Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689: Giai Đoạn 9

Chương 689: Giai đoạn 9 Chương 689: Giai đoạn 9

Đoạn phim về cái chết được quay dưới góc nhìn của quỷ quái đã chạm đến trái tim của Hàn Phi.

Hắn nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của người nhà, bản thân mà sớm đã bị lãng quên.

Có cảm động, có ngại ngùng, có vui vẻ, còn có một chút hạnh phúc, mà những cảm xúc này đều là những cái mà hắn chưa từng có trước đây.

Nằm trên hai chân của người giấy, ý thức của Hàn Phi được bao bọc bởi nguyền rủa nhập vào tâm trí, cánh bướm khổng lồ sặc sỡ gây ra bão táp trong tâm trí hắn, vì để mang mê cung của công viên vui chơi ra ngoài, nó hận không thể xé nát đại não của Hàn Phi, phá hủy đi mọi thứ trong bộ não.

Ác mộng cần được dệt nên từ những ký ức và tuyệt vọng trong quá khứ của một người, hóa thân của "Mộng" sau khi bị nguyền rủa ép vào tình thế tuyệt vọng, đem theo tất cả lửa giận lao vào vết nứt lớn nhất trên bức màn ký ức.

Đau đớn của thời khắc đó khiến Hàn Phi cảm giác đầu mình như bị xé nát, trong ấn tượng đau đớn như vậy cũng đã từng xảy ra, rất lâu trước đây, có người mở đầu hắn ra nhét thứ gì đó vào bên trong.

Cánh bướm in hình xăm mê cung là một trong những hóa thân quan trọng nhất của Mộng, kích thước cơ thể khổng lồ của nó ngập tràn màu sắc của toàn thành phố. Mỗi lần vỗ cánh đều sẽ rơi ra vô số bụi mộng, gây ra bão tố trong tâm trí.

Mà với tư cách là chủ nhân của cỗ thân thể này, Hàn Phi không có bất kì phản kháng nào trước sự xâm lược của cánh bướm, hắn muốn dùng kẻ phản diện độc ác và nguy hiểm nhất làm con dao phẫu thuật trong tay mình, mở ra gông cùm mà vận mệnh đã ban cho.

"Lần này hẳn là mình có thể nhớ ra bọn họ rồi?"

Cánh bướm khổng lồ không có cách nào thoát ra, mang theo hình xăm mê cung trên cơ thể, đi vào bên trong bức màn ký ức.

Hàn Phi không những không ngăn cản mà còn để cho người giấy màu máu đem đủ thứ nguyền rủa của kí ức vào trong não, hắn để những nguyền rủa ác độc và ghê rợn nhất theo cánh bướm bay vào sâu trong tâm thức quý giá nhất của con người.

Nơi chạm đến tận gốc rễ của linh hồn, nơi cất giấu tất cả quá khứ và tình cảm, là nền tảng làm nên nét riêng biệt của một con người. Nhưng Hàn Phi lại không chút do dự dám trút vào nguyền rủa, kiên quyết, tàn nhẫn, đây cũng chính là sự tin tưởng vô điều kiện của hắn đối với người giấy màu máu.

Ý thức được không nhìn thấy cảnh tượng phía sau kết giới ký ức, Hàn Phi chỉ biết vết nứt trên kết giới càng ngày càng lớn, huyết sắc tuyệt vọng không ngừng rỉ ra, chỉ nhuộm đỏ tâm trí hắn.

Ngày càng nhiều mảnh vụn ký ức cũng chảy ra theo dòng máu tuyệt vọng, Hàn Phi nhìn thấy rất nhiều những đoạn ngắn về cuộc sống trước đây của mình.

"Đến cùng là mình đã trải qua cái gì vậy?"

Tần suất gặp lệ quỷ và quái vật còn nhiều hơn số bữa ăn hàng ngày, sau 0 giờ nửa đêm, không phải là chạy thoát thân, thì cũng là đang trên đường chạy thoát thân, những trải nghiệm nhân sinh đó đến phim kinh dị cũng không dám quay, sợ sẽ làm quỷ mệt chết.

Những đoạn ngắn liên tục khiến Hàn Phi nhớ lại nhiều thứ, trong sâu tâm trí của hắn dường như có bốn loại ký ức khác nhau.

