Tên nhóm chat chưa thay đổi trong 14 năm qua đột nhiên lại bị người ta sửa đổi, cũng không phải là cái tên Nhóm hỗ trợ bảo vệ quyền lợi cư dân của tòa nhà chết chóc này rất kỳ quặc, chỉ là cái tên này hơi lạc điệu với bầu không khí tuyệt vọng và chết chóc trong nhóm.
Máu rỉ ra từ màn hình vỡ vụn của điện thoại di động, những cái tên của những người đã chết, viết ra những dòng tin nhắn màu đỏ tươi.
Khi ngón tay chạm vào những dòng chữ quỷ dị đó, tiếng gầm của ác quỷ sẽ trực tiếp vang lên trong tâm trí.
Trong giọng nói lạnh lùng đau khổ mang chút nghi ngờ, những linh hồn đã chìm vào nơi sâu thẳm nhất của màn đêm đột nhiên mở mắt ra, bọn họ tìm thấy một bước ngoặt trong nỗi tuyệt vọng không thay đổi.
Hai tay cầm điện thoại, Hàn Phi có chút bối rối, hắn chỉ muốn xem người quản lý có thể làm những gì, không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy.
"Tên nhóm chat trước đây ngột ngạt quá, tôi cảm thấy mọi người nên nhìn về phía trước, ngoài ra chúng ta trở thành như này, không phải là lỗi của chúng ta, có một bàn tay vô hình trong bóng tối đang chi phối vận mệnh của chúng ta, có lẽ chặt đứt bàn tay vô hình đó, nút thắt trái tim của chúng ta mới có thể mở ra được."
Hàn Phi nhìn máu sắp tràn màn hình và những khuôn mặt quỷ muốn nhô ra ngoài, hắn cảm thấy có chuyện không hay, điện thoại di động trong thế giới tầng sâu là thứ tốt hiếm có, nhưng chức năng của điện thoại này lại không thể tùy tiện sử dụng được, có thể có một cái giá phải trả cho mỗi lần chạm vào.
"Cái... nhóm chat này có thể đóng lại được không?"
Nam học sinh giống như một cái xác biết đi, vừa mở miệng nói chuyện liền có thể nhìn thấy vô số khuôn mặt cùng đồng loạt mở miệng: "Không tắt được, chiếc điện thoại di động kia chính là chấp niệm sâu sắc nhất của Đom Đóm, nhóm chat trong điện thoại di động cũng là sợi dây gắn bó của chúng em với anh ấy. Một điều nữa em muốn nói trước với anh, sau khi chuyển đến tòa nhà tuyệt vọng này, những cư dân mới sẽ lần lượt tham gia nhóm chat, bọn họ sẽ không kiêng nể Đom Đóm."
Nam học sinh phòng 4094 không ngờ Hàn Phi lại đổi tên nhóm, chưa kịp nói xong, điện thoại di động của Hàn Phi đột nhiên rung lên.
"Một ngày rồi sẽ biết hahahaha gọi video call!"
Tên của người này trong nhóm, Hàn Phi đã nhìn thấy trong kí ức của Đom Đóm, đối phương nóng lòng muốn gọi video call, có lẽ là vì muốn xác nhận điều gì đó.
Lần đầu tiên video call với người ở âm phủ, Hàn Phi cũng không có kinh nghiệm, hắn chỉnh trang dung mạo một chút, dù sao video calll ở nơi này, dung mạo nói không chừng lại là chân dung người đã chết.
Nhấn nút kết nối, Hàn Phi còn chưa kịp phản ứng, giao diện màn hình điện thoại di động của hắn đã bị lôi vào một phòng video.
Trong phòng không bật đèn, trong phòng khách tối om có một chiếc ghế đơn độc, một người thanh niên ngồi quay lưng về phía ống kính.
