không nhăn nhó nữa. Cô đặt bát nhỏ tới trước mặt Chử Đình, nói: “Anh nếm thử đi sẽ biết.”

Chử Đình nhíu mày, mở bát ra nhìn, thì thấy bên trong là một cuộn mì trộn.

Vậy mà là món chính.

Cầm lấy chiếc đũa, Chử Đình khều lên ăn một ngụm, vị cay nháy mắt tràn ngập cả khoang miệng anh. Mà vị của mì bị vị cay bao lấy rất trơn trượt không tệ, nhưng hương vị rất bình thường, không khó ăn, thậm chí có thể nói là ăn ngon, nhưng đây hiển nhiên không nên là trình độ của Thẩm Tiêu.

Nuốt xuống thứ đó vào miệng, Chử Đình xoa khóe miệng, nói: “Thế này là đang nghiên cứu món ăn mới hả?”

Thẩm Tiêu vẫn nhìn biểu cảm của Chử Đình: “Sao nói vậy?”

“Chỉ tiêu chuẩn vậy còn có thể cố ý đưa đến trước mặt trôi, dùng mông nghĩ cũng biết sau lưng có chuyện.” Chử Đình nói.

“Được rồi, mì này quả thật là món thử mới.” Thẩm Tiêu thừa nhận nói: “Sau khi nếm thử có đề xuất gì không?”

“Không có.” Chử Đình nói.

“Được rồi.” Thẩm Tiêu có chút thất vọng: “Anh ăn cơm trước đi, tôi trở về tiếp tục suy nghĩ.” Nói xong, cô đặt qua bên cạnh giỏ trúc, rời khỏi phòng trong.

Đi ra phòng trong, trợ lý tiễn cô một đường ra cửa.

Chờ hai người đi đến cổng lớn, trợ lý mới cảm thán nói với Thẩm tiêu: “Có đôi khi tôi thực bội phục cô, rất ít người nói chuyện trước mặt ông chủ tôi bằng giọng điệu kiểu đó.” Phần lớn mọi người kính sợ lại khiêm tốn.

“Tôi đâu muốn nhận gì từ chỗ anh ta, không muốn nên mới vậy. Hơn nữa ông chủ anh anh ta…” Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, nói: “Không phải người xấu.” Tuy rằng chỉ thích dùng tiền nói chuyện, có đôi khi không bận tâm cảm nhận của người khác, nhưng ít ra làm người còn có giới hạn cuối cùng.

“Ai, thật ra ông chủ tôi không phải sinh ra đã như vậy…”

“Ngừng lại!” Mắt thấy vẻ mặt trợ lý nhớ lại chuyện cũ mà kinh sợ, Thẩm Tiêu vội ngăn lại lời nói của anh ta: “Vì sao anh ta sẽ biến thành đức hạnh này, không liên quan đến tôi, tôi cũng không quá muốn nghe. Nhưng tôi cảm thấy, anh ta giàu có như vậy, đã may mắn hơn chín mươi chín phần trăm người trên trái đất. Mà bản thân chúng ta là người làm công, so với đi đồng tình cho một gã nhà giàu có giá trị con người mấy trăm triệu, không bằng giữ lại nước mắt cho người như chúng ta đến cuối cả cuộc đời có thể cũng không kiếm được bằng một số lẻ của anh ta.”

Trợ lý vốn đang có ý đồ khơi dậy sự đồng cảm của Thẩm Tiêu để Thẩm Tiêu đến nhà cũ nói chuyện nhiều hơn với mình và ông chủ: “…”

“Tôi đi đây.” Thẩm Tiêu phất tay, rồi nhà cũ.

Từ đó, Thẩm Tiêu hầu như vùi đầu vào trong phương pháp nấu ăn mới. Ở trong quá trình này, có hơi thay đổi một chút, cô đều sẽ nhân tiện đưa tới cho Chử Đình thử, sau đó nghe quan điểm của anh một chút.

Có thể là thấy Thẩm Tiêu dụng tâm như vậy, có đôi khi Chử Đình cũng sẽ bình luận vài câu.

Thời gian bất tri bất giác, khi hoa dành dành ở trong sân nhà cũ lụi tàn gần hết, lần đầu tiên Thẩm Tiêu tới nhà cũ không phải giờ cơm.

Lúc này Chử Đình đang họp qua video.

Xuyên qua lớp kính cửa sổ hình chữ thập, ở bên ngoài anh nhìn thấy Thẩm Tiêu mang theo hộp đồ ăn, lại thấy cô nhảy nhót, như là chờ mong cái gì. Nhìn người còn đang vẽ bánh nướng trong video, Chử Đình mở miệng cắt ngang đối phương liến thoắng mãi, sau đó lại tốn thời gian mấy câu nói kết thúc cuộc họp video trước.

“Để cô ấy vào.” Chử Đình nói với trợ lý.

Không bao lâu, Thẩm Tiêu đã tới, cô vừa tiến vào câu đầu tiên nói là: “Anh bận xong rồi?”

“Phải.”

“Bây giờ có rảnh không?”

“Có.”

“Vậy anh mau nếm thử cái này!” Thẩm Tiêu đặt hộp đồ ăn lên trên bàn: “Trợ lý Từ anh cũng có. Các anh mau thử đi!”

Nghe giọng điệu hưng phấn này của cô, Chử Đình đoán hẳn là công thức mới của cô có đột phá mới.

Nếm một miếng mì trộn cô mang tới, đũa trong tay Chử Đình dừng một chút, nhịn không được giương mắt nhìn Thẩm Tiêu.

Chương 436: Sống lại 14 

… Bỏ qua mì lạnh cay xé, gia vị hết sức đơn giản, phong vị có thiên hướng vị nhạt của Giang Nam. Nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, vị ngon của món mì mới được lộ ra, điều quan trọng nhất chính là, công thức mì hẳn đã được sửa một lần nữa, trơn hơn rất nhiều, còn có một chút trong veo của tinh bột.

Hương vị này, so với lần đầu tiên không chỉ tiến bộ một ít thôi.

“Ăn ngon!” Trợ lý ở bên cạnh đã ăn xong một mồm to, anh ta vốn nghĩ dù cho khó ăn thế nào cũng nên khen một chút, tránh cho Thẩm Tiêu bị đả kích. Nhưng sợi mì vừa vào miệng, trợ lý lập tức phát hiện là anh ta sai rồi.

“Thật vậy chăng?” Thẩm Tiêu nhìn về phía Chử Đình.

“Không uổng phí tôi làm người thử món cho cô lâu như vậy.” Chử Đình vừa dứt lời, đã bị Thẩm Tiêu kích động không thôi ôm lấy.

“Thật tốt quá!” Người trong cảm xúc quá mức, thông qua động tác khoa trương để truyền đến cảm xúc của mình. Lúc này Thẩm Tiêu chính là như vậy.

Sau khi cô ôm Chử Đình xong, lại không để ý Chử Đình cả người dại ra, ngược lại cũng ôm trợ lý một cách kích động: “Thật tốt quá, tôi rốt cuộc thành công rồi!”

Bị tâm trạng của Thẩm Tiêu cuốn hút, trợ lý cũng trở nên vui vẻ: “Chúc mừng chúc mừng!”

Hưng phấn qua đi, Thẩm Tiêu nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, thoáng có chút ngượng ngùng: “Thật ra mới nãy cha tôi cũng khen tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể nhận được sự tán thành của nhiều người hơn. Hôm nay quấy rầy các anh rồi, thức ăn trong vòng một tuần sau của các anh tôi bao hết.”

