Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 445 - Sống Lại 22 – Đại Kết Cục

Chương 445 - Sống lại 22 – Toàn Hoàn Văn

Chương 445: Sống lại 22 – Toàn Hoàn Văn

Loại chuyện như nhận giấy đăng ký kết hôn không thể nào gạt cha mẹ, ăn bát mì xong, hai người đều tự thông báo cho người lớn hai bên cùng với người thân bạn bè. Ngày hôm sau cha Thẩm mẹ Thẩm lập tức lên Yến Kinh, sau đó là một loạt quá trình hôn lễ.

Đáng nhắc tới chính là, Thẩm Tiêu được Chử Đình dẫn đi gặp mặt người lớn trong tộc một lần.

Lần đó gặp mặt, nhìn chung coi như vui vẻ, ít nhất ở dưới uy hiếp của Chử Đình không ai nhảy ra gây khó dễ cho Thẩm Tiêu. Chỉ có một chút nhạc đệm chính là cha Chử Đình kêu gào đòi Chử Đình buông tha con của ông ta… Ồ, kẻ đầu sỏ làm hại Thẩm Tiêu và Chử Đình gặp tai nạn chính là cậu ta, nhưng Thẩm Tiêu còn chưa nhìn thấy người, ông ta đã bị những người khác của nhà họ Chử kéo xuống. Dù như vậy, Thẩm Tiêu vẫn cảm thấy rất không thoải mái với người nhà này, có đôi khi cô suy nghĩ, Chử Đình lớn lên trong hoàn cảnh kiểu này, không có tâm lý vặn vẹo quả thực rất rất giỏi.

Sau khi gặp cha mẹ hai bên, chương trình hôn lễ diễn ra.

Tất cả đều có Chử Đình, ngược lại Thẩm Tiêu không cần quan tâm, cô vẫn như trước mỗi ngày đi làm tan tầm, thẳng đến trước hôn lễ một ngày mới bớt thời gian đi kết hôn. Sau đó giống như lúc bình thường, đi làm tan tầm, về nhà yêu đương với Chử Đình.

Hai năm sau, Thẩm Tiêu rốt cuộc được đầu bếp chính đồng ý cho xuất sư, dưới đề nghị của sư phụ, cô và Chử Đình trở lại trấn nhỏ, đổi tiệm cơm nhà mình thành bếp riêng.

Từ một trấn nhỏ dần biến thành khu du lịch nổi tiếng, danh tiếng món ăn bếp riêng của Thẩm Tiêu cũng càng lúc càng lớn. Năm ấy Thẩm Tiêu ba mươi lăm tuổi, một lần nọ cô được mời đi nấu chính cho tiệc quốc gia, nhất thời tiếng tăm càng lớn. nhưng sau khi trở về từ tiệc quốc gia, Thẩm Tiêu lại đóng cửa bếp riêng, bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới với Chử Đình.

Khi cô bốn mươi tuổi, bếp riêng lại khai trương lần nữa. nhưng không định giá cao ngất giới hạn bàn mỗi ngày như lúc trước, mà đổi tên trở lại là “Bát Đại Uyển” , đồ ăn bên trong cũng chỉ đi con con đường giá ổn định, cô không làm đầu bếp nữa, mà thu nhận học trò giống như sư phụ. Không vì kiếm tiền, chỉ vì vừa nâng cao bản thân, vừa truyền lại tất cả kinh nghiệm và vốn kiến thức của cô.

Thế sự an ổn, cuộc sống như nước chảy. Thẩm Tiêu không bệnh không đau sống đến tám mươi tuổi, chỉ mỉm cười ở trong mơ rồi biến mất. Chử Đình chậm hơn cô ba ngày, sau khi lo liệu hậu sự của cô xong, mới không còn vướng bận đi theo.

Người vừa không còn, hồn phách Chử Đình nhẹ lại, trong phút chốc rất nhiều ký ức lúc trước nhớ lại từng chút một.

