Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 61

Mẹ cô vốn không có ở nhà.

Tô Kiến Thanh đến muộn một bước, đang định đóng cửa thì “thổ phỉ” đã xông vào. Kỳ Chính Hàn dùng một tay chặn cửa gỗ, một chân bước qua ngưỡng, Tô Kiến Thanh phía sau dùng cả hai tay cũng không đẩy nổi anh ra. Kỳ Chính Hàn rất kiên nhẫn, cười tủm tỉm: “Có ai tiếp khách như em không?”

Anh hơi dùng lực, đã mở được cửa.

Tô Kiến Thanh không chống cự nữa, đầu hàng. Mặt cô đỏ bừng, định trêu chọc anh một câu.

Giây tiếp theo, một phong bao lì xì đỏ chót được nhét vào tay cô, anh thì thầm: “Cho em đấy, giữ kỹ, đừng để người khác ghen tị.”

Trong tiệm còn mấy bàn khách. Hai người lén lút như vậy, rõ ràng chỉ là đưa bao lì xì, mà trông như đang hối lộ.

Tô Kiến Thanh quay lưng lại, mở miệng bao ra, rút ra mấy tờ tiền đỏ, đếm sơ qua mới có năm tờ. Trong lòng đang thầm rủa sao keo kiệt quá, thì phát hiện có một tờ màu xám vàng giấu ở giữa. Là tờ hai mươi tệ.

Cô vẫn dễ dỗ như vậy, lập tức mím môi cười. Tô Kiến Thanh cứ thế bị 520 tệ của anh “mua chuộc”, miệng còn trách móc: “Ai mà ghen tị với chút tiền này chứ.”

Tuy nói vậy, cô vẫn không khách sáo bỏ phong bao vào túi: “Đã bảo anh đừng đến rồi mà.”

Kỳ Chính Hàn nhìn quanh: “Mẹ em không có ở đây à?”

Cô gật đầu, dựa vào cánh cửa ngăn anh bước vào: “Đúng vậy, mục tiêu của anh không có ở đây, uổng công anh đến rồi phải không?”

“Em còn không biết anh muốn gặp ai sao?” Kỳ Chính Hàn cười, khẽ chạm mũi cô như trêu chọc trẻ con. “Thật sự không hoan nghênh anh, hay miệng nói không muốn mà lòng lại muốn?”

Có vài ánh mắt hướng về phía cửa. Tô Kiến Thanh không muốn gây chú ý, quay người bước vào trong, hỏi: “Anh muốn uống gì không?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Gì cũng được.”

Cái “gì cũng được” của anh chẳng bao giờ thực sự là “gì cũng được”, Tô Kiến Thanh biết anh kén chọn thế nào, cuối cùng chỉ rót cho anh cốc nước lọc. Họ ngồi cạnh hồ trên ban công tầng hai, dưới mái cong của ngôi lầu cổ, lan can chạm khắc đỏ sẫm tinh xảo. Khung cảnh miền sông nước nên thơ hữu tình thu hết vào mắt. Thuyền trôi lững lờ dưới tầm nhìn, thong dong bình thản. Tựa như có thể nghe thấy tiếng hát dịu dàng của cô gái, lắng nghe kỹ thì hóa ra là giai điệu phát ra từ radio nhà bên.

Kỳ Chính Hàn nhấp một ngụm nước lọc, hơi nóng làm bỏng miệng, anh liền đặt ly xuống. Trên bàn có đặt đĩa hạt hướng dương, lạc rang và bánh chà là để mời khách.

Tô Kiến Thanh hỏi: “Anh đến từ đâu?”

“Từ Thân Thành.”

“Ăn Tết với bà ngoại à?”

“Ừ.”

“Sức khỏe bà thế nào?”

“Rất khỏe, còn hoạt bát hơn anh.”

Tô Kiến Thanh yên tâm, mỉm cười dịu dàng, lúm đồng tiền bên má hiện lên, nhẹ nhàng nói: “Giúp em gửi lời hỏi thăm.” Nghĩ ngợi rồi lại nói. “Thôi, bà chắc cũng không nhớ em đâu.”

Nhưng Kỳ Chính Hàn nói: “Nhớ chứ, đầu óc bà rất minh mẫn.”

