Hàn Phi là người có năng lực học tập cao, có thể nói dưới sự trải nghiệm của thế giới tầng sâu, tiềm năng của bản thân đã hoàn toàn được phát huy hết.
Chỉ trong ba tiếng đồng hồ, Hàn Phi không chỉ sáng tác thành công ca khúc chủ đề của game tình yêu kinh dị mà còn trút bỏ mọi nỗi niềm tích tụ trong lòng.
Ban đầu Hàn Phi chỉ đơn thuần là hát, nhưng dần dần hắn giống như đang kể câu chuyện của chính mình.
Ngay lúc hoàn thành ca khúc chủ đề, Hàn Phi nhận được một nhắc nhở từ hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Thiên phú ca hát rank F —— Yết hầu bị ma quỷ bóp nghẹt đã kích hoạt!"
"Tiếng ca của bạn dễ nghe vô cùng, như thể ma quỷ dưới vực sâu đang cám dỗ người lữ hành; tiếng ca của bạn tuyệt vọng vô cùng, từng nốt nhạc đầy đau khổ và bi thương; tiếng ca của bạn lảnh lót vô cùng, như thể ánh bình minh xuyên qua đám mây đen và sương mù, thoát khỏi mọi gông cùm mà vận mệnh đã ban cho bạn."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Kế thừa của tòa nhà chết chóc —— Nguyền rủa (ngôn linh) năng lực tấn công chủ động đã kích hoạt!"
"Mỗi câu trong tiếng ca của bạn đều chứa đựng nguyền rủa, ca khúc nói về quá khứ của bạn, chính là một cơn ác mộng được dệt nên bởi vô số nguyền rủa!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Chúc mừng bạn đã thành công sáng tác ra nguyền rủa rank F —— Ca dao chưa đặt tên."
"Ca dao chưa đặt tên (nguyền rủa phạm vi rank F): Chấp niệm bị ác ý, hận ý và sát ý vấy bẩn sẽ hình thành nguyền rủa, ca khúc này chính là nguyền rủa của bạn đối với vận mệnh, bạn sẽ vô hình thay đổi ảnh hưởng đến tâm trạng của người nghe, có thể kích thích tuyệt vọng trong nội tâm họ, cũng có thể làm giảm bớt hận ý trong lòng của họ đối với bạn."
"Chú ý! Nguyền rủa tạo ra lần đầu sẽ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên —— Thuộc tính mị lực -1!"
Hàn Phi vốn đang chìm đắm trong cảm xúc do bài hát mang lại, nhưng tiếng nhắc nhở đột ngột từ hệ thống đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Mình đã tạo ra một nguyền rủa?” Hàn Phi liếc mắt nhìn thuộc tính của mình, thuộc tính mị lực của hắn đã biến thành -14.
"Không phải chứ! Mình chỉ đang hát về cuộc đời của mình thôi mà!"
Ca khúc đã làm ra, còn chưa đặt tên thì đã trở thành nguyền rủa.
"Cũng có thể coi là một chuyện tốt vậy, người nghe sẽ vô hình thay đổi bị mình ảnh hưởng, đây cũng như một loại nguyền rủa mãn tính, có lẽ tương tự như ám thị tâm lý."
Sau khi thu âm xong ca khúc, Hàn Phi lại tái hiện lại đoạn nhạc nền tương đối kinh khủng trong kí ức của mình.
Đối với Lý Quả Nhi âm nhạc là khó làm nhất, Hàn Phi chỉ dùng một buổi chiều đã giải quyết xong.
Sau khi thanh toán tiền thuê phòng thu âm, Hàn Phi vội vàng trở lại công ty, thần thần bí bí đóng cửa phòng làm việc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lý Quả Nhi, hắn dần dần đến gần, sau đó lấy tai nghe ra.
"Nghe xem, trước tiên hãy cảm nhận một chút."
“Nghe cái gì?” Lý Quả Nhi đeo tai nghe lên, khi cô nghe thấy giọng của Hàn Phi, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở to, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Tiếng ca vang lên như một giấc mơ không thể thoát ra, lại giống như ác quỷ mở rộng hai tay ôm lấy chính mình từ phía sau.
Biết rõ sẽ rơi xuống vực sâu, nhưng lại không muốn rời xa vòng tay dịu dàng của hắn.
