Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384: Trái Tim Của Ác Mộng

Chương 384: Trái tim của ác mộng Chương 384: Trái tim của ác mộng

"Một cái kén rách nát?"

Nhìn mảnh kén khổng lồ trong biển hoa đỏ rực màu máu, trong mắt Hàn Phi có chút nghi hoặc, dường như có thứ gì đó đã chui ra khỏi kén ở nơi sâu nhất của tòa nhà chết chóc, hoàn thành quá trình lột xác.

“Thực lực của Cánh bướm lẽ ra vẫn còn ở giai đoạn hận ý, nhưng hơi thở toát ra của những mảnh kén đã là cấp bậc không thể nhắc đến rồi.”

"Đây không phải là kén của Cánh bướm!"

Tử ý toát ra từ cái kén đã bao trùm toàn bộ tòa nhà chết chóc, cũng chính vì sự tồn tại của tử ý, nên cư xá này mới được đặt tên là tòa nhà chết chóc.

Đến gần bông hoa trước mặt, trên cánh hoa tươi sáng còn sót lại giọt sương ngưng tụ từ tử ý, Hàn Phi đứng ở cửa thang máy cầm dao đồ tể, bản thân hắn rất kháng cự tiến vào trong vùng biển hoa đó, nhưng trong cơ thể hắn lại có hai giọng nói thúc giục.

Trong đó một là Đại Nghiệt, Đại Nghiệt ẩn nấp trên cánh tay Hàn Phi hoàn toàn bị kích động, nó dường như không còn khống chế được gai nhọn trên người, khiến cho một lượng lớn độc hồn ngấm vào máu Hàn Phi, hòa vào làm một với nguyền rủa chết chóc.

Cái còn lại chính là tiếng cười điên cuồng kia, nguyền rủa chết chóc của Cánh bướm đã phá tan thứ gì đó trong tâm trí Hàn Phi, tiếng cười điên cuồng không ngừng vang vọng bên tai hắn.

“Nếu đã tới thì bình tĩnh ở lại.” Hàn Phi kéo cậu bé bất tỉnh trên mặt đất đi ra khỏi thang máy.

Giày giẫm lên trên những bông hoa, như giẫm vào trong máu thịt, tử ý nồng đậm trôi dạt ở xung quanh, Hàn Phi cảm giác như đi dưới đáy biển.

"Đứa trẻ trong tủ quần áo ở tầng hầm thứ bảy yêu cầu mình phá hủy một trái tim, biển hoa này lớn như vậy, làm sao mình có thể tìm được trái tim đó đây?"

4 giờ 44 phút sáng người quản lý sẽ hồi hồn, Hàn Phi vẫn đang chuẩn bị đi phá hỏng nghi thức hồi hồn, hắn căn bản không có thời gian để đi tìm trái tim gì đó.

Tiếng cười điên cuồng bên tai khiến tâm tư hắn bấn loạn, sau khi hắn đi được vài bước sẽ quay đầu nhìn xung quanh, luôn có cảm giác có người đang nằm sau đầu mình.

"Thôi bỏ đi, vẫn là giao cho Đại Nghiệt thôi, cả nó và Cánh bướm đều xuất hiện từ kén người, có lẽ có thể cảm nhận được điều gì đó."

Cảnh tượng trước mắt khiến Hàn Phi nhớ tới hố tử thi dưới tầng hầm của công ty bảo vệ, nhưng biển hoa dưới tòa chết chóc lớn hơn hố tử thi gần mười lần, thoạt nhìn, dưới lòng đất tối tăm đầy là những bông hoa đỏ tươi màu máu.

Nâng cánh tay nơi Đại Nghiệt đang ẩn náu, Hàn Phi lợi dụng bản năng của Đại Nghiệt đi trong biển hoa.

Hàn Phi leo lên một con dốc cao, khi nhìn xuống hắn đã ngẩn người, sắc mặt cũng trở nên rất xấu.

Mảnh kén khổng lồ lộ ra trên biển hoa chỉ là một phần rất nhỏ của toàn bộ cái kén! Cái kén vỡ thật sự chôn vùi dưới biển hoa!

Đứng trên cao có thể thấy rõ, cái kén khổng lồ khắc vô số khuôn mặt người bị xé nát ở giữa, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của nó.

