Phúc bất trùng lai; họa vô đơn chí.
Hàn Phi không thắp sáng được điện thờ, đang trong trạng thái yếu ớt, sức khỏe chỉ còn một chút, nếu bị xây xát thì sẽ chết.
Trong hoàn cảnh cực đoan như vậy, tiếng ca lại đột nhiên xuất hiện, dường như đã phát hiện ra Hàn Phi, giống như giòi bọ vây quanh, không thể đuổi đi.
"Điện thờ quả nhiên không thể tùy tiện động vào, cơ thể mình chắc là đã nhiễm phải khí tức của một thứ tồn tại không thể nói nào đó." Hàn Phi nhớ tới ánh mắt kinh hãi trong điện thờ, hắn cười khổ: "Cái trò chơi chết tiệt này, tại sao level 12 lại có thể kích hoạt cái thứ của level 30?"
Phố Ích Dân dường như đã bước vào mùa đông lạnh giá trong tích tắc, ngay cả gió xung quanh cũng ẩn chứa bầu không khí lạnh lẽo.
Tiền giấy không biết từ đâu bay lơ lửng trên không trung, từ khi tiếng ca bắt đầu, cả con phố bắt đầu trở nên kỳ dị.
Được Huỳnh Long cõng trên vai, Hàn Phi nhất thời quay đầu nhìn lại.
Hắn có chết cũng phải chết cho rõ ràng, xem xem tiếng ca rốt cuộc là cái thứ gì.
Đường phố sau lưng hắn như một vùng chết, ngoại trừ tiếng ca, không có một tiếng động nào khác.
Tiếng ca ngày càng gần, nhưng không thấy có thứ gì đáng sợ cả.
Bởi vì không thấy được, Hàn Phi càng thêm hoảng sợ.
Đây không phải là vấn đề sợ hay không, khi đối mặt với tiếng ca, trốn đã là bản năng của linh hồn và thể xác.
“Mục tiêu của nó là tôi, Huỳnh Long, anh đưa tôi đến công ty bảo vệ!” Hàn Phi vắt óc suy nghĩ không ra cách gì tốt, giờ chỉ có thể hy sinh thân mình để giúp những người hàng xóm khác rời đi.
Huỳnh Long không nói gì, dường như anh ta chưa bao giờ tính đến chuyện bỏ lại Hàn Phi, vì vậy anh ta giả vờ như không nghe thấy lời nói của Hàn Phi.
“Tôi có biện pháp riêng để bảo vệ tính mạng của mình, nếu đi theo tôi, mọi người đều sẽ hồn phi phách tán.” Hàn Phi nói rất nghiêm túc: “Chúng ta đã dọn sạch công ty bảo vệ và tìm ra mối liên hệ giữa công ty bảo vệ và tòa nhà chết chóc, nếu toà nhà chết chóc biết là chúng ta phá hủy công ty bảo vệ, nhất định sẽ càng thù địch với chúng ta. Lúc này nếu chúng ta dẫn dụ tiếng ca vào công ty bảo vệ, khả năng cao là tòa nhà chết chóc sẽ nghĩ rằng chính tiếng ca đã hủy hoại mọi thứ, nó đã giết chết hơn 100 người trong toàn bộ công ty, lấy đi tấm da người của Cánh bướm."
Khi tính mạng bị đe dọa, Hàn Phi vẫn bình tĩnh, bản thân mình sống không yên ổn, cũng tuyệt đối không để cho kẻ thù được yên ổn.
Bị tiếng ca đuổi theo rất nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm lại ẩn chứa cơ hội, Hàn Phi tinh mắt đã nắm bắt được điều này.
"Dù sao chết cũng không có đối chứng, bất kể kết quả cuối cùng của tôi như thế nào, tiếng ca sẽ thay tôi gánh tội này."
Giọng nói Hàn Phi mang theo một sự tàn nhẫn, tuy rằng hắn hiện tại là nhân vật bị truy đuổi, nhưng điều này cũng không mảy may ngăn cản được hắn nhắm vào tiếng ca.
Huỳnh Long rất nghe lời chạy về phía công ty bảo vệ, nhưng hai tay vẫn giữ chặt Hàn Phi, dường như lo lắng rằng Hàn Phi có kế hoạch khác.
Máu chảy ra từ con mắt duy nhất, Huỳnh Long đã chạy với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tiếng ca.
Anh ta cảm thấy rất bất lực, trước mặt thứ tồn tại không thể nói được kia, chạy trốn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Chạy điên cuồng suốt một quãng đường, khi cảm thấy tiếng ca đã đuổi đến sau lưng, Huỳnh Long cuối cùng cũng bước vào công ty bảo vệ với Hàn Phi trên lưng.
Anh ta không biết phải làm gì tiếp theo, vì vậy chỉ có thể cách càng xa càng tốt.
Trên thực tế lúc này anh ta cũng đã hiểu ra, tiếng ca đã ghi nhớ kĩ khí tức của Hàn Phi, bọn họ căn bản không thể chạy thoát.
Nếu tiếng ca nỗ lực hết sức, bọn họ căn bản không thể chạy xa như vậy.
"Huỳnh Long, anh cầm đàn tế, đưa mọi người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà này, 0 giờ nửa đêm ngày mai quay lại đây tìm tôi!"
Tình hình nguy cấp, Hàn Phi không nói nhiều, chỉ nắm lấy vai Huỳnh Long lặp lại ba chữ: "Hãy tin tôi."
Có lẽ là do tấm vải đen của điện thờ bị vén lên, tiếng ca đã chú ý đến Hàn Phi, nếu ở cùng nhau thì tất cả đều sẽ chết.
Giải pháp tốt nhất lúc này là từ bỏ Hàn Phi, để người những khác rời đi.
Vào thời khắc sinh tử, không ai dễ dàng đưa ra quyết định từ bỏ mạng sống của mình, nhưng Hàn Phi là một ngoại lệ, đôi mắt cương nghị và giọng điệu không thể chối cãi của hắn dường như thể hiện một điều - so với cuộc sống của mình, hắn hy vọng rằng những người hàng xóm và đồng nghiệp của mình có thể được sống.
Rất nhiều đạo lý, Huỳnh Long và những oán niệm trong đàn tế không phải là không hiểu, chỉ là đã từng bị tuyệt vọng làm tổn thương sâu sắc, bọn họ rơi vào ý thức điên cuồng đã không còn tin tưởng mọi thứ.
Còn hiện tại, Hàn Phi đang dùng những hành động thiết thực để giúp họ nhặt lại những "thứ" đã bị bỏ đi từ lâu.
Tất cả những hành động của Hàn Phi, "người" trong tế đàn đều đang theo dõi, trong suốt quá trình, Hàn Phi không hề do dự hay đấu tranh, hắn hoàn toàn chân thành.
Tiếng ca đã sắp đến gần, Hàn Phi ra hiệu cho Huỳnh Long buông tay.
Sau nhiều lần cố gắng, Huỳnh Long cuối cùng cũng đặt Hàn Phi xuống.
"0 giờ đêm ngày mai, nhớ quay lại! Nếu tôi vẫn còn sống, đến lúc đó sẽ xuất hiện!"
Sau câu dặn dò cuối cùng, tiếng ca cũng đã bay vào đến công ty bảo vệ.
Huỳnh Long và Lý Họa đã đập vỡ cửa sổ phía sau của công ty, khi họ đang chuẩn bị, đàn tế đột nhiên bị bật tung, một con côn trùng độc ác đáng sợ bò ra.
Nó không quá thông minh, không hiểu tại sao tất cả mọi người đều muốn chạy, khi tất cả mọi người đều rời đi, nó lại ngu ngốc chạy về phía Hàn Phi.
Hàn Phi không thể giải thích với một con côn trùng, nhưng thành thật mà nói, hắn đã rất xúc động khi nhìn thấy Đại Nghiệt tự mình chạy tới.
"Chẳng trách nhiều người thích nuôi dưỡng thú cưng như vậy, thực sự rất dễ chịu."
Để có đủ thời gian cho những người hàng xóm, Hàn Phi nắm lấy Đại Nghiệt đi vào thang máy, ấn nút dẫn lên tầng hai.
Hắn cũng không biết có thể đến kịp hay không, chủ yếu là vì không có cầu thang nào khác trong công ty bảo vệ.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khi cửa vừa đóng lại hoàn toàn, trước cửa công ty bảo vệ có thứ gì đó mơ hồ xuất hiện, như thể đó là một người.
Nhìn thấy con số của thang máy không ngừng tăng lên, trái tim Hàn Phi cũng đập thình thịch, lúc này chỉ còn lại có hắn và Đại Nghiệt.
Khi con số trên màn hình chuyển thành hai, tiếng ca trong buồng thang máy kín đáo đột ngột tăng lớn, như thể có thứ gì đó nắm chặt lấy đáy thang máy.
Các con số màu đỏ trên màn hình bắt đầu nhấp nháy, sau đó được con số hóa thành một khuôn mặt người.
Thang máy lúc này cũng dừng lại, Hàn Phi không nghĩ nhiều, trực tiếp chạy ra ngoài cùng Đại Nghiệt.
Tiếng ca đi theo như hình với bóng, Hàn Phi sắc mặt méo xệch, môi thâm đen, nhìn chằm chằm Đại Nghiệt: "Tìm một nơi gần đây trốn đi, tuyệt đối đừng để bị phát hiện! Tạm thời đừng tới tìm tao!"
Nói xong, hắn ném Đại Nghiệt từ cửa sổ lầu hai, sau đó liền chạy về phía đối diện.
Tiếng ca đã bắt đầu vang lên trong tâm trí Hàn Phi, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của tiếng ca, nhưng tiếng ca dường như đã thấm vào trong cơ thể hắn.
Chạy như điên trên hành lang, cho đến cuối cùng, Hàn Phi dựa vào một cánh cửa bên cạnh, lưng đầy mồ hôi lạnh.
Đã không còn đường có thể chạy nữa rồi!
Thang máy hắn từng đi phát ra tiếng động kỳ quái, cửa thang máy tự đóng mở, chảy rất nhiều máu.
Cũng không biết qua bao lâu, có thể là vài giây, hoặc chỉ là chớp mắt, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong lối đi hành lang!
Không hề do dự, Hàn Phi biết tiếng ca dường như có thể sẽ trì hoãn thời gian thoát khỏi trò chơi của hắn, vì vậy hắn quyết định chọn cách thoát khỏi trò chơi trước khi đối phương đến gần.
Máu đỏ bao phủ thế giới, toàn bộ thành phố bị đóng băng, nhưng có thứ gì đó vẫn đang di chuyển trên hành lang trước mặt Hàn Phi!