Một loại ký ức đến từ ban ngày tê liệt hướng nội, một loại đến từ ban đêm kích thích rùng rợn, một loại đến từ nhập vai vào quá khứ của người khác, loại cuối cùng lại là một câu đố toàn là màu đỏ như máu.

"Mình của ban ngày tự ti hướng nội, mình của ban đêm lại điên cuồng đến chính mình cũng phải sợ hãi, rút cuộc đâu mới là con người thật của mình?"

Cánh bướm rất đùa giỡn nhân tính, thiên phú của nó chính là dệt nên nỗi tuyệt vọng và ký ức của một người, để thoát khỏi tâm trí của Hàn Phi, nó đã chấp nhận rủi ro hồn phi phách tán, tập hợp những ký ức đau khổ và tuyệt vọng nhất đằng sau bức màn ký ức của hắn lại với nhau.

Ý định ban đầu của nó là để cho mọi tuyệt vọng và đau đớn bùng phát, tiêu diệt hoàn toàn Hàn Phi, biến hắn thành một con rối mãi mãi chìm trong tuyệt vọng, nhưng nó không biết rằng đây chính là điều mà hắn đang chờ đợi.

Những kí ức không muốn nhắc đến đó đã thiêu đốt tâm trí hắn như ngọn lửa, tất cả những quá khứ đau buồn đều biến thành ngọn lửa, thiêu rụi tâm hồn Hàn Phi, ném ý chí của hắn vào biển lửa.

Mọi dây thần kinh đều bị đau đớn tác động, ý thức của Hàn Phi giống như con thuyền cô độc trong bão táp, tuyệt vọng và đau đớn không ngừng ập đến.

Khi hắn gần như không thể cầm cự được nữa, thì đoạn băng ghi hình do bảy con quỷ để lại đã tiếp thêm cho hắn một loại sức mạnh.

Tình cảm gia đình, sự quan tâm, tình bạn, sự đồng hành, những cảm xúc mà hắn không hề có trong đầu, cùng với những hình ảnh video hiện lên trong đầu, hóa ra hắn không hề đơn độc, trong nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất, vẫn còn có những người sẵn sàng đồng hành cùng hắn, không bao giờ bỏ cuộc.

Đôi mắt nhắm nghiền bắt đầu run lên, Hàn Phi cảm thấy người giấy màu máu đang nhẹ nhàng xoa đầu mình, bảy bóng quỷ trong video lo lắng nhìn mình.

Linh hồn sắp bị xé nát đã được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục kiên trì, thứ tình cảm ấm áp ấy, có người gọi là mong đợi, cũng có người gọi là hy vọng.

"Tôi sẽ không biến mất như vậy! Sự tồn tại của tôi có ý nghĩa riêng của nó! Cho dù thành phố này sau này sẽ như thế nào đi chăng nữa, thì ít nhất trong thời điểm này, ở đây vẫn có những người quan tâm đến tôi, cho dù là vì những người đang nhớ tôi, tôi cũng sẽ không lựa chọn từ bỏ!"

Đầu Hàn Phi sắp bị xé nát, nhưng linh hồn thì gầm rú, chưa bao giờ hắn có thể chắc chắc tâm nguyện của mình như lúc này.

"Tôi có gia đình của riêng mình, có bạn bè của riêng mình, có người mà mình yêu, chính là bọn họ đã biến tôi trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới này, không ai có thể thay thế tôi!"

Vô số ký ức bị tuyệt vọng nghiền nát, dưới đại dương ký ức màu đỏ như máu, là một cô nhi viện màu máu bị phong tỏa hoàn toàn!

Cánh bướm đã tập hợp tất cả những cảm xúc tiêu cực trong tâm trí Hàn Phi lại với nhau, nhưng nó vẫn không thể lay chuyển cô nhi viện đằng sau bức màn ký ức, nó đã không còn đường lui, cuối cùng lựa chọn kích thích lớn nhất lên Hàn Phi, sau khi phóng đại tất cả những cảm xúc tiêu cực, đi va chạm với cô nhi viện dưới sâu đáy biển máu.

Cánh bướm đã nhìn thấu rồi, căn cơ ký ức của Hàn Phi chính là cô nhi viện đó, chỉ bằng cách phá hủy nó mới có thể coi là thực sự hủy diệt hắn.

