Đôi mắt đầy nguyền rủa, đôi môi đã nếm mùi tuyệt vọng, đôi má mang theo sự mê hoặc chí mạng dán trước mặt Hàn Phi.
Cô thương tích đầy mình, từ bỏ linh hồn, lúc này mới bước ra khỏi nguyền rủa, hai tay ôm lấy đầu Hàn Phi, trên cao nhìn xuống, nhìn khuôn mặt căn bản không nhớ rõ chính mình.
"Em có thể không có thuốc nào cứu chữa được nữa, có thể trong cái nháy mắt tiếp theo của anh, sẽ hồn phi phách tán, vì vậy xin anh đừng buông tay khi nhìn thấy em. Hãy ôm em thật chặt, giống như em vậy."
Hàng ngàn nguyền rủa dâng lên vết thương của cô, chín mươi chín lần chết, chín mươi chín đoạn ký ức, khiến Từ Cầm trở thành bộ dạng như bây giờ, nhưng trong lời nói của cô không có một chút hối hận hay buồn bã nào.
Cô vô cùng tin tưởng vào Hàn Phi, cô đặt cược tất cả cuối cùng của mình vào hắn mà không chút do dự.
"Đúng vậy, như thế này, ôm chặt em!"
Cúi người xuống dưới, người phụ nữ từ nguyền rủa hóa thành chiếm trọn đôi mắt của Hàn Phi, cô đã đem mình khắc vào tâm trí của hắn.
Bức màn đen ký ức bị năng lực chiêu hồn đánh vỡ, hai cánh tay Hàn Phi dùng lực, trong miệng đọc ra bước cuối cùng của nghi thức cưới quỷ.
"Hồi hồn!"
Hàng ngàn nguyền rủa khác nhau chảy vào trong cơ thể người giấy dọc theo sợi chỉ đỏ ở đầu ngón tay, người giấy tàn tạ mở hai mắt ra, trong ánh mắt phản chiếu màn đêm vô tận, thành phố cô đơn vô biên, còn có Hàn Phi.
Người giấy không thể nói được, nhưng biểu cảm của nó lại vô cùng nhanh nhẹn, tâm ý tương thông với Hàn Phi, như thể cô ấy đã sống trong cơ thể của người giấy.
Tuyệt vọng và âm khí của nhà tổ đổ dồn vào cơ thể người giấy, hận ý yếu ớt chuyển động trên lồng ngực người giấy, nó kéo sợi chỉ đỏ, dựa vào bên cạnh Hàn Phi.
Ngay lúc hồi hồn hoàn thành, mắt của Hàn Phi khẽ nheo lại, hắn nhìn thấy những sự việc trải qua của chín mươi chín cái chết của người phụ nữ.
Chết một cách thê thảm hết lần này đến lần khác, giống như con dao đâm vào trái tim hắn, tâm trí bình tĩnh nổi lên sóng lớn, điên cuồng tấn công bức màn đen phong tỏa ký ức, vết nứt trên bức chướng không ngừng mở rộng!
Cơ thể hắn không ngừng run lên, vết nứt trên màn đen ký ức nhanh chóng sụp đổ, giọng nói của chính mình vang lên trong tâm trí.
"Hóa ra anh đã ngăn cản em chín mươi chín lần..."
"Cuối cùng anh phải làm gì để giữ chân em?"
"Là mang đến cho em hy vọng và an ủi? Hay là đẩy em ra ngay từ đầu? Hoặc là phá hủy thành phố này, để hoàng hôn tuyệt vọng, để ánh trăng khóc lóc, để trăm quỷ khởi hành ban đêm!"
Chữ nguyền rủa trên toàn thân đã biến mất, Hàn Phi đang cúi đầu chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt so với trước kia cũng thay đổi đáng kể.
Khoác lên người bộ âu phục màu đen, đeo chiếc mặt nạ màu trắng mỉm cười, Hàn Phi ôm chặt người giấy màu máu bên cạnh.
"Mọi thứ đều đã được sắp xếp trong kịch bản, diễn viên nên diễn xuất theo kịch bản."
Một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, đôi mắt của hắn không biết từ khi nào đã không còn mờ mịt nữa.
"Anh vẫn chưa nhớ ra quá khứ của mình, nhưng anh đã nhớ ra em, đối với anh, như vậy là đủ rồi."
Đi xuống dưới tầng, từng bước vượt qua đống tro tàn của nến trắng, từ âm phủ trở về hiện thực, đồng hồ lại bắt đầu kêu tích tắc trở lại.
Mở cánh cửa ở tầng một của căn nhà tổ ra, khi Hàn Phi rời đi, tòa nhà được cô đọng bởi ký ức hận ý của Từ Cầm đã tan biến trong thành phố.
Cô đã giao chấp niệm cuối cùng của mình cho Hàn Phi, gửi nó vào trong người giấy, cô bây giờ đã không còn gì nữa rồi.
Gió lạnh thổi qua mái tóc của Hàn Phi, sau lưng hắn không còn là ngôi nhà quỷ ám nữa mà là một con đường đêm hiểm trở.
“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã đạt tới giai đoạn 6!” Giọng nói lạnh lùng trong đầu nhanh chóng biến mất, phía xa có tiếng hét của Tiểu Giả.
"Hàn Phi! Cưới quỷ thành công không?"
Tiểu Giả và Tiểu Vưu đều chạy tới, Hàn Phi chỉ gật gật đầu.
“Sao lại cảm thấy anh khác với vừa nãy nhỉ?” Điện thoại di động treo trên cổ Tiểu Vưu khẽ rung lên, mẹ của cô đang sợ hãi.
“Chắc là ảo giác của cậu thôi, lên xe đi, đêm nay chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.” Hàn Phi nhìn về phía cư xá xa xa, nhìn chằm chằm vào một tòa nhà nào đó, đối diện với một cửa sổ, nhìn về phía đó một cách trắng trợn.
"Vẫn chưa được về nhà sao?"
"Nhà? Ở đâu có nhà của mọi người?" Hàn Phi lên taxi, đóng cửa lại.
"Vừa rồi lại tăng thêm năm điểm tích lũy, hiện tại chúng ta tổng cộng có 35 điểm rồi, anh đã giết chết một oán niệm trong căn nhà đó à?" Lý Quả Nhi khởi động xe, cô phát hiện Hàn Phi quả thực đã khác so với lúc trước hắn rời đi rồi, cảm giác đó giống như những người vốn dĩ đã ở gần nhau, đột nhiên dần dần bước ra xa, vơi đi một chút ấm áp, thêm một phần nguy hiểm.
“Vừa rồi cưới quỷ còn thu hút những thứ khác đến, sau đó cô ta đã bị người giấy giết chết rồi.” Hàn Phi gõ cửa kính ô tô, trên nóc xe xuất hiện những khuôn mặt, hắn đưa tay ấn lên khuôn mặt của những người đã khuất: "Chúng ta an táng thi thể của những người đã khuất trước, sau đó đến đồn cảnh sát."
“Đồn cảnh sát?” Lý Quả Nhi khó tin quay đầu lại: “Anh chắc chứ?"
"Chúng ta sẽ tặng cho F một món quà lớn trước."
“Anh muốn đem cái chết của những hành khách trên xe taxi đổ cho F à?” Lý Quả Nhi rất thông minh, cô lập tức đã hiểu ngay: “Làm như vậy có nguy hiểm quá không, chúng ta cũng có khả năng sẽ bị bại lộ.”
“Làm sao có thể đạt điểm trước khi bắt quỷ?” Hàn Phi nhìn phía trước: “F đã giết không chỉ một người, con dao đen toát ra sát khí trong tay anh ta chính là bằng chứng tốt nhất, anh ta không thể chống lại điều tra.”
Lý Quả Nhi không phản bác nữa, Tiểu Giả và Tiểu Vưu ở ghế sau cũng không dám nói gì, từ khi gặp Hàn Phi đến giờ, đây dường như là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.
Đó là một loại phẫn nộ bình lặng, khiến cho người ta từ xa đã cảm thấy sợ hãi.
