“Hàn Phi, đang truyền hình trực tiếp đó, chú ý một chút.” Đạo diễn Trương khẽ chạm vào Hàn Phi, vừa rồi ông lén lút nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của hắn, khá lắm, mấy tấm hình hiện trường giết người kia suýt chút nữa đã tiễn ông đi mất.
“Vâng ạ.”
"Anh biết cậu đang chuẩn bị cho kịch bản tiếp theo của chúng ta, nhưng đừng quá ép bản thân, thỉnh thoảng cũng hãy thư giãn một chút." Đạo diễn Trương nhìn Hàn Phi với vẻ ngưỡng mộ, loại diễn viên như Bạch Trà căn bản không xứng được gọi là kính nghiệp, một người cống hiến hết mình cho vai diễn như Hàn Phi, mới có thể nói là một diễn viên thực sự.
Hàn Phi biết đạo diễn Trương đã hiểu lầm mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười cười.
Liên hoan phim vẫn đang tiếp tục diễn ra, các giải thưởng lần lượt được công bố, 《Tiểu thuyết gia huyền nghi》bất ngờ đoạt giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, đạo diễn Trương cũng giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, sau ba năm, ông lại chứng tỏ được bản lĩnh của chính mình, gừng vẫn là già mới cay.
Dần dần, liên hoan phim đã đến cao trào, cuộc tuyển chọn Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay rất khốc liệt, sáu người được đề cử đều có thực lực và được yêu thích.
Một giây trước khi kết quả được công bố, không ai biết ai sẽ giành giải thưởng cuối cùng, công chúng đang mong chờ, toàn mạng đang theo dõi!
Bạch Hiển bám chặt vào tay vịn của ghế, anh đã ở tuyến hai quá lâu, cũng đã hụt mất năm năm rồi.
Ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong thâm tâm anh ấy thực sự khao khát sự công nhận đó.
Vào thời điểm công bố nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, độ phổ biến của phòng livetream của liên hoan phim cũng đạt mức cao nhất, lập kỷ lục về độ nổi tiếng chưa từng có ở các kỳ trước.
Khi giám khảo cuối cùng bình chọn, kết quả cuối cùng xuất hiện trên màn hình lớn.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay không phải Từ Chấn, cũng không phải là Bạch Hiển, mà là một diễn viên tuyến đầu kỳ cựu.
Tám trong số mười tám giám khảo đã chọn anh ta, Từ Chấn được bốn phiếu, còn Bạch Hiển chỉ được một phiếu.
"Năm ngoái còn được ba phiếu..."
Lúc ra kết quả, Bạch Hiển tựa lưng vào ghế thở ra một hơi, anh có chút cứng ngắc vỗ tay tán thưởng theo mọi người.
Đạo diễn Trương lặng lẽ an ủi Bạch Hiển, nhưng anh ấy chỉ lắc đầu với nụ cười gượng gạo trên khóe miệng.
“Hôm nay chỉ có đoàn phim của chúng ta bội thu thôi.” Sốc lại tinh thần, Bạch Hiển cố gắng nói đùa với mọi người, anh ấy cũng cổ vũ cùng với các diễn viên khác, nhưng thần sắc có phần cô đơn.
Thực ra khi anh ấy quay những phân đoạn đối đầu với Hàn Phi trong《Tiểu thuyết gia huyền nghi》đã cảm nhận được, là một diễn viên tuyến hai hàng đầu, anh ấy đôi khi bị hào quang của Hàn Phi dẫn dắt, với tư cách là nhân vật chính, anh ấy tuyệt đối không được để cướp mất hào quang của mình bởi một vai phụ.
Sau khi giải nam nữ chính xuất sắc nhất được công bố, liên hoan phim đã bước sang nửa sau, sau đó là một số giải thưởng nhỏ, cũng như các tiết mục ca múa nhạc và những thứ tương tự.
Trời đã tối, Hàn Phi lại nhận được một cuộc gọi từ Lệ Tuyết, hắn lẻn ra khỏi hội trường với chiếc cúp với lý do cảnh sát đang tìm mình để nói chuyện.
"Vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn."
Tìm một nơi yên tĩnh, Hàn Phi trả lời cuộc gọi của Lệ Tuyết: "Em có thể gặp gia đình nạn nhân được không?"
"Chị và lãnh đạo đều muốn giúp em, nhưng rất tiếc, gia đình nạn nhân của hai vụ án đó đều đã chết."
"Đều đã chết? Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Vài năm sau khi vụ án xảy ra, bọn họ sống không được tốt, chìm trong đau buồn. Bố mẹ của nạn nhân nữ đầu tiên bởi vì tinh thần quá căng thẳng, cộng thêm sức khỏe yếu, nên đã chết trong bệnh viện. Nạn nhân nam thứ hai, vợ anh ta không thể chịu đựng nổi kích động đến phát điên, sau đó hàng xóm tìm được thi thể của người phụ nữ." Lệ Tuyết không giấu Hàn Phi chuyện gì: "Sao đột nhiên em lại quan tâm đến những vụ án phẫu thuật thẩm mỹ?"
“Hiện tại em có một phỏng đoán vô cùng khủng khiếp, nhưng trước khi có bằng chứng, em không dám tùy tiện nói.” Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có thể liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical, phàm là những chuyện có liên quan đến nhân vật lớn như vậy, đều phải hết sức thận trọng mới được.
"Em bây giờ nói chuyện càng ngày càng giống mấy thám tử tư rồi đó, Hàn Phi, chờ sau khi bắt được Cánh Bướm, chị vẫn hy vọng em hãy yên tâm làm một diễn viên, bắt tội phạm quá nguy hiểm, thiên phú này của em cứ đặt vào diễn xuất là được.” Lệ Tuyết cũng nghiêm túc chân thành thuyết phục, cô lo lắng Hàn Phi sẽ càng ngày càng lún sâu, nhưng cô không biết hắn đã sớm rơi vào địa ngục rồi.
“Em sẽ chú ý.” Hàn Phi nhận được tin tức do Lệ Tuyết gửi đến, cẩn thận đọc tình hình của từng nạn nhân.
Tất cả nguyên nhân tử vong của nạn nhân đều khác nhau, nhưng có một điểm chung của hiện trường, đó chính là sự hiện diện của các mảnh vỡ.
Có cái là cốc thủy tinh trong suốt bị đập vỡ, có cái là kính cửa sổ bị ném vỡ, lại có cái là mặt gương vỡ vụn đầy đất.
"Tất cả nạn nhân đều có những thứ xung quanh có thể phản chiếu chính bọn họ, chẳng lẽ thực sự là bàn tay của người phụ nữ không mặt?"
Cánh Bướm giết người không bao giờ đích thân ra tay, dựa vào ám hiệu tâm lý từng bước đùa giỡn chết con người, ba hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ dường như lại khác, những tên này giết người theo những cách khác nhau, cần đặc biệt chú ý.
“Hàn Phi, hút thuốc không?”
Hàn Phi đang suy nghĩ vấn đề thì phía sau đột nhiên có giọng nói của Bạch Hiển, nhìn thấy anh ấy cầm bao thuốc đi tới bên cạnh.
“Em không hút thuốc.”
“Thế em đến khu vực hút thuốc làm gì?” Bạch Hiển chỉ vào tấm biển bên cạnh rồi tự mình châm một điếu: “Anh thấy em không hút thuốc, không uống rượu, không yêu đương, vậy bình thường em giải trí như thế nào?"
“Chơi game.” Hàn Phi cất điện thoại di động: “Kỹ năng diễn xuất của em được rèn giũa trong trò chơi mà ra.”
Nghe đến đây, tai của Bạch Hiển "vểnh lên": "Chơi game mà vẫn có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất sao?"
“Ít nhất ở nơi đó, anh có thể hoàn toàn giải tỏa cảm xúc của mình.” Hàn Phi không nói dối, nhốt một người sống và một lệ quỷ chung trong phòng, nói với anh ta rằng chỉ khi đóng vai bạn của lệ quỷ mới có thể sống sót, đại đa số mọi người đều sẽ vắt kiệt sức để diễn xuất với lệ quỷ.
“Bị em nói đến mức anh cũng muốn thử rồi.” Bạch Hiển khá xúc động, anh nói xong lại thở dài: “Liên hoan phim này vẫn ảnh hưởng khá lớn đến anh. Năm trước anh đã giành được hai phiếu. Năm ngoái giành được ba phiếu, mặc dù không giành được giải thưởng, nhưng mỗi năm cũng coi như đều có tiến bộ, năm nay thành tích của anh chỉ được công nhận bởi một vị giám khảo.”
"Anh Bạch, không phải những giám khảo đó không công nhận anh, mà là quá khó để lựa chọn, các diễn viên được đề cử năm nay đều rất mạnh."
"Vẫn là kỹ năng diễn xuất của mình còn kém một chút, kỹ năng diễn xuất cấp bậc thầy trở xuống chỉ cần nỗ lực là đủ rồi, muốn trở thành bậc thầy thì vẫn phải có đủ thiên phú nữa mới được." Bạch Hiển vô cùng suy sụp.
"Anh Bạch, anh chính là loại diễn viên vừa chăm chỉ vừa có thiên phú mà! Em nghĩ anh chính là đang thiếu một bước ngoặt chuyển tiếp." Hàn Phi nghiêm túc nói: "Không biết anh có chơi game《Cuộc sống hoàn hảo》không?"
“Chơi chứ, anh đóng phim quá mệt, buổi tối thường ngủ trong máy chơi game, đến《Cuộc sống hoàn hảo》để thư giãn.” Bạch Hiển như nhận ra điều gì đó: “Không phải em định nói trò chơi đó có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất đấy chứ?"
"Thực sự có thể, kỹ năng diễn xuất của em là được mài dũa từng bước trong trò chơi mà ra."
"Còn có phương pháp này nữa sao? Vậy thì chúng ta có thể chơi cùng nhau! Em hãy dẫn dắt cho anh, ID trò chơi của em là gì, anh sẽ thêm em làm bạn bè." Bạch Hiển cầm điếu thuốc, nhưng mãi vẫn chưa châm lên.
“Không cần kết bạn, đến lúc đó em gọi anh là được.” Hàn Phi cười mỉm, ra hiệu anh Bạch hãy bình tĩnh.
"Vậy thì em không được quên đâu đấy!"
“Sẽ không đâu.” Hàn Phi cũng không ngờ Bạch Hiển lại dễ dàng đồng ý như vậy.
“Bạn chí cốt, đi, anh lái xe đưa em về.” Bạch Hiển cất điếu thuốc đi, anh bình thường cũng không mấy khi hút thuốc, chủ yếu là vì hôm nay tâm trạng không tốt.
Sau khi chào hỏi đạo diễn Trương, Bạch Hiển dẫn Hàn Phi rời đi từ cửa sau của hội trường.
Khi Bạch Hiển đi lấy xe, điện thoại di động của Hàn Phi lại rung lên, đồng tử khẽ co lại sau khi nhìn thấy ID người gọi.
Người gọi hắn tên là Sẹo Xấu, trước đó Lý tổng đã mời người đàn ông này đến Bách Hương Các để kể cho Hàn Phi và những người khác câu chuyện kinh dị liên quan đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Hàn Phi có ấn tượng sâu sắc đối với Sẹo Xấu, nhưng vì gần đây bận rộn nên vẫn chưa chủ động liên lạc với đối phương.
Sau khi trả lời cuộc gọi, Hàn Phi còn chưa nói gì, một giọng nói lạnh lùng đã truyền đến trong điện thoại.
"Không phải tôi đã nói với cậu, ngày hôm sau nói một số chuyện đó sao?"
“Nhưng anh cũng không gọi cho tôi mà.” Hàn Phi tìm một nơi yên tĩnh ít người hơn: “Có điều tôi cũng hiểu khó xử của anh, mấy ngày nay tôi vẫn luôn tra cứu những vụ án liên quan đến phẫu thuật thẩm mỹ, những vụ án cách đây mấy năm quả thực đầy rẫy những điểm nghi vấn, bây giờ không chỉ nạn nhân mà cả gia đình nạn nhân đều đã chết rồi.”
Nghe được lời nói của Hàn Phi, Sẹo Xấu phát ra tiếng cười khó nghe: "Xem ra tôi đã không tìm nhầm người, chúng ta hãy nhanh chóng gặp mặt đi, tôi cảm thấy mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, những thứ đó hình như đã tìm đến tôi rồi."
"Tìm đến anh? Hiện tại anh đang ở đâu? Tôi lập tức qua đó."
"Phía bắc ngoại ô Tân Hỗ, vị trí chính xác, chờ sau khi cậu gần đến tôi sẽ nói cho cậu biết."
Sẹo Xấu cúp điện thoại, lúc này Bạch Hiển cũng vừa hay lái xe đi tới: "Lên xe, anh đưa em về."
“Anh Bạch, anh về nhà trước đi, em phải đến phía bắc ngoại ô Tân Hỗ có việc.” Hàn Phi nhìn điện thoại, đã bảy giờ năm mươi tối, nếu mọi chuyện suôn sẻ, hắn hẳn có thể về nhà trước mười hai giờ.
“Lại có việc?” Bạch Hiển rùng mình một cái, nhưng vẫn nói với Hàn Phi: “Bởi vì liên hoan phim, khu vực này không cho phép ô tô từ bên ngoài vào. Thôi để anh đưa em đến đó, tốc chiến tốc thắng, ban đêm chúng ta còn có thể cùng chơi game."
"Cũng được, vậy lần này anh hãy ở trong xe đi."
Hàn Phi lên xe của Bạch Hiển, bọn họ cùng nhau chạy đến vùng ngoại ô phía bắc.
Liên hoan phim được phát sóng trên các màn hình chiếu ảo hai bên đường, Hàn Phi là con ngựa ô bất ngờ nhất năm nay cũng trở thành một trong những chủ đề nóng, hắn đã đứng vững trong giới diễn viên tuyến ba.
Các phóng viên và nhân viên truyền thông bàn tán xôn xao về Hàn Phi, chờ được phỏng vấn hắn, nhưng hắn đã vội vã đến vùng ngoại ô phía bắc để điều tra vụ án.
Bạch Hiển nhìn rõ tất cả mọi thứ, từ thành phố thông minh ồn ào nhất đến vùng ngoại ô phía bắc hoang vắng và vắng vẻ nhất, anh có một cảm giác không chân thực.
Sau khi lái xe mất bốn mươi phút, Bạch Hiển và Hàn Phi mới đến nơi.
Lúc này, Hàn Phi lại gọi cho Sẹo Xấu, dưới sự hướng dẫn của đối phương hắn đã tiến vào một khu nhà ở.
Những người trẻ tuổi đều đã đến khu đô thị chính, ở ngoại thành phía bắc có ít cơ hội việc làm này rất ít người, sau khi trời tối, nhiều khu nhà ở tối tăm, những tòa nhà được xây dựng như điên trong quá khứ giờ đã trở thành những chiếc vỏ rỗng lạnh lẽo, giống như một hũ tro cốt lớn vậy.
Chiếc xe sang trọng của Bạch Hiển lạc điệu với những tòa nhà xung quanh, vì điều kiện đường xá kém nên anh không dám lái quá nhanh.
“Đến rồi, chính là ở đây.”
Hàn Phi xuống xe, cầm điện thoại di động đi vào tòa nhà dân cư trước mặt.
Toàn bộ tòa nhà không có ánh sáng, dường như nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Đẩy mở cánh cửa sắt dẫn xuống tầng một, Hàn Phi men theo cầu thang bước xuống.
Có ánh sáng ở cuối hành lang tối tăm, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho Sẹo Xấu.
Lần này, tiếng chuông điện thoại vang lên ở dưới tầng hầm.
Cảnh giác cao độ, Hàn Phi di chuyển từng chút một đến hướng nhạc chuông điện thoại vang lên, hắn tránh rác rưởi trên mặt đất ra, đi tới cuối tầng hầm.
“Cậu đến rồi.”
Một giọng nói u ám vang lên từ sau lưng Hàn Phi, Sẹo Xấu ẩn dưới lớp áo choàng đen cẩn thận nhìn chằm chằm hắn: "Đem tất cả những thứ có phản chiếu trên người cậu đặt ở đây, điện thoại di động, thắt lưng, giày da, cúc áo đều không được."
Hàn Phi làm theo lời dặn, sau khi xác nhận không có gì phản chiếu trên người hắn, Sẹo Xấu đưa hắn đến một căn phòng ở cuối tầng hầm.
Tường, sàn và trần của căn phòng này đều được sơn màu đen, mọi thứ trong phòng đều có bề mặt rất nhám để đảm bảo không phản chiếu ánh sáng.
"Ngồi bên đống lửa này đi, ở đây sẽ ấm hơn một chút."
Nơi Sẹo Xấu sống không có đèn, chỉ có một bếp lò, chiếc điện thoại mà anh ta sử dụng cũng là loại điện thoại được chế tạo đặc biệt cho người mù, thậm chí đến màn hình cũng không có.
Sau khi cho thêm một ít củi vào bếp, Sẹo Xấu ngồi trước mặt Hàn Phi: "Cậu có phiền không nếu tôi cởi mũ ra? Dù sao thì trông tôi cũng hơi đáng sợ."
"Không sao đâu, tôi đã nhìn thấy tất cả các loại thi thể khiếm khuyết, sớm đã quen với điều đó rồi."
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu trả lời thoải mái như vậy.” Sẹo Xấu cởi áo choàng đen ra, đóng chặt cửa và đảm bảo rằng mình không mang theo bất kỳ vật phản chiếu nào, rồi anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh làm nhà mình thành như thế này, có lẽ là để tránh người phụ nữ không mặt chỉ xuất hiện trong gương đúng không.” Sau khi Hàn Phi nói hai chữ “người phụ nữ không mặt”, Sẹo Xấu hiển nhiên trở nên căng thẳng.
Anh ta có vẻ sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Không hổ là thợ săn tiền thưởng đã giúp cảnh sát giải quyết nhiều vụ án như vậy, cậu vậy mà đến người phụ nữ không mặt cũng đã tra được ra rồi."
"Anh muốn nói với tôi chuyện gì? Hay là nói anh muốn tôi giúp anh như thế nào?"
"Mấy năm nay tôi đều trốn trong tầng hầm, cố gắng không ra ngoài, nhưng không biết tại sao vẫn bị cô ta tìm thấy rồi." Sẹo Xấu đẩy củi trong bếp bằng một thanh sắt, bên trong có mấy chiếc giày trắng còn chưa cháy hết hoàn toàn: “Tôi có rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ cần cậu giúp tôi một việc, số tiền đó tôi đều cho cậu hết.”
Hàn Phi nhìn chằm chằm Sẹo Xấu, chờ đối phương tiếp tục nói.
“Rất đơn giản, lát nữa nếu như người phụ nữ không mặt xuất hiện, cậu hãy ở cùng tôi trong một căn phòng. Giả sử tôi chết rồi, cậu hãy dùng sức ảnh hưởng của mình trong cảnh sát, giúp tôi điều tra rõ ràng người phụ nữ không mặt kia đến cùng là thứ gì, tiện thể báo thù giúp cho tôi và vợ tôi.” Ngữ khí Sẹo Xấu rất chậm, điều này anh ta dường như đã suy nghĩ trong một thời gian dài.
“Anh đang nói dối.” Hàn Phi không chút khách khí nói: “Anh chắc là muốn tôi làm kẻ chết thay của anh, chờ sau khi người phụ nữ không mặt giết chết tôi, anh sẽ lại nhân cơ hội trốn đi, tiếp tục trốn ở một nơi khác.”
Sẹo Xấu run lên một cái, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Ít nhất có một điểm tôi không nói dối cậu, người phụ nữ không mặt đó sẽ đến tìm tôi đêm nay."