Kể từ khi mở mắt ra trong bệnh viện cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Hàn Phi cảm thấy thứ cảm xúc vui vẻ này.
Ngay cả hắn cũng không biết tại sao, sau khi nhìn thấy những thay đổi trên khuôn mặt của những người chết oan trên xe taxi, hắn cảm thấy có một thứ bình yên và an toàn.
"Có phải trước đây tôi đã từng tham gia vào một số nghề nghiệp đặc biệt nào đó."
"Trông thân hình anh quả thực khá tốt, tôi cảm thấy cũng không phải là không có khả năng, đột nhiên nói cái này để làm gì?"
Hàn Phi và Tiểu Giả liếc nhau một cái: "Có khi nào tôi khá giỏi trong những việc như xoa dịu vong hồn, siêu độ oan quỷ không?"
“Thế thì cũng khá đặc biệt đấy.” Tiểu Giả sờ sờ mái tóc mỏng của mình, không nói gì nữa, cẩn thận ôm đống đạo cụ của nghi thức tái sinh.
Xoay người, Hàn Phi nhìn về phía sau xe, sau khi thi thể cậu bé bị đẩy ra, hất văng ra bãi rác bên đường, máu và mỡ xác chết trên người cậu ta văng khắp nơi, nhưng không bao lâu, lại như cỗ máy không biết mệt mỏi, bắt đầu đuổi theo chiếc taxi.
"Vẫn còn đuổi theo?"
Thi thể cậu bé được khắc lên những nguyền rủa dày đặc, oán khí ngấm vào trên nguyền rủa, giống như những mạch máu đen chạy xuyên qua lớp da chết cháy, tạo cho nó những khả năng vượt xa “quỷ” thông thường.
Nhìn xa hơn, Hàn Phi lại nhìn về phía tòa nhà, biển hoa lam trắng gợn sóng trong cơn gió, một người phụ mặc váy màu lam đang đứng ở bên cửa sổ bị lửa thiêu trụi.
Những con bướm máu trên váy của cô ta dường như có sự sống, bay xung quanh cơ thể.
"Trên người của người phụ nữ váy lam và thi thể cậu bé đều có viết một số ký hiệu kỳ lạ, bọn họ biến thành như vậy liệu có liên quan gì đến những nguyền rủa đó không?" Tòa nhà lớp học thêm lam trắng không phải là nơi mà Hàn Phi có thể đặt chân đến bây giờ, vừa rồi có thể may mắn trốn thoát đã vô cùng khó khăn rồi.
"Trước khi mình mất trí nhớ đã chiến đấu chống lại 'quỷ' như thế nào vậy? Chỉ dựa vào thực lực của mình sao có thể là đối thủ của những oán niệm này?"
Hàn Phi nắm chặt con dao tên là bầu bạn, lưỡi dao và những cái tên trong tim ăn ý với nhau, như thể con dao này là do chú hề chuẩn bị cho hắn vậy.
"Đây là con dao của chú hề, không phải là dao của mình. Thật kỳ lạ, sau khi mình gặp F, luôn nghe thấy con dao màu đen trên tay anh ta đang gọi mình, cứ như con dao trên tay anh ta mới là của mình vậy."
Năm ngón tay bất giác nắm chặt lại, Hàn Phi cảm thấy trong lòng dâng lên một loại khát vọng, hắn muốn cướp con dao của F.
“Ngoài con dao ra, hình như mình còn đánh mất rất nhiều thứ quan trọng!” Hàn Phi day day thái dương, hắn muốn xé nát tấm vải đen che mờ trí nhớ.
Trong ba lô có tiếng động, Hàn Phi cảm thấy có thứ gì đó cọ vào cánh tay, nhìn xuống thì phát hiện con mèo thương tích đầy mình đã bò ra khỏi ba lô.
Nó rất có linh tính uốn éo trong vòng tay của Hàn Phi, đôi mắt đó nhìn thẳng vào hắn, như muốn xác nhận điều gì đó.
