Nhìn thấy đứa trẻ cuối cùng cũng tin tưởng mình, Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, hắn mới có thời gian nhìn xung quanh.
Tường của căn phòng 4064 được sơn bằng loại sơn trắng, một loại màu trắng rất đặc biệt, khi bị ánh sáng chiếu vào không những không cảm nhận được sự ấm áp do ánh sáng mang lại mà còn có cảm giác rất lạnh.
Trong nhà có rất nhiều đồ đạc, đều là đặt ngẫu nhiên, hơn nữa trong nhà cũng có rất nhiều gương, vừa ở phòng khách, Hàn Phi đã nhìn thấy bốn tấm gương.
Chúng được treo gần cửa phòng khách, sau TV, sau ghế sofa và cạnh bàn ăn.
“Là bố bảo anh đến đây à?” Cậu bé nhìn thấy Hàn Phi nhìn chằm chằm nhà mình, nó giống như một tiểu chủ nhân của căn nhà, thu hết can đảm, chủ động nói chuyện với Hàn Phi.
Khi nói đến điều này, trong mắt nó vẫn có một chút mong đợi.
"Không phải, anh tới đây tìm người, vừa rồi có người rất giống anh đi vào phòng này không?" Hàn Phi ngồi xổm ở trước mặt đứa trẻ, hắn có một thói quen tốt là không bắt ép người khác, khi nói chuyện sẽ hạ thấp người, cố gắng khiến đối phương cảm thấy thoải mái hơn.
Nghe được câu trả lời của Hàn Phi, đứa trẻ hơi thất vọng một chút, nó lắc đầu: "Em vẫn luôn ở trong phòng khách, nhưng không thấy có người nào khác vào đây."
“Không có sao?” Hàn Phi nhìn các phòng khác trong nhà, phát hiện cửa các phòng trong nhà đều đóng chặt: “Anh có thể đi vào các phòng khác xem một chút không?
“Mẹ đang ngủ, anh sẽ đánh thức mẹ dậy đấy.” Cậu bé vươn cánh tay nhỏ bé ra đứng trước mặt Hàn Phi, trông cậu nhóc rất đáng yêu, EQ cũng rất cao.
“Mẹ em cũng ở trong nhà?” Hàn Phi biết rất rõ đây là căn phòng số nhà có hai con số 4, quỷ đáng sợ nhất trong nhà hẳn là chưa xuất hiện, hắn đoán chừng có lẽ là mẹ của cậu bé.
"Mẹ nói hôm nay là đêm hồi hồn, bố sẽ trở về sau 0 giờ đêm, bảo em ngoan ngoãn ngủ, bố sẽ về thăm em khi em ngủ." Ngữ khí của cậu bé rất ngây thơ, nó thực sự tin vào những lời người mẹ nói.
"Vậy thì tại sao em không làm theo lời mẹ nói? Thay vì đi ngủ, lại lẻn vào phòng khách?" Hàn Phi nghĩ đứa trẻ này rất thú vị, kể từ sau khi đạt được thiên phú vua trẻ em, hắn phát hiện mình cũng rất hy vọng được giao lưu với trẻ con. Điều này chắc chắn không phải vì trẻ con dễ lừa gạt, chỉ là hắn nghĩ trẻ con rất đơn giản và dễ thương, sự hồn nhiên trẻ thơ đó cho phép hắn thả lỏng một chút trong thế giới tầng sâu.
"Em..." Cậu bé không nói nên lời: "Em không muốn ngủ, ngủ thì không nói chuyện được nữa, em còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi bố."
"Câu hỏi? Câu hỏi gì?"
“Trước đây dù bận rộn đến đâu, sáng nào bố cũng đánh thức em dậy, nhưng bây giờ mỗi năm bố chỉ về một lần, em không muốn bố bận rộn như vậy.” Cậu bé mặc chiếc quần ướt sũng, đang nói ra ước nguyện đơn giản nhất trong trái tim.
"Mỗi năm chỉ trở về một lần? Đây cũng là lời mẹ em nói với em à?"
"Vâng."
“Vậy thì bà ấy có nói cho em biết đêm hồi hồn là gì không?” Trong lúc trò chuyện, Hàn Phi đã đẩy cửa một trong những căn phòng ngủ, ở đây chắc là phòng ngủ mà bố mẹ cậu bé từng ở.
Chiếc giường đôi được trải bằng những tấm ga trải giường mới tinh, không một nếp gấp nào.
Có thể thấy rằng có người dọn dẹp căn phòng này mỗi ngày, nhưng lại không ai tiếp tục ngủ trong căn phòng này nữa.
Loạch xoạch ...
Khi Hàn Phi đẩy cửa phòng ngủ ra, trong tủ quần áo bên cạnh giường dường như có thứ gì đó bò qua, giống như chuột, nhưng cũng giống như côn trùng.
Hàn Phi biết tủ quần áo trong tòa nhà chết chóc còn có một bí ẩn khác, nên đã mở tủ quần áo ra mà không đợi cậu bé đi đến.
Cánh cửa tủ màu đen được mở ra, trên tủ quần áo phía trên có một bức di ảnh đen trắng của một người đàn ông trẻ tuổi để ở nơi mà đứa trẻ không thể chạm vào.
Bên cạnh di ảnh là một bát cơm trắng, có nửa mảnh giấy vàng vùi trong cơm trắng, trên đó có viết một cái tên - Lai Sinh, còn viết các bước của việc chiêu hồn.
“Lai Sinh?” Cái tên trên tờ giấy vàng khiến Hàn Phi chú ý.
"Đây là ảnh của bố, mẹ để ở trong tủ, mẹ nói rằng nhìn thấy ảnh sẽ đau lòng, nhưng sau khi cất nó đi, mẹ luôn lén lấy ra để xem." Cậu bé không hiểu lắm về người mẹ, nó còn quá bé: "Các cô chú đến thăm nói bố mất rồi, lúc đó em có hỏi chết là gì, họ nói chết là phải đi một nơi thật xa làm việc, chỉ quay lại mỗi năm một lần. Em rất không hiểu, tại sao họ lại phải làm công việc kiểu này?"
Đứa trẻ nhìn bức ảnh của bố trong tủ, nó rất thấp, không nhìn được hết phía trên, hi vọng Hàn Phi có thể giúp nó mang bức ảnh xuống.
Sau khi lấy được ảnh của bố thành công, đứa trẻ nhìn chằm chằm người bố đen trắng, đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt trong veo hỏi Hàn Phi: "Anh nói người lớn sẽ không nói dối trẻ con, nhưng em luôn cảm thấy được bọn họ đang nói dối em, anh có biết cái chết là gì không?"
“Chết?” Hàn Phi không ngờ đứa trẻ đột nhiên hỏi một câu như vậy, hắn không tùy tiện trả lời, mà suy nghĩ hồi lâu: “Anh nghe người ta nói, chết giống như tan trong nước.”
"Nghĩa là sao?"
"Giống như đã thực sự trở về nhà, đương nhiên anh không phải nói về nhà của em, mà là nhà của tất cả chúng ta. Chúng ta đến từ đó, cuối cùng chúng ta lại sẽ quay trở về đó." Hàn Phi cũng không biết mình tại sao lại nói những lời này với một đứa trẻ, có lẽ bởi vì hắn chưa bao giờ coi những cư dân trong thế giới tầng sâu là NPC, mà coi họ cũng là người giống như mình.
"Chết là về nhà? Thế thì tại sao lại có nhiều người sợ chết đến vậy? Tại sao mẹ lại phải khóc?" Cậu bé dường như cuối cùng cũng tìm được người có thể nói chuyện với mình, nó gấp gáp muốn có được câu trả lời.
"Bởi vì trong khoảng thời gian xa nhà, chúng ta sẽ chọn một con đường, một con đường không thể quay đầu lại, cuối con đường này là nhà, đây là con đường duy nhất để về nhà, nhưng trên đường về sẽ thấy vô vàn phong cảnh và ánh sáng, chúng ta sẽ sưởi ấm cho người khác, cũng sẽ được người khác sưởi ấm cho, chúng ta giống như những đốm sáng trên đường về nhà, chiếu sáng bầu trời đêm.”
“Đốm sáng?” Cậu bé cau mày đáng yêu, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên chỉ vào sáp trắng bên cạnh tỏ vẻ kính trọng: “Em hiểu rồi, chúng ta cũng giống như nến, lúc đầu là sáp, sau đó là phát sáng, cuối cùng lại trở thành sáp một lần nữa, chỉ có điều cơ thể không còn giống như trước nữa, từ sáp cao vút đến sáp tan thành từng giọt."
Hàn Phi kinh ngạc trước khả năng ẩn dụ và hiểu biết của đứa trẻ, đứa trẻ tuy còn rất nhỏ, nhưng rất thông minh, giống y như mình hồi nhỏ.
"Dùng sáp nến để ẩn dụ không thích hợp cho lắm." Hàn Phi cũng là lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ như vậy: "Chúng ta được bố mẹ dẫn dắt bước ra khỏi nhà. Chúng ta không phải là sáp nến, chúng ta là chúng ta."
"Vậy người làm sao mà phát sáng được?"
"Người không thể phát sáng, nhưng trong tay mỗi chúng ta đều có một ngọn đuốc được thừa hưởng từ tổ tiên. Ngọn đuốc này có thể thắp sáng trong đêm được gọi là nhân sinh. Chúng ta đặt kinh nghiệm và ký ức của mình vào đó, sử dụng nó làm nhiên liệu, nhân sinh sẽ bùng cháy, chúng ta có thể giơ cao nó lên tiến về phía trước trong đêm đen." Hàn Phi nhìn cậu bé trầm tư, mỉm cười sờ sờ đầu cậu bé: "Chờ đến khi em sắp về nhà, sẽ lại trao ngọn đuốc trong tay cho người khác, như vậy bóng đêm sẽ luôn được chúng ta soi sáng."
Cậu bé ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn mù mờ: "Nhưng bố em chỉ cho em đồ chơi ô tô, không cho một cây đuốc."
“Có lẽ bố em đã đưa ngọn đuốc cho mẹ em để bảo quản rồi. Chờ khi em lớn lên, bà ấy sẽ cho em ngọn đuốc để nhân sinh của em phát sáng và ấm áp.” Hàn Phi thu tay về, hắn không biết có phải ảo ảnh hay điều gì đang xảy ra, nhưng hắn thực sự cảm thấy cậu bé ấm hơn một chút. Điều khiến hắn khó tin hơn là trong đầu hắn vậy mà lại vang lên lời nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Độ thân thiện với chủ nhà 4064: +10! Mị lực cá nhân của bạn đã nhận được sự khẳng định đầy đủ của họ!"
Quay đầu nhìn, Hàn Phi phát hiện cánh cửa phòng ngủ bị đứa nhỏ ngăn cản không cho hắn đi vào, vậy mà lại mở ra một khe hở rộng bằng nửa lòng bàn tay, hai khuôn mặt tái nhợt đang lẳng lặng nhìn hắn.
Thân thể lập tức cứng đờ, Hàn Phi vô thức lùi lại một bước, tay hắn chạm vào giá sách, có một tập tranh có viết tên của Lai Sinh rơi xuống đất.
Tập tranh bị mở ra, bên trên đó có bố và mẹ được vẽ bằng bút màu, chỉ duy nhất thiếu đứa bé.