Sau khi người phụ nữ trung niên cúp điện thoại, bà ấy đi về phía mặt đất, hình như là có trường hợp gì khẩn cấp.
Khi người phụ nữ trung niên rời đi, Hàn Phi đeo túi nhìn vào sâu trong tầng hầm 1.
Mấy căn phòng ở tầng hầm này dường như đã được ai đó mua lại, chủ sở hữu có lẽ là một người điên, anh ta viết ra đủ thứ ngôn từ mà người thường khó có thể hiểu được lên đầy bức tường, tràn ngập hủy diệt và tuyệt vọng.
Hàn Phi vừa đọc những dòng chữ đó, vừa mò mẫm vào chỗ sâu.
Mùi formalin trong không khí dần dần đặc quánh lại, vết máu trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, tầng hầm giống như hiện trường một vụ án mạng vậy mà lại mang đến cho Hàn Phi một cảm giác quen thuộc đến khó tả.
"Mình là một diễn viên hoặc nhà biên kịch, tại sao lại biết rõ mùi vị của formalin? Tại sao lại quen thuộc với hiện trường giết người đến vậy?"
Liên tưởng đến những câu chuyện mình viết trong kịch bản, nội tâm Hàn Phi lại càng thêm mờ mịt: "Mình rút cuộc là một người như thế nào?"
Cẩn thận tránh vết máu trên mặt đất, người bình thường khi gặp phải cảnh này nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt.
Nhưng Hàn Phi là một bệnh nhân tâm thần mắc chứng hoang tưởng bị bức hại, sau khi bước vào hiện trường máu me này, không những không phát bệnh, ngược lại hô hấp còn dần trở nên mượt mà hơn.
Hắn cảm thấy chính mình như một thể kết hợp mâu thuẫn méo mó, càng điều tra, hắn càng mờ mịt.
"Bố mẹ mà mình hoàn toàn không có ấn tượng gì, xử lý thi thể dưới tầng hầm, sau đó vận chuyển chúng ra ngoài... Bác sĩ Phó kia nói rằng gần đây có rất nhiều xác chết không tên trong thành phố, mà người tự xưng là bố của mình, ông lại vừa hay là một pháp y rất ưu tú."
"Chẳng lẽ bố mẹ mình là một kẻ biến thái giết người? Mình bởi vì vô tình nhìn thấy hiện trường vụ giết người của bọn họ, nên mới dẫn đến mất trí nhớ?"
"Hoặc có thể là, bọn họ vẫn luôn cho mình uống thuốc, khiến cho mình quên đi quá khứ? Trở thành một bệnh nhân ngây ngây ngô ngô?"
Bất kể nghĩ từ phương diện nào, căn nhà này cũng vô cùng kinh khủng.
"Mình vậy mà lại sống với một cặp vợ chồng giết người, hơn nữa bọn họ cũng chưa chắc đã là bố mẹ của mình!"
Đối với khái niệm về bố mẹ, Hàn Phi hoàn toàn không có, hắn thậm chí còn không tìm được điểm xuất phát của ký ức.
Trong đầu không ngừng xuất hiện đủ loại suy nghĩ, Hàn Phi đi qua vết máu, đến căn phòng cuối cùng ở tầng hầm.
Cửa đã bị người ta khóa lại, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, còn có vết máu rỉ ra từ dưới khe cửa.
"Máu đã đông lại, những vết máu này là do người mẹ kia để lại khi lau các khe hở, xem ra hiện trường đầu tiên của vụ án hẳn là ở trong căn phòng này." Nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, Hàn Phi lẩm bẩm một mình: "Vết máu bên trong khe hở không thể rửa bằng nước, như vậy sẽ rửa trôi mất vết máu có chứa tin tức nạn nhân, nên thu thập từng chút một, sau đó dùng hóa chất..."
Hàn Phi bị suy nghĩ trong đầu mình làm cho giật bắn người: "Tại sao mình lại biết cách xử lý thi thể?"
Hắn mất hết tất cả kí ức, nhưng bản năng cơ thể vẫn còn, chỉ là bản năng này đôi khi thật kì lạ.
"Bởi vì mình là một nhà biên kịch, vì vậy mình sẽ tra cứu những thứ như vậy?"
Hàn Phi dùng quần áo để lót, nhẹ nhàng kéo cánh cửa sắt, nhưng cửa phòng cuối cùng này đã khóa chặt, không thể mở được.
"Lần này bỏ đi, mình có lẽ sẽ không quay lại căn nhà đáng sợ đó nữa, trước khi đi, nhất định phải làm rõ những chuyện này."
Nhìn xung quanh, Hàn Phi phát hiện một sợi dây thép rất mảnh, sau khi uốn thành hình dạng thích hợp, hắn nhét nó vào ổ khóa.
Vốn dĩ Hàn Phi chỉ muốn thử thôi, nhưng khi dựa vào trụ khóa và lắng nghe âm thanh bên trong, tay và não phối hợp cực kỳ ăn ý, tựa như mở khóa vốn là một kỹ năng của hắn vậy.
Khi vòng hãm nảy lên, cánh cửa sắt cũ nát ở tầng hầm một đã trực tiếp bị hắn mở ra.
Nhìn cánh cửa sắt được mở ra, bản thân Hàn Phi còn cảm thấy khó tin, hắn thành thục một khả năng mà hầu hết các nhà biên kịch đều không biết.
Nhìn vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt đã gây ra một sự chấn động rất lớn đến Hàn Phi.
Bên trong căn phòng tối tăm ngột ngạt có đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn gỗ nằm rải rác rất nhiều giấy viết tay và nhiều loại bút khác nhau, bên dưới bàn gỗ thấm đẫm máu.
Phía sau chiếc bàn gỗ có đặt ba cái giá hàng, một cái giá chứa đầy sách, một cái giá khác chứa đầy các lọ đựng mẫu vật khác nhau, trên cái giá cuối cùng chứa đầy các dụng cụ giết người, có rìu cầm tay, có dao găm, có dây thừng, còn có các loại thuốc.
Bức tường ngay trước bàn gỗ không hề sơn, nhưng trên bề mặt tường lại văng tung tóe những bông hoa máu rất lớn, tựa như có người chính là bị giết ở đó.
"Đây là phòng của ác quỷ sao? Chiếc bàn đối diện với bức tường đầy máu, chủ nhân căn phòng là vừa viết, vừa quan sát thi thể nạn nhân?"
Hiện trường vụ giết người đã bị phá hoại nghiêm trọng, trong không khí nồng nặc mùi cay nồng của formalin và một mùi hôi thối khó giải thích.
Hàn Phi chậm rãi tiến lên phía trước, hắn nhận ra một chuyện có hơi đáng sợi, cơ thể hắn vậy mà lại quen với mùi hăng hắc đó.
Khi một người bình thường ngửi thấy những thứ này lần đầu tiên, theo bản năng sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nôn mửa, nhưng hắn lại chỉ cau mày một chút, có nghĩa là trước khi hắn bị mất trí nhớ, rất có thể thường xuyên ngửi những thứ này!
"Tại sao mình lại quen thuộc?"
Bước tới bàn làm việc, Hàn Phi lót tay áo, cầm tập kịch bản đang viết dở trên bàn lên.
"Câu chuyện thứ 6 —— Khách thuê, người phụ nữ chuyển đến vào tháng 7, bụng của cô ấy càng ngày càng to, tâm trạng của cô ấy cũng ngày càng không ổn định, cáu kỉnh dễ tức giận, tối nào cũng cãi nhau với người khác. Tôi cũng có lúc cảm thấy tò mò, rõ ràng cô ấy một mình sống ở tầng sáu, tại sao lại luôn cãi nhau với người khác vào buổi tối?"
"Lần thứ hai tôi gặp cô ấy là một tháng sau đó, trạng thái tinh thần của cô ấy rất tệ, không muốn đi thang máy, ngày nào cũng vác cái bụng to đi lên đi xuống cầu thang, trong miệng thường không ngừng mắng nhiếc gì đó."
"Cô ấy từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai, người trong cư xá đều nghĩ rằng cô ấy bị bệnh, dần dần cũng phớt lờ cô ấy."
"Tiếng cãi nhau của người phụ nữ vào buổi tối càng to hơn rồi, nhưng không ai biết cuối cùng cô ấy đang cãi nhau với ai, rất nhiều người đồn đoán cô ấy đang tranh cãi với người đàn ông đã bỏ rơi mình qua điện thoại, nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."
"Lần thứ ba tôi gặp cô ấy là một ngày trước khi cô ấy chết."
"Tối hôm đó tôi muốn xuống tầng mua một bao thuốc, khi đi ngang qua tầng sáu, nghe thấy có động tĩnh trong nhà cô ấy."
"Tôi đứng ở lối vào hành lang một lúc, người phụ nữ đã lâu không ra ngoài chậm rãi bò ra khỏi phòng, khuôn mặt cô ấy gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trong miệng không ngừng mắng mỏ gì đó, cổ cũng gầy khô đến mức chỉ còn lại lớp da."
"Khi cô ấy từ từ bò ra ngoài, tôi không thể tin vào mắt mình, tôi nhìn thấy bụng của người phụ nữ đang phình lên cao."
"Người phụ nữ này không hề mang thai, trong bụng cô ấy không phải là người."
Kịch bản hoàn chỉnh để trên bàn làm việc, nhưng Hàn Phi cảm thấy kịch bản này vẫn còn nữa, hắn liếc mắt nhìn vết máu trên sàn nhà: "Làm sao mà anh ta lại biết trong bụng cô ấy không phải là người?"
Nhẹ nhàng đặt kịch bản xuống, trái tim Hàn Phi bị hàn ý bao bọc, nửa đầu kịch bản là hắn thấy trong phòng của mình, bây giờ nửa sau lại xuất hiện trên bàn làm việc này, vậy có phải là chủ nhân ban đầu của căn phòng này là hắn không?
Suy nghĩ cẩn thận, trái tim Hàn Phi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, huyết quản trên trán phồng lên.
"Có khả năng này không?"
Quen thuộc với mùi formalin và thi thể, biết cách mở khóa và xử lý thi thể, khi nhìn thấy những con dao kia trên giá, thậm chí còn muốn lấy nó vung vẩy, tất cả những điều này dường như đều đang chứng minh một chuyện.
"Kẻ sát nhân thực ra là mình? Cặp vợ chồng đó là đang giúp mình xử lý thi thể?"
Hàn Phi không có trí nhớ về quá khứ, hắn không thể nhớ lại thân phận trong quá khứ của mình, nhưng năng lực quan sát nhạy bén và bản năng cơ thể kinh ngạc của hắn vẫn còn đó.
Phi tang thi thể tiêu hủy dấu vết là một chuyện có độ khó rất lớn, người bình thường chỉ suy nghĩ thôi cũng cần rất nhiều thời gian dài mới hiểu được các bước bên trong, nhưng khi hắn nhìn thấy vết máu, trong đầu đã tự động mô phỏng các phương pháp khác nhau để xóa chứng cứ.
"Thành thạo đến mức không giống như lần đầu tiên làm việc đó, mình, kẻ sát nhân của một vụ án giết người hàng loạt?"
Đeo cái túi đầy kịch bản, Hàn Phi đứng nguyên tại chỗ, không có chuyện gì có thể đả kích hắn lớn hơn chuyện này nữa.
"Nhưng nếu như mình là một kẻ giết người hàng loạt, vậy thì tại sao cặp vợ chồng đó lại xử lí thi thể?"
"Bọn họ có phải đã sớm phát hiện ra những chuyện mình làm, dùng thuốc từng bước khiến mình mất trí nhớ, muốn thay đổi mình?"
"Bố mẹ giúp mình xử lí thi thể, để một người mất trí nhớ là mình có cơ hội khác làm lại từ đầu? Nhìn từ quan điểm này, bọn họ thực sự là những người đối xử với mình tốt nhất trên thế giới này, nhưng..."
Hàn Phi nắm chặt tay: "Nếu như mình thật sự giết người, mình thật sự có tội, mình tình nguyện bị trừng phạt, cũng sẽ không để cho bọn họ làm ra chuyện như vậy, đây mới là suy nghĩ thực sự của mình vào lúc này."
"Mình có thể có suy nghĩ như này, tại sao lại đi làm việc như vậy?"
Mâu thuẫn, Hàn Phi đang ở trong sự mâu thuẫn tột cùng, hắn quên mất rất nhiều linh hồn đã từng có trong đầu, mọi người đều muốn tự mình vẽ ra dáng vẻ của bản thân trên một tấm vải trắng.
Dùng tay áo lót tay, Hàn Phi đẩy cửa dẫn vào phòng sau, hắn thực sự rất chuyên nghiệp, dấu vân tay hay dấu giày toàn bộ đều sẽ không để lại, khi bước đi cũng không gây ra bất kì tiếng động nào.
Một mùi hôi thối nồng nặc hơn bốc ra từ căn phòng phía sau, trong căn phòng này có chứa một số bộ trang phục.
Trang phục đầu tiên là đồng phục của viện phúc lợi, vô cùng rách nát, bị người ta dùng dao rạch rất nhiều vết rách.
Tìm kỹ, trong túi áo nông của trang phục rơi ra một vo giấy vụn.
Vo giấy đó dường như bị xé ra từ cuốn kịch bản, nét chữ trên đó méo mó mơ hồ, hoàn toàn khác với những chữ viết trên kịch bản bình thường, giống như là một người khác.
"Thứ hai lúc 0:01, có một đứa trẻ trốn khỏi trại trẻ mồ côi đã chết, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở. Tôi nhớ khuôn mặt của nó lúc hấp hối, là màu tím đen, nó cho đến phút cuối vẫn còn giãy dụa, giống như một con chim bị tóm lấy cánh. Tôi biết nó không bao giờ có thể bay khỏi thế giới này nữa, bởi vì đã có người xé mất đôi cánh của nó."
Chữ trên vo giấy vẫn còn dính máu, hình như kẻ sát nhân đã viết nó tại hiện trường vụ án mạng.
"Mỗi khi giết một người, còn ghi lại nữa?"
Hàn Phi lại nhìn đến bộ trang phục thứ hai, là một chiếc áo khoác búp bê rách nát, không giống với bộ trang phục lúc trước hắn mặc, thon thả hơn một chút, trong bộ trang phục này cũng có giấu một mảnh giấy.
"Vào một đêm thứ ba, có một người thanh niên tan ca trực đêm, kết thúc lễ hội hóa trang bắt quỷ trong công viên vui chơi giải trí, anh muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không thể cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài của mình, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở. Tôi đoán anh ấy chắc hẳn đã rất sợ hãi khi bị bao trùm trong bóng tối, nhưng tôi đã không còn sợ nữa rồi."
Cất mảnh giấy đi, Hàn Phi lại nhìn đến bộ trang phục thứ ba, đó là một chiếc áo khoác của chú hề, được sơn đủ các loại màu sắc, còn đi kèm với mũ và mặt nạ.
Kích thước của bộ trang phục này giống hệt như của Hàn Phi, như thể nó được làm cho hắn vậy.
Giơ tay tìm mảnh giấy, Hàn Phi chưa kịp đến gần, chiếc mặt nạ của chú hề đột nhiên rơi xuống đất.
Đó là một chiếc mặt nạ cười có phần đáng sợ, chú hề cười quá vui vẻ, thậm chí còn có chút cuồng loạn.
Tìm thấy mảnh giấy sau mặt nạ, Hàn Phi nhìn dòng chữ đỏ như máu trên đó.
"Buổi tối chủ nhật sẽ rất náo nhiệt, tôi thích xuống phố đi bộ một mình, để tất cả mọi người nhìn thấy nụ cười của tôi, sau đó tôi sẽ đi thu thập nụ cười của bọn họ. Từ trước đến nay tôi luôn muốn làm một người có thể chữa trị mọi nỗi đau và tuyệt vọng, nhưng đáng tiếc là đến bệnh của mình tôi còn không thể chữa khỏi. Suỵt, đừng nhìn lại sau, bạn hãy đoán xem, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của tôi bây giờ đang khóc hay là đang cười? ”
Bộ trang phục cuối cùng dường như là của riêng Hàn Phi, hắn luôn cảm thấy dường như mình đã từng mặc nó, còn mặc bộ trang phục này đi làm rất nhiều chuyện.
“Người tự xưng là bố mẹ của mình, chiều cao và thân hình của bọn họ đều không phù hợp với bộ trang phục, cho nên xem ra, bọn họ càng không có khả năng là chủ nhân của căn phòng này.” Hàn Phi ôm trán của mình: “Chẳng lẽ mình thật sự là một tên sát nhân biến thái?"
Khi tâm trí đang vô cùng bối rối, những gì mẹ Phó Thiên nói chợt lóe lên trong đầu Hàn Phi, hắn nhớ đến cảnh người phụ nữ nhìn thấy mình.
"Không đúng!"
Ánh mắt Hàn Phi lại thay đổi: "Ít nhất trong suy nghĩ của người phụ nữ đó, mình là một người dũng cảm lương thiện, theo đuổi công bằng chính nghĩa, không sợ vận mệnh, cô ấy cảm thấy mình là người chồng, người bố tốt nhất trên thế giới này, đây đã là lời khen cao nhất mà mình có thể nghĩ đến.”
Những thứ này trong phòng hoàn toàn trái ngược với những gì người phụ nữ đã nói, Hàn Phi đã bị mất trí nhớ, lúc này dường như bị xé nát, một nửa ấm áp dịu dàng, một nửa biến thái điên cuồng.
"Cuối cùng cái nào mới thực sự là mình?"
Không nhớ ra quá khứ, Hàn Phi bị mất trí nhớ, cần phải định nghĩa lại bản thân, rút cuộc là một kẻ sát nhân biến thái, kẻ sát nhân thực sự của một vụ án giết người hàng loạt, hay là một người tốt bị liên lụy một cách vô tội.
"Là một người sống sờ sờ, mình là người như thế nào?" (Còn tiếp)