Mái tóc của Tô Kiến Thanh có màu trà sẫm tự nhiên, dưới ánh sáng lại ánh lên sắc cam trầm. Một lọn tóc mềm mại vướng vào ngón tay Kỳ Chính Hàn, anh khẽ siết lại, buộc cô phải ngước lên nhìn mình.
Anh chìm đắm trong cõi ôn nhu, cảm giác như bản thân bị đôi mắt tinh anh xinh đẹp ấy bao trọn. Mãi đến khi kết thúc, Kỳ Chính Hàn mới nhận ra trong đáy mắt cô phảng phất một nỗi u buồn còn vướng vất.
Tô Kiến Thanh cúi đầu, ngón tay vô thức mở ra rồi lại khép vào. Đối mặt với tình huống chưa từng trải qua, cô ngơ ngẩn mất một lúc mới đưa tay ra sau, lấy khăn giấy trên bàn trà để lau.
“Đi rửa tay đi.” Giọng Kỳ Chính Hàn rất trầm, rất khàn.
Cô như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lau chùi máy móc.
“Đừng lau nữa, đi rửa tay đi.”
Tô Kiến Thanh làm ngơ, ném tờ giấy đã vo tròn lên bàn, lại rút thêm một tờ khác.
Kỳ Chính Hàn đứng dậy, nhanh chóng khoác lại áo choàng tắm, tùy tiện thắt đai lưng, rồi một tay ôm ngang eo cô, vác lên vai đi thẳng về phía phòng tắm, cười nhạt: “Sao mà ương bướng thế chứ?”
Cô bị đặt xuống bồn rửa tay, nước từ vòi chảy ra ấm áp, cổ tay bị kéo vào dòng nước. Anh giúp cô rửa từng kẽ tay, lòng bàn tay, cả cổ tay và cánh tay.
Tô Kiến Thanh không hề phản kháng, tựa như đó không phải là tay mình, cứ thế để mặc Kỳ Chính Hàn chà rửa. Cô chỉ lặng lẽ nhìn vào gương mặt anh, trong khoảnh khắc gần kề, chóp mũi cô nhẹ nhàng lướt qua chân mày anh.
Anh lấy khăn lau khô tay cho cô, ngước mắt nhìn, biểu cảm không rõ ràng.
Kỳ Chính Hàn không cười, nét mặt tự nhiên mang vẻ lạnh lùng. Dù không tức giận, cũng chẳng sa sầm, nhưng vẫn toát lên một khí thế khiến người ta dè chừng. Khoảng cách giữa họ cứ thế lơ lửng, không quá gần cũng chẳng quá xa.
Anh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Em lại giận anh gì nữa rồi?”
Tô Kiến Thanh hơi giật mình, hoàn hồn rồi cười khẽ: “Có à?”
Kỳ Chính Hàn chống tay lên bệ, vây lấy cô trong vòng tay, tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt, ánh mắt, biểu cảm, cả tâm trạng cô lúc này.
Cuối cùng, anh nghiêng đầu chỉ vào má mình.
Một động tác vô cùng khéo léo, giống như đang cho cô một lối thoát, Tô Kiến Thanh hiểu rõ ý tứ trong đó.
Cô nhảy xuống khỏi bệ, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má anh, mỉm cười nói: “Hôm nay đến đây thôi, được không?”
Kỳ Chính Hàn nhìn cô chăm chú: “Em đang nghĩ gì thế?”
Cô đáp: “Em muốn chậm lại một chút.”
Anh không do dự: “Được thôi, không vấn đề gì.”
Tô Kiến Thanh bất ngờ: “Anh rộng lượng thật đấy.”
Kỳ Chính Hàn trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng bật cười, nụ cười nhẹ bẫng, như một sự nhượng bộ: “Anh có thể làm gì khác với em đây?”
