Phòng 404, tầng 4, tòa nhà số 4, khu tập thể công viên vui chơi.
“Ông chính là người quản lý của công viên vui chơi đó?” Hàn Phi trở nên phấn khích, lần này mình đã câu được một con cá lớn rồi.
“Chính xác mà nói, tôi từng là một trong những người quản lý công viên đó.” Người đàn ông gượng cười: “Khoảng mười năm trước, tôi vừa ra trường đi va chạm khắp nơi, sau đó được sự giúp đỡ của người họ hàng, mà trở thành nhân viên làm ca đêm ở công viên. Nhưng sau một thời gian dài làm việc tôi mới biết, người họ hàng đó đã mất cách đây rất lâu rồi.”
“Ông đang kể chuyện kinh dị cho tôi đấy à?” Cơ toàn thân Hàn Phi căng cứng, hắn không hoàn toàn tin tưởng người đàn ông trước mặt này.
“Cậu cũng coi như đã cứu con gái tôi một mạng, thế nên tôi mới nói cho cậu biết những thông tin này.” Người đàn ông nhìn Hàn Phi từ trên xuống dưới, do dự một lát, vẫn nói ra: “Ngài tội phạm truy nã, tôi không có bất kì ác ý nào với cậu, tôi cũng đại khái đã biết tại sao cậu lại giết người, cậu và người bạn gái của cậu hẳn là đều tham gia vào trò chơi giết người đó đúng không?"
“Những thứ ông biết cũng nhiều đấy.” Hàn Phi không ngờ bây giờ mình lại nổi tiếng như vậy, chỉ trong một ngày đã trở thành cái tên nổi đình nổi đám.
“Thật ra, trò chơi giết người đó ban đầu được thiết kế để sàng lọc những người quản lý công viên.” Người đàn ông vén áo mình lên, lộ ra đủ các thể loại vết sẹo: “Chỉ những người đầy cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng mới đủ tư cách tham gia trò chơi, tôi là người tuyệt vọng nhất bên cạnh người họ hàng đó, vì vậy tôi tham gia trò chơi với tư cách là người thừa kế của người này."
"Nhưng trông ông yếu ớt như vậy, tôi không tin ông có thể tích đủ 100 điểm." Hàn Phi nói chuyện tương đối thẳng thắn.
Người đàn ông nhếch môi: "Tôi cũng chưa từng thấy ai có thể tích được 100 điểm."
"Vậy ông qua cửa bằng cách nào?"
"Không cần phải qua cửa, cũng không cần tích lũy đủ 100 điểm, chỉ cần giết hết tất cả những người tham gia trò chơi khác, trở thành người duy nhất tại một thời điểm nhất định, thì có thể tiến vào sâu trong công viên, trở thành người quản lý công viên." Khuôn mặt của người đàn ông đầy hối hận: "Đây có lẽ là chuyện sai lầm nhất mà tôi từng làm trong đời."
Hàn Phi không hề cảm thấy có chút mùi máu tanh nào từ trên người đàn ông, đối phương giống như người bình thường vậy: "Vừa rồi ông nói mình là một trong những người quản lý công viên? Vậy công viên đó tổng cộng có bao nhiêu người quản lý?"
"Số lượng người quản lý công viên là cố định, tổng cộng có năm vị. Chỉ sau khi một vị trí nhất định bị bỏ trống, những người quản lý còn lại sẽ tổ chức trò chơi cho đến khi người quản lý mới được lựa chọn."
“Năm người?” Ánh mắt Hàn Phi u ám, hắn vốn tưởng rằng trong công viên chỉ có một người quản lý: “Ông có biết năm người đó là ai không?”
"Bọn họ không có tên cụ thể, chỉ có mã số. Trong đó có một vị tên là Người, quản lý công viên vào ban ngày; một vị tên là Quỷ, quản lý công viên vào ban đêm; một vị tên là Mộng, quản lý vòng đu quay và lâu đài trẻ em; một vị tên là Não, quản lý mê cung ở sâu trong công viên; vị cuối cùng tên là 'Tôi' quản lý tất cả các cơ sở hạ tầng của công viên."
“Đều là những cái tên kì lạ, trước đây ông phụ trách bộ phận nào vậy?” Hàn Phi nhìn chằm chằm người đàn ông, quan sát biểu hiện thay đổi của ông ta.
"Cậu đã nhìn thấy bản đồ mê cung trên người tôi chưa? Tôi được thừa kế quyền quản lý mê cung từ người họ hàng đó, là vị Não trước đó." Người đàn ông sờ vào những vết sẹo bỏng, có thể dùng cách này để che giấu bản đồ mê cung, ông ta cũng thật là tàn nhẫn.
