Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Toàn Lực Ứng Phó

Chương 166: Toàn lực ứng phó Chương 166: Toàn lực ứng phó

Oán hận và đau đớn dường như xuyên thấu cả xiềng xích máu thịt, giam giữ linh hồn con quái vật, chỉ để lại trong mắt nó sự hận thù.

Chữ hận trên cánh tay nó đang chảy máu, căm hận xoắn xuýt như muốn đốt cháy trong huyết quản, xương cốt từng chút một liền lại, con quái vật ngẩng đầu nhìn Hàn Phi.

Xương kêu một tiếng giòn tan, nó giơ cánh tay lên, sau một khắc thì đã xuất hiện trước mặt Hàn Phi.

Thất khiếu không ngừng chảy máu đang ở ngay trước mắt, chóp mũi gần như chạm vào nhau, Hàn Phi không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy.

Hắn muốn thuyết phục Trương Quan Hành phía sau lưng, muốn thằng bé bình tĩnh lại, muốn nó vượt qua hận thù trong lòng, duy trì nhân tính của mình.

Con quái vật dường như đã nhận ra suy nghĩ của Hàn Phi, nó không còn dùng thái độ mèo vờn chuột nữa mà thực sự muốn giết chết Hàn Phi.

Hàn Phi cảm giác được sát khí thấu xương từ trên người nó truyền đến, thân thể giống như rơi vào trong hầm băng, mỗi một dây thần kinh đều bị kích thích đến phát run!

Sự sợ hãi và cái chết gần trong gang tấc, yết hầu của Hàn Phi run rẩy, lý trí còn sót lại trong bộ não của hắn là nhanh chóng tính toán thực lực của đối thủ và thời gian của nhiệm vụ.

Trương Quan Hành cũng không hoàn chỉnh, một phần đứng sau lưng Hàn Phi thì giữ được nhân tính, một phần đứng trước mặt Hàn Phi thì giữ sự hận thù và đau đớn.

Nhưng phần giữ sự hận thù thực lực cũng đã tương đương với oán niệm thông thường, Hàn Phi muốn ngăn cản đối phương, trừ cách dùng người giấy màu máu, hiện tại hắn không thể nghĩ ra cách nào khác.

Nhìn khuôn mặt quỷ trước mặt, Hàn Phi thấy hận thù không cách nào hóa giải trong đôi mắt rỉ máu của đối phương.

Trong đôi mắt ấy không có thứ gì thuộc về con người, thứ đứng trước mặt hắn là một con ác quỷ, một con quỷ đã vứt bỏ toàn bộ nhân tính.

Mùi hôi thối nồng nặc xộc vào khoang mũi, hộp sọ nứt ra thành tiếng, máu đen theo sống mũi chảy xuống.

Ngay khi máu bắn tung tóe trên người Hàn Phi, cánh tay của con quái vật đột nhiên nhấc lên, xương cốt vỡ vụn, nó nhắm đầu Hàn Phi đập vào!

Không nhắm mắt vì sợ hãi, Hàn Phi nhớ kỹ yêu cầu nhiệm vụ, dùng hai tay che đầu trong tư thế chiến đấu và phòng thủ chuẩn nhất.

Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!

Cạch!

Ngay lúc cánh tay của Hàn Phi chạm vào đối phương, tiếng xương gãy vang lên, Hàn Phi trực tiếp bị đánh lui về phía sau hai bước, lưng đụng vào thân thể của Trương Quan Hành.

Cánh tay trái mềm nhũn, trên da xuất hiện những mảng đen lớn.

Từng cơn đau dữ dội truyền đến, Hàn Phi còn chưa kịp kiểm tra tình trạng của cánh tay, thì hai tay của con quái vật đã giống như những sợi dây thừng quấn quanh người hắn!

Máu đen và thịt xương hôi thối chảy trên da của Hàn Phi, xông lên cổ hắn, hóa thành một bàn tay đầy oán hận gắt gao bóp lấy cổ hắn.

Thân thể của con quái vật này có thể tùy ý vặn vẹo và biến dạng, đồng thời có thể chuyển hóa lại từ máu thịt.

Điều quan trọng nhất là những vị trí trên cơ thể Hàn Phi bị máu đen bò vào đã chuyển sang màu đen nhạt, âm khí xâm nhập cơ thể, hận thù của Trương Quan Hành khi còn sống đang không ngừng ảnh hưởng đến Hàn Phi.

Toàn thân đau nhức dữ dội, cổ bị chèn ép, Hàn Phi gần như muốn ngạt thở.

Thực lực chênh lệch một bậc, chỉ cần đụng phải là sẽ bị thương, thân thể đối phương lại còn có thể tùy ý biến dạng vặn vẹo, đây căn bản là đơn phương chèn ép, đánh trả cũng là một hi vọng xa vời.

Sống lưng khẽ kêu một tiếng, cổ sắp gãy đến nơi, khi Hàn Phi mở ô vật phẩm chuẩn bị lấy ra người giấy quân át chủ bài cuối cùng thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm!

Trên cánh tay bị đào máu me đầm đìa, mơ hồ có thể thấy được đó là một chữ hận.

Trương Quan Hành, người được Hàn Phi bảo vệ ở sau lưng, năm ngón tay nó tự đào vào da thịt mình, đôi mắt nó đã biến thành một màu đỏ đục ngầu!

Đau đớn, tuyệt vọng và hận thù vô bờ bến đang bóp chết lý trí trong mắt nó.

Nhân tính phải vất vả lắm mới tìm lại được dường như lại nhanh chóng bị nuốt xuống, ngũ quan nó đang không ngừng vặn vẹo, ánh mắt nhìn chằm chằm một phần khác của chính mình trong phòng ký túc xá.

Hình xăm ban đầu đã được thay thế bằng một vết thương đẫm máu, con quái vật nhìn thấy những thay đổi trên thân thể của Trương Quan Hành, nó nhanh chóng ném Hàn Phi sang một bên, đi thẳng đến chỗ Trương Quan Hành.

Trương Quan Hành với đôi mắt đỏ như máu, nhìn chính mình ở trước mặt với bộ xương gãy và những vết thương trên khuôn mặt, như thể nó đang nhìn vào một tấm gương với cái chết được viết trên đó.

Nó nhìn thấy cái kết định mệnh của mình, phần ký ức bị lãng quên quay trở lại như thủy triều, nó đưa tay cào vào con quái vật và tóm lấy lưng của "chính mình".

Không có một mảnh xương nào còn nguyên vẹn, nó nhớ lại rồi, đầu tiên khi rơi xuống là lưng nó bị đập trên nền bê tông cứng, lúc đó nó còn liều mạng quay đầu nhìn lên tầng thượng.

Theo đó là một tiếng "bụp" thật lớn, khi thân thể nó chạm đất, nó có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người trên mái nhà.

Hận thù tại thời khắc này bộc phát, nó tựa như chính mình lúc ngã xuống, bắt đầu áp lưng vào lưng con quái vật.

Đầu tiên chính là phần lưng chạm vào cái chết, nhưng bây giờ nó đang dùng một phương thức khác để khôi phục lại ác mộng ban đầu.

Đầu của con quái vật xoay 180 độ, nó cười quái dị đến chói tai, nó đại diện cho tất cả hận thù và tuyệt vọng tiến về phía trước.

Phía sau lưng dính vào nhau, máu thịt của con quái vật bắt đầu dung hợp với Trương Quan Hành.

Ánh sáng trong mắt Trương Quan Hành mờ đi, không có phản ứng lại tiếng kêu gọi của Hàn Phi.

"Trước kia không có ai tin tưởng em, nhưng hiện tại đã có thầy! Thầy luôn luôn đưa tấm lưng của mình cho em! Ngay cả khi vừa rồi tưởng chừng như sắp chết, thầy cũng không hề dao động." Hàn Phi nhìn thấy phần giới thiệu nhiệm vụ, biết Trương Quan Hành đã đưa lưng cho người mà mình hết sức tin tưởng nên cũng lựa chọn như vậy.

Hàn Phi muốn duy trì nhân tính của Trương Quan Hành theo cách này, nhưng hắn đã đánh giá thấp loại hận thù kia.

Không phải bằng lời nói mà có thể lay chuyển, cũng không thể rửa sạch bằng sự quan tâm và giúp đỡ, sự oán hận đó trở nên mạnh mẽ hơn khi con quái vật dung hợp với Trương Quan Hành.

"Nhất định phải ngăn cản lại! Sau khi dung hợp xong, Trương Quan Hành mà mình biết ban đầu có thể sẽ hoàn toàn biến mất."

Tay phải Hàn Phi chống đỡ lấy thân thể, hắn hiện tại không chỉ là vì nhiệm vụ, mà cũng là vì đứa nhỏ đáng thương trước mặt này.

Một cơn đau như kim châm từ đốm đen trên bề mặt da, máu thịt của con quái vật vẫn còn lưu lại trong đốm đen đó, mỗi giờ mỗi khắc đều giày vò Hàn Phi.

Đau nhói đến tận tim, Hàn Phi vẫn giữ được bình tĩnh đáng kinh ngạc, hắn nhìn kỹ thân thể của mình, chợt phát hiện quỷ văn không có bị thương.

Hắn cố gắng thúc giục quỷ văn, bên trong hoa văn ác quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau khi một luồng âm khí nhàn nhạt bao bọc cơ thể, cơn đau mới dịu đi đôi chút.

"Chưa đủ, vẫn chưa đủ."

Vươn tay túm về phía góc tường đen kịt, Hàn Phi ấn bóng đen mà Từ Cầm nuôi vào quỷ văn: "Mày không biết đánh nhau, chi bằng cho tao mượn một phần sức mạnh."

Bóng đen dường như hiểu ý của Hàn Phi, nó cũng biết rằng nếu Hàn Phi chết thì sẽ rất khó sống một mình.

Con mãng xà ngoằn ngoèo bò ra khỏi bóng tối, mang theo âm khí kinh khủng chui vào trong quỷ văn.

Hơi lạnh thấu xương tràn vào toàn bộ cơ thể, trong thế giới của Hàn Phi chỉ còn lại tiếng tim hắn đang đập.

Âm thanh của nhịp tim giống như nhịp trống, hắn một tay xé áo, một con mãng xà màu đen gớm ghiếc đang di chuyển trên người hắn!

Bình Luận (0)
Comment