Tòa nhà chết chóc nguy hiểm hơn rất nhiều so với Hàn Phi tưởng tượng, hoặc là đối với trí tưởng tượng của người thường cũng không thể tưởng tượng được sự kinh dị của tòa nhà này chút nào.
Đối với người chơi level 13, tòa nhà chết chóc giống như một luyện ngục, nơi tụ tập của vô số cơn ác mộng, nó sẽ khiến một người bình thường phát điên và cho người ta cảm giác rằng cái chết là một sự giải thoát.
"Trang Nhân, chủ tịch Vĩnh Sinh, Phó Sinh, Cánh bướm..." Tâm trí Hàn Phi tràn ngập vô số nghi vấn, hắn đang chịu áp lực mà một diễn viên hài không nên gánh chịu.
Sau khi hoàn hồn một chút, Hàn Phi trèo ra khỏi máy chơi game, hắn mở rèm cửa ra.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người, Hàn Phi từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm nhận vẻ đẹp của thời khắc này.
"Sống hóa ra là chuyện chân thực đến như vậy."
Hơi ấm phả vào má, nuôi dưỡng thân thể và tinh thần, Hàn Phi cảm thấy trước đây mình thật ngu ngốc, vậy mà lại chán nản và đau khổ nếu không thể trở thành diễn viên.
“Đã từng có một cuộc sống hạnh phúc chỉ ăn rồi chờ chết bày trước mặt mình, nhưng mình lại không trân trọng, sau khi mất đi rồi, mới hối hận không kịp.” Hàn Phi quay đầu lại liếc nhìn ảnh các vụ án giết người treo đầy trên tường, hắn tùy tiện tìm chút đồ ăn trong tủ lạnh, sau đó gọi cho Lệ Tuyết.
"Em có chuyện muốn báo cáo với chị, bố ruột của Trang Văn rất có thể là Cánh bướm."
Có một tiếng động qua điện thoại, bắp chân Lệ Tuyết dường như đã chạm vào tủ quần áo: "Em chắc chứ?"
"Chắc chắn, các chị nhất định phải tăng tốc độ sàng lọc, Cánh bướm cũng cảm thấy nguy hiểm rồi, những ngày tới sẽ là những ngày điên rồ nhất của nó. Nếu không khóa mục tiêu càng sớm càng tốt, nó có khả năng còn làm ra nhiều chuyện điên rồ hơn nữa."
"Dữ liệu công dân sàng lọc không ra, nhưng bọn chị đang xin cấp quyền cao hơn. Đừng lo lắng, bọn chị chắc chắn sẽ moi nó ra càng sớm càng tốt."
"Ngoài ra, nhất định phải bảo vệ Hoàng Doanh, không được để anh ấy biến mất như Phong Tử Du. Tốt hơn hết các chị nên ở trong nhà của anh ấy và theo dõi trạng thái tinh thần của anh ấy mọi lúc."
"Bọn chị đều đang làm việc này." Lệ Tuyết dừng một chút, sau đó nói: "Hàn Phi, sao chị có cảm giác em đang rất vội? Có phải em đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Em hiện tại đang trong một cuộc chạy đua với Cánh bướm, kẻ thua cuộc sẽ mất tất cả."
Nói thêm vài câu, Hàn Phi cúp điện thoại, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Tắm nắng đã là nghỉ ngơi đối với Hàn Phi rồi, hắn phải nắm bắt từng giây từng phút.
Đến cư xá Lê Hoa bằng ô tô, Hàn Phi gõ cửa nhà Trang Nhân, sau khi vào tòa nhà số 4, lúc này hắn mới biết rõ một điều - bản thân Trang Nhân vẫn còn ẩn giấu một bí mật.
Chính vì bí mật đó mà Cánh bướm không tấn công Trang Nhân trong hiện thực, mà muốn đưa ông ấy vào thế giới tầng sâu bằng cách chiêu hồn.
Ba phút sau, cánh cửa mở ra, tình trạng của Trang Nhân thậm chí còn tồi tệ hơn, môi ông ấy thâm đen, mắt ông ấy gần như đầy tia máu. Đây là không còn khỏe mạnh, có vẻ như tuổi thọ không còn bao lâu nữa.
“Thực xin lỗi, tối hôm qua ngủ không ngon, lúc gần sáng mới thiếp đi một chút.” Trang Nhân khàn khàn, giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
"Bác lại gặp ác mộng sao?"
"Cũng không phải, tôi chỉ là mơ thấy con gái tôi."
“Là con gái út à?” Hàn Phi thản nhiên nói.
“Ừ.” Trang Nhân hơi ngạc nhiên: “Nó nói rất nhớ tôi, muốn tôi qua cùng nó. Nhưng khi tôi chuẩn bị đi đến đó, nó lại bị một con quỷ lớn bóp cổ lôi đi.”
"Bác thường có những giấc mơ tương tự như này không?"
"Cách đây rất lâu thì có, sau khi lớn tuổi rồi, đại khái cứ bốn ngày mới lại mơ thấy người nhà một lần."
Bốn ngày chính là khoảng thời gian giữa hai đêm hoàn hồn, mỗi lần gọi hồn ở thế giới tầng sâu quả thực có thể ảnh hưởng một chút đến giấc mơ của Trang Nhân, phát hiện này cũng khiến Hàn Phi hơi sửng sốt.
“Nếu không phải mỗi lần mơ thấy bọn họ đều là ác mộng, tôi thực sự ước mỗi đêm đều có thể mơ thấy bọn họ.” Trang Nhân mời Hàn Phi vào phòng: “Cậu đã ăn sáng chưa? Tôi còn có chút hoa quả và sản phẩm từ sữa ở nhà."
“Không, hôm nay cháu có chuyện rất quan trọng muốn nói với bác.” Hàn Phi ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu và phong thái khác hẳn những lần đến trước.
“Chuyện gì vậy?” Trang Nhân cũng phát hiện Hàn Phi có gì đó không ổn, sau khi đóng cửa lại ngồi ở bên kia sô pha, nhìn hắn vẻ mặt khó hiểu.
"Cháu đã tìm thấy người nhà của bác rồi."
Một câu nói đơn giản lọt vào tai Trang Nhân nhưng nghe như sấm sét, ông ấy không đáp lại ngay lập tức, sau vài giây, đôi môi đen khẽ run lên, đôi mắt già nua đục ngầu khóa chặt Hàn Phi.
“Cháu không chỉ biết vị trí của bọn họ, mà còn nhìn thấy bọn họ.” Hàn Phi quăng mồi, dựa lưng vào sô pha, trầm mặc nói: “Nhưng trạng thái của bọn họ rất kỳ lạ, dường như bị cái gì đó mê hoặc. Bọn họ nghĩ rằng mình vẫn còn sống, người bị tai nạn xe là bác. Để được đoàn tụ với bác, người đã 'chết', họ đang không ngừng bán linh hồn của mình cho ác quỷ, nhằm mục đích chiêu hồn."
Cầm gamepad lên, Hàn Phi không nhìn đến phản ứng của Trang Nhân, bắt đầu nhanh chóng qua cửa ải những bản đồ trước mặt.
Mỗi câu Hàn Phi nói, sắc mặt của Trang Nhân đều phát sinh một lần thay đổi, có một số chuyện Trang Nhân không nói với Hàn Phi, nhưng Hàn Phi lại nói những lời giống với chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical.
Trong hiện thực người chết là vợ và con gái, nhưng trong tòa nhà chết chóc người chết lại là Trang Nhân.
“Bọn họ đang ở đâu?” Trang Nhân tiến về phía Hàn Phi đang ngồi, giọng điệu gấp gáp.
“Phòng 4144 trong tòa nhà chết chóc, cháu biết đường đến đó, cháu có thể để cho bác gặp người nhà.” Hàn Phi không nói gì, chỉ nhìn Trang Nhân.
"Chỉ cần thực sự có thể nhìn thấy gia đình mình, tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn! Tôi cũng không còn sống được bao lâu, tài sản nhà cửa đều có thể chuyển sang tên của cậu. Nhân tiện, cậu không phải là diễn viên hay sao? Trước đây tôi có một số người bạn, tôi có thể giúp cậu..."
“Đó không phải thứ cháu cần.” Hàn Phi lắc đầu: “Cháu có lẽ chỉ còn chưa đầy hai mươi bốn giờ trong đời. Tiền bạc, danh vọng, gia sản đối với cháu thật sự không quan trọng, tất cả những gì cháu muốn là sống sót.”
Trang Nhân không quá hiểu lời của Hàn Phi, ông ấy cảm thấy Hàn Phi trông khỏe mạnh, không giống loại người bị bệnh nan y.
"Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu?"
"Nói cho cháu biết tất cả những thông tin liên quan đến chủ tịch Vĩnh Sinh, ngoài game tòa nhà chết chóc ra, có phải ông ấy còn có thứ gì khác đưa cho bác không? Dặn dò những chuyện khác với bác?" Hàn Phi vẫn luôn không hiểu một điểm, tại sao người quản lý của tòa nhà chết chóc lại đặt tượng thần phong ấn những mảnh ký ức của Phó Sinh vào phòng của vợ và con gái Trang Nhân?
"Tôi đã nói với cậu tất cả những gì tôi biết."
“Bác có dám thề với vợ con bác không?” Vừa nói, Hàn Phi vừa dùng hai tay điều khiển nhân vật trò chơi, liên tục qua cửa ải bản đồ trước mặt: “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, lát nữa cháu sẽ đánh đến phòng 4144, chứng minh rằng cháu không nói dối bác, cháu cũng muốn cho bác thấy họ đang sống trong nỗi sợ hãi như thế nào."