Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640: Lần Đầu Tiên Bắt Quỷ

Chương 640: Lần đầu tiên bắt quỷ Chương 640: Lần đầu tiên bắt quỷ

Những đứa trẻ bất hạnh dường như đều sống trong cư xá tên là Hạnh Phúc, mỗi tòa nhà đứng trong đêm tối, đều đang hát những bài hát mà bọn chúng yêu thích, dỗ cho bọn chúng ngủ, dệt cho bọn chúng những giấc mơ.

Đứng hồi lâu ở trước tòa nhà số 1, trái tim của Hàn Phi dường như đã đi vào động tối của tòa nhà.

"Nhà của mình hẳn là ở đây, nhưng tại sao tất cả các đèn đều tắt rồi?"

Ánh mắt di chuyển lên trên từng chút một, Hàn Phi nhìn qua từng nhà từng căn hộ.

Tòa nhà số 1 của cư xá Hạnh Phúc, chỉ mấy chữ này thôi đã khiến đầu óc trống rỗng của Hàn Phi dậy sóng.

"Mau đi thôi! Đừng dừng lại ở đây!" A Trùng đến gần Hàn Phi, giọng nói thúc giục, ấn tượng đầu tiên của anh ta về người đàn ông trước mặt này rất tốt, như thể hai người đã từng là bạn của nhau.

"Tôi..." Hàn Phi lắc lắc đầu, hắn định đi về động tối của tòa nhà số 1, nhưng đã bị A Trùng tóm lấy.

“Anh bị điên à?” A Trùng hoàn toàn không hiểu hành động của Hàn Phi, đối phương vậy mà lại tràn ngập khao khát nhìn tòa nhà cũ kỹ âm u quỷ dị.

"Chú ý! Đừng tách khỏi đội ngũ!" F mặc áo gió, lạnh lùng nói, anh ta từ sau khi rời khỏi homestay Cuộc sống hoàn hảo, cả con người trở nên cực kì nghiêm túc, duy trì cảnh giác cao độ với tất cả mọi thứ xung quanh.

F không phải là người lỗ mãng, những quyết định của anh ta đều là được đưa ra sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, một khi đã quyết định, sẽ luôn kiên định, phải hoàn thành bằng mọi giá, thật ra người như vậy vô cùng đáng sợ.

Tòa nhà 11 của cư xá Hạnh Phúc là tòa nhà trong cùng, cách bố trí tòa nhà ở đây khá cổ quái, các tòa nhà 1 đến 10 giống như những bức tường của giếng nước, bao bọc tòa nhà số 11 ở giữa.

Để vào được tòa nhà số 11, trước tiên phải đi qua lối đi hẹp giữa tòa nhà số 1 và số 10.

Đoạn đường dài hơn chục mét nhìn từ bên ngoài rất bình thường, nhưng sau khi thực sự bước vào, sẽ phát hiện lối đi này giống như một cây cầu nối giữa nhân gian và quỷ vực.

Cả thành phố đều bị đêm tối bao phủ, nhưng bầu trời trong cư xá ở cuối lối đi dường như có màu đỏ sẫm.

Đi trong lối đi, những bức tường cũ kỹ hai bên dường như có thể đẩy ra bóp chết người bất cứ lúc nào, nghiền nát người ở giữa thành thịt băm.

Bên tai cũng sẽ không ngừng vang lên những tiếng la hét kỳ lạ, giống như tiền kiếp của bản thân đang lớn tiếng la hét, không hy vọng mình sẽ tiến lên.

Càng quỷ dị hơn nữa là lối đi rõ ràng không dài, lối ra đã ở ngay trước mặt, nhưng nếu như ngoảnh đầu nhìn lại, lối vào lúc đến dường như lại cách đó cả ngoài trăm mét.

“Lối vào kia dường như sẽ tự lùi về phía sau, đây là một lối đi không trở lại!” Một người phụ nữ gầy yếu lấy tay từ trong túi ra, lòng bàn tay cô có vẽ một con quỷ nhỏ, dường như là một nhà ngoại cảm không chuyên nghiệp lắm.

“Nếu như đã không thể quay lại rồi, vậy thì hãy tăng tốc đi về phía trước.” F vô cùng bình tĩnh, sự bình tĩnh của anh ta không phải là giả vờ, trong đôi mắt kia đang không ngừng tính toán điều gì đó.

"Khi tôi đến đây vào ban ngày, bên trong cư xá hoàn toàn không phải như thế này, trên lối đi vẫn có người chơi cờ, trong đại viện có người thu quần áo, có những đứa trẻ đang chơi đùa, có những hơi thở khác nhau của cuộc sống.” Lý Quả Nhi đi đầu tiên, hiện tại cô sợ nhất, cô rõ ràng đã cảm nhận được sự biến đổi ở đây.

Không phải là một tòa nhà thay đổi, mà là toàn bộ cư xá đều dường như đã rơi vào địa ngục, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Bước ra khỏi lối đi, Hàn Phi ngẩng đầu liếc nhìn, bầu trời đêm biến thành màu đỏ sẫm, mây màu đen dường như bị tách rời, những vết thương dày đặc khắp người đều đang rỉ máu.

"Bây giờ cô nói nơi này có quỷ, tôi chắc chắn là tin, nhưng vấn đề là chúng ta có khả năng bắt quỷ hay không?" Một người đàn ông đi theo sau Tù Nhân đầu trọc nói, anh ta là tiểu đệ của Tù Nhân, bề ngoài cao lớn thô kệch, nhưng lá gan lại không lớn lắm.

“Nếu như mãi mãi không bao giờ thử gặp quỷ, vậy thì chúng ta sẽ không thể nào tìm ra cách đối phó với quỷ được.” F liếc nhìn người đó một cái: “Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu, nếu muốn làm được chuyện gì đó sẽ phải trả giá rất nhiều, vì kết quả cuối cùng, mọi người và tôi đều có thể trở thành cái giá lớn."

“Đừng cãi nhau nữa, chuẩn bị vào trong tòa nhà, hãy im lặng đi.” Lý Quả Nhi kéo Hàn Phi đến bên cạnh mình, cô cảm thấy vẫn là hắn đáng tin hơn một chút, những người khác đều không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Đẩy cánh cửa hành lang hoen rỉ, kèm theo âm thanh kẽo kẹt vang lên, tất cả những người tham gia trò chơi chính thức bước vào bên trong cư xá Hạnh Phúc.

“Mô tả trong kịch bản so với nơi này thực sự khác biệt quá lớn.” Hàn Phi đứng trong đám người, chứng hoang tưởng bị bức hại chết tiệt của hắn lại phát tác rồi, lần này mạnh hơn bất kì lần nào trước đây, hắn cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Anh không khỏe sao?” Người chơi nữ duy nhất mở miệng hỏi, hai tay cô có vẽ tiểu quỷ, con ngươi đang bất an chuyển động dưới lớp mặt nạ.

Hàn Phi không trả lời, ánh mắt hắn đảo qua lan can cầu thang sơn đỏ, tường hành lang ố vàng, còn có bậc thềm dán những mẩu quảng cáo nhỏ.

Nỗi sợ hãi ngày càng trở nên mạnh mẽ, nhưng hắn không thể tìm thấy đối tượng mình sợ hãi ở đâu.

Hắn biết rằng mình ở đây rất có khả năng sẽ bị giết chết, nhưng lại không biết mình rút cuộc bị thứ gì giết.

"Năng lực tiên đoán cái chết của tôi dường như xuất hiện chút vấn đề."

Lý Quả Nhi đi đầu tiên đã lên đến tầng 2, mặt nạ che kín khuôn mặt, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng mọi người có thể đoán được nội tâm bất an của cô ấy thông qua bước chân ngập ngừng.

Mỗi bước đi đều cân nhắc rất lâu, dường như bước sai một bước thì sẽ vạn kiếp bất phục vậy.

Những người chơi phía sau lấy trong ba lô ra đèn pin ánh sáng mạnh và súng điện, bọn họ chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, nhưng bọn họ vừa lấy những thứ đó ra, Lý Quả Nhi đã vội vàng giục bọn họ tắt đèn pin ánh sáng mạnh đi.

Đốt lửa trong một khu rừng tối có thể xua đuổi thú dữ, nhưng cũng sẽ để lộ chính mình, trở thành mục tiêu cho những thứ khác.

"Ánh sáng mạnh cũng có thể thu hút 'quỷ' trong các tòa nhà khác tới, mọi người tốt nhất chú ý một chút."

“Không bật đèn, cô bảo chúng tôi thắp nến chắc?” Tù Nhân đầu trọc vừa than thở một câu, liền nhìn thấy Lý Quả Nhi lấy trong ba lô ra vài cây nến.

"Thật là thái quá."

Mấy người chơi có người thắp nến, có người dùng đèn pin đi kèm với điện thoại di động, mọi người từ từ dò dẫm lên đến tầng bốn.

“Mọi người có phát giác những quảng cáo dán trên bậc thang có vấn đề không?” Thiên Dạ đi sau cùng đội ngũ đột nhiên lên tiếng, anh ta ăn mặc rất lòe loẹt, cũng cho người ta cảm giác hơi tuỳ tiện, có điều ngữ khí anh ta nói chuyện bây giờ lại đang dần trở nên nghiêm túc: "Ngoài những quảng cáo như mở khóa, nạo vét cống rãnh ra, còn có một số lượng lớn thông báo tìm người, nhưng khuôn mặt của mấy đứa trẻ trên những quảng cáo đó toàn bộ đều bị vạch nát hết rồi."

"Những loại quảng cáo nhỏ như mở khóa không đi dọn dẹp mà lại chuyên tâm hủy hoại khuôn mặt của những đứa trẻ trên tờ giấy thông báo tìm người, trong tòa nhà này có phải có kẻ biến thái không? Anh ta chính là không muốn những đứa trẻ đó tìm được đường về nhà?" A Trùng rất nhanh hiểu ý của Thiên Dạ.

“Cũng có khả năng đứa bé bị thất lạc ở ngay trong tòa nhà này.” Lý Quả Nhi dẫn đầu dừng lại ở tầng năm, cô nhìn cánh cửa chống trộm trước mặt, nội tâm bất an lên đến đỉnh điểm.

"Ban ngày tôi chính là lần đầu tiên gặp quỷ ở đây, mọi người chú ý canh gác hành lang, tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu."

Lý Quả Nhi từ từ mở cửa chống trộm, mùi thuốc khử trùng nồng nặc từ trong bay ra.

F kéo A Trùng đi theo Lý Quả Nhi, cả ba người đi vào căn nhà đó trước.

Đặt ngọn nến thắp sáng trong góc phòng khách, A Trùng đang định gọi những người khác đi vào thì chợt nghe thấy tiếng nhai.

Nói là tiếng nhai thôi, nhưng nó giống như một người đã mài mòn hết răng, đang gặm nhấm thứ gì đó.

Nhìn theo chỗ âm thanh phát ra, A Trùng phát hiện cửa phòng ngủ bị mở ra một kẽ hở, nửa khuôn mặt đang nhìn mình từ sau cánh cửa.

"Phòng ngủ! Trong phòng ngủ có người!"

Ngón tay của A Trùng chỉ vào chỗ sâu trong căn nhà, còn chưa kịp nói hết lời, đã cảm thấy thế giới quay cuồng, có một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của mình.

"Cứu tôi!"