Lý Quả Nhi ngây người nhìn Hàn Phi bên cạnh, cô chưa từng nghĩ người mình yêu sâu đậm vậy mà còn có thể hát được một bài ca như thế.
Nghe ca khúc này giống như đang nghiền ngẫm cuộc đời của hắn, hòa cùng cảm xúc của hắn.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của Lý Quả Nhi đối với bạn đã giảm đi một điểm, tích lũy đã giảm sáu điểm."
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại xuất hiện, Hàn Phi cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, mình đâu có làm chuyện gì đặc biệt.
"Có lẽ người mà Lý Quả Nhi thích lúc đầu chính là một Phó Ngĩa trưởng thành ổn định, năng lực làm việc cực kì mạnh mẽ, đồng thời rất tài hoa. Những chuyện mà mình làm gần đây, có lẽ đã khiến cô ấy nhìn thấy lại những điểm sáng ở trên Phó Nghĩa."
Phó Nghĩa cùng lúc qua lại với nhiều cô gái như vậy, anh ta là một tên cặn bã không hơn không kém, nhưng không thể phủ nhận rằng bản thân anh ta cũng là một người rất có năng lực.
Tốt nghiệp đại học danh tiếng, EQ và IQ đều cực kì cao, năng lực làm việc vô cùng giỏi, hơn ba mươi tuổi đã bắt đầu phụ trách các dự án cốt lõi nhất của công ty, tướng mạo anh tuấn tao nhã, quan trọng nhất là anh ta còn đặc biệt giỏi ngụy trang chính mình.
“Em cảm thấy anh hát thế nào?” Ca khúc đã phát xong, nhưng Lý Quả Nhi lại không hề có ý tháo tai nghe, cô ấy dường như chuẩn bị nghe thêm vài lần nữa.
"Nguyền rủa" của Hàn Phi khác với những người khác, điểm khác biệt lớn nhất là ở "nguyền rủa" của hắn sẽ khiến người nghe chủ động lắng nghe.
“Thật tuyệt vời.” Lý Quả Nhi tháo kính ra nhìn Hàn Phi, hận ý ở đáy mắt đã nhỏ đến mức không thể thấy, thay vào đó là một thứ cảm xúc rất đặc biệt, sắc bén hơn tình yêu và nhẹ nhàng hơn tuyệt vọng.
Giống như một cô gái muốn ngắt bông hoa hồng trên tường xuống, cô biết rõ mình không thể chạm vào nó, nhưng lại cố gắng hết lần này đến lần khác bên cạnh bức tường đầy gai.
“Trưởng nhóm còn biết hát?” Anh giai cây giả và các thành viên khác trong nhóm tập trung lại xung quanh, anh ta không nháy mắt tháo chiếc tai nghe mà Lý Quả Nhi đang đeo xuống, tự mình lắng nghe.
Những người khác nhau sau khi nghe ca khúc này cảm giác cũng hoàn toàn không giống nhau, Lý Quả Nhi cảm thấy mình đã được ác quỷ ôm lấy, lắng nghe ác quỷ kể về cuộc đời của mình.
Anh giai cây giả thì lại cảm thấy mình bị một con sóng lớn ném vào trong cơn ác mộng, anh đi trong một thành phố tăm tối, xung quanh chỉ có tuyệt vọng, duy nhất cuối chân trời có một ánh lửa mờ ảo.
"Hay! Lợi hại quá!" Địa trung hải của anh giai cây giả đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nghĩ lại vẫn còn rùng mình: "Tôi phải nhanh chóng nghe vài đoạn tấu hài để bình tĩnh lại đã."
Hàn Phi bảo các thành viên trong nhóm đều nghe hết một lượt, lần đầu tiên nghe hiệu ứng là mạnh nhất, dần dần hiệu ứng sẽ yếu hơn nhiều, nhưng nếu như cứ nghe lặp lại một bài, thì sẽ phát sinh ảnh hưởng vi diệu hơn nữa đối với người nghe.
"Nếu như mình hát trực tiếp thì chắc còn sốc hơn."
Người khác là đang hát, Hàn Phi là đang nguyền rủa, ca khúc của người khác có thể thu hút được fan, ca khúc của hắn có thể thu hút được fan cuồng.
Sao lưu bài hát, Hàn Phi yêu cầu anh giai cây giả phải luôn giữ liên lạc với bạn học của mình, đồng thời yêu cầu một cấp dưới khác đến bộ phận vận hành, nhân lúc game 《Vĩnh Sinh》 chưa bắt đầu tuyên truyền, cố gắng chiếm giữ nhiều nguồn lực tuyên truyền hơn.
Sau khi làm xong những chuyện này, Hàn Phi đang định chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, Triệu Thiến lại tìm đến cửa.
"Phó Nghĩa, cậu ra ngoài một chút."
Nghe giọng nói của Triệu Thiến không ổn lắm, Hàn Phi cầm tai nghe trên bàn đi đến phòng làm việc của cô ấy.
"Công ty đã đồng ý phê duyệt tiền đầu tư cho em rồi sao? Game nhỏ còn chưa bắt đầu quảng bá, kỳ vọng của người chơi đã vô cùng cao rồi, chỉ cần đầu tư một chút, chắc chắn sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền."
“Giữa cậu và Đỗ Xu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Thiến không trả lời câu hỏi của Hàn Phi mà hỏi một câu khác.
“Xem ra công ty vẫn không đồng ý cho em cơ hội này rồi.” Hàn Phi cũng không giấu diếm, trực tiếp kể ra chuyện phát sinh khi đi gặp Đỗ Xu.
Về cơ bản không có gì thay đổi, hắn chỉ tạo nên cho mình là một người bố mệnh khổ của một gã lãng tử quay đầu, miêu tả Đỗ Xu thành một nhân vật phản diện có tiền có quyền, tâm lý méo mó, cực kỳ tự cao tự đại.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của Triệu Thiến đối với bạn giảm đi một điểm!"
Sau khi nghe xong lời Hàn Phi nói, vẻ mặt của Triệu Thiến vẫn rất nghiêm túc, nhưng lời nhắc nhở của hệ thống nói cho hắn biết, trong lòng cô ấy đã có một chút thay đổi.
Trước đây Phó Nghĩa tham sắc phụ nghĩa, chỉ coi trọng lợi ích, bây giờ Hàn Phi trọng tình trọng nghĩa, kiên định giới hạn, đừng nói là hẹn hò với người khác giới, ngay cả nói một câu bình thường với người khác giới hắn đều phải cân nhắc rất lâu.
“Đỗ Xu chính là cổ đông lớn của công ty, những ngành kiếm được nhiều tiền nhất ở thành phố này căn bản đều có ảnh hưởng của nhà bọn họ, cậu đấu với cô ấy như thế, cuối cùng nhất định sẽ chết rất thê thảm.” Giọng điệu của Triệu Thiến khi nói chuyện đã khác trước.
“Thật ra gần đây em luôn có một loại linh cảm đặc biệt, có lẽ em sẽ không còn trụ được bao lâu nữa.” Hàn Phi cười thê lương: “Có lẽ là do em đã làm quá nhiều việc sai trái, em biết mình đã không còn thuốc chữa, cũng không nghĩ mình có thể có được kết quả tốt đẹp gì. Bây giờ em chỉ muốn trước khi kết thúc sinh mệnh, hoàn thành một số chuyện."
Trên người Hàn Phi không có chút dấu vết nào là đang diễn kịch, hắn quả thực đã nhập vai thành chính mình: "Làm tốt game cuối cùng này, cho những cấp dưới tín nhiệm mình một lời giải thích; nhìn thấy con trai lớn trở lại trường học, thoát khỏi ám ảnh bị bắt nạt; cùng đón một lần sinh nhật với con trai nhỏ, đưa nó đi chơi công viên vui chơi giải trí một lần; thời gian còn lại, em muốn cố gắng sửa đổi lỗi lầm của mình, cuối cùng chọn chết theo một cách mà họ muốn."
Ngay khi lời cuối cùng được thốt ra, Hàn Phi đột nhiên ho dữ dội, kinh ngạc nhìn xuống, mũi lại bắt đầu chảy máu.
Không giống như lần trước, lần này hắn cảm thấy khó chịu rõ rệt.
“Em xin lỗi.” Khi Hàn Phi ngẩng lên, Triệu Thiến đã đưa khăn giấy cho hắn.
"Công ty sẽ không duyệt khoản tiền đó đâu, về việc vận hành quảng bá game của các cậu sau này cũng sẽ bị gián đoạn, toàn bộ nguồn lực sẽ được sử dụng hết cho game《Vĩnh Sinh》." Triệu Thiến nói với Hàn Phi một chuyện rất xấu, có điều cô ấy dường như đã sớm có sự chuẩn bị, sau khi nói xong, trực tiếp lấy ra một hợp đồng từ trong ngăn kéo: "Nhưng cá nhân tôi có thể cung cấp cho cậu một nửa số tiền, đến lúc đó cậu có thể dùng lợi nhuận của game để bù cho tôi."
"Ngộ nhỡ game không bán được nhiều tiền thì sao?"
"Vậy thì cậu hãy sống cho tốt, rồi từ từ trả nợ cho tôi."
Triệu Thiến vẫn giữ vẻ mặt không vui, vô cùng nghiêm túc, nhưng cô ấy lúc này còn khiến Hàn Phi yên tâm hơn rất nhiều so với lúc cười bình thường.
Sau khi đọc kỹ hợp đồng, Hàn Phi chắc chắn không có vấn đề gì, liền ký tên của Phó Nghĩa: "Cảm ơn Triệu tổng."
"Đừng cám ơn tôi, game đó nhất định sẽ hái ra tiền, tôi vô cùng tin tưởng vào năng lực của cậu, dù sao thì cậu cũng là do một tay tôi nâng đỡ." Triệu Thiến đưa cho Hàn Phi một bản hợp đồng, giữ lại cho mình một bản, tiếp theo xua xua tay, ra hiệu hắn có thể rời đi.
Sau khi lau sạch máu, Hàn Phi mang theo hợp đồng bước ra khỏi phòng làm việc, vừa đi ra liền cảm thấy choáng váng, dựa vào tường một lúc lâu mới có thể thích ứng.
"Mình phải nhân lúc tố chất cơ thể còn chưa suy yếu, nhanh chóng đi làm nhiều thứ hơn nữa, lợi dụng danh hiệu hành hiệp trượng nghĩa, nhanh chóng nâng cao level."
Mỗi lần lên level thể lực có thể tăng thêm hai điểm, thể lực cứ mỗi mười điểm sẽ là một ngưỡng, sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, Hàn Phi vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng gọi của anh giai cây giả.
"Trưởng nhóm! Anh bị đánh à? Sao trên mũi toàn là máu thế kia!"
“Tôi bị Triệu Thiến một cước đấm cho bay xa mười mét.” Hàn Phi bĩu môi, có chút không nói nên lời: “Làm tốt nhiệm vụ của mình đi, ai lại đánh người trong phòng làm việc của lãnh đạo chứ?”
"Thế thì còn chưa chắc, hôm qua tôi xem tin tức, có một vị phụ huynh đã chạy vào văn phòng làm việc của trường và đánh cho hiệu trưởng một trận."
"Tin tức... nhất định sẽ có phóng đại một chút, đúng rồi, mặt của vị phụ huynh đó có bị làm mờ không?"
“Có làm mờ rồi, nhưng phong cách ăn mặc của anh ấy tôi cảm thấy quen lắm.” Anh giai cây giả sờ sờ cằm: “Có một sự quen thuộc không thể giải thích được.”
Khi Hàn Phi đang nói chuyện với anh giai cây giả, Lý Quả Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn một lúc, cô ấy dường như cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Sau một ngày bận rộn, cuối cùng cũng đã đến giờ tan làm, để hoàn thành nhiệm vụ điện thờ, Hàn Phi vốn định phá lệ tăng ca thêm nửa tiếng, nhưng hắn lại đột nhiên nhận được điện thoại của người vợ.
"Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Sau khi em đón Phó Thiên từ trường về, muốn nhân tiện ghé qua thăm Phó Sinh xem thế nào, nhưng giáo viên nói hôm nay Phó Sinh không hề đến trường!"
"Không đến trường?!" Hàn Phi đứng lên, lập tức bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc: "Đừng lo lắng, anh lập tức qua đó! Em bây giờ đang ở đâu?"
"Em vẫn đang ở trường."
Cúp điện thoại, Hàn Phi mặc áo khoác lên liền chạy ra khỏi công ty.
Hắn vội vàng rời đi, không hề nhận ra rằng, sau khi hắn chạy ra khỏi công ty, Lý Quả Nhi và Triệu Thiến cứ như là đã bàn bạc riêng với nhau rồi, đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía xa đang dần biến mất của hắn.
Cả hai bọn họ đều giả vờ bận việc, nhưng ánh mắt lại cùng nhìn về một chỗ, chỉ có điều cảm xúc chất chứa trong mắt hai người lại hoàn toàn khác nhau.