Tô Kiến Thanh không muốn trở thành kiểu người chỉ cần một chút dịu dàng là vội vàng trao hết mọi thứ, cô từng như vậy, từng bị tổn thương sâu sắc. Kỳ Chính Hàn của hôm nay là dáng vẻ cô chưa từng thấy, cảm giác anh mang đến không còn là dịu dàng ngoài miệng mà là thứ ấm áp chạm đến trái tim. Nhưng cô không còn là cô gái trẻ có thể liều lĩnh chơi một ván cờ tình cảm, lần này, cô không thể thua. Niềm tin cô dành cho anh mong manh như chính những lời hứa của anh, dẫu đẹp đẽ nhưng chỉ như đóa hoa nước trong gương, như trăng đáy hồ, chẳng có gì vững chắc.
Nếu ngày xưa anh thẳng thắn nói ra lời yêu, cô sẽ vui mừng lao vào lòng anh không do dự. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, xem như chấp nhận để anh bước gần thêm một chút. Đó là sự cân nhắc lý trí nhất cô có thể làm.
Tô Kiến Thanh mím môi, cúi đầu đi tiếp. Bất ngờ, một cô gái đi xe đạp công cộng phía trước phanh gấp trước mặt cô. Tô Kiến Thanh khựng lại, lùi ra sau nhường đường. Người kia ngạc nhiên nhìn cô: “Là Tô Kiến Thanh phải không?”
Cô mỉm cười đáp lại: “Vâng.”
Người đó quay đầu gọi chồng: “Anh ơi, em gặp minh tinh ngoài đời này!” Cô ấy xuống xe, dựng gọn gàng rồi bước tới. “Có thể chụp ảnh chung với em không?”
Tô Kiến Thanh gật đầu: “Được.”
Cô gái liếc Kỳ Chính Hàn bên cạnh: “Bạn trai chị hả?”
“Anh họ.” Cả hai đồng thanh.
Tô Kiến Thanh hơi kinh ngạc liếc nhìn anh, Kỳ Chính Hàn mỉm cười đúng mực, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như thuở đầu.
Cô gái kia lại hỏi: “Có thật là chị không hẹn hò Đoạn Thần Dương không?”
“Không có đâu.” Tô Kiến Thanh cười khổ, nói đùa. “Có một vài người tung tin bậy bạ, phiền lắm, đến bạn trai còn tìm không ra.”
Cô gái vừa cười vừa nói: “Chị xinh như thế sao mà không tìm được bạn trai.” Sau khi chụp ảnh xong còn khen ngợi không ngớt. “Nhìn chị dễ gần thật đó.”
Cô nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn.”
Người đi đường rời đi, hai người cũng đến cuối con đường. Xe của chú Hà đã đợi sẵn. Tô Kiến Thanh hỏi: “Vài năm nay anh sống thế nào?”
Kỳ Chính Hàn đáp: “Cứ tà tà qua ngày.”
Không phải anh qua loa, mà là ngẫm kỹ lại, những năm tháng nặng nề cô đơn ấy, không thể rút ra một khoảnh khắc nào đủ đậm nét để gọi là rực rỡ. Như người sống dưới bầu trời mưa dầm, tầm nhìn mờ mịt, ý thức u ám.
Tô Kiến Thanh thận trọng hỏi thêm: “Sức khỏe không ổn hay sao?”
“Vài bệnh vặt thôi.” Kỳ Chính Hàn giúp cô mở cửa xe, để cô vào trước. Cánh cửa che khuất nét mặt anh, nhưng qua giọng nói của anh, cô vẫn nghe ra được ý cười khe khẽ. “Em lo cho anh vậy sao?”
Đúng kiểu nói chuyện lấc cấc, trước đây cô sẽ cứng giọng đáp lại. Nhưng lần này, Tô Kiến Thanh chỉ nghiêm túc: “Em không muốn thấy ai phải đổ bệnh nữa.”
Anh ngồi vào xe theo sau, cửa xe khép lại. Tô Kiến Thanh đã quay mặt ra cửa sổ.
Anh nói: “Anh vẫn khỏe.”
Cô nhàn nhạt: “Ừ.”
Nhìn chiếc cổ thon thả của cô, Kỳ Chính Hàn chợt trêu: “Bao nhiêu người được chụp ảnh chung với em, hình như có anh là chưa chụp với em lần nào.”
