Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 677 - Chương 677: Bí Mật Của Quỷ Thế Hệ Đầu

Chương 677: Bí mật của quỷ thế hệ đầu Chương 677: Bí mật của quỷ thế hệ đầu

“Bản thân con búp bê vải đó cũng là một món đồ chơi.” Hàn Phi dùng dao nhọn lật thùng rác để đảm bảo rằng con búp bê vải không trốn trong đó.

Có thể do tiếng lật thùng rác và món đồ chơi phát ra âm thanh quá lớn, có tiếng bước chân truyền đến từ một gia đình bên cạnh, ngay sau đó cửa được mở ra, một người đàn ông đang dùng keo xịt tóc vuốt ngược về đằng sau ra mở cửa rồi hét ra phía bên ngoài: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Thu gom rác thì nhẹ nhàng một chút, mấy người muốn nhặt nhạnh cái gì, chuyển xuống tầng dưới mà nhặt, đừng có dừng lại trước cửa nhà tôi."

Mặt mũi người đàn ông với vẻ cạn lời, trong mắt cũng là sự chán ghét, nhưng ngay sau đó ánh mắt đã thay đổi ngay.

Anh ta nhìn thấy Hàn Phi đang đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, lấy con dao nhọn ra khỏi bụng món đồ chơi, sau đó đi về phía mình.

Lọ keo xịt tóc vẫn còn đầy rơi xuống đất, người đàn ông trông hơi thừa mỡ dù thế nào cũng không bao giờ nghĩ đến sẽ có hai người đứng trước cửa nhà mình vào sáng sớm, một người là tội phạm truy nã và một người kia cũng là tội phạm bị truy nã.

“Anh cũng nhiều tóc thật đấy.” Hàn Phi lãnh đạm nói ra một câu, câu nói này có khả năng được người đàn ông kia khắc ghi cả đời.

Lui về phía sau, người chủ nhà muốn đóng cửa lại, nhưng năm ngón tay Hàn Phi đã nắm chặt cánh cửa.

"Chào buổi sáng, người hàng xóm thân yêu của tôi."

Thực lực của hai bên căn bản không hề ngang bằng, thân thể của một người đã lâu không được luyện tập làm sao có thể đọ sức với Hàn Phi.

Cánh cửa chống trộm được kéo mở từng chút một, khuôn mặt tươi cười trắng bệch đáng sợ chiếm cứ tầm mắt của người đàn ông.

Mang dép lê, lúc này anh ta mới nhớ gọi cảnh sát, quay người định lao đến chiếc điện thoại cố định trong nhà, nhưng anh ta mới bước được một bước thì đã bị Hàn Phi khóa cổ, bịt chặt miệng.

"Tôi sẽ không làm hại anh, để tôi tự giới thiệu..."

Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, trên TV đang chiếu bản tin buổi sáng trong phòng khách đã phát ra thông báo khẩn cấp. Cảnh sát liệt kê tất cả thông tin về 11 tên tội phạm truy nã cấp A, đầu tiên là Lý Quả Nhi, thứ hai chính là Hàn Phi.

“Nếu tôi nói tôi không phải là kẻ tâm thần giết người hàng loạt, chắc chắn anh sẽ không tin phải không?” Hàn Phi nắm lấy cổ áo của người đàn ông và ném anh ta lên ghế sô pha.

“Tôi tin, tôi thực sự tin!” Người đàn ông vừa thở hổn hển vừa căng thẳng nói, mỡ trên mặt khẽ run lên, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng: “Tôi có thể cho các anh bao nhiêu tùy ý! Tất cả mọi thứ trong căn phòng này anh có thể lấy hết, miễn là không làm hại tôi, tôi còn có 10 triệu trong ngân hàng, trong két sắt cá nhân cũng có cả vàng miếng, chúng ta có thể cùng nhau đi lấy."

“Anh nghĩ tôi vì tiền chắc?” Hàn Phi ngồi đối diện với người đàn ông: “Tiếp theo tôi sẽ hỏi anh vài câu, nếu anh nói dối một lần, tôi sẽ chặt tay anh.”

Giọng điệu lạnh lùng dường như đang kể một câu chuyện nhỏ nhặt hàng ngày. Người đàn ông thậm chí không dám cử động. Những nhân vật phản diện mà anh ta nhìn thấy trên TV còn yếu hơn cả người trước mặt.

“Hỏi, hỏi đi, tôi sẽ không bao giờ giấu diếm chuyện gì, nhất định cũng sẽ không báo cảnh sát.” Đôi mắt người đàn ông khẽ di chuyển, mồ hôi lạnh không ngừng trượt xuống từ trán.

“Câu hỏi đầu tiên.” Hàn Phi giơ một ngón tay lên: “Ngoài anh ra còn có ai ở trong phòng không?”

Người đàn ông chớp mắt, mồ hôi trên trán đã chảy ròng ròng: "Vợ con tôi đang ngủ trong phòng ngủ, tôi có thói quen dậy sớm."

“Chỉ có hai người bọn họ thôi à?” Hàn Phi lấy ra bầu bạn: “Đặt hai tay lên bàn.”

Hô hấp của người đàn ông trở nên dồn dập, hai tay anh ta run lên, cơ thể nghiêng về phía trước.

“Từ lúc tôi vào cửa đến giờ, anh bất giác liếc nhìn phòng ngủ phụ mấy lần. Anh còn lo lắng cho người ở phòng ngủ phụ hơn cả vợ con.” Giọng nói của Hàn Phi phát ra dưới lớp mặt nạ làm cho trái tim của người đàn ông sắp đóng băng đến nơi.

"Vợ và con của tôi ngủ trong phòng ngủ chính, còn con của vợ cũ thì ngủ ở phòng ngủ phụ."

“Tôi hiểu anh muốn bảo vệ gia đình của mình, nhưng anh cũng phải hiểu rằng anh chỉ có hai cái tay và hai cái chân thôi.” Hàn Phi đứng dậy ngồi vào bên cạnh người đàn ông trung niên, bởi vì vừa chém giết với ác quỷ, cơ thể của hắn vẫn còn âm khí chưa tản đi, mang theo một mùi máu tanh nồng nặc.

“Câu hỏi thứ hai, anh đã bao giờ nhìn thấy một con búp bê vải hết sức cũ nát chưa, một nhãn cầu của nó đã bị móc ra treo trên mặt, chiếc váy trên người nó là dùng quần áo cũ ghép thành.” Mỗi câu Hàn Phi nói ra, sắc mặt của người đàn ông sẽ trở nên biến sắc kém đi một chút, chắc hẳn anh ta đã nhớ tới một số chuyện nào đó.

"Các anh đến đây là để tìm con búp bê vải đó à? Tôi biết ngay nó chính là sao chổi mà." Người đàn ông càng hoảng sợ hơn: "Tôi cũng không biết con búp bê vải đó đến nhà tôi từ khi nào. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là ở trong phòng con trai lớn. Tôi với nó có quan hệ không tốt, lúc đó tôi ném con búp bê đi mà không suy nghĩ nhiều, không ngờ sau này con búp bê lại xuất hiện trong tủ quần áo của con trai lớn.”

"Nói cách khác, con búp bê vải đó là đồ chơi của con trai anh?" Hàn Phi hơi nheo mắt lại: "Tôi nhìn thấy rất nhiều búp bê chất đống trong hộp ở cửa nhà anh. Con trai anh rất thích búp bê hay sao?"

"Không phải! Chắc là nó chỉ vô tình nhặt con búp bê rách rưới đó về nhà thôi!" Người đàn ông trung niên chắp tay van xin: "Gia đình chúng tôi trên dưới đều giữ khuôn phép, chỉ cần anh tha cho chúng tôi lần này, mọi yêu cầu của anh tôi đều sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn.”

“Câu hỏi thứ ba.” Vẻ mặt Hàn Phi có bất kỳ dao động: “Đừng có giấu diếm bất kỳ chuyện gì, tôi cần biết tình hình cụ thể của gia đình anh, bao gồm cả lý do tại sao quan hệ giữa anh và con trai lớn lại xấu đi, còn có thông tin về vợ cũ của anh, biểu hiện thường ngày của con trai lớn trong sinh hoạt và học tập."

Hàn Phi muốn biết rõ ràng một điều, tại sao con búp bê vải lại trốn trong khu này.

"Người vợ đầu tiên của tôi đã bị chết trên bàn đẻ. Cô ấy mang song thai, còn đứa em gái không cứu được. Chỉ có đứa con trai lớn được bác sĩ cứu. Nhưng từ nhỏ nó có vẻ không giống với những đứa trẻ khác, tính cách quái gở, không thích giao tiếp với người khác.” Người đàn ông trung niên thận trọng nói: "Tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ, nhưng đều không có tác dụng. Nó rất kháng cự điều trị, vì thế chúng tôi thường xuyên cãi lộn, tình trạng của nó cũng càng ngày càng xấu.

“Con gái và vợ đã chết, chỉ có một đứa trẻ còn sống.” Hàn Phi để Lý Quả Nhi trông chừng người đàn ông trung niên, hắn đi về phía phòng ngủ.

Cầm bầu bạn trong tay, Hàn Phi chậm rãi mở cửa phòng ngủ phụ.

Mùi nước hoa xịt phòng thoang thoảng bay ra, hắn nhìn thấy một đứa trẻ da xanh xao, tóc dài, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nữ tính đang nằm trên giường.

Trong phòng cực kì sạch sẽ, bàn học ngăn nắp gọn gàng, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, trên tường dán giấy dán tường ấm áp và xinh xắn, ga trải giường cũng không có bất kỳ nếp nhăn.

"Đây là con trai của anh? Anh nuôi nó thành con gái sao?" Hàn Phi ra hiệu cho người đàn ông trung niên đi tới, đối phương cũng rất ấm ức tủi thân.

“Tôi luôn muốn làm cho nó trở nên nam tính hơn, vì thế đã đánh nó rất nhiều lần, nhưng tôi càng giáo dục, nó càng kháng cự.” Người đàn ông trung niên không dám nhúc nhích, con dao của Lý Quả Nhi đã ở trên cổ anh ta.

"Là sao?"

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, đứa nhỏ trên giường mở mắt, như thể vừa mới tỉnh ngủ, sợ hãi cuộn mình, giấu đi đôi chân vừa lộ ra ngoài vào trong chăn.

“Đừng diễn nữa, chắc cháu không biết trạng thái của người ta sau giấc ngủ đúng không?” Hàn Phi cầm dao tiến lên, đầu ngón tay kéo sợi dây màu đỏ có phần mờ mịt: “Trước khi ta vào, cháu đã tỉnh rồi phải không? Có phải con búp bê vải vừa rồi chạy vào đã đánh thức cháu?"

Mái tóc dài xõa xuống che mất nửa khuôn mặt của thằng bé, trông nó rất ưa nhìn, nếu như người em gái mà còn sống thì chắc là sẽ như thế này.

"Cháu rút cuộc là anh trai hay em gái?"

Lưỡi dao giơ lên, giọng nói của Hàn Phi làm người ta hít thở không thông, hắn không nghĩ con búp bê vải lại trốn ở nơi có người sống, trong ấn tượng của hắn, những ma quỷ đáng sợ kia hẳn là đều ẩn trong thành cổ nhà hoang, những ác quỷ mà công viên vui chơi không thể khống chế này quả thật hơi đặc biệt.

Thằng bé lùi người về phía sau, nó yếu ớt đáng thương, biểu cảm kinh hoàng, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa một hận ý ác độc.

“Đại ca ơi, hãy tha cho đứa nhỏ này đi.” Người đàn ông trung niên lại nói: “Nó bị bệnh thần kinh, là một kẻ ngu ngốc chậm phát triển, nhận thức không rõ ràng, cho dù có nhìn thấy anh cũng sẽ nhất định không nói ra."

