Vài năm sau đó, mọi chuyện với Tô Kiến Thanh vẫn khá thuận lợi. Một diễn viên sau khi nổi lên, muốn rơi xuống vực thẳm cũng không dễ đến vậy. Vận may mang lại cho cô các giải thưởng, mà ngọn lửa từ giải thưởng ấy cháy rất lâu, dù không phải kiểu vụt sáng thành sao, nhưng hơi ấm dai dẳng đó cũng đủ giúp cô trụ vững trong giới vài năm, không đến nỗi bị đói chết.
Cô từng suy ngẫm về những tháng ngày xen lẫn giữa vui và buồn. So với khi ấy, niềm vui mà cô có hiện giờ mới là thứ hạnh phúc thuần túy. Không mãnh liệt, không dư dả, nhưng chậm rãi và bền bỉ.
Những chuyện giao dịch quyền sắc ngày nào càng lúc càng rời xa cô. Sự xốc nổi cũng dần tan đi, cuối cùng cô đã có thể nhận định rõ năng lực thực sự của bản thân. Chưa phải đỉnh cao, nhưng đủ để cô ổn định.
Tô Kiến Thanh không yêu cầu cao. Cô hài lòng với chính mình hiện tại.
Sau khi Tô Kiến Thanh đoạt giải, Thẩm Tu từng mời cô ăn một bữa. Ban đầu Tô Kiến Thanh không trả lời. Anh lại mời thêm mấy lần, rất dai dẳng, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Họ gặp nhau tại một quán rượu kiểu Nhật, trò chuyện đôi câu nhạt nhẽo. Khi men rượu bắt đầu ngấm vào người, Thẩm Tu chợt nói: “Anh đã gặp anh ta một lần, vào mùa đông năm ngoái.”
Tô Kiến Thanh khựng lại, tay vẫn nắm lấy chiếc ly sứ hoa đốm, rượu trong ly phản chiếu đôi mắt thoáng lay động của cô. Sau đó, cô ngửa đầu uống rượu, bình tĩnh “ừ” một tiếng.
Càng là cái tên cấm kỵ, lại càng dễ nghe ra là ai.
Dưới điều kiện “không được động đến Tô Kiến Thanh”, Kỳ Chính Hàn thực sự đã giúp đỡ Thẩm Tu không ít. Việc họ có qua lại cũng là điều bình thường.
Thẩm Tu nói: “Khó để gặp lắm.”
“Đúng vậy, phải liên hệ với thư ký.” Tô Kiến Thanh bật cười. Nhưng từng có một thời, cô vinh hạnh được hưởng đặc quyền muốn gặp là gặp.
Thẩm Tu cũng cười theo, quan sát cô: “Nói vài câu thôi, em không ngại chứ?”
Tô Kiến Thanh đáp: “Đã buông bỏ rồi, có gì mà phải ngại.”
Thẩm Tu chỉ cười chứ không nói, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô. Tô Kiến Thanh bỗng thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu đối diện với anh.
“Mấy năm nay, bên cạnh anh ta không có ai cả.”
Cô bảo không ngại, nhưng nhắc đến điều này để làm gì? Tô Kiến Thanh mỉm cười: “Lẽ nào vì em mà thủ thân như ngọc?”
Thẩm Tu nhìn cô, hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào góc sô pha bên cạnh, dáng vẻ thong dong lười nhác, vừa tủm tỉm vừa nói: “Chuyện này thì anh không biết.”
Ngoài lần nói đùa về chuyện “che chở”, sau đó Thẩm Tu chưa từng tỏ rõ tình ý. Tình cảm anh dành cho cô chưa sâu đến mức “không có đối phương thì không được”. Chẳng qua là thấy cô dễ nhìn, thích cái tính điềm đạm, gặp chuyện chẳng rối loạn, khi ở cạnh nhau khá thú vị.
Anh lại nói: “Trước kia anh rất coi thường kiểu quan hệ như các em. Anh luôn cảm thấy, hễ dính đến quyền lực và sắc đẹp thì đều trở nên tầm thường. Vì em mà thêm vai bớt vai, buồn cười thật đấy. Nhưng anh nhìn mãi, thấy em cũng không giống kiểu người ham danh lợi, nên nhiều khi cứ không hiểu nổi.”