Cô phản ứng ngay: “Có chứ.” Vì anh quên mà cô không vui, lông mày còn hơi nhăn lại.
“Thật à?” Thoạt nhìn như anh đã quên mất.
Tô Kiến Thanh cúi đầu lục điện thoại, nhanh chóng tìm ra bức ảnh cũ từng được cô cất kỹ. Dưới tán anh đào, cô mặc váy dài khoác tay anh, phông nền rực rỡ sắc hồng, cả hai đều mặc đồ sáng màu, nụ cười hiền hòa ấm áp. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của họ.
Kỳ Chính Hàn nghiêng người xem.
“Vẫn giữ à?” Anh nói.
Tô Kiến Thanh đáp: “Em ít khi xóa ảnh trong máy.”
Anh bật cười: “Lâu như vậy, không sợ chiếm dụng bộ nhớ sao.”
Cô giận dỗi: “Vậy thì em xóa ngay bây giờ.”
“Đừng.” Kỳ Chính Hàn vội giữ tay cô lại, cũng giữ luôn cả điện thoại. “Bức ảnh này quý lắm, được chụp với em là vinh hạnh của anh.”
Hai chữ “quý lắm” khiến lòng cô rung động. Anh cúi xuống nhìn kỹ lại hình ảnh năm nào, mặt dày nói: “Nếu bảo là chụp hôm qua cũng chẳng ai nghi ngờ. Anh nhìn vẫn phong độ như xưa.”
Tô Kiến Thanh nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
Anh tiếp lời, cười rạng rỡ: “Còn em thì vẫn xinh đẹp như thế.”
Cô tắt điện thoại, nhét lại vào túi, vô thức mỉm cười mà chẳng rõ là vì sao.
“Lâu rồi không về lại đó phải không?” Anh nói. “Giờ cây hoa ấy chắc đã lớn lắm rồi.”
“Ừ, đúng là lâu rồi chưa về.” Từ ngày ấy, cô không nhìn lại lần nào. Tô Kiến Thanh không nhịn được buông lời trêu chọc. “Hoa có nở đẹp đến mấy cũng vô ích, ai đó lại rào chắn không cho ai vào xem. Nở cũng bằng thừa.”
Kỳ Chính Hàn dịu dàng nói: “Giờ thì hết rồi, không còn điều gì khiến anh phải làm vậy nữa.”
Cô mỉm cười, không đáp lại.
Kỳ Chính Hàn nhìn theo đuôi mày cong cong của cô, ánh mắt rơi xuống đôi mắt ướt như liễu rủ, khoé môi cười lên là hai lúm đồng tiền dịu dàng hiện ra. Nhìn thì chẳng đổi thay, nhưng anh lại có cảm giác, cô đã thay đổi ở một nơi nào đó, không còn dễ tổn thương như xưa, cũng không dễ tin tưởng bất kỳ ai.
Sự dịu dàng của Kỳ Chính Hàn không phải là chuyện ngẫu nhiên. Không lâu trước đây, anh từng tìm đến Liêu Vũ Mân.
Người phụ nữ ấy cuối cùng cũng quyết định ly hôn với anh Ba của anh, đến nay đã ba năm không gặp. Bên cạnh Kỳ Chính Hàn không có nhiều bạn nữ thân thiết, nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn tìm đến cô ấy.
Kỳ Chính Hàn không phải kiểu người dễ lo lắng hay bồn chồn. Nhưng khi một người cứ quanh quẩn trong một chuyện mãi không thoát ra được, họ cần được ai đó khai thông.
Liêu Vũ Mân hiện làm trong ngành tài chính. Trong vụ ly hôn, cô ấy giành được quyền nuôi con mà không nhận một đồng tài sản từ Kỳ Giang Lĩnh. Cô ấy cùng các con sống trong một căn hộ thương mại đơn sơ. Đứa con trai lớn nay đã tốt nghiệp tiểu học.
Kỳ Chính Hàn cũng đã nhiều năm không gặp lại cô ấy. Cây đổ thì khỉ tan đàn, sau khi cha mất, những người họ hàng trong gia đình cũng ít qua lại. Huống hồ, mối quan hệ giữa anh và anh Ba từ nhỏ đã căng thẳng. Còn giữa anh và Liêu Vũ Mân, một khi đã lật lại chuyện cũ thì luôn khó tránh được sự lúng túng.
Điều khiến Kỳ Chính Hàn bất ngờ là, Liêu Vũ Mân sau ly hôn không những không sa sút mà ngược lại còn rạng rỡ hơn so với vài năm trước.
Hôm đó anh ghé qua, cô ấy tiếp đãi anh rất nhiệt tình. Kỳ Chính Hàn ngồi uể oải trên ghế, nhìn bóng dáng cô ấy bận rộn rót trà pha nước.
Cô ấy thật giống mẹ anh.
Sự hiền hậu và dịu dàng trên người cô ấy từng khiến anh ỷ lại. Khi mười tuổi, Kỳ Chính Hàn đánh nhau với Kỳ Giang Lĩnh, cố tình thua anh trai để bản thân mình đầy thương tích nhận được một chút hơi ấm đã đánh mất. Với anh, chút hơi ấm ấy quý giá hơn bất cứ thứ gì. Vì thế mới dẫn đến một mối tình sai lầm thuở niên thiếu.
Còn cảm giác mà Kiến Thanh mang đến cho anh thì hoàn toàn khác.
Từ việc muốn dựa dẫm vào một người, anh dần trở thành người muốn được người khác dựa vào.
Liêu Vũ Mân hỏi: “Lần này lại là vì cô gái nào nữa?”
Anh lãnh đạm nói: “Vẫn là cô lần trước.”
“Cô lần trước?” Cô ấy cố gắng nhớ lại, nhưng đã quên mất tên Tô Kiến Thanh.
Kỳ Chính Hàn tựa vào bàn uống vài ngụm nước lọc, anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, thế là cả hai rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi kể lại ngọn ngành câu chuyện, Liêu Vũ Mân nghe xong thở dài không ngớt, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Cô ấy đối với em là gì?”
Là gì ư? Anh nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi đó. Ban đầu, có lẽ chỉ là một thú vui, là nơi trú ngụ tạm thời lúc mỏi mệt.
Nhưng về sau, anh lại yêu thích cảm giác thoải mái khi ở bên cô. Mỗi khi gần cô, anh có thể trút bỏ phòng bị, trút bỏ bận rộn, tận hưởng niềm vui được làm người bình thường. Cô là… món đồ chơi ư?
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ là người buông tay trước. Đối với anh, chuyện kết thúc một mối quan hệ có thể rất nhẹ nhàng, dùng tiền, dùng danh tiếng là đủ, việc thu xếp không phải điều gì khó khăn. Nhưng cô lại đột ngột rút lui, để lại anh một mình với đống tàn dư rối bời.
Kỳ Chính Hàn chưa từng là kẻ bị phụ nữ chi phối. Sự không cam lòng ấy tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của anh. Anh nhờ người đi thuyết phục cô, mong nối lại đoạn tình dang dở.
Nhưng Tô Kiến Thanh không quay đầu. Anh chưa bao giờ nghĩ cô có thể cứng đầu đến thế.
Sự tuyệt tình của cô khiến anh không thể chấp nhận. Tình xưa trở thành nỗi đau âm ỉ, lặp đi lặp lại trong những đêm dài. Anh thừa nhận, suốt những năm qua, anh chưa từng buông bỏ được.
Kỳ Chính Hàn lắc đầu: “Khó nói.”
Liêu Vũ Mân đợi cả buổi, chỉ đợi được ba chữ đó. Cô ấy có phần tức giận, trách móc anh: “Em thừa biết người ta muốn gì, em chỉ giả vờ không hiểu thôi. Nhưng nhiều chuyện không thể mơ hồ mãi được, em cũng không thể mãi là người cầm trịch trong tình cảm.”
“Chị thật không hiểu em đang sợ cái gì. Cô ấy dũng cảm hơn em rất nhiều. Nếu em không muốn bản thân chịu thiệt thòi thì đừng làm chậm trễ người ta nữa. Cô ấy rồi sẽ tìm được người xứng đáng hơn em.”
Không hiểu sao, anh lại bị Liêu Vũ Mân mắng cho một trận.
Kỳ Chính Hàn chưa từng nghĩ, chuyện tình cảm nam nữ lại có thể khiến người ta mỏi mệt đến vậy. Một người đàn ông vốn “bách độc bất xâm” trong chuyện tình cảm, cũng đã bắt đầu có vết thương.
Anh nhìn vào cuộc sống hiện tại của Liêu Vũ Mân, nỗi đau trong hôn nhân không mang lại cho cô ấy bất kỳ điều gì đáng giá. Điều này nằm trong dự đoán của Kỳ Chính Hàn, anh chưa từng tin vào hôn nhân, càng không tin vào sự vĩnh cửu.
Những lời trách móc đó, anh tiếp nhận không phản kháng. Cuối cùng chỉ bình tĩnh nói một câu: “Em rất yêu cô ấy.”
Liêu Vũ Mân bảo: “Vậy thì hãy để cô ấy biết.”
Lần đầu tiên, Kỳ Chính Hàn cảm nhận được một chút sức mạnh của tình yêu. Dù anh biết, mọi thứ đã vỡ nát, dù anh chưa từng tin vào điều trọn vẹn, nhưng anh vẫn muốn dũng cảm một lần, trao cho cô một mái nhà.
Chiêu khích tướng của Liêu Vũ Mân rõ ràng là có hiệu quả.
Anh không muốn chờ đến khi Kiến Thanh tìm được người phù hợp hơn, mới hối tiếc không kịp. Trên đời này, điều khiến con người hối hận nhất luôn là những việc chưa từng thử.
Dù thế nào đi nữa, anh muốn thử một lần.
…
Sáng hôm sau, Tô Kiến Thanh trở lại phim trường. Trong lúc rảnh rỗi, cô giúp Ninh Ninh làm bài tập lớp mẫu giáo. Cô cầm những tấm thẻ có hình trái cây và từ tiếng Anh tương ứng, dạy bé đọc những từ đơn giản. Vì quá tập trung, cô không nhận ra có một người đàn ông đang tựa nghiêng vào khung cửa, lặng lẽ quan sát cô.
Trên khuôn mặt của Kỳ Chính Hàn là nụ cười ấm áp, anh im lặng nhìn Tô Kiến Thanh hồi lâu.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh, trách nhẹ: “Sao anh cứ xuất hiện bất ngờ thế, làm em giật mình.”
Kỳ Chính Hàn bước tới, xoa đầu Ninh Ninh, hỏi Tô Kiến Thanh: “Em thích trẻ con à?”
Cô đáp: “Em chỉ thích bé gái thôi.”
Anh nhướng mày, không phản bác lại cô, chợt nói một câu: “Sinh một bé gái cũng không tệ.”
Tô Kiến Thanh không mắc bẫy, tiếp tục lật các tấm thẻ trong tay, chỉ cho Ninh Ninh: “Apple là táo, watermelon là dưa hấu.”
Kỳ Chính Hàn tiến lại gần cô, mang theo hương thơm mát lạnh quen thuộc.
Trong tầm mắt của Tô Kiến Thanh là thân hình cao ráo, rắn rỏi của anh, vóc dáng vai rộng eo thon vẫn được giữ gìn tốt. Kỳ Chính Hàn là người đàn ông mặc đồ tây đẹp trai nhất mà cô từng gặp. Cô chỉ tiếc rằng giờ không thể công khai ngắm nhìn anh một cách táo bạo.
Cô nghe thấy giọng nói của anh bên tai, như cười như không, nhẹ nhàng bảo: “Anh đi đây, em không tiễn anh sao?”
Tô Kiến Thanh không ngẩng đầu: “Người muốn tiễn anh nhiều như vậy, đến lượt em sao?”
“Em rõ ràng biết anh muốn ai tiễn mà.” Anh nhếch môi cười, nụ cười quen thuộc nhất của anh.
Kỳ Chính Hàn khi cười, nếu mắt anh cong lên, đó là thật sự vui vẻ; nếu mắt không động, thì chia làm hai loại: một là phép lịch sự, hai là sự mập mờ dành riêng cho cô.
Lúc này, là loại thứ hai.
Tô Kiến Thanh vẫn không để ý.
Anh hơi cúi người, tiến gần hơn, buộc cô phải đối diện với ánh mắt cười cợt của anh.
Sau đó, giọng nói của Kỳ Chính Hàn hạ thấp một chút: “Không tiễn thì thôi, anh không ép em.”
Cô bình thản “ừ” một tiếng.
“Nhớ anh nhé.” Anh chống tay lên mép bàn, hơi thở phả vào tai cô.
Tô Kiến Thanh: “Không có khả năng đó.”