"Nhiều người luôn bị lừa dối bởi biểu hiện mà họ nhìn thấy. Có thể tên sát nhân biến thái đang bị truy nã đang cứu anh, còn người thân sống chung dưới một mái nhà mới là muốn giết anh đấy." Hàn Phi lười biếng giải thích, hắn ngẩng đầu lên, mũi co rúm lại, ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng trong máy làm mát không khí: "Nó ở ngay đây."

Hàn Phi có vẻ rất giỏi trốn tìm, năng lực tìm được đồ vật cực mạnh, chỉ cần một chút chi tiết nhỏ cũng có thể suy đoán ra rất nhiều thứ.

Chậm rãi đến gần chiếc giường đơn nơi thằng bé nằm, Hàn Phi đột nhiên vung dao chém vào giường, chăn bị rách toạc, sợi bông lộ ra ngoài, phía dưới ga giường cũng bị rách ra một đường.

Sau khi nhìn thấy Hàn Phi một dao uy lực, người đàn ông trung niên càng thêm hoảng hốt, giọng nói bắt đầu run rẩy, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống: "Tha cho nó đi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, van xin anh đấy, tôi có thể làm tất cả khả năng để phối hợp với anh."

“Ngủ cả một đêm mà ga giường lại không hề có một nếp nhăn, anh có tin không?” Hàn Phi thu hồi bầu bạn: “Con trai anh chắc cả đêm không nằm trên giường. Nó sẽ ở chỗ nào trong phòng? Đang làm gì sau lưng anh?"

Một tay nắm lấy mép giường, Hàn Phi nhấc tấm ga trải giường lên khi đến gần thằng bé.

Mùi hôi thối không thể che giấu phát ra từ dưới gầm giường, còn có thể nghe thấy âm thanh của chất lỏng sền sệt nhỏ xuống, như thể có một cái miệng hôi thối khổng lồ dưới gầm chiếc giường đơn.

“Xuống đi.” Hàn Phi chĩa mũi dao vào thằng bé, nó do dự một chút rồi ngoan ngoãn xuống giường đứng ở bên cạnh.

Hàn Phi không chút do dự, dùng sức nhấc ván giường lên!

Một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi, tấm ván giường được phủ lên bởi nhiều mảnh quần áo khác nhau, ở giữa tất cả những mảnh đó là một con búp bê vải cực kỳ xấu xí đang ôm chặt tấm ván giường.

Nhãn cầu của nó bị treo ở bên miệng, da mặt tróc ra hơn phân nửa, một cánh tay đã mất, kim chỉ may vá trên bụng bị đứt đoạn, không chừng chảy xuống máu thịt.

"Cái này..." Người đàn ông trung niên choáng váng, anh ta chưa từng nghĩ tới dưới gầm giường nhà mình lại có thứ kinh khủng như vậy!

Nghĩ về việc con trai mình hàng đêm đều ngủ lưng tựa lưng với con búp bê xấu xí này khiến anh ta cảm thấy rùng mình.

"Dán dưới ván giường có phải là quần áo của người chết không? Ta thấy rất nhiều trong số đó là quần áo trẻ em. Những người kia đều do cháu giết à?" Hàn Phi nắm chặt bầu bạn, bây giờ chắc hẳn là lúc búp bê suy yếu nhất, hắn cũng không chuẩn bị buông tha đối phương.

"Hì hì......"

Giọng nói lanh lảnh của một cô bé phát ra từ trong miệng thằng bé, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên những mạch máu tím đen.

Cùng lúc đó, con búp bê vải đang ôm tấm ván giường cũng buông lỏng tay, rặc một cái nó rơi xuống đất, bắn ra rất nhiều máu.

“Tôi, tôi ở đây, ở đây.” Một giọng nói cực kỳ yếu ớt phát ra từ cơ thể của búp bê vải.

Con búp bê vải nằm trong vết máu vất vả trở mình, tất cả đường kim mũi chỉ được may vá trên bụng nó đứt đoạn, để lộ sợi bông màu đen và mảnh vụn cơ thể người ở bên trong, cùng một đứa trẻ sơ sinh bị chết yểu với cái đầu to.

