Dưới ánh mắt nghi ngờ của bà chủ tiệm hoa, Đoạn Thần Dương nhanh chóng dẫn Tô Kiến Thanh rút lui. Sau khi thành công trốn lên xe, anh mới thở phào một hơi: “Vừa nãy ánh mắt bà ấy nhìn anh đáng sợ thật đấy. Anh lo bà ấy sẽ thốt ra câu: Sao nhìn cậu cũng quen quen thế nhỉ?”
Tô Kiến Thanh đặt bó hoa lên váy, cài dây an toàn, chẳng nể nang đáp lại: “Anh nghĩ nhiều rồi, vì sự thực là chẳng ai nhận ra anh đâu.”
“Anh cũng có vài chục triệu fan đấy nhé, coi thường ai thế?” Đoạn Thần Dương chưa vội nổ máy, nghiêng người nhìn cô, chỉ tay vào hộc để đồ phía trước. “À đúng rồi, quà nằm trong ngăn kéo đó.”
Tô Kiến Thanh mở ngăn kéo ra, thấy bên trong có hai món: Thỏi son và hộp quà hình chữ nhật.
Cô nhướng mày: “Cả hai đều là cho em hả?”
Có vẻ Đoạn Thần Dương không ngờ trong đó lại có hai món. Anh thò đầu qua rút lấy thỏi son, không nói không rằng vung tay ném ra ngoài cửa xe, rơi thẳng vào thùng rác bên đường.
Anh ngượng ngùng cười: “Của bạn gái cũ, sorry.”
Tô Kiến Thanh khẽ hừ cười một tiếng: “Được cái là thật thà.” Cô lấy món quà còn lại, mở ra xem thì thấy một chiếc vòng tay màu xanh nhạt. Màu sắc rất đặc biệt, dưới ánh mặt trời càng thêm trong suốt và rực rỡ.
Anh cầm lấy vòng ướm thử lên cổ tay trắng ngần của cô, tấm tắc khen: “Hợp không thể tả.”
“Đẹp đấy.” Cô ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn.”
“Để anh đeo cho em nhé?”
Tô Kiến Thanh từ chối: “Để em tự làm.”
Cô tự tay đeo lên, nhưng có phần lóng ngóng, cuối cùng vẫn phải để anh giúp một chút. Đoạn Thần Dương nhìn cô, không rõ cô có thực sự thích món quà này không, bèn hỏi: “Hôm nay được mấy điểm?”
Tô Kiến Thanh không cần suy nghĩ: “50.”
Anh sững sờ, như thể hai âm tiết ấy đóng đinh thẳng vào tai mình. Đoạn Thần Dương đưa tay ôm trán, cười trong bất lực: “Em định để anh độc thân cả đời đấy à?”
“Thế là còn nể mặt lắm rồi, người tử tế ai lại đi mua hoa cho nhiều cô thế, còn giữ cả son của người yêu cũ.” Tô Kiến Thanh vẫn ghi thù từng chuyện.
Giữa hai người có một lời ước hẹn: Khi nào chỉ số rung động chạm mốc một trăm, họ sẽ ở bên nhau. Đoạn Thần Dương bất giác thở dài: “Con đường còn dài và gian nan thật.”
…
Tiệc khai máy của bộ phim “Không Thấy Phồn Hoa”, được tổ chức tại Thân Thành. Biết trước Kỳ Chính Hàn cũng sẽ có mặt, Tô Kiến Thanh không còn quá khó chịu khi nghĩ đến việc phải chạm mặt anh.
Trong buổi tiệc, cô cởi mở hơn xưa, không còn lặng lẽ ngồi ăn hoa quả một mình nữa. Cô bắt đầu biết đón nhận những lời mời rượu một cách khéo léo, biết lựa lời đối đáp với những người cần thiết, cũng bắt đầu học cách hạ mình, chuyện không thể tránh khỏi trong mạch nước ngầm nguy hiểm này. Nịnh nọt hay chiều theo người khác, không chỉ vì mưu cầu địa vị mà còn vì bảo toàn bản thân. Tô Kiến Thanh dần hiểu lời Kỳ Chính Hàn từng nói về tầm quan trọng của “đường lui”.
Đối diện, giám đốc Lý đút tay vào túi quần, bàn tay còn lại nâng ly champagne, gương mặt ôn hòa nhìn Tô Kiến Thanh: “Cuối cùng cũng có dịp gặp được nàng ảnh hậu nổi tiếng gần xa, khí chất quả nhiên không tầm thường.”
Tô Kiến Thanh mỉm cười: “Ngài quá khen rồi, tôi được như vậy cũng nhờ may mắn cả thôi. Sau này còn mong giám đốc Lý giúp đỡ nhiều hơn.”
Cô nâng ly rượu, chuẩn bị cụng ly với đối phương. Lúc này, ánh mắt của giám đốc Lý lại rơi xuống đường cong mượt mà nơi bờ vai và cần cổ trắng mịn của cô.
Hôm nay, Tô Kiến Thanh mặc một chiếc váy quây màu xanh bạc hà. Dưới ánh đèn mờ ảo, đường viền váy khẽ ánh lên tia sáng mỏng manh, ôm lấy làn da trắng như sứ. Một cô gái mang vẻ thuần khiết, khi lộ ra chút quyến rũ sẽ trở nên mê hoặc đến cực điểm.
Giám đốc Lý định đưa tay vỗ lên vai cô.
Đúng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ chắn lại.
Trước mặt cô là tấm lưng cao lớn, vững chãi.
Ánh mắt luôn tỏ ra hòa nhã của Tô Kiến Thanh hơi dao động, cô ngẩng đầu lên và chỉ thấy phần gáy gọn gàng của anh. Giọng nói quen thuộc truyền đến, là Kỳ Chính Hàn, anh nhã nhặn mỉm cười: “Tôi đang thắc mắc sao lâu rồi không thấy giám đốc Lý, ra là bây giờ anh chuyển xuống miền Nam làm ăn rồi.”
“Chà, người quen cũ đây mà.” Giám đốc Lý khẽ vỗ lên cánh tay Kỳ Chính Hàn. “Anh chuyển qua làm phim truyền hình từ lúc nào thế?”
Kỳ Chính Hàn mỉm cười đáp lại: “Nền điện ảnh đang dần đi xuống, tôi phải sớm tính đường lui thôi.”
Một tiếng cụng ly vang lên, hai người đàn ông vui vẻ xã giao. Cô đứng dưới bóng của anh, cúi đầu nhìn ly rượu đầy trước mặt. Tô Kiến Thanh nghĩ rằng mình đã sớm quên mất cảm giác an toàn là gì rồi.
Cô nghiến răng, nén chặt cảm xúc, bước ra vùng sáng, nâng ly cụng với giám đốc Lý, cũng cụng ly với Kỳ Chính Hàn rồi ngửa đầu uống cạn. Cô nở nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn giám đốc Lý, cũng cảm ơn giám đốc Kỳ. Tối nay tôi còn chút việc, xin phép rời đi trước, hẹn gặp lại khi có dịp.”
Giám đốc Lý cười, vẫy tay với cô. Tô Kiến Thanh đặt ly xuống, xoay người rời đi. Kỳ Chính Hàn nghiêng người, không biểu cảm nhìn bóng lưng cô khuất dần.
Lên xe bảo mẫu, cô ngồi xuống bên cạnh Tạ Tiêu. Trải qua bao nhiêu lần tiệc tùng, vậy mà hôm nay chỉ một ly đã khiến cô đau đầu không chịu nổi.
Tô Kiến Thanh hiếm khi lộ ra sự yếu đuối trước mặt người khác, ôm lấy Tạ Tiêu: “Mệt quá…”
Tạ Tiêu vỗ vai cô: “Về nhà ngủ một giấc đi.”
Xe chỉ chạy được vài phút đã đột ngột dừng lại. Cô còn tưởng là đèn đỏ, ai ngờ tài xế quay đầu hỏi: “Chiếc xe phía trước, cô Tô quen không?”
Tô Kiến Thanh chống tay lên mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên bị chắn đường, biển số xe lóe mắt chỉ một dãy số 9.
Điện thoại rung lên, là Kỳ Chính Hàn. Giọng anh khàn khàn, nặng nề như tan vào gió đêm, làm cô mơ hồ nghe không rõ: “Đừng đi, chúng ta nói chuyện.”
Trên cầu vượt, gió đầu thu lạnh buốt. Khi Tô Kiến Thanh bước xuống xe, người đàn ông kia cũng mở cửa xe, đi về phía cô.
Cô đứng im ở đó, gió thổi tung mái tóc, từng lọn tóc bay loạn, xuyên qua kẽ tóc, cô nhìn thấy vóc dáng cao lớn của anh như một chiếc bóng mờ, đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo dưới màn đêm mông lung.
