Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 646 - Chương 646: Trái Tim Của Hạnh Phúc

Chương 646: Trái tim của hạnh phúc Chương 646: Trái tim của hạnh phúc

"Trang bìa của kịch bản tại sao lại là những thứ này? Là mình chủ động nghênh đón cái chết, quên hết tất cả quá khứ? Vậy thì mình làm như thế là để làm gì?"

Một người phải trải qua những chuyện như thế nào, mới điên cuồng đến mức muốn quên hết kí ức, chẳng lẽ tất cả kí ức đó chỉ toàn là nỗi đau và tuyệt vọng ư?

Trái tim Hàn Phi đập liên hồi, lần này không phải vì sợ hãi, mà là vì một thứ cảm xúc khác mà hắn chưa thể hiểu được.

"Có một người muốn giết mình, ông ấy đã thành công chín mươi chín lần, hoặc là có thể nói là mình đã phối hợp với ông ấy chết chín mươi chín lần..."

Đầu óc trống rỗng chỉ còn lại những đoạn về cái chết, Hàn Phi đứng dưới đêm máu, ánh mắt hướng về những người tham gia trò chơi xung quanh.

"Người đó sẽ là ai đây? Ông ấy sẽ trốn trong thân xác của ai? Là người tham gia trò chơi, là bố mẹ của mình, hay bác sĩ trị liệu cho mình?"

Chú hề đã nói với Hàn Phi rất nhiều thông tin quan trọng, mà đó dường như là giao dịch giữa bọn họ.

Sự xuất hiện của chú hề đó càng khiến Hàn Phi chắc chắn một chuyện, mình tuyệt đối không phải là một nhà viết kịch bản chỉ biết ở nhà, có khả năng hắn chính là người chơi đạt được 99 điểm trước đó, là người gần nhất với việc qua cửa trò chơi.

Cất kĩ mảnh giấy xé ra khỏi trang bìa kịch bản đi, khuôn mặt Hàn Phi trông rất kì lạ trong đêm máu: "Chú hề tùy ý là có thể giết chết một người tham gia trò chơi, chính mình cũng cảm thấy mình đã bị anh ta giết rất nhiều lần, anh ta nhất định không phải là một người tốt, nhưng những gì anh ta nói lại cảm giác không phải là đang nói dối, mình cần phải lựa chọn như thế nào? Hay là nói lựa chọn như thế nào mới là đúng đắn?"

Hàn Phi trầm tư suy nghĩ, những người chơi khác đều đã hoảng sợ hết cả rồi.

Một bộ phận người vây quanh thi thể của người chơi kia, lúng ta lúng túng muốn làm anh ta tỉnh dậy, trong khi người chơi thực lực mạnh nhất thì toàn lực đối phó với con quái vật được gọi là hạnh phúc kia.

Càng bị tấn công, con quái vật càng trở nên điên cuồng, hai mươi hai cánh tay dường như tượng trưng cho một ý chí bất khả xâm phạm, nó muốn nghiền nát tất cả mọi người, biến họ thành phân bón cho hoa.

"F! Có người chết rồi!"

"Tôi không thể chịu đựng được nữa! Rút lui!"

"Để những người có thiên phú đặc biệt đi trước!"

Giọng nói của các người chơi liên tục vang lên, nhưng F thì lại cầm con dao đen vẫn giữ im lặng, sau khi anh ta né được đợt tấn công đầu tiên của con quái vật khổng lồ, vô cùng lạnh lùng nói: "Không ai được phép rời đi! Con quỷ giết chết Đoản Mao đang ở trong chính tòa nhà này, bây giờ các anh hoảng loạn chạy xuống dưới, nhất định sẽ bị quỷ giết chết! Đoản Mao chết thê thảm như vậy chính là kết cục của các anh!"

Nếu như F chỉ đơn giản là không để người chơi thoát đi, có lẽ hầu hết mọi người đều sẽ bất mãn, nhưng F đã nói lý do rất rõ ràng rồi.

"Con quỷ đó đã đi rồi, đây chính là cơ hội duy nhất nếu như bây giờ các anh muốn trốn thoát." Hàn Phi không có ý muốn chống lại F, sự bất an trong lòng hắn đã tan biến, chứng tỏ con quỷ chú hề thật sự đã đi, nếu còn chậm trễ, nói không chừng “quỷ” ở các tòa nhà khác sẽ ập đến, dù sao thì không ai biết có bao nhiêu “quỷ” sống trong khu cư xá này.

