Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 37

Tô Kiến Thanh trêu anh: “Sao thế? Có vẻ anh rất nhạy cảm với hai chữ chia tay. Rốt cuộc anh thuộc kiểu si tình nào vậy?”

Kỳ Chính Hàn nắm lấy tay cô, chỉ mỉm cười mà không nói.

Lòng bàn tay anh ấm áp làm cô không nỡ rút tay ra.

Tô Kiến Thanh nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát hàng chân mày thanh tú và đôi mắt trong trẻo của anh. Đầu ngón tay cô lướt qua sống mũi cao thẳng, cảm nhận đường nét rắn rỏi mà mảnh mai của khung xương con người. Khi anh chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung động, đổ bóng xuống khuôn mặt, như ánh sáng của sự sống chân thực và rõ nét.

Môi anh hơi mím lại, còn vương chút khô ráp, bên má thấp thoáng một lớp râu xanh nhạt.

Cô áp môi lên, bị những sợi râu lởm chởm làm ngứa. Nhưng đồng thời, hơi ấm từ gò má anh cũng truyền sang cô, chân thực đến khó tin.

Anh không còn là ánh trăng dưới nước, chạm mãi mà không bắt được.

Ít nhất trong khoảnh khắc này, vầng trăng ấy hoàn toàn thuộc về cô.

Cô chưa từng nói với anh ba chữ “em yêu anh”, nhưng tất thảy trong mắt cô đều đã viết rõ ràng như thế.

“Kỳ Chính Hàn, em rất yêu mùa xuân này.”

“Mùa xuân?” Kỳ Chính Hàn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, gió tuyết vừa ngừng, bầu trời vẫn phủ một màu xám xanh. “Còn chưa đến đâu.”

Cô nói: “Đã đến rồi.”

Hôm sau, anh lại kiên trì làm cho cô một đĩa trứng xào cà chua.

Cô nhìn anh cẩn thận rửa từng quả cà chua một, nghiêm túc như một đầu bếp Michelin ba sao sắp đón tiếp khách quý. Những quả cà chua đỏ tươi nằm trong tay anh cũng trở nên cao quý hơn hẳn.

Nghĩ đến dáng vẻ anh nghiêm túc đi tìm người dạy nấu ăn chỉ vì một câu nói của cô, chắc hẳn anh trai anh cũng bị phen kinh ngạc. Tô Kiến Thanh cảm thấy buồn cười.

Kỳ Chính Hàn kiên nhẫn chờ đợi đánh giá của cô, căng thẳng đến mức tai cũng đỏ cả lên. Chính sự cố chấp này khiến Tô Kiến Thanh mềm lòng. Huống hồ so với đĩa thức ăn hôm qua, lần này cũng có chút tiến bộ. Cô gật đầu khen ngợi.

Kỳ Chính Hàn vui vẻ nói: “Tốt, vậy em ăn hết đi.”

Nụ cười của Tô Kiến Thanh thoáng chùng xuống. Tại sao cô lại đi thương hại người đàn ông này chứ?

Anh thực sự cho rằng tay nghề của mình đã khá lên, tràn đầy kỳ vọng nói: “Sau này anh sẽ học thêm nhiều món nữa, cứ từ từ.”

Một câu nói thản nhiên khiến mắt cô bỗng dưng đầy ắp nước. Tô Kiến Thanh cúi đầu, vội vã ăn hai miếng cơm, không để anh phát hiện điều gì kỳ lạ.

Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn đề nghị: “Hay là dạo quanh trường Trung học số 3 với anh nhé?”

“Trường Trung học số 3?” Cô ngẩng lên, hỏi nhỏ.

“Là trường cũ của anh.”

Tô Kiến Thanh ngừng lại một chút rồi gật đầu: “Cũng được.”

Ngày hôm đó quả thực trời đẹp trở lại, những bồn hoa bên đường dần dần có màu sắc, báo hiệu mùa xuân đã đến. Tuy nhiên, mùa tuyết tan, nhiệt độ vẫn còn khá thấp. Trước khi ra ngoài, Tô Kiến Thanh đeo khẩu trang và đội mũ, gần như che kín người mình. Dù sao bây giờ cô cũng là người nổi tiếng.

“Bạn trai ngầm không thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của em được.” Cô nói như thế với anh.

Kỳ Chính Hàn cười, gật đầu: “Hiểu rồi, vậy anh sẽ nhẫn nhục chịu đựng, làm người đàn ông đứng sau nữ minh tinh.”

Tô Kiến Thanh mỉm cười, đi qua nắm tay anh: “Thật biết điều.”

Trong kỳ nghỉ Tết, trường học đóng cửa. Cổng trường Trung học số 3 đóng chặt, nhưng với Kỳ Chính Hàn thì đó không phải vấn đề lớn, anh bước tới nói chuyện vài câu với bảo vệ, nhanh chóng dẫn Tô Kiến Thanh vào một cách hợp pháp. Khuôn viên trường trong kỳ nghỉ khá vắng vẻ, chỉ có lá cờ quốc gia tung bay mạnh mẽ trong ngọn gió lạnh lẽo trên quảng trường.

Họ đi đến phòng truyền thống của trường. Người quản lý đang đứng trước cửa đọc báo, lười biếng tận hưởng ánh nắng rực rỡ của buổi chiều.

Kỳ Chính Hàn đã tốt nghiệp hơn mười năm, anh muốn tìm lại dấu vết quãng thời gian mình từng gắn bó nơi đây. Tô Kiến Thanh cảm thấy anh như mò kim đáy biển, không mấy để tâm đến hi vọng mong manh ấy, nhưng không ngờ anh thực sự tìm thấy một bức ảnh.

Đó là trong cuốn sách giới thiệu tổng quan về trường. Năm lớp mười hai, anh tham gia cuộc thi nhảy cao tại đại hội thể thao thành phố và giành giải nhất, còn được chụp ảnh chung với thị trưởng, quả thực rất có tiếng tăm.

Trong ảnh, Kỳ Chính Hàn mặc đồng phục trường, nụ cười rạng rỡ.

Hoàn toàn giống với chàng trai trong ký ức của cô, độ dài mái tóc, ánh mắt ngay thẳng, đường nét góc cạnh trên gương mặt, tất cả đều trùng khớp một cách tỉ mỉ. Chiếc áo đồng phục bị vén lên một góc, để lộ hơi thở tuổi mười tám năm ấy.

Tuổi trẻ không vướng bụi trần. Khi đó, anh vẫn mang một trái tim thuần khiết, dẫu thời gian trôi qua vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tô Kiến Thanh chỉ vào bức ảnh, hỏi: “Bộ đồng phục này của anh còn không?” Cô vừa cất lời, đầu ngón tay khẽ run vì hồi hộp, bèn vội thu tay về.

Kỳ Chính Hàn lắc đầu, thẳng thắn nói: “Đã tặng cho một cô gái nhỏ rồi.”

Anh nói rất bình thản, nhưng trong lòng cô lại dậy lên từng cơn sóng. “Là Đình Đình à?” Cô cố ý trêu anh.

“Không phải Đình Đình, là một…” Kỳ Chính Hàn suy nghĩ một chút rồi nói. “Đứa bé…”

Tô Kiến Thanh bình tĩnh gật đầu, không hỏi thêm nữa. Một lát sau, anh nâng cằm cô lên. Kỳ Chính Hàn khẽ cười, hạ giọng rồi nói: “Thực sự là một đứa bé, đừng ghen bóng ghen gió.”

Cô đáp: “Em đâu có, lòng dạ em không hẹp hòi đến thế.”

Người quản lý phòng truyền thống ho nhẹ một tiếng, chen vào: “Buổi chiều phòng không mở cửa, không ra ngoài thì tôi khóa hai người lại đấy.”

Kỳ Chính Hàn khép cuốn sách nhỏ lại: “Đi thôi.”

Cổng sau của trường nằm sâu trong con hẻm, bước ra liền thấy phố dài tấp nập. Tết đã gần qua, dòng người bắt đầu đổ ra đường. Hai người không vội đi ăn, chậm rãi tản bộ dưới những tán long não xanh um. Ánh mặt trời vỡ vụn rơi xuống người, mang đến hơi ấm của đầu xuân. Phía trước, lão ông xách lồng chim đi ngang qua, còn có những cậu thiếu niên đạp xe đạp dùng chung [16] len lỏi qua từng con phố.

“Khoai lang nướng, ăn không?” Anh bỗng nhiên hỏi.

Khoai lang nướng là gì? Tô Kiến Thanh thắc mắc trong lòng, rồi nhìn thấy xe hàng của một ông cụ bên cạnh. Cô chợt hiểu ra, thì ra là khoai lang. Cô vui vẻ gật đầu: “Ăn.”

