Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 44

Đông qua xuân đến, Tạ Tiêu kéo Tô Kiến Thanh đi khắp nơi khám phá quán xá tìm món ngon. Cô ấy lúc nào cũng có vô vàn cách sống mới mẻ.

Giữa tháng Tư, có hôm nhiệt độ đột ngột tăng cao, Tô Kiến Thanh chỉ khoác một chiếc áo len mỏng màu trà xanh là có thể ra ngoài. Cô quen dùng mũ và khẩu trang để che mặt, rất ghen tị với Tạ Tiêu vì có thể buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc mà vẫn tự tin dạo phố.

Hai người đến ăn ở một nhà hàng xoay, từ tầng cao nhìn xuống, có thể thu vào tầm mắt cảnh sắc mùa xuân rực rỡ ẩn mình nơi góc phố thanh lịch giữa lòng đô thị.

Tô Kiến Thanh im lặng dùng bữa, còn Tạ Tiêu thì huyên thiên mãi về anh bạn trai của mình.

Người nọ là một bác sĩ y khoa.

Khổ nỗi, chủ đề hôm nay lại là: “Tối qua anh ấy dạy em, cầm dao đâm vào đâu thì không mất mạng. Em phải kể chị nghe, lỡ sau này còn tự vệ được.”

Tạ Tiêu vừa nói vừa chỉ: “Mặt ngoài cánh tay, mặt ngoài đùi rồi phần bụng dưới bên phải. À đúng rồi, đừng đâm vào mặt kẻo để lại sẹo đấy, nên đâm vào da đầu.”

Tuyệt vời… lại tích lũy thêm một kho tàng tri thức kỳ quái.

Tô Kiến Thanh bỗng thấy khó nuốt.

Sau khi giảng dạy xong, cô giáo Tạ còn đùa: “Lần sau gặp lại bạn trai cũ, chị có thể thử lấy anh ta làm đối tượng thực hành.”

Tô Kiến Thanh không ăn nổi nữa, đặt đũa xuống, thản nhiên nói: “Gợi ý cũng hay đấy, nhưng chị với người ta cũng chưa đến mức thù không đội trời chung.”

Dây thần kinh hóng hớt của Tạ Tiêu lập tức được kích hoạt: “Ồ, em chỉ nói thế thôi, ai ngờ chị có bạn trai cũ thật hả? Mau kể đi, có chuyện gì hot không?”

Tô Kiến Thanh hỏi lại: “Em muốn biết gì?”

Thấy cô không bài xích chuyện này, Tạ Tiêu lập tức kéo ghế ngồi sát bên, dè dặt hỏi: “Giang hồ đồn đãi… chị từng được bao nuôi bởi một ông lớn nhiều tiền nhiều của, có thật không vậy?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Em muốn hỏi cái nào? Người đàn ông nhiều tiền nhiều của hay là vụ bao nuôi hả?”

Tạ Tiêu: “Em muốn biết cả hai cơ.”

Tô Kiến Thanh: “Đều là thật.”

Tạ Tiêu hít sâu một hơi.

Tô Kiến Thanh không thay đổi nét mặt, lấy khăn giấy chậm rãi lau miệng. Đã lâu rồi không ai nhắc đến chuyện cũ, và cũng lâu rồi cô chưa nghe lại cái tên đó. Hơi ấm của những ngày thân mật đã phai nhạt, người từng sớm tối bên nhau giờ chỉ còn là một cái tên mơ hồ xa xôi.

Tạ Tiêu hỏi tiếp: “Người đó như thế nào ạ? Có phải siêu đẹp trai không?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Tạm được, nhưng so với bạn trai em thì còn kém xa.”

Tạ Tiêu “xì” một tiếng, rõ ràng thất vọng, hứng thú tụt dốc không phanh. Tô Kiến Thanh coi như thoát nạn, đứng dậy nói: “Ăn xong rồi thì đi thôi.”

Hai người ra quầy tính tiền. Tạ Tiêu đề nghị: “Chiều đi công viên chơi trượt ván nha?”

