"Cưng ăn mất người giấy chị đưa cho cưng rồi sao?"
Sau khi Từ Cầm mất liên lạc với người giấy, trong lòng nảy ra rất nhiều suy nghĩ, cô đã suy đoán rất nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng duy nhất không ngờ đến Hàn Phi lại tự mình ăn người giấy đó.
Người giấy màu máu còn là vật nguyền rủa rank E chứa đầy âm khí, đừng nói là người bình thường, ngay cả lệ quỷ cũng không dám nuốt nó.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Hàn Phi, ánh mắt Từ Cầm khó hiểu, nhưng cô biết Hàn Phi chưa từng lừa gạt mình.
Trong lòng bàn tay Từ Cầm xuất hiện con dao ăn bọc da người, Thẩm Lạc ở cách đó không xa nhìn thấy cô lấy dao ra, trong lòng thực sự hoảng sợ, vội vàng chạy tới nói: "Chị, chị dâu, chị đừng hấp tấp!"
“Xin hãy giơ cao đánh khẽ.” Huỳnh Long, người đang mặc đồng phục của cửa hàng tiện lợi, kéo theo Ứng Nguyệt và Khóc chạy tới, một mình anh ấy không thể ngăn cản được Từ Cầm.
"Cậu ấy gọi cô là chị dâu thứ mười một, nghĩa là Hàn Phi lúc trước còn có mười người vợ? Nhưng cậu ấy chỉ chạy đi có một đêm, làm sao vô cớ lại có mười người vợ được?" Lý Tai cũng đi tới: "Tôi đây đến lúc chết vẫn còn độc thân, chuyện yêu đương không dễ dàng như mọi người nghĩ nên chắc chắn là có sự hiểu lầm nào đó ở đây."
Thấy mọi người đều vây quanh bàn gỗ, trên mặt Hàn Phi nặn ra một nụ cười gượng gạo, chịu đựng cơn đau dữ dội khắp người, khẽ mở miệng: “Mọi người hãy đi ra ngoài trước, nhớ dẫn cả người này đi cùng."
Ngón tay Hàn Phi đẫm máu chỉ về phía Thẩm Lạc, vị sư huynh này không thể ở đây lâu.
Huỳnh Long vẫn có chút lo lắng cho quản lý cửa hàng, nhưng vì Hàn Phi đã nói như vậy rồi, anh chỉ đành rời đi trước.
Khóc và Ứng Nguyệt bên cạnh đều không biết chuyện gì đang xảy ra, hai đứa trẻ bối rối, chỉ cảm thấy Từ Cầm hôm nay xinh đẹp lạ thường, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ chết người.
"Em dâu à, đây vốn là chuyện trong nhà ở tòa nhà số 1 của cư xá Hạnh Phúc các cô, một người ngoài ở tòa nhà số 2 như tôi đây không nên nói nhiều, nhưng tôi vẫn mong cô có thể trò chuyện thẳng thắn với Hàn Phi." Sau khi Lý Tai nói xong thì nhìn về phía Thẩm Lạc đang lúng túng, anh ta vòng tay qua vai Thẩm Lạc: "Tiểu huynh đệ còn ít tuổi mà đã có khí thế phi thường như vậy, nhất cử nhất động tai họa đi kèm, cậu đặc biệt tài giỏi, thành tựu sau này nhất định sẽ vượt qua tôi, chi bằng bây giờ chúng ta xuống lầu kết bái trở thành anh em khác họ? Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!”
Thẩm Lạc nhìn Lý Tai, người đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, vẻ mặt tràn đầy bất lực, vốn dĩ anh ta vẫn đang suy nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì sau khi thoát game, kết quả bây giờ trong đầu đều là suy nghĩ mình đêm nay sẽ bị chôn cất ở đâu.
Cư dân của tòa nhà chết chóc và những người hàng xóm cư xá Hạnh Phúc đều đã rời đi, trong phòng ngoài Hàn Phi và Từ Cầm ra, chỉ còn lại Đại Nghiệt đang phấn khích đến mức toàn thân run rẩy, nó cõng điện thờ, nằm bên cạnh chiếc bàn gỗ khổng lồ.