Kỳ Chính Hàn vừa đi tới vừa cởi áo vest.
Khi đứng trước mặt cô, anh khoác áo lên vai cô. Tô Kiến Thanh khoanh tay, không động đậy, ngẩng đầu nhìn anh.
“Còn gì để nói nữa? Lần trước ở nhà em còn chưa nói rõ à?” Cô cười nhẹ. “Hay anh chuẩn bị cả đống lý lẽ để cãi lại?”
Kỳ Chính Hàn không để tâm đến sự mỉa mai của cô, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu em không thích món quà đó anh sẽ thu lại. Em nói đi, em muốn gì?”
Tô Kiến Thanh đáp: “Em chẳng muốn gì cả. Dù có muốn, giờ em cũng tự mình đạt được, không cần dựa vào anh.”
Kỳ Chính Hàn nhìn cô, gương mặt ấy vẫn đẹp đẽ như xưa, anh lạnh lùng bật cười: “Cánh cứng rồi.”
Trận cãi vã hôm đó khiến Tô Kiến Thanh học được cách kiểm soát cảm xúc rất tốt. Khi một người đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả tức giận cũng trở thành dư thừa. Cô gật đầu: “Ừ, cánh cứng rồi nên sẽ bay đi, không muốn làm con chim nhỏ trong lồng của anh nữa.”
Bọn họ đứng ở một nơi kỳ lạ, nói ra những lời cũng kỳ lạ. Dưới cầu nước sông cuồn cuộn chảy, thuyền bè rầm rầm qua lại; trên cầu xe cộ nườm nượp, đèn đuốc sáng choang. Thế nhưng trong nửa phút họ im lặng nhìn nhau, dường như cả thế giới đều ngưng đọng lại, chỉ còn lại hai đôi mắt ấy, lặng lẽ xuyên qua năm tháng mà tính toán những món nợ cũ.
Không khó để nhận ra giữa hai hàng lông mày của Kỳ Chính Hàn hiện lên sự giận dữ và bực bội nhàn nhạt. Anh là người đầu tiên thu lại ánh mắt, đưa tay day nhẹ mi tâm đang nhíu chặt: “Kiến Thanh…”
Cô cắt ngang lời anh, không đợi anh hỏi, cô chủ động mở miệng: “Trước đây anh từng hỏi em, vì sao ở bên anh lại cảm thấy mệt mỏi? Giờ em sẽ cho anh câu trả lời.”
“Khi còn nhỏ, em từng bị lũ con trai bắt nạt, bị vứt lại trên bãi cát, khi ấy anh đã đến cứu em. Em vô cùng cảm kích, giữ lại bộ đồng phục đó, nó dạy em phải tự tin, không được để hoàn cảnh ràng buộc. Nó từng thay anh, trở thành tia sáng trong quãng đời đen tối của em.”
“Nhưng về sau em nhận ra, đó là tia sáng mà em không bao giờ có thể với tới. Những điều anh giúp em hiểu ra còn quan trọng hơn chính con người anh. Bao nhiêu năm qua, thứ em vẫn hằng khắc khoải mong nhớ, thật ra chỉ là một hình bóng do chính em tự tạo dựng, là một cái cớ để em vá víu chút lòng tự trọng đã tan vỡ của mình. Em quá giỏi trong việc tô vẽ hình tượng của anh.”
“Cho đến khi gặp anh, em mới biết rằng, hóa ra Kỳ Chính Hàn là một con người lạnh lùng không có chút hơi ấm. Em đã tự nhủ mình không được động lòng, không được động lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngu ngốc yêu anh. Anh quá tốt đẹp, đến mức không chân thực, cùng với những khát khao trong quá khứ đã mê hoặc em, khiến em cam tâm tình nguyện làm một kẻ ngốc.”
“Ở bên anh có vui không? Vui chứ. Nhưng niềm vui ấy từ đầu đến cuối là những bất ngờ vụn vặt được ban phát ghép lại mà thành. Cho dù là vàng bạc châu báu, hay những điều tốt đẹp anh dành cho em, tất cả đều là ban phát. Chỉ khi anh muốn thì sẽ rộng rãi đưa em một ít, còn nếu không có, em phải dè dặt cẩn trọng phỏng đoán tâm trạng của anh.”
“Anh chưa từng trải qua cảm giác đó, một tình yêu khiến người ta dần dần suy sụp. Thà rằng anh cũng giống như Chu Già Nam, một kẻ tệ hại từ trong trứng nước, thì có lẽ ngay từ đầu em đã tránh xa anh.”
“Được ban phát mới là nỗi dày vò lâu dài và đáng sợ nhất.”
Nói đến đây Tô Kiến Thanh hơi dừng lại, âm cuối của cô khẽ run lên, không biết là vì lạnh hay vì xúc động.
Cô cúi đầu, dùng tay bóp nhẹ sống mũi, giọng nói thấp đi một chút: “Bộ đồng phục đó là của anh nên em trả lại, không có ẩn ý gì khác, chỉ là hôm đó dọn đồ tình cờ nhìn thấy. Cảm động mà nó mang lại cho em, lẽ ra nên dừng lại ở năm mười tuổi. Việc em đem cảm động đó biến thành tình yêu, lớn lên cùng với nó, bản thân nó đã là một sai lầm. Năm mười tám tuổi, anh đối với em cũng giống như chị Liêu Vũ Mân mua khoai lang cho anh vậy. Đáng tiếc rằng, mãi tới hôm nay em mới hiểu rõ.”
“Mọi chuyện đã trôi qua quá lâu rồi, nói thêm cũng chẳng có nghĩa lý gì. Người ta không thể dừng lại mãi ở quá khứ. Em đang cố gắng bắt đầu mối quan hệ mới với người khác, tốt nhất là anh đừng quấy rầy em nữa. Em và Đoạn Thần Dương ở bên nhau rất vui vẻ. Mỗi lần anh xuất hiện chỉ khiến em khó chịu hơn thôi.”
Sau khi nói xong những lời đó, Kỳ Chính Hàn im lặng rất lâu. Tô Kiến Thanh nhìn ra được sự hoang mang và không cam lòng trong mắt anh, nhưng cô không mong anh thấu hiểu, người được yêu sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được nỗi đau của kẻ yêu mình.
“Xin lỗi.” Anh đột ngột thốt ra lời này.
Nghe anh xin lỗi, cũng khá lạ lẫm. Dù là thành tâm hay không, Tô Kiến Thanh vẫn bình tĩnh nói: “Không cần đâu.”
Sự cố chấp của anh dường như vẫn quanh quẩn ở cái tên người đàn ông khác, giọng điệu nhàn nhạt vang lên: “Em sẽ không thể yêu cậu ta nhiều hơn yêu anh.”
Sự tự phụ đó khiến cô bật cười. Tô Kiến Thanh đáp: “Em có thể.”
Kỳ Chính Hàn nói: “Yêu không chỉ là niềm vui, còn có cả đau khổ.”
Tô Kiến Thanh sững người rồi cười tự giễu: “Đúng là như vậy. Một thương nhân như anh mà cũng có thể ngộ ra điều đó từ chuyện yêu đương sao?”
Anh nhìn cô: “Tự mình hiểu ra.”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua đôi mắt cô. Sau đó, Tô Kiến Thanh không tiếp tục nhìn anh nữa, mà quay mặt đi, lặng lẽ ngắm dòng nước sông cuộn chảy.
Cô bình tĩnh nói: “Anh nói rất phải. Cơ mà em đã chẳng còn quan tâm đến yêu hay không yêu nữa. Bây giờ, điều em tìm kiếm là một cuộc sống ổn định bình yên, không còn muốn nhảy qua nhảy lại giữa niềm vui và nỗi đau. Chữ yêu ấy đã không còn quan trọng nữa rồi.”
“Em từng khao khát rất nhiều thứ, song hiện thực tàn khốc đã cướp đi tất cả. Kể từ đó, em không còn cố gắng theo đuổi nữa. Em chờ đợi những điều tốt đẹp đến với mình, chờ công việc tìm đến em. Có được là may mắn, không được cũng là chuyện thường tình. Cô gái nào chẳng từng mơ mình là Lọ Lem có được tình yêu từ hoàng tử, nhưng chẳng ai có thể sống mãi trong giấc mơ. Thế nên từ nay về sau, em chỉ muốn được yêu, không muốn tiếp tục trao đi.”
“Anh có thể dùng tiền tài, sự dịu dàng, vẻ ngoài anh tuấn của mình để thỏa mãn lòng hư vinh nhất thời của một cô gái. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ có thể dùng những thứ đó để giữ lấy trái tim cô ấy suốt cả đời.”
“Vì vậy, xin anh cũng nên thực tế một chút đi.”
Cuối cùng, cô hỏi: “Em nói nhiều như vậy, anh hiểu rồi chứ?”