Tô Kiến Thanh bảo: “Chị không biết chơi.”

“Không biết mới vui chứ! Chị muốn học không?”

Cô suy nghĩ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, vậy là gật đầu: “Cũng được.”

Ngay dưới tòa nhà là công viên ven sông, Tạ Tiêu tính ghé siêu thị mua ván trượt. Tô Kiến Thanh không hứng thú lắm, hôm nay cô mặc váy nên không tiện chơi mấy trò vận động, vì vậy cô đứng chờ ngoài cửa. Một lúc sau, Tạ Tiêu bước ra, trên tay không mang theo ván trượt mà lại cầm một con diều giấy hình chim ưng. Tô Kiến Thanh nhướng mày: “Sao vậy, đổi hoạt động rồi à?”

Tạ Tiêu nói: “Không mua được, mà em thấy thả diều cũng hay, cũng lâu lắm rồi em chưa được thả diều. Hồi nhỏ, thầy cô từng dẫn cả lớp sang công viên bên cạnh, vừa chơi vừa kiếm đề tài viết văn. Lúc chơi thì vui hết biết, nhưng chơi xong lại thành cực hình. Chị hiểu được cảm giác đó không?”

Cô ấy ríu rít kể mãi, Tô Kiến Thanh khoanh tay bước theo sau, không nói một lời.

“Có hiểu không đó?” Tạ Tiêu quay đầu truy hỏi tới cùng.

Cô gật gù: “Hiểu rồi.”

Tô Kiến Thanh đội chiếc mũ ngư dân vành rộng, phía trên trang trí một đóa hoa màu xanh nhạt. Cô hơi vén vành mũ lên, ánh nắng gay gắt liền hắt vào mi mắt làm cô phải nheo lại. Cô nhìn Tạ Tiêu đuổi theo bọn trẻ đang nô đùa thả diều gần đó.

Ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng lưng trẻ trung tràn đầy sức sống ấy.

Không biết trong khoảnh khắc đó, cô đang nghĩ đến điều gì?

Chắc là… vài người bạn xưa của mình.

Tạ Tiêu quay đầu tìm Tô Kiến Thanh, thấy cô đứng yên một chỗ thì hỏi: “Chị không chơi à?”

Tô Kiến Thanh cười nhẹ: “Em chơi đi, chị mang giày nên không tiện.”

Tạ Tiêu vừa thả diều vừa không kiêng dè gì hét lên: “Chị không chơi thật à? Em giận rồi đấy! Phải đền bù cho em nhé, lát nữa nhớ kể em nghe chuyện về anh đại gia lắm tiền nhiều của chị!”

Một vài du khách quay lại nhìn hai người.

Tô Kiến Thanh khẽ đỡ trán, kéo thấp vành mũ rồi kéo khẩu trang lên che kín mặt.

Mỗi nơi đi qua đều có những câu chuyện riêng. Nửa năm qua ở Thân Thành, Tô Kiến Thanh sống khá an nhàn. Cô cũng may mắn khi gặp được một cô gái như Tạ Tiêu, trong lúc rơi vào vực thẳm của đời người, đôi khi chỉ cần một ai đó đưa tay nắm lấy.

Tạ Tiêu kéo cô chụp ảnh chung cùng cánh diều, còn thay cô đăng dòng trạng thái đầu tiên trên tài khoản Weibo do công ty lập riêng cho công việc. Chỉ vỏn vẹn hai chữ: [Dạo Xuân] vậy mà vẫn thu hút được không ít người theo dõi.

Giờ đây, không thể gọi họ là khán giả nữa mà phải là người hâm mộ, bởi cô không còn là một diễn viên vô danh mà đã bước lên hàng ngũ ngôi sao. Cảm giác trở thành “superstar” quả thật rất lạ lẫm. Nhưng trong thâm tâm, Tô Kiến Thanh vẫn luôn xem mình là một người bình thường, chẳng qua may mắn hơn người khác một chút mà thôi.

