Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 29

Kỳ Chính Hàn giấu sẵn trong túi áo vest một ít kẹo cho Tô Kiến Thanh, là vị hạnh nhân cô thích nhất. Cô nhận lấy, nói cảm ơn, vừa xé vỏ vừa hỏi: “Trước đây anh từng dẫn bao nhiêu cô vợ đến gặp ngoại rồi?”

Anh cụp mắt nhìn cô, trả lời nghiêm túc: “Chỉ có mình em.”

“Ai mà tin.” Tô Kiến Thanh cười nhẹ, ánh nắng chói chang làm cô phải nheo mắt lại.

Kỳ Chính Hàn nhếch môi, bàn tay nhàn nhã đặt trên vai cô: “Không tin thì lát nữa cứ để bà tự nói cho em nghe.”

Tô Kiến Thanh ngậm kẹo trong miệng: “Chính anh còn bảo bà lớn tuổi hay quên mà, ai biết có bị anh giật dây để lừa em không.”

Anh nhướng mày, cười nhạt: “Anh lừa em làm gì?”

Nếu anh đã nói vậy, liệu cô có thể lén suy đoán mình là người đặc biệt không? Dĩ nhiên, cô không hỏi, mà anh cũng sẽ không nói.

Cảm xúc vui vẻ không giấu được, bị anh nhìn thấu ngay. Kỳ Chính Hàn nhéo nhẹ má cô, bật cười: “Chỉ có vậy mà đã vui rồi sao?”

Tô Kiến Thanh lập tức cảm thấy như bị bắt bài, chẳng buồn đáp.

Anh lại nói: “Sau này có thời gian rảnh lúc quay phim, em có thể ghé đây chơi, trò chuyện nhiều hơn với ngoại.”

Cô liếc anh, hỏi còn kẹo không. Anh đưa thêm một viên, giống như đang dỗ trẻ con.

Tô Kiến Thanh hỏi: “Bà ở đây lâu chưa?”

“Lâu rồi.” Kỳ Chính Hàn đẩy kính râm, thong thả kể lại. “Trước kia định đón bà về Yến Thành, nhưng bà không chịu được khí hậu ở đó. Còn Vân Khê thì điều kiện y tế lại không tốt, nên cuối cùng đưa bà tới đây. Có người chăm sóc, anh cũng yên tâm hơn.”

“Vân Khê?” Tô Kiến Thanh bẻ viên kẹo làm đôi, đưa một nửa cho anh, xem như phần thưởng nhỏ.

Kỳ Chính Hàn không nhận lấy mà cúi xuống nắm lấy cổ tay cô, đút viên kẹo vào miệng mình. Anh cười nhẹ: “Ừ, chúng ta xem như đồng hương một nửa, bất ngờ không?”

Tô Kiến Thanh cũng cười, gật đầu: “Vậy là vinh hạnh cho anh đó.”

Kỳ Chính Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nửa như cười nửa như không. Dáng vẻ thanh tú lại dịu dàng ấy của cô thật khiến người khác khó mà kiềm lòng. Anh cúi đầu, không nhịn được hôn lên khóe môi cô. Hương kẹo sữa thơm ngọt quấn lấy đôi môi hai người.

Tô Kiến Thanh lại hỏi: “Sau này nếu em đến, có cần mua quà cho bà không?”

Anh lắc đầu: “Không cần đâu, bà không quan trọng mấy chuyện đó, người nhà với nhau cả.”

Tô Kiến Thanh “hử?” một tiếng, nghiêm túc đánh giá anh: “Người nhà là có ý gì?”

“Em nghĩ là gì?” Kỳ Chính Hàn cười khẽ, lời lẽ mập mờ.

Trong nhà có người gọi vào ăn cơm.

Tô Kiến Thanh vừa định đứng dậy thì bị anh kéo lại. Kỳ Chính Hàn xoa đầu cô, hỏi nhỏ: “Hôm qua anh có nói nặng lời không?”

Tô Kiến Thanh bỗng ngẩn người, không đáp.

Anh nắm cổ tay cô, giọng dịu dàng: “Sao không nói gì?”

Cô lắc đầu: “Không có, hết giận rồi.”

“Thật hết giận?” Kỳ Chính Hàn bật cười, giọng nói lười nhác. “Thế sao đêm qua còn chui vào giấc mơ mắng anh, làm anh sợ đến mất ngủ hả?”

Tô Kiến Thanh ngạc nhiên nhìn anh: “Anh mơ thấy em ư?”

“Gần đây còn thường nữa cơ, bản thân anh cũng thấy lạ lắm. Không ở bên cũng mơ thấy, ngủ cạnh rồi vẫn mơ thấy.” Anh nhướng mày dí dỏm nói. “Có phải em bỏ bùa anh rồi không, nhóc con?”

Tô Kiến Thanh bật cười, lắc đầu: “Nếu em biết bỏ bùa, chắc chắn sẽ tìm cách để tiền bạc rủng rỉnh, ai rảnh mà lo anh mơ thấy ai chứ?”

Kỳ Chính Hàn cười rộ lên, sung sướng ra mặt.

Sau đó, lại nghe cô lẩm bẩm một câu: “Hơn nữa, có mơ rồi cũng đâu thấy anh đến tìm em.”

Anh khẽ hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Không tìm em? Vậy người đang sống sờ sờ trước mặt em là ai hả?”

Tô Kiến Thanh chẳng nghĩ ngợi đã đáp: “Anh đến chỉ để kiếm chuyện với em thôi.”

Anh nâng cằm cô lên, hạ thấp giọng: “Còn nói là hết giận? Anh thấy em thù dai lắm đấy.”

Trong nhà có người gọi ra: “Mau vào ăn cơm!”

“Thôi vậy, tối nay anh sẽ bồi tội với em sau.” Kỳ Chính Hàn thả chân đang vắt chéo, đứng dậy. “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”

Các cô hộ lý ở đây rất đông, mỗi người một việc. Căn biệt thự này giống như một viện dưỡng lão quy mô lớn, nhưng chỉ phục vụ duy nhất một người.

Bữa cơm diễn ra náo nhiệt, hòa thuận. Bà cụ ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là Tô Kiến Thanh. Ngược lại, Kỳ Chính Hàn lại ngồi xa hơn một chút. Nhưng thấy cô gái nhỏ được quý mến, anh cũng cười đến híp cả mắt.

Bà cụ kể với cô về mấy chuyện xấu hổ hồi bé của anh, Kỳ Chính Hàn ho hai tiếng, cố vớt vát: “Bà nhớ nhầm rồi, đừng có thêm mắm dặm muối nữa.”

Bà lập tức nhíu mày: “Ây da, đồ vô lương tâm. Cái quần thủng đáy hồi nhỏ của cháu là bà may cho đó, đến giờ vẫn còn giữ ở nhà kia kìa.”

Gương mặt lạnh lùng của Kỳ Chính Hàn bỗng đỏ bừng, anh vội xua tay: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”

Tô Kiến Thanh ngồi bên cạnh cố nín cười.

Cơm nước xong xuôi, cô theo bà cụ chơi bài một lát, còn Kỳ Chính Hàn ra ngoài giải quyết công việc. Trước mặt anh là một khu nhà kính trồng đầy hoa cỏ. Thoạt nhìn có thể nhận ra hoa bách hợp, nguyệt quý, đinh hương…, còn vài loại khác thì anh chẳng biết tên.

Đột nhiên, Kỳ Chính Hàn giơ tay búng một cái, gọi người phụ nữ đang dọn dẹp bên cạnh: “Dì ơi.”

Người hộ lý liền bước tới.

Anh chỉ vào bên trong: “Dọn hai chậu kia đi.”

Dì ấy xác nhận lại: “Chậu nào ạ?”

“Hoa hồng.”

Hiếm khi có một ngày rảnh rỗi, buổi chiều anh tạm gác công việc, cùng Tô Kiến Thanh leo núi. Môn thể thao này thật chẳng dễ chịu, nắng gắt buổi trưa khiến cô kiệt sức, lúc xuống núi chân mềm nhũn, Kỳ Chính Hàn đề nghị cõng cô.

Nếu không phải vì những du khách đi cùng đang nhìn họ, có lẽ Tô Kiến Thanh đã vui vẻ đồng ý.

Nhưng khi cô vừa leo lên lưng Kỳ Chính Hàn thì có một người cha cõng con nhỏ vượt qua, đứa trẻ trên lưng ông ấy liếc nhìn Tô Kiến Thanh bằng ánh mắt lạ kỳ, tức khắc làm mặt cô nóng bừng.

Cô lí nhí: “Anh thả em xuống đi.”

Kỳ Chính Hàn chẳng hề bối rối: “Để anh giúp em tiết kiệm sức, nhìn em mệt đến mức này, anh đau lòng chết mất.”

Cô nổi da gà khắp người, vỗ mạnh vào vai anh tỏ vẻ hậm hực: “Đừng có sến súa như thế.”

Biết cô xấu hổ, Kỳ Chính Hàn bước chậm lại để đoàn người phía trước đi qua trước, rồi mới cõng Tô Kiến Thanh nhàn nhã đi phía cuối.

Mặt trời lặn dần, ánh sáng mỏng manh phủ xuống ngọn núi xanh. Cô ôm lấy vai anh, nhìn ánh hoàng hôn dát lên tóc anh một lớp sắc vàng, giọng nói vô thức nhỏ đi, không biết nghĩ gì lại thốt ra câu: “Cố lên nha, ông xã.”

Nghe xong, Kỳ Chính Hàn nhấc cô gái nhỏ lên một chút, tủm tỉm nói: “Miệng ngọt như thế, ông xã có thể cõng em chạy lên xuống mười lần luôn đấy.”

Cô cười thẹn thùng: “Thôi đi, người ta sẽ nghĩ bọn mình bị làm sao đó.”

Anh chẳng bận tâm: “Họ thì hiểu gì tình thú của đôi trẻ.”

Cảnh tượng lúc này chợt khiến cô nhớ đến mùa xuân năm đó. Đã lâu rồi, Tô Kiến Thanh không còn nhìn thấy bóng dáng chàng trai thuở nào trong con người Kỳ Chính Hàn.

Vị thần của năm xưa đã bị sự lãnh đạm trong tính cách của anh làm phai nhạt, mài mòn, đến mức gần như biến mất.

Nhưng sức mạnh của anh, sự dịu dàng của anh lại một lần nữa làm cô mềm lòng nhớ về những điều đã qua.

Tô Kiến Thanh rất muốn hỏi, anh có còn nhớ cô bé năm nào đã từng được anh giúp đỡ không?

Song vào giây phút cô mở miệng, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, cô im lặng nằm trên lưng anh, cho đến khi cả hai về đến chân núi. Anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn bảo rằng không mệt.

Leo núi xong, hai người không đi đâu nữa mà về thẳng nhà.

Tô Kiến Thanh vừa định vào phòng tắm, Kỳ Chính Hàn có chút mệt ngồi dựa vào sô pha nhỏ trước cửa, ngậm điếu thuốc, giọng điệu lười biếng: “Mở cửa ra, anh muốn nhìn em tắm.”

Tô Kiến Thanh ngỡ như mình nghe lầm, kinh ngạc tột độ: “Giám đốc Kỳ, hay ngài đến bệnh viện kiểm tra thử đi, nhỡ đâu trong xương có gen biến thái thì sao?”

Kỳ Chính Hàn chống tay lên trán cười: “Không mở cũng được, vậy anh vào xem trực tiếp.”

Nói xong liền dập thuốc, nhanh chóng đứng dậy bước qua.

Tô Kiến Thanh miễn ý kiến.

Anh thực sự chẳng biết ngượng ngùng, chen chúc cùng cô dưới vòi sen. Tô Kiến Thanh dần tin rằng, bất kể ban ngày có tiêu tốn thể lực thế nào, đến lúc cần làm việc, anh vĩnh viễn không biết mệt.

Khi Kỳ Chính Hàn sấy tóc xong đi ra, Tô Kiến Thanh đã cuộn mình trên ghế mây đọc sách. Anh nằm dài trên giường, vỗ xuống vị trí bên cạnh, lười biếng bảo: “Qua đây đọc đi.”

Tô Kiến Thanh vẫn điềm đạm: “Chương này sắp hết rồi, anh im lặng chút em sẽ đọc nhanh hơn.” Cô biết rõ ý đồ của anh.

Thế là anh kiên nhẫn chờ đợi, không làm gì khác mà chỉ lặng lẽ quan sát dáng vẻ khi đọc sách của cô. Tô Kiến Thanh rất tập trung, thi thoảng lại có tiếng trang sách lật qua. Khí chất của cô đặc biệt thu hút, dịu dàng động lòng người, tựa hoa phù dung nở giữa núi xa, như đoá lan tinh khôi giữa chốn tịch liêu. Kỳ Chính Hàn nheo lại đôi mắt, cảm giác cổ họng và khóe mắt mình khô khốc, yết hầu khẽ trượt xuống. Chỉ cần nhìn cô như thế này thôi, tâm trạng bất giác sẽ trở nên thư thái vui vẻ.

Từ góc độ của anh có thể thấy một phần nội dung trên sách, chương này đã đọc xong rồi, cô lại lật qua trang sau.

Đột nhiên, một tiếng ù ù vang lên. Tô Kiến Thanh giật mình, ngẩng đầu nhìn tấm rèm cửa đang chầm chậm mở ra, sau đó lại nhìn sang Kỳ Chính Hàn.

Cô đặt sách xuống, biết anh đang sốt ruột vì điều gì, ngoan ngoãn bước đến.

“Đọc gì vậy?” Anh hỏi.

“Tiểu thuyết tình cảm.” Cô leo lên giường.

“Nội dung ra sao?”

“Phụ nữ đều là độc trong xương.”

“Là ý gì?”

“Tức là, nếu anh yêu một người phụ nữ, cô ấy sẽ trở thành kẻ địch trong lòng anh. Lúc đó, anh thảm rồi.”

“Thảm thế nào?” Kỳ Chính Hàn nhướng mày, tỏ vẻ muốn được nghe kỹ hơn.

Tô Kiến Thanh nằm bên cạnh anh, tinh quái đáp: “Anh thử xem không phải sẽ biết sao?”

Anh cười bâng quơ: “Em đã nói là rất thảm, còn muốn anh thử hả?”

Cô không để ý đến anh nữa, xoay người tìm kiếm gì đó: “Ở đây có bao không?”

“Gấp cái gì.” Kỳ Chính Hàn ấn tay cô xuống không để cô lật gối tìm thứ kia. Anh kéo Tô Kiến Thanh vào lòng, giọng trầm ấm, chậm rãi và có chút lười biếng. “Ôm một lát đã.”

Tô Kiến Thanh ngơ ngác nhìn nét mặt bình tĩnh của anh. Một lúc sau, cô mới chậm rãi tựa vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim rắn rỏi mà nồng nhiệt ấy. Tiếng rèm cửa mở ra cuối cùng cũng dừng lại, trước mắt cô là khung cảnh ngoài ô cửa sổ sát đất, một thành phố rực rỡ ánh đèn về đêm.

“Nhìn bên ngoài đi.” Anh nói.

Cô nghe lời ngẩng đầu, hướng mắt ra ngoài. Giữa màn đêm, đối diện cửa sổ là một tòa cao ốc với mặt ngoài làm bằng kính. Hệ thống đèn trên từng tầng lầu được bật sáng theo một bố cục đặc biệt, ghép thành hình trái tim lấp lánh, ngay trung tâm trái tim ấy là hai chữ cái đầu trong tên của họ. Ánh đèn không quá rực rỡ song lại đủ mười phần rêu rao.

Tô Kiến Thanh trố mắt: “Anh làm à?”

Kỳ Chính Hàn cười nhẹ: “Em nghĩ sao?”

“Em nói thật nhé? Nhìn quê quá trời.” Miệng lưỡi chua chát, cô thẳng thừng phủ phàng.

Anh không hề bực bội, trái lại, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Không thích à?”

Tô Kiến Thanh không trả lời mà tò mò hỏi: “Không lẽ anh gõ cửa từng nhà rồi nhờ người ta bật đèn giúp?”

“Gõ cửa?” Kỳ Chính Hàn buồn cười. “Em nghĩ anh sẽ làm thế sao?”

“Vậy anh nói xem làm bằng cách nào?”

Anh nói: “Mua lại tòa nhà là được thôi mà.”

Một câu “mua lại là được thôi mà” nghe mà thật nghẹn họng.

Người đàn ông này đúng là hào phóng đến mức khó tin, vì muốn làm cô vui mà mua cả một tòa nhà.

Tô Kiến Thanh đã thấy bất ngờ lắm rồi, nhưng điều bất ngờ hơn còn ở phía sau.

Kỳ Chính Hàn tiếp tục nói: “Nó thuộc về em, sau này muốn xem gì, ngày nào anh cũng có thể biểu diễn cho em xem.”

“Không cần, em chẳng muốn xem đâu.” Cô vừa thẹn vừa vui, rúc vào lòng anh, giục. “Mau kéo rèm lại đi.”

“Được, được, kéo ngay cho em đây.”

Kỳ Chính Hàn nở nụ cười chiều chuộng, dịu dàng vén tóc mái của cô: “Đã rút kinh nghiệm, lần sau sẽ nghĩ ra cái gì đó mới mẻ hơn, không thể làm bé con của anh quê một cục nữa.”

Cô cúi đầu cười.

Tô Kiến Thanh nép trong vòng tay yên tĩnh, còn Kỳ Chính Hàn thì lòng dạ rối bời, nghĩ ngợi những chuyện khác. Một lát sau, anh cất giọng khàn khàn: “Không ngờ em có duyên với người khác phái đến vậy, hại anh lúc nào cũng phải đề phòng trước sau.”

Tô Kiến Thanh ngước nhìn anh, cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị nghi ngờ: “Anh giải thích xem, cụm từ “không ngờ” ấy là có ý gì?”

Kỳ Chính Hàn không đáp, chỉ cười nhạt. Thoáng sau, anh nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai cô: “Hôm đó, khi Thẩm Tu đề nghị thêm cảnh hôn, anh tưởng tượng đến cảnh em ở bên thằng khác…”

Đoạn, anh khẽ thở dài: “Mẹ nó chứ, không thể chịu nổi mà.”

Tô Kiến Thanh đực người ra. Đây là lần đầu cô nghe anh chửi thề. Nghe có vẻ như anh thực sự chịu không nổi.

Cô nói: “Nhưng em không thể cả đời không quay cảnh hôn được.”

Vậy mà anh lại “ừ” một tiếng, rầu rĩ nói: “Thì cả đời này đừng quay nữa.”

Tô Kiến Thanh nhắc nhở: “Cả đời rất dài đấy.”

“Có dài đến đâu chứ.” Anh nhướng mày, vẻ lười nhác, chẳng mấy để tâm.

Kỳ Chính Hàn cúi mắt, chạm vào ánh nhìn hoài nghi của cô. Rõ ràng chỉ là năm giây đối diện, nhưng dường như đã mất cả một đời. Trong khoảnh khắc dịu dàng thoáng qua ấy, đáy mắt đen sâu thẳm của anh có một thứ cảm xúc mà cô rất muốn nắm chặt.

Cô khép mắt, đón nhận cái ôm và nụ hôn nóng bỏng của anh.

Đầu lưỡi anh quấn lấy môi cô, từng nụ hôn chậm rãi trượt xuống. Một giọt nước lặng lẽ lan ra, hòa vào lòng hồ sâu thẳm dưới đáy vực.

Sự lãng mạn nhạt nhòa mà quý giá ấy tan vào màn đêm đặc quánh. Cô nhắm mắt cảm nhận, đắm chìm trong sự cưng chiều mong manh này. Ngón tay siết chặt lấy tay anh, như sợ rằng nếu không giữ chặt, khoảnh khắc vĩnh hằng này sẽ tan vào hư không.

Bình Luận (0)
Comment