“Này có gì đâu, nhưng hiện tại có thể làm mì cho tôi ăn cho đã nghiền được không?” Trợ lý nói.

“Được, vậy bây giờ tôi về nấu đây, các anh chờ nhé!”

Thẩm Tiêu đi rất vội vàng.

Mà trên thực tế, mãi cho đến qua hôm nay, Thẩm Tiêu vẫn không thể để hai người Chử Đình bọn họ ăn món mới cho đã nghiền.

Nếu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thôi, trợ lý vẫn có thể hiểu.

Trưa hôm sau, còn chưa tới 12 giờ, trợ lý đã duỗi cổ chờ Thẩm Tiêu. Nhưng hôm nay không biết vì sao, Thẩm Tiêu chậm chạp không tới.

“Trước kia đều là chưa tới 12 giờ rưỡi đã đến rồi, hôm nay đã sắp một giờ, sao còn chưa đến.” Trợ lý lèm bèm: “Hay là tôi gọi điện thoại hỏi thử nhé?”

Chử Đình đã xử lý phần lớn chuyện trong tầm tay hiếm khi rảnh rỗi như lúc này: “Bên ngoài đang mưa, có thể là bị mưa làm chậm trễ, không cần thúc giục.”

“Ồ được.”

Trợ lý lại đợi nửa giờ, rốt cuộc bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Hẳn là cô ấy đến rồi.” Chử Đình bảo trợ lý đi mở cửa, anh thì chuẩn bị ăn cơm.

Nhưng trong chốc lát, cửa phòng trong bị đẩy ra, người xuất hiện ngoài cửa không phải Thẩm Tiêu, mà là mẹ cô.

“Ông chủ.” Trên đường trợ lý đi tới đã hiểu ngọn nguồn: “Thẩm Tiêu trở về đi làm rồi.”

“Phải không?” Chử Đình nhìn mẹ Thẩm trong chốc lát, biểu cảm không có cảm xúc gì: “Ăn cơm đi.”

Trợ lý vội vàng bày đồ ăn ra, mà sau khi mẹ Thẩm đưa đồ ăn đến, dựa theo lời con gái nói rời khỏi nhà cũ.

Mẹ Thẩm vừa đi, trợ lý có chút không mấy vui vẻ: “Sao không rên một tiếng đã rời đi rồi, ngay cả chào hỏi cũng không.”

“Người ta có quan hệ gì với cậu, đi làm còn phải thông qua sự đồng ý của cậu hả?” Chử Đình vừa nói vừa động đũa: “Đi ăn cơm đi, ăn xong sửa sang lại tư liệu mà tôi cần cho tôi.”

“Ồ.” Trợ lý ủ rũ.

Mà sau khi Chử Đình ăn mấy miếng, nhịn không được buông đũa xuống.

Đầu lưỡi của anh có lẽ là bị Thẩm Tiêu nuôi tới kén ăn rồi, thế mà ăn đồ ăn bình thường sẽ cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

Đây cũng không phải là hiện tượng tốt.

Một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, Chử Đình tiếp tục ăn.

Cơm nước xong xuôi, trợ lý tiến vào thu dọn bát đũa. Anh ta không nhắc tới thẩm Tiêu nữa. Trên thế giới này có nhiều người chỉ gặp mặt rồi không còn cùng xuất hiện nữa. Trấn nhỏ ít người, xác suất gặp nhau rất lớn, nhưng Yến Kinh có mấy ngàn vạn người, muốn gặp lại, khó.

Không có Thẩm Tiêu trấn nhỏ vẫn trước sau như một, bình tĩnh, tự tại, nhàn nhã.

Lại khoảng hai tháng qua đi, nhà cũ bên ngoài trấn nhỏ một ngày nào đó cũng lặng yên khóa cổng lớn. Đợi khi hàng xóm xung quanh phát hiện, bên trong sớm đã người đi nhà trống.

Giống với trợ lý Chử Đình cũng tưởng mình sẽ không cùng xuất hiện với Thẩm Tiêu nữa.

Thế nhưng, ngày thứ năm anh mới vừa quay về Yến Kinh, anh lại bất ngờ không kịp phòng bị gặp cô.

Đó là một trong những nhà hàng danh tiếng ở thành phố Yến Kinh, bởi vì xã giao, anh và bạn bè đi ăn cơm, vào cửa liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Tiêu đang bận rộn ở sau bếp.

Chương 437: Sống lại 15 

Khác với dáng vẻ luôn tươi cười trong trong ấn tượng, Thẩm Tiêu một lòng trầm mê công tác vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, toàn thân đều tản ra một luồng hơi thở ‘đừng đến phiền tôi’. Nghe nói người trong trạng thái hết sức chuyên chú bận rộn hoặc là hoàn toàn thả lỏng, phần lớn biểu cảm đều sẽ mất kiểm soát.

Nói thật, có hơi quá.

Sau khi vào ngồi, bồi bàn đưa thực đơn tới, Chử Đình chọn đồ ăn xong, lòng khẽ động, nghĩ tới một chuyện, nói: “Gần đây có món mới gì không?”

“Có.” Bồi bàn thuần thục lật tới một trang nào đó: “Món mì Long Lăng này là một trong những món đứng đầu trong thực đơn quý này, rất nhiều lời khen.”

Nhìn thấy món ăn tinh mỹ trên hình ảnh, Chử Đình gật đầu: “Lại thêm phần này.”

“Được.”

Khách trong nhà hàng không tính là nhiều, ngay sau khi gọi món, từng món ăn của đám người Chử Đình được đưa lên.

Dùng bữa xong, Chử Đình thấy Thẩm Tiêu ở sau bếp đã biến mất không thấy, đưa ra yêu cầu muốn gặp đầu bếp chính là đầu bếp làm ra món mì Long Lăng này.

Khách muốn gặp mặt đầu bếp không phải chuyện hiếm lạ, rất nhanh, đầu bếp chính và đầu bếp nấu món mì Long Lăng đi tới trước mặt Chử Đình.

Trò chuyện với đầu bếp chính xong, ánh mắt Chử Đình dừng ở trên người đầu bếp phía sau đầu bếp chính.

Vị đầu bếp này rất trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua rất có triển vọng.

Nhưng cô ta không phải Thẩm Tiêu.

“Món ăn này là cô nghiên cứu ra?” Chử Đình tựa vào ghế, trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng độ ấm trong ánh mắt đã lạnh xuống.

Đầu bếp trẻ lộ ra một nụ cười hàm súc: “Quý khách có vừa lòng không?”

Ngón tay Chử Đình gõ bàn ăn một cái: “Đương nhiên.”

“Ngài vừa lòng chính là vinh hạnh của tôi.” Đầu bếp trẻ hơi cúi đầu nói.

Lúc này ở chỗ nghỉ ngơi sau nhà bếp, Thẩm Tiêu đang nghỉ ngơi. Bên cạnh có đồng nghiệp đang nói chuyện Lưu Ngọc Minh lại được gọi ra phía trước, cô lắc tay, không muốn nghe những bát quái đó, đơn giản tiếp tục tới phía trước giúp đỡ chuẩn bị xử lý đồ ăn.

Mãi cho đến khi tiễn bàn khách cuối cùng trong nhà hàng rời đi, lại tổng vệ sinh toàn bộ nhà hàng xong, mọi người trong nhà hàng mới đến giờ tan tầm. Thẩm Tiêu vừa nhìn thời gian, đã rạng sáng một chút.