Nếu một ngày nào đó cô viết tự truyện, tất cả niềm kiêu hãnh và hào quang trong đời cô có lẽ đều sẽ gắn liền với một người đàn ông, nếu lột bỏ hết mọi dấu vết của anh khỏi cuộc đời mình thì cô còn lại gì?

Những thứ như nỗ lực, băn khoăn, vùng vẫy hay lăn lộn mưu sinh, cô chưa từng trải qua. Vinh quang đến với cô nhẹ nhàng tựa lông hồng.

“Lại đang suy nghĩ vẩn vơ gì thế?” Tạ Tiêu ngồi ghế phụ, mải mê chụp ảnh tự sướng.

Tô Kiến Thanh giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng. Cô mới tậu một chiếc xe, rảnh rỗi lại đưa cô trợ lý nhỏ ra ngoài dạo.

Dù chỉ lớn hơn Tạ Tiêu một tuổi rưỡi nhưng Tô Kiến Thanh đã vô thức mang tâm lý của một người chị chăm sóc cô bé này.

Có lẽ vì ban ngày nhắc đến Kỳ Chính Hàn nên đêm đó Tô Kiến Thanh bất ngờ mơ thấy anh. Kể từ sau lần chia tay đây là lần đầu anh xuất hiện trong giấc mơ của cô. Trong mơ, hai người đang khiêu vũ, cô tựa đầu lên vai anh, khe khẽ gọi tên anh, vòng tay anh vẫn ấm áp như xưa, khiến người ta không nỡ rời xa.

Người ta bảo nếu mơ thấy một ai đó nghĩa là họ đang nghĩ đến bạn. Xem ra cuộc sống của Kỳ Chính Hàn cũng không đến nỗi tệ. Nửa năm rồi, đây là lần đầu cô mơ thấy anh.

Tỉnh giấc, cô mở lại những bức ảnh cũ. Đó là bức hình chụp dưới tán anh đào vào mùa xuân năm ngoái, do chú Hà giúp ghi lại. Trong mắt Tô Kiến Thanh, tấm ảnh ấy vẫn đẹp đến nao lòng nên cô đã lén giữ lại. Ảnh có liên quan đến anh, cô chỉ lưu đúng một tấm đó mà thôi.

Cô đưa ảnh cho Tạ Tiêu xem, cái người đang nói mãi chẳng dừng, không quên dặn dò: “Suỵt, giữ bí mật nhé.”

Tạ Tiêu bật dậy khỏi ghế ở quán bar: “Má ơi, đẹp trai xỉu lên xỉu xuống luôn á!”

Tô Kiến Thanh thu lại điện thoại, đè vai cô ấy ngồi xuống, nhắc nhở lại lần nữa: “Nói nhỏ thôi, không đến mức chết đâu.”

Tạ Tiêu gật đầu lia lịa rồi nhỏ giọng hỏi: “Thực sự rất đẹp trai đó, vừa nhìn đã thấy có tiền rồi. Hai người sao lại chia tay vậy?”

Tô Kiến Thanh không hề do dự, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho cô ấy nghe. Không phải cô ngây thơ đến mức dễ dàng mở lòng với người quen chưa bao lâu, mà là khi quá khứ thực sự trở thành quá khứ, có những điều tự khắc có thể thản nhiên nói ra.

“Có phải em vô tình khơi lại chuyện buồn của chị không?” Tạ Tiêu ôm vai cô, lấy lòng. Cô ấy đang nói đến Vương Doanh Kiều.

“Không sao cả, chị đâu thể cứ mãi trốn tránh không nhắc tới.” Cô đưa ly lên uống.

“Chuyện đó em cũng từng nghe qua, thật đáng tiếc… chị ấy rất xinh đẹp.”

Tô Kiến Thanh mỉm cười: “Đúng vậy, mà cậu ấy không quá ăn hình đâu, ngoài đời còn xinh hơn nhiều.”

“Chị từ chối vai diễn trước đây là vì chuyện đó sao?”