Kỳ Chính Hàn lúc này cười cong cả mắt. Anh sớm đoán được sự lạnh lùng của cô nên không để tâm.
Ninh Ninh ngồi giữa họ, tò mò quan sát. Trẻ con không hiểu mối quan hệ nam nữ, ánh mắt bé dừng lại trên người đàn ông. Bé chỉ nghĩ, chú này hình như đẹp trai hơn chú họ Đoạn một chút. Thích cái đẹp vốn là bản năng của con người.
Kỳ Chính Hàn nhận ra ánh mắt của cô bé.
Ninh Ninh lại hỏi anh: “Chú có phải là chồng của dì Kiến Thanh không ạ?”
Kỳ Chính Hàn nhìn cô bé: “Muốn biết không?”
Ninh Ninh gật đầu.
Anh ngoắc tay: “Lại đây.”
Cô bé bước tới.
Kỳ Chính Hàn cúi xuống, ghé sát tai cô bé, thì thầm câu trả lời.
Không để Tô Kiến Thanh nghe thấy, tạo ra vẻ thần bí.
Sau khi nói xong, Kỳ Chính Hàn rời đi. Tô Kiến Thanh kiềm chế sự tò mò, không hỏi anh. Đợi đến khi tiếng bước chân của anh biến mất ở cửa, cô mới quay đầu nhìn. Lúc này, nhìn lại cũng không còn thấy gì nữa, bóng dáng đã biến mất.
Nhưng cô vẫn ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng hỏi Ninh Ninh: “Chú ấy nói gì với cháu vậy?”
Cô bé mở to đôi mắt ngây thơ: “Chú ấy nói bây giờ chưa phải là chồng của dì, nhưng một ngày nào đó, chú ấy sẽ cưới dì.”
…
Sau khi bộ phim “Không Thấy Phồn Hoa” đóng máy, Tô Kiến Thanh trở về Yến Thành một lần.
Cô nhận được lời mời tham gia một chương trình truyền hình thực tế nhằm quảng bá văn hóa truyền thống, muốn mời cô làm cố vấn cho bộ môn Bình Đàm [27]. Tô Kiến Thanh đã từ chối một lần, có hai lý do. Một, cô không thích tham gia các chương trình truyền hình thực tế. Hai, trình độ Bình Đàm của cô không cao lắm. Nhưng cô chỉ nói lý do thứ hai. Rất nhanh, tổ chương trình gửi lời mời lần thứ hai.
Tô Kiến Thanh suy nghĩ một hồi. Hiện tại cô không có kịch bản phù hợp trong tay, trước khi các bộ phim chính kịch được phát sóng, tài nguyên mà cô có thể nhận được cũng có hạn. Sự yêu thích của người hâm mộ và khán giả có thể mang lại cho cô một số sự chú ý, nhưng để có cơ hội nhận được những công việc chất lượng tốt hơn, không có mối quan hệ thì rất khó.
Tô Kiến Thanh không phải là nữ nghệ sĩ hàng đầu trong giới, hơn nữa, ngoại hình của cô cũng dễ bị thay thế. Giới giải trí không thiếu cô thì cũng không có gì thay đổi.
Cô đã sớm nhận ra một thực tế, cô không còn quyền lựa chọn người khác nữa.
Đã là khoảng thời gian trống, có công việc tìm đến cũng coi như may mắn.
Vì vậy, cô trở lại Yến Thành.
Tô Kiến Thanh thuê một căn hộ gần Đại học C. Trở về nơi quen thuộc, nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc. Trong thời gian nghỉ ngơi, cô thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo. Tháng Mười hai, gió tuyết lạnh lẽo, khung cảnh mùa đông ở Kinh Thành khiến người ta nhớ nhung.
Ở những thị trấn nhỏ như Vân Khê, sau năm năm xa cách, có thể mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, nơi này bị phá bỏ, nơi kia được xây dựng. Khiến người ta ngạc nhiên trước sự thay đổi của thời đại, cũng khiến người ta tiếc nuối vì tuổi thơ đã qua.
Nhưng ở Yến Thành, dù bạn rời đi năm năm, mười năm hay năm mươi năm, nó vẫn như cũ, vững vàng không thay đổi. Đây là một thành phố đã trải qua bao thăng trầm của lịch sử.