Ra tòa cao tầng, Thẩm Tiêu đấm bóp cổ, hiện tại cô chỉ muốn trở lại cái giường ấm áp, ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng khi chuẩn bị đi tàu điện ngầm, lại nghe thấy ven đường có xe bấm còi với cô. Cô quay đầu nhìn thì thấy cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, trợ lý nhiệt tình mời cô lên xe: “Thẩm Tiêu, lên xe!”

Hơn hai tháng không thấy bọn họ, hiện tại đột nhiên nhìn thấy, Thẩm Tiêu rất bất ngờ, cũng có chút vui mừng. Ở trong một thành phố lớn như Yến Kinh, có thể gặp được một người quen rất không dễ. Thấy xe sau bấm còi thúc giục bọn họ đi mau, cô cũng không già mồm cãi láo, lúc này ngồi trên ghế lái phụ.

Sau khi cô lên xe, cô mới nhìn thấy Chử Đình cũng ngồi ở trong xe.

“Thật trùng hợp.” Thế mà có thể gặp lại.

“Nào có trùng hợp như vậy, là ông chủ của chúng tôi vẫn luôn chờ cô.” Trợ lý vừa thấy cô, đã nhớ tới chuyện lúc trước cô không từ mà biệt: “Trước kia cô đi sao không nói tiếng nào. Sau khi cô đi rồi, khẩu vị của ông chủ chúng tôi đều trở nên kém đi.”

Thẩm Tiêu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía ghế sau, hơi có ngượng ngùng giải thích nói: “Ngày đó bỗng nhận được tin sư phụ tôi bị bệnh, bèn vội vã rời đi. Thật xin lỗi.” Thật ra ngày đó cô có nghĩ tới báo cho Chử Đình bọn họ một tiếng, nhưng cuối cùng cảm thấy hẳn là Chử Đình sẽ không để ý, bèn đánh mất ý niệm này trong đầu.

“Có thể hiểu.” Chuyện đã qua lâu như vậy, Chử Đình đã sớm không thèm để ý. So với việc này, anh càng muốn hỏi rõ ràng chuyện tối nay: “Buổi tối tôi có dùng bữa ở nhà hàng các cô, món mì Long Lăng đó là chuyện gì vậy.” Anh ăn mì của Thẩm Tiêu nhiều lần như vậy, tận mắt nhìn món ăn này thành công, sao cuối cùng món ăn này lại biến thành thành quả của người khác.

Thấy anh nhắc tới việc này, Thẩm Tiêu nhếch môi đáp: “Mỗi ngành nghề đều có một vài chuyện xấu xa không đưa ra ánh sáng được, chẳng qua lần này để tôi gặp phải thôi.”

Hôm nay trợ lý cũng có dùng cơm ở nhà hàng ăn: “Nói như vậy thành quả lao động của cô bị người khác cướp đi? Vì sao không nói cho đầu bếp chính?”

Thẩm Tiêu trầm mặc.

“Không lộ ra, chắc chắn là có nguyên do của cô.” Nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng Chử Đình đã có suy đoán sơ bộ. Thẩm Tiêu không phải tính cách bánh bao, lý do cô không vạch trần chuyện này ra, chắc chắn từng suy xét lợi hại ở trong lòng, cuối cùng quyết định buông tha.

( 包子性格 : nhút nhát, im lặng chịu đựng.)

Chương 438: Sống lại 16 

Sự thật giống như Chử Đình nói, Thẩm Tiêu không nói việc này ra, quả thật là bởi vì lúc trước từng nợ Lưu Ngọc Minh một nhân tình rất lớn. Việc này một khi nói ra, sẽ hủy diệt đường sống nghề bếp của Lưu Ngọc Minh. Cho nên khi Lưu Ngọc Minh quỳ cầu xin cô, cô lựa chọn không lộ ra, nhưng giao tình mấy năm giữa cô và Lưu Ngọc Minh cũng theo đó hoàn toàn tan thành mây khói.

“Cuộc đời tôi chắc chắn sẽ không chỉ có một món ăn này.” Nói tới đây, Thẩm Tiêu lại phấn chấn: “Bị người ta ăn cắp một món mà thôi, nếu tôi có thể nghiên cứu ra món thứ nhất, vậy sẽ lại có món thứ hai món thứ ba. Năng lực là thứ không cướp đi được. Nói không chừng tương lai tôi còn có thể giống như sư phụ tôi, tạo ra một tác phẩm kinh điển trong ngành.”

Sự rộng rãi và ý chí chiến đấu sục sôi của Thẩm Tiêu đều dừng ở trong mắt Chử Đình.

Còn tưởng rằng cô sẽ bị chuyện xấu xa này mà cảm xúc quẩn quanh, không nghĩ tới chính cô không cần người khác giúp cũng đã xua đi khói mù.

Rất tốt.

“Người bạn trở mặt thành thù mới càng phải đề phòng.” Anh nhắc nhở nói.

“Tôi sẽ cảnh giác gấp bội gấp bội lại gấp bội.” Mỗi một nghề mỗi một nghiệp đều sẽ có cạnh tranh, có đôi khi cho dù bạn không làm gì cả, cũng sẽ không thể tránh khỏi trở thành cái gai của người khác, bảo vệ phía sau mình rất quan trọng: “Cảm ơn nhắc nhở của anh.”

Thẩm Tiêu biết, Chử Đình và cô ngay cả bạn bè không tính, hôm nay anh có thể vì việc này đặc biệt đợi đến nửa đêm khuyên răn cô, thật ra trong lòng cô rất biết ơn.

“Thẩm Tiêu cô ở đâu?” Lúc này trợ lý mở miệng nói, phía trước chính là ngã tư đường, biết địa chỉ, để anh ta xác định đường.

“Khu Cổ Việt đường Triển Vọng hoa viên Dương Quang.” Thẩm Tiêu trả lời.

“Đường này có hơi hẹp.” Trợ lý bắt đầu dò đường.

“Ừ, không mua nổi trong thành phố, chỉ có thể mua nhà không tốt một chút.” Thẩm Tiêu nói.

“Nhà cô tự mua à.” Trợ lý líu lưỡi: “Hâm mộ ghê.” Giống như anh ta, kiếm nhiều lắm nhưng tiêu cũng nhiều, đến nay chưa thể tích góp được gì.

“Nghề anh lương cao, cố gắng tích lũy là được.”

“Đúng rồi, lát nữa chúng ta thêm wechat đi. Không có cách liên hệ, không tiện.”

“Được.”

Hai người bọn họ trò chuyện cả đoạn đường, tuy rằng Chử Đình không mở miệng, nhưng không khí bên trong xe coi như hòa hợp.

Sau khoảng một tiếng, Thẩm Tiêu được đưa đến nơi an toàn.

Thời gian quá muộn, Thẩm Tiêu không mời bọn họ lên lầu nghỉ ngơi, chỉ nói lần sau có cơ hội mời bọn họ ăn cơm.

Trong giao tiếp của người trưởng thành, có cơ hội lần sau cùng nhau ăn cơm cơ bản chính là lời khách sáo không biết tới bao giờ. Đây không phải Thẩm Tiêu keo kiệt, ngay cả bữa cơm cũng luyến tiếc, mà là cô cảm thấy Chử Đình chắc chắn không có thời gian lãng phí ở việc nhỏ như vậy.

Dù sao, Yến Kinh không phải trấn nhỏ, Chử Đình cũng không cần chỉ ăn một bát cơm của cô.

Lần này gặp được Chử Đình, đối với Thẩm Tiêu mà nói, chính là một gợn sóng nổi lên ngẫu nhiên trong ao ở trong cuộc sống, sau khi gợn sóng dần dần bình lặng, cô lại tiếp tục toàn tâm chui vào bận rộn không hồi kết.

