Hộp nhạc trong tòa nhà của chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical cũng đã xuất hiện cách đây mười bốn năm, sau khi được thầy của Lệ Tuyết xác nhận, nó hẳn là cùng một hộp nhạc.
Biết được quá khứ của hộp nhạc, đọc câu bên dưới chiếc hộp sẽ cảm thấy thật mỉa mai.
Tiếng ca trong chiếc hộp nhạc này không hề mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác mà tự biến mình thành một con quái vật gieo rắc bất hạnh.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với tiếng ca, tất cả những thay đổi đều là một bí ẩn.
Những người liên quan đến chiếc hộp nhạc đều đã chết, thêm việc người thân của người chết tự nguyện từ bỏ thì vụ án này cũng kết thúc.
Lý do tại sao thầy của Lệ Tuyết có thể nhớ rõ như vậy là bởi vì, ông vì để phân biệt các vụ án do Cánh bướm gây ra, nên đã ghi nhớ tất cả các vụ án giết người ở Tân Hỗ trong hai thập kỷ qua trong đầu.
Bản thân ông lão cũng rất đặc biệt, trên mạng hầu như không có thông tin gì về ông, nhưng ngay cả đội trưởng đội điều tra tội phạm Tân Hỗ cũng phải hạ mình và kính nể khi nhìn thấy ông.
Ông ấy không có chức vụ cụ thể, cũng ít người biết về quá khứ của ông, Hàn Phi chỉ biết một điều, cả đời ông lão đã tiêu hao hết cho Cánh bướm, cho dù có chết cũng phải kéo Cánh bướm vào trong quan tài cùng.
Sau khi đạt được điều mình muốn, Hàn Phi không nán lại thêm nữa, trả lời xong các câu hỏi của cảnh sát, hắn rời đi với một thiết bị trị liệu phụ trợ tâm lý.
Đêm nay là đêm hồi hồn, từng giây trước khi trời tối hắn đều phải quý trọng.
Trở lại nơi ở của Kim Tuấn, tay paparazi cấp cao Kim Tuấn đang tán phét với Trang Nhân về giới giải trí, khi Kim Tuấn biết được thân phận thực sự của Trang Nhân, anh ta không thể ngậm miệng lại được vì sốc, anh ta không ngờ có ngày mình lại gặp được ông vua phim dở —— Trang Nhân.
Kim Tuấn muốn bới móc mấy câu chuyện phiếm của các bậc tiền bối giang hồ từ Trang Nhân, ông ấy muốn vào trò chơi có thể phải dựa vào Kim Tuấn nên đã không từ chối, vô tình tặng cho anh ta một món quà lớn.
Các tiền bối giang hồ đạo mạo trang nghiêm, trong chuyện riêng tư thì chơi rất lớn. Kim Tuấn giống như một con chó săn ngửi thấy mùi của con mồi, đôi mắt anh ta phát sáng khi nhìn chằm chằm vào Trang Nhân.
"Hai người nói chuyện vui vẻ thế?"
"Anh Hàn, anh thật sự là ngôi sao may mắn của tôi. Lần này anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều." Kim Tuấn vốn định giúp Hàn Phi, nhưng không ngờ rằng mình lại trở thành người được lợi lớn nhất. Anh ta lại càng kiên định đứng về phía Hàn Phi hơn.
“Có gì đâu, giúp hay không giúp, đều là bạn bè cả.” Hàn Phi lấy thiết bị phụ trợ tâm lý ra và ra hiệu cho Trang Nhân đi tới. Hắn kết nối các mạch điện khác nhau theo hướng dẫn, rồi bảo Trang Nhân đeo nó lên: "Bác đừng áp lực tâm lý, tiếp theo bác sẽ ở trong một căn phòng, căn phòng đó sẽ thay đổi dựa trên trạng thái tinh thần của bác, hãy thả lỏng, đừng đối kháng với nó."