Lớp gỉ sét trên cánh cổng bắt đầu rơi ra, cánh bướm đập cánh tuyệt vọng tạo ra một cơn bão ký ức tiêu cực, nó đem tất cả những trải nghiệm trong đêm tối của Hàn Phi đập vào cô nhi viện.

Cánh cửa cô nhi viện bị đóng lại từ lâu, giờ phút này đã bị mở ra!

Chuông báo tử vang lên, một dòng thác máu tuôn ra từ cô nhi viện, tiếng cười của ba mươi mốt đứa trẻ đồng thời xuất hiện.

Cánh bướm vỗ cánh muốn trốn thoát, nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi.

Ký ức của Hàn Phi là một biển máu, cánh bướm luôn nghĩ rằng cô nhi viện đó ẩn trong biển máu, nhưng thực tế là trong cô nhi viện ẩn giấu một biển máu và món nợ máu vô tận, chính là nó nhuộm đỏ tâm trí của Hàn Phi.

Người vốn bị nhốt trong cô nhi viện màu máu đã biến mất, nơi hắn từng đứng chỉ còn lại những mảnh vụn của một cánh bướm.

Cảm nhận được hơi thở của đồng loại, cánh bướm khổng lồ thực sự sợ hãi, nó có thể đọc được ký ức của người khác, nhìn thấy toàn bộ quá trình bị nghiền nát của cánh bướm kia.

Mà tên điên vốn bị nhốt trong cô nhi viện màu máu, cũng chính vì đã nghiền nát cánh bướm kia, mới trong quá trình Hàn Phi không ngừng chết đi và hôn mê, tìm được đường rời đi.

Phần lớn tính cách của hắn vẫn còn ẩn giấu đâu đó trong cô nhi viện màu máu, nhưng một phần nhỏ ý thức đã thoát ra khỏi cô nhi viện.

Ký ức đầy máu và giết chóc đã nhấn chìm cánh bướm, một làn sóng máu lớn ập vào bức màn của ký ức.

Biển máu trong cô nhi viện được giải phóng, kết giới ngăn chặn ký ức của Hàn Phi đang vỡ vụn, một số lượng lớn mảnh ký ức chảy ra theo khe hở.

Những tiếng cười của lũ trẻ vang lên trong tâm trí hắn, Hàn Phi nhìn thấy khuôn mặt của 31 đứa trẻ và sự đối xử vô nhân đạo mà chúng đã phải chịu đựng, 31 đứa trẻ đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm được chọn ra trong vô số những đứa trẻ vô tội khác.

Số lượng quá nhiều, hầu hết những đứa trẻ đều rơi vào nỗi đau không dứt, đến cuối cùng chỉ có một đứa trẻ, dựa vào nhân cách đặc biệt tự chữa trị của mình đi đến cuối cùng.

Nhân cách từng được đánh giá là không có xu hướng công kích nào, vào đêm cuối cùng của cuộc thử nghiệm, nhặt con dao lên trong tuyệt vọng, trước khi hắn phát điên hoàn toàn, đã tự tay giúp những đứa trẻ kết thúc những đau khổ và tuyệt vọng.

Màn đêm màu máu bao phủ tất cả, Hàn Phi được nguyền rủa bảo vệ ở trung tâm, nhìn những mảnh ký ức sâu thẳm trong tâm trí, hắn đang chấp nhận quá khứ của mình trong hình dạng này.

Hai nhân cách bị tách ra, vào ngày sau khi kí ức bị xóa sạch hoàn toàn, bắt đầu thôn tính lẫn nhau, đều muốn trở thành chính mình thật sự.

"Cái nào là mình? Cái nào mới là chính mình thực sự!"

Những ký ức màu máu tràn ra từ cô nhi viện đã nhấn chìm mọi thứ, bao phủ trải nghiệm ban đầu của Hàn Phi, nghiền nát cánh bướm màu sắc sặc sỡ kia.

Đôi cánh đẹp như mơ biến thành bong bóng, những hình xăm mê cung công viên vui chơi khổng lồ nằm rải rác trong tâm trí của Hàn Phi, vị trí cốt lõi của hình xăm bản đồ mê cung tình cờ ở nơi sâu nhất trong tâm trí hắn.

Dường như có một chiếc hộp đen được giấu ở nơi đó mà ngay cả ý thức cũng không thể chạm vào, không ai biết tại sao nó lại ở đó, cũng không ai biết trong hộp có chứa cái gì, nhưng nó dường như là câu trả lời cho mê cung.

"Hàn Phi! Hàn Phi!"

Những tiếng gọi vang lên bên tai, nhưng nhanh chóng bị tiếng cười của lũ trẻ che đậy, Hàn Phi cố gắng chỗng đỡ ý thức của mình, không để cho mình bị hòa vào trong biển máu, hắn vô cùng nỗ lực để phân biệt những âm thanh níu giữ hắn lại, giống như một đứa trẻ rất bướng bỉnh muốn lấy lại những viên ngọc sáng trong cơn bão.

Cuộc đời hắn đã từng là một vùng máu, nhưng bây giờ đã có người trở thành nỗi nhớ mong và bận tâm của hắn.

"Hàn Phi! Tôi nhớ ra anh rồi! Anh cũng là một người chơi giống như chúng tôi!" Giọng nói của một người đàn ông xa lạ không ngừng vang lên bên tai: "Tỉnh lại đi! F tạm thời bị giữ chân rồi, Tường Vi bảo tôi lén lút nói với anh, đây chỉ là một trò chơi! Chúng ta đang ở trong《Cuộc sống hoàn hảo》! Anh là diễn viên xuất sắc nhất, tên của anh là Hàn Phi!"

Đối phương móc nối những ký ức trong hiện thực của Hàn Phi lại, trên bức màn phong tỏa kí ức tất cả các vết nứt trên liên kết với nhau, cùng với tiếng nứt vỡ, Hàn Phi cảm thấy ổ khóa lớn trong tâm trí đã bị mở ra, thủy triều máu tuôn ra cuốn lấy hầu hết kí ức của hắn đập vào bức màn kí ức, nhấm chìm tâm trí hắn!

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công đạt đến giai đoạn chín! Chỉ còn lại một giai đoạn cuối cùng!"

Ở nơi sâu nhất của mê cung, một giọng nói lạnh như băng phát ra từ gần chiếc hộp đen, nhưng lúc này Hàn Phi đã không còn tinh lực để chú ý đến những thứ đó.

Ý thức của hắn chìm trong biển máu, vô số mảnh vụn ký ức tràn vào tâm trí, một số trong số đó thuộc về hắn, một số hắn chẳng có chút ấn tượng nào. Điều khiến hắn băn khoăn hơn cả là những người trốn thoát khỏi trại trẻ mồ côi, cũng đã mang theo một phần ký ức của hắn rồi!

"Tôi nhìn thấy rồi, anh ta chính là tôi, người có nhân cách hệ chữa trị."

Nhân cách hệ chữa trị có thể chữa trị cho tất cả các nhân cách khác, chỉ là không thể tự chữa trị hoàn toàn cho chính mình.

Những dòng ký ức lóe lên đã bảo vệ ý thức của Hàn Phi, ngoài nỗi tuyệt vọng và đau đớn, trong tâm trí hắn còn có quá nhiều cảm xúc và niềm vui, chính những điều đó đã hỗ trợ, khiến hắn luôn hy vọng và hướng về phía trước.

"Hóa ra anh ta vẫn luôn một mình ở trong biển máu..."

Hàn Phi với người trốn khỏi cô nhi viện kia không giống nhau, cho dù biển máu có hung hãn đến đâu, tốt đẹp trong ký ức của hắn vẫn luôn che chở, cho đến khi hắn thích nghi được với mọi thứ.

"Hóa ra mình sớm đã không còn cô đơn một mình..."

Nguyền rủa kéo ý chí của Hàn Phi ra ngoài, khi ý thức của hắn rời khỏi tâm trí, hắn mở mắt ra.

Trong đôi mắt toàn màu máu của hắn chìm đắm sự điên cuồng, nhưng sự điên cuồng này khác với sự cuồng loạn của tiếng cười điên cuồng, nó yên tĩnh, rực lửa và đầy kiên cường, giống như một cái nồi nung trong mùa đông lạnh giá, bắn tung tóe những giọt sắt nóng chảy trong hang động băng giá.

"Tôi nhớ ra rồi!"

Bình Luận (0)
Comment