"Hàn Phi! Anh đã xem xong chưa?" Tiểu Giả nhìn chằm chằm vào con rối mặc váy cưới, nhìn không chớp mắt một con rối linh dị với khoảng cách gần như vậy quả thực là một điều vô cùng kinh hãi. Anh ta cảm thấy mình đã ghi tạc tất cả mọi thứ về con rối vào trong đầu, không cách nào xua đuổi được: "Chắc là thật lâu về sau, đến trong mơ tôi cũng sẽ mơ thấy khuôn mặt này mất. Quan trọng cô ấy lại là vợ của người ta."
"Chuẩn bị xuống tầng."
Hàn Phi ghi nhớ tất cả các bước của nghi thức cưới quỷ, hắn dùng miếng vải đen che lại ảnh cưới lần nữa rồi mới cầm tờ giấy vàng rời đi.
"Lát nữa chúng ta lên tầng 4 xem xét một chút."
Nhìn thấy Hàn Phi đi ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Giả chỉ mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi thì lại nghe thấy Hàn Phi quyết định đi tìm đường chết: "Anh chắc chứ? Đừng có đùa với tính mạng của mình! Lúc trước tôi cảm thấy anh cũng không giống một kẻ liều lĩnh, thế nào mà sau khi vào tòa nhà này anh lại bốc đồng như vậy!"
"Cậu không hiểu, tòa nhà này mang đến cho tôi cảm giác như nhà của chính mình vậy. Cậu ở trong nhà của mình mà còn có nhiều kiêng dè như thế à?" Đương nhiên Hàn Phi biết tầng 4 rất nguy hiểm. Trước đó nếu không phải con quỷ treo cổ liều mạng lôi hắn ra thì rất có thể hắn sẽ bị nhốt trong căn phòng đó vĩnh viễn.
Nhưng chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhìn đến cô bé bên trong TV, bé gái vô cùng kinh khủng kia nói gì đó với hắn, hắn mơ hồ cảm thấy những lời đó rất quan trọng, nếu bỏ lỡ e rằng sẽ hối hận cả đời.
Tiểu Giả và Tiểu Vưu mỗi người nhìn chằm chằm vào một con rối, Hàn Phi đi trước dẫn đường, ba người đi đến góc cầu thang.
Cũng chính vào lúc tầm nhìn bị chặn lại bởi cầu thang, tiếng bước chân lộp cộp lại vang lên, chờ bọn họ phản ứng lại, con rối đầu bếp bị hủy dung và con rối mặc váy cưới đã đi ra khỏi phòng cưới trên tầng 5 và đi theo bọn họ đến hành lang.
Hai con rối bị quấn quanh bởi những sợi chỉ đỏ, như thể chúng sẽ gắn kết với nhau đời đời kiếp kiếp, đến chết cũng không rời.
"Sợi chỉ đỏ? Hai người lại đợi một lát nhé." Hàn Phi để Tiểu Giả và Tiểu Vưu nhìn chằm chằm vào hai con rối, hắn lấy ra bầu bạn đi tới chỗ bọn chúng, cắt đứt mấy sợi chỉ đỏ, nhét vào ba lô của mình.
"Anh còn muốn lấy cả sợi chỉ đỏ của con rối?"
“Đây không phải là chúng tôi tự tìm đến nhé.” Hàn Phi đứng trước mặt hai con rối, chắp tay vái lạy: “Chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử, ân tình của hai người tôi sẽ ghi nhớ kỹ, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp."
Hàn Phi không quan tâm hai con rối có thể hiểu được hay không, hắn đi thẳng lên tầng 4.
Cánh cửa của căn phòng kỳ quái nhất hé mở, mọi thứ trong căn phòng tối om đã trở lại bình thường, tủ TV cũng đã về vị trí cũ.
"Anh thật sự muốn đi vào?"
Tiểu Giả cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng anh ta căn bản không thể ngăn cản được Hàn Phi.
Khi anh ta đang nói, Hàn Phi đã quyết định xong, cất con dao gọi là bầu bạn đi, hắn ôm người giấy màu đỏ như máu bước vào nhà.
Cửa chống trộm rỉ sét phát ra tiếng kẽo kẹt, ngay cả tiếng xoay của trục cửa cũng rất quen thuộc với Hàn Phi, như thể hàng đêm hắn đều nghe thấy âm thanh này.
Vào nhà, Hàn Phi đã làm ra một hành động không ai ngờ tới, hắn nhắm mắt lại, không còn nghĩ đến cái chết và sợ hãi, thả lỏng bản thân, buông bỏ tất cả phòng bị.
Nếu có người công kích hắn một đòn chí mạng vào lúc này, có lẽ hắn sẽ không có thời gian để phản ứng, sẽ trực tiếp bị giết chết.
Hàn Phi tập trung toàn bộ sự chú ý trong tâm trí, hắn dành hết suy nghĩ của mình vào những mảnh ký ức duy nhất còn sót lại, để những chữ viết trên mỗi người giấy lưu lại ý thức của mình ở xung quanh.
Mỗi người đều có nhà của riêng mình, dù đã lâu lắm rồi chưa trở về và quên hết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng khi bước chân vào nơi đó, nhiều thứ lãng quên sẽ được đánh thức, đây chính là điều đặc biệt của nhà.
Nó không chỉ đại diện cho một ngôi nhà được đúc bằng bê tông cốt thép, mà là một bông hoa được chăm sóc theo thời gian và năm tháng, dù cuộc đời có tăm tối, khi quay đầu nhìn lại, bông hoa ấy sẽ mang sắc màu đến thế giới của mình.
"Tôi đã đến đây rất nhiều lần."
Nhiều cảm xúc đã thấm đẫm bản năng trong cơ thể Hàn Phi, hắn đi về phía trước, trong lòng cảm thấy sợ hãi, cô đơn, bất an, nhưng cũng cảm thấy một loại hạnh phúc được ỷ lại, được dựa dẫm.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, Hàn Phi cũng đi tới được bên cạnh ghế sô pha, hắn ngồi ở góc xa, tựa hồ còn có những người khác ngồi ở chỗ trống.
Trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng, bảy người với ngoại hình và tính cách khác nhau đang ngồi chen chúc trên ghế sô pha, và mọi người cùng nhau xem TV.
Hàn Phi mở mắt ra, trên ghế sô pha trống rỗng chỉ có một mình hắn.
Trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, Hàn Phi cảm giác mình đã mất đi một người rất quan trọng.
Che mặt lại, hai khuỷu tay Hàn Phi chống trên đầu gối, khi hắn bị giày vò vì mất trí nhớ, cảm thấy đau đớn, thì TV lại tự bật lên.
Tiếng dòng điện sột soạt vang lên, một ngôi nhà màu đen từ từ hiện ra giữa những bông tuyết đen trắng.
Ngôi nhà được xây dựng ở nơi sâu nhất của một khu rừng đen, có khi ngay cả những nhà thám hiểm lợi hại nhất cũng khó tìm tới được nơi này.
Xung quanh không có lối ra, ngôi nhà trơ trọi trong bóng tối.
Cánh cửa ngôi nhà chậm rãi được mở ra, trên màn hình xuất hiện một cô bé mặc quần áo đẫm máu.
Cô bé nhìn thấy Hàn Phi đã trở lại thì rất kích động, khuôn mặt biến dạng, sát khí tuôn trào.
Hàn Phi không biết tại sao cô bé này lại căm hận hắn đến vậy, hắn hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì nó.
Cô bé mặc đồ đỏ muốn bước ra khỏi nhà, nhưng trên quần áo của nó có một vài cánh tay đứt lìa, nhìn từ xa thì dường như những cánh tay đó đang ngăn cản nó lại.