Chờ sau khi bên trong yên lặng trở lại, Hàn Phi nhìn sang Từ Cầm, con dao ăn trên tay đối phương vẫn được bọc trong một lớp da người để cách ly nguyền rủa.
Khi hắn mới vào game, Từ Cầm đã làm miếng lót cho con dao để hắn có thể sử dụng con dao này.
Nhìn thấy Từ Cầm chậm rãi đi tới bàn ăn, Hàn Phi cũng không nói gì.
Không giống như trong thế giới ký ức điện thờ, khi hắn nằm bên cạnh Từ Cầm, chưa bao giờ từng cảm thấy sợ hãi.
Chính hắn cũng không biết tại sao, lúc đầu khi ở cùng phòng với vợ của Phó Nghĩa, cho dù sau khi hận ý của người vợ tiêu tan, trong nội tăm hắn vẫn cảm thấy một sự bất an.
Nhưng bây giờ ngay cả khi Từ Cầm cầm con dao nhọn đi về phía mình, hắn vẫn không có cảm giác sợ hãi đó, đây là một loại tin tưởng rất đặc biệt.
Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy con dao ăn tiến lại gần, lưỡi dao dính đầy nguyền rủa đè lên cổ Hàn Phi.
Từ Cầm ở rất gần Hàn Phi, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nghe được nhịp tim ổn định của hắn.
Ngay cả khi bị con dao sắc bén kề vào cổ họng, Hàn Phi vẫn không bật công tắc diễn xuất bậc thầy, cũng không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào liên quan đến côi phu.
Để tồn tại trong một thế giới nguy hiểm rình rập tứ phía, một diễn viên ưu tú thường luôn đeo mặt nạ để biểu diễn, nhưng trên thế giới này ít nhất phải có một nơi, để hắn có thể tháo mặt nạ của mình xuống, giữ con người thật của chính mình.
Cư xá Hạnh Phúc đối với Hàn Phi mà nói chính là một nơi như vậy, Từ Cầm, người đã cứu hắn rất nhiều lần, càng là người quan trọng nhất trong gia đình này.
Lưỡi dao từ từ trượt xuống dưới, cởi áo của Hàn Phi ra, để lộ cơ thể được khâu lại với nhau bằng hận ý.
Từ Cầm từ từ nâng cánh tay lên, sau đó cẩn thận hạ xuống, con dao ăn đâm vào một vết nứt dưới cổ Hàn Phi, nguyền rủa và hận ý chảy ra từ vết thương, bên trong máu còn có một mảnh giấy vụn màu đỏ.
Đưa tay chạm vào mảnh giấy vụn, mối liên hệ giữa Từ Cầm và người giấy dần dần khôi phục, chỉ có điều người giấy đã phân tán khắp nơi trên người Hàn Phi.
Chậm rãi thu dao lại, Từ Cầm dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết máu trên con dao ăn.
Máu Hàn Phi nhuộm đỏ đôi môi cô, khiến cô càng thêm quyến rũ.
"Bác sĩ Nhan nói không sai, trong cơ thể cưng quả thật tồn tại nguyền rủa của mười hận ý để lại, bọn họ hận cưng, nhưng lại yêu cưng, bọn họ muốn giết chết cưng, nhưng lại vì được cưng cứu, cuối cùng lựa chọn từ bỏ." Từ Cầm hồi tưởng lại dư vị nguyền rủa trong máu, đôi môi đỏ như máu khẽ mở: "Cưng đã cứu bọn họ, chị sẽ cứu cưng, chị sẽ không để cưng bị bọn họ hại chết như thế này."
Hàn Phi không biết Từ Cầm định làm cái gì, hắn rất khó khăn nói: "Em hóa thân thành kí ức của chủ nhân điện thờ, mọi thứ quá khứ đều là của anh ta."
"Chị tin cưng."
Từ Cầm lấy ra mấy con dao ăn để trên bàn gỗ.
"Lát nữa có thể sẽ hơi đau một chút."
Cầm dao ăn lên, Từ Cầm nhìn Hàn Phi trên bàn gỗ, như thể đang nhìn chằm chằm nguyên liệu quý giá nhất trên bàn.
"Chỗ thịt mà trước đây chị làm cho cưng còn không?"
“Còn.” Hàn Phi mở ô vật phẩm ra, thịt mà Từ Cầm làm đều được bảo quản rất tốt.
Nhìn thấy vậy, nét mặt Từ Cầm dịu đi một chút: "Mười hận ý trong cơ thể cưng méo mó đan xen vào nhau, lấy ra một cái thì tổng thể cân bằng sẽ bị phá vỡ. Với trạng thái hiện tại của cưng, cơ thể hẳn sẽ bị nguyền rủa của chín hận ý mất kiểm soát còn lại trực tiếp xé nát, muốn cứu cưng chỉ có thể thử cùng một lúc di chuyển mười hận ý ra ngoài."
Sau khi Từ Cầm nói xong, liền lấy một con dao ăn đâm vào vai trái của chính mình: "Mười hận ý lưu lại trong cơ thể cưng là chấp niệm, cũng là nguyền rủa, có lẽ chị có thể ăn bọn chúng."
Từng con dao đâm vào cơ thể, khí tức toát ra từ trên người Từ Cầm càng ngày càng đáng sợ, nhưng biểu cảm của cô càng ngày càng đau đớn, cả người và quần áo đều nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
"Từ Cầm……"
"Đừng nói chuyện."
Từ Cầm cầm lấy con dao ăn bọc trong da người cuối cùng, cẩn thận cảm nhận những mảnh vụn cơ thể của người giấy màu máu, cô rất nhẹ nhàng rạch rách làn da của Hàn Phi, máu đen cùng những mảnh giấy vụn không ngừng từ trên người hắn chảy ra.
"Người quản lý tòa nhà cũ nói rằng chị là một tập hợp nguyền rủa, có sức hút đặc biệt với hầu hết các nguyền rủa, cũng có thể nuốt chửng và trấn áp hầu hết chúng."
“Chị muốn làm gì vậy?” Hàn Phi cảm thấy có chút không ổn, nhưng hắn nằm ở trên bàn gỗ đến nhúc nhích cũng không thể.
"Đồng thời kéo chấp niệm của mười hận ý ra, ngay cả Trang Văn là hận ý cũng không thể làm được. Nhưng chị thì khác, bản thân chị đã có sức hút đối với nguyền rủa của bọn họ, cộng thêm mối liên hệ đặc biệt giữa chị và người giấy màu máu, có lẽ chị có thể đưa hận ý và nguyền rủa trong cơ thể cưng vào mảnh vụn màu máu, sau đó rút tất cả những mảnh vụn của người giấy màu máu đó ra ngoài." Từ Cầm đứng bên cạnh bàn ăn, đặt con dao quấn da người cuối cùng vào tay Hàn Phi: "Cưng cầm chắc lấy con dao cuối cùng này, sau khi chị mở phong ấn bản thể ra sẽ mất đi lý trí, đến lúc đó con dao này chính là cầu nối giữa hai chúng ta."
Không cho Hàn Phi có cơ hội nói, Từ Cầm đã nhấc tay Hàn Phi lên, cô nắm tay hắn, đâm nhát dao cuối cùng vào tim của mình.
Ngay lúc nhát dao cuối cùng đâm vào cơ thể Từ Cầm, vô số nguyền rủa từ trong cơ thể cô bộc phát ra, toàn bộ tầng lầu đều bị ảnh hưởng, giống như một oán niệm cỡ lớn đã bị dồn đến đường cùng vậy!
Hai mắt Từ Cầm bị lấp đầy bởi màu máu, nguyền rủa độc ác nhất trên thế gian này đan xen vào nhau trên cơ thể cô.
Tất cả đồ đạc trong nhà nhanh chóng mục nát, nguyền rủa không ai trói buộc điên cuồng lan truyền khắp nơi.
Đứng giữa muôn vàn nguyền rủa, khuôn mặt của Từ Cầm méo mó vì đau đớn, người đầu tiên bị hành hạ bởi vô số nguyền rủa là chính cô.
"Chị! Từ Cầm!"
Hàn Phi cố gắng để mình lại gần Từ Cầm, côi phu của một người sau khi đặc tính nghề nghiệp phát sinh thay đổi, có thể khiến linh hồn mất kiểm soát nhớ lại một số thứ, giúp bọn họ khôi phục.
Từ Cầm hoàn toàn bị nguyền rủa chiếm giữ, nhìn khuôn mặt của Hàn Phi, cô dường như nhớ ra điều gì đó.
Đứng ở bên cạnh bàn ăn, cô chậm rãi nghiêng người về phía Hàn Phi, khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng gần với hắn!
Chóp mũi chạm vào da thịt Hàn Phi, Từ Cầm nhẹ nhàng hôn lên trái tim của hắn.
Vết thương bị xé rách, tất cả hận ý đều dồn vào mảnh vụn của người giấy màu máu, sau đó bọn chúng dường như bị một loại lực lượng nào đó thu hút, cùng nhau lao thẳng về phía trái tim Hàn Phi!
Hàng trăm loại nguyền rủa khác nhau vây quanh Hàn Phi, quấn lấy hắn và Từ Cầm, trái tim hắn bắt đầu đập, tất cả hận ý đan xen vào nhau và mảnh vụn người giấy màu máu trong cơ thể hắn đều bị Từ Cầm nuốt vào trong cơ thể mình!
Sau khi mười hận ý và chấp niệm rời khỏi cơ thể của Hàn Phi, sự cân bằng mong manh bị phá vỡ, bọn chúng đều muốn trở lại cơ thể hắn, điều này trực tiếp khiến chấp niệm của mười hận ý toàn bộ đều mất kiểm soát.
Oán niệm cỡ lớn thông thường nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng nguyền rủa của hai hận ý khác nhau áp đặt, nhưng Từ Cầm một hơi đã nuốt sạch nguyền rủa và chấp niệm của mười hận ý, hận và yêu của mười hận ý đó trộn lẫn vào nhau, bộc phát ra sức lực kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi.
Hai tay ôm lấy linh hồn của chính mình, Từ Cầm hét lên một tiếng đau đớn không gì sánh được, khí tức của hận ý xuyên thấu da thịt cô, ngay cả sương mù bao phủ tòa nhà chết chóc cũng bị cuốn trôi.
Là một bản thể tập hợp nguyền rủa, Từ Cầm có thể nuốt được hầu hết các nguyền rủa, nguyền rủa mà cô nuốt càng mạnh, số lượng nuốt càng nhiều thì thực lực của chính cô càng trở nên kinh khủng.
Thông thường mà nói, cho dù là nguyền rủa của hận ý cô cũng có thể nuốt trôi, nhưng phải mất một thời gian dài mới có thể tiêu hóa được.
Lần này Từ Cầm vì để cứu Hàn Phi, đã trực tiếp nuốt hết nguyền rủa và chấp niệm do mười hận ý để lại vào cơ thể mình, cho dù cô có là một bản thể tập hợp nguyền rủa, hiện tại cũng có chút không chống đỡ nổi.
Chấp niệm của mười hận ý đã vượt quá giá trị giới hạn, bản thể của Từ Cầm đang trên bờ suy sụp.
Từ Cầm đã đâm mười ba con dao ăn, mở hết tất cả các phong ấn còn đáng sợ hơn so với oán niệm cỡ lớn bình thường, cộng với bản chất đặc biệt của bản thể tập hợp nguyền rủa, cô ấy gần như không bị thương. Nhưng bây giờ bản thể cốt lõi nhất của cô lại bị phá hủy, có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Từ Cầm đã mất đi lý trí, đang phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được.
Hàn Phi, tất cả hận ý và mảnh vụn người giấy đã bị lấy ra, cơ thể đang từ từ khôi phục.
Hắn cắn trái tim lợn do Từ Cầm nấu, dần dần đã có sức lực.
Tình hình hiện tại của Từ Cầm rất nguy cấp, một khi cô bị hận ý hủy diệt hoàn toàn, thân là một bản thể tập hợp nguyền rủa sẽ trực tiếp nổ tung, vô số nguyền rủa đó sẽ khiến Hàn Phi trải nghiệm phương thức chết tàn nhẫn nhất trên thế gian này.
Trong trường hợp này, Hàn Phi đã có khả năng để di chuyển, không những không rời đi, ngược lại còn di chuyển cơ thể của mình về phía Từ Cầm.
Hắn cầm con dao ăn quấn da người đâm vào tim Từ Cầm, đến bên cạnh cô ấy.
Trước đây khi Từ Cầm mất kiểm soát ở ngõ Súc Sinh, chính Hàn Phi là người đã đánh thức cô.
Cầm con dao trên tay, Hàn Phi từ từ ngồi dậy, toàn thân hắn đầy máu, vẫn còn rất yếu ớt.
"Chị đã cứu em rất nhiều lần, mời em ăn cơm, còn cùng em lần đầu tiên rời khỏi cư xá, cái mạng này của em có thể nói là có một nửa là của chị."
Trước đây Hàn Phi không có khái niệm cụ thể về gia đình, nhưng trong thế giới ký ức điện thờ của Phó Sinh, hắn cảm nhận được rất nhiều cảm xúc mà trước đây chưa từng trải qua.
Chống đỡ cơ thể, Hàn Phi dựa vào vai Từ Cầm, hắn gối đầu lên tất cả nguyền rủa và ác độc, cố gắng chạm vào Từ Cầm thật sự.
“Chị còn không nghe lời biện hộ của em, đã tin vào em, chị như vậy sẽ bị những người xấu lừa gạt đấy.” Hàn Phi nắm chặt cán dao, rút con dao ăn thứ mười ba ra, Từ Cầm sẽ chậm rãi tìm lại lý trí, nhưng cô ấy đã mất đi bản thể mạnh nhất, Từ Cầm trong hoàn cảnh bình thường, càng không thể áp chế chấp niệm của mười hận ý kia. Cũng chỉ có trong trạng thái giải bỏ tất cả phong ấn, cô ấy mới có thể nuốt trôi mọi hận ý và nguyền rủa.
"Em đã trải qua tất cả những thăng trầm, khó khăn và tuyệt vọng, có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong thế giới tầng sâu này, nhưng trước mặt chị em chỉ muốn thực sự là chính mình, thể hiện mọi thứ của em trước mặt chị mà không cần phải che giấu điều gì."
"Không cần đeo mặt nạ, không cần lo lắng bị thương, không cần lo lắng về một ngày mai mà mặt trời sẽ không bao giờ mọc."
"Em đã trải qua một đoạn nhân sinh đặc biệt ở nơi đó vào đêm qua, em đã thay thế thành ký ức của chủ nhân điện thờ, gặp rất nhiều người xa lạ, gặp phải nhiều điều mà có lẽ cả đời này em cũng không bao giờ gặp phải."
"Tên đó được rất nhiều người thích, nhưng anh ta lại không biết nâng niu quý trọng, không biết yêu là gì, nên cuối cùng không còn ai yêu anh ta nữa, chỉ có nỗi hận vô cực."
"Thật ra cho đến bây giờ em cũng không biết tình yêu là gì, từ nhỏ đến lớn không có ai nhắc đến từ đó với em, cho nên em cũng chưa từng nói những lời yêu với ai."
"Trong kí ức của em, trong cuộc sống của em, dường như thiếu những cảm giác như vậy, nhưng trên thế giới bị bao phủ bởi đêm tối này, mọi người đã mang đến một cảm xúc chưa từng có."
"Em cũng không biết liệu chị có nghe thấy giọng nói của em hay không, nhưng em sẽ luôn ở bên cạnh chị."
"Thật kỳ lạ, so với cái chết, em lại càng sợ phải rời xa chị hơn."
Dựa vào vai Từ Cầm một cách yếu ớt, lồng ngực của Hàn Phi đã bị nguyền rủa thấm đẫm.
Sau khi hắn tới gần, hận ý trong cơ thể Từ Cầm dường như cảm nhận được điều gì đó, không còn tùy ý hủy diệt nữa, bắt đầu chảy về một hướng, giống như muốn khoan ngược vào trong cơ thể Hàn Phi.
Từ Cầm mất kiểm soát lại phát ra một tiếng gào thét, vô số nguyền rủa dồn dập ập vào bên trong chấp niệm của hận ý.
Dưới sự ra sức ngăn cản của cô, có hai cỗ hận ý như có người thao túng, đột nhiên ngừng va chạm, bắt đầu chủ động phối hợp với cô trấn áp những chấp niệm của hận ý khác!
Cửa sổ trên tầng đã bị nguyền rủa phá hủy, Trang Văn ôm đầu lâu của người phụ nữ không mặt ngồi trên bệ cửa sổ, cô ấy đang cưỡng ép người phụ nữ không mặt phải cùng với mình giúp đỡ Từ Cầm.
Chấp niệm của bốn hận ý tấn công lẫn nhau, nguyền rủa mất kiểm soát tập trung để nuốt chửng chấp niệm của một hận ý.
Chấp niệm của mỗi một hận ý đều mạnh hơn cả trăm nguyền rủa thông thường, nuốt chửng toàn bộ chấp niệm của hận ý đều có lợi lớn với Từ Cầm, nhưng cơ thể của cô tàn tạ, cho dù có được sự giúp đỡ của Trang Văn và người phụ nữ không mặt, cũng không thể ngăn cản được sự tan vỡ của cơ thể.
Hàn Phi nắm lấy con dao ăn đang đâm vào tim Từ Cầm, cho dù toàn thân có nhuốm đầy nguyền rủa, hắn cũng không buông tay, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Từ Cầm đang mất đi lý trí dường như cảm nhận được điều gì đó, rõ ràng cô đang ở trong tình trạng mất kiểm soát hoàn toàn, nhưng lại vô thức giơ một cánh tay lên, cố gắng đẩy Hàn Phi ra xa.
"Làm sao em có thể để chị lại một mình mà đi vào lúc này? Em đâu có phải là tên khốn kiếp Phó Nghĩa kia!" Hai mắt Hàn Phi đỏ như máu, sau vài lần hắn bị Từ Cầm đẩy ra, bất chấp đi tới, ôm chặt lấy cô.
Để mặc cho nguyền rủa xâm chiếm toàn bộ cơ thể mình, hai mắt hắn đỏ rực nhìn vào điện thờ tàn tạ đằng sau Đại Nghiệt.
"Tôi muốn cầu nguyện với thần linh!"
Hàn Phi mở bảng thuộc tính, sau khi bù đắp tiếc nuối cho chủ nhân điện thờ, ông ấy cho hắn năm lựa chọn, hắn có thể chọn một cái trong đó.
"Tôi muốn chữa lành và sửa chữa linh hồn của cô ấy một cách vô điều kiện!"
Sau khi Hàn Phi nói ra nguyện vọng của mình, tượng thần bên trong điện thờ hoàn toàn vỡ vụn, những sợi cầu nguyện màu đen thoát ra khỏi tượng thần, rơi vào người của Từ Cầm.
Tất cả nguyền rủa đều được tăng cường sức mạnh, được nhuộm một kí tức đặc biệt, cơ thể tàn tạ của Từ Cầm cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại, cô ấy đang mất đi lý trí, chỉ biết điên cuồng mà nuốt những chấp niệm của hận ý kia vào bên trong.
Cũng cùng lúc đó, sau khi nghe được nguyện vọng từ sâu trong nội tâm Hàn Phi, cỗ lực lượng mạnh nhất bên trong chấp niệm của mười hận ý đã ngừng vùng vẫy và kháng cự.
Bản thân chấp niệm mạnh nhất này dường như là dịu dàng nhất, cô ấy lưu luyến không nỡ rời đi, nhưng cũng biết cách buông tay. Dường như cô ấy biết rằng đã đến lúc phải trả lại nguyện vọng của mình cho người khác.
Dần dần vỡ tan, chấp niệm mạnh nhất đó nhanh chóng bị nguyền rủa nuốt chửng và biến mất.
Nguyền rủa nhuốm đầy hận ý ngày càng trở nên kinh khủng hơn, cùng với việc linh hồn không ngừng được sửa chữa, chấp niệm của những hận ý khác đều bị Từ Cầm nuốt chửng.
Cuối cùng, vô số nguyền rủa trong mắt Từ Cầm hội tụ lại với nhau, một ngọn lửa màu đen từ từ cháy lên.