Nơi làm việc chính là chiến trường, nguồn gốc áp lực của cô chính là mỗi một người đồng nghiệp xung quanh cô. Khi Thẩm Tiêu nghĩ rằng mình sẽ làm cộng sự với Lưu Ngọc Minh một khoảng thời gian thật dài, một buổi sáng nọ cô đi làm, lại đột nhiên phát hiện Lưu Ngọc Minh bị sa thải mà không có điềm báo gì.

“Vì sao cô ta bị sa thải vậy?” Sự nghi hoặc của Thẩm Tiêu được đồng nghiệp hỏi ra miệng.

“Nghe nói là nhà hàng chúng ta có cổ đông chủ đầu tư mới, mà điều kiện cổ đông mới đưa ra là sa thải cô ta. Một mức đầu tư, một đầu bếp không có tiếng tăm gì, chọn như thế nào, rõ ràng rồi.” Đồng nghiệp biết nội tình lén tiếc hận nói: “Muốn trách chỉ có thể trách Lưu Ngọc Minh xui xẻo, đắc tội quý nhân.”

Nghe đến mấy cái này, không hiểu sao Thẩm Tiêu nghĩ tới Chử Đình.

Hẳn là… Sẽ không phải là anh đấy chứ…

Nhà hàng có cổ đông mới gia nhập, tất cả mọi người nghĩ rằng cổ đông mới có như thế nào đi nữa cũng tới nhìn xem. Nào biết liên tục qua nửa tháng, mặt của cổ đông mới cũng không lộ ra một lần.

Theo thời gian trôi qua, sự hiếu kỳ của mọi người với cổ đông mới cùng với Lưu Ngọc Minh bị sa thải nhạt dần, cuối cùng lại đến lặng yên không một tiếng động.

Khi Thẩm Tiêu dần quên đi chuyện này, một chiều nọ, cô đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý.

“Thẩm Tiêu cô tan tầm chưa?” Giọng nói của trợ lý có hơi sốt ruột.

“Mới tan làm, làm sao vậy?”

Chương 439: Sống lại 17 

“Vậy thật tốt quá! Thẩm Tiêu cô có thể giúp tôi hay không, đi đến quán bar đón ông chủ giúp tôi được không? Bây giờ tôi có chút việc không thoát thân ra được, quán bar đó rất gần cao tầng Bát Phong, vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ có thể xin cô giúp đỡ.”

“Được.” Thẩm Tiêu không có cách nào từ chối: “Anh chỉ cho tôi đi.”

“Được được, cảm ơn. Sau khi đón được người cô nói với tôi một tiếng, nhờ cô đó.”

“Khách sáo rồi.”

Sau khi nhận được địa chỉ, Thẩm Tiêu vừa nhìn, quả thật vị trí cách chỗ cô rất gần, chỉ cần đi qua một con đường.

Ở đây làm việc lâu như vậy, Thẩm Tiêu coi như quen thuộc địa hình. Rất nhanh cô tìm được quán bar mà trợ lý gửi cho cô, cũng thuận lợi tìm được Chử Đình ở trong quán bar.

Chỉ là hình như Chử Đình uống rất nhiều rượu, nói chuyện với anh cũng không phản ứng, cứ ngốc nghếch nhìn thẳng cô.

“Anh uống bao nhiêu rượu vậy.” Thẩm Tiêu nhìn xuống, thấy anh quả thật không có bạn bè chỉ có một mình anh, lúc này mới trả tiền rượu đỡ anh ra ngoài.

Ra quán bar, cô gọi điện thoại cho trợ lý, kết quả bên kia điện thoại đã tắt máy.

“Tình huống gì thế?”

Cô lại lấy di động từ trong túi Chử Đình ra gọi cho trợ lý, bên kia vẫn tắt máy.

Điện thoại của ông chủ cũng không nhận, xem ra thật sự có việc rồi.

Không liên hệ được với trợ lý, lại không biết chỗ ở của Chử Đình, còn không tìm được căn cước trên người anh, Thẩm Tiêu nghiến răng đỡ anh trở về nhà mình.

Cũng may tuy rằng Chử Đình uống nhiều, nhưng tửu lượng vẫn được. Say cũng không khóc không nháo, cứ ngơ ngác nhìn hư không, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Không dễ gì mới khiêng người lên sô pha, Thẩm Tiêu phe phẩy tay ở trước mặt Chử Đình: “Bây giờ có tốt chút nào chưa?”

Lúc này Chử Đình giống như chó husky nghiêng đầu nhìn cô, rốt cuộc hé răng: “Thẩm Tiêu.”

Bị anh nghiêng đầu đáng yêu đến mức oán giận của Thẩm Tiêu bỗng chốc tiêu tán hơn phân nửa: “Là tôi.”

“Cục cưng à.”

“Gì?” Thẩm Tiêu hoài nghi mình nghe lầm còn chưa phản ứng lại, cả người đã bị hai tay Chử Đình nâng mặt lên hôn một cái.

“… ???!!!” Thẩm Tiêu đẩy Chử Đình ra với vận tốc ánh sáng, lui về phía sau hai bước.

Tình huống gì thế!

Thẩm Tiêu chà xát môi, khiếp sợ nhìn về phía Chử Đình, thấy trong mắt anh mơ màng, còn giống như đang khó hiểu vì sao mình bị đẩy ra.

Đây rõ ràng là còn chưa tỉnh táo.

Thẩm Tiêu xoa mặt, biết anh uống rượu làm ra hành động vô ý thức, nhưng mặt của cô vẫn đỏ một chút.

Bị con trai hôn, còn là lần đầu…

“Mặt em thật đỏ.” Chử Đình bị đẩy ra còn tựa người vào trên sô pha, mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo: “Thật là đẹp.”

“Đẹp cái quỷ.” Thẩm Tiêu lại bị đùa giỡn dường như mặt càng nóng: “Nể mặt anh uống say, không so đo với anh.”

Không muốn lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán, Thẩm Tiêu vội vàng ném chăn cho anh đắp, bản thân thì vào phòng tắm.

Mặt cô trong gương phòng tắm đỏ bừng, chạm một cái là nóng vô cùng.

“Đó chỉ là lời ăn nói lung tung của con ma men mà thôi, không thể để bụng.” Thẩm Tiêu vừa soi gương vừa nói với mình.

Bản tính con người thích mạnh mẽ yêu cái đẹp, chẳng phân biệt nam nữ. Bộ dáng của Chử Đình đẹp lại có năng lực, Thẩm Tiêu nói hoàn toàn thờ ơ với anh là chuyện không thể nào. Dù rằng cô biết rõ mình và Chử Đình không phải người cùng một thế giới, cho nên từ đầu đến cuối đều lấy một loại tâm tính vô dục vô cầu đối mặt anh, chỉ có vô dục vô cầu, vị trí hai người mới ngang nhau.

Nhưng một khi đánh vỡ giới hạn này, muốn có được, vậy sẽ trở thành thảm họa.

Thẩm Tiêu không muốn vui buồn bị thao túng bởi một người, cho nên từ đầu đến cuối cô luôn kiềm chế.

Nhưng lý trí thì lý trí, chờ khi bình tĩnh lại, suy nghĩ trong đầu lại không khống chế được sẽ nghĩ tới, đều nói sau khi uống rượu sẽ nói ra lời thật lòng, đây có thể là lời từ đáy lòng của Chử Đình hay không?

“Không thể nghĩ nữa.” Thẩm Tiêu rửa mặt bằng nước lạnh, cố ép bản thân thoát khỏi suy nghĩ không hiểu nổi này.

