Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 665 - Chương 665: Bí Mật Của Thế Giới Tầng Sâu

Chương 665: Bí mật của thế giới tầng sâu Chương 665: Bí mật của thế giới tầng sâu

Trong căn nhà trống không, dường như không có một ai, nhưng lại dường như chật ních người.

Hàn Phi đứng ở cửa, nghe tiếng chuông linh hồn trên đầu, trong đầu hiện lên gợn sóng lăn tăn.

"Chuông dẫn hồn?"

Vô thức nói ra ba chữ này, Hàn Phi yên lặng ở dưới cái chuông một hồi.

Lúc trước khi bước vào bất cứ căn nhà nào, ngoài cảm giác quen thuộc ra, hắn còn cảm thấy sát khí trần trụi, loại sợ hãi đó không thể che giấu được, hắn đã chết trong tòa nhà này không chỉ một lần.

Nhưng tất cả nỗi sợ hãi về cái chết đều biến mất một cách rất kỳ lạ sau khi bước vào căn nhà này, như thể đây là nơi an toàn duy nhất của toàn bộ quỷ vực.

"Nơi khiến mình yên tâm nhất? Chẳng lẽ căn nhà này chính là nhà của mình hay sao?"

Di chuyển bước chân, Hàn Phi bước vào trong nhà, ánh mắt quét qua đồ đạc cũ kỹ, lướt qua những người giấy, ký ức trong đầu bị che mờ bởi vải đen dường như bị kích thích.

Tiện tay cầm lấy một người giấy, đó là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, cô bé mặc một chiếc váy nhỏ dính đầy lông thú, hai mắt nhắm nghiền, đang ôm một cái bể cá trống không.

"Cô bé này..."

Rõ ràng là chạm vào người giấy, nhưng ngón tay lại không tự chủ được mà run lên, như thể trong tay hắn đang ôm là thi thể của chính con gái mình vậy.

"Mình nhớ phải có thứ gì đó trong bể cá mới đúng."

Trên người tất cả những người giấy trong căn nhà này đều có viết tên tương ứng của bọn chúng, Hàn Phi lật người giấy ra, tìm thấy một vài chữ trên lưng cô bé —— Lần đầu tiên phẫn nộ.

"Phẫn nộ? Tại sao cô bé không có tên? Lần đầu tiên phẫn nộ là có ý nghĩa gì?"

Hàn Phi lại cầm người giấy bên cạnh cô bé lên, đó là một cậu bé cuộn tròn mình lại, gầy gò đến đáng thương, đang ngồi trên một linh đàn được biến tấu từ hộp các tông, nước mắt mơ hồ, gương mặt bi thương, trong mắt đầy tuyệt vọng.

"Tại sao cậu ấy lại khóc?"

Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, Hàn Phi nhìn lồng ngực của cậu bé người giấy, nơi đó có viế t—— Lần đầu tiên thương xót.

"Khi mình nhìn thấy đứa trẻ này, quả thực cảm thấy hơi chút đau lòng, mình không muốn cậu ấy khóc nữa."

Hàn Phi không muốn đặt hai đứa nhỏ trong tay xuống, tuy bọn chúng chỉ là những người giấy nhưng hắn chính là không thể tiếp tục để chúng bị ném ở trong nhà này được, trong lòng có ý muốn đem những người giấy ra khỏi căn nhà u ám lạnh lẽo này.

"Còn có bà lão người giấy, thợ làm hàng mã đó thật lợi hại, đã thể hiện sự hiền từ của bà lão một cách sống động đến mức tôi cảm thấy có chút nhớ nhà rồi." Tiểu Giả đi theo sau Hàn Phi, chỉ vào một bà lão người giấy đang đứng trong nhà, người giấy đó ăn mặc giản dị, trên tay cầm một cái nồi giấy, như thể vừa bước ra từ phòng bếp, chuẩn bị đón những đứa trẻ về quê ăn Tết.