Tô Kiến Thanh hỏi: “Giờ hiểu rồi chứ?”
Thẩm Tu cười nhạt: “Cũng chỉ hiểu được phần nào.”
“Vậy giờ có còn coi thường không?” Cô tò mò.
“Giờ cũng vẫn coi thường. Nhưng anh nghĩ, có lẽ giữa hai người không đơn giản như anh từng suy đoán.” Anh nói với vẻ thâm ý.
Tô Kiến Thanh khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Chẳng phải như vậy thì là gì?”
Thẩm Tu gối tay sau đầu, dáng vẻ như người ngoài cuộc sáng suốt, chậm rãi nói: “Hôm đó, anh ta nói với anh rằng… thật ra anh ta rất hối hận. Đáng lẽ lúc đó nên giữ em lại.”
Năm xưa, Liêu Vũ Mân từng nói với cô rằng anh không nỡ. Nay Thẩm Tu lại nói anh hối hận rồi. Tô Kiến Thanh cúi mắt lặng thinh.
Thẩm Tu nói tiếp: “Anh hỏi anh ta, chơi kiểu gì mà yêu luôn rồi?”
Sự im lặng kéo dài làm Tô Kiến Thanh không khỏi tò mò, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh ấy nói sao?”
“Anh ta nói… không biết.” Thẩm Tu bật cười.
Tô Kiến Thanh cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, nhưng vẫn cười theo, khẽ lắc đầu. Người đã xa, chuyện cũng đã qua, cô chẳng còn tư cách để đánh giá gì thêm.
Tình cảm ấy, để trở thành thứ tình yêu trọn vẹn và nồng nhiệt mà cô khao khát, có lẽ chỉ còn thiếu một chút tổn thương để hoàn chỉnh.
“Nhưng… anh ta rất nhớ em.”
Dưới ánh nến lập lòe nơi quán rượu, đôi mắt cô gái cụp xuống, khiến người ta chẳng thể đoán ra được suy nghĩ. Nhưng vẻ mặt chất chứa ấy, dường như chưa hẳn là đã buông bỏ.
Thẩm Tu nhìn Tô Kiến Thanh với ánh mắt vừa tò mò vừa thăm dò.
Anh không đoán được cô đang nghĩ gì.
Tô Kiến Thanh thì tự giễu trong lòng. Nhớ thì có ích gì? Cô không còn là cô gái ngày xưa, người mà anh gọi thì đến, xua thì đi. Cô sẽ không quay lại mối quan hệ thiếu cân bằng ấy nữa. Tô Kiến Thanh sẽ tiếp tục bước vào tương lai ngày càng rực rỡ của mình, đuổi gió theo trăng không ngừng nghỉ, nơi cuối đường tẻ nhạt sẽ là mùa xuân rạng rỡ. Cô sẽ không vì một câu “anh nhớ em” mà đứng yên một chỗ nữa.
Cô mong Kỳ Chính Hàn sẽ vùi chôn quá khứ trong lòng. Nếu anh không làm được, thì cô cũng chỉ có thể nói một câu: “Mỗi người tự biết giữ mình.”
Tô Kiến Thanh đặt ly rượu xuống: “Không còn sớm nữa, về thôi.”
…
Cuối cùng, Tô Kiến Thanh cũng bước vào giai đoạn có thể chọn kịch bản chứ không phải để kịch bản chọn mình. Năm ấy cô 25 tuổi, vẫn luôn bận rộn với công việc. Ở các đoàn phim khác nhau, cô gặp đủ kiểu đồng nghiệp. Những diễn viên với tính cách đa dạng mỗi người chỉ cho cô một ít kinh nghiệm. Đã từng có lúc cô tự tin vào khả năng diễn xuất, vậy mà sau khi đoạt giải, cô lại thường xuyên tự nghi ngờ chính mình.
Cô nhận ra, con đường phía trước vẫn còn dài lắm.
Cuối năm, khi đang quay phim, cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Tu, là thiệp mời đám cưới.
Cô dâu là đồng nghiệp trong giới, hai người mới quen chưa đầy ba tháng đã quyết định cưới vội. Có lẽ đây là việc điên rồ nhất mà một Thẩm Tu luôn điềm tĩnh từng làm.
Trong cuộc điện thoại, cô trêu chọc: “Yêu đến sống chết rồi hả, thầy Thẩm?”
Thẩm Tu cười ha hả vài tiếng.
Tô Kiến Thanh nói: “Đang quay phim kín lịch, không đến được. Gửi anh tiền mừng nhé. Chúc mừng chúc mừng!”
Thẩm Tu nói: “Cũng mong em sớm tìm được ý trung nhân.”
Tô Kiến Thanh bật cười: “Cảm ơn lời chúc. Em sẽ cố.”
Như Kỳ Chính Hàn từng nói, Tô Kiến Thanh không thiếu vận đào hoa. Quay một bộ phim có thể có hàng chục người theo đuổi, diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất… Kẻ theo đuổi nghiêm túc chiếm ít nhất một nửa. Kỳ lạ thay, một cô gái chỉ có vẻ ngoài thanh tú như cô lại có sức hút đặc biệt hơn cả những đại mỹ nhân rực rỡ trong giới.
Nhưng với Tô Kiến Thanh, những mối quan hệ đó chỉ toàn là “hoa đào thối”, vì vậy cô hiếm khi để mắt đến ai.
Thực ra, hoa có đẹp hay không, chỉ phụ thuộc vào việc người ta có để vào mắt hay không mà thôi.
Bộ phim lần này vừa đóng máy, gia đình cô bất ngờ xảy ra chuyện. Hôm ấy, Tô Kiến Thanh đang uống rượu ăn mừng kết thúc cảnh quay thì nhận được điện thoại của mẹ.
Vừa nhấc máy đã nghe tiếng Lâm Lị nức nở: “Con ơi, rảnh thì về nhà một chuyến được không? Cha con… bệnh rồi.”
Nghe tiếng mẹ nghẹn ngào, cơn gió lạnh thấu xương ngoài cửa sổ khiến Tô Kiến Thanh lập tức bừng tỉnh.
Tình hình là, trong đợt khám sức khỏe của cơ quan, Tô Quảng Nguyên bị phát hiện ung thư gan, giai đoạn cuối, khó điều trị.
Hai chữ “ung thư” nặng trĩu, giờ lại gắn vào người cha cô.
Bệnh đến luôn rất đột ngột, không dấu hiệu gì báo trước, khiến cả gia đình rơi vào thế bị động. Tô Kiến Thanh lập tức hủy bỏ mọi lịch trình để về Vân Khê. Trên đường về, cô không khỏi tự trách, đã bao lâu rồi mình chưa về nhà?
Trên chuyến xe về quê, cô gần như ngồi trong trạng thái mơ hồ. Lần cuối gặp cha, ông vẫn còn cười cười cãi nhau với mẹ. Trong trí nhớ của cô, những năm gần đây, cha luôn là hình ảnh của sự nhàn nhã, lạc quan và khỏe mạnh.
Gia đình nhỏ ấy, dù thường cãi cọ nhưng luôn vững vàng như một bức tường. Vậy mà giờ, bệnh tật lại ập tới như cơn sóng, cuốn trôi tất cả.
Cha đã nhập viện. Ông vẫn còn dáng vẻ mũm mĩm, hiền hậu như trước. Khi Tô Kiến Thanh thấy ông mặc áo bệnh nhân ngồi trên mép giường, hốc mắt liền đỏ hoe. Bên giường bệnh là vài học sinh của ông, những đứa trẻ học hát Côn khúc. Ông đang kể chuyện cho các em, không hề nhận ra có người đang đứng ở cửa, trên tủ đầu giường là giỏ hoa quả và vài món quà nhỏ.
…
Bác sĩ nói, nhiều nhất sống được nửa năm.
Xem ra ông già vui tính ấy chẳng thể tiếp tục làm thầy giáo đến tận bảy tám chục tuổi như ông từng mong.
Tô Kiến Thanh đưa cha đến Thân Thành điều trị. Cô nhờ Lê Oánh giới thiệu bác sĩ giỏi nhất thành phố. Lê Oánh không thể cho cô lời đảm bảo chắc chắn, chỉ nói sẽ cố hết sức để cha cô được điều trị hiệu quả nhất, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy. Trong lời nói khéo léo của cô ấy, Tô Kiến Thanh nghe ra được sự tiếc nuối và bất lực.
Cô không nhận thêm bất kỳ công việc nào, dồn toàn bộ thời gian ở bên cha trong bệnh viện.
Tô Kiến Thanh còn trẻ, nhưng cô đã có gần như mọi thứ một cách khá thuận lợi. Có lần cô ngồi ở trạm xe buýt dưới tầng bệnh viện, hút một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo nơi đó có khuôn mặt chính mình. Câu nói “khí sắc dưỡng người” quả không sai, hai năm nay, cô đang ở đỉnh cao nhan sắc. Sự tự tin khiến cả khí chất rạng ngời. Thế nhưng, dù đang đứng trên đỉnh cao ấy, cô vẫn thấy lòng mình có gì đó trống rỗng.
Khi còn ở bên Kỳ Chính Hàn, cô từng bị choáng ngợp bởi sự hào phóng của anh. Anh khiến cô tin rằng tiền có thể giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng đời người có bảy nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử; oán ghét phải gặp, yêu thương phải xa, cầu mà không được.
Những khổ đau ấy, khiến tiền bạc cũng trở nên yếu ớt, bất lực.
“Con gái, học hút thuốc từ bao giờ vậy?” Tô Quảng Nguyên ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô.
Tô Kiến Thanh không nghiện thuốc, chỉ khi thực sự bức bối, cô mới hút một hai điếu.
Cô không giấu giếm, gật đầu thừa nhận: “Dạ.”
Cha hỏi: “Sao thế? Gặp chuyện gì buồn phiền bên ngoài à?”
Cô lắc đầu: “Con học để đóng phim thôi.”
Cô ngồi bên giường, trò chuyện thâu đêm với cha. Nhắc lại thời thơ ấu, những ký ức xa xôi như một giấc mộng. Hồi ấy cô mũm mĩm, đã lớn mà vẫn bám cha không rời, cứ đòi cha cõng. Tô Quảng Nguyên mồ hôi nhễ nhại cõng con gái đi khắp nơi. Người ngoài nói ông chiều con quá rồi, ông chỉ cười: “Con gái tôi, tôi cưng.”
Lên cấp ba, vì chuyện chọn ngành học mà cô tranh cãi với họ. Mẹ không muốn cô học diễn xuất. Cha thì không muốn con gái một mình đến Yến Thành xa xôi. Họ mong cô học ở tỉnh. Cô giận dỗi bỏ sang phòng khác. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn theo lộ trình cha mẹ vạch ra, nhưng cô không thể mãi mãi ở lại bên cạnh họ.
Ra miền Bắc học đại học, một năm chỉ về hai lần.
“Con đi rồi, mẹ con cứ khóc suốt ở nhà.” Cha nhắc lại chuyện cũ.
Tô Kiến Thanh tưởng tượng ra hình ảnh đó, cảm thấy hơi khó tin: “Thật ạ?”
“Thật chứ sao không, mẹ con mồm mép thì sắc sảo đấy, nhưng ruột mềm như đậu phụ. Nhớ con đến phát điên mà ngoài mặt vẫn làm như không sao.”
Tiếng của Lâm Lị vang lên từ cửa phòng bệnh: “Lại nói xấu tôi đấy à, hết chuyện để nói rồi chắc!”
Tô Kiến Thanh cười khúc khích.
Mẹ mang theo một nồi gà ác hầm thuốc Bắc. Tô Kiến Thanh múc cho cha một bát. Như thói quen, Tô Quảng Nguyên gắp phần cánh gà ngon nhất đặt vào bát cô, dành riêng cho con gái của ông.
Đến giai đoạn cuối điều trị, cơ thể ông đầy ống truyền, chẳng còn nói được, người cũng gầy rộc đi.