Sau khi cô qua loa tắm rửa một cái đi ra, Chử Đình đã ngủ trên sô pha.

Nhà Thẩm Tiêu mua rất nhỏ, chỉ có ba mươi mét vuông. Bởi vì không gian nhỏ, cho nên phòng khách và phòng ngủ là kiểu mở ra, không có ngăn cách, bên cạnh sô pha trong phòng khách gần như chính là giường của Thẩm Tiêu.

Nhìn Chử Đình trong chốc lát, thấy anh không có chỗ nào khó chịu, Thẩm Tiêu sấy tóc,rồi đi ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau, Chử Đình vừa tỉnh thì phát hiện mình ngủ ở một nơi xa lạ, hơn nữa còn ngủ sô pha.

Chương 440: Sống lại 18 

Ngồi dậy khỏi sô pha, anh vừa đánh giá xung quanh vừa gọi điện thoại cho trợ lý, nhưng điện thoại bên ấy biểu hiện tắt máy, anh đành phải lại chuyển cho thư ký bảo thư ký tới đón anh. Khi gửi địa chỉ cho thư ký riêng, nhìn thấy tên khu dân cư có hơi quen mắt.

Đây không phải khu dân cư mà Thẩm Tiêu ở sao?

Còn đang nghi hoặc, điện thoại của trợ lý gọi tới: “Ông chủ, tối hôm qua di động của tôi bị bạn gái tôi đập, vừa mua điện thoại mới thay. Bây giờ anh còn ở nhà Thẩm Tiêu hả?”

Chử Đình nhìn thấy giường màu xanh da trời trước mắt, giày được cởi ra trên mặt đất hồng nhạt, còn có quần áo phơi nắng trên ban công bên cạnh, tất cả đều cho thấy hiện tại anh quả thật ở trong phòng của một cô gái: “Sao cậu biết tôi ở nhà Thẩm Tiêu?”

“Tối hôm qua anh uống rượu, tôi nhờ Thẩm Tiêu đi tìm anh.” Trợ lý giải thích nói: “Căn cước của anh ở chỗ tôi, tôi nghĩ có lẽ anh cũng không ở khách sạn, nên lớn mật đoán hẳn là Thẩm Tiêu đưa anh về nhà.” Về phần vì sao anh ta không đến, bị bạn gái ngáng chân, tổn thất một cái điện thoại.

Chử Đình lập tức đau đầu: “Vì sao không cho những người khác đến?” Ngoại trừ trợ lý, anh còn có trợ lý đặc biệt khác và rất nhiều thư ký.

“Giao anh cho những người khác tôi lo lắng.” Anh ta không hòa thuận với những người đó, ai biết giao ông chủ cho bọn họ có xảy ra chuyện gì không.

“Vậy giao cho Thẩm Tiêu an tâm à?”

“Yên tâm chứ.” Trợ lý không chút do dự nói: “Cô ấy đâu ăn anh.”

Chử Đình: “…”

Thẩm Tiêu quả thật không ăn anh, thậm chí ngay cả cúc áo của anh cũng không cởi bỏ. Buổi sáng không thấy bóng người, cũng không để lại tờ giấy gì đó. Anh thậm chí hoài nghi tối hôm qua có phải cô ném mình lên sô pha là hoàn toàn xong việc rồi hay không.

“Được rồi, cậu xử lý việc riêng xong sớm một chút.” Chử Đình cảm thấy mình có hơi sái cổ: “Mặt khác giao wechat của Thẩm Tiêu cho tôi.”

“Được, bây giờ tôi lập tức đưa cho anh.”

Khi Thẩm Tiêu nhìn thấy Chử Đình kết bạn wechat đã là nửa buổi chiều.

Lúc này mới vừa kết thúc tổng vệ sinh lần hai trong phòng bếp, cô đang nghỉ ngơi. Quen ấn mờ wechat, đột nhiên nhìn thấy Chử Đình kết bạn wechat, trái tim cô đánh rơi nhịp hai cái.

Do dự một chút, cô lựa chọn đồng ý.

“Chử Đình?” Avatar của Chử Đình là khung trống.

Bên kia qua một hồi lâu mới nhắn lại: “Là tôi.” Tiếp theo, Thẩm Tiêu lại nhận được chuyển khoản năm vạn: “Đây là tiền bo và phí dừng chân ngày hôm qua. Ngày hôm qua vất vả rồi.”

Tâm trạng của Thẩm Tiêu vốn hơi tốt thấy anh vội vã tính toán rạch ròi với mình như vậy, tươi cười trên mặt dần biến mất.

Cô nhìn màn hình điện thoại trong tay một hồi lâu, cuối cùng mím môi, bấm nhận tiền, trả lời: “Khách sáo rồi.” Tiếp theo, cô cũng chuyển lại một khoản tiền cho Chử Đình: “Tiền rượu tối hôm qua là 26700, phí dừng chân tính anh 100, phí nhân công cũng 100, tổng cộng thu anh 26900. 23100 còn lại trả lại cho anh, mặt khác lần trước anh đưa tôi về nhà, dựa theo giá xe chuyên dụng đón đưa, hẳn là hơn hai trăm, xét thấy anh là xe xịn, tôi trả anh 300 đi. Tổng cộng chính là 23400, xin kiểm tra và nhận.”

Chử Đình ở văn phòng bên này sau khi nhận được tin nhắn, qua khoảng mười phút mới có thời gian rảnh ấn xem.

Nhìn thấy Thẩm Tiêu rạch ròi và chuyển khoản cho anh, Chử Đình nhịn không được nhíu mày, nói thật lòng, anh không chán ghét Thẩm Tiêu. Nhưng anh cảm thấy, dù với ai, tốt nhất giữ khoảng cách nhất định, như vậy mới an toàn.

“Được.” Chử Đình nghĩ, chờ sau này gặp Thẩm Tiêu, có thể lại mời cô bỏ qua ăn chuyện này. Cũng không nghĩ sau khi tin nhắn gửi đi, anh nhận được một dấu chấm than màu đỏ.

“Đối phương mở xác minh bạn tốt, bạn vẫn chưa phải bạn tốt của cô ấy.” Nhìn thấy thông báo này của hệ thống, sau một hồi lâu Chử Đình mới lấy lại tinh thần, anh đây là… Bị xóa rồi?

Sau khi Thẩm Tiêu xóa Chử Đình thì cực kỳ thoải mái, thậm chí công việc ngập tràn cũng có sức lực không giới hạn.

Đợi sau khi tan tầm trở lại khu dân cư, cô mới có chút chán nản cúi đầu.

Dù cho cô không để ý như thế nào, sự thật vẫn chứng minh, cô vẫn bị quấy nhiễu cảm xúc.

Ra thang máy, cô chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu lại thấy Chử Đình đang cong chân tựa vào cửa nhà mình, xem ra đợi rất lâu.

Chương 441: Sống lại 19 

Vừa thấy anh, Thẩm Tiêu theo bản năng muốn xoay người bước đi, nhưng nghĩ lại, đây là nhà cô, cô lại không làm chuyện đuối lý, làm gì phải trốn.

Mặt xụ xuống đi mở cửa, Chử Đình thấy cô đến cũng đứng thẳng người: “Hình như tôi làm rơi đồ ở nhà cô.”

“Ờ.” Thẩm Tiêu cũng không muốn nhiều lời thêm một chữ.

Mở cửa vào nhà, Thẩm Tiêu không ngăn cản Chử Đình tiến vào, cô vừa đặt túi xuống vừa nói: “Tự mình tìm đi.”