Tô Kiến Thanh tiếp tục đi loanh quanh trong nhà, Kỳ Chính Hàn không theo sau nữa. Anh thả lỏng người tựa vào ghế, nhấm nháp ly champagne. Màn hình vẫn đang chiếu bộ phim đen trắng khô khan kia, trong tầm mắt anh là bóng dáng cô gái nhỏ đi đi lại lại. Nhớ đến cuộc gọi của anh trai, Kỳ Chính Hàn thò tay lấy điện thoại từ dưới gối sô pha, nhắn lại một tin.
“Đánh đàn cho em nghe đi.” Cô tìm thấy phòng đàn của anh, hào hứng chạy lại, vòng tay ôm lấy vai anh từ phía sau, má áp lên cổ anh.
Không phải cố ý, nhưng đúng lúc ấy, cô lại vô tình thấy tin nhắn thông báo chuyển khoản trên màn hình điện thoại của anh. Chỉ liếc sơ qua, Tô Kiến Thanh đã kịp nhận ra con số chuyển đi lên đến bảy tám con số.
Kỳ Chính Hàn lập tức úp điện thoại xuống, nâng cằm cô lên, cười nhạt: “Hai mươi năm không động vào, những gì học được đã trả lại thầy hết rồi.”
Không biết có thật là trả lại thầy hay không, cô chỉ biết anh không muốn đánh. Tô Kiến Thanh thuận miệng hỏi: “Thầy dạy đàn của anh có phải là bậc thầy danh tiếng thế giới không?”
“Không phải.” Anh không né tránh câu hỏi, đáp. “Là mẹ anh.”
Tô Kiến Thanh hơi ngẩn ra, không biết nên tiếp tục chủ đề này thế nào. Cô ngồi trên đùi anh, rướn người lên, dịu dàng hôn anh.
Buổi tối, hai người nằm chung giường, vừa cuộn trong chăn vừa trò chuyện. Kỳ Chính Hàn chống khuỷu tay lên gối, nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Kiến Thanh hỏi: “Bạn gái cấp ba của anh trông như thế nào vậy?”
Anh khẽ nắn ngón tay cô, hờ hững đáp: “Hình như tên là Đình Đình, còn họ gì thì quên mất rồi.”
Cô ngây ra: “Lúc thích thì là hoàng hậu, hết thích rồi thì thành “Đình Đình gì đó”. Hay thật đấy.” Cái cô Đình Đình ấy còn là người làm anh đánh nhau với người khác.
Anh bật cười, có chút hổ thẹn: “Anh nói thật mà, đúng là quên rồi, theo đuổi còn lâu hơn thời gian yêu.”
Câu nói đó khiến Tô Kiến Thanh chìm vào suy nghĩ, cô hỏi: “Có phải em dễ theo đuổi quá không?”
“Em à…” Anh suy nghĩ một lát, rồi nói. “Khó chiều thôi.”
Kỳ Chính Hàn cúi đầu nhìn Tô Kiến Thanh. Cô nằm ngửa, đường nét mày mắt rất nhạt, may mà gương mặt ăn hình. Thỉnh thoảng anh đến trường quay xem cô đóng phim, phát hiện cô trên màn ảnh còn bắt mắt hơn ngoài đời. Nhưng lời này không thể nói với Tô Kiến Thanh, miệng cô rất độc.
“Em bàn với anh một chuyện.” Cô bỗng nghiêm túc nhìn anh.
“Ừ?” Anh có linh cảm chẳng lành.
“Nếu một ngày nào đó anh không cần em nữa, làm ơn quên em thật sạch sẽ. Dù có không quên được thì cũng đừng nhắc đến em với bất kỳ ai.” Cô nhìn anh, nghiêm túc nói. “Em không muốn khi anh ân ái với người khác lại vô tình nhắc đến em.”
Anh bật cười: “Lại người khác nữa à? Sao em cứ thích trêu anh vậy?”
Tô Kiến Thanh nói: “Vì trên mặt anh có khắc chữ.”
Anh hỏi: “Chữ gì mới được?”
“Cả một hàng dài đấy, để em đọc cho anh nghe.” Cô nghiêm túc vuốt nhẹ qua hàng mày kiếm sắc nét của anh, lúm đồng tiền nhàn nhạt nở ra. “Đa, tình, đại, củ, cải.”