"Haha sống ở phòng 4174, anh ấy mắc một loại bệnh, bất luận bi thương, hay là đau khổ, đều sẽ cười, cười không ngớt, cười không dừng lại được. Bởi vì căn bệnh này, anh ấy luôn bị bắt nạt, sau này trong một lần bị bắt nạt ở trường, anh ấy đã gục ngã. Anh ấy ném kẻ bắt nạt mình xuống như một con chó điên, cười và khóc một cách điên cuồng, nắm lấy chiếc com-pa, nhắm phần sắc nhất vào mắt kẻ bắt nạt.” Nam học sinh biết Haha đã trải qua những chuyện gì.
"Anh ấy không đâm com-pa vào mắt kẻ bắt nạt, nhưng bộ dạng cười khóc một cách điên cuồng lại bị những người xung quanh quay phim lại. Không chỉ những kẻ bắt nạt mà ngay cả bạn bè và giáo viên của anh ấy cũng cảm thấy Haha có vấn đề về tâm thần, sau khi nói chuyện với gia đình Haha, nhà trường đã yêu cầu anh ấy tạm dừng việc học và ở nhà.”
"Nghe nói từ đó Haha rất ít khi bước ra khỏi nhà, bệnh tình ngày càng trầm trọng. Hàng xóm trong tòa nhà thường xuyên nghe thấy tiếng cười đau khổ vào nửa đêm."
"Để không làm phiền những người hàng xóm, Haha đã lắp một tấm cách âm dày trong phòng của mình. Tiếng cười của anh ấy không thể truyền đi nữa, bản thân anh ấy cũng hoàn toàn bị nhốt trong căn phòng đó."
Khi nam học sinh kể cho Hàn Phi nghe về quá khứ của Haha, người thanh niên ngồi một mình trên ghế trong đoạn video từ từ quay đầu lại, anh ta chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, với một nụ cười méo mó trên khuôn mặt.
Nụ cười đó khiến mạch máu trên mặt anh ta phồng lên, trông như nguyền rủa, khắc sâu trên gương mặt anh ta.
Nhưng đối lập với nụ cười là đôi mắt anh ta, đôi đồng tử xám xịt, sâu thẳm, vô hồn.
Chỉ là đơn giản nhìn nhau, dường như chỉ vài phần mười giây, khuôn mặt bị nụ cười làm cho méo mó đã xuất hiện trước mặt Hàn Phi.
Bất cứ người bình thường nào đến đây cũng sẽ sợ hãi đến phát điên bởi nụ cười đáng sợ đó, nhưng Haha hôm nay đã gặp phải Hàn Phi.
"Tôi không phải là Đom Đóm, nhưng tôi và Đom Đóm là cùng một người, anh ấy trong hiện thực đã tạo ra một cảng tránh gió ấm áp cho mọi người, mà tôi muốn xây dựng một ngôi nhà thực sự cho mọi người trong tòa nhà chết chóc." Hàn Phi luôn nghĩ mình là một diễn viên chuyên nghiệp, bây giờ còn không biết mình đang diễn hay là đã thực sự quen rồi, khí chất bình tĩnh trầm ổn dường như đã thấm sâu vào tận xương tủy.
Hắn vốn cho rằng mình sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười đau khổ vặn vẹo của Haha, nỗi sợ hãi trong lòng hắn đã bị một thứ khác xua tan.
"Hình đại diện vĩnh viễn là màu xám đã sáng, anh còn chuẩn bị ở trong căn phòng của mình đến bao giờ nữa?" Sau khi biết rõ cảnh ngộ của Haha, Hàn Phi lại càng muốn giúp đối phương hơn, hắn làm như vậy không hoàn toàn chỉ vì để mượn sức đối phương, hắn là thật tâm muốn thay đổi cuộc sống của những người bệnh trong nhóm hỗ trợ.
Nhìn vào đôi mắt đó, Hàn Phi đỡ Đom Đóm đến bên cạnh mình: "Anh ấy bảo vệ quá khứ của mọi người, tôi đến giúp mọi người nhìn thấy tương lai. Đêm nay là một đêm quan trọng nhất, cũng là cơ hội duy nhất, tôi không cần anh tin tưởng hoàn toàn vào những điều tôi nói, tôi chỉ hy vọng anh có thể cho mình một cơ hội để thay đổi, cũng cho Đom Đóm một cơ hội có thể lựa chọn."
"Đom Đóm trước đây đã từng giúp đỡ mọi người như vậy, anh ấy đã hoàn thành lời hứa của mình, là người cuối cùng rời đi trong nhóm. Anh ấy đã bảo vệ mọi người đến cuối cùng, sức lực kiệt quệ, thương tích đầy mình, mọi người thực sự muốn nhìn thấy anh ấy chìm vào màn đêm sao?"
Hàn Phi cho Haha một chút thời gian để suy nghĩ, sau đó hắn chạm vào trang điện thoại: "Một linh hồn của tôi và ý thức của Đom Đóm dung hợp với nhau, một thói quen của chúng tôi đã được Đom Đóm lưu giữ lại, mỗi khi không thể chống đỡ được nữa, sẽ nhìn vào những lời để lại cho chính mình trên điện thoại. Lời mà linh hồn của tôi để lại cho chính tôi là ‘diễn viên giỏi nhất trong cuộc sống chính là bản thân mình’, Đom Đóm để lại cho chính mình thì lại là một câu nói khác."
Hàn Phi cũng là sau khi cầm điện thoại lên, đăng nhập vào tài khoản của Đom Đóm mới nhìn thấy, Đom Đóm có một chữ ký mà chỉ anh ta mới nhìn thấy —— "Mình không được quên bọn họ, trái tim của bọn họ đã không thể sưởi ấm cho chính mình, mình nhất định phải nắm chặt lấy bọn họ, nếu như ngay cả mình cũng buông tay, vậy thì bọn họ thực sự sẽ bị băng lạnh bao bọc, chìm vào màn đêm sâu không thấy đáy."
Sau khi đọc những lời do Đom Đóm để lại, Hàn Phi hoàn toàn không cố ý biểu diễn, mà chỉ đơn giản đọc nó, người bên cạnh đã có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong lời nói.
"Đom Đóm đã nghĩ đến cái chết không biết bao nhiêu lần, đối với anh ấy cái chết không khó, cái khó là tiếp tục sống tiếp. Tôi tin rằng mọi người cũng hiểu cảm giác này, chịu đựng sự hành hạ của tâm trí, chiến đấu chống lại vô số cảm xúc tiêu cực trong đầu, sau đó tự hào dũng cảm để sống tiếp."
"Đom Đóm đã sưởi ấm mọi người, cũng là mọi người đã chống đỡ anh ấy, nhưng bây giờ mọi người đang bị người quản lý lợi dụng, chiêu hồn anh ấy, người gánh vác niềm tin của tất cả mọi người vào trong tòa nhà chết chóc."
"Mọi người biết không? Lúc này để anh ấy đi chết, lại không phải là một loại giải thoát, mà ngược lại là hủy đi tất cả nỗ lực từ trước đến nay của anh ấy."
"Nếu như mọi người thực sự nguyện ý giúp đỡ anh ấy, vậy thì hãy buông tay để anh ấy rời đi, trở về nơi anh ấy nên về, sau đó mang theo hy vọng của tất cả mọi người sống tiếp, lúc đó anh ấy sẽ vì mọi người chứng minh hy vọng thực sự tồn tại!"
Haha đã gửi lời mời tham gia video call khi thấy hình đại diện của Đom Đóm sáng lên. Trong suốt quá trình, anh ta hầu như không nói chuyện. Anh ta ngồi một mình trong phòng, trở thành người nghe.
Anh ta đã quên mình muốn làm cái gì lúc đầu, trong đầu chỉ toàn là lời nói của Hàn Phi.
Trong tòa nhà chết chóc, chưa từng có ai giống như Hàn Phi.
Một nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt vặn vẹo, nhưng nụ cười này hơi khác thường ngày.
Dần dần, nụ cười biến thành tiếng cười điên cuồng mất kiểm soát, máu chảy dài trên mắt người đàn ông.
Trong tiếng cười điên cuồng, Hàn Phi mơ hồ nghe được vài câu: "Đom đóm sẽ không biến mất trong đêm đen."
Cuộc gọi video đã kết thúc, Hàn Phi càng tin tưởng vào kế hoạch tối nay. Hắn nhìn Đom Đóm bên cạnh và muốn đỡ anh ta lên ghế sofa, kết quả rất ngạc nhiên phát hiện biểu cảm của anh ta không đờ đẫn như hồi nãy nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, dường như vừa rồi nhìn thấy Haha, ý chí mong manh của anh ta đã bị cảm hóa, một số ký ức giấu trong lòng cũng được thức tỉnh.
Có vẻ như chỉ cần giao tiếp với nhiều bạn trong nhóm chat hơn, Đom Đóm yếu ớt có thể trở lại bình thường.
Sau khi phát hiện ra điểm này, Hàn Phi bắt đầu chủ động giao lưu video call với những ID quen thuộc kia trong nhóm, hắn giống như Đom Đóm trước kia an ủi, khích lệ những thành viên nhóm, tìm đến từng người một, nói ra suy nghĩ với bọn họ.
Khi một diễn viên có kỹ năng diễn xuất bậc thầy bị bệnh lâu năm, đã nghiên cứu nhiều môn tâm lý khác nhau, lời nói của hắn sẽ ẩn chứa một loại sức mạnh, Hàn Phi rất nhanh được một số cư dân chấp nhận, thân phận người quản lý hiện tại của hắn bây giờ mới coi như là được mọi người thực sự chấp nhận.
Sau khi trò chuyện với hầu hết các thành viên trong nhóm, Hàn Phi đang định phân loại thông tin của mọi người thì điện thoại đột nhiên rung lên.
"Số 4204 đã bắt đầu một cuộc trò chuyện video!"
"Những người bạn trong nhóm mà Đom Đóm đã giúp đỡ, tên trong nhóm chat đều là tên trên mạng của họ lúc còn sống. Chỉ một số ít cư dân ban đầu trong tòa nhà mới có tên có số nhà." Nam học sinh không muốn Hàn Phi bị giết, vì vậy mở miệng nhắc nhở một câu: "Anh tốt nhất nên nghĩ kỹ trước khi kết nối."
"Vì bọn họ đã chọn tham gia vào nhóm chat này, có nghĩa là họ cũng muốn thay đổi bản thân." Sau khi suy nghĩ một lúc, Hàn Phi đã chọn kết nối, lý do rất đơn giản, hầu hết các phòng mà các thành viên trong nhóm sống đều chứa số "4", ngoại trừ Haha và nam học sinh, những người khác đều không quá mạnh.
“Phòng 4204, người này sống ở tầng 20?” Theo kinh nghiệm của Hàn Phi ở tòa nhà số 1, những căn phòng từ tầng 20 trở lên nhìn chung rất đáng sợ.
Sau khi do dự một chút, Hàn Phi kết nối video, còn chưa kịp nhìn đối phương trông như thế nào, máu dính đầy camera, liền nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc: "Chiêu hồn? Tôi nhớ mình không phải là người thân của cậu, nhưng cậu lại không dám làm tổn thương tôi dù là một chút, còn nghe theo lời của tôi, đến giết người vứt xác cũng nguyện ý làm. Xem ra tôi đoán không sai, hẳn là hồn của cậu đã xuyên vào trong cơ thể của tôi. Không ngờ được, rõ ràng cậu là quỷ, vậy mà bây giờ lại kinh hồn bạt vía như con người."
Trong giọng nói đó có sự điên cuồng và khát vọng hủy diệt không thể kiềm chế.
Hắn khá chắc chắn rằng giọng nói phát ra từ phòng 4204 trong video chính là giọng nói của chính mình.
"Là linh hồn của mình đang nói chuyện sao?"
Hàn Phi mất đi ba hồn ba phách, hình thành ba ý thức, một ý thức tượng trưng cho tuổi thơ, một ý thức tượng trưng cho cái thiện và hy vọng, một ý thức còn lại gần nhất với ký ức đỏ như máu kia, có thể tượng trưng cho sự tà ác và xảo quyệt của hắn.