Con số 4144 cho thấy Hàn Phi hiện đã chạy vào tòa nhà số 4, cũng chứng minh rằng lối đi trong tủ quần áo thực sự được kết nối với các phòng khác nhau, vật thể nguyền rủa này tương tự như cửa vận chuyển biến chủng trong trò chơi đã khơi dậy sự quan tâm lớn cho Hàn Phi.
"Chỉ cần Cánh bướm bị giết, tủ và tòa nhà sẽ đều thuộc về mọi người!"
Tòa nhà chết chóc giờ thuộc về Cánh bướm, thuộc về người quản lý, nó coi mọi người như một công cụ và một món đồ chơi, có thể hy sinh lợi ích của mọi người để đạt được mục tiêu của riêng mình.
Nhưng nếu Hàn Phi trở thành người quản lý tòa nhà chết chóc, hắn sẽ tôn trọng quyết định của hầu hết mọi người, để nhiều "người" tìm thấy chính mình hơn.
"Chờ một chút! Tại sao tôi có cảm giác có thứ gì đó đang kéo tôi! Thật đấy!" Người đàn ông trung niên chạy ở phía sau đồng đội tái mặt. Anh ta không ngừng quay đầu nhìn về phía sau, nhưng cổ ngoẹo đến sắp gãy rồi, cũng không thấy thứ gì bám trên lưng.
Tất cả mọi người đều đang chạy thoát thân, người đàn ông trung niên cũng không dám lớn tiếng, anh ta cố chịu đựng sự khó chịu cố gắng theo phía sau người phụ nữ.
Trong hành lang tối om, đèn kích hoạt bằng giọng nói lúc sáng lúc tối, so với tòa nhà số 1, hành lang tòa nhà số 4 còn đổ nát hơn, trước cửa mỗi hộ gia đình đều có dấu vết đốt tiền giấy và ảnh. Tất cả họ dường như đều đang chiêu hồn.
"Cánh bướm rốt cuộc muốn làm gì?"
Tòa nhà âm u u ám, đó là một loại kinh khủng không liên quan gì đến quỷ, như thể lòng người ở nơi này đã bị biến đổi và lên men thành thứ khác.
Đẩy cửa thoát hiểm ra, trục cửa cũ kỹ phát ra tiếng cọt kẹt, Hàn Phi nhìn hành lang tối đen bên ngoài, không dám lập tức chạy ra ngoài.
Tiếng hát lúc có lúc không truyền đến từ bên ngoài tòa nhà, chiếc nhẫn của Hàn Phi đã bị quá tải, có một số vết nứt trên đó. Chắc là đến nguyên chủ của chiếc nhẫn cũng không ngờ rằng, Hàn Phi đeo nó vào rồi chạy đến một nơi như tòa nhà chết chóc, còn vài lần phải đối mặt với tiếng ca không thể nhắc đến kia.
“Tại sao lại dừng lại?” Người phụ nữ hơi khó hiểu: “Nơi này khiến tôi cảm thấy không ổn, dường như còn không an toàn bằng tủ quần áo.”
"Cô có nghe thấy tiếng ca bên ngoài không?"
“Tiếng ca?” Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không nghe thấy gì hết?”
"Hai người đang yêu nhau sao? Đại ca, đại tẩu, sau lưng tôi thật sự là có gì đó không bình thường!" Người đàn ông trung niên thân mặc chiếc áo máu cuối cùng cũng đuổi kịp, anh ta nắm lấy tay Hàn Phi: "Cậu giúp tôi xem sau lưng, vừa rồi khi tôi chạy, dường như có thứ gì đó cứ kéo tôi hoài!"
Hàn Phi nhìn sang lưng của người đàn ông trung niên, có một tượng thần nằm chình ình giữa cột sống anh ta, đầu tượng thần như cắm sâu vào xương sống của anh ta vậy.
"Có gì không? Hai người có nhìn thấy gì không? Có phải là côn trùng không?" Người đàn ông trung niên vẫy vẫy bàn tay mập mạp của mình, nhưng vừa hay không thể chạm vào chỗ đó.
“Chỉ là một con côn trùng nhỏ thôi, đừng làm bản thân sợ hãi, hít thở sâu sau đó thư giãn.” Hàn Phi bảo người đàn ông trung niên đừng ngoảnh lại nhìn, sau đó từ trong ô vật phẩm lấy ra con dao tái sinh: “Sư huynh à, nhiều chuyện hỏi anh một chút, trước đây anh đã từng làm gì thế? Anh đã từng giết người chưa?"
"Làm sao tôi có thể giết người được! Đến gà tôi còn chưa từng giết bao giờ!"
“Vậy thì tốt.” Dao tái sinh khi đối mặt với kẻ thù có đôi tay nhuốm máu, sẽ càng sắc bén hơn, Hàn Phi xuất phát từ ý tốt, hắn lo lắng về việc vô tình làm tổn thương người đàn ông trung niên.
Vén áo máu ra, Hàn Phi nắm lấy cán dao, điều khiển lưỡi dao chói mắt, vung xuống!
Thân tượng bị chém ra thành nhiều mảnh, nhưng điều mà Hàn Phi không ngờ là khi pho tượng bị vỡ nát, khuôn mặt từ từ vặn vẹo, nhìn Hàn Phi nở nụ cười quái dị.
Tượng thần đã cười?
Lưng của người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, anh ta muốn xem con côn trùng trông như thế nào, nhưng khi anh ta quay lại, thấy những mảnh vỡ của tượng thần trên sàn nhà.
"Thứ dưới gầm giường đó bò lên lưng tôi à?"
"Anh đã cõng trên lưng khá lâu, nhưng hiện tại đã an toàn rồi, đại khái..." Hàn Phi dùng cánh tay Đại Nghiệt ẩn thân nhẹ nhàng ấn vào lưng người đàn ông trung niên, hắn phát hiện vẫn còn một ít mảnh vỡ của bức tượng thần dính vào thịt người đàn ông: "Hãy kiên nhẫn, có thể sẽ hơi đau một chút."
Hắn cầm con dao tái sinh đào ra mảnh vỡ cuối cùng, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên phát hiện vết thương trên lưng người đàn ông trung niên dường như vẫn còn một khuôn mặt người!
"Thứ gì thế này?"
Dùng dao tái sinh rạch vết thương ra, Hàn Phi nhìn thấy một bức tượng cỡ ngón tay cái nhúng trong máu thịt của người đàn ông trung niên, khi đào bức tượng cỡ ngón tay cái ra, dưới vết thương có một bức tượng nhỏ hơn!
Tất cả các pho tượng đều có nụ cười quái dị giống nhau, cắm vào thân hình người đàn ông trung niên, nhìn thẳng vào Hàn Phi.
"Khiêu khích tao à? Khiêu khích tao trong cơ thể người khác sao?" Hàn Phi không biết vì sao tượng thần lại để ý người đàn ông trung niên, có thể là do anh ta yếu nhất, cũng có thể là do vận khí của anh ta kém nhất, có điều không cần biết lý do là gì, Hàn Phi tuyệt đối sẽ không bao giờ chiều theo thế lực tà ác này.
Yêu cầu người đàn ông trung niên che mắt lại, Hàn Phi lấy ra người giấy màu máu, sau đó để người giấy cũng đi vào chỗ vết thương.
"Mày ở bên trong có bao nhiêu cái, tao sẽ lấy ra bấy nhiêu cái, dù sao người bị đau cũng không phải là tao."
Tượng thần vốn đã gắn vào trong cơ thể người đàn ông trung niên, nụ cười trên khuôn mặt nó đông lại.
Dưới sự huấn luyện của [Cuộc sống hoàn hảo] Hàn Phi đã sớm trở thành một kẻ tàn nhẫn, đừng nói đến việc tượng thần đã chạy vào thân thể của người khác, cho dù là chạy vào thân thể của chính mình, hắn cũng dám làm như vậy.
Điều khiển người giấy, từ trong cơ thể người đàn ông trung niên Hàn Phi lấy ra thêm hai tượng thần nữa.
Bức tượng cuối cùng chỉ bằng đầu đũa, tiểu quỷ ẩn mình trong bức tượng đã bị người giấy màu máu đập vỡ, một mảnh giấy và một sợi tóc rơi ra khỏi cơ thể tiểu quỷ, có vẻ như nó được tạo nên bởi oán khí của mảnh giấy và sợi tóc.
Người giấy màu máu đưa mảnh giấy cho Hàn Phi, mặt trước tờ giấy có viết một cái tên, mặt sau viết một kiểu chết —— Nếu như phân thây anh ta có chết không?
Hàn Phi nhìn thấy kiểu chết, trong vài chữ đó có hàm chứa oán hận nồng đậm và khí tức nguyền rủa, tiếp theo hắn lật tờ giấy liền nhìn thấy cái tên ở mặt bên kia.
Hai chữ đơn giản đó, nhưng lại khiến hắn không thể rời mắt.
"Phó Sinh?"
Hàn Phi biết rằng có những mảnh ký ức của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm được giấu trong tòa nhà chết chóc, nhưng hắn không ngờ lại tìm ra manh mối liên quan đến người quản lý bằng cách này.
“Tất cả quỷ trong tượng thần chẳng lẽ đều giữ một mảnh giấy sao?” Hàn Phi giết chết kẻ xui xẻo đầu tiên, tuy rằng cũng là quỷ trong tượng thần, nhưng trái tim của nó bị người giấy ăn mất, sau khi chết cả người biến thành vụn giấy và tàn tro, cho dù có ẩn giấu mảnh giấy, Hàn Phi cũng rất khó phát hiện.
"Liệu sợi tóc này có phải của Phó Sinh không? Ý thức của ông ấy bị chia thành vô số phần, rồi đưa vào trong bức tượng sao?"
Người quản lý tòa nhà chết chóc chắc là Cánh bướm, theo quan điểm này thì ý thức của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm ở đây chắc là đã gặp phải bàn tay thâm độc của Cánh bướm rồi.
"Mình nghĩ mình đã biết điều đáng sợ nhất trong căn phòng 4144 là gì rồi."
Hàn Phi nhìn chữ viết trên mảnh giấy, tên và tóc đều là trung gian của nguyền rủa, bản thân chữ trên tờ giấy chính là nguyền rủa.
Có vô số nguyền rủa chết chóc trong tòa nhà chết chóc, bây giờ Hàn Phi cực kỳ nghi ngờ rằng những nguyền rủa chết chóc đều là để chuẩn bị cho một người.
Người quản lý tòa nhà tiền nhiệm lớn hơn Hàn Phi ít nhất bốn mươi tuổi, đã có chiếc hộp đen từ nhiều năm trước.
Tuy rằng ông ấy đã thất bại, nhưng cho dù ý thức bị phân thành vô số mảnh, ông ấy vẫn không có rời khỏi trò chơi, vẫn có thể an bài thế cờ, chỉ nhìn từ góc độ này, ông ấy đã rất đáng sợ rồi.
"Nếu Cánh bướm thực sự lấy được mảnh ký ức của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm, vậy thì mình lại có thêm một lý do để giết nó, việc chiếc hộp đen ở trong đầu mình, tuyệt đối không thể để cho người thứ hai biết."