Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: Level 18

Chương 467: Level 18 Chương 467: Level 18

Đầu bếp là một trong Mười Ngón, gã đã nhiều lần tiến vào thế giới ký ức điện thờ, thông thuộc từng li từng tí của nhà kho dưới tầng hầm này.

Vì vậy gã không bao giờ ngờ tới, trên bức tường nguyên vẹn lại đột nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng lớn.

Khoảnh khắc cơ thể rơi xuống giếng, đầu bếp nhìn Hàn Phi đeo mặt nạ thú, lại nhìn chằm chằm đồng phục trên người hắn.

Tại sao một nhân viên, lại đào một cái lỗ lớn ở trong nhà kho của ông chủ?

Khoảnh khắc cánh tay chạm vào mặt nước, đầu bếp đã cảm thấy không ổn, trong thế giới ký ức này không có "người" nào có thể giết chết bọn chúng, nhưng không có nghĩa là điện thờ không có khả năng.

Trong thế giới điện thờ này có một vài nơi cấm kỵ, giếng cầu nguyện này cũng là một trong số đó.

Đầu bếp cũng là một kẻ tàn nhẫn, lập tức muốn bỏ một nửa thân thể để tồn tại, nhưng phản ứng của gã vẫn quá muộn, máu thịt rơi xuống nước giếng liền bị mặt người cắn lấy.

Nếu chỉ dựa vào một mình sức lực của Hàn Phi, căn bản không thể ngăn cản đầu bếp chạy thoát, đáng tiếc bên trong giếng nước có ẩn chứa những oan linh nhiều không kể xiết.

Những “tế phẩm” bị đẩy xuống dưới giếng, cắn kéo đầu bếp như điên, đem từng miếng thịt của gã kéo vào bên trong.

Nhìn Hàn Phi đang cùng với vô số oan linh dưới mặt nước cùng nhau hiệp lực kéo mình xuống, khuôn mặt của đầu bếp tái xanh vì tức giận.

“Chết cũng phải kéo theo một người đi cùng à?”

Đầu bếp rất rõ kết cục khi rơi xuống giếng nước, toàn bộ hình xăm sau gáy của gã đều dung nhập vào cơ thể, bảo vệ lấy trái tim.

Hiện tại muốn toàn thân rút lui đã là một hi vọng xa vời, cơ hội duy nhất chính là bảo vệ trái tim cốt lõi của oán hận trước khi nước giếng thấm đẫm linh hồn, trái tim của đầu bếp là mấu chốt để trở thành hận ý sau này. Những thứ khác đều có thể vứt bỏ, chỉ cần trái tim vẫn còn, thì vẫn có cơ hội tái sinh trong hận ý.

Đầu bếp vẫn còn đang nghĩ đến việc tự bảo vệ mình, Hàn Phi đã bắt đầu cầu nguyện rồi.

Khó khăn lắm mới kéo được kẻ địch quan trọng nhất của mình vào trong giếng, không cầu nguyện điều gì đó thì thật là có lỗi với bản thân.

“Tôi muốn…..” Hàn Phi vừa mới nảy ra ý nghĩ muốn cầu nguyện, bên tai phải đã nghe thấy một giọng nói.

“Đừng cầu nguyện, chỉ cần cậu đưa ra nguyện vọng đầu tiên, cậu sẽ vĩnh viễn không thể thoát thân được nữa! Cho dù là nguyện vọng không phải trả giá cũng sẽ giam cầm cậu vĩnh viễn! Nguyện vọng không phải trả giá thực ra cái giá chính là tất cả mọi thứ thuộc về cậu!”

Tai phải của Hàn Phi chính là phần thưởng mà chủ nhân điện thờ dành cho, trong đó chứa đựng ký ức của anh ta, một khi đối phương đã mở miệng nhắc nhở, hắn đương nhiên phải thận trọng quyết định.

Giếng cầu nguyện sâu không thấy đáy, như thể dục vọng của con người, một khi rơi vào bên trong, thì sẽ không ngừng chìm xuống.

Cúi đầu nhìn xuống, Hàn Phi phát hiện dưới chân toàn là đầu lâu di động, những người bị đẩy xuống giếng biến thành quái vật giống như cá, bọn họ túm lấy hai chân hắn, cắn lấy quần áo của hắn, điên cuống kéo hắn về nơi sâu hơn bên trong giếng.

Ánh sáng nơi miệng giếng dần trở nên mơ hồ, như thể trong một đêm nhiều mây, nhìn ánh trăng đang dần dần bị mây mù che khuất.

Tóc rơi trên mặt, những con quái cá đầu người đang di chuyển lên xuống bên cạnh Hàn Phi và đầu bếp, mà bọn chúng vẫn chưa phải là thứ đáng sợ nhất trong giếng.

“Hệ thống có lẽ sẽ không phát ra một nhiệm vụ chết đâu.”

Nước trong giếng cầu nguyện gần như đều được ngưng tụ từ oán hận mà thành, hội tụ những cảm xúc tiêu cực nhất của thế gian, tất cả những người bị ngâm trong giếng nước đều sẽ bị oán hận làm cho đau đớn, cho đến cuối cùng biến thành một con quái vật hoàn toàn thay đổi.

So với việc linh hồn Hàn Phi bị sương mù bao phủ, đầu bếp toát ra khí tức oán hận càng được quái vật trong giếng yêu thích hơn.

Hình xăm trên cơ thể đã bị kích hoạt, sức mạnh của đầu bếp vẫn đang không ngừng tăng lên, gã sẽ phải chờ đến khi sức mạnh đạt đến một điểm giới hạn nhất định mới bị thế giới điện thờ đẩy ra bên ngoài.

Lúc này, gã đã giữ chặt lấy "trái tim" của mình, âm thầm chờ đợi cơ hội duy nhất.

Hàn Phi nắm lấy đầu bếp, hắn đại khái có thể đoán được ý nghĩ của đối phương, nếu như để gã rời đi, thì không phải mình đã làm một chuyện nguy hiểm như vậy một cách vô ích rồi hay sao?

Hàn Phi đỏ cả mắt đã quên mất mình là vì nhiệm vụ mới nhảy vào bên trong giếng, thành thật mà nói, đầu bếp mới là bên vô tội hơn, gã là bị tiện tay kéo xuống dưới giếng.

Rút dao tái sinh ra, Hàn Phi đâm thẳng vào chân gã.

Trong nước xuất hiện một tia sáng mờ ảo, con quái cá đầu người bên cạnh sợ hãi bỏ chạy, phát hiện bất ngờ này khiến Hàn Phi mừng rỡ, những "người" bị mắc kẹt trong giếng nước nhiều năm đã hòa vào làm một với oán hận, đã quen với bóng tối, đương nhiên sẽ sợ hãi sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng.

Đầu bếp không ngờ Hàn Phi lại đột ngột tấn công trong hoàn cảnh như vậy, tức giận đến run người, nhưng không thể làm gì được.

Không gian trong giếng có hạn, khó có thể né tránh, đầu bếp lại dùng hết sức mạnh của mình để bảo vệ trái tim mất rồi.

Rất nhanh trên chân và bụng của gã xuất hiện những vết thương, điều tồi tệ hơn là, những vết thương do dao tái sinh gây ra rất khó lành.

Xung quanh đầu bếp càng ngày càng nhiều quái vật, gã cũng dần dần có chút lực bất tòng tâm, bọn họ không biết đã chìm bao lâu rồi, nhưng cái giếng này cứ như là không có đáy vậy.

Vung dao trong nước tiêu hao rất nhiều thể lực, cộng thêm bản thân Hàn Phi cũng đang bị thương, hiện tại cũng đã đến cực hạn, cái chết giống như một sợi dây thừng đang từ từ thắt lại, đã quấn lấy cổ hắn.

Mở bảng thuộc tính ra, Hàn Phi lật xem ô vật phẩm với hy vọng cuối cùng, hắn vẫn còn cơ hội lấy đạo cụ từ trong ô vật phẩm ra, nhưng không có đạo cụ nào có thể giúp hắn thoát khỏi tình trạng khó khăn này.

Da thịt bị nước giếng oán hận thiêu đốt, thân thể như chìm trong biển lửa, khắp người đau đớn, càng ngày càng xuất hiện nhiều cảm xúc tiêu cực trong tâm trí Hàn Phi, đau đớn và tuyệt vọng lại bị khuếch đại lên.

Con ngươi run rẩy quét qua bảng thuộc tính một cách nhanh chóng, dường như có một giọng nói thúc giục Hàn Phi, khiến cho ánh mắt của hắn không khỏi nhìn về phía một thiên phú.

Chiêu hồn!

Tai phải tàn tạ bị nước giếng tràn vào, lửa bùng cháy bên trong tai, giọng nói cảnh cáo kia cũng trở nên mơ hồ.

Cùng lúc đó bên tai trái Hàn Phi nghe được một giọng nói khác: “Không còn cơ hội nào khác nữa đâu, chỉ có thể cầu nguyện với điện thờ, dùng người quan trọng nhất đổi lấy một con đường sống.”

“Chỉ khi sống sót, mới có thể cứu nhiều người hơn.”

“Một mạng người có thể đổi được vô số người sống sót, còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?”

Giọng nói đó xuyên vào tai trái của Hàn Phi, không ngừng vang vọng trong đầu, từng hình bóng vô cùng quan trọng đối với hắn xuất hiện bên trong đại dương kí ức.

“Đem sinh mệnh của chính mình và sinh mệnh của nhiều người đặt lên bàn cân, mỗi một linh hồn đều có cái giá của riêng mình, đây là cơ hội cuối cùng của cậu rồi.”

Hình ảnh trong kí ức càng ngày càng rõ ràng, bóng dáng của Hoàng Doanh gần như chiếm hết tầm mắt của Hàn Phi.

“Anh ta là bạn tốt nhất của cậu, nhất định sẽ hiểu được lựa chọn của cậu, dùng tiền cược nhỏ nhất, để thu được đền đáp lớn nhất cho mình, cậu còn đang do dự cái gì nữa?”

Nước giếng ngưng tụ từ oán hận vô cùng lạnh lẽo, cảm giác đâm nhói vào linh hồn đau như lửa đốt trong xương tủy.

Đau khổ quá, bất lực quá.

Âm thanh cảnh báo từ tai phải gần như biến mất, âm thanh từ tai trái tràn ngập trong tâm trí.

Hàn Phi đã không còn sức lực tóm lấy đầu bếp nữa, thân thể chìm vào trong bóng tối, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Nước giếng chảy vào tai phải, ngấm vào mắt trái, tràn vào lục phủ ngũ tạng.

Những ký ức không thuộc về Hàn Phi mọc ra từ trong máu thịt, rất lâu trước đây, cũng có một người khác như hắn chủ động nhảy xuống giếng.

Người đó chính là chủ nhân cũ của điện thờ.

Anh ta chạy trốn khỏi Tây Thành, thân thể đầy vết thương, không còn sống được bao lâu nữa, tiền cược duy nhất của anh ta là chính mình.

Mất hết nhân tính, anh ta đã không còn bất kì kỳ vọng gì với thế giới này nữa, anh ta muốn dùng cơ thể của mình để thực hiện nguyện vọng cuối cùng.

Kí ức của chủ nhân điện thờ trùng với Hàn Phi, hắn hiện tại cũng giống như anh ta lúc đó.

Chủ động nhảy xuống giếng cầu nguyện, không ngừng rơi vào trong bóng tối.

Cơ thể đạt đến cực hạn, trước khi chết, đưa ra một nguyện vọng.

Chủ nhân điện thờ trong mảnh ký ức chậm rãi mở miệng; nhưng Hàn Phi đã dùng ý chí cuối cùng của mình để xua tan hình bóng của Hoàng Doanh, đừng nói vẫn còn một cơ hội cầu nguyện, cho dù là không có, hắn cũng tuyệt đối không bao giờ sử dụng Hoàng Doanh để đổi lấy đường sống cho chính mình.

Đều là cùng trong nỗi tuyệt vọng, mảnh ký ức của chủ nhân điện thờ mở miệng, anh ta hét lên nguyện vọng tận đáy lòng giống như nhiều năm trước.

"Tôi muốn có được năng lực thay đổi mọi thứ!"

Ký ức còn lại của chủ nhân điện thờ lại cầu nguyện một lần nữa, nhưng Hàn Phi lại lựa chọn bảo vệ Hoàng Doanh.

Sau khi chủ nhân điện thờ kết thúc cầu nguyện, mắt trái toàn là tia máu, tai phải cực kì tàn tạ và nội tạng bị thương của Hàn Phi toàn bộ đều hòa tan trong nước giếng.

Cùng lúc đó, Hàn Phi cảm thấy sức hút kéo xuống dưới đã biến mất, ký ức trong đầu không thuộc về hắn cũng tiêu tan.

Đôi mắt mở to, một ý tưởng lóe lên trong đầu Hàn Phi.

"Trong hiện thực khi chủ nhân điện thờ không còn cách nào khác bị buộc phải nhảy xuống giếng, mắt trái của anh ta bị khoét mất, tai phải bị xâu lại, phần bụng còn bị khoét một số nội tạng. Vì vậy, khi anh ta cầu nguyện trong hiện thực, những cơ quan bị cắt xén này không hề có trên cơ thể."

"Sau khi mình bước vào thế giới ký ức, giúp chủ nhân điện thờ bù đắp những tiếc nuối của mình, anh ta đã tặng cho mình những phần cơ thể bị cắt xén này. Mà bây giờ anh ta lại sử dụng phần cơ thể bị cắt xén đó như tiền cược để thực hiện một nguyện vọng nữa."

"Kể từ giờ phút này, chủ nhân điện thờ đã không còn là chính mình, tất cả ký ức của anh ta đều đã bị điện thờ lấy mất."

Rơi xuống giếng sâu, Hàn Phi đã không hy sinh người bạn thân nhất của mình để thực hiện ước nguyện khi đối mặt với cái chết, hắn lại một lần nữa đưa ra lựa chọn khác với chủ nhân điện thờ.

Nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ hướng dẫn Hàn Phi từng bước một, để hắn trải qua tất cả quá khứ của chủ nhân điện thờ, cũng bù đắp cho những tiếc nuối của anh ta.

Giếng cầu nguyện không còn trói buộc được Hàn Phi, hắn nhanh chóng di chuyển lên trên, vào lúc ngang qua đầu bếp, hắn rút con dao tái sinh ra.

Vốn dĩ Hàn Phi cũng sẽ không rời đi thuận lợi như vậy, có khả năng phải chịu thêm nhiều đau đớn hơn nữa, nhưng sự xuất hiện của đầu bếp đã giúp hắn chia sẻ một phần áp lực.

Lúc này có hơn chục con cá đầu người đang gặm nhấm đầu bếp, còn có vô số cánh tay nhợt nhạt vươn ra từ trong thành giếng tóm lấy cơ thể gã, vốn dĩ những thứ này là dùng để đối phó Hàn Phi.

“Đại ơn không có gì để cảm ơn, tôi sẽ tiễn anh vãng sanh cực lạc.”

Hắn dùng dao đâm vào ngực đầu bếp, gã vốn đã bị lũ quái vật trong giếng áp chế, không kịp né tránh, ngực bị đâm xuyên qua.

Oán khí tuôn ra từ trái tim tàn tạ của đầu bếp, đám quái vật kia càng thêm hưng phấn và điên cuồng, Hàn Phi cũng không dám dừng lại ở đó, sau khi thành công liền nhanh chóng bơi lên trên.

Đầu cũng không ngoảnh lại, trong mắt hắn chỉ có sợi dây thừng treo bên cạnh giếng.

Thân thể càng ngày càng nặng nề, quái vật trong giếng nước cũng từ từ phản ứng lại, bắt đầu bơi về phía Hàn Phi, kinh khủng hơn nữa là có thứ gì đó trong giếng sâu đã thức tỉnh, nước giếng bị khuấy động.

Nghiến răng nghiến lợi, thiên phú chuyên nghiệp của đồ tể nửa đêm đã giúp ích rất nhiều cho Hàn Phi, những người chơi bình thường sẽ trở nên yếu hơn nếu lượng máu ít đi, còn Hàn Phi thì ngược lại.

Hắn càng bơi tốc độ càng nhanh, liều mình đến hơi thở cuối cùng, lao lên mặt nước.

Trước khi nắm lấy sợi dây, hắn còn không quên vớt những vật nổi trên mặt nước giếng mang đi.

Nhiệm vụ yêu cầu Hàn Phi mang ba món đồ ra ngoài là được, nhưng Hàn Phi cảm thấy không thể lãng phí cơ hội này. Đầu tiên hắn nắm lấy chiếc váy màu đỏ trong tay, sau đó dùng chiếc váy làm lưới, trực tiếp đùm lấy hầu hết các bức ảnh và một số đồ vật nhỏ vụn vặt trên mặt nước.

Lên khỏi mặt nước, Hàn Phi thở hồng hộc, nhưng khi hắn chuẩn bị mang chiếc váy đỏ ra khỏi giếng, lại cảm thấy vô cùng nặng nề.

Những bức ảnh tưởng như bình thường đó, mỗi bức đều nặng giống như một người sống, bọn chúng có thể nổi trên mặt nước hoàn toàn là do nước trong giếng cầu nguyện được tụ thành từ oán hận.