"Con mèo ngốc này muốn làm gì vậy? Không phải là tè vào trong ba lô của tao rồi đấy chứ?" Hàn Phi nhíu mày, khi hắn nhìn con mèo, phát hiện một điểm rất kinh ngạc.
Mắt của con mèo này không giống mắt mèo, ngược lại rất giống với mắt người, cảm giác như con mèo bị buộc phải khâu lại từ cơ thể động vật và cơ thể người, bên dưới lớp da ẩn chứa lượng lớn vết khâu.
Con mèo xấu xí nhìn Hàn Phi trước, sau đó lại nhìn lên nóc xe taxi, hình như nó cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt và vong hồn trên nóc xe.
Đôi mắt từ từ chuyển động, hình như mãi cho đến sau khi Hàn Phi ra tay giúp đỡ quỷ hồn, cuối cùng con mèo mới chắc chắn rằng người trước mặt chính là chủ nhân của mình, trên khuôn mặt xấu xí của nó vậy mà lại nở một nụ cười.
Con mèo đang cười, cảnh này khiến cả Hàn Phi và Tiểu Giả đều ngây ra.
"Anh à, con mèo của anh vừa rồi có phải đang cười không?"
"Không biết, tôi còn chưa cười nữa là."
Hàn Phi không có ấn tượng gì với con mèo này, lúc đầu chỉ nghĩ nó sắp chết nên tiện tay cứu nó thôi.
Hành động nhân ái vô tình dường như là chân dung của Hàn Phi mà chính hắn cũng không nhận ra.
Con mèo nhìn chằm chằm Hàn Phi rồi cọ cọ vào người hắn một cách trìu mến, nhưng mới được vài giây, thân thể nó đột nhiên co giật dữ dội, nó không ngừng nôn khan, giống như muốn nôn ra thứ gì đó.
"Bị bệnh rồi sao? Có phải mày đã ăn thứ gì đó trong tòa nhà kia không?" Hàn Phi đang định giúp con mèo, liền thấy từ trong miệng nó nôn ra một mảnh giấy nhỏ màu đỏ.
Giấy này không biết là chất liệu gì, nhìn thì có vẻ như giấy thông thường, nhưng không thể xé được, bên trên còn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
“Trên giấy có vẽ một con mắt, đây là bị xé ra từ một bức tranh chân dung người à?” Tiểu Giả cúi đầu nhìn nó: “Vẽ rất tốt, con mắt này thật đẹp.”
“Không phải, đây không phải là vẽ.” Khi tay Hàn Phi chạm vào mảnh giấy đỏ, tim như bị kim châm, trong lòng chợt nhói đau, buột miệng nói: “Đây là mắt của người giấy!"
Nói xong lời này, trái tim Hàn Phi càng thêm đau đớn, hình như trước đó đã xảy ra chuyện không hay, cho dù đại não đã mất trí nhớ, cơ thể vẫn nhớ tới thứ đau đớn đó.
"Cô ấy chết rồi?"
"Ai?"
"Không biết..." Hàn Phi cầm con mắt của người giấy đỏ như máu, có một mối liên hệ kì lạ nào đó giữa cơ thể hắn và người giấy, như thể máu và tình cảm của họ được kết nối với nhau: "Hình như là một người rất quan trọng đối với tôi."
Nhìn vào con mắt của người giấy, khuôn mặt của Hàn Phi được phản chiếu trong đó, hắn nhìn một lúc mới nhận ra, mình đang đeo một chiếc mặt nạ chú hề màu trắng, nhưng trong con mắt của người giấy vẫn phản chiếu dung mạo thật của hắn.
"Cô là ai?"
Hàn Phi khẽ chạm vào đôi mắt đỏ như máu của người giấy, ngay lúc đó hắn dường như cảm nhận được vị trí ẩn của các bộ phận cơ thể khác của người giấy.
"Dường như có một mối liên hệ huyết mạch giữa người giấy và mình, mình phải ghép nó lại hoàn chỉnh mới được!"
Cất mảnh vụn của người giấy màu máu vào trong túi áo gần trái tim, Hàn Phi sờ sờ đầu con mèo: "Tại sao mày lại đưa cho tao tờ giấy vào lúc này? Chẳng lẽ lúc trước mày vẫn chưa chấp nhận tao à?"
Trái với mong đợi của Hàn Phi, con mèo thương tích đầy mình lại khẽ gật gật đầu, dường như nó có thể hiểu được vài câu nói đơn giản của hắn.
"Khi tao hòa giải với những người chết oan trong taxi, mày mới hoàn toàn chấp nhận tao, chẳng lẽ đây là tiêu chuẩn để đánh giá tao à? Con người thật sự của tao sẵn sàng giao tiếp với 'quỷ', còn giả mạo tao sẽ giết 'quỷ' một cách bừa bãi?"
Con mèo không đáp lại nữa, nó có vẻ mệt rồi.
"Chú hề để lại một con dao cho mình, để mình nhìn thấy hạnh phúc, cho mình năng lực giết quỷ; sau đó con mèo thấy mình có năng lực giết quỷ, lựa chọn hòa giải với 'quỷ', nó mới yên tâm nôn ra mảnh giấy vụn, trả lại cho mình mảnh giấy toàn là mắt này; vòng này nối tiếp vòng khác, trông thì có vẻ tinh xảo, nhưng trên thực tế chỉ cần mình lựa chọn sai một bước, vận mệnh sẽ bị đảo lộn hoàn toàn."
"Nếu như mình không thành công thoát khỏi căn phòng đó, nếu như mình bởi vì sợ hãi không dám xuống tầng hầm để kiểm tra, nếu như mình không cứu con mèo, nếu như mình không giải cứu Lý Quả Nhi, nếu như mình bị chết trong lớp học thêm lam trắng..."
Muốn làm được những gì Hàn Phi đã hoàn thành như bây giờ, không chỉ cần thể chất và tâm lý mạnh mẽ, mà còn phải có lý trí, sự bình tĩnh và lòng nhân ái, sau khi nhìn thấy đêm tối vẫn có thể duy trì một trái tim hướng về mặt trời.
"Trở thành một người như thế nào không phải do bẩm sinh quyết định, mà phụ thuộc vào những lựa chọn hết lần này đến lần khác, mình dường như tin rằng ngay cả khi mình lặp đi lặp lại vô số lần, cũng vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự."
Hàn Phi đặt tay lên ngực, cách bộ âu phục sờ mảnh giấy: "Một người đến cả tên cũng quên, vậy mà cũng có thể mang đến cho mình đau đớn như vậy."
"Hàn Phi! Con tiểu quỷ kia không cắt đuôi được! Cứ bị nó đuổi như thế này, chúng ta căn bản không thể quay về, có lẽ sẽ trực tiếp đuổi đến tận nhà luôn!" Kỹ năng lái xe của Lý Quả Nhi rất tốt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi thi thể của cậu bé.
Hàn Phi nhìn lại thì thấy hai chân và hai tay của cậu bé đã gần như bị mòn hết, thay vào đó là sương mù màu đen, nguyền rủa trên người chuyển động như những con bọ, sắc mặt hoàn toàn méo mó, tốc độ càng lúc càng nhanh!
“Tên này thật khó đối phó.” Sắc mặt Tiểu Giả tái nhợt: “Hiện tại tuyệt đối không thể trở về nhà của tôi!”
“Xem ra nhất định phải tìm cách giết chết nó mới được.” Hàn Phi từ trong túi lấy ra đạo cụ nghi thức, cố gắng tìm cách chống lại tiểu quỷ từ đống này.
Đối chiếu với thông tin mà người bí ẩn gửi cho tài xế, Hàn Phi thật sự có thu hoạch ngoài mong đợi.
"Một khi nghi thức bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, chín loại nghi thức, giả sử nghi thức tái sinh đầu tiên không có hiệu quả đối với người chết, nghi thức tiếp theo phải được tổ chức trước khi xác chết phân hủy, cứ như vậy cho đến khi nghi thức cuối cùng thành công."