Anh mua cho cô một củ mới ra lò, nóng hổi trong lòng bàn tay. Tô Kiến Thanh thổi vài hơi, cẩn thận bóc lớp vỏ ngoài, cắn một miếng liền bị bỏng đến mức há miệng hít hà.

Kỳ Chính Hàn buồn cười: “Ăn từ từ thôi, có ai giành đâu.” Anh đưa tay dịu dàng lau khóe môi cô.

Anh tìm một quán cà phê ở đầu hẻm, ngồi xuống để Tô Kiến Thanh có thời gian thưởng thức củ khoai một cách chậm rãi.

Ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn nhỏ, Kỳ Chính Hàn im lặng nhìn cô ăn. Tô Kiến Thanh vẫn giữ thói quen ăn uống chừng mực, có lẽ vì sợ nóng, cô chỉ cắn từng miếng nhỏ.

Kỳ Chính Hàn từng trêu cô là “ăn như mèo con”.

Cơn thèm thuốc bất chợt ập đến, nhưng không nỡ rời đi, anh cố nén lại, nhấp một ngụm mocha bên tay.

“Cha anh có chút khuynh hướng bạo lực.” Giọng người đàn ông bất chợt vang lên.

Tô Kiến Thanh giật mình, ngước mắt nhìn anh.

Kỳ Chính Hàn ngồi vắt chân, dáng vẻ tùy ý như thường lệ. Ánh mắt anh mang theo nét lạnh lùng, sắc sảo, tựa như khí trời mùa đông. Cởi bỏ áo khoác ngoài, anh chỉ còn lại một chiếc áo len màu lam xám, tay áo xắn lên đến khuỷu tay lộ ra cánh tay rắn rỏi, làn da trắng trẻo nổi rõ những đường gân xanh chằng chịt như dãy núi, kéo dài đến mu bàn tay gầy guộc.

Tô Kiến Thanh cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên những ngón tay thon dài đặt hờ hững bên thành cốc.

“Anh nhớ rất rõ, hồi cấp ba có lần thi không tốt, ông ấy tát anh một cái. Mũi và tai cứ thế chảy máu không ngừng, suýt nữa thì điếc.”

Cô kinh ngạc đến mức miếng thức ăn trong miệng cũng khó nuốt xuống.

Anh nói tiếp: “Anh Ba anh lớn lên dưới sự kèm cặp của ông ấy, chịu ảnh hưởng không ít, cũng có thói quen động tay động chân. Đánh vợ, đánh con. Hễ ra ngoài thua lỗ, về nhà lại trút giận lên người khác.”

“Anh khuyên Liêu Vũ Mân ly hôn, nhưng chị ấy không đồng ý. Có lẽ chị ấy tin rằng anh Ba của anh sẽ thay đổi, dù biết rằng chuyện đó sẽ không xảy ra thì chị ấy vẫn chấp nhận nhẫn nhịn, vì họ còn hai đứa con.”

Khói nóng tỏa ra từ lòng bàn tay Tô Kiến Thanh, mang theo hương thơm của món ăn, hâm nóng chóp mũi cô.

Giọng Kỳ Chính Hàn rất nhạt, không lộ ra chút cảm xúc nào khác, chẳng giận dữ cũng không thất vọng, chỉ còn lại sự tê liệt của một người đã sớm quen với tất cả. Anh nói: “Anh thấy bất bình cũng chả có ích gì. Chị ấy thích anh Ba anh từ bé, có lẽ chị ấy nghĩ mình có khả năng cảm hóa anh ta.”

Nói đến đây, Kỳ Chính Hàn nhún vai: “Anh không có cách nào, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Tô Kiến Thanh lạnh nhạt hỏi: “Vì điều gì?”

Kỳ Chính Hàn nói: “Anh từng kể với em rồi, những năm tháng đó là nhờ có chị ấy chăm sóc anh. Khi cha đánh anh suýt chết, ông ấy đuổi anh ra khỏi nhà, là chị ấy đã đưa anh về, nhờ bác sĩ xử lý vết thương giúp anh, đến khoai nướng cũng là chị ấy mua cho anh.”

“Chị ấy nói, nếu em muốn ăn lúc nào cũng có thể đến tìm chị, chị sẽ mua cho em.”

Vừa nói, anh vừa ngoảnh đầu nhìn về phía đối diện quán cà phê, chỉ cho cô thấy: “Chính là tiệm xăm kia. Đêm đó anh đã đến đó xăm một hình. Khi ấy còn trẻ và bồng bột, muốn làm gì là lập tức làm ngay.”