Cơ thể va đập vào cửa phòng ngủ, A Trùng nhìn thấy một khuôn mặt trụi lủi, thân hình dị dạng, tứ chi to khỏe, trong tay đang cầm một lọ thuốc, hình như là muốn đổ lọ thuốc đó vào miệng của A Trùng.

“Tránh ra!” F vươn tay túm lấy cổ áo của A Trùng, anh ta cầm một con dao màu đen chém về phía người phụ nữ sau cánh cửa.

Lọ thuốc rơi xuống đất, bên trong không phải là đựng thuốc mà toàn là răng của trẻ em.

Người phụ nữ trong phòng ngủ bị kinh sợ, tứ chi to khỏe của cô ta tóm lấy đường ống ngoài cửa sổ, rồi thoát ra ngoài.

“Đó là quái vật gì vậy?” A Trùng nằm liệt trên mặt đất, sợ tới mức đã bắt đầu nói lắp, vừa rồi nếu như F đến muộn một bước, e rằng anh ta đã ăn sạch số răng của những đứa trẻ đó rồi.

“Không biết.” F lắc đầu, sau đó nhìn Lý Quả Nhi: “Cô ta chính là quỷ?”

“Quỷ thì không thể chạm vào được, đó hẳn là một thứ nằm giữa quỷ và người.” Lý Quả Nhi cũng không chắc chắn lắm: “Tóm lại đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”

Mọi người đều có chút căng thẳng, Hàn Phi lại đúng lúc này đi về phía F, ánh mắt hoàn toàn dán chặt vào con dao đen trên tay F.

"Anh đang nhìn gì đó?"

"Dao..." Hàn Phi cảm thấy con dao của đối phương nhìn rất quen, đặc biệt là tay cầm.

Chỉ cần nhìn con dao đó, năm ngón tay của Hàn Phi sẽ bất giác gập lại, giống như có mối liên hệ nào đó tồn tại giữa hắn và con dao vậy.

F phát giác ra ánh mắt của Hàn Phi, ánh mắt anh ta trở nên kì lạ, nhưng cũng không nói gì, chỉ cất con dao đen đi.

"Đừng dòm ngó những thứ vốn không thuộc về mình."

“Vậy sao?” Hàn Phi không nhớ được ra, hắn không có xung đột với F, bắt đầu kiểm tra căn nhà này.

Trong căn nhà không lớn lắm có đủ các loại thuốc nằm rải rác, tủ lạnh, trên mặt bàn ăn và TV có dán rất nhiều giấy nhớ, tất cả đều là viết thời gian và những lưu ý khi dùng thuốc.

Nhìn thấy những thứ này, nội tâm Hàn Phi phát sinh một sự đồng cảm, trước kia khi hắn ở căn nhà xa lạ đó cũng như vậy.

Người tự nhận là mẹ của hắn, sẽ mang một gói thuốc lớn từ bệnh viện về, không ngừng cho hắn uống.

"Số 11 có cùng trải nghiệm với mình, con số này có ý nghĩa gì? Nếu như chúng ta là cùng một loại người, vậy thì mã số của mình là gì?"

Hàn Phi bước tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tòa nhà số 11 bị những tòa nhà khác vây lại ở giữa, người sống ở đây giống như bị mắc kẹt dưới đáy giếng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể trèo ra ngoài.

"Mau! Mau đến đây! Mọi người mau xem cái này đi!" Tiếng hét của A Trùng vang lên, những người chơi tò mò tụ tập đến, trong căn phòng chứa đồ gần phòng ngủ chất đầy các loại đầu người được làm thủ công.

Những đầu người đó toàn bộ đều được xếp thành từng cặp, một nam một nữ, tổng cộng là 22 cái.

"Số 11 mô phỏng mô hình đầu người của những người đã nhận nuôi cậu ấy?"

"Số 11 đem tất cả những người nhận nuôi cậu ấy làm thành con rối?"

Lý Quả Nhi và Hàn Phi đồng thời nhìn nhau, suy đoán theo bản năng của hai người đều có chút kinh dị. (Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment