Trong số tất cả những người mà Hàn Phi đã tiếp xúc, Nhện là người phức tạp nhất, chín nhân cách đan xen với nhau, thậm chí đôi khi chính ông cũng không nhìn rõ được trái tim của mình.
Dòng chảy máu thịt xuyên qua, nguyền rủa trên người Hàn Phi nhất thời bị dập tắt, vết thương trên da cũng bắt đầu lành lại.
Sức lực từ từ khôi phục, nhưng cảm giác đau đớn không những không suy yếu mà còn tiếp tục tăng lên.
Quan sát kỹ các vết thương, Hàn Phi phát hiện trên mỗi vết thương có hai nguyền rủa khác nhau.
Nhện không hề biết làm thế nào để xóa bỏ nguyền rủa của Cánh bướm, ông chỉ thi triển nguyền rủa máu thịt sâu hơn với thiện ý trong tim mình, từ đó chống lại Cánh bướm.
Tội lỗi và sát nghiệp tích tụ trong toàn bộ Ngõ Súc Sinh đều do một mình Nhện gánh vác, lúc này ông chỉ là đắp một phần nhỏ lên vết thương của Hàn Phi.
Đau đến chết đi sống lại, Hàn Phi lăn lộn trong dòng nước máu.
Thấy Hàn Phi đã có sức sống như vậy, Nhện không quản hắn nữa, mà nhìn về phía bác sĩ và độc giả.
Tia máu màu đen trong tim ông đã được xóa bỏ, nhưng hoa văn kỳ dị như cánh bướm làm thế nào cũng không thể xóa bỏ, như thể đã dung hòa làm một với trái tim thiện ý.
Lúc này, trái tim đã được cắm vào trong lồng ngực của Nhện, nhưng Nhện không dám thoải mái sử dụng sức mạnh của trái tim đó, ông dường như sợ hãi hình bướm bao phủ khắp cơ thể của mình.
Lồng ngực nứt nẻ dần hồi phục, Nhện trong máu thịt của vô số quái vật mặt lợn hoàn thành tái sinh, thân thể từ từ trở lại bình thường, mỗi một động tác của ông đều kéo theo thế giới bẩn thỉu này.
Các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn, Nhện đứng trên đống đổ nát của nhà đồ tể, bị bao quanh bởi ba hình bóng đáng sợ.
Với tư cách là người quản lý, ông đại diện cho giới hạn trên của Ngõ Súc Sinh, cho dù hiện tại ông đang ở trong tình trạng thê thảm như vậy, cũng không ai có thể một mình đánh bại ông ở đây.
Nhưng nếu ba người này vây quanh hợp lực tấn công, thì tình hình lại hoàn toàn khác.
Vì vậy cuối cùng ai thắng ai thua, không phải do Nhện quyết định, mà lại là do Từ Cầm, người đang mất kiểm soát.
Nếu Từ Cầm cạnh tranh với độc giả và bác sĩ vì trái tim của Nhện và muốn trở thành người quản lý tiếp theo của Ngõ Súc Sinh, tình hình của Nhện sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng nếu Từ Cầm từ bỏ Nhện và tấn công bất kỳ ai trong số độc giả và bác sĩ, vậy thì cục diện sẽ lại hoàn toàn khác.
Nhân cách độc giả và bác sĩ cũng nhận thức được điều này, khi nhân cách độc giả quay đầu nhìn về phía Từ Cầm, thì người phụ nữ điên cuồng có chung nguồn gốc của nguyền rủa đã lao về phía cô ta.
Không có bất kì lý do nguyên nhân nào, nhân cách độc giả hoàn toàn không thể hiểu được Từ Cầm vì sao lại công kích mình, cô ta chỉ để ý thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay mình, như thể đã nhìn thấy Hàn Phi vụn nát bên trong cuốn sách.
Ngay khi Từ Cầm và nhân cách độc giả nổ ra xung đột, Nhện cấu thành từ máu thịt đã ra tay với bác sĩ.
Tất cả các mạch máu ẩn trong đống đổ nát, tất cả các xác chết và vết máu trên mặt đất, tất cả đều tuân theo mệnh lệnh của Nhện.
Bác sĩ chỉ ghép cơ thể của gã thành hình dạng của Nhện, chỉ sử dụng tia máu màu đen để bắt chước khả năng của Nhện, mà Nhện thật sự khinh thường điều này, mạng của Nhện chính là thế giới này.
Chỉ cần tiến vào Ngõ Súc Sinh, thì không ai có thể trốn thoát, ngay cả con bướm kia cũng không được.
Mọi thứ đang trào dâng, tất cả những thứ trước mắt đều hạn chế, cản trở bác sĩ.
Nhện thậm chí còn không đến gần, cơ thể của bác sĩ đã xuất hiện vô số các vết thương.
Để dung hợp trái tim thiện ý của Nhện, chính bác sĩ cũng bị trọng thương, ngực và bụng cũng bị dao tái sinh rạch ra, một cái chân cũng bị Hàn Phi chém đứt lìa.
Đơn độc đối mặt với Nhện, bác sĩ không có bất kì cơ hội thắng nào.
Hắn nhìn sang nhân sách độc giả, tình huống đối phương cũng không lạc quan là mấy, Từ Cầm đang mất kiểm soát giống như một nguồn nguyền rủa di động, máu hiến tế của mười ba con dao ăn đã mở ra một cánh cửa kinh dị không thể tưởng tượng nổi.
Cả hai mặt trận đều bị trấn áp, đám người bên ngoài bị bác sĩ mua chuộc biết tình hình không ổn, từng người từng người một trốn khỏi nhà đồ tể.
Máu thịt hội tụ trên người Nhện ngày càng nhiều, mạch máu dày kết nối ông với đống đổ nát dưới chân, máu chảy qua Ngõ Súc Sinh nhấn chìm hy vọng cuối cùng của bác sĩ.
Những cái chân hung hãn và sắc bén của gã đã bị một đôi tay đang rỉ máu nắm chặt, thân hình to lớn của gã như rơi vào vũng lầy, càng vùng vẫy thì càng rơi xuống sâu.
Bác sĩ là oán niệm cỡ lớn vô cùng hiếm gặp, nhưng gã căn bản không phải là đối thủ của Nhện trong Ngõ Súc Sinh, tất cả mọi thứ xung quanh dệt thành một cái mạng khổng lồ, cuối cùng nhốt gã vào bên trong.
Hàn Phi cũng đã thực sự chứng kiến sự đáng sợ của người quản lý, mỗi người quản lý đều có thiên phú quản lý của riêng mình, thiên phú của Nhện là mạng, đem mọi thứ nhìn thấy, mọi thứ sở hữu, dệt thành một cái mạng vô hình, ông có quyền kiểm soát tuyệt đối với Ngõ Súc Sinh, mỗi cành cây ngọn cỏ nào ở đây đều nhiễm máu thịt của ông.
Không gào thét ầm ĩ, không cuồng loạn, Nhện giết người bằng một sự dịu dàng và yên tĩnh độc nhất vô nhị.
"Chẳng trách những người trong tòa nhà chết chóc không dám tới đây, trước khi việc ý thức của Nhện sụp đổ và tiêu tan, bọn chúng tiến vào đây chẳng khác nào tự tìm cái chết." Hàn Phi rất ngưỡng mộ khả năng của đối phương, so với thiên phú triệu hồi Hoàng Doanh của mình, rõ ràng là đối phương mạnh hơn rất nhiều, ít nhất giai đoạn này là như vậy.
Những cái chân sau lưng bác sĩ bị loại bỏ, gã vẫn như cũ giãy giụa trong nước máu, Nhện lặng lẽ nhìn đối phương, trong mắt không có chút thương xót nào, không có khoái cảm báo thù, cũng không có chút hưng phấn nào hết, dường như kết cục này ông đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.
Trong tiếng gầm rú và gào thét không cam chịu của bác sĩ, cơ thể gã dần dần bị kéo đến chỗ sâu của nước máu, vị trí ban đầu của gã chỉ còn lại chiếc mặt nạ có đánh số.
Ngoài bác sĩ ra, nước máu còn trào dâng vào căn phòng của nhân cách độc giả, làm tan chảy cơ thể của những nhân cách khác.
Ánh mắt của Nhện quét qua các mặt nạ, cuối cùng ông hướng đến nhân cách độc giả, người vẫn đang chiến đấu sống còn với Từ Cầm.
Biểu cảm lúc này của ông rất kì quái, giống như cô đơn, nhưng cũng dường như không thể hiểu được.
Trong thế giới ban đầu của Nhện, nhân cách độc giả là người bạn duy nhất của mình, lắng nghe nhau và cộng hưởng tâm hồn.
Nhưng không biết nhân cách độc giả bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Nhện dần dần cũng nhận thức được, thứ mà mình có không phải là bạn, mà chỉ là bệnh tật mà thôi.
Ông bắt đầu dùng thuốc, được can thiệp và điều trị tâm lý, điều chỉnh lại công việc và nghỉ ngơi, đồng thời muốn tạm biệt mọi người vào một thời điểm nào đó.
Nhưng sự can thiệp của Cánh bướm cuối cùng đã phá hỏng mọi thứ, Nhện tuy rằng không giết người trong hiện thực, càng không hề vi phạm pháp luật, nhưng ông biết toàn thân mình đầy máu tươi, ông tự tay giết chết tám nhân cách của chính mình.
Người khác rất khó để hiểu Nhện, cho dù là bác sĩ tâm lý của ông thì cũng không thể đi vào nội tâm của ông được, ông vẫn luôn cô độc.
Sau khi nhân cách độc giả nhìn thấy bác sĩ đã biến mất, cô ta biết tất cả đã kết thúc rồi, có giãy giụa nữa cũng chỉ là lãng phí sức lực mà thôi.
“Nhện, vận may của anh vẫn luôn tốt như vậy, có điều anh thực sự định ở Ngõ Súc Sinh cả đời à?”
Sau khi tránh được nguyền rủa của Từ Cầm, nhân cách độc giả hai tay nắm chặt cuốn sách không có bìa, sau đó cô ta xé cuốn sách ra và ném nó lên trên.
Vài trang đầu của cuốn sách vẽ Hàn Phi, trên mỗi trang sau lại vẽ một con đường chết của Nhện, mỗi con đường chết đều là một nguyền rủa độc ác!
"Anh có một đôi mắt nhìn thấy chân tướng sự thật, vậy nên tôi mới cho anh thấy tất cả, chúng ta rõ ràng có thể là đối tác của nhau, nhưng anh và tôi chiến đấu từ hiện thực đến sâu thẳm ý thức. Tất cả những gì anh làm chỉ là vì chút nhân tính cuối cùng đó sao?"
Tất cả những nguyền rủa trong cuốn sách được kích hoạt, hoa văn trên mặt nhân cách độc giả bắt đầu lan rộng, như thể muốn kích nổ cơ thể này.
Khi máu thịt tụ lại, đường nét trên khuôn mặt Nhện càng ngày càng rõ ràng, ông hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào nhân cách độc giả một lúc lâu, đặt một câu hỏi chôn chặt trong lòng.
“Lần đầu tiên cô xuất hiện trong sâu thẳm ý thức của tôi, rốt cuộc là độc giả? Hay là Cánh bướm?”
Nhân cách độc giả cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi của Nhện, tàn hồn của cô ta nổ tung, kích nổ tất cả những nguyền rủa trong sách.
Trong màn sương máu rộng lớn, một nửa đôi cánh của con bướm xanh lao về phía tim Nhện với tốc độ đáng kinh ngạc.
Nhân cách độc giả muốn chuyển một nửa hoa văn còn lại trên cơ thể mình vào trái tim của Nhện!
“Thực ra trong lòng tôi đã có đáp án.” Nhện hiện tại đã khôi phục lý trí, nhưng khi ông nhìn thấy Cánh bướm bay đến đã làm ra một chuyện mà người ta cho là vô cùng điên rồ, ông rạch máu thịt đã lành lặn của mình ra, lấy ra nửa trái tim thiện ý.
Ông như đang được chiêm ngưỡng viên ngọc bích đẹp nhất trên thế giới, nhìn hoa văn trên trái tim của mình.
“Độc giả ban đầu chính là cô, đáng tiếc sau đó chúng ta đều đã trở thành những kẻ điên.”
Tự lẩm bẩm một mình, cho đến khi con bướm xanh bay đến trước mặt, Nhện mới ngẩng đầu lên.
Ông bóp chặt trái tim mình bằng một lực bất ngờ, dùng tay bóp nát trái tim mình trước khi con bướm xanh chạm vào nó!
Hoa văn cánh bướm còn lưu lại trong máu thịt khô khốc, thiện ý và nhân tính còn lưu lại trong nửa trái tim đó được Nhện chuyển toàn bộ đến cơ thể của Từ Cầm.
Tầng tầng lớp lớp nguyền rủa bị xuyên qua, Từ Cầm vốn đang mất kiểm soát khi được bao bọc bởi thiện ý đó, biểu cảm trở nên hung dữ đau khổ, ánh mắt cô ấy không ngừng phát sinh thay đổi, dường như nội tâm đang đấu tranh dữ dội.
Sau khi đem thiện ý như một món quà tặng cho Từ Cầm, Nhện đã sử dụng sức mạnh cuối cùng của mình để cô đặc tất cả máu mà nó có thể kiểm soát thành một cơn sóng lớn, tát nó dữ dội vào đống đổ nát của nhà đồ tể.
Trên bầu trời nổi lên một trận mưa máu, một nửa cánh bướm bị nghiền nát, hầu hết nguyền rủa kinh khủng của Từ Cầm đều bị rửa sạch.
Nhện vẫn đứng ở trung tâm của tòa nhà như cũ, nhưng giờ đây trong thế giới của ông sẽ không còn nhà đồ tể nữa.
"Tôi đã tìm kiếm và suy nghĩ một mình, nhưng sau đó tôi bị mắc kẹt trong thế giới mà tôi nhìn thấy, tôi bị trói bởi mạng nhện do tôi dệt, may mắn thay, cậu đã xé một kẽ hở cho tôi.” Nhện vớt Hàn Phi từ trong bể máu ra, ông nhìn Hàn Phi nhếch nhác, nhìn nhân tính đang tỏa ra từ người Hàn Phi, trong mắt lại mang theo sự ngưỡng mộ không che giấu được: "Làm sao để sống sót trong tuyệt vọng, cậu đã cho tôi một đáp án mới."
Đưa Hàn Phi đến bên cạnh Từ Cầm, cơ thể Nhện bắt đầu trở nên xám xịt gầy ốm.
Hai tay ông đưa vào bể máu, một lúc sau, lòng bàn tay ông có thêm một vài mảnh vụn của trái tim.
Mảnh tim ở tay trái đã mục nát và bốc mùi, còn mảnh tim ở tay phải thì rỉ máu đỏ tươi.