Sự canh giữ của thành cổ, phồn hoa của thành mới. Những con người lao động dãi nắng dầm mưa, kiên cường bền bỉ; những công tử thế gia nắm trong tay quyền thế như chẻ tre, tất cả tạo nên mặt trong mặt ngoài của thành phố này, từ trước đến nay chưa từng đổi thay.
Tạ Tiêu không đi cùng Tô Kiến Thanh lần này, cô thuê một trợ lý mới vào đầu mùa đông, tên là Tiểu Duy. Việc thuê khá gấp rút, vì Tô Kiến Thanh cần phẫu thuật.
Trước khi ghi hình chương trình, cô phát hiện có polyp đại tràng trong lần kiểm tra sức khỏe, không đau không ngứa, là vấn đề di truyền trong gia đình, không quá nghiêm trọng, nhưng cần phẫu thuật cắt bỏ.
Cô không có người thân ở Yến Thành, lần đầu tiên trong đời vào phòng phẫu thuật vẫn muốn có người chăm sóc.
Nhưng tiếc rằng Tiểu Duy không phải kiểu người nhiệt tình và hoạt bát như Tạ Tiêu, họ thường liên lạc qua WeChat, khi không có công việc, giao diện trò chuyện của họ không có nội dung dư thừa.
Hóa ra không phải ai cũng có thói quen giao tiếp đầy tình cảm.
Cô và Tiểu Duy vẫn đang trong giai đoạn làm quen.
Tô Kiến Thanh đành tự mình đến bệnh viện, bác sĩ nhận ra cô. Tô Kiến Thanh cũng không che giấu, đưa ra yêu cầu: “Sắp xếp cho tôi một phòng bệnh riêng, cảm ơn.”
“Ai sẽ đi cùng cô làm phẫu thuật?”
“Không phải là tiểu phẫu sao? Một mình tôi là được rồi.”
Bác sĩ còn định nói gì đó, nhưng lời đến miệng chỉ còn một chữ: “Được.”
Cô nằm nghỉ trong phòng bệnh, gọi điện cho mẹ. Lâm Lị hỏi: “Khi nào con quay chương trình?”
Tô Kiến Thanh nói: “Tuần sau nữa ạ.”
Lâm Lị nói: “Không được, con phải nghỉ ngơi thêm vài tuần.”
Tô Kiến Thanh cười bất lực: “Không sao đâu, mẹ đừng căng thẳng như vậy, làm con cũng thấy lo theo. Chỉ là một ca tiểu phẫu thôi mà.”
Lâm Lị nghĩ một lúc, lại hỏi: “Trợ lý của con có chăm sóc con không?”
“Dạ, có ở đây.”
“Vậy mẹ không qua nữa.”
Tô Kiến Thanh bật cười: “Mẹ qua làm gì, đúng là rảnh rỗi quá rồi.”
Gần chạng vạng, cô mở mấy tập trước của chương trình ra xem lại. Căn phòng bệnh rộng lớn chỉ có một mình cô, ngọn đèn nhỏ đầu giường phát ra làn sáng dịu dàng. Khi đang chăm chú xem video, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhỏ. Cô đứng dậy mở cửa, thấy mấy cô y tá đang rụt rè đứng đó, thì ra là đến xin chữ ký.
Tô Kiến Thanh rất rộng rãi, ký tặng cho mỗi người một tấm. Một cô y tá vui mừng nói: “Chúc chị mau hồi phục.”
Cô mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn. Ngày mai làm phiền mọi người rồi.”
“Không phiền đâu, không phiền đâu.” Cô y tá vội xua tay.
Tô Kiến Thanh chỉ nhớ được cảnh mình vào phòng phẫu thuật, nằm lên giường, sau đó thuốc mê được tiêm vào khiến cô không còn tỉnh táo nữa. Ánh đèn sắc lạnh cũng trở nên nhu hòa. Cô ngủ một giấc mê man, không mộng mị. Khi tỉnh lại, căn phòng bệnh vô cùng yên ắng.
Dường như là buổi hoàng hôn.
Cô không đeo kính cũng không mang kính áp tròng, tầm nhìn trở nên mờ nhòe, mọi thứ chỉ là những khối màu không rõ nét. Cô thấy một người đàn ông mặc áo len đen đứng trên ban công, một tay cầm điện thoại gọi điện, tay kia kẹp điếu thuốc. Sau lưng anh là bầu trời xám đậm và một trận tuyết lớn sắp rơi.