Lần đầu tiên anh và Thẩm Tiêu gặp mặt không phải ở cổ trấn, mà là ở triều đại tên Đại Chu. Anh và Thẩm Tiêu không chỉ có hơn năm mươi năm trong hiện thực, thật ra bọn họ còn trải qua rất nhiều rất nhiều. Lúc trước khi bọn họ tách ra nói ‘có duyên gặp lại’, mà sự thật là bọn họ không chỉ gặp lại nhau, còn thành vợ chồng nương tựa lẫn nhau cả đời.

Trên đường xuống suối vàng, bóng ma lay động, khi Chử Đình cố gắng muốn tiến đến phía trước đuổi theo Thẩm Tiêu nói cho cô nghe những chuyện trước kia, đột nhiên anh nhìn thấy ở cầu Nại Hà phía trước, Thẩm Tiêu đang đứng tại đó chờ anh.

Có lẽ là vì lòng có nhau, khi anh nhìn thấy Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu cũng giống như cảm nhận được nhìn về phía anh.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là tươi cười.

Trôi qua nhiều năm, xa nhau cuối cùng gặp lại.

-- Toàn văn hoàn --

Vậy là đã đến lúc chia tay với cặp đôi Chử Đình và Thẩm Tiêu rồi, cảm ơn cả nhà đã theo dõi và ủng hộ team Tiểu Miêu trong suốt thời gian qua nhé. Hẹn gặp lại mọi người trong các dự án tiếp theo ^.^

Dự án chạy tiếp theo lên sóng sau này sẽ là 4 bộ truyện:

Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá, Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm, Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều, Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Ngoài bộ điền văn trên, team mình còn làm một số bộ điền văn khác như.

1: Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố – Đã hoàn

2: Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu – Đã hoàn

3: Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu – Đã hoàn.

4: Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch) – Đã hoàn.

5: Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ – Đã hoàn.

6: Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ - Đã hoàn

7: Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười Thập Niên 70: Nhật Ký Chồng Đểu Vợ Lười – Đã hoàn

8: Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế Đã hoàn

9: Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con: Đã hoàn

10: Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

11: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

12: Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ

1: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Tên khác: Thập Niên 70: Người Phụ Nữ Đanh Đá Lo Liệu Việc Nhà

Tác giả: Đào Hoa Lộ

Lâm Tô Diệp nằm mơ một giấc thấy người chồng lạnh lùng thận trọng luôn bị trà xanh hỏi mượn tiền? Mấy đứa con trong tương lai đứa thì ngỗ nghịch, đứa thì thê thảm?

Lâm Tô Diệp: Tức đến bừng tỉnh!

Lâm Tô Diệp không có văn hóa suy nghĩ nghiêm túc một chút, quyết định biến thân thành người mẹ đanh đá có tính cách sáng nắng chiều mưa, dùng đủ mọi kiểu moi móc tiền riêng của chồng.

Mẹ chồng đau nửa đầu phải mua thuốc (bị cô chọc tức).

Con trai cả muốn mua sách (cô mua cho từ điển để học).

Con trai thứ hai lại đánh nhau (bị cô phạt đi bốc gạch).

Lần nào cũng nếm được trái ngọt nhưng lần này…

Tiết Minh Dực, em ngã gãy chân rồi, nhanh gom tiền đi!

Hôm đó, người chồng cao lớn tuấn tú xuất hiện ngay trước mặt cô, nhìn Lâm Tô Diệp đang vung cành mận gai ra sức dạy dỗ con trai, đôi mắt tối sầm lại: … Ồ.

Lâm Tô Diệp: … Bây giờ đến cả anh em còn dám đánh đấy nhé, có tin không?

Tiết Minh Dực: Sao người vợ trẻ tốt đẹp của mình lại thành trái ớt nhỏ thế này? Ôi, vợ mình ngoại trừ quen bạo lực ra thì còn có thể thế nào được nữa? Cố mà chịu vậy.

Lâm Tô Diệp sự nghiệp thành công: Tiết Minh Dực, ly hôn!

Chồng đẩy cô lên giường: … Ly hôn? Hả, kiếp sau nằm mơ tiếp đi.