Đây là một cái kén hình người, tứ chi và đầu bị vỡ của nó rất giống người, thể xác to lớn đó chống đỡ cho bốn tòa nhà trong cư xá.

Nếu chỉ có những chuyện này, Hàn Phi có lẽ sẽ cảm thấy chấn động, nhưng vẻ mặt của hắn tuyệt đối không bao giờ thay đổi.

Bên trong thể xác khổng lồ của cái kén bị vỡ ra, treo đầy những đứa trẻ, thân thể của chúng được nối với phần đầu thân rễ của những bông hoa, một số phần da đã bị mờ đi.

Điều khiến Hàn Phi cảm thấy lạnh sống lưng là biểu cảm của nhiều đứa trẻ chốc chốc lại phát sinh thay đổi, như thể chúng đang gặp một cơn ác mộng dài vậy.

"Oh my God……"

Cánh bướm thu thập rất nhiều cơn ác mộng của những đứa trẻ, trong những cơn ác mộng đó chứa đựng những cảm xúc và ký ức của chúng, trở thành phân bón cho những bông hoa máu.

"Mỗi bông hoa máu tương ứng với một đứa trẻ?"

Tiếng cười điên cuồng bên tai trở nên gay gắt hơn, càng thê lương hơn, càng điên cuồng hơn.

Hàn Phi cảm thấy thân thể như bị người nào đó đẩy một cái, hắn kéo đứa trẻ bất tỉnh bên cạnh nhảy xuống từ trên cao.

Dùng lòng bàn tay kéo thân rễ của cây hoa máu, Hàn Phi nhìn kỹ khuôn mặt trên kén và đứa trẻ đang treo bên trong kén, lúc này hắn có chút hiểu tại sao những cái kén được Cánh bướm nhét vào trong cơ thể lệ quỷ lại được gọi là kén người rồi.

Thứ đó tưởng chừng là cái kén, thực ra lại là thứ bẩn thỉu trong trái tim con người, muốn thoát ra khỏi cái kén người đó, thì phải hấp thụ tất cả những cảm xúc và ký ức có liên quan đến con người.

"Làm thế nào mà cái kén này lại lớn như vậy?"

Bò xuống bên dưới, Hàn Phi nắm lấy cánh tay của những đứa trẻ, giẫm lên ác mộng của chúng rồi leo xuống dưới đáy.

Ngẩng đầu nhìn lên, vực thẳm nơi ma quỷ sống cũng chỉ như vậy, hoa máu khắp nơi, trên vách đá treo đầy những đứa trẻ đang không ngừng lặp lại những cơn ác mộng.

Nhìn thấy điều này, Hàn Phi không khỏi nghĩ tới lời nhắc nhở nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra khi nhiệm vụ đêm hồi hồn được kích hoạt.

"Rơi vào đáy vực ác mộng, ác mộng và ác quỷ nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, bọn chúng thấy lạ tại sao mình lại không vùng vẫy kêu cứu? Mình thấy lạ tại sao bọn chúng lại hỏi câu hỏi như vậy?"

"Chẳng lẽ trên thế giới này, không phải mỗi đứa trẻ đều giống mình hay sao?"

"Từ khi sinh ra đã bị nhốt trong phòng kén, đến cuối cùng lại mọc ra đôi cánh?"

Hàn Phi thực sự bị sốc khi liên hệ vài câu này với cảnh tượng hiện tại.

“Đáy của cơn ác mộng trong lời nhắc nhở chính là chỗ sâu thẳm của cái kén này?”

“Cánh bướm có lẽ vì một lý do nào đó mà đến đây, cũng giống như những đứa trẻ khác treo ở bên cạnh, có điều nó khác với những đứa trẻ đó, nó đã bị ác quỷ và ác mộng cải tạo thành một con quái vật mới hoàn toàn."

"Cái kén rách nát này chính là nơi Cánh bướm sinh ra!"

Nghĩ đến đây, Hàn Phi lại càng khó hiểu, cái kén không liên quan gì đến Cánh bướm, trước khi Cánh bướm được sinh ra cái kén đã xuất hiện rồi.

Vậy thì bò ra khỏi cái kén này sẽ là thứ gì? Lại là ai treo ác mộng của nhiều đứa trẻ như vậy ở đây?