Anh ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ thoải mái không câu nệ. Kỳ Chính Hàn tuy mang nét dịu dàng từ mẹ anh, một người vùng Giang Nam, nhưng khí chất mạnh mẽ của miền Bắc nơi anh trưởng thành không thể che giấu. Chiều cao của anh, giọng nói, sự phóng khoáng và hào sảng khiến anh dường như không thuộc về chốn sơn thủy nhẹ nhàng này. Thân phận “du khách” của anh không thể nào giấu được.

Đôi mắt tinh tường của anh nhanh chóng phát hiện một tấm thiệp mời đỏ bị đè dưới đĩa bánh chà là. Ngón tay thon dài ấn nhẹ một góc, từ từ kéo ra, vừa mở ra vừa lười biếng hỏi: “Ai kết hôn thế?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Trợ lý cũ của em.”

Anh nhìn chữ trên thiệp, cười nhạt: “Tốt quá, dính tí hỉ khí, mong em cũng sớm mở cửa hỷ sự.”

Cô gật đầu: “Cảm ơn lời chúc, đúng lúc gần đây em đang xem mắt. Mong là thành.”

Kỳ Chính Hàn lập tức ngẩng đầu, giọng nói bình thản bỗng trầm xuống: “Xem mắt? Em với ai?”

“Người họ hàng giới thiệu.”

Anh nhẹ nhàng gấp thiệp lại, nhét về chỗ cũ dưới đĩa. Tô Kiến Thanh cúi đầu nhìn mặt nước bên dưới, một lúc lâu mới nghe thấy anh lên tiếng, lời lẽ thong dong nhưng có chút tủi thân: “Vậy còn anh thì sao?”

Cô vẫn không nể nang: “Anh thì liên quan gì đến em.”

Một lúc sau, anh châm chọc: “Biết hành hạ người khác quá.”

Tô Kiến Thanh nói: “Ai bảo em không xứng.”

Kỳ Chính Hàn ngừng lại một chút, cười nhạt: “Sao em thù dai với anh thế.”

Thấy cô cúi đầu cười không dứt, anh giơ tay nhéo cằm cô, buộc cô ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt tinh quái đắc ý của cô, khóe môi anh khẽ cong: “Gạt anh đúng không?”

Cô cười càng sâu.

Ánh mắt Kỳ Chính Hàn lướt xuống, dừng lại nơi môi cô. Bàn tay đang giữ cằm cô vẫn chưa rời đi. Hầu kết anh khẽ chuyển động, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đầy đặn, tinh khôi của cô.

Cô hơi co người theo phản xạ, nhưng anh vẫn không buông tay. Tô Kiến Thanh cụp mắt, nhất thời cả hai không ai lên tiếng. Chỉ còn lại cảm giác ngón tay anh khẽ lướt trên đường viền môi cô, lặng lẽ truyền lại cho nhau.

Tựa như gió khẽ làm đuôi tóc chạm nhẹ lên mặt, thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.

Giữa con người và con người luôn tồn tại từ trường.

Dù ở cạnh Đoạn Thần Dương có vui vẻ đến đâu, cô cũng không hề nảy sinh chút cảm xúc yêu đương nào. Vậy mà chỉ một hành động đơn giản của anh, lại khiến cô tìm lại cảm giác rung động đã mất từ lâu.

Tô Kiến Thanh đã học được cách điềm nhiên trước vinh nhục, giữ lễ tiết và khuôn phép. Cô có thể bình tĩnh trước mọi biến cố lớn lao, nhưng lại không thể không rung động trước Kỳ Chính Hàn. Cô liên tục chìm đắm trong sự dịu dàng như gió mưa của anh. Một hành động của người đàn ông này, với cô lại có sức phá hủy như sấm trời đánh xuống, chỉ cần người đó là Kỳ Chính Hàn.

Anh khẽ vuốt nhẹ một lát rồi thu tay về đầy kiềm chế.

Tô Kiến Thanh gần như không nhận thấy, khẽ mím môi.

Cứ như chưa từng xảy ra điều gì.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo chút ấm áp nhàn nhạt còn sót lại.

Anh nhìn thấy tủ sách gỗ long não trên ban công, bên trong bày vài món đồ quý. Kỳ Chính Hàn bước đến như thể nhà mình, chăm chú quan sát từng món.

Đó là các giải thưởng và danh hiệu mà cô đạt được trong suốt những năm làm nghề. Lâm Lị đặt chúng ở vị trí dễ thấy nhất, người ở vùng quê nhỏ thường hay hãnh diện với những điều như thế.

“Thật ra vai diễn mà em không đoạt được danh hiệu Thị hậu đó, mới là vai em diễn tốt nhất. Đáng tiếc quá. Giải thưởng cũng là thứ huyền hoặc khó đoán.” Giọng nói của anh chậm rãi vang lên.

Tô Kiến Thanh hơi ngạc nhiên: “Anh xem rồi à?”

“Anh từng nói rồi, phim nào của em anh cũng xem. Em tưởng anh nói đùa sao?” Kỳ Chính Hàn ngẩng lên liếc cô một cái, cười nhạt. “Đừng quên, anh là fan đầu tiên của em đó.”

Cô lắc đầu: “Anh thật thích nói mấy lời không thật lòng. Ai đoán được anh nghĩ gì.”

“Lúc đó nếu em chịu ở lại bên anh thêm vài năm, giờ giải thưởng của em phải gấp ba lần rồi.” Anh nói với vẻ kiêu ngạo, đặt lại chiếc cúp về chỗ cũ.

Tô Kiến Thanh không để tâm, nhấp một ngụm trà: “Anh là đạo diễn lớn chắc? Có thể giúp em nâng cao kỹ năng diễn xuất sao?”

Kỳ Chính Hàn thản nhiên đáp: “Không được. Nhưng anh có thể mua giải cho em.”

Cô bật cười: “May mà em trốn trước, không thì mang tiếng xấu muôn đời.”

Bên cạnh tủ sách là một bộ bút mực giấy nghiên xếp gọn gàng, vì dạo này cô đang luyện chữ. Kỳ Chính Hàn tò mò lại gần, lật vài tờ chữ “vĩnh” mà cô đã luyện kín cả xấp giấy. Anh cầm bút lông, chấm chút mực rồi viết lên một câu đối đỏ.

Tô Kiến Thanh hơi kinh ngạc, tưởng anh chỉ viết chơi, bèn vội đứng dậy ngăn lại. Nhưng cô chậm một bước, nét bút của Kỳ Chính Hàn đã rơi xuống trang giấy. Mực vung đầy, anh viết hai câu đối bằng nét chữ thể thảo [28]: Càn khôn phong tuyết đãng, Trung Hoa nhật nguyệt tân [29].

Cô càng ngạc nhiên hơn: “Anh còn biết viết thư pháp nữa à?”

Anh mỉm cười: “Mang dán lên đi.”

Tô Kiến Thanh cầm câu đối, tỉ mỉ ngắm nghía, bỗng nhiên nhớ lại: “Cha em cũng biết viết. Hồi nhỏ, câu đối trong nhà đều do ông viết.”

Kỳ Chính Hàn tìm keo dán, đơn giản quét vài đường: “Anh viết đẹp hơn ông ấy chứ?”

Cô suy nghĩ một chút, cười ngượng: “Anh viết… hơi đẹp hơn một chút.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Khen quá lời rồi.”

Hai người cùng treo câu đối lên cổng. Đúng lúc Lâm Lị vừa đánh bài từ bên ngoài về, thấy hai người đang dán câu đối, một người chỉ huy, một người dán, ngẩn người mất một lúc. Tô Kiến Thanh thấy mẹ trước, sợ Kỳ Chính Hàn lỡ lời, lập tức gọi: “Mẹ, mẹ về rồi!” Như một lời nhắc nhở anh.

Nghe tiếng, Kỳ Chính Hàn nhìn sang.

Nhanh trí, Tô Kiến Thanh giới thiệu: “Đây là ông chủ cũ của con, làm việc cùng một đoàn phim.” Lấy đoàn làm bình phong là an toàn nhất.

Kỳ Chính Hàn dán câu đối xong, không vạch trần cô. Gật đầu nhẹ, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ.”

“Ôi, là ông chủ à, còn đặc biệt tới thăm con gái tôi nữa chứ?” Lâm Lị rất khách khí, quan sát anh từ đầu đến chân, lại liếc câu đối trên cửa. “Chữ này đẹp thật đấy. Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé.”

Kỳ Chính Hàn mỉm cười dịu dàng: “Sao có thể vậy được, phải để cháu mời dì mới đúng.”

Không khí giữa ba người ôn hòa hơn Tô Kiến Thanh tưởng. Họ cùng ra ngoài ăn, nơi anh chọn không quá sang trọng, không khiến Lâm Lị bị choáng ngợp, tính toán của anh còn chu đáo hơn cả những lo lắng của cô. Tô Kiến Thanh hiểu mẹ, nếu không ưa ai, bà nhất định không đồng ý ăn chung. Có vẻ như ấn tượng đầu tiên của bà với anh không tệ.

Cô thở phào nhẹ nhõm thay anh.

Cuối bữa, Lâm Lị nói: “Con bé Kiến Thanh ở ngoài một mình không dễ dàng gì, mong cậu quan tâm nhiều hơn.”

Hóa ra bà có tính toán như vậy.

Kỳ Chính Hàn khi ăn với mẹ cô, thái độ vô cùng nhã nhặn, không nói chuyện vớ vẩn, không phát ngôn bừa bãi, cực kỳ cẩn trọng. Lần đầu tiên, cô thấy anh trong tình huống giao tiếp lại có vẻ căng thẳng và dè dặt, không còn tự nhiên ứng biến, mà chỉ ở trước mặt mẹ cô.

Ai mà chẳng sợ gặp mẹ vợ? Anh gật đầu: “Tất nhiên rồi ạ.”

Anh liếc nhìn cô. Tô Kiến Thanh vừa cắn đũa vừa cười trộm.

Về đến nhà, Lâm Lị hỏi thẳng: “Đó là ông chủ hay là bạn trai con vậy?”

Tô Kiến Thanh không che giấu: “Chưa xác định quan hệ.”

“Mẹ bảo mà, ánh mắt cậu ta nhìn con có gì đó không ổn.”

Cô cười hỏi: “Mẹ thấy chỗ nào không ổn?”

Mẹ cô nói: “Thích một người thì không giấu được đâu.”

Tô Kiến Thanh cúi đầu không nói, một lát sau lại hỏi: “Vậy mẹ thấy anh ấy… đáng tin không?” Một cách kỳ lạ, cô cảm thấy hồi hộp như muốn giao phó cả đời mình.

Lâm Lị cười: “Tự con quyết định. Mẹ không thể thay con được.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Dạ.” Cô đáp. Lâm Lị vén tóc cô, nhìn thấy sự xao động trong mắt con gái mình.

Chiêu lấy lòng phụ nữ trung niên của Kỳ Chính Hàn là ngồi đánh bài cùng Lâm Lị, để bà thắng được nhiều tiền. Anh biết nói lời hay, thêm vài câu chúc phúc, chẳng mấy chốc Lâm Lị đã xem anh như “rể vàng”.

Kỳ Chính Hàn ở Vân Khê ba ngày, cùng bà đánh bài hai buổi chiều. Rốt cuộc là rảnh rỗi đến đâu mà có thể dành cả ngày chơi với mẹ cô chứ? Đúng là thả con tép bắt con tôm, anh thiếu điều viết “cháu thích con gái dì” lên mặt thôi.

Trước khi rời đi, họ đến chùa gõ chuông cầu phúc. Vân Khê nằm ở giao giới Chiết Giang, nhiều chùa chiền, ngày đầu năm khách hương nhộn nhịp, hương khói nghi ngút, đúng với câu: “Nam triều tứ bách bát thập tự, đa thiểu lâu đài yên vũ trung.” [30]

Người người mua nhang. Tô Kiến Thanh khoát tay từ chối. Anh tò mò hỏi vì sao. Cô nói: “Em không thờ Phật nữa, giờ em theo chủ nghĩa duy vật.”

“Đâu có tuyệt đối duy vật hay duy tâm.” Kỳ Chính Hàn cầm sáu cây hương, chia cho cô một nửa, cười dịu dàng. “Dù sao cũng phải mong mỏi điều gì đó, đúng không?”

Tô Kiến Thanh lại lắc đầu: “Em không mong gì cả.” Cô không biết xử lý nén hương, đành nhận lấy, hành lễ trước bàn thờ.

“Còn anh thì sao?” Cô chợt hỏi. “Anh mong gì?”

Anh lém lỉnh đáp: “Anh giữ mong ước trong lòng.”

“Chỉ nói với Phật, không nói với em à?” Cô vừa càu nhàu, vừa cười rạng rỡ qua ánh mắt.

“Em không thực hiện được điều anh mong, nói với em làm gì?” Anh vẫn không tiết lộ, nhưng ánh mắt đầy ngụ ý.

Tô Kiến Thanh nhìn anh mỉm cười. Dưới ánh nắng gắt, cô híp mắt lại. Đám mây cuối cùng tan đi, trời hửng nắng. Có người bên cạnh mua thẻ cầu nguyện. Giá quá đắt khiến cô nhíu mày. Kỳ Chính Hàn mua hai chiếc, đưa cho cô một cái.

Viết gì đây? Tô Kiến Thanh nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không viết. Kỳ Chính Hàn viết xong cũng không treo lên hành lang.

Anh gấp thẻ lại, nhét vào kẽ tay cô. Không nói một lời, cô cũng không hỏi. Hai người cùng nhau xuống núi.

Lễ cưới của Tạ Tiêu diễn ra vào tháng Hai, không lâu sau Rằm tháng Giêng, đúng vào một ngày lành. Nhân lúc công việc giai đoạn mới chưa bắt đầu, Tô Kiến Thanh tranh thủ trở lại Thân Thành để dự lễ cưới của cô ấy.

Cô gặp người chồng bác sĩ của Tạ Tiêu, không hẳn là người hoàn toàn xa lạ, vì Tô Kiến Thanh từng bất đắc dĩ học được nhiều kiến thức kỳ lạ từ anh ấy.

Cô nhìn Tạ Tiêu trong bộ váy cưới, xuất hiện dưới ánh đèn. Tạ Tiêu rưng rưng nước mắt, bước từng bước một trong tiếng nhạc du dương, tiến về phía bến đỗ đời mình.

Đó là khoảnh khắc cảm động nhất mà Tô Kiến Thanh từng thấy ở cô ấy, suýt nữa khiến cô cũng xúc động. Tô Kiến Thanh khẽ bóp sống mũi đang cay cay, dõi theo cặp đôi đang đọc lời thề nguyện trên sân khấu.

Cô ở dưới khán phòng tối, vỗ tay cổ vũ.

Đến phần tung cầu may, Tô Kiến Thanh còn chưa nghe rõ nội dung, đang cúi đầu nhai một món khai vị lạnh thì quả cầu đó đã đập trúng lưng cô một cách bất ngờ.

May mắn không cần lý lẽ. Cô nghe thấy giọng Tạ Tiêu từ micro vang lên: “Kiến Thanh, người tiếp theo kết hôn là chị đó nha!”

Ồ hô, một tràng la hét trêu chọc vang lên khắp hội trường.

Tô Kiến Thanh ôm quả cầu như ôm củ khoai nóng, mặt đỏ bừng, ngồi không yên. Cô cười gượng, chắp tay cảm ơn về phía máy quay.

Kết thúc đám cưới, về đến nhà, tối hôm đó trước khi ngủ, Tô Kiến Thanh chợt nhớ đến thẻ cầu nguyện mà Kỳ Chính Hàn để lại cho cô. Công việc bận rộn khiến cô suýt nữa quên mất nó. Đến giờ cô vẫn chưa biết anh đã viết gì.

Không lẽ là để lại dãy số điện thoại? Ý nghĩ ấy khiến Tô Kiến Thanh bật cười, vừa tò mò vừa hồi hộp, cô vội vàng lục tung tủ tìm kiếm.

Cuối cùng cũng tìm được, cô mở thẻ ra, nhìn thấy dòng chữ viết tay của anh: “Ngày nào em muốn lấy chồng, cho anh một ám hiệu.”

Tô Kiến Thanh đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, trên mặt là nụ cười yên bình, bỗng cảm thấy tiếng gió rít ngoài cửa sổ cũng nhẹ nhàng hơn, đêm đông đằng đẵng bỗng trở nên ấm áp như mùa xuân.

Chú thích:

[28] Thể thảo (草书) là một kiểu chữ viết tay trong thư pháp Trung Hoa, đặc trưng bởi nét bút nhanh, liền mạch và giản lược, khó đọc nhưng giàu tính nghệ thuật.

[29] Tạm dịch: Trời đất gột sạch gió tuyết, Trung Hoa đổi mới nắng trăng.

[30] Tạm dịch: Nam triều xưa chùa chiền trăm ngả, ẩn mịt mù trong khói sóng mưa bay.

Bình Luận (0)
Comment