Nghe Hàn Phi nói như vậy, các người chơi còn chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt F đã thay đổi trước tiên, anh ta không thích tiếng nói chất vấn, trong một đội ngũ nếu như có hai tiếng nói thì nhiều dự án đều rất khó triển khai.

Những người chơi khác cũng tỏ ra nghi ngờ những gì Hàn Phi nói, bọn họ không quen với hắn, sao có thể tin một người xa lạ?

Hơn nữ thi thể của Đoản Mao còn ở cách đó không xa, thậm chí vẫn còn ấm.

Lối ra ở ngay đó, vô cùng an toàn, nhưng không có một ai đi qua.

“F, tử khí bên đó quả thực đang tiêu tan.” A Trùng chỉ nói giúp Hàn Phi một câu, đã bị F đẩy đến trước mặt con quái vật khổng lồ.

"Lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, làm sao để anh có thể tồn tại trong thế giới đầy ác mộng này? Hãy thể hiện khía cạnh khác của anh ra đây, để tôi dạy anh trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình!"

Sau khi mấy chữ phiên bản tốt hơn của chính mình được F vô thức thốt ra, Hàn Phi và F dường như đều ngây ra một lúc, nhưng bọn họ vẫn không quan tâm.

"Đừng! Tôi thực sự không thể làm được!" Người mà A Trùng sợ nhất chính là F, anh ta có một nỗi sợ bẩm sinh với F, đó là phản ứng bản năng của cơ thể sau khi đã cận kề cái chết không biết bao nhiêu lần, anh ta biết rằng nếu F thật sự có sát ý, thì anh ta căn bản không có khả năng sống tiếp.

A Trùng bị đẩy ra không kịp né tránh, trực tiếp bị cánh tay dài của con quái vật tóm lấy, anh ta kêu cứu thảm thiết nhưng không người chơi nào dám đối mặt với con quái vật đáng sợ đó.

Suy cho cùng, đội ngũ này tập hợp lại với nhau cũng chỉ vì lợi ích chung, bọn họ có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng sẽ không liều chết để cứu người khác.

Con quái vật vô cùng to lớn và hung dữ đó đã gây ra áp lực rất lớn cho tất cả mọi người, ngay cả thể chất tốt như Thiên Dạ cũng do dự, anh ta liếc F một cái, dường như là để xác định suy nghĩ thực sự của F.

Mặc áo gió đen, đeo mặt nạ màu trắng, F đứng gần con quái vật và A Trùng nhất, anh ta không lùi bước bỏ rơi A Trùng, cũng không bước tới để cứu, có vẻ như anh ta thực sự chỉ muốn cưỡng ép ra tiềm năng của A Trùng.

Có thể anh ta làm như vậy không sai, nhưng trong mắt những người chơi đó, hành vi của anh ta quả thực đã đi quá xa.

"Theo kế hoạch, hãy đứng ở vị trí của mình! Đừng lãng phí cơ hội do A Trùng tạo ra!" F và thể chất của quái vật khác nhau quá lớn, căn bản không cùng đẳng cấp, buộc phải có người thu hút sự chú ý của quái vật, anh ta mới có thể nhắm vào điểm trọng yếu của nó.

Tiếng hét của A Trùng vang lên, cơ thể anh ta bị vài bàn tay nắm lấy, cảm giác như sắp bị xé nát.

"Ra tay!"

F đã ra lệnh, nhưng chỉ một nửa số người chơi tuân theo sự sắp xếp của anh ta, một nửa trong số những người chơi còn có người đang trốn sau cùng, dao động không quyết đoán.

"Nếu không nghe lời tôi, tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây, mọi người và tôi đều không còn lựa chọn nào khác!"

Một giọng nói lạnh như băng phát ra từ sau chiếc mặt nạ, F luôn luôn là như thế, lạnh lùng, ngang tàng, theo đuổi hiệu quả và kết quả ở mức độ cao nhất.

Cầm con dao đen trên tay, không ai biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng qua lời nói đó có thể nghe thấy được sự tự tin của anh ta, dường như chỉ cần làm theo lời anh ta nói, mọi khó khăn đều có thể giải quyết.

Thiên Dạ có mối quan hệ tốt nhất với F, là người đầu tiên hành động, dưới sự dẫn động của anh ta, những người chơi là một trong mười nghìn người có thiên phú đặc biệt bắt đầu tấn công con quái vật.

Bọn họ đã tập trận trước nhiều loại quái vật khác nhau, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của riêng mình, chuyển hướng sự chú ý của quái vật, tạo cơ hội cho F, nhưng A Trùng lại không được tốt như vậy.