"Cánh bướm luôn muốn tạo ra đồng loại..." Hàn Phi đột nhiên nảy ra một ý tưởng khiến hắn rùng mình: "Có khi nào Cánh bướm đã sớm thành công rồi không? Cánh bướm đang hoạt động bây giờ chỉ là người chịu tội thay?"

Nhìn chằm chằn cái kén bị xé rách, cảm nhận tử ý nồng đậm trên đó, đây chỉ là một lớp vỏ bị xé rách, mà hơi thở toát ra đã vượt quá hận ý.

Hàn Phi muốn dừng lại suy nghĩ, nhưng Đại Nghiệt và tiếng cười điên cuồng lại không để cho hắn được yên ổn, độc hồn thuận theo cánh tay nhỏ xuống, sự đau nhói và âm thanh nhắc nhở gia tăng tính kháng độc hồn không ngừng xoáy vào tâm trí hắn.

Tiếp tục đi xuống, phía dưới cùng của cái kén khổng lồ dường như có ai đó đang đánh nhau, hận ý khuấy động màn sương đen.

Từ từ đến gần, khi Hàn Phi nhìn thấy đối phương, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

“Trang Văn?”

Sau khi quỷ nhảy lầu ở tòa nhà số 1 dung hợp hết toàn bộ ý thức thì tiến vào tòa nhà số 4, cô ta muốn giết bố mình.

Hàn Phi vẫn luôn không gặp đối phương ở tòa nhà số 4, không ngờ Trang Văn vậy mà lại chạy tới đây.

Màn sương đen không ngừng vây quanh Trang Văn, nơi cô ta đang đứng chính là trung tâm của vòng xoáy sương mù đen.

Trang Văn dường như muốn phá hủy nơi này, nhưng màn sương đen đã đàn áp cô ta lại.

Ở nơi này thực lực càng mạnh, sẽ càng là mục tiêu của sương mù đen.

Nhưng nghĩ kỹ lại, oán niệm thực lực yếu, căn bản chưa đi được đến đây đã bị tử ý áp đảo. Loại như Hàn Phi hoàn toàn thuộc loại dị thường, một người sống mà lại có được Đại Nghiệt, còn được oán niệm cỡ lớn chúc phúc.

“Một lượng lớn sương mù đen thoát ra trói chặt tiếng ca, tử ý còn sót lại vẫn có thể trấn áp được một tồn tại gần với hận ý?”

Nếu như không có tiếng ca và Trang Văn, tử ý mà Hàn Phi phải đối mặt chắc chắn là gấp mấy lần bây giờ.

Đến gần Trang Văn, Hàn Phi vốn muốn xem thử liệu có thể giao tiếp được với cô ta hay không, nhưng khi đến gần hơn mới phát hiện cô ta đã hoàn toàn bị hận ý chi phối.

Quỷ quái cấp bậc hận ý thông thường hoàn toàn có thể khống chế được hận trong lòng, nhưng tình huống của Trang Văn thì lại ngược lại, cô ta lần đầu tiên đột phá hận ý thất bại, hiện tại hận ý trên cơ thể càng ngày càng mạnh, nếu Hàn Phi tiếp tục tiến lên, cũng có thể sẽ bị cô ta tấn công.

“Bỏ đi, đi xem xem Đại Nghiệt rốt cuộc muốn cái gì trước.”

Hàn Phi dưới sự dẫn dắt của Đại Nghiệt, bắt đầu đi dưới đáy của ác mộng.

Hắn nhìn ác mộng của lũ trẻ ở hai bên, trong lòng có cảm giác khó chịu không thể giải thích được, tiếng cười điên cuồng bên tai dường như cũng yếu đi một chút.

Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Hàn Phi dừng lại ở một góc rất kín đáo.

Nơi này cùng phía dưới đáy của toàn bộ ác mộng cũng không có gì khác nhau, cũng không nhìn ra bất kì sự khác biệt nào, nhưng Đại Nghiệt lại cứ muốn tới nơi này.

Nhẹ nhàng đẩy đứa trẻ bị thân rễ xuyên qua qua một bên, Hàn Phi nhìn thấy một điện thờ đổ nát chìm sâu trong đám hoa máu lớn.

"Điện thờ? Lại là điện thờ?"

Hàn Phi bây giờ đối với điện thờ có chút chống đối, hắn sở dĩ vào tòa nhà chết chóc sớm hơn, chính là bởi vì mình đã mở điện thờ ở cổng cư xá Hạnh Phúc ra, khiến cho tiếng ca phát điên, cả đường truy đuổi hắn đến tận tòa nhà chết chóc.

“Dưới đáy ác mộng, nơi sâu thẳm của những bông hoa máu, điện thờ bị bao bọc trong cái kén nát sẽ là vị thần nào ở bên trong?”

Điện thờ trước mặt bị phủ đầy hoa máu, bao quanh đầy linh hồn trẻ con, nội tâm Hàn Phi có chút bối rối, hắn thực sự sợ điện thờ, nhưng lại muốn mở những bông hoa máu đó ra, xem xem ở bên trong điện thời cuối cùng là cái gì?

Nó giống như có một nút màu đỏ không xác định trước mắt, đặc biệt muốn thử nhấn nó vài cái xem sao.

Đại Nghiệt trong cánh tay đã hoàn toàn hưng phấn, hoa văn màu máu đỏ tươi từ cánh tay truyền đến trái tim Hàn Phi, nó đang không ngừng thúc giục hắn.

"Tên tiểu tử này ngày nào cũng xúi giục mình đi tìm đường chết."

Hàn Phi gạt linh hồn đứa trẻ sang một bên, chui vào góc khuất kín đáo này.

Nếu như không phải có Đại Nghiệt, căn bản không ai có thể phát hiện ra điện thờ.

Cùng với việc khoảng cách càng ngày càng gần, phản ứng của Đại Nghiệt càng ngày càng mãnh liệt, hoa văn màu máu trên người nó dần dần bành trướng đến toàn thân Hàn Phi, đốt cháy da thịt hắn.

Điện thờ ở nơi sâu thẳm trong cái kén không giống lắm với điện thờ của cư xá Hạnh Phúc, niên đại có vẻ lâu đời hơn, tấm vải đen trùm lên đã sớm mục nát.

Hít sâu một hơi, Hàn Phi rút dao tái sinh ra chém nát những bông hoa máu bên ngoài điện thờ, hắn cúi người xuống nhìn vào bên trong điện thờ.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Thắp sáng điện thờ thất bại! Phía sau mỗi điện thờ đều ẩn chứa một 'thần' khác nhau, tùy ý mở điện thờ có thể trực tiếp lấy mạng của bạn!"

Cùng lúc trong đầu hiện xuất hiện lời nhắc nhở của hệ thống, Hàn Phi cũng nhìn thấy thứ trong điện thờ.

Đó là một trái tim tàn tạ, bốn phía xung quanh trái tim là những mạch máu nhỏ dày đặc, những mạch máu đó nối liền với rễ của những bông hoa, không ngừng từ trong linh hồn của vô số đứa trẻ rút ra ác mộng.

Trái tim đó phát tán ra mùi hôi thối nồng nặc, nó dường như đã chết từ lâu, nhưng vẫn chưa ngừng đập.

“Nó chính là nguồn gốc của tất cả tử ý trong toàn bộ tòa nhà chết chóc?”

Đại Nghiệt vô cùng phấn khích, nó càng phấn khích, khoảng cách Hàn Phi lại càng gần với cái chết, đây là một trong những thiên phú của nó.

"Trực tiếp chém nát nó?"

Nắm chặt dao đồ tể tái sinh, Hàn Phi nhìn chằm chằm trái tim tàn tạ trong điện thờ, hắn dường như quay trở lại bên trong nhà máy máu thịt.

Sau khi chế tạo thành công dao đồ tể tái sinh, dùng để hiến tế dao là trái tim ác của Nhện, bây giờ hắn muốn chém nát là một trái tim có quan hệ mật thiết với Cánh bướm.

Có lẽ lúc đầu chém nát trái tim ác của Nhện, chính là kế hoạch đã lên sẵn của ông ấy, dường như chỉ có bằng cách này dao tái sinh mới xuất hiện.

Không chút do dự, Hàn Phi hồi tưởng lại tất cả những gì hắn đã trải qua trong tòa nhà chết chóc, hồi tưởng lại những tội ác mà Cánh bướm đã gây ra, hồi tưởng lại tất cả những đau đớn và tuyệt vọng mà các nạn nhân phải trải qua.