Tô Kiến Thanh theo hướng tay anh chỉ, ở đó quả thật có một cửa tiệm rất cũ. Tấm biển hiệu có vẻ đã được thay vài lần, bây giờ là một cái tên hiện đại hơn treo trên đó.

“Hôm đó em đã hỏi anh, là vì yêu sao? Anh đã nghĩ rất lâu về câu hỏi này.” Kỳ Chính Hàn hơi ngập ngừng rồi tiếp tục. “Ừ, là vì yêu. Nhưng nói đúng hơn thì, không phải anh yêu chị ấy, mà là hy vọng có ai đó yêu anh.”

Là hy vọng khi bản thân đầy thương tích sẽ có người giúp anh lau đi máu me, đưa cho anh một củ khoai còn nóng hổi.

Là hy vọng khi anh sắp rơi xuống vực thẳm sẽ có ai đó giữ anh lại, cho anh biết thế gian này vẫn còn một chút ấm áp dành cho mình.

“Những lần anh đưa chị ấy đi khám bệnh, là vì lúc khó khăn chị ấy đã giúp anh rất nhiều. Anh không thể làm ngơ để mặc chị ấy sống trong khổ sở, đó là tình nghĩa.” Anh nhìn cô, cẩn thận nói. “Nhưng không phải cứ có tình nghĩa là sẽ có tình yêu, em hiểu không?”

Cô không đáp, chỉ bình thản ăn tiếp, tự coi mình là người ngoài cuộc.

Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn khẽ nói: “Sau này nếu có ai nói gì về anh, dù chỉ một chữ em cũng đừng tin. Hãy hỏi anh, anh sẽ nói cho em biết tất cả.”

Cô vẫn im lặng như cũ.

“Giờ đã rõ ràng chưa?”

Sau cùng cô cũng chịu gật đầu.

“Thế nên đừng so đo với anh chuyện này nữa, được không?” Giọng anh dịu xuống, cô nghe ra chút ý tứ cầu hòa đầy dè dặt.

Tô Kiến Thanh khó hiểu: “Em có so đo sao?”

Kỳ Chính Hàn lặng lẽ quan sát sắc mặt cô rồi nhẹ nhàng cười: “Thật mong là không có.”

Tô Kiến Thanh cúi đầu, mãi sau mới khẽ lên tiếng, dáng vẻ như vẫn canh cánh trong lòng: “Nhưng ai cũng nói, em rất giống chị ấy.”

Kỳ Chính Hàn chẳng mấy bận tâm, thong thả nói: “Vì gu thẩm mỹ của anh vốn vậy, thích kiểu như thế. Người ta nói gì chẳng quan trọng. Em là em, không giống ai cả.”

Rốt cuộc, Tô Kiến Thanh cũng hé môi cười: “Kiểu như thế là kiểu gì?” Rất rõ ràng, cô muốn được anh khen ngợi.

Kỳ Chính Hàn ra chiều nghĩ ngợi: “Mặt đẹp dáng chuẩn, nhìn rất lạnh lùng, đối với người khác thì thờ ơ không thôi.”

Nghe chẳng giống một lời tán thưởng gì cho cam, song vẫn làm cô vui vẻ: “Hình như anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi nhỉ?”

“Ừ, đúng là vậy.” Anh cười tự giễu.

Tâm trạng thoáng chốc sáng sủa hơn, Tô Kiến Thanh nở nụ cười tươi rói.

Kỳ Chính Hàn im lặng một lát rồi thấp giọng bảo: “Kiến Thanh, đây là lần đầu anh kể những chuyện này với một người khác. Em đừng vội nghe tiếng gió mà nghĩ đó là mưa, cũng đừng tự ý mang ra nói với ai.”

Cô có chút tò mò: “Anh sợ ai biết à?”

Anh lắc đầu: “Sợ người khác biết? Không phải, chỉ là anh muốn giữ một chút bí mật giữa hai chúng ta.”

Cô ngẩn ra. Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói khi nãy của anh: Không phải cứ có tình nghĩa là sẽ có tình yêu. Anh dường như đang ra sức giải thích ý nghĩa của câu này.

Nhưng vì sao nhất định phải giải thích với cô?

Tô Kiến Thanh có chút bạo gan, định hỏi một câu: “Vậy tình cảm giữa anh và em là gì?” Thế nhưng, lời còn chưa thốt ra, khóe mắt cô đã trông thấy một bóng dáng yêu kiều đang tiến lại gần, bèn lập tức nuốt lại câu hỏi.