Cô bé bị sát khí chi phối gào thét, nó không cam lòng hét lớn, cuối cùng vẫn ngồi xuống và tiếp tục trò chơi đáng sợ.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Phi đứng dưới góc nhìn của cô bé, nhìn vào bên trong căn phòng tối.
Sàn nhà, bức tường, trần nhà, ánh mắt quét qua, tất cả đều là màu máu đỏ.
Cô bé ngồi trong vũng máu lắp ghép từng mảnh thi thể không trọn vẹn, ngay cả khi những xác chết tách rời được ghép lại với nhau thì người cũng không thể tái sinh.
Cô bé cố gắng hết lần này đến lần khác cho đến khi nước mắt chảy ra từ đôi mắt méo mó vì hận ý, nó ngã nhào trên mảnh ghép cơ thể người và khóc trong bất lực.
"Hàn Phi! Mau trở về đi!" Tiểu Giả và Tiểu Vưu ở bên ngoài căn nhà thúc giục, nhưng Hàn Phi lúc này hoàn toàn không nghe thấy tiếng của bọn họ, chính hắn cũng không để ý, không biết từ lúc nào, mình đã đi tới trước màn hình TV rồi, hắn ngồi xổm trước TV, khuôn mặt sắp chạm vào màn hình đến nơi, cơ thể như muốn hòa nhập vào trong đó.
Căn phòng đó thực sự rất tuyệt vọng, không thể nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào, Hàn Phi cũng bị ảnh hưởng bởi sự tuyệt vọng đó, hắn cảm giác thân thể và linh hồn của mình đang không ngừng chìm xuống, mọi thứ của hắn dường như đều bị tuyệt vọng đó cuốn vào trong TV, trở thành một thành viên của ngôi nhà.
"Sự hiện hữu của mình không thay đổi bất cứ điều gì..."
Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ như vậy, giọng nói của Tiểu Giả và Tiểu Vưu đã ở xa, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Con mèo bị thương chạy đến, nếu Hàn Phi không cứu, có lẽ nó đã chết trong chiếc tủ đó mấy ngày trước.
"Tiểu Bát?"
Môi khẽ thốt ra hai chữ, Hàn Phi cúi đầu nhìn về phía con mèo, đôi mắt cô bé mặc đồ đỏ hoàn toàn bị sát khí chi phối run lên, cô bé cũng nhìn vào một chỗ nào đó trong phòng tối.
Trong góc phòng luôn phủ đầy máu và bóng tối, có một chậu hoa nhỏ.
Chậu hoa không lớn, cũng không có bất kỳ bông hoa nào, bên trong chỉ là nửa chậu đất màu vàng sẫm.
Hạt giống vẫn chưa nảy mầm, nhưng so với toàn bộ căn phòng màu đen, ít nhất sự hiện diện của chậu hoa cũng đại diện cho một khả năng.
Cô bé mặc đồ đỏ rơi vào trạng thái điên cuồng từ từ đứng dậy khỏi vũng máu, làn váy kéo lê trên thi thể bị phá thành mảnh nhỏ, hai tay nâng chậu hoa trong góc lên.
Thế giới vẫn còn tăm tối, căn phòng vẫn còn tràn ngập mùi xác chết và tuyệt vọng, nhưng ít nhất sự xuất hiện của hắn đã mang đến một sự thay đổi nho nhỏ.
"Liệu hạt giống trên trần gian có nở thành bông hoa trong thế giới sâu hay không?"
Cô bé mặc đồ đỏ điên cuồng đang đứng trong phòng đen cầm chậu hoa, quay đầu nhìn Hàn Phi, đôi mắt bị sát khí chiếm cứ đã xuất hiện thân ảnh hắn.
Cô bé lần lượt di chuyển những thi thể đã được lắp ghép của mình tới ghế sô pha.
Ghế sô pha dài nhanh chóng được lấp đầy bởi bảy thi thể, khi chỉ còn một chỗ trống, cô bé giơ ngón tay chỉ vào Hàn Phi qua màn hình TV.
Màn hình TV dừng chiếu, khung cảnh bi thương tuyệt vọng giống như là một bức chân dung gia đình đặc biệt. Không biết mọi người đã chết bao nhiêu lần mới có thể chắp vá hoàn chỉnh lại với nhau.
"Hình như tôi nhớ."
Hình ảnh phát trên TV kết thúc ở đây, một cuộn băng ghi hình dính máu rơi xuống đất dưới tủ TV.
Hàn Phi vươn tay nhặt lên, đầu ngón tay vừa chạm vào, ở chỗ sâu trong đầu hắn truyền đến giọng nói xa lạ.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã đạt đến giai đoạn năm!"
Không quan tâm đến giọng nói trong đầu, Hàn Phi nhìn cuốn băng ghi hình, trên bìa có viết rất nhiều chữ.
"Nếu em đọc được những dòng chữ này, nghĩa là em vẫn là chính mình, không phải Phó Sinh, cũng không phải linh hồn của tiếng cười điên cuồng."
"Những ngày này anh rất lo lắng, liệu chúng ta có từ từ mất đi những người quan trọng và lạc đường trong thành phố này không."
"Nhưng sau đó anh phát hiện ra rằng không phải ai chúng ta gặp nói quên là có thể quên, chính là nhờ gặp những người đó mà chúng ta mới có được bản thân như hiện tại."
"Hi vọng em có thể nghe được thanh âm của chúng tôi, đừng hoài nghi, đừng dao động, ít nhất chúng tôi đều nhớ được em, nhớ được tên của em, nhớ rõ dáng vẻ vì người khác quên mình của em."
Trong đầu Hàn Phi, hình ảnh hắn một mình ngồi xem TV với bảy cô hồn ngày càng rõ ràng, tấm màn đen che mờ ký ức đã xuất hiện ngày càng nhiều vết nứt.
"Mình đã nhìn thấy bức ảnh của cô bé này trong phòng của viện trưởng Phó. Trong bức ảnh bình thường, cô bé đang ôm một chậu hoa chưa nở. Khi rời khỏi phòng, mình còn thấy bức ảnh sau khi dị biến. Cô bé này đang bò ra từ trong bụng máu thịt của người khác."
"Ở thành phố này, ngoại trừ người thợ hàng mã, tất cả những người họ Phó không ai có thể tin tưởng được, những lời viện trưởng Phó nói ra tuyệt đối cũng không thể tin. Cô bé trong bức ảnh có lẽ không phải người nhà ông ta, mà là người nhà của mình! Căn nhà đó cũng không phải là nhà của ông ta, mà là nhà của mình!"
Băng ghi hình và người giấy màu máu rất quan trọng đối với Hàn Phi, chỉ cần chạm vào hai thứ này là hắn sẽ cảm thấy an tâm, như có gia đình ở bên cạnh.
"Hàn Phi, đi được chưa? Chẳng lẽ anh định qua đêm ở đây luôn à?" Tiểu Giả lo lắng khi thấy Hàn Phi đã hoàn toàn dung nhập vào bóng tối.
“Được rồi.” Hàn Phi đứng dậy liếc nhìn xung quanh, sau đó đi tới bên cửa sổ, cầm một chậu hoa lên.
Hắn cào trong lớp đất tơi xốp một lúc lâu, rồi lấy ra một hạt giống màu đỏ như máu giống như một trái tim.
"Thật sự có đồ vật trong chậu hoa?"
Cất hạt giống đi, Hàn Phi cùng đồng đội đi xuống tầng, trong khi hai con rối cứ một mực bám theo họ.
Cánh cửa hành lang đã bị con quái vật màu máu phá hủy, ánh sáng đỏ sẫm chiếu vào tòa nhà tối tăm.
Cư xá Hạnh Phúc đã thay đổi về diện mạo vào lần đầu tiên Hàn Phi đến, toàn bộ cư xá bị màu máu bao trùm, dường như có một con mắt đỏ rực to lớn trên bầu trời đêm.
"Thế giới nơi ma quỷ sống chính là thế giới tầng sâu. Cư xá này nằm ở giao giới giữa thế giới tầng sâu và hiện thực. Nếu những kẻ đứng sau muốn ngăn chặn hoàn toàn hai thế giới, bọn họ nhất định sẽ hủy diệt nơi này."
Hàn Phi còn chưa có năng lực để tham gia vào những chuyện đó, lúc này hắn giống như một nhân chứng, đứng nhìn lịch sử tái diễn ở thành phố này.
Lặng lẽ bước ra khỏi hành lang, hai con rối không đuổi theo, ba người Hàn Phi đi vào lối đi giữa tòa nhà số 1 và tòa nhà số 10. Bọn họ không bị bất kỳ trở ngại nào, rời khỏi cư xá Hạnh Phúc một cách dễ dàng.
Màu máu biến mất sau lưng, màn đêm tối như mực bao phủ mấy người.
“Cuối cùng cũng thoát được!” Tiểu Giả dựa vào bốt điện thoại, hai tay không ngừng run rẩy, chân cũng đã mềm nhũn.
"Bây giờ chưa phải lúc để nghỉ ngơi."
Hàn Phi kéo Tiểu Giả và Tiểu Vưu đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, một chiếc taxi đen kịt chậm rãi chạy nhanh ra, Lý Quả Nhi đã đợi bọn họ rất lâu: "Tại sao lại đi lâu như vậy chứ?"
“Cứu một đứa nhỏ, trên đường đi chúng ta sẽ nói chuyện.” Hàn Phi ngồi ở ghế phụ, trong ngực còn ôm người giấy màu máu.
“Cô ấy có đáng tin không?” Lý Quả Nhi là tội phạm bị truy nã, tạm thời không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
“Tôi sẽ hỏi ý kiến của cô ấy trước.” Hàn Phi kiên nhẫn nói chuyện với Tiểu Vưu trong xe, hắn bất ngờ nhận ra rằng mình dường như còn có thiên phú thuyết phục, không mất nhiều thời gian để cô ấy gia nhập cùng bọn họ.
Tiểu Vưu chỉ là một người bình thường, nhưng mẹ cô ấy thì khác, bà là một "con quỷ" có thể mang theo ra ngoài được, điều quan trọng nhất là bà còn có thể sử dụng điện thoại di động của mình để kéo những người đặc biệt vào thế giới tầng sâu.
Sau khi xác định có thể tin tưởng được Tiểu Vưu, Lý Quả Nhi không nói thêm gì nữa, cô ấy chỉ đưa thư mời của công viên vui chơi cho Hàn Phi.
Điều chỉnh góc độ, Hàn Phi nhờ đèn trong xe nhìn thấy con số trên thư mời —— 30.
"Tôi nhớ lúc trước điểm tích lũy hình như là 23? Sao lại đột nhiên tăng nhiều như vậy?" Con quỷ treo cổ không mạnh bằng thi thể cậu bé, cho nên không thể trực tiếp tăng thêm 7 điểm. Hàn Phi nghi ngờ vợ chồng con rối và người giấy cũng cho mình điểm tích lũy.
"Tôi còn thấy kỳ quái? Chỉ ngồi ở trong xe chờ, điểm tích lũy sẽ tự tăng lên, có cảm giác như mình đang nằm trên chiến thắng vậy." Lý Quả Nhi lại đặt thư mời ngay ngắn: "Kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"
“Chuyến này đã thu hoạch được không ít thứ, tôi cũng cần phải từ từ tiêu hóa.” Hàn Phi lật xem kịch bản mà hắn viết: “Đúng rồi, cô có biết nơi nào có âm trạch tương đối nổi tiếng không?”
“Âm trạch?” Lý Quả Nhi nhướng mày: “Anh muốn làm gì?
“Kết hôn.” Hàn Phi cúi đầu thản nhiên đáp.