Đầu bếp đã bị xé xác, những con quái vật trong giếng nước lao thẳng về phía Hàn Phi.

"Mau! Kéo tôi lên!" Hàn Phi nắm chặt sợi dây thừng, đầu bên kia một kệ hàng có một người giấy màu máu bước ra, cô ấy có khuôn mặt giống y hệt Từ Cầm.

Khi thấy đầu bếp và tên lùn đi xuống tầng hầm, Hàn Phi đã lên kế hoạch sẵn mọi việc, trước tiên sẽ giết một trong hai người, sau đó dùng giếng nước để giết nốt người còn lại.

Để thực hiện kế hoạch này, hắn đã giấu người giấy trên kệ hàng từ trước.

Dưới sự lôi kéo của người giấy màu máu, Hàn Phi mang theo lượng lớn các bức ảnh đã thoát khỏi cái giếng.

Không chút do dự, hắn lập tức khôi phục lại vị trí của kệ hàng.

Sau khi thoát chết, Hàn Phi nằm trên mặt đất, mắt trái và tai phải đều trở lại bình thường, nhưng năng lực quỷ dị kia lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- Giếng cầu nguyện."

"Lựa chọn đã đưa ra không thể thu hồi lại, muốn lấy lại thứ trong giếng, hãy dùng chính mình để đổi lấy. Bạn đã nhảy vào giếng cầu nguyện trước 0 giờ nửa đêm, thành công lấy ra 21 vật phẩm, hoàn thành nhiệm vụ vượt mong đợi."

"Tiếc nuối trong nội tâm chủ nhân điện thờ đã bù đắp được 60%! Nhận nhiều phần thưởng kinh nghiệm! Nhận được quyền sử dụng 21 vật phẩm! Nhận được một mảnh vỡ nhân cách do chủ nhân ban đầu của điện thờ để lại!"

"Mảnh vỡ nhân cách (Vật phẩm đặc biệt): Chỉ sau khi tồn tại không thể nhắc đến hồn phi phách tán, kí ức của anh ta mới có xác suất nhỏ để lại mảnh vỡ nhân cách. Sau khi linh hồn của người chơi dung hợp với mảnh vỡ nhân cách đủ nhiều, có thể có được nhân cách khiếm khuyết của chủ nhân cũ điện thờ, hoặc thức tỉnh nhân cách của chính mình. "

"Chú ý! Mỗi loại nhân cách đều có ảnh hưởng đến tương lai của bạn! Nhân cách tốt có thể nâng cao giới hạn trên của bạn, nhân cách xấu có thể hủy hoại mọi thứ của bạn."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thăng cấp thành công lên level 18! Điểm thuộc tính tự do: +1!"

Cuối cùng Hàn Phi cũng thở phào nhẹ nhõm khi tiếng báo nhiệm vụ thành công của hệ thống vang lên: "Mình đã giữ được tình bạn với anh Hoàng."

Từ trên mặt đất đứng dậy, Hàn Phi cởi quần áo bị ướt ra, đồng phục của hắn đã ngâm trong giếng nước, trên đó có rất nhiều oán hận, những hận ý đó giống như những cây kim sắt bé, không ngừng châm vào người hắn.

"Hơi lạnh đã xâm nhập vào cơ thể, phải nhanh chóng ra khỏi đây thôi."

Hàn Phi liếc nhìn điện thờ, cánh cửa nhỏ trên điện thờ đã bị mở rộng bằng hai ngón tay, phía sau cửa tối đen, mang đến cho hắn cảm giác rất khó chịu.

“Thứ bên trong có phải sắp ra ngoài rồi không?”

Lấy tấm vải đen che điện thờ lại, Hàn Phi kéo theo chiếc váy đỏ bước tới bên cạnh thang cuốn.

Vách ngăn dẫn lên mặt đất lần này đã thuận lợi mở ra, Hàn Phi một khắc cũng không muốn lưu lại dưới tầng hầm nữa, ôm theo rất nhiều thứ đi ra khỏi nhà kho.

Trở lại trên mặt đất, ánh sáng chiếu vào cơ thể, trái tim đang treo lơ lửng của Hàn Phi mới đặt được xuống.

Hắn mở bảng thuộc tính ra, không chút nghĩ ngợi liền cộng điểm thuộc tính tự do vào thể lực của mình.

Do thiên phú nghề nghiệp của đồ tể nửa đêm, thể lực của Hàn Phi đã chính thức đạt 30 điểm!