Thấy cô như vậy, Chử Đình đi theo phía sau cô, nói: “Tối hôm qua, có phải tôi làm chuyện gì quá giới hạn hay không?”

Anh còn chưa dứt lời, chỉ thấy lưng Thẩm Tiêu rõ ràng cứng ngắc một chút.

“Không có.” Thẩm Tiêu không chút nghĩ ngợi lập tức phủ nhận nói: “Chỉ là cho anh qua một đêm trên sô pha thôi. Không có tình một đêm cũng không có trải nghiệm ướt át gì cả, anh không cần quá não bổ. Anh nhanh tìm đồ của anh đi, tôi muốn thu dọn nghỉ ngơi.”

Chử Đình tìm một vòng ở sô pha, không phát hiện gì: “Không tìm được, xem ra không rơi ở đây.” Tiếp theo, anh nhìn về phía Thẩm Tiêu lại tiếp tục vấn đề phía trước: “Tối hôm qua tôi thật sự không làm chuyện gì sao? Nếu tôi có làm sai gì đó, tôi có thể bồi thường.”

Bồi thường?

Thẩm Tiêu nhìn anh, muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ khẽ động khóe miệng, rồi đẩy anh ra ngoài: “Nếu đồ không ở đây, thì anh đi tìm nơi khác. Về phần ngày hôm qua, ngày hôm qua thật sự không có chuyện gì cả. Ngủ ngon.” Nói xong, cô đẩy người ra ngoài, rồi đóng cửa.

“Khoan đã.” Chử Đình chen một cánh tay ngay khe cửa: “Nếu không có gì xảy ra, vậy vì sao cô xóa tôi?”

“Ồ, việc này à.” Thẩm Tiêu giật mình, cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả với Chử Đình: “Bởi vì tôi cảm thấy chúng ta không phải người cùng một thế giới, cho nên không muốn cùng xuất hiện với anh nữa.”

Chử Đình ngơ ngác, Thẩm Tiêu bèn nhân lúc này đẩy cánh tay anh ra ngoài cửa: “Lạch cạch” một tiếng, khép cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt Thẩm Tiêu hoàn toàn suy sụp.

Cô xoay người, vỗ nhẹ ngực: “Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Nhưng cuối cùng, là một đêm không ngủ.

Buổi sáng, Thẩm Tiêu giống như bình thường, hơn bảy giờ thức dậy đi làm.

Xuống lầu không bao lâu thì có một chiếc xe màu đen đi tới bên cạnh cô bấm còi. Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa kính trong xe lái chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút tiều tụy của Chử Đình: “Lên xe, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng.”

Thẩm Tiêu không để ý đến anh, mà bước đi nhanh hơn, vừa ra khỏi khu dân cư thì ngăn xe taxi nghênh ngang rời đi.

Tới nhà hàng, đầu bếp chính thấy vẻ mặt cô tiều tụy, hỏi cô: “Tâm trạng không tốt hả?”

“Không. Lúc tới bị một chiếc xe taxi hố, bây giờ nhớ lại vẫn có hơi đau lòng thôi.”

“Vậy cô vực dậy tinh thần chút đi.”

“Đã biết sư phụ.”

Vừa bận rộn lên, tạp niệm trong lòng Thẩm Tiêu tạm thời yên tĩnh, một lòng đều muốn làm tốt công việc trong tay.

Đợi đau eo đau lưng bận hết một ngày, thời gian lại tới rạng sáng.

Lúc này mùa thu ở Yến Kinh đã mang theo chút cảm giác mát mẻ, hôm nay Thẩm Tiêu quên mang áo khoác, chỉ có thể quấn áo tay dài trên người, đi tới tàu điện ngầm.

Tòa nhà cao tầng cách cửa tàu điện ngầm khoảng một con phố, cô vừa ra tòa nhà cao tầng, rất nhanh lại bắt gặp một chiếc xe quen thuộc.

Không để ý đến chiếc xe, cô nhanh chóng chạy tới ga tàu điện ngầm. Chờ một hơi chạy vào ga tàu điện ngầm, cô mới dừng lại nhìn qua lại một chút, nhưng bị bậc thang ngăn cản tầm mắt, cuối cùng cũng không nhìn thấy gì cả.

Thẩm Tiêu nghĩ đến chuyện hôm nay đều do Chử Đình bị xóa kết bạn không còn mặt mũi mà thôi, nhưng cô không nghĩ tới, bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần tan làm đều sẽ nhìn thấy xe của Chử Đình.

Ngay từ đầu cô nhìn thấy sẽ quay đầu bước đi, kết quả sau lần nọ cô không cẩn thận bị vấp té, xe của Chử Đình từ đi sát biến thành theo sát từ xa.

Nhưng dù cho là như thế, đồng nghiệp tan làm chung với cô vẫn rất nhanh phát hiện manh mối. Thẩm Tiêu đành phải cố ý nán lại lâu một chút, chờ những người khác đi rồi, mình lại rời đi.

Kết quả kéo dài như vậy hậu quả là, các đồng nghiệp không nói gì nữa, đầu bếp chính cũng chính là sư phụ của cô lại nhìn thấy hết tất cả.

“Đây rốt cuộc là sao thế này?” Sư phụ không phải người nghiêm khắc, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ tâm sự giống như những người bạn.

Chương 442: Sống lại 20 

“Ừm.” Thẩm Tiêu tùy tiện bịa lý do: “Chỉ là… Lúc trước em gọi xe không cẩn thận gọi một chiếc xe xịn, kết quả ngày đó em có việc, không đi xe. Có lẽ chủ xe không thiếu tiền, muốn nghĩ cách hoàn thành đơn của em, vẫn luôn ngồi chồm hổm đợi em. Không có gì, lát nữa em sẽ đi giải quyết dứt điểm việc này.”

Đầu bếp chính không chọc thủng: “Có một số việc tránh mãi cũng không phải là cách, mong em giải quyết xong việc này sớm một chút.”

Sư phụ đã nói như vậy, Thẩm Tiêu cũng không muốn bởi vì chút việc ấy mà ảnh hưởng tâm trạng của mình mãi, dứt khoát cắn môi, vào ban đêm khi gặp lại Chử Đình, trực tiếp lên xe của anh.

“Chúng ta nói chuyện cho rõ đi.” Thẩm Tiêu không vòng vèo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Được.” Chử Đình khởi động xe.

“Không cần lái xe, tôi nói xong thì đi xuống rồi.” Thẩm Tiêu nói.

Chờ khi xe ra khỏi vị trí dừng xe, Chử Đình mới chậm rãi nói: “Cô nói muộn rồi.”

Thẩm Tiêu: “…”

Yến Kinh về đêm vẫn vô cùng náo nhiệt, xe vừa lên đường, không tránh khỏi việc gia nhập vào giữa dòng xe cộ liên miên. Thẩm Tiêu thấy nơi này nhiều xe, chút lòng dạ vừa rồi ấy ngược lại buông xuống: “Anh lái xe trước đi.”

“Được.”

Không khí bên trong xe im lặng một cách quái lạ, Thẩm Tiêu có hơi không quá thích, dứt khoát quay đầu ngắm phong cảnh ngoài xe.

Trầm mặc vẫn duy trì liên tục đến khi xe đi vào khu dân cư nơi Thẩm Tiêu ở.

Nhìn thấy cổng khu dân cư, Thẩm Tiêu nói: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng. Tôi không biết trong khoảng thời gian này vì sao anh phải tới tìm tôi mãi, nhưng tôi cảm thấy đây đều là do lòng tự trọng của anh bị đụng chạm mà thôi. Không phải tôi xóa anh sao, cùng lắm thì tôi thêm anh lại, cho anh xóa tôi một lần. Chúng ta huề nhau, được chưa?”

“Không phải vì chuyện này.” Chử Đình nói.

“Thế là vì chuyện gì?” Thẩm Tiêu nhíu mày.

Chử Đình nhìn về phía cô: “Tôi chỉ muốn biết tối hôm đó rốt cuộc tôi có từng làm chuyện quá giới hạn hay không.”

Thấy anh vẫn tóm lấy việc này không buông, Thẩm Tiêu có chút đau đầu: “Làm thì lại thế nào, anh lại muốn cho tôi tiền hả? Tôi là ăn mày đúng không, hay là nói anh cảm thấy tôi và anh có tiếp xúc chính là vì tiền của anh?”

Chử Đình không tiếp lời, vẫn tóm lấy vấn đề lúc trước: “Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy.”

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Tiêu không tự chủ được nhìn qua một bên khác: “Anh không làm gì cả.”

“Cô nói dối.”

Bị anh hỏi đến phiền, Thẩm Tiêu dần nóng nảy, dứt khoát nói: “Anh hôn tôi, còn gọi tôi là cục cưng, đáp án này anh đã vừa lòng chưa? Tôi biết anh uống say, cho nên sẽ không coi là chuyện gì quan trọng, cũng xin anh đừng luôn rối rắm nữa…”

Nói còn chưa dứt lời, môi của cô đã bị người ta che lại.

Chử Đình hôn cô như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nói: “Như vậy sao?”

Thẩm Tiêu ngây ngẩn cả người.

Thấy cô dại ra bất động, Chử Đình lại cúi người ngậm môi cô, qua một hồi lâu mới lại nói: “Hay là như vậy?” Thẩm Tiêu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần vừa muốn nói chuyện, kết quả lời lẽ lại bị Chử Đình ngăn lại.

Người đàn ông hôn môi có hơi xâm lược cũng dần khơi dậy cơn tức của Thẩm Tiêu, đợi hai người tách ra, cô lau khóe miệng một cái, cười lạnh nói: “Rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì hay không?”

“Hôm nay anh không uống rượu, lúc này anh rất rõ ràng mình đang làm gì.”

“Vậy anh có dám theo tôi về nhà hay không?” Thẩm Tiêu khiêu khích nói.

Trong mắt Chử Đình hiện lên một chút kinh ngạc, trên lỗ tai nhiễm một tầng đỏ nhạt: “Có phải tiến triển quá nhanh hay không.”

“Con mẹ nó, không suy xét rõ hậu quả thì đừng đến trêu chọc tôi.” Thẩm Tiêu tiếp tục cười lạnh xuống xe.

Nhưng rất nhanh, cô đã bị người ta kéo tay lại từ phía sau…

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Tiêu khiến cô đúng 7 giờ thức dậy. thế nhưng cơn buồn ngủ của thân thể không tán đi, cả người cô còn có chút mơ mơ màng màng.

Lật người lại, Thẩm Tiêu vốn định nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại giống như nhìn thấy bên cạnh còn có một người nằm.

Sau khi nhận thức này truyền đến não, sợ tới mức cô nháy mắt tỉnh táo lại, sau khi cô rút lui, sau lưng lại bị người ta ôm một phen.

“Làm sao vậy?”

Vừa nghe thấy tiếng Chử Đình, trí nhớ tối hôm qua bắt đầu quay lại trong đầu Thẩm Tiêu.

Tối hôm qua… Tối hôm qua…

Mặt Thẩm Tiêu dần nóng lên…

Cô rụt người vào chăn, chỉ lộ ra hai con mắt: “Sao anh còn ở đây.”

Chương 443: Sống lại 21 

“Đây là muốn đuổi anh đi à?” Chử Đình dán sát vào cô một chút: “Đã sớm đoán em không muốn thừa nhận, anh cố ý ở đây chờ đó.”

“Thừa nhận chuyện gì?”

“Em ăn anh sạch sẽ, không chịu trách nhiệm sao?” Chử Đình hỏi ngược lại.

Thẩm Tiêu: “?” Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm cái gì? Đầu nhỏ của Thẩm Tiêu dạo qua một vòng, chỉ nghĩ ra được cách: “Lẽ nào muốn đi nhận giấy kết hôn với tôi đấy à.”

Nhận giấy đăng ký kết hôn…

Đây là một cách hoàn toàn ngoài dự đoán của Chử Đình nhưng nghĩ lại lại có thể chấp nhận: “Được.” Anh đồng ý nói.

“?”

“Em mua căn nhà này, hẳn là chuyển hộ khẩu lại đây nhỉ. Thật trùng hợp, vừa khéo hộ khẩu của anh cũng sớm chuyển ra ngoài.” Chử Đình cầm đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn thời gian: “Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, chỉnh lý một chút, trước 12 giờ đi đăng ký kết hôn hoàn toàn kịp.”

“Không phải.” Thẩm Tiêu hoàn toàn bị chiêu ra bài không theo lẽ thường của anh khiến cho ngơ ngác: “Sao chúng ta đến mức đi đăng ký kết hôn vậy?” Rõ ràng ngày hôm qua bọn họ còn muốn cả đời không qua lại với nhau mà.

“Em không muốn nhận giấy kết hôn với anh sao?”

“Không phải…”

“Vậy em còn có nghi vấn gì.” Chử Đình nói: “Anh cảm thấy đây là cách chịu trách nhiệm tốt nhất với anh, không gì sánh nổi.”

“…” Thẩm Tiêu nhìn anh, lại nhìn rèm cửa bên cạnh, tiếp theo lại nhìn anh, sau đó nói: “Anh bình tĩnh một chút. Tuy rằng tôi không bài xích đi đăng ký kết hôn với anh, dù sao bộ dạng anh cũng đẹp, còn có thể kiếm tiền, phương diện nào cũng không tệ lắm, nhưng mà… Loại chuyện như nhận giấy kết hôn, chúng ta không thể đùa giỡn như vậy. Một khi chúng ta kết hôn, nếu sau này chúng ta ly hôn, anh phải phân tài sản cho tôi, mấy trăm triệu đấy, không phải mấy trăm đồng đâu.”

Nào biết Chử Đình lại nói: “Đúng vậy, mấy trăm triệu anh cũng nguyện ý lấy ra, em còn đang do dự cái gì.”

Thẩm Tiêu nhìn anh, bỗng chốc nghẹn lời.

Chờ khi Thẩm Tiêu và Chử Đình ra khỏi cục dân chính, chỉ cảm thấy thế giới hôm nay vô cùng không chân thật.

Ngày hôm qua cô vẫn là cẩu độc thân, hôm nay đã thành người đã kết hôn rồi?

Thẩm Tiêu vui vẻ thì vui vẻ, nhưng loại cảm giác không chân thật này quả thật tồn tại.

“Đói bụng không?” Chử Đình hỏi cô: “Anh rất đói.”

Từ tối hôm qua mãi cho đến hiện tại, anh chưa ăn gì.

Bị anh nhắc như vậy, bụng Thẩm Tiêu cũng thuận thế kêu lên: “Em cũng vậy.” Cô nhìn xung quanh: “Gần đây đúng lúc có một quán mì hương vị khá ngon, em dẫn anh đi.”

“Được.”

Tiệm ăn mở ở cửa khu dân cư cũ, cách nơi này chẳng qua mấy trăm mét, Thẩm Tiêu cảm thấy không cần phải lái xe, dẫn theo Chử Đình hai người một đường tìm đường đi.