"Trong quá trình tiến hành nghi thức nếu như thi thể có động đậy bất thường, hoặc phát sinh thay đổi nào khác, vậy thì sẽ dùng chiếc gương mà người chết đã soi trước khi chết nhắm thẳng vào khuôn mặt của nó, nguyền rủa trên gương có thể ảnh hưởng đến nó.""Sau khi tất cả chín nghi thức đều được tổ chức xong, bất kể cuối cùng có thành công hay không, đều phải hủy đi ảnh của tế vật sống, nếu không có thể sẽ bị người chết oan phản phệ."
Kẻ lạ mặt kia chỉ dạy người tài xế cách thực hiện nghi thức chứ không nói cho anh ta biết cách đối phó khi thi thể cậu bé thay đổi, mục đích ban đầu của đối phương dường như là để tạo ra một con quái vật.
"Chiếc gương này có vẻ hữu dụng."
Hàn Phi cầm lấy chiếc gương trong tay trước, trong gương mơ hồ có lưu lại bóng dáng của một đứa trẻ, nó có bảy tám phần giống với thi thể cậu bé, nhưng lại trông có vẻ rụt rè nhút nhát, hoàn toàn không thể liên hệ với con quái vật điên cuồng phía sau xe được với nhau.
Bên trên chiếc gương nhỏ còn có sinh thần bát tự của cậu bé và đủ loại chữ viết kỳ lạ, nhìn thế nào cũng cảm thấy rùng rợn.
"Thi thể cậu bé đã nuốt sạch sinh khí và hầu hết linh hồn của của chín người chết oan, nếu như tôi có thể khống chế được cậu ta, vậy thì chín người chết oan có thể lấy ra linh hồn và oán hận của chính mình được không?"
Hàn Phi nhìn chiếc xe taxi: "Tôi căn cứ phương hướng và vị trí sắp xếp đồ vật trong phòng học, đem cái nghi thức gì đó kia bố trí trên xe taxi, sau đó dụ thi thể cậu bé vào trong xe, nói không chừng có thể bẫy được cậu ta."
“Anh nói thì đơn giản, tên đó vẫn luôn đuổi theo chúng ta, muốn bẫy cậu ta vào trong xe taxi, trừ phi có người dám vào trong xe làm mồi nhử.” Tiểu Giả lắc lắc đầu: “Quá nguy hiểm.”
“Không sao, tôi có thể thử xem.” Hàn Phi nói ra kế hoạch của mình: “Một lát nữa mọi người giảm tốc độ, tôi sẽ xuống xe giữ chân cậu bé đó trước, hai người tranh thủ thời gian sắp đặt các vật phẩm cần thiết cho nghi thức, sau đó hãy nhanh chóng rời đi, tôi sẽ nghĩ cách dẫn nó vào trong xe."
Khi Hàn Phi nói những điều này, không ngừng nhìn những khuôn mặt trên nóc xe, những người chết oan kia chẳng những không lộ vẻ tức giận, ngược lại còn có cảm giác nóng lòng muốn thử, bọn họ cũng muốn được trở lại hoàn chỉnh.
"Nghi thức đó làm sao có thể khôi phục dễ dàng như vậy! Chỉ những mấy cái nguyền rủa đầy phòng học chúng ta đã không thể hoàn nguyên được rồi." Tiểu Giả cảm thấy Hàn Phi thật là viển vông: "Hay là chúng ta cứ trực tiếp ném những thứ đó đi? Hoặc là chúng ta lái xe đến quận Hạ Thành? Ở đó có nhiều xã hội đen, nói không chừng bọn họ có thể giúp chúng ta dịch chuyển cừu hận của thi thể."
“Không sao, hầu hết các nguyền rủa tôi đều đã ghi nhớ hết.” Hàn Phi lấy trong ba lô ra một cây bút, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Giả và Lý Quả Nhi, bắt đầu vẽ những câu nguyền rủa trong trí nhớ của mình lên thành bên trong của xe taxi: "Tôi cũng không biết ý nghĩa cụ thể của những thứ này, chỉ có thể chép lại từng cái một, cũng may là trí nhớ của tôi cũng không tệ."
Để câu được đủ thời gian cho Hàn Phi, Lý Quả Nhi đã trổ tài lái xe, luôn giữ khoảng cách với thi thể cậu bé.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, hoàn toàn không cần phải nói nhiều, nhưng Tiểu Giả lúc này lại dường như có chút cản trở.
Trong thành phố chạy nhanh một tiếng đồng hồ, những con đường bao trùm trong bóng tối dường như giống như một mê cung vô tận, có chạy thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Còn chưa vẽ xong sao?” Lý Quả Nhi căng thẳng cao độ, sau khi cô rẽ qua một ngã tư, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe buýt đang lao tới!
Xoay mạnh vô lăng, Lý Quả Nhi cố hết sức ổn định xe, nếu như không phải cô phản ứng nhanh, vừa rồi đã trực tiếp tông vào xe buýt rồi.
“Có biết lái xe không vậy?” Lý Quả Nhi kêu lên, cô nhìn chiếc xe buýt, chiếc xe cũ nát đang chầm chậm lái trên đường như một con tàu ma, tất cả mọi người trong xe bao gồm cả tài xế đều đang cúi đầu xuống: “Lái xe tang vẫn có thể gây tai nạn à?"
Chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở một trạm gần đó, chiếc taxi mà Lý Quả Nhi đang lái vừa rồi có chút mất kiểm soát, tốc độ của chiếc xe cũng đã giảm xuống.
“Tôi đã vẽ xong xuôi rồi, bắt đầu hành động đi!” Hàn Phi mang theo chiếc gương bên mình, sau đó đẩy những thứ dùng trong nghi thức khác cho Tiểu Giả: “Vị trí sắp đặt đã ghi nhớ hết chưa!”
"Chắc là sẽ không sai."
“Cậu mà làm sai, thì tôi sẽ mất mạng đấy!” Hàn Phi đeo mặt nạ màu trắng lên, nhìn chằm chằm Tiểu Giả: “Nếu tôi mà chết, tối nào cũng sẽ tới tìm cậu chơi game!”
“Đừng mà, chúng ta dù gì cũng từng hoạn nạn có nhau.” Tiểu Giả sợ đến lắp bắp.
“Thi thể của đứa nhỏ tới gần rồi!” Lý Quả Nhi giảm tốc độ lần nữa, Hàn Phi nhân tiện mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Thấy Hàn Phi xuất hiện, cậu bé mà tứ chi đã hoàn toàn biến thành sương mù màu đen kêu lên tiếng quái dị rồi lao tới, tốc độ của nó quả thực quá nhanh.
“Hai người sắp đặt xong hãy mau rời đi!” Hàn Phi quay đầu lại quát lên một câu, sau đó hắn không nói lời nào lao thẳng lên chiếc xe buýt.
Vừa xuống xe, Hàn Phi đã nhận thấy chiếc xe buýt có vấn đề, chỉ dựa vào sức lực của bản thân hắn hoàn toàn không đủ thời gian, cho nên mục tiêu của hắn ngay từ đầu là dùng chiếc xe buýt để kéo dài thời gian.
"Mình không hề cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy chiếc xe buýt, không sợ có nghĩa là không nhìn thấy trước cái chết, vậy cũng có nghĩa là sẽ không chết." Hàn Phi cũng là xuất phát từ sự tin tưởng vào "năng lực đặc biệt" của mình, hắn không quan tâm đến hình ảnh của mình, bảo vệ tốt chiếc gương, cầm con dao lao đến trạm dừng.
Thi thể cậu bé theo sát phía sau, Hàn Phi không dám dừng lại, trực tiếp cầm dao chạy lên xe.
Nhiệt độ giảm mạnh, hắn giống như vừa lao vào tủ đông, đại não ngay lập tức tỉnh táo lại.
Tài xế và hành khách chậm rãi ngẩng đầu lên, những khuôn mặt nhợt nhạt nhìn về phía Hàn Phi.