Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229: Gặp Gỡ Trong Làn Sương Máu

Chương 229: Gặp gỡ trong làn sương máu Chương 229: Gặp gỡ trong làn sương máu

Để nhập vai Nhện, Hàn Phi đã nhiều lần đọc cuốn [Ngõ Súc Sinh].

Trong cuốn sách, Nhện có miêu tả đặc biệt về chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ hình mặt lợn rất đặc biệt, nhiều người có thể đã đeo chiếc mặt nạ trong một thời gian dài nên sau đó mới từ người biến thành súc sinh.

Có vẻ như chỉ cần đeo mặt nạ, ngoại trừ đói khát thì sẽ không bị thêm bất kỳ đau đớn gì nữa.

Ban đầu Hàn Phi cảm thấy sau khi đeo mặt nạ lợn thì sẽ không bị đồng loại tấn công, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến hắn nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Muốn trở thành đồ tể nhất định phải đeo mặt nạ lên à?"

Mặt nạ trên đầu bị hư hỏng nặng, đầy vết nứt, căn bản không thể che hết được khuôn mặt.

Cầm mặt nạ trong tay, trong thâm tâm Hàn Phi dường như muốn đeo nó lên, hắn cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy.

Dường như chiếc mặt nạ trong tay có thể lôi kéo con quái vật ở sâu trong nội tâm hắn ra và dẫn dắt thú tính của hắn.

Dường như có một giọng nói trong đại não không ngừng thúc giục hắn, chỉ cần hắn đeo chiếc mặt nạ này lên là có thể thực sự trở thành một thành viên của Ngõ Súc Sinh, sẽ không còn bị nhằm vào, những con quái vật mặt lợn khác sẽ không coi là mục tiêu hàng đầu của chúng nữa.

Chiếc mặt nạ này như là bằng chứng giúp phân biệt con mồi với thợ săn.

Hô hấp trở nên nặng nhọc, Hàn Phi từ từ đưa mặt nạ đến gần mặt, cuối cùng mặt nạ dừng lại cách chóp mũi một cm.

“Dường như mình có thể chống lại được giọng nói cám dỗ trong chiếc mặt nạ này.” Sau khi kỹ năng diễn xuất được nâng cấp lên bậc thầy, trong đầu Hàn Phi như có một công tắc có thể điều khiển được cảm xúc, hắn để tất cả ký ức và cảm xúc của mình vào sâu trong tâm trí, trở thành một người gần như hoàn toàn trống rỗng, hắn có thể dập tắt ham muốn của mình trong một thời gian ngắn.

Chiếc mặt nạ lợn bị hư hỏng nghiêm trọng muốn đánh thức dã thú trong lòng Hàn Phi nhưng nội tâm hắn lại trống rỗng, có lẽ chỉ có một chiếc mặt nạ lợn hoàn mỹ mới có thể dụ dỗ được những gì sâu thẳm trong lòng hắn.

Nhưng thứ đó có lẽ không phải là quái thú, khả năng cao nó là một con quỷ mà chưa ai từng thấy bao giờ.

“Sau này mình có thể cần đến thứ này, nhưng không phải bây giờ.” Hàn Phi thu lại mặt nạ, hắn liếc nhìn thi thể không trọn vẹn trên mặt đất, theo vết máu trên mặt đất, lặng lẽ đi theo con quái vật mặt lợn kia.

Khi đi ngang qua cỗ thi thể, trong đầu Hàn Phi lần thứ ba vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Đánh giá 3: Trong truyện cổ tích từng có một câu nói như này, hãy để tà ác diệt vong tà ác, người lương thiện không nên nhúng tay vào."

Hàn Phi không biết đánh giá này là tốt hay xấu, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là làm sao giết chết được con quái vật mặt lợn một mắt.

Chỉ hai đêm sau khi vào Ngõ Súc Sinh, hiện tại Hàn Phi căn bản đã thích ứng với nơi này, cho dù không chỗ nào là không có mùi thi thể hay mùi máu tanh thoảng qua, đều không thể ảnh hưởng đến hắn.

Ở nơi không khí vẩn đục và bẩn thỉu này, Hàn Phi vẫn có thể duy trì ý thức và sự tỉnh táo của mình, hắn không đeo mặt nạ, đơn giản chỉ cần buộc mình phải làm quen với nơi này.

Vết thương trên chân của Hàn Phi chưa bình phục, chạy không được, con quái vật mặt lợn do bất cẩn đã bị thương, hành động cũng không nhanh.

Hai người này giữ khoảng cách an toàn, cứ như vậy di chuyển ở trong ngõ.

Sau khi cơ thể bị thương, con quái vật mặt lợn một mắt vẫn không dừng lại, dường như nó nhận ra rằng nó ngày càng yếu đi, nên nhất định phải tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã.

Mục tiêu của nó rất rõ ràng, nó vẫn luôn di chuyển về phía bắc của Ngõ Súc Sinh.

Hàn Phi lặng lẽ đi theo, thật bất ngờ, người giấy màu máu cũng cảm nhận được vị trí của Từ Cầm ở phía bắc, hắn vừa vặn tiện đường.

"Tại sao tất cả đều đi về phía bắc? Ở đó có gì vậy nhỉ?"

Trong hiện thực, nhà máy chế biến thịt nằm ở ngoại ô phía bắc của Tân Hỗ, bệnh viện liên kết của nhà máy thịt cũng ở chếch về phía bắc.

Di chuyển về phía bắc, ngày càng có nhiều xác chết chất đống trong góc hẻm, bên cạnh những xác chết còn có những đồ vật bị nguyền rủa đã bị đập vỡ.

Dao trong Ngõ Súc Sinh dường như có thể tự cường hóa bản thân bằng cách đập vỡ những đồ vật bị nguyền rủa khác.

Mùi máu tanh trong không khí càng lúc càng nồng nặc, gần như sắp hóa thành một làn sương mù màu đỏ thẫm.

Mỗi một lần Hàn Phi hô hấp đều cảm thấy làn sương đỏ ngầu xộc vào khoang mũi, trong phổi cũng có mùi tanh tưởi.

"Trước đó mình vẫn luôn ở bên ngoài Ngõ Súc Sinh thôi à?"

Không có ai đuổi theo, Hàn Phi phát huy trí nhớ của mình đến cực hạn, không chỉ nhớ rõ từng con đường, còn nhớ rõ tất cả những nơi có thể ẩn náu và những góc chết có thể che khuất tầm nhìn trên đường.

"Con quái vật đó muốn đi đâu vậy?"

Hàn Phi không rõ con quái vật sẽ đi đâu, nhưng hắn thấy phản ứng của người giấy màu máu càng lúc càng mạnh, khuôn mặt giống hệt khuôn mặt của Từ Cầm hiện lên một biểu cảm diễm lệ khiếp người, người giấy đang cười.

Tiếp tục đi về phía sâu trong ngõ, cuối cùng mùi máu cũng biến thành làn sương máu.

Hàn Phi nhìn con ngõ phủ đầy sương mù trước mặt, hắn nhớ lại màn sương mù xám xịt mà mình từng thấy trong thời gian làm nhiệm vụ người quản lý ở trường Học viện tư thục Ích Dân, một bên là tập hợp của rất nhiều cảm xúc tiêu cực, một bên là tập hợp của sát khí và máu.

Tiếng bước chân trong con ngõ nhỏ dần dần nhiều lên, mật độ quái vật ở bên trong lớn hơn nhiều so với bên ngoài.

Hàn Phi cũng có ý định thoái lui trước, nhưng phản ứng của người giấy màu máu quá mạnh, chắc hẳn Từ Cầm ở một nơi không xa ngay phía trước.

Đi theo quái vật mặt lợn một mắt di chuyển trong ngõ, sau khi đi qua một bức tường nhuốm máu, có một sự việc đã phát sinh!

Con quái vật mặt lợn một mắt cao gần ba mét đột nhiên dừng lại, như cảm nhận được nguy hiểm, nó bỗng nhiên đặt con dao chặt xương trước mặt, nhãn cầu duy nhất còn sót lại đang nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trong làn sương máu.

Lúc đầu Hàn Phi chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khi tiến lại gần thì nghe rõ ràng tiếng nhai nuốt một cách điên cuồng.

Kẻ phát ra âm thanh không giấu giếm chuyện đó, như thể hoàn toàn bị cơn đói chi phối, trong tâm trí chỉ còn lại ăn và nuốt.

Nghe được âm thanh này, nụ cười trên mặt người giấy màu máu càng thêm rạng rỡ, nếu không phải Hàn Phi nắm lấy, có lẽ nó đã tự mình chạy ra rồi.

Con trăn khổng lồ màu đen sau lưng Hàn Phi cũng vặn vẹo người muốn bò lên phía trước, nhưng nó lại sợ quái vật mặt lợn, trong lòng cảm thấy rất rối.

Giữ lại thân thể của con trăn khổng lồ màu đen, tay phải Hàn Phi cầm con dao chặt xương, hắn cảm thấy cơ hội chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đến rồi.

Con quái vật mặt lợn bị thương hét lên một tiếng cảnh báo, nó vung dao chặt xương trong tay, con mắt màu đỏ tươi còn lại của nó không ngừng đập trong hốc mắt.

Khi con quái vật mặt lợn gầm lên, tiếng nhai ở sâu trong con ngõ đột ngột dừng lại, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Một lúc sau, làn sương máu bị khuấy động, năm ngón tay mảnh khảnh tái nhợt chìa ra một con dao từ trong làn sương máu.

Tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ bê bết máu, đeo chiếc mặt nạ mặt lợn chỉ có một nửa xuất hiện trong Ngõ Súc Sinh.

Liếm vết máu trên khóe môi, ánh mắt dưới mặt nạ nhìn qua chỗ con quái vật mặt lợn, sau khi nhìn thấy Hàn Phi, đôi môi còn đỏ hơn cả làn sương máu nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment