Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373: Sẽ Không Có Chuyện Gì Đâu

Chương 373: Sẽ không có chuyện gì đâu Chương 373: Sẽ không có chuyện gì đâu

Bất kể Hàn Phi có nói dối không, nam học sinh cảm thấy hoang mang kinh khủng khi nhìn bộ đồng phục bảo vệ trên người hắn.

"Em yên tâm, những chuyện này không liên quan đến anh, tất cả tà ác và tai họa đều ở bên trong linh hồn đang chạy trốn kia, anh cũng không dám đảm bảo nó sẽ gây ra những chuyện gì, vì vậy mọi người nhất định phải chú ý an toàn!" Hàn Phi vô cùng nghiêm túc, chỉ có trong tình huống như này, hắn mới có nhận thức rõ ràng đối với chính mình.

"Nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một du hồn bị chiêu đến đây mà thôi, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu." Nam học sinh cũng từ từ dao động, chủ yếu là bởi vì những gì Hàn Phi nói quá đáng sợ.

"Em đã từng gặp qua hồn phách quay trở về trong bảy ngày đầu, trong vòng nửa giờ đã hoàn toàn chủ động chiếm giữ chưa? Cho nó thêm chút thời gian, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!" Hàn Phi thực sự rất gấp, còn hơn hai giờ nữa mới tới 4 giờ 44 phút sáng, hắn phải tìm đủ tất cả hồn phách, trước khi Cánh bướm hồi hồn.

Nhưng tình hình hiện tại của hồn ác rõ ràng là một tai nạn, Hàn Phi rất lo lắng hồn của mình sẽ giống như hồn của thần giữ cửa, không những không muốn trở về mà còn muốn dùng nhiều thủ đoạn giết chết hồn chính.

Chính vì điều này mà Hàn Phi đã trở nên rất lo lắng sau khi nhìn thấy đối phương.

Nhưng hắn cũng không vì chuyện này mà mất đi lý trí, cái gì cũng có mặt tốt lẫn mặt xấu, tuy rằng sự kết hợp giữa hồn ác và lão quỷ rất đáng sợ, nhưng chỉ cần xử lý tốt, bọn họ cũng có thể giúp đỡ Hàn Phi rất nhiều.

"Các cư dân trong nhóm của Đom Đóm đa số vẫn có khả năng giao lưu, miễn cưỡng được coi là người của mình. Nếu như hồn ác muốn tắm máu tòa nhà chết chóc, những người bạn trong nhóm chat nhận được thông báo trước sẽ trốn đi, nếu điều này xảy ra thì, bị hồn ác giết chết sẽ là những ác hồn bị tử ý chi phối hoàn toàn không thể giao lưu."

Bây giờ cứu các thành viên trong nhóm là cứu chính mình, vì vậy tiếp tục đưa ra cảnh báo.

Đầu tiên là thuyết phục nam học sinh, sau đó Hàn Phi kéo cậu ta đi thông báo cho các thành viên trong nhóm chat.

Những thành viên trong nhóm đã được Đom Đóm chăm sóc trước đây có cơ hội trở thành trợ thủ của chính họ, Hàn Phi không muốn họ gặp tai nạn.

Nhóm chat vốn dĩ tĩnh mịch hôm nay bỗng trở nên sôi nổi, Hàn Phi giống như người thổi còi trước khi thảm họa ập đến, khẩn trương thông báo cho mọi người tránh nạn.

"Đừng cố chạm trán với nó! Đừng nói chuyện với nó! Tốt nhất là trốn đi, tuyệt đối không bao giờ được có bất kỳ tiếp xúc nào với nó!"

Một người sống, nửa đêm nhắc nhở mọi người chú ý an toàn trong một group chat đầy lệ quỷ, không nên đi đêm, đóng cửa lại, cảnh tượng này có một sự ấm áp đặc biệt.

Những cư dân mạng mà Đom Đóm đã giúp đỡ trước đây, có lẽ sẽ nể mặt Đom Đóm, bán tín bán nghi làm theo những gì Hàn Phi nói.

Tuy nhiên, trong group chat, những cư dân ban đầu sử dụng tên số nhà của tòa nhà chết chóc lại không coi trọng, theo họ, mình không giết chết Hàn Phi đã được coi là vô cùng kiềm chế và nhân từ rồi, nghe theo lời hắn, làm sao có thể chứ?

Lời cảnh báo của Hàn Phi bên này vẫn chưa được gửi đi hết, tiếng kính vỡ đã vang lên từ tầng cao nhất của tòa nhà chết chóc, lần cuối cùng hắn nghe thấy một âm thanh tương tự là khi quỷ nhảy lầu xuất hiện.

Chạy nhanh đến bên cửa sổ, Hàn Phi định mở cửa sổ, nhưng học sinh của phòng 4064 đã ngăn hắn lại.

"Cửa sổ của tòa nhà chết chóc không thể mở ra một cách tùy tiện. Sương mù được ngưng tụ từ tử ý bên ngoài sẽ bay vào trong, quái vật ẩn trong sương mù cũng có thể nhân cơ hội trèo vào bên trong tòa nhà chết chóc."

"Vậy nếu cửa sổ bị làm vỡ chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu không có người sửa chữa, sương mù bên ngoài chẳng phải sẽ tiếp tục trôi vào tòa nhà hay sao?" Hàn Phi chỉ đơn thuần là tò mò.

"Anh mới vào đây, có rất nhiều thứ không biết, tòa nhà chết chóc dường như có sinh mệnh của chính mình, bất kì thứ gì sau khi bị hủy hoại, thời điểm quyết định sẽ từ từ khôi phục. Giống như khi một người bị thương, vết thương sẽ đóng vảy và sau đó từ từ lành lại."