Hàn Phi bây giờ rất lo lắng rằng Trang Nhân không thể sử dụng thiết bị phụ trợ tâm lý, hắn luôn nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Đèn báo bật sáng, thiết bị khởi động bình thường, nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khác với hướng dẫn. Hàn Phi còn chưa bắt đầu tiến hành hướng dẫn tâm lý, Trang Nhân đã trực tiếp tiến vào điều trị sâu, có cảm giác như ý thức của ông ấy và thế giới mà bộ não AI tạo ra đang thu hút lẫn nhau.
“Chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical đã làm gì não của Trang Nhân vậy?” Hàn Phi nhìn dụng cụ trị liệu tình cảm đã bị phá hủy trong hộp đen, trong lòng chìm đắm trong suy nghĩ.
Ý thức của Trang Nhân khác với người bình thường, dường như đã bị đặc biệt đánh dấu, phương pháp đánh dấu linh hồn này nằm ngoài khả năng nhận thức của Hàn Phi.
Trên thực tế, Hàn Phi, người sống ở dưới cùng của thành phố cổ, không có cơ hội tiếp xúc với công nghệ tiên tiến của thời đại hiện tại, hắn chỉ thỉnh thoảng nghe thấy một số từ rất cao cấp trên Internet.
“Bao giờ thì đạo diễn Trang mới tỉnh lại?” Kim Tuấn cũng đang rất lo lắng, anh ta vẫn còn nhiều câu hỏi chưa tìm ra được, việc theo đuổi những tin đồn nhảm và đăng tin rất phổ biến ở bất kỳ thời đại nào.
“Tôi cũng không biết.” Hàn Phi bây giờ chỉ hy vọng Trang Nhân sẽ không gặp tai nạn.
Sau khi ăn gì đó ở nhà Kim Tuấn, Hàn Phi quyết định không lãng phí thời gian nữa, hắn lấy game tòa nhà chết chóc từ trong hộp đen ra và bắt đầu chơi.
Kim Tuấn nhìn hai "quái nhân" trong phòng khách của mình, anh ta không dám nói thêm, không dám hỏi thêm, chỉ tránh sang một bên, như thể mình mới là khách.
Vào tòa nhà số 4 của tòa nhà chết chóc một lần nữa, Hàn Phi dường như tranh chấp với nhà sản xuất game tòa nhà chết chóc vậy, hắn đặc biệt chạy đến chỗ vị thần giữ cửa để kích hoạt cuộc đối thoại.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là thần giữ cửa dường như là một NPC có trí nhớ, thực ra ông ta nhớ Hàn Phi đã từng ở đây, điều kiện ông ta đưa ra với hắn cũng khác, cố hết sức dụ dỗ hắn, mong rằng hắn có thể giúp ông ta.
Hàn Phi cũng muốn giúp, nhưng không có cách nào giúp ông ta trong trò chơi.
Bị buộc phải bỏ trò chơi, Hàn Phi lần thứ hai kích hoạt cảnh cáo, hắn chỉ muốn xem sau khi kích hoạt ba lần cảnh cáo sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau lần cảnh cáo thứ hai, quần áo trên người nhân vật trò chơi của Hàn Phi đã hoàn toàn biến thành màu máu, khi hắn đến chỗ thần giữ cửa lần nữa, thần giữ cửa trên cánh cửa đã bị tháo dỡ thành tám mảnh, đầu của ông ta cũng không thấy đâu nữa.
Hàn Phi cố gắng kích hoạt đoạn hội thoại một lần nữa, nhưng ngay khi đến gần, nhân vật trò chơi đã bị thần giữ cửa trực tiếp chặt đầu.
Game tòa nhà chết chóc cuối cùng đã hợp nhất với tòa nhà chết trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi dường như cũng không có cơ hội để kích hoạt cảnh cáo lần thứ ba.
"Luôn cảm giác có một bàn tay vô hình trong game tòa nhà chết chóc, nó đang duy trì hoạt động của trò chơi, giống như người quản lý trong thế giới tầng sâu. Đôi mắt đẫm máu mà mình nhìn thấy sau khi kích hoạt cảnh cáo, có lẽ thuộc về người quản lý."
Hàn Phi nhớ tới ánh mắt đỏ như máu kia, lần sau khi bắt gặp ánh mắt tương tự, hắn có thể dễ dàng nhận ra đối phương.