Hai tay nắm chặt dao đồ tể, từ từ nâng lên, hắn muốn phát huy các đặc tính của dao tái sinh đến cực hạn!

Từng bóng người xuất hiện sau lưng Hàn Phi, họ và Hàn Phi cùng nhau cầm cán dao.

Lưỡi dao chói lọi xuất hiện ngay lập tức, tốt đẹp, hy vọng, những phẩm cách chói lọi nhất trong nhân tính được Hàn Phi nắm trong tay, sau đó mọi người cùng nhau chém xuống!

Hoa máu tàn lụi, giống như mạch máu của thân rễ bị kéo đứt, dao đồ tể của Hàn Phi tách mở điện thờ ra, chém xuống trái tim thối nát kia!

Chưa có con dao nào trong thế giới tầng sâu đâm vào trái tim đó, gần như trong khoảnh khắc, Hàn Phi cảm thấy trong điện thờ có một đôi mắt mở ra, hắn thậm chí còn không nhìn thấy đó là vật gì, thân thể đã bay đi rất xa.

Hai tay cầm con dao tái sinh đầy máu, ngực, má và bụng dưới đối diện với điện thờ máu thịt mơ hồ.

Dao tái sinh thực sự đã cắt vào trái tim đó, chém vỡ lớp vảy đen, nhưng thứ trong điện thờ phản ứng quá nhanh.

Cánh tay mất đi ý thức, quay đầu lại nhìn, Hàn Phi phát hiện hoa văn máu trên người đã biến mất, Đại Nghiệt dường như đã rời khỏi cơ thể của hắn.

Nhìn về phía điện thờ, Đại Nghiệt so với cơ thể thu nhỏ mấy lần trước đây, lúc này đang nằm trên trái tim tàn tạ kia, nó thuận theo vết thương mới chém ra của Hàn Phi mà bắt đầu cắn xé trái tim được cung phụng trong điện thờ!

Mạch máu nối với rễ và thân cây hoa máu xung quanh bắt đầu run rẩy, linh hồn đứa trẻ treo trên bức tường kén khổng lồ kia cũng lắc lư giãy giụa, cứ như người gặp ác mộng sắp tỉnh lại vậy.

Chấn động không ngừng truyền ra bên ngoài, màn sương đen đập vào các mảnh kén giống như sóng thần.

"Trái tim tàn tạ đó chắc chắn không thuộc về người quản lý hiện tại của tòa nhà chết chóc. Thứ này rốt cuộc thuộc về ai?"

Lượng HP của Hàn Phi gần như về 0, thiên phú nghề nghiệp đồ tể nửa đêm đã được kích hoạt, hắn căn bản không hề chần chừ cho dù là nửa giây, dùng tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi lui về sau, nhưng đã muộn rồi.

Dưới đáy toàn bộ ác mộng xuất hiện xao động lớn, nền móng vốn luôn nâng đỡ tòa nhà chết chóc xuất hiện vấn đề!

Điện thờ nho nhỏ được tích hợp với toàn bộ cái kén, đại dương do hoa máu tạo thành đổ vào bên trong, khi Hàn Phi mắt nhìn mình đang sống sờ sờ sắp bị nghiền nát, một bóng đỏ khổng lồ bao trùm lấy hắn.

Hàn Phi trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn sang bên cạnh, ngọn lửa đen của hận ý đang cháy trong mắt quỷ nhảy lầu Trang Văn, ngọn lửa cuồng nộ đang thiêu rụi tâm hồn của một bé gái.

Cô bé dường như đại diện cho lý trí duy nhất còn lại của quỷ nhảy lầu, khi cô bé không thể chịu nổi ngọn lửa hận ý nữa, cũng là lúc Trang Văn lại mất kiểm soát.

"Chạy lên trên! Đường ở bên trên!" Hàn Phi hét lớn, nhưng Trang Văn lại hoàn toàn không có ý định rời đi.

Người phụ nữ với ngọn lửa hận ý màu đen cháy trong mắt dường như cuối cùng đã tìm được thứ gì đó để trút ra hận ý, trong hoàn cảnh này bắt đầu tấn công điện thờ kia.

Bình Luận (0)
Comment