Lúc đầu Lâm Uyển Tinh và Tiết Minh Dực dạm ngõ nhưng anh tạm thời đi làm nhiệm vụ nên không tới, cô ta mới chọn một người chồng tự cho là phù hợp hơn để làm chồng mình.

Sau khi kết hôn cô ta lại không cam lòng, cứ cảm thấy nếu như chọn Tiết Minh Dực thì cuộc sống sẽ khác biệt rất lớn.

Cô ta nhìn thấy đứa em họ hồ ly tinh không có văn hóa gả cho Tiết Minh Dực, nhìn bọn họ ân ái cả đời mà cứ cảm thấy khó chịu thế nào, như thể hạnh phúc vốn thuộc về mình lại bị người ta… cướp đi mất.

[Người mẹ đánh đá xinh đẹp, thân hình nóng bỏng x người cha cao lớn, tuấn tú lạnh lùng]

Tag: Ngọt văn, xuyên thư, sảng văn, văn niên đại.

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Tô Diệp ┃ vai phụ: người khác.

Một câu tóm tắt: Đã ba ngày mẹ mình không đánh mình rồi.

Chủ đề: Đọc sách có thể nghịch thiên cải mệnh!

Trích đoạn 1: Tương lai thê thảm 1

Trong phòng gặp mặt ở nhà giam, bầu không khí áp lực và nặng nề

Lâm Tô Diệp nhìn chằm chằm vào người chồng cao lớn cách một cái bàn.

Một người lớn tuổi có mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên thật chặt, một đôi mắt vẫn trong veo và sắc bén như cũ, kiếp sống quân đội nhiều năm khiến sống lưng của ông thẳng tắp, ông nhìn thanh niên đối diện với ánh mắt chăm chú.

Thanh niên kế thừa dung mạo từ cha mẹ nên vô cùng tuấn tú, khí chất lạnh lùng giống hệt người đàn ông đối diện, anh ta không dám nhìn thẳng vào cha mình, đôi mắt run rẩy nhìn xuống, trong mắt lấp lánh ánh nước.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn: “Tình trạng của em gái con đã chuyển biến tốt, cha đã dẫn con bé đi tảo mộ mẹ con và em trai, con phải hối cải triệt để, tranh thủ sớm ngày ra tù.”

Thanh niên hơi xúc động nhưng vẫn im lặng không nói gì như cũ.

Người đàn ông đứng dậy rời đi.

Lâm Tô Diệp gấp đến mức bổ nhào tới, duỗi tay túm cổ chồng: “Tiết Minh Dực anh quay lại, anh không thể không quan tâm con trai em.” Cô sốt ruột quay đầu nhìn người thanh niên trẻ: “Con trai, con mau mở miệng nói đi, cầu xin cha con, kêu ông ấy cứu con đi! Con mau nói đi…”

Đây là đứa con trai lớn tâm can của cô, thi đỗ đại học tốt nhất, làm ăn kiếm được nhiều tiền, vậy mà lại rơi vào kết cục ngồi tù mười mấy năm.

Nhưng thanh niên lại chậm rãi đứng dậy, cũng quay người rời đi theo quản ngục.

Lâm Tô Diệp cảm thấy mình bị bổ thành hai nửa, cô gấp đến độ tim như bị dao cứa, gào to rồi xông về phía người chồng đang rời đi: “Đều tại anh! Anh bận công việc của mình mà không chăm các con cho tốt, là anh hại tụi nó, tôi cắn chết anh!”

Trong nháy mắt đụng vào người anh, đột nhiên đầu cô đau như nứt ra, trời đất lập tức quay cuồng.

“Á…” Lâm Tô Diệp đổ mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh dậy, cô ngồi bật dậy hít lấy hít để không khí lạnh lẽo và trong lành, trừng to mắt nhìn xung quanh với vẻ hoảng sợ.

Buổi đêm âm u ở nông thôn không trăng không sao, trong nhà lại càng tối như hũ nút, hoàn toàn không nhìn rõ được gì.