"Ai là người mạnh nhất trong số năm quản lý này? Ông có biết năng lực của bọn họ là gì không?" Hàn Phi dò hỏi.
Người đàn ông lắc đầu: "Tôi đã quên rất nhiều chuyện rồi, chỉ có một số ấn tượng rất mơ hồ. Trong tất cả quản lý, năng lực của Mộng quỷ dị nhất, anh ta thích ẩn mình trong một cái kén đen; năng lực của Não là yếu nhất, hầu như không có sức chiến đấu, nhưng lại là quan trọng nhất, anh ta là chìa khóa và cũng là câu trả lời; thực lực của Quỷ là mạnh nhất, có thể ngăn chặn đêm tối; 'Tôi' rất bí ẩn, gần như rất ít khi nhìn thấy trong công viên, nhưng trong khắp nơi ở công viên đều có dấu vết do anh ta để lại. Cuối cùng tôi muốn nói với cậu là, trong số năm vị quản lý, Người mới là kinh khủng nhất, anh ta còn đáng sợ hơn cả Quỷ."
“Vậy ông cảm thấy ai là người gửi tin nhắn cho con gái của ông?” Hàn Phi không có tự tin một chọi năm, hắn muốn kéo người đàn ông cùng đối phó với một vị quản lý trước.
"Chắc là Mộng, anh ta giỏi đùa giỡn với trái tim của con người nhất, dùng thất tình lục dục của con người làm vũ khí, chỉ cần trái tim cậu để lộ một chút sơ hở, anh ta sẽ kéo cậu vào trong tuyệt vọng, khiến cậu đánh mất chính mình mãi mãi." Người đàn ông nói một cách rất chắc chắn.
"Vậy tại sao anh ta lại làm như vậy?"
"Mộng có thể đang cố gắng nhắm vào tôi, anh ta làm chuyện gì đều không màng hậu quả, làm mọi thứ có thể để đạt được mục tiêu của mình. Anh ta tin rằng cho dù tà ác đến đâu, miễn là không bị phát hiện, thì có nghĩa là chưa từng làm. Anh ta coi người và quỷ như đồ chơi, bị bốn người còn lại coi như thù địch. Quỷ muốn giết chết toàn bộ quỷ quái, phá hủy tất cả đêm tối; Người thì chuẩn bị cách ly hoàn toàn hiện thực quỷ quái." Người đàn ông cố hết sức nhớ lại, nhưng cuối cùng anh ta chỉ lắc đầu: "Xin lỗi, tôi chỉ biết có những chuyện này thôi, một bộ não không nhớ được gì, chính là một phế vật vô dụng."
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha khẽ thở dài.
“Tôi nghi ngờ ông đang chỉ gà mắng chó.” Hàn Phi day day thái dương của mình, suy nghĩ về những gì người đàn ông nói.
Công viên vui chơi là một mô hình thu nhỏ của thành phố, những người quản lý dường như đại diện cho năm tương lai khác nhau.
"Mình nên tham gia vào một bên trước thì tốt hơn? Hay là giết hết tất cả bọn họ thì tốt hơn?" Khi Hàn Phi tự lẩm bẩm một mình, người đàn ông đứng dậy đi tới phòng ngủ của Diêm Lạc, ông hơi chút lo lắng cho con gái của mình.
"Diêm Lạc, bố muốn nói chuyện tử tế với con."
"Trên đời này chỉ có mẹ yêu con! Bố không giúp con cũng không sao, sẽ có người giúp con! Những kẻ ức hiếp con sẽ phải chết một cách thê thảm nhất!" Diêm Lạc nhốt mình trong phòng, cô hét lên một cách cuồng loạn: "Tôi muốn tất cả mọi người đều phải trải qua những bất hạnh của tôi!"
Sau khi Diêm Lạc hét xong câu này, một tiếng thét chói tai đột nhiên từ trên tầng truyền đến, có một người phụ nữ đang liều mạng kêu cứu.
Nghe giọng nói, cô gái có vẻ trạc tuổi Diêm Lạc, đều đang còn là học sinh.
"Haha! Báo ứng tới rồi! Mấy người không giúp tôi! Có người giúp tôi!" Tiếng cười của Diêm Lạc bắt đầu méo mó, vẻ mặt của bố cô âm trầm, cũng không thèm đếm xỉa đến cô nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, lao lên tầng.
...
Phòng 405 trên tầng 5 của tòa nhà số 4.
"Khi bạn nhìn thấy cuốn băng này, có thể tôi đã bị hại rồi, thật đấy, tôi không đùa đâu."
"Hành vi của mẹ tôi ngày càng kỳ lạ, bà ấy sẽ đột nhiên tranh cãi với ai đó, luôn nói những điều khiến người ta khó hiểu."
"Nửa đêm đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm góc phòng khách không nói lời nào."
"Còn vào những lúc rất yên tĩnh, cười ngây ngốc với một căn phòng không có người."
"Trên mặt mẹ thường lộ ra những biểu hiện khiến tôi cảm thấy rất xa lạ, đặc biệt là vào ban đêm, đêm đó khi tôi đi vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy mẹ đang đứng giữa phòng khách trong một bộ quần áo trắng."
"Tôi hỏi mẹ đang làm gì vậy, mẹ đột nhiên nói rằng có người trong nhà vệ sinh rồi?"
"Mẹ tôi ban ngày rất thiếu cảm giác an toàn, đặc biệt để hai ổ khóa trước cửa phòng khách, cứ đến ban đêm mẹ lại nói nghe thấy tiếng gõ cửa, chạy lại chỗ mắt mèo để nhìn ra ngoài hết lần này đến lần khác, còn mô tả cho tôi về thứ đang đứng ngoài cửa."
"Có một lần tôi thật sự rất tò mò đã mở cửa ra, nhưng không có gì trong hành lang, những quỷ quái đó dường như chỉ tồn tại trong não của mẹ."
"Mọi chuyện ở trên đều bắt đầu khi mẹ nhận được cuộc gọi đó, có một gã kỳ lạ với hình đại diện màu đen đặc đã liên lạc với mẹ, tôi không biết giữa bọn họ đã nói những gì, nhưng tôi cảm thấy mẹ dường như đang dần dần xa cách tôi."
"Mẹ đã bắt đầu không còn tin tưởng tôi nữa, mẹ đã bị cái người có hình đại diện màu đen kia mê hoặc rồi."
"Bây giờ bọn họ bắt đầu nghĩ rằng tôi bị bệnh, cho tôi uống những loại thuốc kỳ lạ, nhưng trên thực tế, người thực sự bị bệnh không phải là tôi, mà chính là mẹ của tôi."
"Tôi nhất định phải ghi lại những chuyện này, tôi muốn mọi người nhìn thấy sự thật..."
Nữ sinh mặc áo sơ mi ngồi xổm trước ống kính, trông vô cùng lo lắng, khi ghi hình, cô không quên lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài nhà.
Sau khi xác định bước chân của mẹ đã đi rất xa, cô mới dám hạ giọng và tiếp tục nói trước ống kính: "Tôi cảm thấy mình rất có thể sẽ bị mẹ nhốt lại, mẹ bây giờ đã không cho phép tôi rời khỏi căn nhà này, trong thức ăn mà mẹ làm cho tôi hình như cũng có bỏ loại thuốc nào đó, mỗi lần ăn xong đều rất buồn ngủ, điều đáng sợ hơn là, tôi luôn cảm thấy sau khi mình ngủ, chăn đều bị vạch lên, có một thứ khác bò lên giường của tôi."
"Bất kể bạn là ai, nếu bạn có thể tìm thấy đoạn video này, nhất định hãy giúp tôi, tôi sống ở phòng 405, tầng 5, tòa nhà số 4, khu tập thể công viên vui chơi, tôi tên là..."
Tay nắm cửa chuyển động, cửa phòng ngủ đột nhiên từ bên ngoài mở ra, một người phụ nữ trung niên trang điểm rất đậm đứng ở phòng khách: "Con đang làm gì vậy?"
“Máy ảnh hơi bẩn, con muốn lau nó một chút.” Nữ sinh lau ống kính một cách rất tự nhiên.
“Ra ngoài ăn cơm đi.” Người phụ nữ gọi nữ sinh ra khỏi phòng, hai người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Căn phòng chỉ có hai người có vẻ hơi trống trải và bất an, nhưng hai người phụ nữ dường như đều đã quen rồi.
"Lát nữa nhà có khách, tốt hơn con nên hạn chế những tật xấu của mình, tự mình không có ai lấy, cũng đừng ảnh hưởng đến mẹ." Người phụ nữ hôm nay cố ý mặc một chiếc váy đỏ tươi, giống như máu vậy.