Tô Kiến Thanh ngồi bên cạnh, nắm tay ông, tự nói với mình. Có lẽ chỉ khoảng thời gian này, khi ngồi bên giường bệnh của cha, thời gian mới trôi chậm lại. Cô mới thực sự có khoảng lặng để dừng lại, ngoảnh nhìn phía sau, suy ngẫm mọi điều. Tô Kiến Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những cánh liễu rối bời, từng cánh hoa bay lả tả xuống đất. Lại một mùa xuân nữa đã đến.
“Cha ơi, con sẽ tự lo được cho mình, cha yên tâm nhé.”
…
Câu nói họa vô đơn chí quả không sai. Cũng trong năm đó, nhà họ Lê bắt đầu trượt dốc, điều khiến Tô Kiến Thanh lo sợ rốt cuộc vẫn trở thành sự thật.
Trước đó, còn có một chuyện nhỏ khác. Một lần nọ, Tô Kiến Thanh đến nhà Lê Oánh tìm cô ấy, nhưng không ai mở cửa. Cô gọi điện, Lê Oánh nói Song Song đang ở nhà, linh cảm có chuyện chẳng lành, cô lập tức gọi cấp cứu, cứu được cô bé suýt ngạt khí CO.
Vì chuyện này Lê Oánh cảm kích vô cùng, ngỏ ý muốn chia cho cô cổ phần công ty, Tô Kiến Thanh đã từ chối. Cô vẫn giữ chút cảnh giác để phòng thân, bởi cô không hoàn toàn tin tưởng vào sự vững chắc lâu dài của nhà họ Lê.
Nỗi lo của Kỳ Chính Hàn không hề sai, Lê Úc Sơn rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện. Sai lầm chính trị của ông ta đã làm chao đảo cả giới giải trí, thế lực nhà họ Lê cũng vì thế mà lung lay tận gốc.
Công ty của Lê Oánh bị điều tra toàn diện, bản thân Tô Kiến Thanh cũng bị “mời uống trà” mấy lần.
Chưa được bao lâu, Lê Oánh chính thức bị cấm sóng. Mọi việc xảy ra như một giấc mộng, từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu chỉ trong một đêm.
Công ty cô ấy có một số vấn đề về thuế, tuy không nghiêm trọng nhưng Tô Kiến Thanh vẫn thay cô ấy bù vào khoản đó.
Chẳng bao lâu sau, cô lại biết thêm việc Lê Oánh còn mấy hợp đồng cá cược thương mại treo trên người. Những bộ phim của công ty bị gác lại không thể công chiếu, vài dự án đang quay cũng tan rã, nhà đầu tư bỗng chốc hóa kẻ chịu thiệt.
Lê Oánh đã sớm đưa chồng và con gái trốn ra nước ngoài, ngay cả Tô Kiến Thanh cũng không liên lạc được. Bản thân cô ấy không phạm pháp, nhưng số nợ dồn dập kéo tới khiến cô ấy không có khả năng xoay xở, đành chui đầu như rùa rút cổ.
Tô Kiến Thanh không biết làm sao. Cô không thể trốn ra nước ngoài nên đành cố xoay sở giúp Lê Oánh trả bớt phần nào. Nhưng tài chính của cô cũng không dư dả, không thể một lần lấy ra số tiền quá lớn.
Trong một thời gian ngắn, cô phải ứng phó với vị giám đốc này đến vị giám đốc khác đòi nợ, khiến đầu óc rối như tơ vò.
Một diễn viên với thù lao cố định như cô, số tiền Lê Oánh thiếu không phải điều cô có thể gánh nổi.
Tô Kiến Thanh hoàn toàn có thể rút lui, nhưng cô vẫn cố gắng dọn đường cho người đang đứng giữa tâm bão là Lê Oánh.
Trực tiếp trải qua sự sụp đổ của quyền thế, hóa ra lại đáng sợ đến thế.
Chủ nợ tìm đến cô đòi tiền, Tô Kiến Thanh xin thêm thời gian, dự định bán vài căn nhà. Trong lúc cô đang sắp xếp, những người đó tự nhiên không còn đòi nợ nữa.
Khi cô đem nhà và xe đi rao bán, rồi quay lại tìm họ thì nhận được câu trả lời: “Đã có người thay cô trả rồi.”
Tô Kiến Thanh gọi cho Lê Oánh, vẫn bận máy.
Cô nắm chặt điện thoại, lặng người rất lâu, gọi cho một nhà đầu tư khác, cũng nhận được câu tương tự: “Nhận đủ tiền rồi, tạm biệt.”
Thế giới bị bao quanh bởi chủ nợ của Tô Kiến Thanh bỗng nhiên yên ắng trở lại.
Điện thoại rơi xuống tấm thảm trong văn phòng, cô chẳng còn sức để nhặt lên. Đôi chân mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế giám đốc của Lê Oánh, quay người nhìn thành phố dưới chân tòa nhà cao tầng, vẫn vận hành đều đặn và quy củ.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cô trống rỗng, không còn hoảng loạn, song cũng không thể an lòng.
Cô yên lặng nhìn ra ngoài, cho đến khi đèn phố rực rỡ, ánh đèn neon lấp lánh chói mắt.
Chỉ lúc ấy, cô mới bắt đầu chậm rãi hồi tưởng lại toàn bộ mọi chuyện.
Lê Oánh không còn khả năng trở mình. Con đường sự nghiệp của Tô Kiến Thanh nay đã vững vàng, cô không cần phải cùng chủ cũ sống chết chung một thuyền nữa.
Cô sẽ không còn là quân cờ để người khác tùy ý đặt lên bàn cờ thao túng.
Tuy nhiên, Tô Kiến Thanh lại một lần nữa mất phương hướng. Cảm giác mơ hồ, vô vọng từng chôn vùi trong ký ức, nay lại ùa về lần nữa.
…
Cha cô ra đi vào cuối thu. May thay, nửa năm cuối cùng bên nhau đã phần nào giúp xoa dịu cú sốc mất mát. Cô và cha đã trò chuyện rất nhiều, nói hết mọi điều trong lòng để ông ra đi thanh thản. Mỗi ngày, Tô Kiến Thanh đều đọc cho ông nghe vài điều, như thời thơ ấu cha từng đọc truyện cổ Grimm cho cô, giờ cô lại đọc kịch bản cho ông. Đa phần thời gian, Tô Quảng Nguyên chỉ im lặng lắng nghe, đôi lúc đùa một câu, phim gì mà dở thế, đừng đóng mấy thứ làm khổ khán giả đấy, làm cô bật cười không thôi.
Chặng đường cuối cùng, bên cạnh ông có vợ con, ông ra đi rất thanh thản.
Đây là lần thứ ba Tô Kiến Thanh dự lễ tang. Cô giữ linh cữu cho cha suốt đêm, cổ họng khô khốc, không rơi nổi một giọt nước mắt.
Thì ra, khi nỗi đau quá lớn, con người không thể dùng nước mắt để giải tỏa.
Cô chỉ ngồi đó, có chợp mắt một chút, nhưng phần lớn là tỉnh táo.
Người đến viếng rất nhiều, toàn là học trò cũ của cha. Họ vây quanh Lâm Lị khóc nức nở, nói thầy Tô ra đi sớm quá, thật đáng tiếc.
Phải rồi, quá đáng tiếc. Mới ngoài năm mươi, còn chưa hết trung niên.
Cuộc đời ông tuy ngắn, nhưng sống vui vẻ, thanh thản. Như vậy, cũng có thể xem là trọn vẹn, không còn vướng bận.
Mẹ cô khóc đến mắt sưng đỏ, người mềm nhũn như bị rút hết sức lực, tựa vào tường đứng không vững.
Tại nhà tang lễ, khi lễ truy điệu kết thúc, mẹ kéo cô ra một góc hỏi: “Bên kia có một vòng hoa, tên người gửi lạ lắm. Con lại xem thử, có phải bạn con không?”
Tô Kiến Thanh đi theo mẹ, nhìn thấy câu đối trắng viết: Kỳ Chính Hàn kính viếng.
Cô gật đầu: “Một người bạn cũ thôi.”
Cô đứng lặng trước vòng hoa, chăm chú nhìn dòng chữ ấy hồi lâu.
Năm đó, dưới tán hải đường, cô từng hỏi anh có muốn gặp cha mình không, anh thẳng thừng từ chối.
Chính Hàn, từ nay không còn cơ hội gặp nữa rồi.
