“Không thành vấn đề?” Giọng điệu của Hoàng Doanh tăng cao trên điện thoại: “Mười cân bông và mười cân vàng giá trị có thể giống nhau hay sao? Người chơi ở thế giới tầng cạn trước level 30 chắc cũng không thể đánh bại được thú cưng chỗ các em nuôi đâu."
“Cái này thì đúng là như vậy.” Hàn Phi nghĩ đến Đại Nghiệt thú cưng của mình: “Vấn đề là chính em cũng không đánh được nó.”
Hàn Phi khiến Hoàng Doanh không nói nên lời, anh dừng lại vài giây, rồi đột nhiên vui vẻ cười nói: "Hàn Phi, hôm nay tâm trạng của em có vẻ rất tốt, trước đây em rất ít khi nói đùa với anh, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, hình như đang rất vội, hôm nay mới thư giãn à."
“Có sao?” Hàn Phi không để ý sự thay đổi của bản thân, thực ra sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ kế thừa điện thờ, tính tình đã khác trước rất nhiều.
Hắn trở nên tự tin và bình tĩnh hơn, cũng không biết là do ảnh hưởng bởi mảnh vỡ nhân cách, hay vì Vương Bình An đã mang lại cho hắn một loại xúc động nào đó.
“Em dường như đúng là có một chút cảm giác được chữa lành.” Hoàng Doanh và Hàn Phi là những người bạn sống chết có nhau, anh rất vui vì sự thay đổi của Hàn Phi.
“Chẳng lẽ nhiệm vụ kế thừa điện thờ thật sự có thể chữa lành thân thể hay sao?” Hàn Phi lắc lắc đầu, hắn cảm thấy Gương Thần và nhiệm vụ kế thừa điện thờ chỉ là trùng hợp, không thể nhắc đến khác chắc chắn sẽ không giúp hắn như Gương Thần.
Nói thêm với Hoàng Doanh vài câu nữa, rồi cúp điện thoại, Hàn Phi đang định đi về phía đường lớn thì một chiếc xe rất cao cấp dừng trước mặt, chiếc xe đó trông có vẻ rất quen thuộc.
Cửa xe hạ xuống, Bạch Hiển bất lực nhìn Hàn Phi: "Bỏ đi, anh vẫn đi cùng cậu vậy, lần này anh sẽ ở trong xe giúp cậu gọi cảnh sát."
Bạch Hiển đi được nửa đường thì quay lại, anh biết Hàn Phi rất lợi hại, nhưng vẫn hơi lo lắng, vì vậy sau khi lấy xe liền đợi hắn.
"Anh Bạch, anh thật sự hiểu lầm rồi, hôm nay em chỉ về nhà thôi."
“Thật sao?” Bạch Hiển không tin chút nào: “Vậy tại sao hôm nay cậu không chịu uống rượu?”
"Buổi tối em phải chơi game, cùng hàng xóm khai khẩn đất hoang, không thể để rượu làm tê liệt được." Lần này Hàn Phi không giấu diếm, hắn nói ra sự thật, lúc này Bạch Hiển vẫn chưa nhận ra, sau khi nghe xong câu này, cuộc đời của anh ấy đã được mang một ý nghĩa mới.
“Chỉ vậy?” Bạch Hiển không nói nên lời: “Anh còn tưởng rằng cậu định làm chuyện lớn! Anh vừa thay cậu uống rượu, lại vừa giúp cậu khuyên can!”
Anh ấy lấy hết tất cả đồ nghề giấu trong túi ra: "Lên xe, anh đưa cậu về!"
"Cảm ơn anh Bạch."
"Đúng rồi, đạo diễn Trương bảo anh nói với cậu, mấy hôm nữa liên hoan phim sẽ diễn ra rồi, đến lúc đó cậu phải chuẩn bị một chút. Đây là một sự kiện thường niên, mọi giải thưởng đều rất có giá trị, cậu nhất định phải nỗ lực giành lấy, đừng để người ta trao giải thưởng cho cậu, còn cậu lại có việc không đến.” Bạch Hiển nói một cách yếu ớt, như thể vừa rồi đã quá căng thẳng.
“Em sẽ cố gắng hết sức.” Hàn Phi luôn cảm thấy Bạch Hiển hơi thất vọng, kỳ thực con người đều như vậy, vừa muốn theo đuổi kích thích, lại lo lắng gây ra hậu quả không thể chịu nổi. Hàn Phi cảm thấy nếu có cơ hội nhất định phải đưa anh ấy trải nghiệm trò chơi chữa trị, mở ra cánh cửa một thế giới mới cho anh ấy.
Buổi tối mười một giờ, Hàn Phi được Bạch Hiển đưa tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh cư xá.
Sau khi Bạch Hiển rời đi, Hàn Phi điên cuồng mua đủ các loại thịt: "Từng này chắc là đủ ăn một thời gian rồi."
Về đến nhà, Hàn Phi đi tắm, lật xem quy hoạch và xây dựng thành phố một lúc, rồi nằm xuống trong máy chơi game.
"Mình đã có hai hận ý, tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề gì nữa, tiếp theo cuối cùng cũng có thể thả lỏng một thời gian rồi."
Nhiệm vụ kế thừa điện thờ đã vắt khô Hàn Phi, hắn cần phải chậm lại một chút.