Không thể kích hoạt ba lần cảnh cáo, Hàn Phi bắt đầu nghiêm túc khám phá tòa nhà số 4, hy vọng tìm thêm manh mối.
Vài giờ trôi qua, Hàn Phi đã tìm thấy một số thông tin hữu ích trong game tòa nhà chết chóc.
Khác với các công trình nhà ở khác, tòa nhà số 4 có tầng hầm, cầu thang bộ dẫn xuống tầng hầm được khóa bằng cửa sắt.
Những "quái nhân" mặc đồ đỏ cũng chỉ duy nhất tòa nhà số 4 có. Dường như cư dân bình thường không thể nhìn thấy họ, muốn giao tiếp với họ thì phải trải qua một nghi thức đặc biệt.
Hàn Phi từng nhìn thấy một đứa trẻ mặc bộ đồ ngủ hình gấu giữa đám quái nhân đồ đỏ, đối phương có lẽ là con của người phụ nữ trong thế giới tủ quần áo, Hàn Phi không quên mình đã hứa với người phụ nữ những gì. Hắn cũng muốn giúp họ đoàn tụ trong khả năng của mình.
Sau nhiều lần chết trong game tòa nhà chết chóc, Hàn Phi còn phát hiện ra rằng mỗi khi nhân vật trò chơi chết trong game thì trong tòa nhà sẽ có thêm nhiều nguyền rủa chết chóc, điều này vô cùng quỷ dị.
Độ khó của trò chơi sẽ tăng lên sau mỗi lần chết, điều mà trước đây Hàn Phi không nghĩ tới.
"Mini-game tòa nhà chết chóc đang không ngừng cải tiến, thu thập thêm nhiều phương pháp tử vong và nguyền rủa chết chóc. Điều này có ám thị rằng tòa nhà chết chóc ở thế giới tầng sâu cũng đang thông qua thu thập cái chết, trở nên đáng sợ hơn?"
Khi chơi game, thời gian luôn trôi rất nhanh.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ vô thức tối sầm lại từ bao giờ, bảy giờ tối, khi Hàn Phi và Kim Tuấn đều đang chuẩn bị cưỡng chế rút điện, Trang Nhân cuối cùng cũng tỉnh dậy sau liệu pháp tâm lý chuyên sâu.
Qua bảng dụng cụ trị liệu trong suốt, Hàn Phi nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trang Nhân.
"Bác có nhìn thấy gì không? Sao bây giờ mới tỉnh lại?"
“Tôi bị mắc kẹt trong một căn phòng dường như được xây dựng dựa trên tiềm thức của chính mình, tất cả ký ức đều trở thành một thứ hình ảnh nào đó.” Trang Nhân tháo thiết bị trị liệu, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt ông ấy vẫn chưa tan biến: “Tôi chứng kiến con gái lớn của tôi trở thành một nhà thám hiểm anh tuấn, còn con gái thứ hai trở thành một con mèo quấn người, vợ tôi dùng chính xương cốt của mình để xây dựng nên phần chính ngôi nhà của mình."
“Cái này không phải rất ấm áp sao?” Hàn Phi biết một số chức năng cơ bản của thiết bị phụ trợ tâm lý, trong số đó là giải thích và phân tích tiềm thức của người dùng, đồng thời xây dựng căn phòng ý thức riêng cho chính họ.
"Mấu chốt là... căn phòng của tôi đẫm máu, khắp nơi đều là máu, mà căn phòng không ngừng mở rộng ra, như thể nó không có ranh giới. Tôi không thể kiểm soát được căn phòng của mình, và dần dần trong số màu máu đó bắt đầu xuất hiện một số thứ không thuộc về ký ức của tôi!" Trang Nhân như nuốt phải một tảng băng, lạnh lùng nói: "Dường như trong đầu tôi đang ẩn giấu ký ức của người khác!"
“Thời gian mấy tiếng qua, bác không phải đều là đang xây phòng trong tiềm thức đấy chứ?” Hàn Phi nhớ trong sách hướng dẫn có nói, xây một căn phòng nhiều nhất chỉ mất ba đến năm phút, mà Trang Nhân mới chỉ là bước đầu tiên thôi mà đã mất 5 tiếng đồng hồ rồi.
“Ừ.” Trang Nhân gật đầu.
“Bác nhìn thấy những gì trong căn phòng đẫm máu đó?” Hàn Phi cố hết sức khiến lời nói của mình trở nên ấm áp hơn, tình hình của Trang Nhân hiện tại có gì đó không đúng, ông ấy đang vô cùng căng thẳng và sợ hãi.
“Người, người sắp chết, người đã chết rồi, tứ chi của bọn họ ở khắp nơi, vô biên, lấp đầy căn phòng của tôi, còn càng ngày càng bành trướng.” Trang Nhân lấy tay ôm đầu, cảnh tượng đó chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy vô cùng đáng sợ: "Tôi cảm thấy mình không phải là đang ở trong phòng, mà là đang đứng ở đầu nguồn của một biển máu."
“Đầu nguồn của biển máu?” Khi Hàn Phi sử dụng năng lực chiêu hồn, hắn cũng phải trải qua một biển máu, hắn không chắc chắn giữa hai cái này có mối liên hệ nào không: “Vậy bác có thử cố gắng giao tiếp với những người chưa chết không? Hỏi về họ tên và quá khứ của họ? Bác cũng nên biết rõ trong đầu mình là ký ức của ai chứ?"
“Tôi hỏi rồi, những người nửa sống nửa chết đó chỉ lặp lại bốn chữ - Phó Sinh và Vĩnh Sinh” Trang Nhân ngồi trên ghế sô pha dường như mất hết sức lực: “Cả đời này, tôi chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn, trong đầu xuất hiện thêm thứ này có lẽ có liên quan đến thiết bị trị liệu mà chủ tịch Vĩnh Sinh đã đưa cho tôi! Tại sao ông ấy lại làm điều này?!"
"Bác đừng vội lo lắng, nó không nhất thiết là một chuyện xấu."
"Hàn Phi, cậu không nhìn thấy cảnh đó, không biết loại kinh hãi và đáng sợ đó, căn phòng tiềm thức của tôi đầy những người đã chết và những người sắp chết mà tôi không quen biết. Họ dường như tất cả đều được giấu kín trong tâm trí của tôi!" Trang Nhân hai tay càng ngày càng cứng, tóc kéo đến da đầu: "Vĩnh Sinh Pharmaceutical là công ty có mục đích là vĩnh sinh. Hiện tại có hai hướng nghiên cứu về vĩnh sinh, một là xác thịt vĩnh sinh, điều này gần như là không thể, cái còn lại là ý thức vĩnh sinh, mỗi ý thức đặc biệt chính là linh hồn của mình, những người tôi nhìn thấy trong tâm trí dường như đều là ý thức đã thất bại trong thí nghiệm! Thật đấy, tôi dường như đã nghe có người nói về điều này, nhưng tôi không nhớ là ai đã nói điều đó."
“Ý thức vĩnh sinh?” Đối với một diễn viên như Hàn Phi, ý thức vĩnh sinh cách hắn quá xa, cho dù thực sự có kỹ thuật như vậy, hắn cũng không đủ tư cách sử dụng.
"Cái này thì tôi đã từng nghe nói qua, trước đây, Vĩnh Sinh Pharmaceutical đã theo đuổi để kéo dài tuổi thọ của con người và chinh phục mọi bí ẩn của bộ não. Sau đó, những người của Deep Space Technology đã tìm thấy chúng, hai gã khổng lồ bắt đầu hợp tác nghiên cứu về sự vĩnh sinh của ý thức." Kim Tuấn nghe tin tức tương tự: "Trong mắt họ, linh hồn con người đã được vật chất hóa."
Lời nói của Trang Nhân và Kim Tuấn đã khiến Hàn Phi kích động rất nhiều, nếu những gì họ nói là sự thật, thì chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical vậy mà lại có thể giấu trí nhớ của mình trong tiềm thức của Trang Nhân, hoàn toàn cũng có thể chiếm giữ ý thức của Hàn Phi và trở thành chủ nhân mới của cơ thể hắn.