Anh nói xem, rốt cuộc ai sẽ là người mang tiếc nuối đây?
Khi cô bị người khác làm khó, anh âm thầm giúp đỡ. Khi cô vì nhà họ Lê mà chạy vạy khắp nơi, anh ở sau lưng thu dọn hậu quả. Họ không còn gặp nhau nữa, vậy mà anh vẫn gửi vòng hoa viếng cha cô.
Không biết từ khi nào, tình cảm này đã chẳng còn là chuyện yêu đương.
Nếu như nói, sự yêu chiều khiến anh giữ cô bên mình năm ấy, vậy thì bao năm qua, những thứ tích tụ trong lòng anh… rốt cuộc là gì?
Cuối cùng, vòng hoa ấy vẫn khiến lòng cô rối bời. Tô Kiến Thanh điều chỉnh lại tâm trạng, không nghĩ thêm nữa. Tự hỏi một ngàn lần cũng chẳng có được câu trả lời, chi bằng buông tay bớt khổ.
Sau tang lễ, Tô Kiến Thanh giúp mẹ chuyển nhà. Mẹ cô từng nghĩ mình sẽ sống ở con hẻm ven nước ấy đến bạc đầu răng long, nhưng sự ra đi đột ngột của cha khiến bà không còn chịu đựng được cảnh cũ người mất. Bà chuyển đến vùng ngoại ô thành phố, gần ngọn đồi nơi cha được an táng.
Khi dọn hành lý, Tô Kiến Thanh phát hiện một bộ đồng phục cũ được giấu dưới đáy vali, là đồng phục của trường cấp ba Yến Thành.
Cô hỏi mẹ: “Con nhớ là đã bảo mẹ vứt đi rồi mà?”
Mẹ cô đáp: “Mẹ sợ có người đến tìm con đòi.” Thế nên bà vẫn quyết định giữ lại món đồ ấy.
Tô Kiến Thanh không biết nên xử lý nó thế nào. Mang theo cũng không tiện, bỏ lại đây để người ta đem đi bán đồng nát thì lại thấy xót.
Nhìn bộ đồng phục ấy, cô nhớ lại lời anh từng dạy, làm người phải biết ngẩng đầu mà sống. Cô đã tiếp thu rất tốt, chỉ riêng trước mặt anh, cô vẫn từng lạc lối, u sầu.
Anh không phải Dương Quá, cô cũng chẳng phải Quách Tương. Anh không lỡ dở cả đời cô. Một đoạn duyên thoáng qua vốn chẳng thể có kết quả, chiếm mất hai năm trong cuộc đời dài rộng của họ, liệu có đáng để níu giữ?
Cuối cùng, Tô Kiến Thanh gói bộ đồng phục ấy lại, gửi đến địa chỉ nhà anh ở Đông Thành.
…
Năm tháng trôi qua, Tô Kiến Thanh có lần về quê Vương Doanh Kiều thăm cô ấy. Trớ trêu thay, đúng khoảng thời gian đó, có tin đồn truyền đến tai cô: Chu Già Nam trong năm ấy sinh đôi, một trai một gái, long phượng song toàn.
Mùa đông năm ấy, Tô Kiến Thanh quay lại Yến Thành một chuyến. Hôm đến chùa Thanh Ẩn, trúng ngày tuyết lớn rơi dày đặc đầu xuân. Cô mua một thẻ cầu nguyện, viết: Cầu mong mẹ và Chính Hàn được bình an, mọi sự hanh thông, vui vẻ và khỏe mạnh.
Các nhà sư đang gom thẻ cầu nguyện của cả năm để đốt tụng kinh. Ngọn lửa cháy bập bùng, Tô Kiến Thanh gập thẻ lại, thả vào lò lửa.
Đó là lần cuối cùng cô đến chùa Thanh Ẩn. Từ ngày đó, cô không còn cầu khấn thần Phật mỗi khi gặp chuyện nữa.
Tuyết phủ nhân gian, đèn sáng trời nam. Mùa đông ở Yến Thành vẫn yên bình, song lại chẳng còn ai chờ đón cô trở về.
Cô bước vào năm thứ năm kể từ ngày họ chia tay.