0 giờ nửa đêm, Hàn Phi đội mũ bảo hiểm trò chơi, sắc máu chiếm lĩnh tầm nhìn, một thành phố đỏ như máu hiện ra trước mặt.
Người đàn ông phía sau còn muốn nói với Hàn Phi thứ gì đó, nhưng vẫn chỉ nói được một chữ.
Vừa mở mắt ra, Hàn Phi đã xuất hiện trong tòa nhà chết chóc, bước ra khỏi phòng, Khóc và Ứng Nguyệt đang canh ở cửa, hai đứa trẻ này rất hòa hợp.
Khóc có vẻ như lo lắng Ứng Nguyệt đứng sẽ quá mệt, vì vậy đã nhường linh đàn của mình ra, để cô bé ôm bể cá ngồi trên đó.
Ứng Nguyệt cũng rất hiểu chuyện, chia sẻ những con búp bê do chính tay mình làm cho Khóc chơi cùng.
"Những người hàng xóm trong cư xá Hạnh Phúc dường như đang dần tìm kiếm ý nghĩa thực sự của hạnh phúc."
Nhìn thấy Hàn Phi bước ra khỏi phòng, hai đứa nhỏ lẳng lặng đi theo phía sau, khiến cho hắn trông giống như vua trẻ em vậy.
Lấy điện thoại di động của Đom Đóm ra, Hàn Phi thông qua nhóm hỗ trợ bảo vệ quyền lợi cư dân của tòa nhà chết chóc kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra sau khi hắn rời đi không.
Haha phát hiện khí tức còn lưu lại của du hồn ở ngã ba tòa nhà chết chóc và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, bọn họ đã vào khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng có lẽ vẫn chưa đi quá xa.
Tất cả những quỷ quái không nghe lời trong khu vực tòa nhà chết chóc đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy bọn họ mới có thể rời đi một cách thuận lợi, những du hồn đi lạc vào thế giới tầng sâu nghĩ rằng sương mù là nguy hiểm, nhưng trên thực tế bên trong sương mù mới là an toàn nhất.
Sau khi xác định được vị trí đại khái của du hồn, Hàn Phi lại bắt đầu hỏi cư dân của tòa nhà chết chóc, xem mọi người có nhận được hồi âm từ Bạch Tư Niệm hay không.
Kể từ sau khi hắn bố trí nhiệm vụ phá hủy điện thờ cho Đại Nghiệt và Bạch Tư Niệm, hai vị này đã thoát khỏi đội chủ lực, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.
Điều này khiến cho Hàn Phi mỗi lần lên mạng mở bảng thuộc tính ra giống như mở hộp mù vậy, chỉ sợ bản thân đột nhiên lại bị không thể nhắc đến nổi điên mà nguyền rủa.
Dẫu sao thì trong mắt không thể nhắc đến, phá hủy điện thờ giống như bị đào mồ của tổ tiên lên vậy, đây tuyệt đối là chuyện không thể nhẫn nhịn.
“Giữa mình và Đại Nghiệt có mối liên hệ với nhau, nhưng cũng chỉ có thể cảm nhận được một vị trí đại khái.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại Nghiệt và Bạch Tư Niệm dường như đã bước vào khu vực công viên vui chơi giải trí, từ việc mấy ngày nay bọn họ đều chưa phá hủy điện thờ để suy đoán, có thể bọn họ đã gặp rắc rối.
"Anh Hoàng nói rằng nhóm người chơi ưu tú đó đã biến mất trong mê cung của công viên, tòa kiến trúc thích hợp duy nhất ở gần đây chính là công viên vui chơi giải trí kia. Có điều Gương Thần không thể rời khỏi bách hóa thương mại, bây giờ mình vẫn chưa có năng lực để đi đến đó tìm bọn họ. Thôi bỏ đi, đám người đó đều là những người ưu tú, chắc là có thể sống sót."
Bây giờ có vẻ như có hai nhóm người chơi đã tiến vào thế giới tầng sâu. Một nhóm là những người chơi tinh anh trong Thất Lạc Viên, bọn họ bị mắc kẹt trong thế giới tầng sâu đơn giản vì họ tự tìm đường chết; nhóm còn lại thông qua tủ quần áo của Cánh bướm để lại đi vào, đám người chơi này Hàn Phi không dám đảm bảo bọn họ đều là tinh anh, nhưng dám chắc chắn vận may của bọn họ cực kỳ tệ.
Phàm là giá trị may mắn vượt quá ba, thì đều sẽ không bị đưa vào thế giới tầng sâu.
Sau khi ở đủ ba tiếng trong tòa nhà chết chóc, Hàn Phi và những người hàng xóm của mình đã đi đến rìa của màn sương mù.
Hiện tại Hàn Phi không thể kích hoạt bất kỳ nhiệm vụ nào trong khu vực tòa nhà chết nữa, nếu hắn muốn thoát khỏi trò chơi, buộc phải đến các khu vực khác để hoàn thành nhiệm vụ.
"Hy vọng những người chơi kia đừng khiến cho mình quá thất vọng, có thể hữu ích một chút."
Đeo mặt nạ mặt thú lên, lúc này Hàn Phi không còn trông giống một người chơi nữa, cho dù là oán niệm thông thường nhìn thấy hắn, có lẽ cũng cho rằng hắn là một BOSS lạc đường nào đó.
"Hồi hồn một lần chỉ có thể đưa một người đi, những người chơi khác cứ ở lại làm việc cho mình trước."