Khung cảnh ấy quá đỗi quen thuộc, như đã từng trải qua.
Là căn phòng chật hẹp năm xưa của cô. Lần đầu anh đến thăm. Họ cùng xem phim, cùng hôn nhau. Không hề có ràng buộc tình cảm, vậy mà vẫn có thể thân mật đến vậy.
Sao lại mơ thấy chuyện đã qua lâu như thế? Những điều ấy đã quá xa xôi rồi.
Tô Kiến Thanh nhắm mắt lại, nhưng càng tỉnh táo hơn.
Cuối cùng, cô nghe rõ tiếng bước chân anh tiến lại gần, đẩy cửa bước vào.
Cô khó tin mở mắt, thấy rõ đó không phải giấc mơ, anh thực sự đến. Giọng cô yếu ớt vang lên: “Kỳ Chính Hàn, sao anh lại ở đây?”
“Dậy rồi à?” Người đàn ông dừng bước bên giường bệnh. Bóng dáng anh cao lớn, che khuất ánh sáng ngoài khung cửa sổ. Anh bật cười giễu cợt. “Làm phẫu thuật lớn như vậy mà không nói với anh?”
Tô Kiến Thanh nhíu mày: “Em phải nói với anh làm gì? Anh là gì của em?” Mu bàn tay cô vẫn đau, còn đang truyền nước. Cô siết chặt nắm tay rồi lại thả ra.
Kỳ Chính Hàn tiến tới, ngồi xuống mép giường.
Cô lại không nhịn được mỉa mai: “Thật sự phục anh đấy, sao mà tin tức của anh lúc nào cũng linh thông đến thế.”
Anh không đáp cũng chẳng cười, chỉ nhìn cô chăm chăm. Khuôn mặt Tô Kiến Thanh vốn đã nhợt nhạt, sau ca phẫu thuật lại càng mất hết sắc máu. Trên sống mũi lấm tấm mồ hôi, cả gương mặt mỏng manh như giấy, chỉ có đôi mắt còn hé mở kia vẫn sáng lên ý chí đủ để chống lại bão giông.
Cô thực sự đã khác. Trở nên điềm tĩnh, mạnh mẽ, tỉnh táo và quyết liệt. Không còn bám víu, cũng chẳng rơi lệ nữa.
Con chim hoàng yến nhỏ bé ngày nào của anh, giờ đã đủ sức tung cánh giữa bầu trời. Cô có thể thản nhiên đối diện với những cơn giông của đời mình, tự do sở hữu vòm trời của riêng cô, sống một cách thong dong ở thế giới của cô.
Cơ mà… ai lại mong cô phải trải qua tất cả những đổi thay đó?
Thấy anh im lặng, Tô Kiến Thanh lại hỏi: “Anh lại bỏ việc để đến đây nữa à?”
Kỳ Chính Hàn cong môi, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Em nghĩ sao?”
Cô cười nhạt, lắc đầu bất lực: “Nước sắp mất rồi đấy, hôn quân.”
Anh thản nhiên đáp: “Thì mất cũng được, tiền không còn thì kiếm lại thôi.” Vừa nói, anh vừa bước đến chiếc bàn cạnh giường.
Trên bàn có một chiếc nồi nhỏ, Kỳ Chính Hàn múc ra một bát cháo kê nóng hổi, dùng thìa khuấy cho bớt nóng.
“Uống chút cháo đi, anh nấu cho em đấy.” Anh đặt bát cháo bên giường, đỡ cô ngồi dậy.
Tô Kiến Thanh liếc mắt nhìn bát cháo, nói: “Không muốn ăn.”
Anh nhìn cô: “Muốn anh đút em ăn à?”
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được thôi.”
Kỳ Chính Hàn bật cười, một tay cầm bát, một tay đỡ sau gáy cô, không hề khách sáo: “Nào.”
Tô Kiến Thanh cười đẩy anh ra: “Lưu manh!”
Chú thích:
[27] Bình Đàm (评谈) một bộ môn thuộc dạng nghệ thuật nói, bắt nguồn từ Trung Quốc, tương tự như Tửu thoại, Tương thanh hay Tuyết ức, chuyên dùng để bình luận, đánh giá, bàn luận về các vấn đề văn hóa, lịch sử, nhân vật, sự kiện dưới hình thức trò chuyện hoặc kể chuyện có màu sắc nghệ thuật.