Anh bật cười, giữ chặt tay cô, kéo chăn trùm lên đầu hai người.
Hôm sau, sáng sớm, Kỳ Chính Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Rõ ràng trước khi ngủ anh đã tắt máy, nhưng cầm lên nhìn, trên màn hình lại hiển thị hai chữ “Papa”, vậy là anh bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một loạt âm thanh, tiếng chim hót, tiếng hát tuồng ngân nga, tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên đường, cùng những thanh âm ồn ào của phố phường.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, giọng người đàn ông bên kia đã vang lên: “Bé con à, còn đang bên đó đóng phim hả? Tết có về nhà không?”
Vừa sáng sớm đầu óc còn chưa tỉnh táo, cộng thêm câu nói đặc giọng địa phương kia, khiến Kỳ Chính Hàn trong thoáng chốc ngẩn ngơ, thậm chí còn không phân biệt nổi hiện tại là năm nào tháng nào.
Anh không trả lời ngay, chỉ day trán, khẽ thở ra một hơi.
Ý thức từng chút một khôi phục lại.
Người đang nói chuyện không phải là “Papa” của anh.
Anh nhìn kỹ chiếc điện thoại mình đang cầm, một chiếc ốp màu hồng phấn.
Vì không có ai trả lời, người đàn ông bên kia lại “Alo? Alo?” mấy tiếng.
Kỳ Chính Hàn không cúp máy, chỉ đặt điện thoại xuống dưới gối của Tô Kiến Thanh.
Sau đó anh rời giường, rửa mặt, hút thuốc, xử lý công việc.
Tô Kiến Thanh ngủ rất ngon giấc trên chiếc giường lớn xa hoa, cuối cùng bị tiếng đàn du dương đánh thức. Người đang chơi đàn ở bên ngoài, Tô Kiến Thanh ngồi dậy đi nghe, từ xa đã thấy Kỳ Chính Hàn đang ngồi trong ánh nắng sớm mai.
Anh đã thay đồ chỉnh tề, dáng vẻ phong lưu nhã nhặn, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, lưu loát mà tự nhiên, khúc nhạc tràn ra như mây trôi nước chảy.
Tô Kiến Thanh lặng lẽ nhìn nghiêng bóng lưng anh, trong lòng thầm rút lại lời hôm qua nói anh không có chút tế bào nghệ thuật nào. Tiếng đàn nhẹ nhàng, vui tươi khiến tâm tình cô cũng trở nên bình yên.
Xem ra nghe anh chơi đàn là cách hay để xua tan cơn bực bội lúc thức dậy.
Khúc nhạc Kỳ Chính Hàn đang chơi là “Hoa Nhài”, rất dễ nghe. Cô mỉm cười, đi đến chào buổi sáng. Một buổi sớm dịu dàng, thời gian quấn quýt.
…
Ban ngày, Kỳ Chính Hàn dẫn Tô Kiến Thanh đi đánh bóng chày. Lâu lắm rồi cô không vận động, vừa về nhà đã mệt lả cả người. Mấy hôm sau, anh lại đến rủ đi tiếp.
Cô không nhịn được nữa: “Kỳ Chính Hàn, em nói thật nhé, được không? Em chưa bao giờ tập thể thao, đánh bóng nguyên một buổi chiều, thực sự mất nửa cái mạng đấy. Em thà để anh dẫn em đi uống rượu chơi bời còn hơn.”
Điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông. Anh hỏi: “Hôm nay là sinh nhật bạn anh, có muốn đi không?”
Tô Kiến Thanh hỏi: “Em được gì nào?”
Anh vừa cười vừa nói: “Được một cơ hội uống rượu chơi bời.”
Tô Kiến Thanh cười rạng rỡ: “Mau mau mau, đến đón em!”
Cô chỉ thuận miệng nói đùa, thực ra với Tô Kiến Thanh mà nói, địa điểm hẹn hò là ở đâu không quan trọng, tất nhiên trừ việc đi đánh bóng. Điều cô muốn là được ở bên Kỳ Chính Hàn, khi riêng tư thì sở hữu anh, giữa đám đông thì ngưỡng mộ anh. Cô cũng muốn xem thử, trước mặt bạn bè mình, anh sẽ đối xử với cô ra sao.