Vai diễn mà Tạ Tiêu nhắc đến là một trong hai kịch bản Tô Kiến Thanh từng cân nhắc, một bộ phim thuộc thể loại hiện thực, nhân vật nữ chính mắc chứng trầm cảm. Cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ chối. Sau khi khước từ vai diễn ấy, trong tay cô chỉ còn lại một kịch bản khác, cũng là lựa chọn duy nhất ở thời điểm hiện tại.

“Có lẽ vậy… chị sợ mình sẽ lạc quá sâu vào vai diễn, đến mức không thể thoát ra được.” Tô Kiến Thanh nhìn Tạ Tiêu, nụ cười có chút tự giễu. “Chị như vậy… nhìn thiếu chuyên nghiệp lắm đúng không?”

“Không, không đâu.” Tạ Tiêu vội lắc đầu. “Chuyện đó có thể thông cảm được mà, không phải lỗi của chị. Chúng ta cứ cố gắng cho dự án tiếp theo là được.”

“Chị sẽ dốc hết sức.” Tô Kiến Thanh gật đầu, nghiêm túc hứa hẹn.

Bộ phim thứ hai là một tác phẩm cổ trang, Tô Kiến Thanh may mắn được nhận vai diễn nữ hiệp đúng như mong muốn của cô. Cơ hội thử vai lần này do Lê Oánh sắp xếp, không phải ở buổi thử vai chính thức trong công ty mà là buổi hẹn trực tiếp tại nhà hàng trong khách sạn. Lê Oánh và Tô Kiến Thanh đến đó rất sớm, người họ hẹn gặp là nhà sản xuất của bộ phim.

“Ông ấy tên Trần Huy, lát nữa em cứ gọi ngài Trần là được, không cần thân cận đâu. Tính ông ấy hơi khó.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Dạ.”

“Có hồi hộp không?” Lê Oánh nắm nhẹ cổ tay cô như để trấn an.

“Không hồi hộp nhiều đâu ạ.” Thật ra là có một chút, rất ít khi cô tham dự những buổi gặp gỡ kiểu này. Dù sao trước đây các vai diễn đều đến với cô suôn sẻ. Tô Kiến Thanh cố giữ vẻ bình tĩnh.

Trần Huy đến ngay sau đó, khí thế không hề nhỏ, cũng phải thôi, ông ta là một nhà sản xuất phim hàng đầu, bên cạnh có hai vệ sĩ và một trợ lý tháp tùng.

Những gã đàn ông đi theo ông ta đều cao lớn vạm vỡ, Trần Huy đứng ở vị trí trung tâm, lẫn trong đám người không mấy nổi bật. Phải đến khi ông ta tăng tốc bước lên trước, Tô Kiến Thanh mới có dịp quan sát kỹ hơn, vóc dáng ông ta ngang bằng cô nhưng khí thế thì mạnh mẽ vô cùng, một người đàn ông trung niên gầy gò mang vẻ sắc sảo.

Ông ta đeo cặp kính có tròng màu trà, vừa bước vào đã đảo mắt một vòng đầy ranh mãnh. Lê Oánh và Tô Kiến Thanh cùng đứng dậy chào đón.

Trần Huy đẩy nhẹ gọng kính, quay sang nhìn Tô Kiến Thanh: “Giờ theo giám đốc Lê rồi à?”

Rõ ràng là lần đầu gặp, vậy mà Trần Huy thẳng tay lược bỏ luôn màn chào hỏi.

Sáu chữ mở đầu, đầy ngụ ý.

Quá khứ bị một kẻ xa lạ khơi dậy, ở cái giới giải trí sâu thẳm này làm gì có bí mật nào? Thật bình thường, chuyện Kỳ Chính Hàn dành cho cô muôn vàn chiều chuộng cũng chưa từng là điều giấu giếm.

Trên gương mặt Trần Huy viết rất rõ: Nhìn thấu cô, nhất định phải nắm chắc.

Tô Kiến Thanh vốn dĩ không giỏi ứng phó với kiểu người có địa vị thế này, giờ lại càng thêm căng thẳng, đứng yên một chỗ, nghẹn lời không đáp nổi.

