Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331: Đạt Được Sự Công Nhận Của Các Chủ Sở Hữu Trong Cư Xá

Chương 331: Đạt được sự công nhận của các chủ sở hữu trong cư xá Chương 331: Đạt được sự công nhận của các chủ sở hữu trong cư xá

"Cửa hành lang của tòa nhà số 1 đã được mở ra, sương mù đen kịt bay vào trong tòa nhà, tiếng ca cũng có thể ập tới. Tiếp theo mình phải tìm cách đi đến các tòa nhà khác, đi tìm Phong Tử Du. Nhưng trước đó, mình phải có được nghề nghiệp ẩn bảo vệ trong tòa nhà chết chóc rồi mới tính tiếp."

Trong thế giới tầng sâu, mỗi một bước đi đều phải hết sức thận trọng, Hàn Phi tính sẽ ở đủ ba tiếng trong tòa nhà số 1 trước, rồi mới rời khỏi đây.

“Trang Văn chắc là đã đi tìm Cánh bướm, hy vọng cô ta được như ý.” Hàn Phi thử đóng lại cửa hành lang, đáng tiếc khóa cửa đã bị phá hỏng, cho dù có đóng lại thì sương mù bên ngoài vẫn sẽ tiếp tục xâm nhập vào.

Khi Hàn Phi mò tới cửa hành lang, một cánh tay đen kịt đột nhiên xuất hiện từ trong sương mù, hắn vội vàng thủ dao tái sinh trước mặt, nhưng còn chưa kịp ra tay thì cánh tay đã bị vô số tia máu đỏ ngầu quấn lấy, sau đó đột nhiên bị xé nát.

Thu thập tia máu, váy đỏ dừng ở hành lang tầng 1, cô ấy cẩn thận nhìn chằm chằm Hàn Phi, rõ ràng là một người nhỏ bé yếu đuối như vậy, làm sao lại dám xen vào giữa oán niệm cỡ lớn và quỷ nhảy lầu.

“Đa tạ.” Hàn Phi tỉnh táo lại, hắn cất dao tái sinh đi, rồi đi tới bên cạnh váy đỏ: “Xin lỗi, tôi phải hỏi cô một câu nữa, chắc là cô đồng ý cho tôi làm nhân viên bảo vệ ở đây chứ?"

Không có lý do gì để từ chối, váy đỏ gật gật đầu.

"Có thể giúp tôi thuyết phục những người khác không? Tôi muốn ở lại đây, để nhiều người hơn nữa tìm lại chính mình. Tôi biết mình rất yếu, cũng không có năng lực đặc biệt gì, nhiều khi còn không cứu được chính mình nữa." Hàn Phi cười khổ nói: "Tôi thậm chí còn không biết mình sẽ chết lúc nào, nhưng tôi vẫn muốn nói với nhiều người hơn nữa rằng, trong thế giới chỉ có bóng tối này, vẫn còn có người đang kiên trì như tôi."

Mỗi câu nói của Hàn Phi đều nói đúng tâm khảm của váy đỏ, cô ấy cũng đã từng nghĩ như vậy.

Váy đỏ tung bay, ảnh hưởng đến oán khí của cả tòa nhà, sau đó gật đầu: "Bọn họ sẽ đồng ý."

Có váy đỏ đi theo, dũng khí của Hàn Phi dần lớn lên, định gõ cửa từng nhà để hỏi ý kiến tất cả các chủ hộ.

Vốn dĩ hắn không muốn phiền phức như vậy, nhưng đây là yêu cầu của hệ thống, muốn lại đạt được nghề nghiệp ẩn bảo vệ tòa nhà chết chóc, thì bắt buộc phải có được sự công nhận của tất cả các chủ hộ mới được.

Đầu tiên, Hàn Phi đến cửa phòng của người phụ nữ váy cưới, trước đó hắn đã kiệt sức, căn bản không thể đi tìm đối phương.

Ngoài ra, Hàn Phi cũng phát hiện ra một điều, so với thực lực của chủ hộ trong tòa nhà, người phụ nữ váy cưới cũng là một trong số những người rất mạnh, quan trọng nhất là có thể tùy ý rời khỏi tòa nhà chết chóc, điều này đã thu hút sự chú ý lớn của Hàn Phi.

Gõ cửa phòng, bên trong dường như không có ai, Hàn Phi không còn cách nào khác đành phải để váy đỏ giúp đỡ.

Tia máu của váy đỏ đi vào trong ổ khóa, trên cửa phòng xuất hiện những hoa văn cổ quái, bí ẩn và xinh đẹp.

Váy đỏ hiểu lầm ý của Hàn Phi, không chỉ có phòng của người phụ nữ váy cưới, mà tất cả cửa trên tầng này đều bị mở ra.

Từng cánh cửa bị đóng sầm vào tường, những số phòng chảy máu giống như đang khóc.

Nhìn vào bên trong, Hàn Phi thấy cách bài trí của căn phòng rất giống trong game tòa nhà chết chóc, hắn đi vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới trên đầu giường.

"Kinh doanh uy tín, chuyện tôi đã đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ làm được, bây giờ tôi đã đến cuộc hẹn trước."

Hàn Phi tựa hồ như đang tự nói chuyện, không có quỷ trong phòng đáp lại hắn, trong phòng này cũng không có một tia âm khí, trông có vẻ sạch sẽ hơn căn phòng ở dương gian.

“Tôi biết cô đang ở đây.” Hàn Phi vừa nói, vừa lấy khăn trùm đầu của người phụ nữ váy cưới ra khỏi ô vật phẩm của mình, khi hắn định đưa khăn trùm đầu cho váy đỏ để kiểm tra, khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh cưới chuyển sang màu xanh, ánh mắt từ từ sung huyết.

Đôi tay nhợt nhạt nắm lấy khung hình, một người phụ nữ cao hơn hai mét bước ra từ bức ảnh cưới.

Ánh mắt cô ta lướt về phía sau Hàn Phi, đôi môi nứt nẻ từ từ mở ra, nhưng do dự một lúc lâu, cô ta cũng không nói được lời nào.

Tôi chỉ muốn nhờ anh làm giúp tôi một việc, không đến mức dẫn theo quỷ đáng sợ nhất trong tòa nhà đến nhà tôi chứ?

Lần đầu đến nhà, đã muốn tiêu diệt tôi?

Nội tâm vô cùng mâu thuẫn, người phụ nữ váy cưới cũng không dám nói, cô ta sợ mình lát nữa không có cơ hội mở miệng nữa.

"Tòa nhà gần đây không được yên ổn, chuyện của chúng ta để sau hãy tính."

"Đã không sao nữa rồi, quỷ nhảy lầu đã rời đi, hiện tại trong tòa nhà số 1 chủ hộ có quyền nói chuyện nhất đang ở ngay sau lưng tôi."

“Tầng… trên cùng?” Người phụ nữ váy cưới nhìn chằm chằm Hàn Phi không tin: “Việc hỗn loạn trong tòa nhà hai đêm nay, chẳng lẽ có liên quan đến anh?”

"Cũng hơi liên quan, nhắc đến cũng phải nói cô thật là có tầm nhìn xa, tiến cử tôi làm bảo vệ của tòa nhà chết chóc." Hàn Phi tủm tỉm cười nhìn người phụ nữ váy cưới.

Người phụ nữ váy cưới rất muốn phế hai đôi mắt của mình, nhưng bây giờ lại không dám hành động hấp tấp.

"Cô không phải là muốn vào một căn phòng nào đó sao? Bây giờ chúng ta có thể đến đó, tôi là người rất giữ chữ tín đó nha."

Hàn Phi hỏi đi hỏi lại, nhưng người phụ nữ váy cưới hoàn toàn không hiểu tình trạng hiện tại cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi phải đi vào một căn phòng trong tòa nhà số 4, mắt của chồng tôi ở đó."

"Tòa nhà số 4? Cô biết cách để vào tòa nhà số 4 à?"

“Tôi từng sống ở trong tòa nhà số 4, nhưng phòng của tôi đã bị thứ khác chiếm giữ rồi.” Người phụ nữ váy cưới xé lớp da người ra khỏi cổ, trong cổ họng có một chiếc chìa khóa đỏ như máu được giấu kín: “Anh chỉ cần giữ chân thứ đó trong năm phút giúp tôi là đủ rồi."

“Chốt kèo, nhưng trước đó, tôi phải đi gặp những chủ hộ khác một chuyến, cô cứ đi theo tôi trước.” Đội ngũ phía sau Hàn Phi lại có thêm một người, người phụ nữ váy cưới giữ khoảng cách đáng kể với váy đỏ.

Dọc đường đi lên trên, gần như tất cả các chủ hộ đều chấp nhận Hàn Phi, bọn họ đánh giá cao về hắn, thậm chí có một con quỷ bị khâu miệng, còn dùng tay ra hiệu khen ngợi Hàn Phi rất xuất sắc.

Hàn Phi cũng rất vui vẻ với tư cách là một nhân viên bảo vệ được sự khẳng định và khen ngợi của chủ hộ.

Sau khi đến tầng 14, Hàn Phi dừng lại trước cửa phòng 1144 cùng với hai nhân viên bảo vệ khác và váy đỏ.

Bọn họ còn chưa gõ cửa, một bà lão đã xuất hiện ở cầu thang bên cạnh, bà ấy mặc một bộ quần áo màu đen và sau gáy mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn con bướm.

Hàn Phi đã từng nhìn thấy bà lão này trước đó, đối phương luôn thích đi ra ngoài vào đêm khuya, luôn tìm đường đi ra ngoài, bà ấy dường như đã biết được một số sự thật.

"Cậu thanh niên này, tôi khuyên cậu không nên tùy tiện mở cánh cửa đó, cậu đã làm rất tốt, nhưng cậu cũng không thay đổi được bao nhiêu đâu, chờ đến 0 giờ tiếp theo có lẽ mọi chuyện sẽ lại khôi phục lại thôi." Bà lão âm trầm nhìn Hàn Phi, bà ấy dường như luôn trốn ở tầng 14.

“Không thử thì làm sao biết được?” Hàn Phi bước đến bên bà lão: “Bà à, bà cũng là người ở trong tòa nhà này, bà có hài lòng với công việc của cháu không? Có kiến nghị gì có thể nói với cháu bất cứ lúc nào."

“Tôi kiến nghị nên thay một nhóm nhân viên bảo vệ nghe lời hơn, như vậy mọi người sẽ được sống lâu hơn.” Bà lão khom người, ánh mắt nhìn Hàn Phi như đang nhìn một vật có điềm gở nào đó.

“Bà lão à, có phải bà đã hiểu sai ý của cháu không?” Hàn Phi lấy ra một điếu thuốc từ trong ô vật phẩm: “Cháu đang hỏi bà có kiến nghị gì không, chứ không phải bảo bà có nguyện vọng gì không nha?”

Bình Luận (0)
Comment