Nơi anh dẫn cô đến là một tụ điểm của bạn bè anh, tầng cao nhất có vài phòng KTV. Tô Kiến Thanh chưa từng thấy KTV nào rộng đến mức đủ để nuôi ngựa như thế này. Cô đi thang máy lên tầng trên cùng, nhìn xuống từ lớp kính, nơi đây phồn hoa rực rỡ. Anh nắm tay cô, cùng cô xoay người nhìn về phía sau.
Có người đang hát: “Gió trăng khó níu giữ, hợp tan chẳng vấn vương, lầu son cuối cùng vẫn lỡ dở tuổi thanh xuân.”
Kỳ Chính Hàn kéo cô đi lên trước, một người bạn bước ra chào hỏi.
“Yo, lần đầu thấy anh dắt gái đến chơi đấy. Đây là ai thế? Giới thiệu cái nào?” Người kia cười ngả ngớn chọc ghẹo.
Tô Kiến Thanh cũng rất mong đợi, tò mò nhìn anh.
Kỳ Chính Hàn lười nhác cười: “Là cụ tổ của tôi.”
Tô Kiến Thanh mỉm cười, miệng lưỡi đàn ông thật là lắt léo, rốt cuộc cô còn chẳng bằng một “Đình Đình nào đó”.
Giọng người đàn ông hát trong phòng bao trầm ấm mà khàn khàn, rất êm tai, hoặc là đã trải qua năm tháng phong sương, hoặc là do hút thuốc quá nhiều. Có mấy cô gái thậm chí còn níu lấy khung cửa để nghe lén, Kỳ Chính Hàn lướt qua những bóng dáng bên ngoài đó, dắt Tô Kiến Thanh bước vào trong.
Khoảnh khắc cô vào cửa, giọng hát đột nhiên im bặt.
Tô Kiến Thanh nhìn thấy Chu Già Nam, hứng thú ngay lập tức tiêu tan. Cô lùi lại một bước, như muốn tìm đường rút lui.
Chu Già Nam đứng ở phía trước, liếc cô một cái rồi vung tay ném micro lên bàn, va phải ly thuỷ tinh khiến loa phát ra âm thanh chói tai đến gai người.
Hắn ném đồ xuống, lùi về sau ngồi phịch xuống sô pha, vắt chéo chân, vẫn là dáng vẻ lười nhác ngạo mạn quen thuộc.
Kỳ Chính Hàn thấy hắn đang trừng mắt nhìn Tô Kiến Thanh, bèn chỉ tay vào hắn, ra hiệu đừng có làm loạn.
Chu Già Nam thu lại ánh mắt, cầm ly lên uống một hớp rượu.
Hắn ôm trong lòng một người phụ nữ, là Vương Doanh Kiều.
Vương Doanh Kiều cúi đầu nghịch điện thoại, thấy Chu Già Nam đột nhiên đổi sắc mặt, bèn nghi hoặc ngẩng đầu. Vừa nhìn ra cửa, người cô lập tức cứng đờ, vẻ mặt như không thể tin được. Khoảnh khắc ngạc nhiên qua đi, sắc mặt chuyển thành xanh mét.
Tô Kiến Thanh cảm thấy thấp thỏm, im lặng buông tay Kỳ Chính Hàn.
Vương Doanh Kiều thình lình đứng dậy, bước tới bên cạnh Tô Kiến Thanh, không nói một lời kéo cô ra ngoài. Tiếng nhạc ồn ào dần cách xa họ, Tô Kiến Thanh bị cô lôi đi, bước chân vội vàng hỗn loạn, còn Vương Doanh Kiều thì sải bước rất nhanh.
Cuối cùng, cô bị kéo ra ban công lộng gió, hơi lạnh lập tức ập đến, cùng với đó là lời trách mắng của Vương Doanh Kiều: “Cậu coi những lời tớ nói như gió thoảng bên tai phải không?”
Tô Kiến Thanh im lặng nhìn cô.
“Trả lời đi!”
Sau đó, Tô Kiến Thanh nói: “Cậu có thể, tại sao tớ không thể?”
Vương Doanh Kiều quát lớn: “Cậu nhìn xem tớ thành ra thế nào rồi?”
Tô Kiến Thanh nghiêng đầu sang một bên, không nói lời nào.
Vương Doanh Kiều lại hỏi: “Cậu với gã lên giường chưa?”
Không biết có được tính là phải không, cô vẫn im lặng.
Vương Doanh Kiều loay hoay với bật lửa, nhưng gió quá lớn, mấy lần đều không châm được thuốc, cô bực bội nắm lấy cổ tay Tô Kiến Thanh: “Đi, về thôi.”
Tô Kiến Thanh không đi, cô hất tay Vương Doanh Kiều ra, nói: “Không về được nữa rồi.”
Giọng cô trong trẻo, thờ ơ, không rõ cảm xúc.
Tô Kiến Thanh nhìn cô, khẽ nói: “Đừng có ngớ ngẩn nữa.”
Vương Doanh Kiều quen biết một Tô Kiến Thanh luôn như thế, bình thản, lạnh nhạt, vững vàng trong mọi hoàn cảnh. Trước đây, cô từng rất thích giọng nói của Tô Kiến Thanh, như nước giếng mùa hè có thể khiến người ta bừng tỉnh, là chút mát lành giữa cái nóng oi ả, là chút tinh khiết trong cõi đời vẩn đục.
Nhưng bây giờ thì khác, hai người họ đứng giữa đêm đông lạnh lẽo, trên tòa nhà cao chót vót, mùa hè đã không còn nữa.
Nơi này không thuộc về Tô Kiến Thanh và Vương Doanh Kiều, nhưng họ lại xuất hiện ở đây.
Vương Doanh Kiều lặng im rất lâu, cuối cùng cũng châm được điếu thuốc. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói: “Cậu đã bao giờ trải qua cảm giác bị quyền lực thao túng chưa? Hôm nay cậu nhận được một ít lợi lộc, ngày mai sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Tô Kiến Thanh, cậu sẽ chết trong tay gã đàn ông đó.”
Tô Kiến Thanh đáp: “Tớ sẽ không như vậy đâu.”
“Phải, cậu sẽ không. Nhưng tớ thì có!” Vương Doanh Kiều vừa rít thuốc, nước mắt vừa lã chã rơi xuống. Lần này, cô không khóc vì đàn ông, mà là vì Tô Kiến Thanh, vì bản thân mình.
Tô Kiến Thanh vốn không chịu nổi cảnh phụ nữ rơi nước mắt, liền nắm lấy tay cô: “Doanh Kiều, tớ không có ý đó.”
Vương Doanh Kiều gạt tay cô ra, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tất cả là lỗi của tớ, hôm đó không nên để cậu đi tìm Chu Già Nam.”
Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Không phải bởi lần đó, cậu không cần tự trách. Tớ ở bên anh ấy là vì…”
Vương Doanh Kiều cười lạnh: “Bên nhau?” Cô cắn răng, giọng đầy chua chát. “Cậu gọi đó là yêu đương hả? Gã ta bao nuôi cậu, gã ta chơi đùa cậu, gã ta làm tất cả những điều này chỉ vì muốn ngủ với cậu mà thôi!”
Lời của Vương Doanh Kiều luôn thẳng thắn, sắc bén, nhưng cũng vì quá thẳng thắn mà trở nên tàn nhẫn. Lời nói như một mũi dao, đâm vào sự thật trần trụi. Tô Kiến Thanh cúi đầu, môi mím chặt, không thốt nên lời.
“Cậu hồ đồ đến mức này từ bao giờ vậy?” Cô càng kích động, nước mắt càng rơi.
Tô Kiến Thanh rút khăn giấy đưa qua, nhưng Vương Doanh Kiều đẩy tay cô ra, không muốn nhận sự an ủi này.
