Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 608 - Chương 608: Thang Máy Không Nói Dối

Chương 608: Thang máy không nói dối Chương 608: Thang máy không nói dối

Nhặt cuốn nhật ký tuần tra của bảo vệ lên, mấy người diễn viên mở nó ra.

"Ngày 1 tháng 1, 0 giờ nửa đêm, tôi không hiểu sao tòa nhà bỏ hoang này vẫn cần bảo vệ? Nghe nói nhân viên bảo vệ tòa nhà trước đây nếu không bị tai nạn, thì cũng là bị sợ hãi phát điên, cũng không biết có phải thật hay không."

"Ngày 4 tháng 1, 0 giờ nửa đêm, trực ban trong bệnh viện còn vô vị hơn tôi nghĩ, một mình ở nơi quỷ quái này, không có bạn bè để nói chuyện, tín hiệu mạng cũng rất kém, xem một chương trình phát sóng trực tiếp của thần tượng ảo cũng bị đứng hình, tôi không biết có thể chịu đựng được bao lâu nữa."

"Ngày 31 tháng 1, 0 giờ nửa đêm, tháng đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc rồi, vừa nhận được cuộc gọi từ ông chủ, mức lương cả tháng gấp bốn lần, tôi rất muốn trực tiếp khoe khoang rằng, mình sinh ra là để làm công việc này!"

"Đêm ngày 4 tháng 2, hôm nay có một đồng nghiệp mới đến, nhưng tôi không thấy lãnh đạo nói có người khác đến. Thôi bỏ đi, chỉ cần lương không giảm, bao nhiêu người đến cũng được."

"Đêm ngày 9 tháng 2, đồng nghiệp mới thật kỳ lạ, cả ngày lảm nhảm, cũng chưa bao giờ lười biếng, mỗi đêm đều tuần tra năm lần, đây là muốn cuốn chết tôi sao?"

"Đêm ngày 14 tháng 2, tôi luôn cảm thấy đồng nghiệp mới cứ nhìn chằm chằm mình từ phía sau, đó là tầm mắt của anh ấy à? Gần đây có rất nhiều chuyện kỳ lạ, từ sâu trong bệnh viện bỏ hoang này thường có âm thanh phát ra."

"Ngày 24 tháng 2, hai giờ sáng, đồng nghiệp mới sau lần kiểm tra thứ tư vẫn chưa quay lại, điện thoại của ông chủ cũng không liên lạc được, tín hiệu bị ngắt hoàn toàn. Bây giờ tôi sẽ vào trong để kiểm tra, nếu như tôi không quay lại, hy vọng người nhìn thấy cuốn nhật kí này, có thể đi vào căn phòng bên cạnh phòng bảo vệ, tôi đã giấu một số thông tin mà mình tìm kiếm được ở đó.”

"Ngày 24 tháng 2, 4 giờ sáng, tôi phát hiện đồng nghiệp mới bị thương ở chân trong thang máy, anh ấy nói rằng có người đi thang máy đã bị hỏng lên tầng rồi, còn nói người đó không có bóng, đi đến đâu tất cả đèn ở đó đều sẽ tắt. Vãi! Vốn dĩ một mình tôi cũng không sợ!"

"Ngày 28 tháng 2, tám giờ sáng, cuối cùng cũng vượt qua được một tháng nữa! Tôi đã hơi muốn nghỉ việc rồi, nhưng ông chủ đã cho tôi quá nhiều, khổ não quá."

"Ngày 1 tháng 3, ông chủ không chỉ tăng lương gấp bốn lần mà còn phát tiền thưởng cho tôi, nhưng sao tôi luôn cảm thấy giọng điệu của ông ấy rất kỳ lạ? Tôi cảm thấy hơi bất an khi lấy số tiền này."

"Ngày 29 tháng 3, tháng này lại sắp kết thúc rồi, không thể làm tiếp được nữa, tôi buộc phải đi!"

"Ngày 29 tháng 3, sáu giờ tối, trời đổ mưa to khi sắp tối, có bốn nam bốn nữ đến bệnh viện để tránh mưa, bọn họ đều trông như những ngôi sao lớn trên TV, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh gái, nhưng có hai người phụ nữ trông rất giống nhau, bọn họ là chị em sinh đôi à?"