Nữ sinh lấy tay túm mái tóc ngắn của mình, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, cô vừa cầm đũa lên, chưa kịp gắp gì thì đã bị người phụ nữ bắt đầu nặng lời nạt nộ.
"Đừng để khách nghĩ rằng chúng ta không có gia giáo."
Mặt trời đã sắp lặn, hai mẹ con ngồi vào bàn ăn cho đến khi tia nắng cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng.
Người phụ nữ trung niên im lặng đứng dậy không hề báo trước, quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách: "Đến đây, đến đây."
Mở cửa phòng khách, bên ngoài không có ai, nhưng người phụ nữ trung niên nở nụ cười rất ấm áp: "Tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi."
Bà nói vào hành lang trống không, dừng lại khoảng năm sáu giây, rồi mới đưa tay đóng cửa.
Không quay đầu lại, người phụ nữ trung niên nắm lấy sợi dây xích bên cạnh cửa và hai ổ khóa lớn mới, rồi trực tiếp khóa cửa chống trộm của phòng khách lại.
Sợi xích hoen gỉ và cánh cửa chống trộm bằng kim loại đóng sầm lại, tạo ra những tiếng động kinh hoàng, nữ sinh sợ hãi, từ từ cúi đầu nhìn về phía cửa phòng, kết quả là cô tình cờ nhìn thấy mẹ mình đang trộm liếc nhìn mình chằm chằm.
Khuôn mặt vùi trong bóng tối mờ mịt, xa lạ, trong đôi mắt của người mẹ mọc ra những tia máu, ánh mắt đó như sợ con gái sẽ bỏ trốn vậy.
Nữ sinh nổi da gà, giả vờ như không thấy, nhìn chằm chằm vào bát canh trước mặt.
"Đêm nay tuyệt đối không được ngủ say..."
Sau khi khóa cửa, người mẹ mặc váy đỏ ngồi trở lại chỗ của mình, bà ta căn bản không hề nhìn nữ sinh, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào một chiếc ghế trống bên cạnh chiếc bàn.
Trên bàn chỉ có hai người, nhưng lại bày ba bộ bát đĩa.
"Tại sao không ăn? Mẹ làm không ngon à?" Giọng của người mẹ lại trở nên dịu dàng.
"Bụng con hơi khó chịu, nên..." Nữ sinh ngẩng đầu lên, lời nói nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra được.
Mẹ hoàn toàn không phải đang nói chuyện với cô, người phụ nữ trang điểm đậm đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống bên cạnh, mắt nhìn vào người không tồn tại, trên mặt nở một nụ cười xa lạ.
Hít nhẹ một hơi, cô gái từ trên bàn đứng lên: "Con ăn no rồi, mẹ cứ ăn từ từ nhé."
Cô cố tình nhấn mạnh lời nói, muốn nhắc nhở người mẹ, nhưng người phụ nữ trung niên lại có vẻ vui vẻ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý tới nữ sinh.
Nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, nữ sinh chạy vào phòng ngủ đóng cửa lại.
“Tình trạng của mẹ hôm nay có vẻ trở nên tồi tệ hơn.” Cô đang ghé sát sau cánh cửa nghe trộm, còn mẹ cô đang ngồi một mình trong phòng khách, không ngừng nói chuyện gì đó.
"Đồ ăn tôi nấu có hợp khẩu vị của anh không? Anh thấy ít thịt sao? Gần đây tôi không ra ngoài nhiều, ở nhà chỉ có mấy thứ này thôi, anh thông cảm nhé."
"Miếng thịt lớn nào? Đúng vậy, trong phòng ngủ vẫn còn một miếng thịt lớn nữa, anh nói đúng."
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng không vội, đủ ăn trong nhiều ngày rồi."
"Khi còn trẻ quả thật có rất nhiều người thấy tôi đẹp, nhưng tiếc là bây giờ tôi đã già, sắc đẹp, sức khỏe và niềm vui của tôi đều đã bị nó cướp mất rồi."
"Về bệnh của con tôi, phải làm phiền anh rồi, nó luôn nghĩ rằng tôi bị bệnh, không ngừng phản bác tôi, vô cùng nổi loạn."
"Đêm nay sẽ bắt đầu điều trị sao? Được rồi, cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng tôi vẫn chưa thu thập xong những thứ mà anh yêu cầu tôi chuẩn bị, thi thể của trẻ sơ sinh sống ba ngày rồi chết, và chiếc vòng tay cuối cùng âm khí nặng nhất trong nhà xác khó tìm quá."
"Anh có đồ thay thế sao? Cảm ơn anh lần nữa, lòng tốt của anh cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên."