Cô có một loại cảm giác chìm sâu vào trong cơn ác mộng không biết mình đang ở nơi nào, duỗi tay sờ sang bên cạnh một cách hoang mang, đợi sau khi sờ được một thân hình ấm áp lại nhỏ bé, cô mới vỗ về với vẻ yêu thương, mừng đến phát khóc: “Ôi mẹ ơi, vậy mà lại là một cơn mơ quỷ quái như vậy, như thể vừa trải qua một kiếp, làm mình sợ chết khiếp mất.”

Cô lau mồ hôi trên trán, rùng mình vì gió lạnh thổi qua lỗ hổng trên giấy của cửa sổ, cô vội vàng khoác áo bông lên, vuốt ngực để trái tim đang đập thình thịch bình tĩnh trở lại.

Cô sinh ngày mười sáu tháng một năm 1950, chưa từng đi học, cùng lắm khi còn nhỏ thường theo bà nội nghe đủ các loại chuyện xưa và xem kịch dân dã, sau khi lớn lên đã từng xem ca kịch và phim cách mạng, nhưng nếu muốn nói từng trải sự đời thì thật sự không có.

Nhưng cô lại đột nhiên nằm mơ một giấc vô cùng chân thực, mức độ chân thật lại giống như thể bản thân đã trải qua một kiếp ở đây, chẳng những nhớ rõ ràng mọi việc mà cảm giác cũng chân thật nữa.

Mới đầu cô cảm thấy chỉ là mơ thôi, em họ tới tìm cô nói nghe người ta bảo anh rể có một nhân tình ở bên ngoài, còn luôn cho người phụ nữ đó mượn tiền nữa.

Lâm Tô Diệp cũng không tin, chồng mình là tên khó hiểu còn chẳng nói chuyện bao nhiêu với lãnh đạo và cha mẹ ruột, nên anh có thể có một nhân tình ở bên ngoài được sao?

Tiết Minh Dực vừa cao vừa tuấn tú, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến nữ giới yêu thích, nhưng anh làm người vừa lạnh lùng vừa lầm lì, chưa bao giờ nói chuyện phiếm với người ta, đặc biệt là đôi mắt đen láy đó khi nhìn người lại giống như lưỡi đao lạnh lùng. Các cô gái lớn và mấy cô vợ trẻ trong thôn đều không dám nói chuyện với anh. Cô và Tiết Minh Dực kết hôn tám năm cũng chỉ có lần đầu tiên gặp mặt dũng cảm một phen, còn sau này mỗi khi về nhà thăm gia đình đều sẽ vùi đầu vào làm việc mà không nói chuyện phiếm, cô và anh cũng không nói chuyện gì cả.

Cô rất khó tưởng tượng ra được anh sẽ hẹn hò với người khác.

Nhưng em họ nói nhiều khiến Lâm Tô Diệp sinh lòng nghi ngờ, dự định đi tới bộ đội hỏi cho rõ ràng, nhưng ai biết trên đường lại trượt chân rơi xuống nước chết đuối

Khi chết cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam chất phác giống như ở trong đài phát thanh nói: Thật đáng thương thay, chính vì cái chết của người đàn bà này mới vén lên tấm màn bi kịch của một gia đình.

Thông qua giới thiệu của người đàn ông, cô biết đây là phim truyền hình mà anh ta là người dẫn truyện, cô biết được rất nhiều thứ mà mình chưa bao giờ từng thấy.

2: Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Văn Án:

Đột nhiên xuyên không một cách khó hiểu đến cuối những năm 1970, đồng thời còn bị ném vào núi.

May mắn thay, được một anh lính đẹp trai cứu thoát.

Mãi về sau cô mới biết được, anh lính kia hóa ra là nam xứng xui xẻo trong niên đại văn, bị nữ chính lợi dụng và lừa gạt bằng nhiều cách khác nhau, cuối cùng bị bỏ rơi với lý do thời đại mới không thích ép hôn.

Mẹ kiếp, anh lính tốt như vậy, sau này còn có phát triển như thế nữa, cô không lấy tôi lấy đấy nha.