Kinh khủng nhất là cơ thể trẻ sơ sinh chưa lớn nhưng trên đầu lại xuất hiện một khuôn mặt bé trai không cân xứng với cơ thể.

“Con trai?” Người đàn ông trung niên giật mình khi nghe giọng nói của đứa bé.

"Đối với những nhà đạo đức học mà nói, bây giờ có thể sẽ gặp phải vấn đề, người ở trong bụng quỷ, quỷ ở trong thân thể người, giết quỷ tương đương với giết người, mà cứu người cũng có nghĩa là cứu quỷ." Hàn Phi lắc đầu: "May mắn thay, tôi chỉ là một tên sát nhân biến thái bị truy nã, căn bản cũng không có bị bối rối bởi chuyện như vậy, cùng lắm thì giết chết tất cả."

Mặt nạ của Hàn Phi vẫn luôn nở nụ cười lạnh lùng: "Đừng căng thẳng, kỳ thực giữa ta và cháu cũng không có mối thù chết người nào. Ta đến đây chỉ là muốn hỏi cháu vài câu. Ta muốn biết rút cuộc quỷ thế hệ đầu là cái gì?"

"Hì hì......"

“Nếu cháu lại cười như vậy, ta sẽ xé toạc miệng cháu ra đấy.” Hàn Phi hết sức ghét bỏ tiếng cười tương tự.

“Tôi nói, tôi sẽ nói cho chú.” Đứa trẻ sơ sinh đầu to trong búp bê vải mở miệng, tất cả huyết mạch trong cơ thể đều kết nối với con búp bê: “Nó là em gái ruột của tôi, được sinh ra cùng với tôi, tình huống bất ngờ, chỉ giữ được một trong hai đứa, bố mẹ giữ tôi và bỏ nó.”

Từ miệng thằng bé đầu to, Hàn Phi đã biết lý do xuất hiện của búp bê vải.

Em gái là đứa trẻ bị vứt bỏ ngay khi sinh ra, ngay cả cơ hội mở mắt cũng không có, sống chết đã được định đoạt.

Sau khi "giải cứu" thất bại, cơ thể của nó bị vứt bỏ, linh hồn mới bị mắc kẹt trong một làn da tuyệt vọng, nó ở cùng vô số rác rưởi đang chờ được xử lý.

Không ngừng hấp thu đủ loại cảm xúc bị vứt bỏ, dần dần, nó mở mắt trong vô số rác rưởi và hiểu được cảm xúc đầu tiên —— hận.

Hận của người em gái là do bị vứt bỏ, càng tiếp xúc với nhiều đồ bỏ đi, nó càng hấp thụ thêm oán hận từ những đồ vật đó, những thứ này không ngừng hội tụ lại khiến nó biến thành bộ dạng như bây giờ.

Thoạt nhìn, người em gái có vẻ không khác gì những con quỷ khác, nhưng Hàn Phi lại để ý một vài chi tiết.

Em gái chết trước khi được sinh ra, linh hồn cũng không hoàn chỉnh, nó không có ký ức hay chấp niệm.

Nguyên nhân hình thành những con quỷ khác là chấp niệm, người em gái là sau khi bị vứt bỏ, không ngừng hấp thu và đồng hóa những cảm xúc bị vứt bỏ vào rác rưởi, cuối cùng may may vá vá lại với nhau ghép thành một con quái vật.

"Có phải quỷ thế hệ đầu cũng được hình thành bởi sự tổng hợp của nhiều loại cảm xúc khác nhau? Nó không phải là một người duy nhất?"

"Cái này giống với nguyên nhân hình thành thế giới tầng sâu như thế nào? Người thợ hàng mã nói rằng thế giới tầng sâu được hình thành bởi những cảm xúc tiêu cực của con người tập hợp lại với nhau, không ngừng hội tụ hình thành, chẳng lẽ toàn bộ thế giới tầng sâu chính là quỷ?"

Bình Luận (0)
Comment