"Được, sau khi nó ngủ rồi tôi sẽ đi vào, sẽ làm theo lời anh nói."
Giọng một người phụ nữ đang nói chuyện với chính mình liên tục phát ra từ phòng khách, ngữ khí nói chuyện của bà ta cũng khá bình thường, nhưng nội dung những gì bà ta nói rất đáng sợ.
Nữ sinh lùi lại sau vài bước, cô không biết điều trị gì mà phải dùng thi thể trẻ sơ sinh và vòng tay của nhà xác.
“Mẹ bị thứ đó mê hoặc rồi!” Cô gái càng nghĩ đến càng sợ hãi, cô lại chạy đến bên giường, vừa định bật máy quay phim thì vô tình liếc nhìn đến khung ảnh đầu giường.
Cô ở trong ảnh đang cầm giấy khen đứng cùng mẹ của mình, nét mặt hai người vô cùng hạnh phúc.
Ngoài giấy khen trong ảnh, tủ sách của cô gái còn có nhiều danh hiệu khác nhau, bao gồm các cuộc thi hát, ngâm thơ và bơi lội, cô là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, ngoại hình cũng đặc biệt xinh đẹp.
"Trước đây chúng ta đã vui vẻ như vậy, tại sao mẹ lại đột nhiên trở nên như thế này?"
Nữ sinh thực sự không thể hiểu nổi, cầm khung ảnh lên, nhìn chính mình và mẹ đang cùng đứng trên bậc giải nhất.
“Sẽ không liên quan gì đến bạn ấy đấy chứ?” Bức ảnh cũng chụp được một nửa khuôn mặt của người giải nhì, người sống ở tầng dưới với cô, một cô gái không thích nói nhiều.
"Tôi nghe bạn bè kể rằng, Diêm Lạc thường tự nói chuyện một mình, còn có một lần bạn ấy ngồi một mình trong nhà vệ sinh nguyền rủa tôi, kết quả bị bạn của tôi phát hiện ra."
"Tôi không làm gì tổn thương bạn ấy, nhưng bạn ấy lại nguyền rủa tôi chết đi, còn nói cái gì mà muốn tôi cũng phải chịu đau khổ giống như bạn ấy."
Nữ sinh lắc đầu: "Chắc là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi."
Bật máy ghi hình, nữ sinh muốn ghi lại nốt những gì đã chuẩn bị trước đó nhưng đúng lúc này, tất cả đèn trong nhà đều vụt tắt, như có ai đó đã dập cầu dao vậy.
Bóng tối ập đến đột ngột, cơ thể nữ sinh đông cứng lại, chiếc áo sơ mi không còn mang lại hơi ấm cho cô.
"Chuyện gì vậy?"
Nữ sinh từ từ lần mò về phía cửa phòng ngủ, việc đầu tiên cô làm là dùng lưng chặn cửa lại.
Mắt cô phải mất một lúc mới thích nghi được với bóng tối, khi đang đến gần cửa phòng ngủ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
"Không ổn!"
Cô chạy về phía nơi phát ra âm thanh nhanh nhất có thể, cuối cùng đầu ngón tay cũng chạm vào tấm cửa.
Cơ thể cô đã phản ứng trước não, cô không màng tất cả đóng cửa phòng ngủ lại.
Dựa lưng vào tấm cửa, nhịp tim của nữ sinh tăng vọt, cô nghiến răng nghiến lợi.
"Tại sao lại mất điện đột ngột? Tại sao giọng nói của mẹ lại biến mất? Mình đã chạy ngay đến đóng cửa, chắc không có thứ gì đi vào phải không?"
Càng nghi ngờ, càng sợ hãi, mà sợ hãi thì sẽ càng thêm nghi ngờ bản thân, cô gái dùng thân chắn cửa, ngồi trong bóng tối không dám thở mạnh.
Sau khoảng mười giây, đôi mắt của cô gái cuối cùng cũng thích nghi với bóng tối, cô dựa vào cửa phòng ngủ để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Phòng khách im lặng chết chóc, không một tiếng động.
Chống tay trái xuống đất, cô gái đứng dậy từng chút một nắm lấy tay nắm cửa.
Nhưng cô chỉ mới xoay được một nửa, cơ thể đã đông cứng lại, dường như có một bàn tay khác trên nắm cửa.
Chậm rãi quay đầu lại nhìn, mẹ cô mặc đồ đỏ đang đứng ngay sau lưng cô, khuôn mặt rất gần.
"Con muốn đi đâu?"