Chỉ là, thời đại thiếu ăn thiếu mặc phải sống như thế nào chứ? Chậc, thì ra đồ đạc mang đến có tác dụng khác, lần này có thể dẫn cả nhà nam xứng sống cuộc sống ấm no đủ đầy, làm tức chết nữ chính.

Trích đoạn:

Năm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong.

Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm.

Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc.

Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát.

Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ.

Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh.

Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng gầm của dã thú vang lên khiếp người.

Lúc này trời đã chạng vạng tối, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ ảo, trời sắp tối rồi.

Nếu người tiếp tục ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm, đồng chí Tiểu Tô vốn là một cô gái mỏng manh hay khóc, nhưng bây giờ cô cũng không thể không hít mũi, kiên trì bò dậy muốn gọi điện thoại kêu người đến cứu.

Vẫn may, chiếc ba lô cực lớn đó của cô cũng văng ra ngoài theo cô, điện thoại ở trong túi bên của ba lô.

Cô nhẫn nhịn cơn đau ở chân, đi đến chiếc ba lô lớn đó, đợi đến khi mò ra được điện thoại thì cô lại phát hiện không có tín hiệu, ông trời muốn tuyệt đường sống của cô à.

Tô Tô vừa sốt ruột thì rơi vài giọt nước mắt thật, cô nói: “Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, sau này sẽ không bao giờ ngồi xe khách nữa đâu.”

Nhưng mà bây giờ ăn năn hối hận cũng không có ích gì, cô chỉ có thể kéo ba lô, cầm điện thoại đi tìm tín hiệu.

Bởi vì chân đau lưng đau, cô chưa đi được bao lâu thì lại ngã. Điện thoại trong tay không biết thế nào cũng rớt mất, tìm thế nào cũng tìm không ra.

Đây là hào quang xui xẻo bủa vây quanh người nhỉ?

Tô Tô không thể kiên trì được nữa, ngồi trên chiếc ba lô to tướng, gục đầu vào lòng khóc thầm, cô không dám khóc to, lỡ như dã thú nghe thấy tìm đến thì phải làm sao?

Nghĩ cái gì thì cái đó đến, bỗng nhiên có âm thanh xào xạc gì đấy truyền đến. Cô giật mình một cái, lùi ra sau một bước: “Ai đó?” Giọng nói cô run rẩy, dáng vẻ như sắp la hét lên vậy.

Nhưng cô suy nghĩ lại: Nếu như là người thì mình còn có thể được cứu, không cần phải di chuyển lung tung trong tình trạng mất phương hướng như thế này, vì thế trong lòng cô liền nảy lên một tia hy vọng, cô hỏi một tiếng: “Là, là người sao?”

“Ừm.”

Theo tiếng nói đó là một bóng người màu xanh lá vụt ra khỏi bãi cỏ, chiều cao của anh khoảng trên dưới một mét tám, chắc là đang mặc một bộ quân phục nhỉ, nhưng nó phải là một phong cách cổ điển.

Với chiếc túi màu xanh lá cây quân đội và một chai nước quân dụng trên lưng, nhìn như thế nào cũng trông giống như đang đóng phim truyền hình hoặc cố tình ăn mặc như cosplay vậy.

Tô Tô nghĩ, có thể cô gặp phải đoàn làm phim quay phim niên đại ở đây rồi nhỉ?

Nhưng nhìn lại khuôn mặt, cô cảm thấy đây nhất định là một nam chính, bởi vì quá đẹp trai.

Hơn nữa còn không giống với một vài tiểu thịt tươi bây giờ, ngoài trừ eo thon thì là trắng nõn, còn đẹp hơn cả phụ nữ. Nhưng người đàn ông trước mặt này có vóc dáng cường tráng, ánh mắt tràn đầy năng lượng, chỉ cần đứng ở nơi đó, cảm giác áp chế tự nhiên cuồn cuộn đến, khiến người ta chột dạ không thể nhìn thẳng.

Lúc này Tô Tô đang nóng lòng muốn được cứu, nhìn thấy người thì cầu cứu trước quan trọng hơn.

“Dọa chết mất tôi, vừa nãy tôi mới bị ngã từ xe khách xuống, sau đó hình như chân bị thương rồi, cũng không có cách nào đi xa được. Anh có thể gọi người giúp tôi không, hoặc là tìm một nơi có tín hiệu để tôi gọi điện thoại cầu cứu được không?” Cô dám thề rằng bản thân cô từ trước nay chưa bao giờ khách sáo như vậy, chỉ mong người đàn ông trông có vẻ chính nghĩa ở trước mặt này có thể giúp mình thoát được nạn này.

Nhưng mà cô lại thấy người đàn ông đó quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó chau mày nói: “Đồng chí, trời sắp tối rồi, ở trong núi này chắc sẽ không có người đi lại. Hơn nữa là, nếu gọi điện thoại thì phải lên thị trấn, ra khỏi núi này thì vẫn còn đoạn đường vài dặm nữa, nếu như cô bị thương rồi thì chắc không đi đến đó được đâu.”

Tô Tô vừa nghe đến đây thì cạn lời không biết nói gì, không phải cả nước đã có mạng, có điện hết rồi hay sao, sao gọi điện thoại còn phải lên thị trấn, cái nơi này phải nghèo biết bao chứ.

“Thế thì phải làm sao đây?” Cả người cô đều đau nhức, sau đó lại nghe thấy muốn gọi điện thoại thì phải lên thị trấn xa xôi đó thì cô tuyệt vọng thật sự.

“Nếu như cô có thể tin tôi, chi bằng đi theo tôi về nhà tôi đi, ở ngay thôn núi nhỏ trước mắt.” Nam chính cosplay niên đại đột nhiên mở lời.

Thôn núi nhỏ?

Có chút quen tai nha.

“Tôi…” Mặc dù người thì đẹp trai và còn mặc quân phục, nhưng rốt cuộc có phải quân nhân thật sự hay không. Ở một nơi xa lạ như thế này, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Cái đầu của Tô Tô không ngừng suy nghĩ, nhưng nhìn đối phương vô cùng nhẫn nại chờ đợi, trông cũng không giống kẻ xấu gì, cộng thêm cô ở trong núi, không chừng cũng bị dã thú ăn thịt, còn không bằng tìm một nơi ẩn náu, biết đâu họ có thể đưa mình đến thôn làng cần xóa đói giảm nghèo đó.

Nghĩ đến đây, cô gật nhẹ đầu, nói: “Thế, làm phiền anh rồi.”

Người đàn ông thanh niên đó nghe thế thì khẽ gật đầu, sau đó dẫn đầu đi trước, tựa như là muốn dẫn đường cho cô.

Tô Tô đưa tay xách ba lô của mình lên và đi theo, ai ngờ con đường này không dễ đi chút nào, mới đi được vài bước thì bị cỏ quấn vào cổ chân. Cô ra sức gỡ ra nhưng gỡ không được, và cũng vì động đến vết thương nên cô xoa suýt vài tiếng rồi không dám động đậy nữa.

“Đồng chí, cô như thế này không ổn. Chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối, nếu không đám sói xuất hiện thì không đi được nữa đâu.”

“Cái gì?” Còn có sói?

“Sói.”

“Thế, chân tôi đau đi không nổi.” Tô Tô cảm thấy người đàn ông trước mặt này, mặc dù trông vô cùng có chính nghĩa, nhưng lại không biết dỗ dành con gái chút nào, cô sắp bị dọa đến phát khóc rồi, nhưng anh vẫn chau mày đứng ở đó.

“Tôi cõng cô.” Dường như là đưa ra quyết định rất lớn vậy, đối phương suy nghĩ một lúc mới nói.

“Ờ, tôi nặng lắm đấy.” Hơn năm mươi ký đấy, mặc dù là không quá mập, nhưng cũng không ốm đâu.

“Lên đi.”

Người đàn ông hình như có chút mất kiên nhẫn.

“Ồ, thế hành lý.”

“Tôi xách.”

“Có được không?”

Mặc dù anh trông cũng khá cường tráng, nhưng hành lý của cô cũng khá nặng đấy.

Nhưng mà, rất nhanh cô đã bị vả mặt rồi. Bởi vì đối phương cõng cô trên lưng một cách rất nhẹ nhàng, còn thuận tay xách ba lô lớn lên và đi, trông không có chút mất sức nào cả.

Thế này cũng mạnh quá rồi nhỉ, kiểu sức mạnh bùng phát của bạn trai.

Tô Tô cảm động sắp phát khóc rồi, mặc dù con người anh trông vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng mà không biết bao nhiêu cô gái đã đổ gục trước sức mạnh và sự ngay thẳng như thế này rồi. Cũng không biết anh có chịu kết bạn không, sau này mình ở bên này, không chừng cũng có thể gặp lại.

Vì thế cô cẩn thận nói: “Tôi tên Tô Tô, anh thì sao?”

“Lận Xuyên.”

???

Cái tên cũng có hơi quen nha, chỉ là nhất thời cô không biết là mình đã nghe ở đâu.

Cô im lặng một lát, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên phát sáng lên: “Thôn của các anh có phải có một đại đội trưởng tên là Lận Đông Hà không?”

“Phải.”

Không không, nhất định là trùng tên thôi nhỉ?

Cô nhớ lúc trên xe khách mình có xem một cuốn sách niên đại, trong đó có những cái tên thôn núi nhỏ, Lận Xuyên, Lận Đông Hà này.

Không lẽ……

“Thế, thế thôn của các anh, có phải có một thanh niên tri thức tên là Tần Duyệt Duyệt không?”

“Phải.” Đối phương trả lời một cách lưu loát, giọng điệu nghe có vẻ có chút nghi hoặc.

“Không, không phải chứ…” Thì ra bản thân không phải bị rơi xuống núi mà là thật sự xuyên không đến niên đại rồi, trên đời này còn có chuyện kỳ ảo như vậy sao?

3: Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều

Tác giả: Thụy Vân Gian

Văn Án:

Bách Nguyệt và ông xã quen biết qua xem mắt, cả một đời ân ái.

Trong lòng cô, ông xã có tiền, rất nhiều tiền, dịu dàng, tri kỷ, mặc dù hai người không con nhưng cuộc sống về già vẫn hạnh phúc mỹ mãn như cũ.

Một sáng trở về niên đại 70, Bách Nguyệt yếu đuối căn bản không làm được công việc nặng nề nào, đầu váng mắt hoa, không chịu đựng nổi thiếu chút nữa thì mệt chết.

Cô đưa mắt nhìn lên thân ông xã lúc còn trẻ.

Thân hình người đàn ông cao lớn, động tác lưu loát cầm một cục gạch, cả người mang khí chất lưu manh: “Mẹ kiếp!”

Bách Nguyệt: QAQ.

Vở kịch nhỏ.

Kiếp trước Hạ Nghị coi trọng một cô gái, làm việc chậm nhưng nghiêm túc, người khác nói cô có chút tự bế, vô cùng sợ hãi đàn ông có tính tình nóng nảy.

Vì thế anh cụp lại đuôi sói, giả vờ giả vịt đứng đắn.

Vì để bà xã vui lòng, anh nói với vợ lúc còn nhỏ mình siêng năng dũng cảm, là thanh niên tốt của xã hội, thành tích ưu việt, vì giảm bớt gánh nặng trong nhà mà tham gia quân ngũ.

Thật ra lúc thuở niên thiếu, anh tuổi trẻ nóng tính, động tác thô lỗ, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, mỗi lần thi đều bị cha mẹ phối hợp đánh đôi.

Chuyện này có vấn đề gì không?

Chẳng sao cả, dù sao bà xã anh đâu biết mấy chuyện hư hỏng này của anh.

Nam chính sói đuôi to thao hán x mỹ nhân làm việc chậm rãi ngốc nghếch.

Vai chính: Bách Nguyệt Hạ Nghị

Một câu giới thiệu ngắn gọn: Ông xã lừa tôi cả một đời.

Hoan nghênh các nàng nhảy hố nhà Tiểu Miêu moa moa moa.

Bình Luận (0)
Comment