Lê Oánh bưng ly rượu bước đến, khẽ đặt tay lên vai Tô Kiến Thanh, nói với Trần Huy: “Đây là diễn viên mới tôi dẫn theo, mong được ông Trần quan tâm nhiều hơn.” Cô ấy nói đùa. “Có tài nguyên nào ngon nghẻ thì nhớ ưu tiên cho chúng tôi trước nhé.”

Trần Huy nhếch môi cười, ánh mắt lướt xuống: “Nhìn không tệ, chân dài phết.”

Tô Kiến Thanh như mắc nghẹn thứ gì đó trong cổ họng, khó chịu khôn cùng.

Lê Oánh vô thức siết nhẹ bàn tay đang đặt lên vai cô.

“Ngồi đi.” Trần Huy phẩy tay đầy khí thế, tự mình kéo ghế ngồi xuống, câu tiếp theo của ông ta là. “Biết gảy tỳ bà đúng không?”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Có biết ạ.” Hẳn là ông ta từng xem qua một số vai diễn trước đây của cô.

Trần Huy nói: “Biểu diễn một chút xem nào.”

Lê Oánh lên tiếng gỡ thế khó: “Ở đây chắc không có nhạc cụ đâu ạ.”

Trần Huy nở nụ cười lười nhác: “Tôi thấy chỗ này cũng không tiện… Hay là về khách sạn đàn? Cô thấy sao?”

Ông ta đẩy gọng kính màu trà, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm.

Lê Oánh lập tức xua tay: “Ông Trần à, câu này có phần hơi quá rồi đấy. Lát nữa mà chị Trần tìm tôi hỏi chuyện thì biết làm sao đây?” Chị Trần là vợ của ông ta.

Trần Huy không đáp, chỉ nhấc tay gọi phục vụ: “Này, nói với quản lý của các cậu, nghĩ cách kiếm một cây tỳ bà mang tới đây.”

Lê Oánh thì thầm bên tai Tô Kiến Thanh: “Đánh thì đánh, cứ tự nhiên đi em.”

Cô không thể tránh khỏi màn thử thách này. Lê Oánh có địa vị, Trần Huy sẽ không làm khó cô ấy. Cơ mà với Tô Kiến Thanh, ông ta lại dễ dàng tùy ý thao túng.

Tô Kiến Thanh có thể im lặng nấp sau lưng Lê Oánh, nhưng là quân cờ đến lúc cần thiết thì vẫn phải đưa lên bàn.

Bữa ăn này khiến cô như ngồi trên đống lửa, đến gần cuối bữa, cây tỳ bà mà Trần Huy yêu cầu mới được mang đến. Nhạc cụ chế tác thô sơ, âm thanh có phần chói tai, không ai giúp Tô Kiến Thanh chỉnh dây. Cô đành cúi đầu, lần tay qua vài nốt sai lệch rồi ngẩng lên hỏi đối phương muốn nghe bài nào.

Tin tốt, Trần Huy đồng ý để Tô Kiến Thanh chuẩn bị vào đoàn.

Tin xấu là, lúc chia tay, ánh mắt ông ta nhìn cô như dao cứa trên da thịt, cả khuôn mặt viết rõ bốn chữ: “Tôi muốn quy tắc ngầm.” Khiến Tô Kiến Thanh vô cùng khó chịu.

“Bị dọa rồi hả?” Lê Oánh thấy cô vẫn chưa hoàn hồn, lo lắng hỏi.

Cô cố gắng trấn tĩnh, còn đùa rằng: “Ông ấy hơi hung dữ, giống giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của em.”

Lê Oánh cũng bật cười, không khí dịu xuống, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu mà. Có chị ở đây, ông ta không thể làm gì em đâu, có gan trộm cũng chẳng có gan làm. Chị lăn lộn bao năm nay đâu phải vô ích. Vai này lấy được thì tốt, không được thì thôi, còn thiếu gì phim. Đừng nghĩ nhiều quá, được không?”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Dạ.”

“Thật ra phụ nữ ở đâu cũng khó sống, nhất là diễn viên nữ, khởi đầu gian nan, em mà vượt qua được là sẽ tốt lên nhiều. Chị nói thật, em có năng khiếu diễn xuất. Tích lũy kinh nghiệm cho tốt, trau dồi thêm khả năng, không nói khoa trương, trình độ của em tầm bốn hay năm năm nữa có thể tranh giải rồi. Còn mấy chuyện linh tinh khác, chị có thể chắn thì sẽ chắn giúp em.”

Thật may mắn khi sếp của cô là phụ nữ. Chị ấy giống như vị phụ huynh luôn cổ động cho con mình.

Tô Kiến Thanh rất xúc động, cô lại gật đầu: “Cảm ơn chị Oánh.”

Cô hy vọng khi vào đoàn sẽ không thường xuyên chạm mặt Trần Huy. Dĩ nhiên, hy vọng này rất mong manh.

Tô Kiến Thanh đã chuẩn bị cho vai diễn này suốt một tháng rưỡi, vậy mà cuối cùng lại đón nhận một tin xấu: Cô mất vai rồi.

Lê Oánh đã giúp cô chặn lại những nguy hiểm, đồng thời cũng ngăn đi một vài cơ hội.

Ông ta sẽ ghi hận vì không thể giở quy tắc ngầm với cô. Điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Dù có chút mất mát, song nếu nhìn một cách khách quan, chuyện này cũng coi như tin tốt, bởi khoảnh khắc biết tin, Tô Kiến Thanh lại bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm.

Thời gian trống vai của một diễn viên kéo dài quá lâu là chuyện rất nguy hiểm. Công ty của Lê Oánh mới ở giai đoạn bắt đầu có quy mô, các dự án phim ảnh tự sản xuất vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, cô ấy chỉ có thể giúp diễn viên nhận những vai bên ngoài, nguồn tài nguyên không thực sự ổn định.

Hai kịch bản tuột khỏi tay, lúc này Tô Kiến Thanh mới nhận ra, cô như đang rơi vào trạng thái thất nghiệp, đến công việc cũng trở thành vấn đề. Trước đó còn hai bộ phim chưa được phát sóng, điều này cũng ảnh hưởng đến việc nhận lời mời sau này của cô.

Cuối cùng Lê Oánh quyết định cho cô lên một chương trình tạp kỹ để lộ diện, kiếm chút độ nhận diện. Tô Kiến Thanh không hiểu, một người chẳng có gì thú vị như cô lên chương trình để làm gì, lên đó kể mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo của mình à?

Nhưng hiện giờ cô không có công việc nào khác, vốn không có tư cách kén cá chọn canh, chỉ đành đồng ý.

Là một chương trình du lịch với nhịp độ chậm, rất hợp với tính cách của Tô Kiến Thanh. Đàm phán với phía sản xuất cũng suôn sẻ, họ nhanh chóng ký hợp đồng.

Hôm đó Tạ Tiêu dẫn bé cún Golden đến nhà chơi, Tô Kiến Thanh nấu cho cô ấy một bữa cơm. Trong lúc ăn, điện thoại Tạ Tiêu nhận được mấy tin nhắn, cô ấy đặt đũa xuống, bỗng nói: “Này, Kiến Thanh, chị Oánh hỏi chị còn muốn vai nữ hiệp kia không?”

Tô Kiến Thanh ngẩn người một lúc lâu.

Cũng đã qua một khoảng thời gian, nhất thời cô không thể nhớ rõ đang nói đến vai diễn nào.

Cô nhớ lại kỹ hơn, tò mò hỏi: “Không phải Trần Huy đã nói chọn người khác rồi à?”

“Chị ấy không nói với chị ư, Trần Huy bị gạt rồi, có tổ chế tác mới thay vào.” Tạ Tiêu vừa nói vừa lướt điện thoại, hình như đang tìm gì đó. “Em biết nhà sản xuất mới này, từng tiếp xúc rồi, dễ nói chuyện lắm.”

“Bị gạt rồi?” Tô Kiến Thanh càng không hiểu, nhấn mạnh chữ “bị” phía sau. “Ai gạt cơ? Chị Oánh à?”