Sau khoảng lặng kéo dài, Tô Kiến Thanh chờ Vương Doanh Kiều bình tĩnh lại rồi mới cất lời: “Đúng, anh ấy đang chơi đùa tớ, anh ấy muốn ngủ với tớ. Hôm nay thích tớ thì cho chút ngọt ngào, ngày mai chán rồi thì bảo tớ cút đi.”
“Tớ làm sao có thể không biết? Làm sao có thể không hiểu rõ chứ?”
“Nhưng những thứ anh ấy cho tớ lại là thứ tớ muốn. Anh ấy đặt vàng bạc ngay trước mặt, chỉ cần vươn tay là có thể lấy được, vậy tại sao tớ phải từ chối? Doanh Kiều, tớ không cao thượng đến thế đâu. Cân lên đong lại, rốt cuộc cũng chỉ là đôi bên cùng có lợi.”
Vương Doanh Kiều nghe xong, chỉ hỏi một câu: “Nếu người đó không phải Kỳ Chính Hàn, cậu cũng sẽ làm vậy sao?”
Tô Kiến Thanh còn chưa nói hết lời, nhưng câu hỏi này đã khiến cô chững lại.
Vương Doanh Kiều tiếp lời: “Tớ đã đọc nhật ký cậu đăng rồi.”
Lúc này Tô Kiến Thanh mới nhớ ra, trước đây cô từng đổi tài khoản Douban với Vương Doanh Kiều để chia sẻ phim ảnh. Bài nhật ký viết về ký ức tuổi thơ ấy, cô chưa từng đặt ở chế độ riêng tư.
Cô khẽ nhíu mày: “Đó là hai chuyện khác nhau, là hai người khác nhau, cậu đừng nhập làm một.”
Vương Doanh Kiều bật cười: “Cậu không lẫn lộn ư? Nếu không cậu đã chẳng viết ra những thứ đó. Cậu đang tự lừa dối chính mình.”
“Tớ không có.” Giọng Tô Kiến Thanh nhỏ đi vài phần.
Vương Doanh Kiều: “Nữ si tình, nam bạc tình. Phụ nữ luôn mềm lòng hơn đàn ông, cũng dễ rung động hơn đàn ông. Cậu tự hỏi lòng mình đi, cậu thực sự chỉ nhắm vào tiền của gã ta thôi sao?”
Tô Kiến Thanh kiên định đáp: “Đúng vậy.”
“Cậu vốn không phải.”
“Tớ có thể mà.” Ánh mắt cô kiên định, nhìn thẳng vào bạn mình.
Một điếu cháy hết, Vương Doanh Kiều phủi tàn thuốc, cười nhạt: “Vậy thì tớ chúc cậu may mắn, Tô Kiến Thanh. Tớ muốn xem xem, cuối cùng hai người sẽ kết thúc ra sao.”
Rõ ràng cô đang cười, nụ cười ấy thực sự rất đẹp, nhưng vì sao lại mang theo vẻ thê lương đến thế?
Tô Kiến Thanh nhìn theo bóng lưng thất vọng của Vương Doanh Kiều, ánh mắt vô thức dời sang góc cầu thang, nơi đó có một người cao lớn đang đứng.
Người đàn ông mặc sơ mi đen, bóng dáng khi tỏ khi mờ dưới ánh sáng chập chờn. Anh nhìn Tô Kiến Thanh, đôi mắt không gợn sóng, chính vì thế lại càng sắc bén.
Cô thoáng ngây người, trong lòng thấp thỏm, không biết cuộc đối thoại gay gắt vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu.
“Bạn của em?” Kỳ Chính Hàn bước tới.
Tô Kiến Thanh nhìn anh, hồi lâu mới khẽ “ừ” một tiếng.
Kỳ Chính Hàn ngoảnh đầu nhìn theo Vương Doanh Kiều, đến khi cô khuất bóng, anh vỗ nhẹ lên vai Kiến Thanh, chậm rãi nói: “Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
–
Lời tác giả:
Nguồn gốc lời bài hát: Quách Nguyên Triều.