Nhìn kỹ bà lão, con ngươi Hàn Phi chậm rãi nheo lại, giống như bị vật gì đó đâm trúng, trong lòng tràn đầy sợ hãi cảm thấy một cỗ ấm áp đã lâu không có.

Đi đến sau lưng bà lão người giấy, Hàn Phi thấy có viết mấy chữ "lần đầu tiên cảm thấy ấm áp".

"Ấm áp?"

Hàn Phi từ từ phát hiện ra sự cổ quái của căn nhà này, những dòng chữ trên người giấy, tình cờ tương ứng với cảm xúc mà Hàn Phi cảm thấy trong lòng khi nhìn thấy, những dao động tinh tế tập hợp lại với nhau, tâm trí bình tĩnh của Hàn Phi cuối cùng cũng nổi sóng.

"Bọn họ hình như là người nhà của tôi? Người nhà của tôi đã bị làm thành người giấy?"

Bàn tay cầm con mắt người giấy bất giác siết chặt, giọng nói của Hàn Phi hơi khàn đi.

"Không phải chứ? Người nhà anh sao có thể trông như thế này được?" Tiểu Giả chỉ vào góc tường, nơi đó có một ông lão người giấy mặc đồng phục bảo vệ đang dựa nghiêng vào tường, ông khom lưng, trên mặt luôn nở nụ cười, nhưng sau lưng ông lại cõng đầy đầu người và tứ chi khiếm khuyết.

Bên cạnh bảo vệ người giấy còn có một người giấy khác đáng sợ hơn nữa, cột sống của người giấy đó được tạo thành từ đầu người, những cái đầu của tổ tiên bọn họ dường như được kết nối với nhau, tạo thành một con quái vật dị dạng khổng lồ có một không hai.

“Khi thờ cúng tổ tiên lại đốt một người giấy đáng sợ như vậy, có khi nào bị tổ tiên đánh chết không?” Bước chân của Tiểu Giả vô lực, có chút sợ hãi.

Biểu hiện của Hàn Phi với Tiểu Giả vừa hay hoàn toàn trái ngược, hắn từng bước đi tới chỗ những người giấy đáng sợ đó, lật đọc những dòng chữ bên trên.

Trên người của ông lão bảo vệ có viết là —— Lần đầu tiên được tôn kính, ở những đầu người sau lưng viết là —— Lần đầu tiên hiểu được chia ly.

"Nếu những người giấy này đều từng là người nhà của anh, vậy thì tôi cũng ngưỡng mộ anh lắm. Trên người những người giấy có viết nhiều lần đầu tiên như vậy, bọn họ dừng như là đang ghi lại từng bước trưởng thành của anh, dõi theo anh, đồng hành cùng anh, dạy cho anh đủ mọi chuyện." Tiểu Vưu treo điện thoại di động của mẹ mình quanh cổ: "So với anh, cuộc sống của tôi có vẻ ảm đạm, căn bản không thể tìm thấy nhiều người như vậy..."

"Tôi chỉ cảm thấy bọn họ là người nhà của tôi, trên thực tế quỹ đạo cuộc sống của tôi hẳn là không có liên hệ gì với bọn họ mới đúng." Hàn Phi nhấn mạnh đầu mình: "Tôi thật sự không thể nhớ được."

"Đừng lo lắng, không phải anh vẫn chưa tìm được người giấy màu đỏ quan trọng nhất hay sao? Chúng ta cứ từ từ, nói không chừng anh có thể nhớ lại điều gì đó thông qua những người giấy này." Tiểu Vưu rất dịu dàng với Hàn Phi, trong lúc sinh tử, là hắn đã cứu cô và mẹ, ân tình này cô đã lưu giữ lại trong tim.

“Không đúng!” Tiểu Giả dường như nhận ra điều gì đó: “Người giấy là do thợ hàng mã tạo ra, nếu như ông ấy có thể tạo ra nhiều người giấy khiến anh cảm thấy quen thuộc như vậy, vậy thì chứng tỏ ông ấy phải biết rất rõ về anh! Chúng ta chỉ cần tìm thấy người thợ hàng mã, thì có thể giúp anh tìm lại những ký ức đã mất rồi!"

“Đúng là như vậy, nhưng tiền đề của mọi chuyện là những người giấy này thực sự là người nhà của tôi, chứ không phải là một loại ảo giác hay quỷ thuật nào đó.” Hàn Phi đi lướt qua những người giấy, trong lòng có chút rối tung lên rồi, vì vậy hắn buộc phải ép bản thân duy trì lý trí, xem xét tất cả các loại tình huống.

Người mất trí nhớ là người không có cảm giác an toàn nhất, hắn cần phải tìm lại con người thật của mình chứ không phải là con người thật của mình trong mắt người khác.

Hàn Phi còn chưa kịp nhận ra thì đã bước đến cửa phòng ngủ, lật hết người giấy này đến người giấy khác, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

“Chúng ta cũng giúp anh ấy tìm đi.” Tiểu Giả khẽ nói: “Chờ sau khi tìm được người giấy màu đỏ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này âm phủ quá.”

Anh ta đeo balo của Hàn Phi, lật xem những người giấy bên cạnh tường, cứ lật xem như vậy, đột nhiên phát hiện có một “người giấy” mặc quần áo được làm bằng vải.

Ngẩng đầu nhìn lên, một ông lão với khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy đang đứng giữa những người giấy nhìn anh ta.

Sau một giây im lặng ngắn ngủi, Tiểu Giả hét lên lùi lại phía sau: "Có người! Có người ở đây!"

Ngồi sụp trên mặt đất, Tiểu Giả di chuyển cơ thể về phía sau, anh ta quả thực bị dọa sợ đến thảm hại.

Nghe thấy tiếng hét, Hàn Phi cũng nhanh chóng chạy tới, ba người cùng nhau xúm lại nhìn đống người giấy.

“Nhỏ giọng chút, đêm hôm khuya khoắt, đừng có thu hút quỷ đến.” Làn da của ông lão tái nhợt y như người giấy, vừa rồi ông vẫn luôn đứng ở đó, lẳng lặng nhìn đám người Hàn Phi.

“Thợ hàng mã?” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông lão, sóng biển trong đầu không ngừng dâng trào, máu tăng tốc chảy khắp người, hắn có thể chắc chắn ông lão trước mặt này hắn không những đã từng gặp, mà đối phương còn là một người đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc đời của mình.

Chậm rãi di chuyển tầm mắt, Hàn Phi phát hiện trên quần áo của ông lão cũng viết mấy chữ —— Lần đầu tiên gặp mặt.

“Chuông linh hồn không ngừng vang lên, ba người sống các người vào đây như thế nào?” Trong tay ông lão vẫn còn đang cầm một người giấy chưa làm xong, ông chậm rãi đi ra từ trong góc, dừng lại trước mặt Hàn Phi.

“Lão tiên sinh, chúng cháu là không cẩn thận chạy vào đây, ông có thể nói cho chúng cháu biết làm thế nào để rời đi không?” Tiểu Giả sợ gần chết, nhưng vẫn gắng gượng hỏi, ông lão hoàn toàn không đáp lại anh ta, ánh mắt vẫn để trên mặt Hàn Phi.

“Vì cứu người nên mới vào đây.” Hàn Phi trả lời xong, lại dò hỏi: “Chúng ta thật sự là lần đầu tiên gặp nhau à?”

"Cậu đừng nghĩ nhiều quá, cửa hàng đồ mã của tôi tên là lần đầu tiên, làm ra vô số lần đầu tiên của con người từ lúc sống đến lúc chết, sau đó thiêu hủy bọn chúng, để bọn chúng không còn lưu niệm nữa." Ông lão dường như cũng quen biết Hàn Phi, nhưng ông không thừa nhận, chỉ là ánh mắt nhìn hắn cực kỳ phức tạp.

“Không, tuy rằng cháu đã quên mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng cháu chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên cháu và ông gặp nhau!” Hàn Phi giơ cánh tay đầy vết thương ra, nắm lấy tay ông lão: “Ông biết chân tướng có đúng không? Lý do cháu mất trí nhớ? Quá khứ cháu đã quên? Tất cả những gì cháu đã trải qua có phải ông đều biết hết phải không?"

Hàn Phi nắm đến biến dạng ngón tay của ông lão, nhưng ông lão lại không cảm thấy chút đau đớn nào, ông giống như một người giấy không có chút cảm xúc, chỉ yên lặng nhìn hắn.

"Tôi và cậu thật sự là lần đầu tiên gặp nhau, trước đây có thể cậu đã từng gặp một người rất giống tôi, nhưng người đó không phải là tôi." Ông lão lắc đầu: "Tôi chỉ là một người thợ hàng mã thậm chí còn không thể ra khỏi nhà, cậu thực sự nhận nhầm người rồi."

"Vừa rồi ông khẳng định rất chắc chắn rằng người đó không phải là ông, có phải ông biết ở thành phố này có người giống hệt ông phải không? Có thể cho cháu biết ông ấy ở đâu không?" Hàn Phi buông tay ra.

Ông lão rất ngạc nhiên về câu hỏi mà Hàn Phi hỏi, ông nhìn những ngón tay biến dạng của mình, khẽ cười một tiếng: "Tôi tên là Phó Sinh, trong thành phố này cũng có rất nhiều người có tên như vậy, tuy rằng là cùng một cái tên, nhưng tính cách mỗi người lại mỗi khác."

“Phó Sinh?” Hàn Phi lặp đi lặp lại cái tên này: “Trong bệnh viện có bác sĩ Phó, tầng dưới có viện trưởng Phó, F người tham gia trò chơi… Trước đây cháu đã từng cảm thấy sợ hãi rất nhiều thứ, nội tâm đầy sợ hãi trước cái chết, những người có họ Phó dường như đều đã từng giết cháu, chỉ khi đi vào căn nhà nhỏ này của ông, tâm trạng cháu mới bình tĩnh, ông có vẻ khác với bọn họ."

"Có gì khác nhau đâu? Con người đều giống nhau cả. Một người dù xấu đến đâu thì trong lòng sẽ có một chút tốt đẹp; một người dù tốt bụng đến đâu thì tính cách cũng sẽ có một số khuyết điểm." Ông lão cúi đầu bắt đầu làm người giấy trong tay, Hàn Phi phát hiện người giấy đó khác với những người giấy khác, nó có màu đỏ như máu.

“Vừa rồi ông nói mình không thể ra khỏi căn nhà này?” Hàn Phi ngồi bên cạnh ông lão, nửa bước không rời: “Ông là bị theo dõi à? Hay là có người hay quỷ nào đó canh giữ bên ngoài muốn giết ông?"

“Lựa chọn của tôi không giống với bọn họ, cho nên tôi sẽ kiên trì ở lại nơi này.” Ông lão cười cười chỉ vào chữ viết trên người mình: “Tôi muốn kinh doanh tốt cửa hàng Lần đầu tiên này.”

"Lần đầu tiên……"

"Lần đầu tiên gặp mặt, cũng là duyên phận, lát nữa tôi có thể giảm giá cho cậu để cậu chọn một người giấy ở chỗ tôi." Ông lão tiện tay bật radio bên cạnh, ông vừa vẽ quần áo cho người giấy, vừa nghe chương trình, hình như đang phát chương trình của một diễn viên hài.

Người bên cạnh nghe cảm thấy vô cùng lúng túng, nhưng ông lão lại nghe một cách say sưa, một nhà người giấy dường như cũng đang yên lặng lắng nghe.

Hàn Phi yên lặng đứng bên cạnh, chỉ hỏi những chuyện liên quan đến hắn, ông lão sẽ nói mấy câu cho qua chuyện, hắn không còn cách nào khác, đành phải đổi chủ đề.

"Ông này, chúng cháu là bị quỷ kéo vào đây, ông có biết làm thế nào để đi ra khỏi nơi này không?" Hàn Phi liếc mắt nhìn thời gian đã bị đông cứng: "Nơi này với thế giới hiện thực rút cuộc có quan hệ như thế nào?"

“Nơi này không có tên gọi cụ thể, tôi gọi nó là thế giới tầng sâu.” Ông lão phối xong màu để chuẩn bị sơn màu cho người giấy, sau đó bắt đầu cùng Hàn Phi tán gẫu.

"Một người sau khi chết đi, cảm xúc và ký ức của anh ta cũng sẽ tiêu tan, nhưng phần mãnh liệt nhất và không thể tách rời, có xác suất biến thành chấp niệm."

"Chấp niệm không ngừng tích tụ, lắng đọng, hình thành nên một thế giới mà người bình thường không nhìn thấy, cũng chính là thế giới tầng sâu nơi quỷ trú ngụ."

"Tất cả những cảm xúc tiêu cực chất đống ở đây, bao phủ trong một màn sương đen của oán hận, từ từ phát triển ra đủ loại tuyệt vọng."

"Không ai biết thế giới tầng sâu xuất hiện từ khi nào, nhưng rất nhiều người đã từng vô tình đến đó."

"Một số người trong số họ may mắn sống sót, bỏ lại sau lưng tất cả những câu chuyện kỳ quặc, có những người thì biến mất và trở thành người mất tích."

Ông lão tóc trắng dùng que tre chống người giấy lên, người giấy trong tay ông đang dần trở nên hoàn chỉnh.

“Người bình thường đều có thể tùy ý tiến vào thế giới tầng sâu?” Hàn Phi cảm thấy vấn đề này đối với hắn rất quan trọng.

"Phân làm nhiều loại tình huống, đa phần bọn họ đều giống như các cậu bị quỷ kéo vào." Ông lão cúi đầu, bận bịu công việc: "Thế giới tầng sâu là thế giới của 'quỷ', khi cảm xúc và chấp niệm nào đó của 'quỷ' đạt đến đỉnh điểm, hai thế giới sẽ trùng lặp một phần vào một thời điểm nhất định. Bất cứ ai xuất hiện gần đó vào thời điểm này đều sẽ đụng phải quỷ."

"Sau khi đi vào rồi, thì phải làm sao để ra ngoài?"

"Quỷ thông thường chỉ có thể ảnh hưởng trong chốc lát, các cậu có thể hồi phục ngay lập tức, nhưng có một số nơi lại khác, ở đó có quá nhiều quỷ sống, bọn chúng ảnh hưởng đến toàn bộ tòa nhà hoặc toàn bộ khu vực. Nếu muốn rời đi, e rằng phải chạy thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của chúng mới được." Ông lão lấy bút ra và tô màu cho người giấy: "Cư xá này lại là một quỷ vực, đối với các cậu, chuyện tốt nhất nên làm bây giờ là rời khỏi đây. Tôi khuyên các cậu vẫn nên nhanh chóng đi đi, nếu muộn hơn, e rằng sẽ rất khó trốn thoát."

"Tại sao? Ở lâu trong thế giới tầng sâu có biến thành quỷ không?"

“Cái đó thì không phải.” Ông lão lắc đầu, tô lên miệng người giấy màu đỏ như máu: “Có người muốn tách hoàn toàn thế giới tầng sâu ra khỏi hiện thực, phong tỏa hoàn toàn hai thế giới, cắt đứt lối đi giữa hai bên, đem tất cả tuyệt vọng dồn vào thế giới tầng sâu, chỉ còn lại những điều tốt đẹp trên nhân gian. Bọn họ đã bắt đầu hành động rồi, khoảng cách giữa hai thế giới càng ngày càng xa, các cậu sẽ sớm được chứng kiến tất cả."

Bình Luận (0)
Comment