Kỳ Chính Hàn đứng nghiêng người, hai tay đút túi quần, dáng vẻ tùy ý lười nhác. Không thấy rõ vẻ mặt anh, cũng đoán không ra anh đang nghĩ gì, có lẽ bây giờ anh đang rất hối hận vì đã cố gắng giữ cô lại để nghe những lời tàn nhẫn này.
Thấy anh không trả lời, Tô Kiến Thanh cởi áo vest khoác trên người ra, đưa lại cho anh: “Cảm ơn anh đã chắn rượu giúp em hôm nay, sau này đừng làm vậy nữa, em có con đường riêng của mình.”
Rất lâu sau, anh mới nhận lấy chiếc áo. Không có một lời tạm biệt, Tô Kiến Thanh xoay người bước lên xe của mình.
Ban đêm gió trở lớn, Kỳ Chính Hàn đứng trên cầu, bóng lưng đơn độc, rất lâu rất lâu.
…
Kỳ Chính Hàn lại một lần nữa thua thảm trước Tô Kiến Thanh. Sau đó, anh không nán lại Thân Thành mà bay thẳng xuống miền Nam, tìm tới chốn phồn hoa ăn chơi, vùi mình trong sòng bạc suốt hai ngày. Đến ngày thứ ba, sau khi chơi bời chán chê, anh đi gặp một người, thiên kim tiểu thư của một thương nhân giàu có ở Hồng Kông, tên là Tuỳ Ngọc.
Năm ngoái, vào dịp Tết Nguyên Đán, Kỳ Chính Hàn đến ăn Tết ở nhà của anh Cả Kỳ Tụng. Họ ăn chung bữa cơm, chơi vài ván bài, quanh năm bận rộn, hiếm hoi mới có vài ngày rảnh rỗi dịp đầu năm, thế mà anh lại để những ngày đó trôi qua một cách vô vị.
Từ khi cha mất, mọi chuyện trong nhà đều do Kỳ Tụng quán xuyến. Chuyện lớn chuyện nhỏ, ngay cả đến đời sống riêng tư của cậu em trai, anh ấy cũng để mắt tới. Khi đang đánh bài, Kỳ Tụng thuận miệng nhắc: “Cũng lâu rồi không nghe tin chú mày ra ngoài trăng hoa nhỉ.”
Kỳ Chính Hàn bị cách nói ấy chọc cười, hững hờ đáp lại: “Tiếng xấu đồn xa thế cơ à?”
“Chẳng tốt đẹp gì đâu.” Kỳ Tụng cũng bật cười. So với những người khác, anh ấy là một trong số ít thân thích đối xử khoan hòa với Kỳ Chính Hàn, tuy không hẳn thân thiết nhưng giữa hai người vẫn có tình nghĩa máu mủ.
Kỳ Chính Hàn chống tay lên mép bàn, vì một câu nói vu vơ ấy của anh trai mà bất giác nhớ tới Tô Kiến Thanh.
Có một khoảng thời gian, việc làm ăn của anh gặp chút vấn đề. Khi đó, nỗi nhớ về cô như thủy triều dâng cao, mãnh liệt không gì ngăn nổi. Anh từng tới phim trường thăm cô, nhưng chỉ ngồi trong xe lặng lẽ dõi theo từ xa. Thấy nụ cười dịu dàng quen thuộc trên gương mặt cô, thấy cô trò chuyện tự nhiên với người khác, thấy có nam diễn viên lui tới nhưng cô chỉ nhẹ nhàng vẫy tay giữ khoảng cách.
Cô gần ngay trước mắt, thật ra lại xa xôi nghìn trùng.
Những lần nhớ cô trong mơ, trong từng bức ảnh, trong mỗi khung hình phim, cũng chưa bao giờ khiến anh cảm nhận rõ ràng đến vậy, chỉ trong khoảnh khắc nắng chiều xuyên qua cửa kính, anh nhìn thấy cô, năm tháng tĩnh lặng, lòng như bị xé toạc.
Anh cũng không biết mình nhớ đến người hay đang hoài niệm những tháng ngày tươi đẹp của lúc xưa.
Hậu dư âm của cuộc chia tay, phải mấy năm sau mới ùa đến, và càng lúc càng mãnh liệt, không tài nào xua đi.
Anh bắt đầu đọc thơ Baudelaire, xem phim Bergman, ngồi tàu xanh rề rà, nghe hòa nhạc, xem hí kịch Hoàng Mai…
Có điều, cô sẽ không còn xuất hiện bên cạnh anh nữa.
Ngày đó, khi Kỳ Tụng bóng gió nhắc tới chuyện riêng tư của anh, cũng là có ý khác: “Chú còn nhớ Tùy Ngọc không? Cô nhóc hồi nhỏ suốt ngày bám lấy chú đấy. Anh thấy chú cứ một mình mãi, hay là…”
Kỳ Chính Hàn lạnh nhạt ném ra một quân bài: “Không hứng thú.”
“Chẳng ai có thể một mình cả đời đâu. Đam mê dành cho công việc cũng có lúc phai nhạt. Đến lúc ấy, chú sẽ cảm thấy cô đơn thôi.”
Kỳ Chính Hàn vừa định đáp lại thì mấy đứa nhỏ trong nhà ầm ĩ cãi nhau, Kỳ Tụng đặt bài xuống, vội vàng đứng dậy.
Kỳ Chính Hàn yên lặng ngồi đó, dõi theo những bóng người mờ nhòe đang tụ tập thành một vòng.
Dỗ xong lũ trẻ, Kỳ Tụng quay lại, chậm rãi bảo: “Tùy Ngọc có thể sẽ liên lạc với chú đấy. Gặp người ta đi, ôn lại chuyện cũ cũng tốt mà.”
Anh chẳng để tâm, nào ngờ chỉ mấy hôm sau, Tùy Ngọc thực sự gọi điện tới, nhưng cô ấy không ở Yến Thành, anh tìm đại một cái cớ từ chối.
Rồi chẳng bao lâu, Kỳ Chính Hàn nhận được bưu kiện quần áo do Tô Kiến Thanh gửi đến. Anh nhìn chằm chằm vào thông tin người gửi, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc khó tả.
Giờ phút này, những cảm xúc ngổn ngang ấy lại lần nữa đọng lại nơi lồng ngực, khi anh đang ở một thành phố phồn hoa náo nhiệt, lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của một cô gái xa lạ.
“Xin chào, anh là Kỳ Chính Hàn phải không?”
Anh ngồi ở hàng ghế sau, cô gái từ bên ngoài thò nửa người vào cửa sổ xe: “Em vào trong ngồi được chứ?”
Anh nói: “Lên đi.”
Đối phương có dung mạo rất đỗi rực rỡ, có lẽ một phần nhờ lớp trang điểm tinh tế. Cô ấy mặc một chiếc váy đen kiểu Chanel trẻ trung, vừa lên xe đã mang theo mùi nước hoa nồng nàn. Trong tay cô ấy là một chiếc ví hàng hiệu, lúc tháo kính râm xuống, khóe môi cong cong, ánh mắt long lanh nhìn về phía Kỳ Chính Hàn: “Anh còn nhớ em không?”
Anh nhếch môi, đáp cho có lệ: “Hồi nhỏ cô làm bầm tím tay tôi, mối thù còn chưa trả xong, sao quên được.”
Tùy Ngọc mừng rỡ: “Thế mà em cứ nghĩ anh đã quên rồi! Trông anh bây giờ vẫn đẹp trai như lúc nhỏ vậy.”
Kỳ Chính Hàn thu lại ánh mắt, không tiếp lời, bảo với tài xế: “Đi thôi.”
Đích đến là một buổi tiệc sinh nhật tổ chức trên du thuyền, ánh đèn vàng dịu dàng trải khắp, sóng biển êm đềm, trai gái nhún nhảy, cười đùa huyên náo.
Kỳ Chính Hàn tìm một góc vắng ngồi xuống, mở điện thoại, vừa đúng lúc, tin tức hẹn hò giữa Tô Kiến Thanh và Đoạn Thần Dương nhảy ra.
Gương mặt Kỳ Chính Hàn lập tức trầm xuống, anh vuốt đi vuốt lại những bức ảnh, đọc từng bình luận, càng xem càng bực bội, cuối cùng phải tắt máy.
“Giám đốc Kỳ ơi, chúng ta ra nhảy nhé?” Tùy Ngọc ghé sát tới.
“Tôi không biết nhảy, cô muốn thì tự đi, không thì ngồi uống vài ly.” Anh cúi đầu, giọng nhạt như nước lã. “Đừng lượn lờ trước mặt tôi.”
Tùy Ngọc sượng mặt, ban nãy còn nói cười vui vẻ, giờ đã trở mặt như lật sách.
Thực ra, khi lòng người ngổn ngang, nhìn ai cũng thấy chướng mắt.