Level 18, thể lực 30, nghề chính đồ tể, sở thích diễn xuất, đây chính là Hàn Phi hiện tại.

Sau khi thể lực đạt 30, Hàn Phi nhận được một lời nhắc khác từ hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Thể lực của bạn đã đạt tới 30, gần với giới hạn mà người bình thường có thể đạt được mà không cần dùng đến thuốc! Đánh thức thành công thiên phú thể lực!"

"Lựa chọn 1: Sức mạnh kỳ lạ (thiên phú phổ thông rank F, sức mạnh của bạn tăng thêm 10%)."

"Lựa chọn 2: Chạy như bay (thiên phú phổ thông rank F, tốc độ của bạn tăng thêm 10%)."

Hàn Phi không do dự lựa chọn chạy như bay, dù mạnh đến đâu cũng không đánh bại được hận ý, còn không bằng chạy nhanh hơn một chút sẽ tốt hơn.

"Rồi sẽ có một ngày, mình chạy nhanh hơn bất kì con quỷ nào."

Có được thiên phú chạy như bay, cộng với thiên phú tuần tra của nghề nghiệp ẩn bảo vệ tòa nhà chết chóc cung cấp, tốc độ Hàn Phi chạy vào ban đêm cũng nhanh đến kinh ngạc, quỷ thông thường thực sự không thể đuổi kịp hắn.

Mở cửa siêu thị ra, Hàn Phi đã phóng ra ngoài chạy một đoạn ngắn, suýt chút nữa đã đâm vào cửa hàng bên cạnh vì không thể thích ứng với tốc độ này: "Cứ mỗi lần tăng lên 10 thuộc tính sẽ tạo ra một sự thay đổi về chất, quả nhiên là như vậy."

Sau khi thêm xong điểm thuộc tính, Hàn Phi nhìn phần thưởng nhiệm vụ, hắn không thấy cái gọi là mảnh vỡ nhân cách trong ô vật phẩm, trên người cũng không có, cảm giác thứ đó đã tồn tại trong linh hồn của mình rồi.

Chủ nhân điện thờ cầu nguyện một lần nữa hiến tế mắt trái, tai phải và các cơ quan nội tạng khiếm khuyết của mình, những thứ này đã bị điện thờ thu hồi, nhưng Hàn Phi vẫn có thể sử dụng một phần năng lực mà bọn chúng để lại, có lẽ đây chính là do mảnh vỡ nhân cách đó.

“Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hủy đi bao nhiêu đứa trẻ như vậy, chính là để chế tạo ra một đứa trẻ có nhân cách hoàn hảo, còn trong thế giới tầng sâu của《Cuộc sống hoàn hảo》, chỉ có không thể nhắc đến sau khi hồn phi phách tán mới có xác suất nhỏ lưu lại một mảnh vỡ nhân cách, nhân cách này thực sự quan trọng đến như vậy sao?”

Hàn Phi chú ý đến một điểm, chỉ cần thu thập đủ mảnh vỡ nhân cách, là hắn có thể thức tỉnh nhân cách của mình.

Thực ra Hàn Phi cũng muốn xem xem, nhân cách hệ chữa trị có thực sự tồn tại hay không.

Trở về siêu thị, hắn bắt đầu kiểm tra một “đống” phần thưởng khác của mình.

Hệ thống yêu cầu hắn mang ra ba vật phẩm, nhưng hắn lợi dụng tên đầu bếp biến thái và sự phối hợp hoàn hảo của người giấy màu máu, một người thu hút hỏa lực, một người ngoại tiếp ứng, cuối cùng gần như quét sạch các thứ trên mặt nước.

“Bây giờ mình có quyền sử dụng 21 vật phẩm.”

Trong giếng nước thứ gì cũng có, đa số Hàn Phi cũng không biết phải xử lí như thế nào, hắn chỉ đành lấy ra bức ảnh chụp chung của gia đình ông lão và chiếc vày màu đỏ tươi trước.

“Đại tỷ trên tầng ba của trung tâm thương mại vẫn luôn thử đồ, thứ mà cô ấy muốn tìm lại chắc là chiếc váy này.”

Tìm một cái túi đựng các đồ vật, Hàn Phi cầm lấy chiếc váy đỏ đi ra khỏi siêu thị, lần này hắn muốn đến khu quần áo nữ trên tầng ba để làm một việc lớn.

Bình Luận (0)
Comment