Anh ta bị quái vật bắt lấy cánh tay, trên người có tiếng xương cốt truyền ra, còn có một tay cầm bình thuốc, nhét hết vào trong miệng.

“Cứu tôi với! F! Cứu tôi!” Nếu nuốt phải những viên thuốc đó, A Trùng có lẽ không chết thì cũng biến thành một con quái vật, tiếng kêu sợ hãi của anh ta đang run rẩy, cả mặt kinh sợ.

F chăm chú theo dõi mọi thứ, anh ta không phát hiện ra bất kỳ kẽ hở nào ở con quái vật, để tất cả mọi người thoát khỏi nguy hiểm, anh ta đã chọn cách tiếp tục chờ đợi.

Đoàn tàu vận mệnh đang chạy lên, một nhóm người bị trói vào đường ray phía trước, còn trên đường ray khác bên cạnh chỉ có A Trùng bị trói.

F giống như người đang lái tàu, anh ta đổi hướng không chút do dự, nếu cứu được hầu hết tất cả mọi người, vậy thì có phải tự tay giết chết một người thì đã sao?

"F! Anh lừa tôi!" A Trùng rất nhanh không nói nên lời nữa, lọ thuốc đến gần, anh ta nhìn thấy những viên thuốc đang toát ra tử khí trong lọ.

Trên mỗi viên thuốc dường như có một khuôn mặt đứa trẻ đang khóc, viên thuốc như dính nước mắt của chúng, mọc ra một thứ gì đó màu đỏ thẫm giống như lông tơ.

Bốn cánh tay của "hạnh phúc" nắm lấy tứ chi của A Trùng, cánh tay thứ năm ấn lọ thuốc vào miệng anh ta.

Những viên thuốc màu đỏ thẫm lăn từ trong lọ thuốc, chuẩn bị rơi vào miệng A Trùng thì một con dao từ xa bay tới, dễ dàng cắt đứt cánh tay đang cầm lọ thuốc.

Lưỡi dao rơi xuống, A Trùng sợ đến phát khóc quay đầu lại nhìn, Hàn Phi đeo mặt nạ trắng đang trốn trong biển hoa đỏ tươi.

Không có bất kỳ kỹ năng nào đáng nói, hắn tiếp cận nhanh chóng với khả năng phản xạ tuyệt vời của mình.

Nhìn thấy Hàn Phi cầm đầu khiêu khích quái vật, những người chơi khác cũng nhen nhóm hy vọng, lần lượt tiến lên phía trước.

F vốn là không hài lòng với Hàn Phi, nhưng khi nhìn thấy hắn có ý muốn hợp tác với mình, sự bất mãn từ từ lắng xuống, anh ta không thích hắn, nhưng đó chỉ là cảm xúc cá nhân.

Là một người chơi muốn tích đủ 100 điểm để qua cửa trò chơi, tất cả mọi thứ có thể giúp anh ta qua cửa, anh ta đều sẽ cố gắng hết sức để lôi kéo và lợi dụng.

Trong tình huống vừa rồi, không ai có thể đến gần con quái vật, chỉ có thể đứng từ xa làm bị thương tay cầm lọ thuốc mới được.

Con dao đen trong tay F cũng có thể làm được điều tương tự, nhưng anh ta không làm như thế, những điều này đều được A Trùng để vào trong mắt, ghi nhớ trong lòng.

Những người chơi mỗi người thu hút từ hai đến ba cánh tay, trên mái nhà có hạn, xen kẽ trái phải.

Điều mà Hàn Phi không nghĩ đến là, những người chơi này dường như đã thực sự dự đoán được sẽ gặp phải con quái vật này, tất cả đều đã được huấn luyện có mục tiêu.

Bọn họ khác với Hàn Phi, hắn là né tránh theo bản năng cơ thể, trong khi những người đó dường như đã được báo trước đáp án.

"Trong số những người chơi, có một người giống như chú hề, đã biết trước đáp án của vận mệnh."

Căn bản không cần nghĩ nhiều, trong đáy mắt Hàn Phi hiện lên thân hình của F, người chơi đó thật sự rất kì lạ.

Lao vào cánh tay của con quái vật, mục tiêu của Hàn Phi rất rõ ràng, hắn chỉ muốn cứu A Trùng, nhân tiện lấy lại con dao sắc bén mà hắn vừa ném ra.

F có vẻ là chủ nhân thực sự của homestay Cuộc sống hoàn hảo, thuộc hạ của anh ta thật thật giả giả đã tập hợp một số lượng lớn người tham gia trò chơi, trực tiếp lật mặt với F không có chút lợi ích nào đối với Hàn Phi, vì vậy hắn muốn áp dụng các biện pháp khác, từng bước làm cho tan rã.

Một điểm nữa là khi Hàn Phi nghe thấy giọng nói của A Trùng, hắn mơ hồ cảm thấy mình có quen biết đối phương, bọn họ có lẽ đã từng là bạn bè.

Nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, mỗi bước đi Hàn Phi như bước vào điểm nút của vận mệnh, hắn như đang đi trong khoảng cách giữa sự sống và cái chết, luôn có thể tránh được đòn tấn công của con quái vật từ một góc độ khó tin.

Cảm giác như thể hắn đã luyện tập vô số lần, tất cả quá khứ đều in sâu trong xác thịt.

Hàn Phi càng đến gần, quái vật càng hoảng sợ, hai mươi hai cánh tay chia ra một phần lớn tóm lấy hắn.

“Tại sao nó không cho mình đến gần?” Hàn Phi nhớ tới dòng chữ đằng sau chiếc mặt nạ chú hề: “Cho dù số 11 biết hạnh phúc là một con quái vật, cậu ấy vẫn lựa chọn tiếp cận, đứa trẻ đáng thương không có yêu cầu gì về hạnh phúc, ngay cả khi bị bầm dập khắp người cũng sẽ không khinh thường hạnh phúc của bản thân mình."

Hàn Phi dường như đã tìm ra mấu chốt, ánh mắt lướt qua những cánh tay của hai mươi hai người bố mẹ nuôi, nhìn vào khuôn mặt xấu xí của quái vật và trái tim viết đầy những lời khẩn cầu kia.

"Đây chính là hạnh phúc của số 11, nó xấu xí đầy hung dữ, nhưng về bản chất là hình ảnh hạnh phúc trong trái tim của một đứa trẻ."

Thịt vừa ăn đang tiêu hóa nhanh trong bụng, Hàn Phi tăng tốc lao về phía trước.

F ở đằng xa nhận ra điều gì đó, anh ta không còn chần chừ gì nữa, cầm con dao tiến về phía trước.

Cánh tay của bố mẹ nuôi đều bị kéo ra, tốc độ của F nhanh đến kinh ngạc, ở giai đoạn này dường như anh ta đã đạt tới giới hạn của một người chơi, vô cùng linh hoạt luồn qua những cánh tay, cùng với Hàn Phi lao tới phía trước con quái vật.

Cả hai một trái một phải đứng đó, cùng nhìn chằm chằm vào trái tim lộ ra bên ngoài của con quái vật.

Chỉ là kế tiếp phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau, F chém vào trái tim hạnh phúc, Hàn Phi thì duỗi tay ra, hắn muốn hái trái tim hạnh phúc được bao bọc trong vòng tay của bố mẹ nuôi xuống, đặt vào trong lòng mình.

"Dừng tay!"

"Dừng tay!"

Hàn Phi và F đồng thời nhắc nhở nhau, nhưng cả hai đều không giảm tốc độ.

Khi hai người chuẩn bị chạm vào trái tim của con quái vật, vô số gai đen nổi lên từ những bông hoa xung quanh.

Điều khiến người ta chú ý là, những cái gai đó không hề ngăn cản được Hàn Phi mà chỉ cản đường mỗi F.

"Mình từng cứu đứa trẻ trong chậu hoa!"

Lựa chọn của quá khứ đã thay đổi hiện tại, trong đầu Hàn Phi có cái gì đó lóe lên, hắn đã chạm đến trái tim của hạnh phúc trước một bước.

F phản ứng cũng rất nhanh, nhìn không giống như một người bình thường.

Anh ta liều mình mang cánh tay bị thương, chém những cái gai ra, sau đó lưỡi dao không hề giảm tốc độ, chém thẳng vào trái tim trên tay Hàn Phi, như thể chuẩn bị chặt đứt hai ngón tay của hắn.

Hàn Phi muốn bảo vệ tay của mình, dường như chỉ còn cách duy nhất là vứt trái tim đi, nhưng tại thời khắc mấu chốt cuối cùng này hắn do dự, hắn không muốn giao trái tim đã phải chịu đựng đủ trắc trở này cho F.

Trong nháy mắt, con dao đen của F đã chạm vào ngón tay của Hàn Phi, nhưng lúc này từ trong cán dao lại vang lên vô số tiếng gào thét.

Bình Luận (0)
Comment