Hàn Phi chợt rùng mình, nhớ tới lời một nhà khoa học đã nói nhiều năm trước —— sự hiển nhiên của một hiện tượng khiến tôi kinh hoàng, đó là nhân tính của chúng ta đã tụt hậu rất xa so với khoa học kỹ thuật.
"Cánh bướm luôn muốn đưa Trang Nhân vào tòa nhà chết chóc, chắc là muốn lấy được ký ức ẩn giấu trong tiềm thức của ông ấy."
Rất nhiều thứ nằm rải rác, lúc này đã được đặt lại với nhau.
Vợ và con gái của Trang Nhân bị giam trong phòng 4144. Họ sử dụng bức tượng thần giam giữ các mảnh ký ức của Phó Sinh để chiêu hồn, hy vọng sẽ chiêu được Trang Nhân vào phòng 4144.
Vợ và con gái tương ứng với Trang Nhân, tượng thần tương ứng với ký ức trong đầu không thuộc về tâm trí của ông ấy.
Vì để đạt được thứ mà mình mong muốn, Cánh bướm đã phải hao tổn tâm huyết.
“Xem ra, mình không thể tùy tiện đưa Trang Nhân vào trong thế giới tầng sâu được, nhất định phải thận trọng.” Nhìn đồng hồ trên tường, Hàn Phi bước tới trước mặt Trang Nhân: “Sau 0 giờ nửa đêm nay, bác hãy đeo thiết bị phụ trợ trị liệu, hãy ở trong đó, đối mặt với phần ký ức đó."
"Như vậy có thể nhìn thấy gia đình mình sao?" Vẻ mặt của Trang Nhân thay đổi: "Chẳng lẽ gia đình tôi cũng bị biến thành mảnh vỡ ý thức? Cũng chôn ở trong 'đống xác" đó?
Lắc lắc đầu, Hàn Phi đang định nói gì đó thì một âm thanh đột nhiên từ một phương hướng nào đó ngoài cửa sổ truyền đến.
Dường như có thứ gì đó đã phát nổ, mặc dù ở rất xa họ nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Cả ba vội vã đến bên cửa sổ, họ nhìn thấy ngọn lửa cao ngất trời trong thành phố thông minh.
“Thành phố thông minh đã xảy ra chuyện gì?” Thành phố thông minh là một tượng đài về xây dựng đô thị hiện đại, hoàn toàn do khối óc trí tuệ điều khiển, bình thường đến tai nạn giao thông còn không có, nhưng hôm nay vậy mà lại xảy ra tai nạn.
Ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm, màn hình thực tế ảo khổng lồ bên cạnh trời đất cũng bị ảnh hưởng, số "3" khổng lồ cũng bị biến dạng trong ánh lửa.
Chỉ nửa tiếng sau, trên mạng tràn ngập video và tin nhắn ngắn, nơi phát sinh hỏa hoạn là kho cơ sở dữ liệu thông tin do Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical phối hợp quản lý, trong đó lưu trữ rất nhiều thứ liên quan đến [Cuộc sống hoàn hảo].
"Cách ngày open server chỉ còn ba ngày, tại sao lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này??" Kim Tuấn là một fan trung thành của [Cuộc sống hoàn hảo], chỉ khi ở trong thế giới thực tế ảo đó, anh ta mới có thể hoàn toàn thư giãn, không cần lo lắng bị fan của các ngôi sao nhận ra.
Ngọn lửa cháy cả tiếng đồng hồ mới được dập tắt, Hàn Phi vẫn luôn nhìn chăm chú vào ngọn lửa, nhìn ngọn lửa đang trào dâng, nhớ đến cái đêm hắn có mũ bảo hiểm trò chơi, cả con phố nơi bán mũ bảo hiểm đã bị ngọn lửa nhấn chìm.
"Trời tối rồi, đêm nay chính là đêm hồi hồn, Cánh bướm chắc cũng động thủ rồi?"