"Tòa nhà chết chóc có sinh mệnh? Nhưng cả khu vực này rõ ràng bị tử ý bao trùm, trước khi anh vào đây đã rất hiếu kì, tử ý khổng lồ như vậy rốt cuộc là bay ra từ đâu?" Hàn Phi đã bày tỏ nghi ngờ trước nay của mình, tòa nhà chết chóc là tòa nhà nguy hiểm nhất trong khu vực hắn ở, toàn bộ tòa nhà bị bao phủ trong sương mù màu xám.

Lúc đầu, hắn cảm thấy sương xám không có gì, cho đến khi tiếng ca không thể nhắc đến tiến vào trong sương xám và mất phương hướng, hắn mới nhận ra những làn sương mù hoàn toàn được hình thành từ tử khí này vô cùng đáng sợ.

"Bên trên oán niệm là hận ý, bên trên hận ý mới là không thể nhắc đến, dựa vào năng lực của Cánh bướm dường như không thể làm ra sương xám nhiều như vậy, sương xám bao trùm tòa nhà chết chóc này chẳng lẽ đã tồn tại trước Cánh bướm?"

"Em cũng không rõ lắm, em chỉ biết sương xám, tử ý và nguyền rủa chết chóc toàn bộ đều bắt nguồn từ tầng hầm của tòa nhà chết chóc." Nam học sinh thành thật trả lời.

"Tầng hầm? Em đã bao giờ đi xuống tầng hầm chưa?"

"Chưa, chỉ có thể tới tầng hầm của tòa nhà chết chóc bằng thang máy. Em không thích không gian chật hẹp. Em chưa bao giờ đi thang máy cả."

Sau khi nghe câu trả lời của nam học sinh, Hàn Phi nhớ tới một cảnh khi hắn chơi game tòa nhà chết chóc, những người truy hồn mặc y phục màu đỏ, toàn thân đầy nguyền rủa chết chóc dường như đều thông qua thang máy từ dưới tầng hầm chạy lên.

"Tầng hầm của tòa nhà chết chóc đang ẩn giấu điều gì?" Lời Hàn Phi còn chưa nói xong, trên tầng lại không ngừng truyền đến âm thanh kính cửa sổ bị đập vỡ, trong đó còn xen lẫn tiếng cười không kiêng nể gì cả.

Những mảnh vỡ thủy tinh từ trên cao rơi xuống như một trận mưa rào sắc bén, chúng rơi vào trong màn sương xám dày đặc, không phát ra bất kì tiếng kêu nào, giống như bị thứ gì đó nuốt chửng vậy.

Cửa sổ hết tầng này đến tầng khác bị đập vỡ, cùng lúc sương xám đi vào trong tòa nhà, tiếng ca bên ngoài tòa nhà cũng nghe thấy một cách rõ ràng, nghe vậy, da đầu Hàn Phi tê rần, giống như bên ngoài cửa sổ chính là khuôn mặt của tiếng ca vậy.

“Nó cách mình vô cùng gần! Cái kẻ đập vỡ cửa sổ kia muốn đưa tiếng ca vào trong tòa nhà?!" Nghe thấy tiếng cười quen thuộc ở lầu trên, Hàn Phi đã biết là ai đập vỡ cửa sổ rồi, suy nghĩ của hồn ác rất tốt, đưa tiếng ca vào bên trong tòa nhà chết chóc, nhưng vấn đề là hắn có trốn thoát được sự truy sát của tiếng ca không? Mới chỉ bám lấy một oán niệm cấp cao, đã dám chơi với lửa rồi sao? Chòng ghẹo dụ dỗ không thể nhắc đến? Hắn điên rồi sao?

Hàn Phi thực sự không nghĩ đến hồn ác sau khi có được sức mạnh, việc đầu tiên làm lại là đập vỡ cửa số hết tầng này đến tầng khác của tòa nhà chết chóc, đối phương không hổ là hồn của mình, phong cách làm việc không thể đoán trước.

"Anh có cảm thấy tiếng ca bên ngoài bao hàm thứ gì đó không, giống như là nó đang gọi tên của anh vậy?" Nam học sinh mở miệng chính là bổ thêm dao.

Hàn Phi hiện tại đã không còn tâm trạng nói chuyện với nam học sinh rồi, trong đầu hắn toàn là những chuyện liên quan đến tiếng ca, hồn ác làm việc điên rồ, ủng hộ sự hỗn loạn, tiếp theo trong tòa nhà chết chóc sẽ lại thêm một biến cố nữa.

"Hồn ác đối với chính mình thật tàn nhẫn, đưa tiếng ca vào trong tòa nhà chết chóc, một đòn chí mạng! Vấn đề là, người mà tiếng ca hận nhất chính là hắn mà!"

Kính trên lầu vẫn đang không ngừng vỡ ra, chắc đợi đến khi Cánh bướm đến, tòa nhà chết chóc có thể đã bị giày vò đến mức không nhận ra được nữa rồi.

Âm thanh của tiếng nhạc thê lương, tiếng ca, tiếng cửa kính vỡ đan xen vào nhau, sương xám vô biên tràn vào tòa nhà chết chóc, giống như biển đen lơ lửng trên không trung tràn xuống!

Hàn Phi đứng bên cạnh cửa sổ, chứng kiến mọi thứ, cảnh tượng này hùng vĩ quỷ dị, xung quanh đều là âm khí, thậm chí còn gợi cho hắn nhớ đến lễ khai mạc của một thế vận hội nhiều năm trước.

Bình Luận (0)
Comment