Vùng lân cận cũ kỹ như vậy, cây bạch quả hai bên vàng úa không hiểu sao thêm một chút lãng mạn cho mùa thu.

Thẩm Tiêu đã rất lâu không tới đây, khi tìm thấy một cửa tiệm, đột nhiên tay đang nhận điện thoại bị Chử Đình đắt qua bên cạnh anh: “Có vũng nước.”

Thẩm Tiêu nhìn một cái, phía trước cô có một vùng nước cạn.

“Khu dân cư cũ, đường không bằng phẳng.” Thẩm Tiêu nói.

“Ừm.” Chử Đình ý bảo cô nói chuyện điện thoại xong trước đi.

Thời gian hai người trò chuyện, đã vượt qua vũng nước. Thẩm Tiêu tiếp tục tìm cửa tiệm đó, Chử Đình nghe điện thoại, nhưng cái tay vừa nãy được dắt đi, ai cũng không chủ động buông ra.

Sau khoảng hơn mười phút, Thẩm Tiêu tìm được cửa hàng đó.

Lúc này tới gần giữa trưa, khách trong quán mì đã nhiều lên. Chủ quán là một bà cụ, bà ấy vừa thấy Thẩm Tiêu thì nói: “Cô gái cháu đã hơn nửa năm không tới quán bà rồi.”

“Khoảng thời gian trước bận rộn, hôm nay vừa lúc đi ngang qua đây, cho nên tới đây.” Thẩm Tiêu cười tủm tỉm giải thích nói: “Hai chúng cháu, mỗi người một bát mì gà, cộng thêm hai quả trứng chần nước sôi.”

“Trứng chần nước sôi ngâm một chút nữa là được.” Bà cụ cười đảo qua trên mặt Chử Đình, tươi cười lại nồng đậm hơn ba phần: “Các cháu tùy tiện ngồi, bà đi đặt món cho cháu.”

“Vâng, làm phiền rồi.”

Thẩm Tiêu dẫn Chử Đình vào một góc quán, nơi này tương đối mà nói rất im lặng, cũng không quá mức khiến người ta chú ý.

Chương 444: Sống lại 22 

“Bà Chu là chủ nhà trước kia của em.” Thẩm Tiêu nói với Chử Đình: “Người địa phương, trong nhà có mấy bất động sản, còn có một tứ hợp viện. Nhưng bà ấy không có chồng con gì, trong nhà chỉ có một mình bà ấy. Khi em quen bà ấy, bà ấy mới vừa bị đứa con nuôi lừa một khoản tiền lớn, sau đó không tin tưởng ai cả, thấy ai cũng như đến âm mưu tiền tài của bà ấy.

Cho nên trước kia anh luôn muốn ngăn cản những người muốn gần gũi anh ở bên ngoài, em đều có thể hiểu. Con người là động vật quần cư, trừ phi thiên tính lạnh lùng, nếu không chính là trong quá trình lớn lên gặp phải chuyện gì mới có thể biến thành như vậy. Đương nhiên, em cũng không phải muốn phê phán gì, em chỉ cảm thấy, tiền quan trọng với anh như vậy, anh cũng không để ý có thể tổn thất một nửa mạo hiểm kết hôn với em, em có thể hiểu là vì thật ra anh cũng thích em một chút phải không?”

Chử Đình nhìn đôi mắt đẹp của cô, trong lòng không hiểu sao lại mềm mại, anh lấy ra khăn tay, vừa lau bàn giúp cô vừa nói: “Cha mẹ anh ly hôn từ sớm, sau khi bọn họ ly hôn, rất nhanh đều có gia đình mới của mình, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Mà anh, nói không dễ nghe, chính là tỳ vết trong cuộc đời hoàn mỹ của bọn họ. Anh từng muốn thử dung nhập vào bọn họ, nhưng rất nhanh anh phát hiện, khi anh hạ mình càng thấp, bọn họ lại giẫm lên càng ác độc.

Trước lúc anh trưởng thành, không ai từng để ý tới anh, bọn họ chỉ muốn anh chết sớm một chút. Sau khi thành niên, anh bắt đầu tiếp xúc chuyện trong gia tộc, có quyền lực, bọn họ lại từ lạnh lùng lúc trước biến thành lấy lòng. Cho nên em xem, tiền rất lợi hại. Chỉ cần anh có tiền, người thân, bạn bè, bọn họ đều sẽ dán sát mình, đương nhiên, anh của hiện tại cũng không quá cần thứ này.”

Thật ra biết cuộc sống của người giàu đều không phải vẻ vang sáng lạn như mặt ngoài, hiện tại nghe Chử Đình nói đến những việc này, Thẩm Tiêu vẫn nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay anh.

Chử Đình cầm tay cô lại, tiếp tục nói: “Trước kia, anh không nghĩ tới chuyện gì ngoài việc kiếm tiền. Không nghĩ tới kết hôn, không nghĩ tới kết bạn, bởi vì những việc này với anh mà nói, đều có thể có có thể không. Thẳng đến có một ngày, anh bị một người ôm lấy.

Nói thật, một cái ôm mà thôi, không có gì ghê gớm, nhưng không biết vì sao, anh cứ nhớ mãi. Anh nghĩ đến đó chính là cảm giác mới lạ do anh chưa bao giờ được người ta ôm gây ra, có thể qua một hai tháng sẽ dần phai nhạt, ai biết, mới quay về Yến Kinh, thì lại gặp cô ấy.”

Gặp nhau là tình cờ, cũng không phải tình cờ. Bởi vì biết cô làm việc ở một nhà hàng nổi tiếng ở Yến Kinh, cho nên mỗi lần ra ngoài dùng cơm anh theo bản năng sẽ đi đủ loại nhà hàng nhìn xem. Không nghĩ tới, bọn họ rất có duyên, mới vài ngày, đã gặp lại.

“Gặp được cô ấy lần nữa, trong lòng anh rất vui. Khi đó anh nghĩ anh vui chính là bởi vì gặp lại người quen, sau đó cô ấy không chung dụng với anh nữa, anh mới đột nhiên hiểu được, có lẽ điều anh muốn không chỉ là khoảng cách làm bạn bè với cô ấy.

Ngày đó anh ở dưới nhà cô ấy suy nghĩ một đêm, nhìn thấy đèn phòng cô ấy mở lại tắt, có lẽ cô ấy có suy nghĩ giống anh. Kết quả là, anh cá đúng rồi, hiện tại cô ấy thành bà xã của anh.”

Mới đầu nghe thấy anh có chung đụng với một người phụ nữ, trong lòng Thẩm Tiêu còn lộp bộp một hồi. Sau đó suy nghĩ lại, người anh nói chính là cô, Thẩm Tiêu có chút ngượng ngùng, nhưng vui mừng nơi đáy mắt lại dần tràn ngập ra. Thì ra khi cô không biết, anh cũng từng trằn trọc vì cô: “May mắn là, không phải anh đơn phương tình nguyện.”

Chử Đình cười chạm trán với cô: “Em vừa mới hỏi có phải anh cũng thích em hay không, anh có thể nói rõ cho em biết: Đúng vậy, anh thích em. Muốn ở bên em, muốn mỗi một giây phút trong tương lai đều có thể có em.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy trái tim vốn đang trôi trong hư không lập tức rơi xuống: “Em cũng vậy lần đầu tiên thích một người không có kinh nghiệm gì. Dù sao về sau chúng ta dạy bảo lẫn nhau, mục tiêu là đầu bạc đến già.”

Bình Luận (0)
Comment