“Nằm trên giường trong phòng ngủ là thi thể à?” Tiểu Giả đã cùng Hàn Phi chạy cả đêm, hiện tại góc độ suy nghĩ vấn đề cũng dần dần giống với hắn.
“Đừng nói nhảm.” Ngửi mùi hương thịt trong không khí, ánh mắt của Hàn Phi từ từ trở lại bình thường, hắn từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, trong bụng phát ra tiếng kêu ùng ục.
Hàn Phi vốn nghiêm nghị lạnh lùng đột nhiên lại như thế này, khiến cho cả Lý Quả Nhi và Tiểu Giả đều hơi ngạc nhiên một chút.
"Tôi đặc biệt thích ăn thịt, hình như có một loại thịt rất quan trọng đối với tôi, tôi nhất định phải ăn được nó." Khi Hàn Phi mở miệng nói, chủ nhân căn nhà đang nấu ăn trong bếp nghe thấy tiếng động, bê theo chảo thức ăn bước ra ngoài.
Mùi hương thịt trong không khí càng nồng đậm, mũi Hàn Phi giật giật, bất giác nhìn về nơi có mùi hương nồng đậm nhất.
Một người đàn ông trung niên cao 1 mét 85 xuất hiện trong phòng khách, mặc bộ quần áo màu trắng, mặt, cổ, hai tay, phàm là lớp da lộ bên ngoài đều bị bỏng để lại sẹo.
Ngũ quan trên khuôn mặt của người đàn ông như đã tan chảy, gần như không nhìn ra hình dạng của con người, nhưng vẻ ngoài xấu xí đó lại tương phản hoàn toàn với kỹ năng nấu ăn tuyệt vời của anh ta.
Chỉ là đứng lại ở đó thôi, mùi thơm của chảo thịt đã tỏa ra khắp nhà, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Ai cho các cậu vào đây?"
Khoé miệng bị bỏng mất một nửa chậm rãi mở ra, giọng nói của người đàn ông khàn khàn khó nghe, vết sẹo trên mặt sẽ run lên cùng với cơ bắp, vô cùng đáng sợ.
"Gần đây, trong cư xá có trẻ con bị mất tích, chúng tôi muốn đến tìm hiểu sự việc."
Lý Quả Nhi tiếp tục lấy cái cớ vừa rồi, nhưng người đàn ông hoàn toàn không tin, vết sẹo trên mặt anh ta trở nên méo mó, cả khuôn mặt dường như chụm lại với nhau: "Tôi không biết chuyện gì liên quan đến trẻ con cả, các cô cậu mau đi đi."
Thái độ của người đàn ông rất quyết liệt, Lý Quả Nhi còn muốn thuyết phục thêm một câu, nhưng Hàn Phi lại đột nhiên nói: "Tôi có thể đưa ra một yêu cầu hơi mạo muội được không? Tôi có thể nếm thử món thịt mà anh làm không, tôi bỏ tiền ra mua cũng được."
Mới năm sáu giờ sáng sớm chạy đến nhà người khác ăn chực, Lý Quả Nhi và Tiểu Giả đều không ngờ Hàn Phi lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Người đàn ông với khuôn mặt biến dạng đang cầm chảo rán cũng ngây ra, đôi mắt ẩn hiện trong vết sẹo của anh ta nhìn chằm chằm Hàn Phi rất lâu, dường như đã nhìn thấy khát vọng muốn ăn thịt của hắn: “Cậu… là chuyên gia ẩm thực à?"
"Không, tôi chỉ đơn thuần là thích ăn thịt, hình như tôi đã ăn qua đủ các loại thịt rồi, có một loại thịt khiến tôi không thể nào quên được, nhưng bây giờ lại quên mất đó là loại thịt gì?" Vẻ mặt của Hàn Phi hơi chút bệnh hoạn, trong mắt hắn lại lộ ra hai cảm xúc tiêu cực là ham ăn và tham lam.
"Thật là trùng hợp, tôi chỉ thích nấu các món thịt, làm đủ các loại thịt ngon và hiếm có, vừa hay vợ tôi vẫn chưa thức dậy, tôi có thể cho các cậu nếm thử tay nghề của tôi trước." Người đàn ông hủy dung miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng rùng rợn.
Những lời mà hai người bọn họ vừa nói, cẩn thận suy nghĩ, đều cảm thấy vô cùng kinh dị.
Tiểu Giả vẫn đang đứng ở cửa, Lý Quả Nhi vừa bước vào nhà, rất kháng cự ăn thịt do đối phương làm, nhưng Hàn Phi lại cố chấp đi vào, bọn họ chỉ đành đi theo.
“Cừ lắm, đây cũng coi như là chủ đề nhà hàng rồi.” Tiểu Giả tránh những tấm thiệp mời màu trắng trên mặt đất ra, còn có những chữ Hỉ màu trắng bị cắt, anh ta thậm chí đến ngồi cũng không dám.
Lý Quả Nhi cũng hơi nhíu mày, cô không hiểu tại sao Hàn Phi lại đột nhiên đi vào ăn cơm, cô cảm thấy hắn không nên là loại người bị cảm giác thèm ăn chi phối mới đúng.
Khi hai người đang chần chừ, Hàn Phi đã vô cùng ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, hắn dùng ngón trỏ khẽ gõ bàn, tựa hồ không thể chờ đợi để được ăn nữa.
"Hàn Phi, cẩn thận thịt có vấn đề."
"Tôi biết."
Vài phút sau, cửa phòng bếp được mở ra, người đàn ông hủy dung bưng hai đĩa thức ăn ra.
Trên cái đĩa to màu đỏ toàn là thịt, nạc mỡ xen kẽ lẫn nhau, hình như đã được tẩm ướp sẵn những nguyên liệu bí mật từ trước, sau khi xào xong, không cho thêm bất kì đồ ăn kèm nào, đã tỏa ra một mùi thơm khác lạ.
Trên chiếc đĩa trắng còn lại thì dùng thịt để nặn ra thành một chữ Hỉ màu trắng, tất cả thịt đều là được lựa chọn cẩn thận kĩ lưỡng, trông thì không có gì nổi bật, nhưng sau khi đến gần, nước miếng sẽ không kiềm được mà chảy ra.
"Nếm thử xem."
Một đĩa thịt đỏ, một đĩa thịt trắng, người đàn ông hủy dung chắc chắn là một đầu bếp bậc thầy, anh ta nắm bắt chính xác đặc điểm của từng loại thịt một, để thực hiện các phương pháp nấu ăn tương ứng.
Tiểu Giả và Lý Quả Nhi nhìn nhau, hai người ngồi bên bàn ăn như thể đang bị tra tấn, trong khi Hàn Phi thì không thể chờ được nữa cầm đũa lên, nuốt miếng thịt trên đĩa dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn đồng hành.
Cách ăn thịt của Hàn Phi có chút đáng sợ, tất cả các loại thịt trong miệng hắn như thể tan chảy ra, chưa nhai mấy đã nuốt trôi.
Cảnh tượng này không chỉ khiến Lý Quả Nhi và Tiểu Giả choáng váng, mà người đàn ông hủy dung bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, như thể đang liên tục xác nhận lại mục đích hành động của hắn.
Trước đây nhà anh ta cũng từng có khách đến nhà, những người đó trước khi biết anh ta trông như thế nào, rất thích ăn thịt do anh ta làm, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy đầu bếp, bọn họ thậm chí không thể nuốt trôi miếng thịt được nữa.
Gió cuốn mây tan, Hàn Phi tựa hồ sợ Lý Quả Nhi và Tiểu Giả bị làm khó, tự mình ăn hết sạch hai đĩa thịt, hắn sờ sờ bụng mình, trên mặt lộ ra ba phần mãn nguyện.
Ăn thịt có thể khiến cho thân thể Hàn Phi phục hồi nhanh chóng, hắn cũng đang dần dần thoát khỏi tình trạng suy nhược.