Là một mỹ nữ dáng người nóng bỏng. Giữa trời đông, cô nàng chỉ mặc quần tất đen, mái tóc xoăn bồng bềnh thoang thoảng mùi hương quyến rũ. Rõ ràng, mục tiêu của cô ấy là Kỳ Chính Hàn.

Tô Kiến Thanh len lén nhìn người đẹp rực rỡ kia, quả nhiên thấy cô ấy dừng ngay trước mặt anh, tự nhiên rút điện thoại ra: “Anh đẹp trai gì ơi, có thể cho em xin WeChat không?”

Kỳ Chính Hàn khẽ ngước mắt nhìn cô gái: “Cô muốn WeChat của tôi à?”

Mỹ nữ gật đầu.

Anh chỉ về phía Tô Kiến Thanh đang ngồi đối diện, chậm rãi nói: “Cô nên hỏi xem vợ tôi có đồng ý không.”

Người đẹp liếc sang Tô Kiến Thanh, nét mặt thay đổi, lập tức xin lỗi rối rít: “Sorry, sorry! Em còn tưởng anh là sếp của chị ấy.”

Tô Kiến Thanh: “…” Là ý gì hả?

Kỳ Chính Hàn cười đến không dừng lại được, anh nói: “Cô ấy đúng là sếp của tôi.”

Người đẹp tiu nghỉu bỏ đi.

Một lúc sau, Tô Kiến Thanh vẫn thấy khó chịu, bèn tìm cách gỡ gạc: “Ai bảo anh trông chẳng khác nào một nhà tư bản.”

Anh cười hiền, gật đầu theo lời cô: “Ừ, chắc là vậy rồi.”

Cô hài lòng tiếp tục ăn khoai, chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói thoáng chút chua chát: “Em cứ tưởng đàn ông các anh chẳng ai từ chối nổi kiểu ăn mặc đó.”

Cô nói nhỏ, nhưng anh tai thính. Kỳ Chính Hàn nhấp một ngụm cà phê, cười nhạt: “Thực sự khó từ chối, cơ mà quan trọng là xem ai mặc.”

Tô Kiến Thanh nhất thời á khẩu.

Anh đặt chiếc cốc trong tay xuống, nâng cằm cô lên: “Sao thế? Khiêu khích anh xong rồi giả vờ câm luôn à?”

Tô Kiến Thanh lẩm bẩm: “Không hiểu anh đang nói gì.”

Kỳ Chính Hàn hơi nhướng mày, ánh mắt lướt qua cô từ trên xuống dưới, nụ cười rất thâm ý: “Anh chỉ tưởng tượng một chút thôi, chắc chắn sẽ rất mê người.”

Tô Kiến Thanh đỏ mặt đến tận mang tai.

Anh buông chân đang vắt chéo, nghiêng người tới trước nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn như đang kìm nén: “Bé cưng ơi, ăn nhanh lên, về nhà thử ngay bây giờ.”

Tối hôm đó, Kỳ Chính Hàn gọi video cho bà ngoại. Khi Tô Kiến Thanh mệt mỏi chui ra khỏi chăn, anh thảnh thơi ngồi ngoài ban công, vừa hút thuốc vừa trò chuyện.

Thấy cô có động tĩnh, anh lập tức vẫy tay gọi.

Tô Kiến Thanh bước tới, mở cửa ra, mùi khói thuốc xộc vào mũi. Cô nhíu mày, phất tay xua bớt làn khói mỏng trong không khí.

Anh nói: “Lại đây chào một tiếng đi.”

Tô Kiến Thanh rướn người tới, ngồi lên đùi Kỳ Chính Hàn, nhìn bà cụ trên màn hình điện thoại rồi ngoan ngoãn nở nụ cười: “Ngoại ơi, chúc mừng năm mới! Chúc ngoại khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi ạ.”

Bà cụ đẩy gọng kính lão, ra chiều nghiêm túc quan sát gương mặt còn ngái ngủ của cô.

Kỳ Chính Hàn mỉm cười: “Bà không nhận ra cô bé này sao ạ?”

Bà lớn tiếng gọi tên cô: “Là Tô Kiến Thanh! Vẫn xinh đẹp như ngày nào nha!”

Cô bật cười, ngượng ngùng đưa tay ôm lấy mặt.

Chốc lát, anh quay lại sau khi kết thúc cuộc gọi, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Tiêu rồi, lần trước anh đùa với bà một câu, giờ bà tưởng thật mất rồi, làm sao đây?”

“Anh đùa gì cơ?” Tô Kiến Thanh hỏi.

Kỳ Chính Hàn vén chăn chui vào, bàn tay quen thuộc luồn vào trong lớp áo cô: “Nói về chuyện cưới em.”

Tô Kiến Thanh nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, giọng nhỏ đi vài phần: “Vậy anh cứ bảo với bà là anh chỉ nói đùa thôi.”

Bàn tay anh khựng lại, im lặng bốn năm giây. Cuối cùng, những nụ hôn nóng rẫy rơi xuống làn da cô: “Được, anh sẽ nói với bà.”

Tô Kiến Thanh ở nhà Kỳ Chính Hàn đến tận cuối tháng Giêng. Căn hộ mới mua của cô chắc sắp giăng đầy tơ nhện rồi. Nhưng trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, chẳng gì có thể chia tách những đôi tình nhân. Kỳ Chính Hàn không muốn họ rời xa nhau, theo mọi nghĩa.

Vài ngày sau, anh đem về một bé mèo Ragdoll rồi giải thích: “Mèo lớn nhà bạn anh mới sinh một lứa, cậu ta kiên quyết phải đưa anh một con.”

Mèo con bé xíu, nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay anh, trông như một nhúm lông mềm mại.

Tô Kiến Thanh hiếu kỳ ghé lại gần, chọc chọc vào lưng nó.

Kỳ Chính Hàn chậm rãi kể lại: “Ban đầu anh không định nhận nuôi, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của nó, anh liền nghĩ… gương mặt nhỏ này, cái tính nết này, sao mà giống hệt bé Kiến Thanh nhà anh thế không biết.”

Vừa nói, anh vừa xoay mặt mèo con về phía cô. Bị đánh thức, nó lập tức há miệng ngáp dài, cất tiếng kêu nhỏ xíu đầy vẻ bực dọc.

Anh cười hỏi cô: “Giống lắm phải không?”

Đôi mắt tròn xoe màu lam ngây thơ nhìn cô, khiến trái tim Tô Kiến Thanh mềm nhũn. Cô ôm lấy mèo con, mải mê chơi đùa, chẳng buồn bận tâm đến hàm ý trong lời anh. Mãi một lúc sau mới sực nhớ, bèn hỏi: “Nó có tên chưa?”

“Gọi là Tiểu Thanh.”

Tô Kiến Thanh ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh: “Anh đặt à?”

Kỳ Chính Hàn tủm tỉm nhìn cô, “ừ” một tiếng: “Cứ coi như chúng ta nuôi một cô con gái, được không?”

Cô cười thẹn thùng, cúi đầu vuốt ve lông mèo: “Nhàm chán.”

Bé mèo bị bắt cóc khỏi tay cha, rơi vào vòng tay yêu thích không rời của Tô Kiến Thanh: “Em có thể mang bé theo khi đi đóng phim không?” Trước đó, cô đã báo với anh rằng hơn một tháng nữa sẽ vào Nam gia nhập đoàn phim.

Kỳ Chính Hàn dứt khoát: “Không được, đừng tranh với anh.”

Tô Kiến Thanh nhìn anh với vẻ nghi vấn.

Anh uể oải nói: “Cả hai mẹ con đều không có ở đây, em bảo anh sống sao?”

Cô quay lưng lại, cười khẽ: “Mặc kệ anh sống thế nào, em quyết định rồi.”

Hôm ấy, trên bàn cơm toàn là món anh tự tay nấu: Gà xào ớt cay nồng, cà tím xào thịt băm đậm vị, măng xuân xào thịt thái lát và một bát canh thanh đạm. Sau khi ăn xong, Tô Kiến Thanh ôm mèo con ra vườn, nằm trên chiếc võng phơi nắng. Ánh mặt trời nhẹ nhàng rọi xuống, hơi ấm lan dần, khiến cả người thư thái dễ chịu.

Kỳ Chính Hàn chen vào bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Tháng Ba lại đến, cỏ non xanh mướt, chim hót líu lo, hoa cỏ ngập tràn hương sắc. Tô Kiến Thanh nhắm mắt, chẳng nghĩ ngợi thêm nữa. Ngủ trong vòng tay anh, nhất định là một giấc mộng đẹp.

Chú thích:

[16] “Xe đạp chung” (共享单车) loại xe đạp dùng chung trong hệ thống cho thuê xe công cộng. Người dùng có thể quét mã QR để mở khóa, sử dụng xe và trả xe tại các điểm đỗ quy định, thường thấy ở các thành phố lớn tại Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment