Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191: Kim Sinh! Kim Sinh!

Chương 191: Kim Sinh! Kim Sinh! Chương 191: Kim Sinh! Kim Sinh!

Khoảng cách quá gần, Hàn Phi căn bản không có thời gian kịp phản ứng, hắn nhanh chóng đóng cửa phòng 206 lại.

Có tiếng bước chân trên hành lang, tiếng gầm rú của Mã Mãn Giang dường như là một loại tín hiệu nào đó, những con quái vật ẩn ở những nơi khác trong tòa nhà đang đổ về đây.

Liên tục có những tiếng la hét từ bên ngoài tòa nhà ký túc xá, và một số lượng lớn học sinh đã vây quanh tòa nhà ký túc xá.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Mã Mãn Giang đã vắt óc tìm kế, tầng tầng bố trí, thậm chí đến cơ hội tự sát cũng không cho Hàn Phi có được.

"Bùm!"

Khóa cửa của ký túc xá đã bị nới lỏng, cánh cửa không thể chịu được va đập của Mã Mãn Giang.

“Không thể trốn được nữa rồi.”

Hàn Phi không có cảm xúc thuộc về người sống trên mặt, ra hiệu cho lão Lý trốn ở giường tầng trên, xoay người đi ra ban công.

Trong màn sương mù dày đặc màu xám, một loạt hình người dị dạng và vặn vẹo hiện ra, tất cả những con quái vật trong trường học viện đều tập trung ở tòa nhà ký túc xá này.

Nhiệm vụ của một người quản lý bình thường chắc chắn không quá khó, mọi việc đều do con bướm xanh làm ra, nó phát huy tối đa ưu điểm của mình, không muốn chừa lại bất kì con đường sống nào cho Hàn Phi.

"Lần này tái sinh, mình đã tìm được mọi thứ, tiếp tục chết đi cũng không có ý nghĩa gì, lại càng khiến bản thân mất đi nhiều ký ức." tay trái Hàn Phi nắm chặt mảnh vỡ của tách trà, hắn đứng trên ban công của phòng 207, bên trong, bên ngoài tòa nhà, trên dưới, trái phải đều là những con quái vật đang kêu gào và những linh hồn dị dạng.

"Bùm!"

Cánh cửa gỗ bị đập ra, ván cửa va vào tường nặng nề, ngay khi Mã Mãn Giang nhìn thấy Hàn Phi, không chút do dự, gã lao thẳng về phía hắn!

Gã muốn ngăn cản Hàn Phi tự sát, lần này gã sẽ từ từ tra tấn Hàn Phi và lấy những bí mật mà gã muốn từ Hàn Phi.

Từ lồng ngực của Mã Mãn Giang chảy ra máu màu đỏ đen, máu chảy khắp người nhuộm thành hoa văn kỳ dị giống như cánh bướm, con bướm xanh trong cơ thể gã rõ ràng rất hưng phấn sau khi nhìn thấy Hàn Phi!

Khoảng cách hai bên quá gần, Hàn Phi lần này coi như không có cơ hội tự sát.

Hắn vừa dí mảnh vỡ vào cổ, Mã Mãn Giang đã lao tới trước mặt hắn, ba cái miệng lớn trên mặt đồng thời mở to hết cỡ.

Mã Mãn Giang không trực tiếp giết hại Hàn Phi, gã muốn lấy được những bí mật từ Hàn Phi, thậm chí gã còn có khả năng nhận thức được chiếc hộp đen được giấu trong cơ thể của hắn.

Hàm răng nhợt nhạt cắn vào cánh tay Hàn Phi ngập đến tận xương, tay trái không còn cầm được tách trà vỡ nát.

Mã Mãn Giang lắc đầu như dã thú, gã muốn bẻ gãy tay Hàn Phi, sau đó cắn chặt tứ chi, rồi chậm rãi tra hỏi.

Gã không quan tâm đến nỗi đau và sự tuyệt vọng của người khác, đây là điều xấu xa nhất của giới hạn con người.

Khi Mã Mãn Giang hoàn toàn bị thu hút bởi cánh tay trái của Hàn Phi, lão Lý đang trốn ở giường tầng trên, đã vồ lấy gã, nắm lấy chiếc ghế gỗ trên mặt đất và đập vào đầu gã.

Mùn cưa bay tứ tung và chiếc ghế gỗ bung ra, nhưng Mã Mãn Giang không hề bị chút thương tổn nào.

Trong trường học này dường như không có thứ gì có thể làm Mã Mãn Giang bị thương, nhưng lão Lý không hề bởi vì gã rất mạnh mà lùi bước, con mắt ông đỏ ngầu, hai tay siết chặt cổ gã: "Cậu mau chạy đi!"

Tóc bạc và máu trộn lẫn vào nhau, lão Lý khàn cả giọng, ông liều mạng vung nắm đấm vào khuôn mặt biến dạng của Mã Mãn Giang, muốn gã buông tay.

"Tự tìm cái chết à? Kỳ thực tôi không muốn giết ông, nhưng là ông luôn tự tìm đến cái chết đấy nhé!" Sắc mặt Mã Mãn Giang bắt đầu biến sắc, cánh tay gã nắm lấy lão Lý lắc mạnh.

Tiếng xương gãy vang lên, cánh tay trái Hàn Phi đã bị đánh gãy, nhưng hắn đã thành công tiếp cận Mã Mãn Giang, lúc này gã không có bất kì phòng bị nào!

Tay phải còn nguyên vẹn lấy từ trong túi áo ra cây kéo tràn đầy hận ý, tất cả hy sinh của Hàn Phi là vì giờ phút này, đều để tạo ra cơ hội này.

Một cơn ớn lạnh đột ngột ập đến, khi Mã Mãn Giang nhìn xuống khuôn mặt trên ngực mình, hắn như nhìn thấy một ác ma đang bò ra từ vực sâu của địa ngục.

Cánh tay trái bị xé nát, trên người bê bết máu, Hàn Phi lúc này mới bất giác mỉm cười.

“Đến lượt mày đi chết rồi!”

Cây kéo sắc bén được tạo thành hoàn toàn từ lòng thù hận dễ dàng xuyên qua da của Mã Mãn Giang, nó trông giống như một lớp da người dày, nhưng lại không chịu nổi một nhát kéo.

Khuôn mặt trên ngực trực tiếp bị đâm thủng, Hàn Phi nắm lấy cây kéo liều mạng trượt xuống.

Nỗi đau đã nhiều năm không được cảm nhận dồn lên não của Mã Mãn Giang, máu đen của nó phun ra trong căn phòng.

Mã Mãn Giang cắn chặt cánh tay trái của Hàn Phi, đôi tay cứng cáp nắm chặt Hàn Phi, nhưng hắn đã tính đến bước tiếp theo.

Chiếc kéo sắc bén đã cắt vào tay trái của hắn, cánh tay đó vốn được dùng để thu hút sự chú ý của Mã Mãn Giang, bây giờ nhiệm vụ của cánh tay đó đã hoàn thành.

Sau mười mấy cái chết liên tiếp, cảm xúc và ký ức của Hàn Phi không ngừng mất đi, lúc này hắn cũng không quan tâm đến nỗi đau.

Sau khi bỏ đi cánh tay trái của mình, Hàn Phi dọc theo da bụng cắt thẳng vào bụng của Mã Mãn Giang!

Ẩn trong cái bụng hôi hám và máu đen chảy ra của Mã Mãn Giang là những khuôn mặt người, những khuôn mặt đó có biểu cảm khác nhau, sau khi nhìn thấy Hàn Phi, chúng điên cuồng cắn xé thân thể của Hàn Phi.

Bị thương khắp người, hắn nghiến răng vung cây kéo tượng trưng cho sự hận thù.

Tiếng gầm đau đớn của Mã Mãn Giang vang vọng cả học viện, thân thể đập mạnh vào ban công, cánh tay rắn chắc luồn thẳng vào bụng.

Máu thịt lăn lộn, khi Mã Mãn Giang nắm lấy chân Hàn Phi, Hàn Phi cũng phát hiện trong bụng Mã Mãn Giang có một đầu người bị bao phủ đầy máu!

Kim Sinh!

Đầu người nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đau khổ, trên người toàn thân dính đầy máu, nhưng Hàn Phi nhìn thoáng qua vẫn nhận ra đối phương.

Ôm chặt lấy cái đầu đó, hai chân của Hàn Phi cũng bị Mã Mãn Giang bắt được, khi hắn bị Mã Mãn Giang kéo lại, hắn cố hết sức đâm cây kéo về phía tim của Mã Mãn Giang, bởi vì con bướm xanh đang ẩn nấp ở đó.

Kể cả có phải mất đi đôi chân, Hàn Phi cũng phải giết chết con bướm đó!

So với cái đầu của Kim Sinh, con bướm xanh càng sợ mình bị thương hơn, nó cẩn thận khống chế Mã Mãn Giang, nhưng đôi cánh của nó vẫn bị cái kéo cắt rách một nửa.

Những hoa văn quái dị trên khắp cơ thể Mã Mãn Giang trong nháy mắt biến mất, con bướm xanh đã hoàn toàn nổi điên, muốn kéo Hàn Phi ra khỏi bụng mình, nhưng Hàn Phi đã hạ quyết tâm, tay mất cũng không sao, chân mất cũng không sao, con bướm trong lồng ngực Mã Mãn Giang lần này phải chết!

Đánh cược với tính mạng của mình, trong lòng Hàn Phi biết rõ, muốn tạo ra cơ hội như này nữa là gần như không thể.

Đây là một cơ hội phải dùng đến mười mấy lần chết mới đổi lại được!

Hai bên sức mạnh hoàn toàn không ngang nhau, vậy mà có thể tàn sát đến mức này, xương chân của Hàn Phi đã gãy, con bướm trong trái tim của Mã Mãn Giang cũng tàn tạ.

Cả hai bên đều nhuộm đỏ ban công, khi Hàn Phi định đâm cây kéo vào tim Mã Mãn Giang lần cuối, thân hình to lớn của gã ngã về phía sau, gã muốn ném Hàn Phi xuống từ tầng hai.

Máu và nước hòa vào gió lạnh, như thể mưa máu.

"Bùm!"

Thân thể ngã xuống đất, xương cốt gần như vỡ vụn, nội tạng cũng đột nhiên đau dữ dội, giữa hai hàm răng Hàn Phi đều chảy ra máu đỏ.

Hắn đang cận kề cái chết, và dường như hắn đang mất dần ý thức ngoại trừ bàn tay phải của mình.

Tình hình của Mã Mãn Giang cũng không khá hơn Hàn Phi bao nhiêu, dạ dày đã tan nát hết rồi, quan trọng nhất là con bướm trong ngực của gã đã bị Hàn Phi đánh trọng thương!

Đôi cánh màu xanh kỳ lạ đầy vết cắt do kéo, nó không thể kiểm soát được Mã Mãn Giang hoàn toàn.

“Chúng ta đi mau!” Lão Lý từ tầng hai dọc theo lưới an toàn leo xuống, nhặt đầu Kim Sinh, muốn cõng Hàn Phi lên.

“Chìa khóa cổng sau của trường học nằm trong túi Mã Mãn Giang.” Hàn Phi lúc này vẫn rất tỉnh táo, kế hoạch của hắn vẫn còn thiếu bước cuối cùng.

Lão Lý từ trong túi Mã Mãn Giang lấy ra chìa khóa cổng sau của trường học, cõng Hàn Phi trên lưng định chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng vô số bóng quỷ đang tiến đến đây.

Mã Mãn Giang bị trọng thương cũng dần dần đứng lên, khuôn mặt hung ác nhất nhìn chằm chằm Hàn Phi: "Chúng mày chạy không thoát đâu!"

Con trai của Mã Mãn Giang ném con chó hoang đang hấp hối xuống đất, rồi cùng bạn chạy ra khỏi ký túc xá.

Ở đằng xa, Lý Tốn đeo kính và Lý Tĩnh Mai đôi mắt được khâu bằng chỉ vàng cũng đi tới cùng với học sinh, sắc mặt ai nấy đều méo mó, trong mắt đều là sự ghê tởm với Hàn Phi và Kim Sinh.

Dường như không có cách nào để trốn thoát.

“Đi sân chơi.” Hàn Phi ở bên cạnh lão Lý nói: “Cố gắng dẫn dụ bọn chúng đi theo.”

Bóng quỷ đang tới gần, lão Lý chỉ có thể nghe theo lời Hàn Phi, vội vàng chạy nhanh về phía sân chơi.

Ra sân chơi không có vật cản chính là tự sát, Mã Mãn Giang từ trên mặt đất đứng lên, gã ôm chặt bụng mình, sai khiến tất cả đám quỷ trong học viện đuổi theo Hàn Phi.

Chỉ vài phút sau, lão Lý cõng Hàn Phi trên lưng đã bị dồn đến đường cùng, họ bị mắc kẹt ở giữa sân chơi.

Sau khi Mã Mãn Giang bị thương nặng, sương mù xám xịt áp chế từ từ tan biến, nhưng sau khi sương mù tan biến, lão Lý nhìn thấy cảnh tượng càng thêm tuyệt vọng.

Hầu như tất cả mọi người trong trường đều đứng về phía đối lập với hắn, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng một cách bệnh hoạn.

"Mã Mãn Giang mới là hung thủ! Mã Mãn Giang đã làm tổn thương cô bé đó!" Lão Lý bất lực hét lên với đám đông xung quanh.

“Pằng!”

Sơ Hạ người đầy vết nứt bị học sinh nào đó đẩy ra khỏi đám đông, Lý Tốn túm tóc chỉ vào Mã Mãn Giang.

Cô bé run lên vì sợ hãi, đối mặt với ba người lớn và cố gắng lùi lại phía sau.

Từng mảnh cơ thể tan nát, trái tim đang đập của cô bé cuối cùng cũng chết đi, trong mắt không còn một tia sáng, cuối cùng cô bé cúi đầu không nói gì.

Con chó hoang Trương Quan Hành kêu rên trên bãi cỏ, lão Lý ngoài 60 tuổi đang cõng Hàn Phi trên lưng, liều mạng đẩy học sinh muốn lại gần, trên người đã xuất hiện rất nhiều vết máu.

Cái kết tưởng chừng đã định, nữ giáo viên bị giết và con chó hoang đang hấp hối, lão Lý chống cự tuyệt vọng, sức lực ngày càng yếu.

Đối mặt với vô số bóng quỷ và tất cả quái vật trong toàn bộ học viện, Hàn Phi yên lặng ôm cái đầu lâu trong tay.

“Bởi vì gặp phải những chuyện này, nên cuối cùng em phải lựa chọn cái chết sao?”

Tuyệt vọng và bất lực, không còn ai trong thế giới này khiến Kim Sinh có thể tin tưởng và dựa vào.

“Mày chết đi hết lần này đến lần khác, cuối cùng không có gì thay đổi cả.” Mã Mãn Giang bị Cánh bướm khống chế đứng ở trong đám người, khuôn mặt tàn tạ tràn đầy hung ác cùng châm chọc: “Trong thế giới này ngoại trừ đám quỷ chúng mày đã chết, sẽ không ai tin tưởng Kim Sinh, nó sẽ không bao giờ thoát khỏi ngôi trường này đâu! Nó sẽ không thể nào rời đi được! Và mày sẽ trở nên giống như nó!"

Những bóng quỷ và quái vật của toàn trường đều tập trung trên sân chơi, không có cách nào để trốn thoát.

"Cho dù sương mù xám xịt không còn, thế giới vẫn phiền muộn tuyệt vọng như vậy, đây chính là lý do mày không muốn mở mắt ra lần nữa sao?”

Hàn Phi nhìn xung quanh, toàn bộ quỷ và quái vật của học viện, bao gồm cả Mã Mãn Giang đều vây quanh hắn và lão Lý: "Hiện tại tao có thể hiểu được nỗi đau của mày, nhưng tao vẫn muốn nói với mày một điều."

Hắn yêu cầu lão Lý đưa chìa khóa cổng sau của trường học vào miệng Kim Sinh, chiếc chìa khóa đã bị mắc kẹt trong lớp vảy máu dày, Kim Sinh hoàn toàn không thể chạm vào.

"Mặc dù thế giới này rất tồi tệ đối với chúng tao, nhưng chúng tao vẫn phải cố gắng thoát ra, bởi vì ngay cả trong thế giới tồi tệ này, vẫn còn rất nhiều, rất nhiều người vẫn sẵn sàng tin tưởng vào chúng tao!"

Tay phải duy nhất có thể cử động được của Hàn Phi nâng đầu lâu của Kim Sinh lên, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng chưa từng có: "Tao có thể chứng minh cho mày xem."

Máu rơi xuống, thần thức tràn vào bảng thuộc tính, Hàn Phi giơ cao đầu lâu của Kim Sinh lên, ngẩng cao đầu, miệng đầy máu khẽ nói ra hai chữ.

“Chiêu hồn!”

Giao diện dính đầy máu, như quỷ môn mở ra hai bên, trong biển máu vô biên, lần lượt xuất hiện những khuôn mặt quỷ cắn từng cái tên một xuất hiện!

Lôi kéo vô số đôi mắt đỏ ngầu, sau khi Hàn Phi thử gợi lên những khuôn mặt quỷ dưới đáy biển máu nhưng không có kết quả, hắn đã viết tên của Hoàng Doanh lên trên khuôn mặt trống rỗng.

Biển máu cuồn cuộn, thế giới của Kim Sinh khẽ rung chuyển, chốc lát sau, một con cá chép màu máu nhảy lên khỏi mặt nước bị mặt quỷ cắn chặt, sau đó thoát ra khỏi quỷ môn.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quỷ đó, du hồn lang thang mà Hàn Phi chiêu đến sẽ ngẫu nhiên xuất hiện trong vòng 100 mét, hắn không thể kiểm soát vị trí của đối phương, ngay cả khi dùng hết toàn bộ ý thức của mình, cũng chỉ là cố gắng giữ đối phương tránh xa mình.

Khi quỷ môn từ từ đóng lại, một bóng người xuất hiện giữa sân chơi và lối vào chính của trường!

Hoàng Doanh đang cầm thứ gì đó ngồi phịch xuống đất, liền nghe thấy Hàn Phi khàn giọng hét lên: "Hoàng Doanh!"

Dùng hết sức lực cuối cùng, Hàn Phi ném đầu Kim Sinh qua đám đông hướng về phía vị trí của Hoàng Doanh.

"Chạy đi! Cầm lấy rồi rời khỏi trường học!"

Hàn Phi thực sự không có lựa chọn nào khác, nhiệm vụ quản lý đang được thực hiện, bảng nhân vật của hắn là một màu xám, hắn không thể thoát khỏi trò chơi, cũng không thể mở ra ô vật phẩm, toàn bộ năng lực chủ động, chỉ có năng lực thiên phú của cùng một người quản lý mới có thể sử dụng.

Hắn vốn muốn dùng kỹ năng chiêu hồn để đánh thức những thứ trong biển máu, nhưng vô dụng, đành phải đánh cược hy vọng cuối cùng của mình vào Hoàng Doanh.

Không có chướng ngại vật nào trong sân chơi, ngay lập tức có thể nhìn thấy vị trí của Hoàng Doanh, khóa cổng trước của trường đã được mở, chìa khóa khóa cổng sau đã bị Hàn Phi nhét vào miệng Kim Sinh, bất kể Hoàng Doanh xuất hiện ở vị trí nào gần cổng trước hoặc cổng sau, đều có thể mở ngay cửa và trốn thoát.

Hàn Phi đã làm tất cả những gì có thể làm, sau đó chỉ có thể phó mặc cho vận may.

Hoàng Doanh bàng hoàng sợ hãi, nhưng anh ấy nghe thấy giọng nói của Hàn Phi và nhìn thấy Hàn Phi lúc này gần như không còn là hình người.

Anh ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào lúc này, theo bản năng mà lựa chọn tin tưởng Hàn Phi.

Đầu lâu của Kim Sinh rơi xuống gần anh ấy, nếu không phải là một bác sĩ, thậm chí anh ấy có thể không đủ can đảm để chạm vào nó.

Đưa tay nắm lấy đầu Kim Sinh, khuôn mặt của Hoàng Doanh sợ hãi không còn chút máu.

Khi anh ấy nhìn lên lần nữa, những con quái vật trên sân chơi vốn chỉ xuất hiện trong ác mộng đang lao về phía mình.

Cho dù Hàn Phi không cần nói nhiều, anh ấy cũng biết phải làm sao bây giờ.

Nắm lấy đầu Kim Sinh, Hoàng Doanh thậm chí không có cơ hội do dự, lao thẳng về phía cổng trước của trường học viện với tốc độ nhanh nhất trong đời.

Bình Luận (0)
Comment