Tạ Tiêu lắc đầu rồi trả lời: “Chắc không phải sếp mình đâu, chị Oánh cũng chẳng rảnh mà gây sự với Trần Huy.”

Tô Kiến Thanh hỏi kỹ hơn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tạ Tiêu: “Chuyện này thì em không rõ, chỉ có thể nói rằng, núi này cao còn có núi khác cao hơn, chẳng qua chưa đến lúc thôi. Có những thứ cặn bã tự chuốc họa vào thân, sớm muộn cũng tiêu đời thôi.”

Tô Kiến Thanh giả vờ cười nhẹ, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi: “Sao gọi người ta là cặn bã thế?”

Tạ Tiêu hạ thấp giọng, vẻ mặt bí hiểm: “Chị không biết hả, cái đó của ông ta từng thế này thế kia với nhiều diễn viên nữ rồi ấy.”

“Cái đó là cái gì mới được?”

“Thì là cái đó đó…” Tạ Tiêu nhăn nhó mặt mày khi nói. “Thôi bỏ đi, đừng nhắc mấy chuyện ghê tởm này nữa. Vai diễn kia chị có muốn nhận không, suy nghĩ kỹ đi, chị Oánh đang đợi chị trả lời kìa.”

Tạ Tiêu lại cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.

Tô Kiến Thanh nghĩ ngợi một lúc, nhàn nhạt bảo: “Hợp đồng chương trình tạp kỹ đã ký rồi, bên mình cũng đâu thể thất hứa với người ta. Bỏ đi, sau này vẫn còn cơ hội nhận phim mà.” Đây cũng là đạo lý Lê Oánh từng dạy cô, vì vậy cô học cách buông tay đúng lúc, không tính toán hơn thua từng li từng tí.

Tạ Tiêu gật đầu: “Dạ, vậy để em nói với chị ấy. Chị ấy bảo quyết định là ở chị.”

Tô Kiến Thanh cũng gật đầu: “Ừ.”

Cô gắp ít cà chua xào trứng vào bát, thong thả ăn vài miếng, hỏi Tạ Tiêu: “Món này thế nào?”

“Cũng ngon, nhưng nêm đường hơi nhiều. Ngọt quá mức luôn.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Hiểu rồi, lần sau chị sẽ chú ý.”

Cô đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau lòng bàn tay rịn mồ hôi, muốn gắp thêm nhưng cảm giác thèm ăn đã chẳng còn nữa.

Tô Kiến Thanh nhìn Tạ Tiêu đang ăn uống hào hứng, lòng lại không sao yên nổi.

Rõ ràng cô đã chuẩn bị trước tâm lý. Nếu đã chọn đi con đường này cô không thể yếu đuối đến mức không chịu được chút ấm ức đó.

Huống hồ, chẳng phải chưa xảy ra chuyện gì sao?

Vấp ngã một lần rồi tự mình đứng dậy, vẫn có thể tiếp tục bước về phía trước. Vậy mà lại có người bước đến, nhẹ nhàng hỏi một câu, em ngã có đau không? Sự kiên cường cẩn thận giữ gìn trong nháy mắt liền sụp đổ.

Nắm tay dần siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đến rát nhói. Nếu Tạ Tiêu lúc này ngẩng đầu nhìn cô, chắc chắn sẽ thấy hàng lông mày đang nhíu lại đầy đau đớn và khóe mắt hoe đỏ của cô.

Tô Kiến Thanh hít sâu một hơi dài, thả lỏng các ngón tay, nghiêng đầu nhìn ra màn đêm mênh mông ngoài cửa.

Không phải đã nói người Trung Quốc làm việc chuộng đường lối trung dung ư? Sao giờ lại trở nên chẳng chút thể diện thế này?

Đụng đến một mối quan hệ đã được xây dựng kỹ lưỡng, có khác gì tự chặn mất con đường của mình. Trần Huy đâu phải hạng tôm tép, chắc chắn lần này tổn thất không nhẹ.

Có đáng không? Chính Hàn.

Bình Luận (0)
Comment