Sau khi ăn hết các loại thịt, lông mày giãn ra của Hàn Phi lại nhanh chóng nhăn lại với nhau, thịt do người đàn ông hủy dung làm rất ngon, chứa đủ loại thịt và nhiều phương pháp khác nhau, nhưng đây không phải là mùi vị trong kí ức của hắn, hắn vẫn chưa ăn được loại thịt mà mình thực sự muốn ăn.
“Cậu có vẻ có chút không hài lòng với món thịt mà tôi làm?” Người đàn ông hủy dung toàn thân mặc đồ trắng bước đến bàn ăn, nhìn vào chiếc đĩa đã trống rỗng.
"Tôi vẫn luôn tìm kiếm một loại hương vị, loại hương vị đó rất độc đáo, nguy hiểm, đẹp đẽ, ẩn chứa một sức hấp dẫn khó cưỡng, tôi muốn ăn nó, như thể muốn ăn cô ấy vậy." Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông hủy dung, hắn không quan tâm đến bộ dạng đáng sợ của đối phương, chỉ muốn tìm được loại thịt mà mình muốn ăn.
Lý Quả Nhi và Tiểu Giả không thể hiểu được những gì Hàn Phi đang nói, bọn họ nghĩ rằng người cổ quái nhất trong nhà này sẽ là người đàn ông hủy dung, không ngờ tình hình của hắn còn nghiêm trọng hơn.
“Tôi đại khái hiểu ý cậu rồi.” Ngay khi người đàn ông hủy dung nói xong, cả Lý Quả Nhi và Tiểu Giả đang ngồi cùng bàn lại ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, hai người là thật sự không biết anh ta hiểu cái gì, đoạn hội thoại này như là có mật mã vậy, bệnh tình chưa đến một mức độ nhất định thì thực sự không thể hiểu được.
Vào lại phòng bếp, người đàn ông hủy dung khóa cửa phòng bếp rất cẩn thận.
Ba người bên ngoài nghe thấy tiếng lục tung đồ đạc, Lý Quả Nhi nhân lúc đầu bếp đóng cửa, lặng lẽ đứng dậy, kéo Tiểu Giả đang ngây ra vào phòng tân hôn, cô sớm đã rất hiếu kì cái thứ nằm bên dưới chăn kia là cái gì.
"Trực tiếp lật chăn lên à? Có khi nào không được hay cho lắm?" Tiểu Giả hơi căng thẳng một chút, anh ta còn chưa chuẩn bị tâm lý: "Ngộ nhỡ bên dưới cái chăn là một thi thể, có lẽ cảnh tượng này sẽ ám ảnh tôi trong vài ngày tới mất."
"Anh yên tâm, so với những thứ anh có thể gặp phải trong vài ngày tới, cái này căn bản không là gì, con người thì phải không ngừng trưởng thành." Lý Quả Nhi nắm lấy một góc chăn, ngay lúc đó, cô cảm thấy có một thứ cảm giác rất kỳ lạ, như thể nhất cử nhất động của cô đều bị thứ gì đó theo dõi, cô cảm nhận được ánh mắt của người khác trong căn phòng này.
Ngẩng đầu lên, Lý Quả Nhi nhìn tấm ảnh cưới đen trắng treo trên đầu giường, cặp vợ chồng mới cưới trong ảnh đang nhìn thẳng vào cô.
“Anh cho rằng như này là có thể hù dọa được tôi chắc?” Lý Quả Nhi dùng sức lật chăn ra, trên chiếc giường đôi mềm mại có đặt một con rối có kích thước tương đương người thật, cơ thể con rối bị khoét rỗng, giữa con rối có nhét đủ thứ bùa chú và những bức ảnh cắt nhỏ, mặc một chiếc váy cưới màu đỏ tươi, còn có những sợi chỉ đỏ buộc quanh người.
“Không phải thi thể.” Tiểu Giả thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Quả, chúng ta mau ra ngoài đi, căn phòng này thật quỷ dị.”
Lý Quả Nhi gật gật đầu, cô đắp lại chiếc chăn, khi cô vuốt phẳng các nếp gấp của chăn, dường như đã không cẩn thận chạm vào sợi dây đỏ, chân của con rối động đậy một cái.
Bởi vì quá căng thẳng nên cả hai đều không nhận ra điều này.
Bọn họ khôi phục lại mọi thứ, trở lại bàn ngồi xuống, lại đợi thêm nửa tiếng nữa thì cánh cửa phòng bếp bị khóa cuối cùng cũng được mở ra.
Người đàn ông hủy dung bước ra với đĩa thức ăn được đậy bằng nắp kim loại, như thể lo lắng mùi thơm sẽ bay mất.
“Cách nấu loại thịt này rất đặc biệt, rất ít người đã từng ăn, hôm nay các cô cậu có lộc ăn rồi.” Người đàn ông hủy dung đặt đĩa lên bàn ăn, trong mắt lóe lên một tia phấn khích: "Vốn dĩ thịt này chuẩn bị cho vợ tôi, nếu như không phải hôm nay gặp cậu, tôi cũng sẽ không lấy ra đâu."
“Tôi rất mong đợi.” Hàn Phi không khống chế được cơ mặt, lộ ra một nụ cười rất khó coi.
Mở nắp kim loại, mùi thơm lập tức tỏa ra, ngay cả Lý Quả Nhi và Tiểu Giả cũng bị thu hút, vô thức đến gần cái đĩa.
Những lát thịt bày trên chiếc đĩa đầy màu sắc, nước sốt sệt sệt chảy ra từ miếng thịt trong như pha lê, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Tiểu Giả nuốt nước miếng, anh ta đã rất đói sau khi chạy cả đêm, làm thế nào có thể chịu được sự cám dỗ như vậy?
Mùi hương thịt giống như một cánh tay vững chãi, túm lấy người anh ta đưa sát vào đĩa thịt.
Cầm chiếc đũa lên trong tiềm thức, Tiểu Giả liếm môi: "Hay là? Thử xem?"
Lý Quả Nhi trừng mắt nhìn Tiểu Giả, như thể không cho anh ta ăn, nhưng anh ta hoàn toàn không hiểu ý của cô.
“Thịt này nói quý giá cũng quý giá, nói không quý giá cũng thực sự không quý giá, mọi người có thể ăn thử, nhưng sau khi ra ngoài đừng công khai, bản thân nhớ mùi vị là được.” Người đàn ông hủy dung bình thường hình như chỉ ở nhà nghiên cứu đồ ăn, hiếm khi ra ngoài giao tiếp với mọi người, cũng dần nói chuyện nhiều hơn.
“Mùi thơm rất độc đáo.” Hàn Phi gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai chậm rãi, hồi tưởng mùi thơm của miếng thịt rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lý Quả Nhi vừa rồi muốn ngăn cản Hàn Phi, nhưng động tác của hắn lại quá nhanh.
Thấy Hàn Phi ăn xong không có vấn đề gì, Tiểu Giả tham lam cũng ăn một miếng, đưa miếng thịt vào miệng, mùi thơm độc đáo lưu lại giữa môi và răng.
"Đây là thịt gì vậy? Thơm quá! Không có mùi tanh của thịt cừu, cũng không có vị chua của thịt ngựa, khác hẳn với thịt lừa và thịt bò, lớp mỡ rất rõ ràng, rất mềm! Thơm quá!"
Tiểu Giả lại gắp một miếng nữa lên ăn, anh ta càng ăn càng ghiền, trong đầu cứ như có giọng nói không ngừng thúc giục.
“Haha.” Người đàn ông hủy dung chỉ cười, không trả lời câu hỏi của Tiểu Giả mà quay lại nhìn Lý Quả Nhi: “Cô không ăn một chút à? Thịt hiếm như vậy không có ở nơi khác để ăn đâu.”
“Tôi là một người ăn chay.” Lý Quả Nhi vỗ vai Tiểu Giả, như để trấn an anh ta: “Chúng ta vẫn nên nói một chút về vụ mất tích gần đây của những đứa trẻ trong cư xá đi, những đứa trẻ sẽ không thể biến mất một cách vô cớ, thịt của anh mềm như vậy, không phải là những đứa trẻ ở trong này đấy chứ?"
Vốn dĩ Tiểu Giả đang ăn rất vui vẻ, nhưng những lời của Lý Quả Nhi lại văng vẳng bên tai như sét đánh.
Anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, vừa rồi người đàn ông hủy dung nói rằng thịt này là để dành cho vợ anh ta, nhưng vợ anh ta dường như đã chết rồi, vì vậy anh ta mới cử hành những nghi lễ khủng khiếp đó.
Nói cách khác, miếng thịt mà mình đang ăn bây giờ, dường như là được chuẩn bị cho "quỷ".
Thịt trong miệng vẫn còn rất thơm, nhưng Tiểu Giả không thể nuốt nổi nữa, sắc mặt từ từ trở nên tím tái, cả người như nhũn ra.
“Thịt của anh làm thực sự rất ngon, nhưng không phải là mùi vị mà tôi muốn, hoặc là khác xa so với loại thịt mà tôi quen thuộc.” Hàn Phi đặt đũa xuống, liếc nhìn Tiểu Giả: “Đừng lo lắng, những lát thịt mỏng này là được làm từ thịt cừu, thịt bò và thịt gà theo một tỷ lệ nhất định, không như những gì cậu nghĩ đâu.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Tiểu Giả tự tin nuốt xuống miếng thịt trong miệng, nhưng ngay sau đó lại như nhớ ra cái gì, đột nhiên trừng to mắt nhìn Hàn Phi!
Người đàn ông hủy dung và Lý Quả Nhi cũng nhận ra, ba người trong phòng, ngoại trừ Hàn Phi, đều lui về phía sau một chút.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên rất vi diệu, im lặng chết chóc, ngoại trừ tiếng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn của Hàn Phi.
“Các cô cậu rút cuộc là ai?” Những vết sẹo trên khuôn mặt hủy dung của người đàn ông bắt đầu méo mó, anh ta đẩy Tiểu Giả bên cạnh mình ra, trong mắt hiện lên một sự cảnh giác.
“Anh đừng đẩy tôi, tôi cũng không biết! Thật đấy!” Tiểu Giả cảm thấy hơi buồn nôn, hiện tại anh ta đang rất sợ hãi.
"Đừng căng thẳng, thật ra nó khác với những gì mọi người đang nghĩ, tôi chỉ thích ăn thịt mà thôi, tuyệt đối chưa bao giờ làm điều gì cấm kỵ, hương vị đặc biệt mà tôi đang tìm kiếm không phải là loại thịt đó." Trong mắt Hàn Phi hiện lên vẻ thất vọng, hắn vẫn chưa tìm được loại thịt yêu thích của mình: "Tài nghệ nấu ăn của anh là học từ ai?"
"Điều này có quan trọng không?" Sau một lúc im lặng, người đàn ông hủy dung nói: "Là một người phụ nữ dạy cho tôi, cô ấy rất giỏi nấu các loại thịt khác nhau."
"Cô ấy đâu?"
"Mất tích rồi."
“Anh cử hành nghi thức chiêu hồn cưới quỷ ở nhà, chính là để mời cô ấy về nhà sao?” Hàn Phi không quên mục đích cơ bản của mình.
"Không, tôi chỉ muốn gọi vợ tôi trở lại. Nghi thức này, cùng với những chuyện xảy ra trong căn hộ ma ám, đều là người phụ nữ dạy tôi nấu ăn nói với tôi." Người đàn ông hủy dung cũng nhận ra một số vấn đề: "Chẳng lẽ cậu quen người phụ nữ đó à?"
"Tên cô ấy là gì?"
"Tôi không biết tên cô ấy, tôi chỉ biết là cô ấy dường như đang tìm kiếm một người nào đó trong thành phố này, khi cô ấy tìm thấy người đó cũng là lúc cô ấy phải chết, nhưng lại vẫn muốn đi tìm."