Chiếc taxi chạy trong đêm tối, một số di vật và mảnh thi thể của người đã khuất được tài xế giấu kín đã bị Hàn Phi tìm thấy.
"Thật đáng tiếc cho nơi đây, cả thành phố này chỉ có chủ nhân của homestay muốn đoàn kết tất cả những người tham gia trò chơi lại, để mọi người hợp tác qua cửa trò chơi." Lý Quả Nhi biết rất rõ, một khi cảnh sát bắt đầu điều tra, không cần biết F có bị ảnh hưởng hay không, homestay này chắc chắn sẽ phải đóng cửa.
“Cuộc sống hoàn hảo?” Hàn Phi ngồi trong xe nhìn bảng hiệu của homestay kia: “Nếu như bọn họ không ngừng chặn đường tôi, vậy thì người phá hủy 《Cuộc sống hoàn hảo》sẽ là tôi."
Lý Quả Nhi luôn cảm thấy trong lời nói của Hàn Phi có ẩn chứa cái gì đó, như thể Cuộc sống hoàn hảo mà Hàn Phi nói đến, không phải homestay trước mặt.
"Lái xe, đến đồn cảnh sát."
Tội phạm truy nã đến đồn cảnh sát vào đêm muộn, Hàn Phi đã tặng cảnh sát món quà mà mình đã làm sẵn, như thể đây là vai diễn mà hắn thường xuyên đảm nhận.
Nhưng những người khác trên xe thì lại không có được tố chất tâm lý như hắn, mà nơm nớp lo sợ.
Sau khi Hàn Phi quay lại xe, Lý Quả Nhi không nói lời nào chỉ lặng lẽ khởi động, chạy nhanh như bay.
“Đừng lái lung tung, bây giờ chúng ta đi đến trạm xe buýt ở dọc đường.” Hàn Phi dựa vào lưng ghế, bởi vì hắn đeo mặt nạ cười màu trắng, những người khác trên xe đều không biết biểu cảm trên khuôn mặt hắn vào lúc này.
"Tại sao lại đến đó?"
"Mọi người còn nhớ chiếc xe buýt đến công viên trước đây không? Tiếng cười điên cuồng muốn lẻn vào công viên bằng chiếc xe buýt đó, chúng ta cần tìm thấy anh ta." Hàn Phi nghịch ngợm bầu bạn, con dao sắc bén xẹt qua đầu ngón tay: "Trong thành phố này có quá nhiều người chơi cờ, phải dọn dẹp một số đi mới được."
“Anh chuẩn bị hợp tác với tên điên đó à?” Tiểu Giả liên tiếp lắc đầu: “Hôm đó tôi đã thấy rất rõ, một người đang bình thường đột nhiên bắt đầu cười điên cuồng, sau đó trong cơ thể duỗi ra một cánh tay, cái người cười điên cuồng đó đã chết ngay tại chỗ! Anh muốn hợp tác với tiếng cười điên cuồng, cẩn thận chính mình cũng rơi vào kết cục như vậy đấy!"
"Tôi với anh ta không phải là hợp tác, chúng tôi sẽ giết chết tất cả mọi người, sau đó tìm cách giết chết lẫn nhau." Ngón tay Hàn Phi gõ gõ cửa sổ xe, giai điệu đơn điệu, súc tích giống như giơ tay vung dao, đầu người liền lăn xuống đất.
Xe taxi chạy xuyên qua đêm đen, đến trạm dừng xe dọc đường, bọn Hàn Phi đã chặn xe buýt đi đến công viên vui chơi.
"Xe này không biết chạy bao nhiêu lần mỗi đêm, chúng ta cũng không thể chắc chắn người anh tìm đang ở đây."
“Không sao, đi theo nó, giết chết tất cả những con quỷ có ý xấu.” Hàn Phi nhìn trạm xe ngoài cửa sổ, nếu như trên xe buýt đã ngồi đầy quỷ, vậy thì ai đi lên cũng rất nguy hiểm, cho nên cách tốt nhất là loại bỏ bọn họ trước khi hành khách lên xe.
Xe taxi có thể đi theo sau xe buýt, sau khi giết chết quỷ trên trạm dừng xe, thì sẽ tiếp tục đến trạm tiếp theo, nếu như tiếng cười điên cuồng muốn trà trộn vào hành khách lên xe, vậy hai bên nhất định sẽ gặp nhau.
Nếu như tiếng cười điên cuồng đã bám trên người nhân viên trong xe từ trước, anh ta nhìn thấy bất thường nhiều như vậy cũng sẽ xuống xe kiểm tra, giống như lần trước sau khi thi thể cậu bé tàn sát quá nhiều người, tiếng cười điên cuồng đã ra tay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bây giờ đã là nửa đêm rồi.
Sau khi dọn dẹp hai trạm liên tiếp, Hàn Phi nhìn thấy một học sinh ở trạm dừng thứ 3, nói chính xác hơn thì là một người lớn mặc đồng phục học sinh.
Người đó trạc hai mươi tuổi, mặt mũi xanh xao, đeo kính cận, đeo một chiếc cặp sách rất cũ.
Cậu ta không dám ở cùng với những hành khách khác, một mình đứng ở góc bến xe buýt, để mặc cho người khác chen vào hàng cũng không sao cả, dường như đã quen là người sau cùng.
“Dừng lại.” Sau khi Hàn Phi nói với Lý Quả Nhi xong, hắn xuống xe, đi tới trạm dừng.
Người lớn mặc đồng phục học sinh sau khi nhìn thấy Hàn Phi thì chủ động lùi lại phía sau, để hắn chen vào hàng.
“Cậu không ngại nếu tôi đứng ở trước cậu à?” Hàn Phi ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông, ánh mắt đối phương có chút né tránh: “Vị trí này vốn thuộc về cậu.”
“Dù sao thì cũng phải có người đứng cuối cùng mà.” Người đàn ông do dự hồi lâu mới nói câu đầu tiên, cậu ta gãi gãi mái tóc đã mấy ngày không gội, đứt quãng nói.
"Sao cậu lại thành ra thế này? Có thể nói cho tôi biết cậu đã xảy ra chuyện gì không?" Hàn Phi đến bây giờ vẫn chưa rõ điều kiện tiên quyết của đối tượng mà tiếng cười điên cuồng nương tựa là gì, có vẻ là người có nội tâm càng yếu đuối, thì càng dễ bị anh ta xé toạc hàng phòng ngự tâm lý, dị hóa thành quái vật.
"Tôi không có chuyện gì cả, cũng không có ai bắt nạt tôi hết, tôi chỉ bình yên sống cuộc sống của mình, không trộm không cướp cũng không tranh đoạt..." Người đàn ông dường như đã lâu không nói nhiều như vậy, cậu ta có vẻ hơi suyễn.
"Vậy thì cậu cũng là người dịu dàng đấy."
“Dịu dàng?” Người đàn ông ngại ngùng cười cười, nụ cười đó vừa chua xót vừa khó coi: “Mặc cảm tự ti tràn ngập, sẽ trở thành cái gọi là dịu dàng mà người ta nhìn thấy, bởi vì tôi không có gì khác ngoài những thứ này.”
“Cậu đây là loại dịu dàng giả tạo, đối xử tử tế với mọi người xung quanh, chỉ có hà khắc với bản thân, cậu không cảm thấy như vậy là rất bất công với mình à?” Hàn Phi tiến lên trước một bước: "Cậu đã lớn thế này rồi, mà vẫn còn mặc đồng phục học sinh, cứ sống trong quá khứ, giậm chân tại chỗ."
"Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa..." Người đàn ông mặc đồng phục học sinh muốn đi về phía trước, nhưng đường đi đã bị Hàn Phi chặn lại: "Xe sắp chạy rồi, nếu còn không lên xe, thì sẽ không thể đến công viên vui chơi được đâu."
"Tại sao cậu phải đến công viên vui chơi? Bởi vì cậu vẫn còn là một đứa trẻ à?"
“Để tôi đi.” Người đàn ông mặc đồng phục học sinh bước đi, Hàn Phi cũng đi về phía trước không hề nhượng bộ.
Cậu ta không kịp né tránh, ngã xuống đất.
"Tôi có xe riêng, cậu trả lời câu hỏi của tôi, tôi có thể lái xe đưa cậu đến đó."
“Không cần.” Người đàn ông từ dưới đất đứng dậy, nhìn chiếc xe buýt đã nổ máy, biểu cảm trên mặt càng ngày càng lo lắng: “Để tôi lên xe, tránh đường, tránh đường đi!"
Tốc độ nói của cậu ta ngày càng nhanh hơn, biểu cảm trên gương mặt từ từ thay đổi, đôi môi mím chặt dường như chưa bao giờ cười khẽ nhếch lên, những cảm xúc tích tụ trong lòng bấy lâu nay dường như được dẫn dắt bởi một sức mạnh nào đó, hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
“Cầu xin anh, để tôi lên xe đi, tôi phải đến công viên vui chơi.” Người đàn ông nhặt cặp sách của mình lên, nhưng có vẻ như do cậu ta không cầm chắc, rất nhiều quần áo dính máu và con dao quấn lại từ bên trong rơi ra, cậu ta vội vàng nhặt lên, muốn cất những thứ đó lại vào trong cặp, nhưng khóa kéo của cặp lúc này dường như bị hỏng rồi, không thể kéo lại được nữa.
"Không phải như thế đâu, tôi vẫn luôn rất nghe lời, từ nhỏ tôi đã rất nghe lời bố và mẹ, không bao giờ gây sự, lúc nào cũng chủ động xin lỗi và nhận lỗi. Lần này cũng không phải lỗi của tôi, tôi không giết chết bọn họ, những thứ này không phải của tôi, là người khác nhét nó vào cặp của tôi đấy."
"Anh nghe tôi nói, tôi không giết bố và mẹ của mình đâu, anh có thể đi hỏi những người hàng xóm, tôi luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất trong cư xá! Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn! Anh tin tôi đi, anh hứa với tôi đừng nói chuyện này ra, được không?"
Cầm chiếc cặp sách bị hỏng, người đàn ông mặc đồng phục học sinh tương phản hoàn toàn với bộ quần áo dính máu trong cặp, cậu ta không ngừng nói những lời đó, nhưng nụ cười kỳ quái trên khóe miệng càng ngày càng lộ rõ.
Sau khi sợi dây tinh thần bị đứt, vô số cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng cậu ta đột nhiên bộc phát!
Khóe miệng cậu ta hé mở, hai mắt lồi ra, lộ ra một nụ cười vô cùng cường điệu.
"Sẽ không có ai tin là tôi giết chết bọn họ đâu, chính bọn họ cũng còn không tin! Tôi vẫn luôn là đứa trẻ nghe lời nhất, nhưng tại sao những đứa trẻ nghe lời lại thường bị bắt nạt hơn?"
Tiếng cười chói tai vang lên, Hàn Phi chứng kiến toàn bộ quá trình cảm xúc của đối phương suy sụp, bị tiếng cười điên cuồng chi phối.
Hắn bây giờ vẫn chưa rõ tiếng cười điên cuồng rút cuộc là dạng tồn tại gì, hiện tại đang có sức mạnh như thế nào, nhưng ít nhất hắn đã rõ một vài điều kiện mà anh ta cần để điều khiển một người.
Người có lỗ hổng tâm lý càng lớn, cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng càng nhiều, sẽ càng dễ bị ảnh hưởng bởi tiếng cười điên cuồng, trở thành con rối của anh ta.
"Nếu như tiếng cười điên cuồng chỉ có chút bản lĩnh này, vậy thì anh ta cũng không gây đe dọa gì lớn cho mình."
Hàn Phi lấy bầu bạn ra, hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm người đàn ông cười điên cuồng: "Có một ông lão nhiều chuyện nói với tôi, ở thành phố này phải cẩn thận năm loại người, anh chính là một trong số đó. Lý do tôi tìm anh rất đơn giản, có hứng thú, cùng tôi đuổi bốn loại người khác ra khỏi thành phố này không."