Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 696 - Chương 696: Nhà Của Đứa Trẻ Số 4

Chương 696: Nhà của đứa trẻ số 4 Chương 696: Nhà của đứa trẻ số 4

Thoát khỏi sự trói buộc của nghiệp chướng quá khứ để có được cuộc sống mới, đây là một định nghĩa đối với tái sinh.

Hàn Phi cầm cán dao trong tay, hắn cảm thấy con dao này vô cùng nặng nề, nhưng cũng lại vô cùng nhẹ nhàng, những người đồng hành giao tất cả tốt đẹp cho hắn, bọn họ lại vừa cùng hắn cầm con dao này.

"Độc quyền rank D."

Con dao tái sinh trước đây đã có thể giết chết hận ý, con dao tái sinh hiện tại dường như đã trở nên sắc bén hơn rồi.

Khi tấm gương kết nối tòa nhà số 7 và "tòa nhà số 8" bị phá vỡ, tất cả nhân tính tốt đẹp bị con dao tái sinh hấp thụ, sự cân bằng vi diệu đã hoàn toàn sụp đổ.

Những linh hồn đến chết vẫn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng mang theo hận thù lao thẳng lên trên, tòa nhà xây bằng thi thể sụp đổ, những thi thể thối rữa như những viên gạch rơi khỏi tường, dưới lòng đất sâu thẳm nổi lên một trận mưa thi thể.

Những linh hồn đầy cảm xúc tiêu cực đó lướt qua Hàn Phi, bọn họ điên cuồng xâm chiếm từng tấc đất trong bệnh viện, trút hết phẫn nộ, để lại nguyền rủa và oán hận, cho đến khi thân thể trở nên trong suốt, từ từ tiêu tan.

Hàn Phi dẫn những người khác rời khỏi tòa nhà số 7, hắn lại một lần nữa nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng của việc thế giới tầng sâu xâm chiếm hiện thực, một khi oán hận đè nén lâu ngày bùng phát, hiện thực sẽ trở thành nơi để bọn họ trút hết phẫn nộ.

"Phó Sinh bọn họ đã tạo ra trò chơi Cuộc sống hoàn hảo, lẽ nào chính là vì để trò chơi có thể truy cập ý thức của con người, đóng vai trò làm 'chiếc gương' của thế giới tầng sâu và hiện thực?"

Trò chơi Cuộc sống hoàn hảo tập trung vào sự ấm áp chữa trị, sở hữu tất cả tốt đẹp của thế gian, giống như chiếc gương kết nối giữa tòa nhà số 7 và "tòa nhà số 8", tòa nhà số 7 đại diện cho hiện thực, tòa nhà số 8 đại diện cho thế giới tầng sâu, nếu nghĩ như vậy thì mọi thứ đã khớp rồi.

"《Cuộc sống hoàn hảo》là vùng hoà hoãn xung đột, ý định thực sự của Phó Sinh có thể là để 《Cuộc sống hoàn hảo》 chữa trị cho thế giới tầng sâu."

Ý tưởng rất hay, nhưng lại quá lý tưởng hóa, đối mặt với lợi ích khổng lồ, chưa kể đến người khác, ngay cả em trai ruột của Phó Sinh là Phó Thiên cũng đã có quan điểm bất đồng với anh mình.

Cục diện hiện tại đã đến bước phức tạp nhất, một khi không xử lý tốt, rất có thể sẽ dẫn đến kết cục xấu nhất.

Thành phố điên cuồng, hỗn loạn và đẫm máu bên ngoài không phải là giả thuyết và tưởng tượng, mà là những chuyện đã thực sự xảy ra, chỉ là bị chôn vùi đi mà thôi.

Tất cả mọi thứ trong thế giới ký ức điện thờ đều được xây dựng dựa trên những ký ức đã thực sự xảy ra.

Liếc nhìn phòng cấp cứu bị oán linh nhấn chìm một cái, Hàn Phi gọi Diêm Lạc đến bên cạnh: "Chị nói cánh bướm đã chuẩn bị tám thể xác, sáu người kia ở những đâu?"

"Còn có một người ở tòa nhà số 4 của cư xá Hạnh Phúc, là một đứa trẻ mồ côi." Mẹ của Diêm Lạc chỉ vào vết thương trên bụng của con gái: "Năm người còn lại tôi đều sẽ nói cho cậu."

Cư xá Hạnh Phúc là một nơi rất đặc biệt đối với Hàn Phi, khi nghe mẹ của Diêm Lạc nói đến nơi này, lông mày của hắn hơi nhướng lên, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.

Trong bệnh viện tìm thấy các thể loại dụng cụ y tế khác nhau, để bác sĩ chuyên nghiệp trong số những người chơi giúp Diêm Lạc xử lý một chút vết thương, sau đó mấy người chạy xe vội vã đến cư xá Hạnh Phúc.

"Cư xá Hạnh Phúc ban đầu là chuyên để nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi, cư xá đó chắc là nơi không hạnh phúc nhất trong thành phố." Mẹ của Diêm Lạc thấy tình trạng của con gái mình đang tốt hơn, nên cũng nói nhiều hơn: "Người quản lý công viên cần phải từ trong những người tuyệt vọng lựa chọn ra, nhưng đại đa số những người tuyệt vọng đều không thể đáp ứng được yêu cầu của bọn họ, vì vậy một nhiệm kì 'Người' nào đó đã nghĩ ra một cách, anh ta lấy danh nghĩa làm từ thiện, mở một viện phúc lợi tư nhân, chuyên dùng để thu nhận trẻ sơ sinh và trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Theo ý tưởng của riêng mình, anh ta bồi dưỡng những đứa trẻ với đủ các thể loại tuyệt vọng, gieo rắc những cảm xúc tiêu cực khác nhau vào mỗi mội người, nhân tạo để tạo ra những con quái vật."

Nghe mẹ Diêm Lạc nói xong, sắc mặt những người trong xe đều không tốt lắm, vốn tưởng rằng "Mộng" là kẻ tàn bạo và ghê tởm nhất trong năm vị quản lý, không ngờ "Người" cũng tương tự.

"Mỗi đứa trẻ đều có nhân cách của riêng mình, các nhân viên sẽ sàng lọc bọn chúng, cuối cùng, những đứa trẻ được bồi dưỡng trưởng thành sẽ được gửi đến trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc, chọn bố mẹ thích hợp cho chúng."

"Bố mẹ thích hợp là có ý gì?"

"Những đứa trẻ không có quyền lựa chọn bố mẹ, đối với những đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện cũng như vậy, để tạo ra nhân cách mà bọn họ mong muốn, nhân viên sẽ đặc biệt tìm kiếm những người trưởng thành có một số khiếm khuyết về tính cách, để những đứa trẻ mồ côi vào gia đình của bọn họ, méo mó lớn lên trong sự khiếm khuyết đó." Mẹ của Diêm Lạc biết rất nhiều chuyện, Não tiền nhiệm cũng ở bên cạnh im lặng lắng nghe, hai tay ông nắm chặt, lại vừa vô lực buông lỏng.

"Nhà của tôi cũng ở trong cư xá Hạnh Phúc, chẳng lẽ tôi đã lớn lên trong môi trường như vậy sao?" Về những ký ức thời thơ ấu, Hàn Phi cho đến bây giờ vẫn chưa nhớ lại, phần đau khổ nhất hình như đã bị tiếng cười điên cuồng mang đi rồi.

“Cậu cũng sống ở cư xá Hạnh Phúc?” Mẹ của Diêm Lạc nhất thời không nói nên lời, bà nhìn chằm chằm vào Hàn Phi một lúc lâu, sau đó lại cất một giọng điệu khác: “Tôi biết cậu nhất định rất oán hận bọn họ, nhưng bây giờ đại cục làm trọng, chúng ta tập trung vào đối phó 'Mộng' là được rồi, tuyệt đối đừng kéo những vị quản lý khác vào trong."

"Yên tâm đi, đối phó với công viên vui chơi là một người khác, việc chúng ta cần làm là dọn sạch quỷ trong thành phố, phá hủy nghi thức của Mộng." Tiếng cười điên cuồng nói rằng sẽ đối phó với Phó Sinh và công viên vui chơi, Hàn Phi rất tin tưởng vào anh ta, ở một mức độ nào đó, đây cũng có thể coi là tự tin.

Chiếc taxi màu đen đang phóng nhanh trên đường, sau khi cứu được tàn hồn của Phó Sinh, Hàn Phi cũng thay đổi cách nhìn về thành phố này, có một số người cho dù chỉ tồn tại trong ký ức, cũng nên được cứu chuộc.

Trên đường đi Hàn Phi chỉ cần nhìn thấy quỷ quái xuất hiện liền sẽ ra tay, trong lúc hắn giúp Lý Quả Nhi tích lũy điểm công viên vui chơi, đội ngũ đi theo phía sau hắn cũng càng ngày càng dài hơn.

Trong thành phố quỷ quái hoành hành hỗn loạn, Hàn Phi đã mang đến hy vọng cho mọi người, chiếc taxi đen đó cũng đã trở thành một câu chuyện kỳ lạ mà ai cũng muốn được gặp.

"Hàn Phi, chúng ta có phô trương quá không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cũng sẽ là mục tiêu của những con quỷ lớn đó." Tiểu Giả nhìn đoàn xe phía sau, càng ngày càng có nhiều người chạy trốn, trong nhà đã không còn an toàn nữa, quỷ quái nói không chừng sẽ lao ra từ nơi nào đó, không có bất kỳ dấu hiệu nào, nỗi sợ hãi khôn tả này có thể trực tiếp hành hạ người ta đến phát điên.

"Tiếng cười điên cuồng có trách nhiệm tạo ra sự hỗn loạn, tôi chịu trách nhiệm duy trì trật tự cơ bản nhất, những người này lát nữa có thể được gửi đến cư xá Hạnh Phúc, tôi muốn biến nơi đó thành cư xá Hạnh Phúc được mọi người công nhận."

Trên đường đi Hàn Phi gặp phải đủ loại quỷ quái, có con thì ẩn nấp trong bóng tối, có con thì cải trang thành người sống trà trộn vào đội ngũ, có đủ loại kỳ quái khó đề phòng, cũng may hắn có nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với những quỷ quái này, nên mới bảo đảm được an toàn cho hầu hết các công dân.

Việc giảng dạy tại hiện trường của Hàn Phi cũng mở mang tầm mắt cho những người chơi, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng một diễn viên phim kinh dị lại có thể trở thành một đại sư bắt quỷ thực sự. Bọn họ cho đến bây giờ mới hiểu, hoá ra những người khác đều là đóng kịch, chỉ có hắn là làm thực sự.

Ngày càng nhiều đoàn xe đi theo Hàn Phi, bọn họ đều là được Hàn Phi tiện tay cứu giúp.

Hàn Phi cũng không bao giờ ép buộc bọn họ, những công dân đó đều là chủ động đi theo sau chiếc taxi màu đen, lái xe về phía rìa thành phố.

Mười hai giờ trưa, sắc trời đã sáng hơn một chút, quỷ quái tạm thời ẩn nấp vào trong bóng tối, cả thành phố đều chìm trong tiếng khóc.

Sống sót sau tai nạn, những người sống sót lúc này mới có thời gian để đau buồn, nhưng bọn họ không biết rằng những ngày trong tương lai sẽ ngày càng trở nên tuyệt vọng hơn, thời gian của ban ngày sẽ ngày càng ngắn lại, cho đến khi mặt trời sẽ không bao giờ mọc lại nữa.

Hàn Phi nửa đường tập hợp với những cảnh sát gặp ác mộng đêm qua, sau đó cùng nhau đến cư xá Hạnh Phúc.

“Mọi người đừng chạy lung tung, chờ tôi dọn dẹp sạch sẽ những tòa nhà này một lượt đã.” Cư xá Hạnh Phúc có ý nghĩa đặc biệt với Hàn Phi, hắn không muốn nhà của mình bị quỷ bên ngoài hoành hành, nên chuẩn bị cải tạo nó thành một nơi tránh nạn không chịu sự tấn công của quỷ.

Hàn Phi chưa bao giờ đánh giá thấp sự kinh khủng của quỷ, nhưng hắn sẽ không đánh giá thấp khả năng tự thích ứng của con người, nhiều công dân tụ tập ở đây như vậy, như Tiểu Vưu một người đặc biệt như thế kiểu gì cũng sẽ có vài người, bọn họ sẽ là hy vọng cho một con đường khác.

Con đường này định sẵn là khó đi, cũng sẽ chết rất nhiều người, trong hiện thực Hàn Phi thật sự không dám thử, cho nên chỉ có thể làm trong thế giới ký ức điện thờ.

Hắn không phải nghĩ đến sinh tử của người khác, chỉ cần đánh cược sinh mệnh của chính mình là được.

Cầm dao tái sinh bước vào tòa nhà số 1, Hàn Phi phát hiện toàn bộ cư dân họ Phó trong tòa nhà đã rời đi hết, bọn họ dường như đã thấy trước được thảm họa.

"Chạy cũng nhanh thật, vốn dĩ còn chuẩn bị nhét mấy người vào trong quỷ văn."

Trong tòa nhà chỉ còn lại một vài tiểu quỷ, Hàn Phi đã đưa chúng cho mẹ của Tiểu Vưu và xe tang ăn. Trên cả đường đi, mẹ của Tiểu Vưu cũng đã ăn thịt rất nhiều quỷ quái, bà đã thành công hóa thành oán niệm.

Thực ra, mẹ của Tiểu Vưu và mẹ của Diêm Lạc giống nhau về rất nhiều mặt, chỉ là bọn họ có định nghĩa khác nhau về bảo vệ, dẫn đến kết quả cũng khác nhau.

Tòa nhà số 1, tòa nhà số 2...

Khi Hàn Phi đi đến tòa nhà số 4, con mèo xấu xí trong ba lô đột nhiên xù lông, sợi dây đỏ trên tay hắn cũng siết chặt ngay lập tức.

“Xem ra trong tòa nhà này có một gã lớn rồi.” Hàn Phi không quên những chuyện gặp phải trước đây khi đến với cư xá Hạnh Phúc, ở nơi sâu trong đêm tối ẩn nấp quỷ quái kinh khủng được hình thành hoàn toàn từ tuyệt vọng.

“Lần trước là tôi vấn vương Từ Cầm, lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, vội vàng đi gặp cô ấy, nếu không các người nghĩ rằng thật sự có thể dọa tôi sợ chạy chắc?” Hàn Phi cầm chặt tái sinh, để Tiểu Vưu, Diêm Lạc và những người chơi khác đi theo phía sau, từ từ đi vào tòa nhà số 4.

Hành lang tối đen như mực, ánh sáng lọt vào đây đều sẽ bị méo mó, mùi nhang nghi ngút, trên mặt đất vương vãi rất nhiều giấy vàng đang cháy dở.

“Không phải là tiền giấy, hình như là bùa chú để phong ấn quỷ.” Não tiền nhiệm nhặt một nửa tờ giấy màu vàng lên, nghiên cứu hồi lâu: “Cậu xem hoa văn trên đó, có phải giống với hoa văn được tạo thành từ tóc của người chết trên tường bệnh viện không?"

"Bùa chú này có thực sự hữu dụng với quỷ không?"

“Xác suất lớn là vô dụng, nếu không thì tất cả cũng sẽ không bị tiêu hủy.” Não tiền nhiệm ném tờ giấy màu vàng đi, kỳ quái nhìn hành lang: “Mỗi một nghi thức của Mộng hình như đều khác nhau, lấy Diêm Lạc làm thể xác là để lấy được bản đồ mê cung, lấy Phó Sinh của trước kia làm thể xác là vì cậu ấy bị những người quản lý khác lựa chọn, không biết trong tòa nhà số 4 này lại có thứ gì đáng để gã mưu đồ."

"Mỗi tòa nhà trong cư xá Hạnh Phúc tương ứng với một đứa trẻ mồ côi, số tòa nhà là số của đứa trẻ mồ côi, có thể Mộng tương đối coi trọng đứa trẻ số 4 này." Mẹ của Diêm Lạc dường như đã nhận ra điều gì đó, cau mày: "Trong cư xá này có ẩn chứa một khí tức khiến tôi rất khó chịu."

Mẹ của Tiểu Vưu cũng đã cảm nhận được, không ngừng rống lên, như thể đang cảnh báo Hàn Phi.

“Khí tức khiến quỷ quái đều ghét.” Hàn Phi nắm chặt sợi dây đỏ, đi đầu tiên.

Tầng một không có ai ở, các căn hộ ở tầng hai cũng đều trống không, khi Hàn Phi lên tầng ba liền nhìn thấy một bà lão đang quỳ ở chính giữa hành lang.

"Hình như là người sống?"

Bà lão nhìn chừng tám mươi tuổi, thân thể co lại, mặt hướng về giữa hành lang.

"Bà ơi? Có cần cháu gọi xe cấp cứu cho bà không?" Tiểu Giả có lẽ đã từng bị ăn vạ, khi đến gần, theo thói quen lấy điện thoại di động ra quay lại.

Bà lão gầy gò có vẻ tai không được tốt, trong miệng bà đang lẩm bẩm điều gì đó, không đáp lại thế giới bên ngoài.

Tiểu Giả ngập ngừng bước tới, vừa định đưa tay ra đỡ bà lão, thì hai tay ở hai bên người bà lão đột nhiên giơ lên, tóm lấy vai anh ta: "Đừng có chắn đường! Mấy người đang chắn mất đường của âm thần rồi đấy!"

Bên dưới mái tóc cáu bẩn có chứa một khuôn mặt vô cùng khủng khiếp, ngũ quan trên khuôn mặt của bà ta viết đầy các loại kinh văn, trong miệng dường như đang ngậm một đốt xương ngón tay.

Bà ơi, trong nhà bà xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Phi cảm thấy bà lão rất đặc biệt, phần lớn người sống và quỷ ở các tòa trước đều đã rời đi, chỉ có bà lão này một mình ở lại đây.

"Mấy người mau tránh ra! Đừng có chắn đường của âm thần!" Bà lão rất xúc động, đôi tay gầy guộc của bà bốc lấy tro tàn trong lư hương ném về phía mấy người.

"Đừng kích động, trông bà thế này, xem ra là trong nhà có người đã trúng tà rồi. Cháu có năng lực ngoại cảm bẩm sinh, mấy thứ như mời âm thần cháu cũng có chút kiến thức, cũng có chút giao tình qua đường với âm sai." Khi Hàn Phi nói những lời này, khí chất trên người đã thay đổi, kĩ năng diễn xuất của hắn đã sớm đạt đến mức tự nhiên âm thầm ảnh hưởng tới sự vật.

Thấy thái độ của bà lão đã dịu đi, Hàn Phi từ trong ba lô lấy ra một vài đạo cụ dùng trong nghi thức tái sinh: "Nếu bà không phiền, cháu có thể giúp bà xem thử."

Sau khi hai bên đối đầu nhau một hồi trên hành lang, bà lão buông Tiểu Giả ra, đứng dậy khỏi mặt đất.

"Cháu trai tôi không biết bị thứ gì đó bám vào người, tôi muốn đuổi thứ đó ra khỏi người nó."

"Có thể dẫn cháu đi xem cậu ấy được không?"

“Cũng được, nhưng chỉ có một mình cậu được vào phòng.” Bà lão run rẩy bước lên tầng, Hàn Phi ra hiệu cho những người khác ở lại chỗ cũ, một mình hắn đi theo phía sau bà lão.

Càng lên tầng, không khí ngột ngạt càng mạnh, trên tường có thể thấy bùa chú khắp nơi, trên tay vịn cầu thang còn treo những cái chuông đồng, trong góc có đặt lư hương và bát đũa.

"Những thứ này đều là do một mình bà làm à?"

“Ừ.” Bà lão bám vào tường bước lên trên: “Lát gặp cháu tôi, cậu cũng đừng quá ngạc nhiên, nó chỉ là bị thứ gì đó ám vào người thôi, thật ra nó vẫn là một con người.”

Bà lão không nói còn đỡ, nhưng bà ấy nhắc nhở như vậy, ngược lại khiến Hàn Phi có chút căng thẳng: "Ý của bà là, cậu ấy đã không còn giống người rồi nữa sao?"

Gió lạnh thổi qua, bùa chú trên tường rơi xuống đất, bà lão không nói lời nào nữa, dẫn Hàn Phi lên đến tầng bốn.

Bọn họ tổng cộng cũng không đi lên mấy tầng, nhưng cảm giác như đã đi rất xa, đến một nơi hoàn toàn khác.

Bình Luận (0)
Comment