"Ngày 29 tháng 3, 6:30 chiều, tôi bây giờ đang rất hoảng! Mưa càng lúc càng lớn, trước khi tín hiệu bị ngắt hoàn toàn, tôi đã nhận được tin nhắn của ông chủ."

"Ông ấy nói rằng một mình tôi ở bệnh viện quá nguy hiểm, quyết định tìm một nhân viên bảo vệ khác đến ở cùng tôi, người đó tối nay lên núi, ông chủ hy vọng tôi đi đón anh ấy!"

"Nhân viên bảo vệ do ông chủ sắp xếp tối nay mới lên núi, vậy thì người bảo vệ trực ban cùng tôi tháng trước là ai? Anh ta mọc ra từ đâu vậy!"

"Ngày 29 tháng 3, 7 giờ tối, tên mạo danh bảo vệ đã mất tích! Nguồn điện của phòng bảo vệ bệnh viện bỏ hoang cũng bị cắt! Là anh ta làm à?"

"Ngày 29 tháng 3, 7:30 tối, tám người đến trú mưa đó có vấn đề! Bọn họ..."

Mấy trang ở cuối cuốn nhật ký đã bị xé đi, bên trên tất cả chỉ có từng đó nội dung.

“Tên này cũng thật lắm mồm.” Tiêu Thần sau khi xem xong cuốn nhật ký, liền nhìn sang Hàn Phi, cứ như học sinh lười biếng chờ lớp trưởng tổng kết.

"Tên gameshow của chúng ta là Bí sự bộ ngày 4 tháng 4, nhưng vào ngày 29 tháng 3 trong nhật ký, bảo vệ lại nhắc đến việc có bốn người đàn ông và bốn người phụ nữ đến bệnh viện để trú mưa, chứng tỏ chúng ta có khả năng tháng trước đã từng ở đây rồi." Hàn Phi nhìn những người khác: "Trong kịch bản của mọi người có nói gì đến chuyện tháng trước không?"

"Không, đây là chuyến đi chơi đầu tiên của chúng ta."

"Cũng có nghĩa là chúng ta thực sự đã quên chuyện gì đó, chính là vào tháng trước chúng ta đã từng đến đây, lúc đó người phụ nữ số 8 vẫn còn sống, nhưng bây giờ cô ấy đã chết rồi, khuôn mặt trên bức ảnh cũng đã trở nên mơ hồ, hình như bị người ta không ngừng dùng lực chà xát mạnh." Hàn Phi chỉ tay về phía các diễn viên khác: "Theo cốt truyện thông thường, rất có thể là bảy người chúng ta đã giết cô ấy, mỗi người chúng ta đều tham gia vào trong đó, có thể là cô ra tay, cũng có thể là cậu phân thây."

“Làm ơn, đừng nói chuyện đáng sợ như vậy có được không?” Tiêu Thần cảm thấy khi Hàn Phi nói, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, như thể thực sự làm những chuyện đó vậy.

“Theo như lời cậu nói như vậy, chúng ta giết người rồi, tại sao còn phải đặc cách trở lại?” Lê Hoàng cũng cảm thấy những gì Hàn Phi nói là có lý, ấn tượng của cô đối với hắn đang dần thay đổi.

"Tôi biết rồi! Có lẽ là do chúng ta đã làm chuyện rất tàn nhẫn với số 8, khiến chúng ta bị kích thích nên mất đi một số ký ức về cô ấy, hoặc cũng có thể là do mọi người cố ý không nhắc đến cái tên đó!" Ngô Lễ nói.

"Tôi thì lại cảm thấy người phụ nữ số 8 đã trở thành lệ quỷ, bởi vì chúng ta đã giết cô ấy, vì vậy cô ấy đã sử dụng các biện pháp siêu nhiên để xóa ký ức của chúng ta, sau đó lại tập hợp chúng ta ở đây, chuẩn bị giết chết tất cả mọi người!" Giọng A Lâm trở nên đanh thép, cô không ngờ rằng gameshow đầu tiên của mình lại thú vị đến vậy.

“Mọi người nói đều rất có lý, nhưng vẫn còn có một cái khả năng khác.” Trên mặt Hàn Phi lộ ra một nụ cười có chút lạnh lẽo: “Tháng ba có 31 ngày, ngày 29 tháng 3 chúng ta lần đầu tiên đến bệnh viện, gameshow này được gọi là Bí sự bộ ngày 4 tháng 4, kể về câu chuyện xảy ra vào ngày 4 tháng 4."

“Cái này thì có thể chứng minh điều gì?” Bạch Trà cau mày, anh ta rất ngứa mắt với Hàn Phi, nhưng bởi vì bọn họ đang bị camera ẩn quay phim, nên không dễ để phát tác.

“Ngày 29 tháng 3 đến ngày 4 tháng 4 vừa hay là bảy ngày, bảy ngày đầu là ngày người chết hồi hồn.” Hàn Phi sờ vào chỗ bị xé rách trên cuốn nhật ký: “Một khả năng nữa là, số tám vẫn còn sống, người chết là bảy người chúng ta."

"Cậu cũng thật biết nói chuyện, chúng ta đều là quỷ, vậy còn quay cái gì?"

“Cậu đã quên biểu hiện trên khuôn mặt của bảo vệ khi nhìn thấy Hạ Y Lan rồi sao?” Hàn Phi đứng cách Hạ Y Lan xa nhất.

"Đúng! Lúc đó bảo vệ lùn như nhìn thấy quỷ vậy, nhanh chóng chạy về phía sâu trong bệnh viện!" Ngô Lễ nhớ lại cảnh tượng đó.

“Có lẽ anh ta đã từng nhìn thấy thi thể của Hạ Y Lan, có thể cô ấy chính là bị anh ta giết chết, có thể anh ta vội vàng chạy về, chỉ để đào thi thể của Hạ Y Lan ra rồi kiểm tra lại.” Hàn Phi phân tích rất có lý, nhưng sau khi nghe xong phân tích của hắn, sáu minh tinh khác đều bất giác cách xa hắn.

“Mọi người cách tôi xa như vậy làm gì?” Hàn Phi có chút khó hiểu: “Hoặc là chúng ta đều là người, hoặc là chúng ta đều là quỷ, chúng ta sẽ luôn ở trên cùng một con thuyền.”

Sau khi nói xong, Hàn Phi cầm cuốn nhật ký lên: "Bảo vệ viết từ ngày 24 tháng 2, nếu như anh ta không còn sống quay trở lại, vậy thì xin người phát hiện cuốn nhật ký này, đến phòng bên cạnh phòng bảo vệ tìm tài liệu mà anh ta để lại. Đi thôi, chúng ta đến chỗ anh ta nói xem trước, sau đó sẽ đến thang máy mà đồng nghiệp của anh ta nói là bị quỷ ám xem thử."

Môi trường tối tăm khép kín, bầu không khí đáng sợ quỷ dị, Hàn Phi điềm tĩnh như không, ba thứ này kết hợp lại, tạo ra một cảm giác rất hài hòa trước ống kính, như thể bọn họ vốn là một vậy.

"Quay phim ma đúng là khác, những diễn viên quay phim tình cảm đô thị chốn công sở như chúng tôi rất khó thích ứng với bầu không khí này." Tiêu Thần và Ngô Lễ cũng đi theo sau Hàn Phi.

Mấy người tìm rất lâu mới phát hiện ra căn phòng mà bảo vệ thường ở trên tầng 2, bên trong chỉ có một số đồ dùng cần thiết hàng ngày rất cơ bản.

Bọn họ lại đến gian bên cạnh, phát hiện một phòng bệnh đổ nát đã bị khóa.

“Cửa bị khóa rồi, trước tiên chúng ta vẫn cần tìm được chìa khóa.” Ngô Lễ bước vào phòng bảo vệ: “Manh mối của chiếc chìa khóa có lẽ đã bị chúng ta đã bỏ qua...”

"Bùm!"

Ngay khi Ngô Lễ vừa nói xong, mấy người diễn viên liền nghe thấy một tiếng động lớn, bọn họ ngây người nhìn cánh cửa bị Hàn Phi đá bay ra, lông mày nhảy dựng lên.

“Xin lỗi, tôi quen rồi.” Hàn Phi vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi xú uế nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn lên, trên tường có treo ảnh màu của bảy người bọn họ.

"Ảnh của chúng ta tại sao lại xuất hiện ở đây? Mọi người còn vẫn đang mặc lễ phục tốt nghiệp?"

"Những bức ảnh này chụp trông thật đáng sợ, cảm giác như không có linh hồn vậy, họ đã ghép lại như thế nào thế?"

"Mọi người mau nhìn xem! Dưới mỗi bức ảnh đều có đặt một thứ, dưới ảnh của Bạch Trà là một cái lồng sắt nhỏ, dưới ảnh của Tiêu Thần là y phục, dưới ảnh của Hạ Y Lan là... mặt người?!"

Sáu diễn viên dừng lại trước bức ảnh của Hạ Y Lan, nhìn khuôn mặt lột ra từ ma nơ canh, lần lượt quay lại nhìn cô ta.

Lúc này, Hạ Y Lan đang trong trạng thái rất tệ, cô ta lạnh đến phát run.

“Cô bị ốm rồi sao?” Ngô Lễ cởi áo khoác của mình ra, có lòng tốt đưa nó cho Hạ Y Lan, nhưng cô ta đột nhiên hất tung quần áo của Ngô Lễ như thể bị thứ gì đó kích thích.

"Tôi không bao giờ mặc quần áo mà người khác đã từng mặc."

Dường như biết mình hơi thất lễ, Hạ Y Lan vội vàng nhặt quần áo của Ngô Lễ lên, cô ta cố nặn ra một nụ cười: "Đừng hiểu lầm, đây là lời thoại trong kịch bản, xây dựng tính cách của tôi là như thế này."

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Ngô Lễ chỉ là một diễn viên phim kinh dị tuyến ba bình thường, cho dù Hạ Y Lan có nói gì, anh ta cũng đều sẽ cho đối phương đường lui.

“Hàn Phi, thứ dưới bức ảnh này có ý nghĩa gì?” Lê Hoàng bắt đầu suy nghĩ theo dòng suy nghĩ của Hàn Phi: “Chẳng lẽ là động cơ giết người của chúng ta sao? Bạch Trà từng nhốt người phụ nữ thứ tám vào lồng sắt, Hạ Y Lan đã từng đánh cắp khuôn mặt của cô ấy?"

“Cô đừng có nói nhảm!” Bạch Trà lo lắng.

Mấy vị minh tinh không ngừng nghị luận, Hàn Phi thì nhìn bảy bức ảnh màu, bức ảnh của sáu người còn lại đều được dùng bút đỏ viết một câu —— Trả lại mặt cho tôi, chỉ có trên bức ảnh của Hàn Phi bị người ta dùng sơn vẽ một dấu X.

"Có thật là người thợ sơn không? Nhưng làm sao anh ta lại có thể xuất hiện ở đây được?"

Hận ý kỳ lạ và bí ẩn nhất trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ chính là người thợ sơn, bác sĩ Nhan cũng không biết nội tình của đối phương, bản thân Hàn Phi cũng chỉ biết rằng trong cô nhi viện màu trắng, người thợ sơn chỉ dựa vào bức tranh sơn dầu trên tường đã làm Mười Ngón bị thương nghiêm trọng.

"Người thợ sơn không mạnh bằng Cánh Bướm, có điều lúc trước khi mình giết chết Cánh Bướm vừa hay là đêm hồi hồn, một nửa bên thân xác của nó đang ở trong ác mộng, một nửa còn lại ở trong thế giới tầng sâu, lại cộng thêm sự áp chế của tiếng ca, nên mới may mắn giết chết được nó."

May mắn giết được Cánh Bướm chiếm phần nhiều, Cánh Bướm mà Hàn Phi đối mặt có thể chỉ còn 50% sức mạnh của thời kỳ hoàng kim.

"Người thợ sơn dù có yếu thế nào đi chăng nữa, nhưng chắc chắn anh ta cũng mạnh hơn 50% sức mạnh của Cánh Bướm, tên này có chút khó đối phó đây."

Hàn Phi thực ra không muốn gặp người thợ sơn bây giờ, sau khi Từ Cầm đột phá thành hận ý, trong đầu hắn đã có một kế hoạch.

Hắn chuẩn bị đem thiện ý của giày trắng nhỏ và hai hận ý trong tòa nhà chết chóc, dẫn dụ hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đến "nơi trung lập" bách hóa thương mại để thương lượng.

Nếu mọi việc suôn sẻ, mọi người có thể cùng nhau vào công viên giải trí.

Nếu như không suôn sẻ, vậy thì vừa hay mượn sức mạnh của Gương Thần tạo ra cục diện lấy nhiều đánh ít, bao vây tấn công giày trắng nhỏ.

"Hàn Phi? Hàn Phi!" A Lâm vỗ vỗ vai Hàn Phi: "Chúng tôi tìm thấy một trang bị xé rách từ nhật ký của bảo vệ."

Hàn Phi quay đầu lại nhìn, A Lâm lôi ra mấy mảnh vụn từ trong khe hở gạch lát nền, sau khi ghép chúng lại với nhau, trên đó chỉ có viết một câu —— Trong số tám người bọn họ có quỷ!

"Thực sự bị anh đoán được rồi, nội dung của cuốn nhật ký tuần tra của bảo vệ bị xé nát ở phần cuối, hẳn là phỏng đoán về thân phận của quỷ." Ngô Lễ lục tung căn phòng, nhưng không tìm thấy manh mối nào khác: "Bây giờ lại rơi vào bế tắc rồi."

“Đi thôi, đến thang máy ở bên trong tòa nhà xem thử.” Hàn Phi cất mảnh giấy vụn đi: “Bảo vệ trong nhật ký từng nói, đồng nghiệp của anh ta từng nhìn thấy người không có bóng tiến vào thang máy, có lẽ thang máy đó chỉ có quỷ có thể đi."

“Vẫn muốn đến tòa nhà đó nữa sao?” Tiêu Thần không còn duy trì được hình ảnh một người đàn ông tỏa nắng nữa: “Tôi biết các gameshow của Đường Nghị luôn gây bất ngờ, nhưng không ngờ được quá trình ghi hình lại như cực hình vậy."

Hàn Phi căn bản không nghe Tiêu Thần phàn nàn, hắn đi thẳng vào bên trong tòa nhà.

Trong tòa nhà lắp đặt một số lượng lớn camera ẩn, Hàn Phi cũng muốn xem người thợ sơn liệu có xuất hiện ở trước camera không.

Bảy người vào lại hành lang dài, đến tòa nhà phụ.

Bên trong tòa nhà lớn tối hơn rất nhiều, ngoại trừ chỗ thang máy có một ngọn đèn khá sáng.

“Tòa nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm như vậy rồi, thang máy còn hoạt động được không?” A Lâm có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia một gameshow, hoàn toàn là một người mới.

"Về mặt an toàn, cô có thể hoàn toàn tin tưởng Đường Nghị, tất cả các đạo cụ dùng trong gameshow của bọn họ đều đã được kiểm tra đi kiểm tra lại hơn năm lần." Sau khi Ngô Lễ nói xong liền nhấn nút thang máy.

Cửa thang máy cũ nát từ từ mở ra, một mùi hôi thối toát ra từ trong buồng, bên trong có ném một cái chân bị gãy.

“Hẳn, hẳn là đạo cụ, đừng căng thẳng.” Ngô Lễ dũng cảm tiến vào thang máy để kiểm tra, kết quả trong màn hình hiển thị đầy vết nứt của thang máy đột nhiên xuất hiện ánh sáng quỷ dị màu xanh lục: “Bên trên đạo cụ chân gãy có khắc chữ, muốn đi vào thang máy buộc phải cho nó ăn cái gì đó! Người sống cần các cơ quan và bộ phận cơ thể, người chết là…”

Ngô Lễ còn chưa đọc xong, buồng thang máy bắt đầu rung lên, cửa thang máy từ từ đóng lại, dọa Ngô Lệ sợ đến vội vàng chạy ra ngoài.

“Đây là cơ quan gì vậy?” Ngô Lễ sợ hãi: “Cũng may mà tôi chạy tương đối nhanh.”

"Xem ra có vẻ giống như tôi suy đoán, chúng ta có thể dùng thang máy để xác minh thân phận của nhau, chỉ cần tìm được thi thể giấu trong tòa nhà, thì có thể để thang máy mở trong một phút." Hàn Phi cũng đi tới bên cạnh thang máy, nhưng hắn vừa đến gần, đèn ở lối vào thang máy đột nhiên vụt tắt.

Mấy minh tinh không chút đề phòng sợ hãi hét lên, nhưng Hàn Phi thì lại hơi sửng sốt, hắn nhớ rằng bảo vệ đã nói trong nhật ký của mình, đồng nghiệp kia nhìn thấy một con quỷ không có bóng, nơi mà quỷ đi đến, đèn sẽ đều vụt tắt.

"Chẳng lẽ mình là quỷ? Hay là quỷ đang đến gần?"

Bình Luận (0)
Comment