Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 8

Tin đồn lan nhanh như gió.

Buổi tối, Tô Kiến Thanh nhận được tin nhắn chất vấn từ Vương Doanh Kiều: [Anh Nam kể với tớ, Kỳ Chính Hàn vì một cô gái trong trường mà mua cả ngọn đồi sau khu giảng đường. Không phải là cậu đấy chứ?]

Lại thành “anh Nam” nữa rồi.

Tự dưng cô lại phải chạy đến tứ hợp viện một chuyến vì chuyện này, đúng là thừa thãi.

Tô Kiến Thanh nhắn lại: [Làm sao mà tớ biết được.]

Vương Doanh Kiều: [Thực sự là cậu á?]

Không hiểu cô đọc thế nào mà lại hiểu ra ý đó.

Tô Kiến Thanh đang đọc sách, lười để ý đến cô nàng.

Vương Doanh Kiều lại nhắn tới: [Tránh xa cái gã đó ra, đừng có để bị mê hoặc đấy!]

Cô cứ khuyên nhủ mãi, cuối cùng Tô Kiến Thanh chỉ nhạt nhẽo đáp lại một câu: [Tớ biết chừng mực.]

Vương Doanh Kiều không dọn đến nơi ở mà “anh Nam” của cô đã chuẩn bị sẵn, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay lại con hẻm nhỏ tồi tàn mà họ cùng thuê trọ. Dù vậy, cô cũng ít xuất hiện hơn trước.

Những ngày cuối tuần rảnh rỗi, Tô Kiến Thanh một mình đi xem kịch ở Cổ Lâu Tây, hoặc ghé khu triển lãm dạo quanh các buổi trưng bày. Cuộc sống không có gì khác biệt, vẫn lặng lẽ và cô độc như trước. Một kẻ có chút văn nghệ nhưng chẳng mấy danh phận như cô, ở giữa Bắc Kinh rộng lớn này chẳng thể nào sống một cuộc đời phồn hoa. Những xa hoa rực rỡ ấy vốn không thuộc về cô.

Nhưng cô lại rất thích sự bình lặng ấy.

Chỉ là hôm đó, khi đứng trước một bức tường graffiti, một cặp đôi trẻ nhờ cô chụp ảnh. Khoảnh khắc ấy, cô bỗng có chút sững sờ, bất giác nhớ đến Kỳ Chính Hàn – một nỗi nhớ bất chợt, có chút chua xót, giống như khi người ta bỗng dưng cảm thấy cần một ai đó bên cạnh.

Nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Ngay sau đó, cô lại nghĩ, tay công tử phong lưu kia có khi đang bận rộn vui vầy ở đâu đó rồi. Thế là, chút vấn vương vừa dâng lên cũng tắt ngấm.

Không lâu sau, cô nhìn thấy trong vòng bạn bè tin tức Giang Liễm được chọn làm nữ chính của “Phong Nguyệt”. Tin vui lan khắp cả trường.

Tối hôm ấy, Tô Kiến Thanh ngủ không yên giấc. Trong mơ, một tia sét giáng xuống phá hủy cả rừng anh đào, bị chính suy nghĩ xui rủi của mình làm cho ám ảnh, sáng hôm sau cô phải chạy lên ngọn đồi kia xem xét. May mà tất cả vẫn còn nguyên vẹn.

Vài ngày sau, Tô Kiến Thanh nhận được một cuộc gọi. Khi ấy, cô đang lười biếng ngồi ở nhà, vừa ăn mì gói vừa xem một chương trình ca nhạc thực tế.

Người gọi đến là Lộ Trình An.

Ông ấy nói: “Là cô Kiến Thanh phải không?”

Cô đáp: “Phải, tôi là Tô Kiến Thanh.”

“Bộ phim sẽ khai máy vào tháng sau, mong cô nhất định có mặt. Đây là số WeChat của tôi, phiền cô kết bạn.”

Tô Kiến Thanh nghi hoặc: “Xin hỏi… ý là tôi vẫn còn cơ hội để tham gia sao?”

Lộ Trình An ngạc nhiên, dường như không ngờ cô lại hỏi vậy. Ông nói: “Đúng thế.”

Kiến Thanh lập tức đặt đũa xuống, đứng bật dậy khỏi bàn ăn, hơi kích động hỏi: “Là nữ chính ạ?”

“Nói chính xác hơn thì là nữ phụ, nhưng thời lượng lên hình ngang ngửa nữ chính.”

Cô tò mò: “Sao tôi chưa từng nghe nói về nhân vật này?”

Lộ Trình An nói: “Kịch bản có một số thay đổi.”

Cô lại hỏi: “Nhân vật nữ phụ này mới được thêm vào sao?”

“Không phải, vốn dĩ đã có từ trước, chẳng qua là được thêm nhiều phân cảnh hơn.”

Tô Kiến Thanh vừa đi vòng vòng trong phòng khách, vừa hỏi tiếp: “Vậy… có cảnh nào “nhạy cảm” quá không ạ?”

Lộ Trình An bật cười, nhấn mạnh ba lần: “Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không có.”

Tô Kiến Thanh cũng bật cười theo.

Trước ngày khai máy, cô đến chùa Thanh Ẩn dâng hương. Trong đại điện khói hương nghi ngút, bên ngoài vang lên tiếng nhạc thiền thanh tịnh. Trong không gian tràn ngập sự bình yên ấy, cô gọi điện báo tin vui cho cha mẹ. Làm xong hết thảy, cô vẫn cảm thấy như có gì đó chưa hoàn thành.

Trên đường về, cô gọi một cuộc điện thoại cho “quý nhân” của mình.

Đối phương bắt máy rất nhanh, có vẻ đang có thời gian rảnh rỗi.

Cô mở lời trước: “Lâu rồi không gặp, Chính Hàn.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mang theo đôi chút ngại ngùng. Từ đầu dây bên kia, tiếng quân mạt chược va vào nhau lách cách, không biết anh có nghe rõ lời chào của cô không. Tô Kiến Thanh định cất giọng lớn hơn thì âm thanh khàn nhẹ xen lẫn ý cười của Kỳ Chính Hàn vang lên: “Em đâu có nói là muốn gặp tôi, làm sao tôi dám quấy rầy?”

Chẳng biết anh có thực sự nghiêm túc không, nhưng câu nói ấy khiến cô bật cười.

Cô hỏi: “Lễ khai máy anh có đến không?”

Anh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trừ khi em mời tôi.”

“Tôi mời anh.”

Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi khiến cô có chút bất an, còn nghi ngờ không biết mình có lỡ lời không. Bên kia, Kỳ Chính Hàn khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói ra hai chữ: “Sau đó?”

Yến Thành đón trận tuyết đầu mùa.

Tô Kiến Thanh bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, đứng giữa dòng người tấp nập. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, những hạt tuyết lả tả rơi xuống, vương lên hàng mi. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tô Kiến Thanh khẽ rùng mình, nhưng trên môi vẫn giữ một nụ cười nhạt.

Cô đứng giữa trục trung tâm lịch sử của thành phố, nhìn cánh cổng thành cổ màu đỏ sẫm sừng sững trong màn tuyết bay.

Lặng im giây lát, cô mấp máy môi, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng rõ ràng: “Tôi rất nhớ anh.”

Anh đáp lại bốn chữ, dứt khoát như đinh đóng cột: “Nhất định có mặt.”

Thì ra đàn ông cũng thích nghe lời ngọt ngào.

Cô khẽ cười: “Cảm ơn anh.”

Anh cũng bật cười: “Chuyện gì cũng cảm ơn vậy.”

Lễ khai máy diễn ra khá đơn giản, một bữa tiệc nho nhỏ giữa các thành viên đoàn phim để làm quen với nhau.

Tô Kiến Thanh không quen ai trong giới này, cũng không giỏi giao tiếp, nhưng không ngờ hôm ấy lại được đón tiếp rất trịnh trọng. Đạo diễn và nhà sản xuất chủ động chào hỏi, khiến Tô Kiến Thanh có chút ngạc nhiên xen lẫn bối rối. Ngay lúc đó, cô nhận được một tin nhắn, là đàn em của cô gửi đến một bức ảnh. Trong ảnh là bóng lưng Tô Kiến Thanh giữa buổi tiệc.

Tô Kiến Thanh: [Được đấy, theo dõi tôi hả?]

Thịnh Yến: [!!!]

Thịnh Yến: [Theo dõi chị thì em là chó!]

Cô bật cười, quay đầu lại, thấy cậu giơ kịch bản lên nhẹ nhàng vẫy về phía mình.

Tô Kiến Thanh sớm đã biết Thịnh Yến cũng góp mặt trong bộ phim này, nhưng có lẽ cậu không ngờ cô cũng tham gia.

Thịnh Yến bước đến gần, cười hỏi: “Chị đóng vai nào thế?”

Lời vừa thốt ra, mấy cô gái xung quanh đồng loạt quay lại nhìn. Xác định cậu đang nói với mình, Tô Kiến Thanh trêu chọc: “Anh chị của cậu cũng nhiều quá nhỉ? Gọi tôi là Kiến Thanh đi.”

“Kiến Thanh.” Cậu ấy ngoan ngoãn sửa lời. “Em đoán là chị vào vai con gái của nam chính, đúng chứ?”

Thịnh Yến đoán không hề sai. Trong nguyên tác, đây là một nhân vật được nhắc sơ qua, nữ thần học đường, vừa xuất hiện đã qua đời vì bạo bệnh, trở thành một bóng hình thanh xuân khiến người ta tiếc nuối mãi. Lộ Trình An đã thêm vào bộ phim một câu chuyện bi thương về cô gái ấy. Dù kết cục không thay đổi, nhưng toàn bộ cuộc đời cô được tái hiện qua những lát cắt hồi tưởng đầy day dứt.

Một nhà sản xuất đứng cạnh xen vào: “Đạo diễn Lộ rất biết cách khắc họa nhân vật nữ. Hình tượng của nhân vật này được xây dựng khá tốt, e là còn được yêu thích hơn cả nữ chính.”

Tô Kiến Thanh vô thức đưa mắt quan sát xung quanh. May mắn thay, nữ chính không có mặt ở đây.

Cô không để ý rằng, ngay lúc này từ cửa lớn phòng tiệc, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề vừa bước vào.

“Hôm nay sao rảnh rỗi thế, ngài Kỳ?” Có người tiến lên đón.

Kỳ Chính Hàn không trả lời, chỉ quét mắt nhìn quanh sảnh tiệc rồi hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: “Mọi người đến đủ chưa?”

Một cô gái trẻ đi tới trước mặt Kỳ Chính Hàn, giọng dè dặt: “Ngài Kỳ đang tìm người ạ?”

Anh liếc nhìn cô, gọi tên: “Giang Liễm.”

Cô gái sửng sốt, sau đó gật đầu liên tục, gương mặt không giấu nổi niềm vui: “Đúng rồi ạ!”

Kỳ Chính Hàn nhìn cô: “Đạo diễn Lộ rất thích cô.”

Giang Liễm nói: “Dạ, ông ấy có nói qua với em.”

Cô ấy còn định nói thêm gì đó, nhưng Kỳ Chính Hàn đã cúi đầu nhìn điện thoại, không có ý định tiếp tục câu chuyện. Anh bước đến dãy ghế cạnh hành lang, tùy tiện ngồi xuống, nhanh chóng lướt danh bạ, gọi một cuộc điện thoại rồi áp máy lên tai.

Người đàn ông lười biếng tựa vào sô pha. Vị trí này khá chật hẹp, không đủ chỗ cho Giang Liễm ngồi, mà anh cũng chẳng có ý mời cô.

Cô đứng lặng một lúc, cảm thấy nếu cứ nhìn chằm chằm vào cuộc gọi của anh thì thật không biết điều, đành phải thức thời quay người rời đi. Nhưng vừa đi được vài bước, cô nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh.

“Hóa ra mời tôi đến là để xem em và thằng nhóc kia tình tứ à?”

Ánh mắt Kỳ Chính Hàn xuyên qua đám đông, dừng lại trên người Tô Kiến Thanh.

Tô Kiến Thanh đi ra ngoài nghe máy, sau đó đã thấy được vị công tử kia, người ở hành lang khẽ nâng mí mắt nhìn cô. Hơi thở của anh vẫn mang theo cảm giác xa cách, đầu ngón tay nhàn nhã xoay xoay chiếc bật lửa, giọng điệu bất cần đời, thêm chút bông đùa: “Nữ thần như em, đến đây dễ dàng quá nhỉ?”

Tô Kiến Thanh nói: “Đừng hiểu lầm, cậu ấy là đàn em của tôi.”

“Người tôi chọn, không cần em phải giới thiệu.” Anh lười nhác đáp lại, sau đó dứt khoát cúp máy.

Tô Kiến Thanh rất thức thời, chủ động đi tìm anh.

Kỳ Chính Hàn dõi theo từng bước chân cô, nhìn cô băng qua hành lang, đi về phía mình. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài màu nhạt, lần đầu tiên đeo kính trước mặt anh, suýt chút nữa khiến anh không nhận ra.

Khi cô đến gần, anh nhẹ nhàng hỏi: “Không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Tôi nên nói cái gì đây?” Cô liếc nhìn dáng ngồi lười biếng của anh, bảo. “Tôi đâu phải cung nữ của anh, phiền anh đứng đàng hoàng nói chuyện đi.”

Kỳ Chính Hàn ngẩn ra rồi bật cười, sau đó quả thật nghe lời đứng dậy.

Anh dựa người vào lan can, hai tay đút túi, đứng đối diện cô, ánh mắt lấp lửng ý cười: “Có thật là nhớ tôi không? Hay là đang dỗ dành tôi đấy?”

Tô Kiến Thanh hỏi: “Quan trọng lắm sao?”

Anh cúi người, nghiêm túc nói: “Vì một câu nói của em, tôi đã gác lại dự án ba trăm triệu ở nơi khác. Em nói thử xem?”

Ai biết ba trăm triệu đó là thật hay giả? Cô nhướng mày: “Nhiều tiền vậy, nếu anh mất trắng thì định bắt tôi đền chắc?”

“Bắt em đền à? Nhưng không phải theo cách này.”

“Đừng có dọa tôi, tôi đâu có mời anh đến.” Nói xong, cô giả vờ đau đớn, đưa tay day nhẹ hai bên thái dương.

Trên gương mặt Kỳ Chính Hàn không có dấu vết tức giận: “Em vô tâm cũng được, nhưng tôi không thể giống em. Dù không nhận được cuộc gọi, hôm nay tôi vẫn sẽ đến.”

“Vì sao vậy?” Cô cố tình hỏi thêm một câu.

“Là vì Tô Kiến Thanh.” Câu này, anh nói ra một cách tự nhiên đến đáng nể.

Cô lại đáp: “Là vì anh nhất thời hứng thú.”

Anh bật cười: “Sao tôi lại dây dưa với con sói mắt trắng như em nhỉ?”

Tô Kiến Thanh khoanh tay, cũng cười theo. Hiếm hoi lắm cô mới có thể thoải mái trước mặt anh như vậy, giống như bạn bè trò chuyện bình thường.

Hôm nay cô dậy trễ, không kịp trang điểm, chỉ đeo một cặp kính gọng đen. Gọng kính khá to làm khuôn mặt cô trông càng nhỏ hơn, tóc cũng chỉ dùng một chiếc kẹp càng cua tùy tiện búi lên phía sau.

Thực ra, gương mặt Tô Kiến Thanh trang điểm hay không cũng không có quá nhiều khác biệt, chỉ là khi không tô son, môi trông nhợt nhạt hơn, thiếu đi chút khí sắc. Cô tựa vào khung cửa, bộ dạng rõ ràng rất tùy ý, nhưng lại mang theo nét đẹp lạnh nhạt, thanh tao thoát tục.

Cô nhắc đến chuyện vai diễn: “Sao anh không nói trước với tôi? Hại tôi cứ bám lấy đạo diễn hỏi mãi, đến mức ông ấy suýt phát cáu.”

“Ông ấy sẽ không chê em phiền hà đâu.” Kỳ Chính Hàn nói với vẻ chắc chắn, đoạn lại bảo. “Một món quà nhỏ thôi, tôi sợ em không nhận.”

“Tôi nào dám làm thế?”

“Vậy em có thích không?” Anh nhìn thẳng vào cô, mắt ánh lên chút mong đợi.

Cô không vội trả lời, có ý cười cợt: “Ngài vất vả huy động cả đoàn chỉ để sửa kịch bản cho tôi, thực sự là tôi rất sợ bộ phim này sẽ thất bại, từ đó bản thân sẽ phải mang tiếng xấu muôn đời.”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra, những bộ phim tôi đầu tư chưa từng thất bại.”

Quả nhiên đàn ông đều là danh từ đại diện cho sự tự tin.

Lời nói ấy khiến Tô Kiến Thanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cô gạt bỏ những bất an trong lòng, khẽ mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền hiện lên duyên dáng.

Ánh mắt cô tự nhiên dừng lại trên ống quần tây phẳng phiu của anh, âm thầm suy nghĩ, không biết bên dưới lớp vải đó là một đôi chân như thế nào, liệu có thẳng tắp và cân đối như cô tưởng tượng hay không.

Cô khẽ đẩy gọng kính.

Kỳ Chính Hàn cúi mắt nhìn lọn tóc mềm mại của cô. Cả hai đều im lặng, trong một góc yên tĩnh chỉ có hương cỏ cây thoang thoảng quanh người họ, không quá gần cũng chẳng quá xa.

Bình Luận (0)
Comment