Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699 : Thủy Quái, Quỷ Nước

Chương 699 : Thủy quái, quỷ nước Chương 699 : Thủy quái, quỷ nước

"Bức ảnh của chúng tôi?"

Hàn Phi vừa bước ra khỏi cơn ác mộng bị nguyền rủa bao phủ, hắn dùng hết sức đẩy cửa ra.

Trong căn phòng ngủ tối om toát ra một mùi hôi thối nồng nặc, căn phòng nhỏ chứa đầy những bức vẽ bằng bút màu khác nhau, ở giữa những bức vẽ đó là một cậu bé bị khóa lại bằng dây xích.

Cậu cầm một ngón tay bị đứt, nhúng vào nhiều loại màu khác nhau, bò trên mặt đất để vẽ.

"Số 4?"

Hàn Phi nhìn thấy quần áo trên người của cậu bé, chiếc áo khoác đồng phục của viện phúc lợi bị hư hại nặng, con số sau lưng cũng hơi mờ rồi.

“Tại sao anh lại có bức ảnh của chúng tôi?” Cậu bé không ngẩng đầu lên, tiếp tục vẽ trên mặt đất, lần này cậu vẽ một đứa trẻ, đứa trẻ đó trong đầu vẫn luôn mơ tưởng về cái chết, nhưng cậu lại không hề làm tổn thương bất cứ ai, chỉ thông qua việc không ngừng tổn thương chính mình để  kìm nén sự thôi thúc đó.

“Tôi cũng giống như các cậu, đều là đứa trẻ bước ra từ cô nhi viện đó.” Hàn Phi chưa kịp nói hết câu, ba lô của hắn đã bị xé rách, con mèo xấu xí đã lấy một bức ảnh từ một trang sách ra.

Ảnh nhóm chụp chung của những đứa trẻ vẫn luôn được giấu ở trong quyển kịch bản dưới tầng hầm, món quà này là của người thợ sơn tặng cho Hàn Phi, dường như là để dùng vào lúc này.

Như cảm nhận được khí tức gì đó, cậu bé đang cúi đầu chậm rãi nhìn về phía Hàn Phi, mí mắt nhuốm máu chậm rãi chớp động, sau đó lao thẳng về phía hắn như một con báo phẫn nộ!

"Bang!"

Xiềng xích siết chặt, siết vào da thịt, hai tay cậu bé lơ lửng trước mắt Hàn Phi, cậu há miệng ra, lộ ra một cái miệng đầy hàm răng khiếm khuyết.

Mẹ và bà dường như lo lắng cậu sẽ lại tiếp tục làm bị thương người khác, nên đã nhổ răng, cắt đi móng tay của cậu.

“Đừng kích động, nếu cậu muốn xem, tôi có thể đưa cho cậu.” Hàn Phi đưa cho cậu bé tấm ảnh những cô nhi chụp chung, hai tay cậu nắm lấy bức ảnh, vẻ mặt gớm ghiếc từ từ bình tĩnh lại, như thể một đứa trẻ đang nằm vòng tay người bạn đời của mình, có được cảm giác an toàn đã mất từ lâu.

Vết vảy máu trên mi mắt cậu bắt đầu rơi ra, trong mắt khôi phục lại một tia lý trí.

“Khi anh bước vào toà nhà số 11, hẳn đã nhìn thấy hóa thân kí ức tuổi thơ của số 11 đúng không?” Giọng cậu bé dịu dàng bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn với những gì cậu vừa làm, còn đáng sợ hơn cả tâm thần phân liệt.

“Đúng vậy.” Hàn Phi không phủ nhận, hắn phát hiện sau khi cậu bé chạm vào bức ảnh, khuôn mặt của một đứa trẻ trong bức ảnh đã dần dần trở nên rõ ràng, bức ảnh này dường như là mấu chốt để  những đứa trẻ mồ côi hồi tưởng lại quá khứ.

"Tôi và số 11 đã chết cách đây rất lâu rồi, chúng tôi bị Phó Thiên đưa vào công viên vui chơi của thế giới tầng sâu, sau đó hình như chúng tôi gặp được Phó Sinh, người đó đã biến chúng tôi thành một phần của công viên vui chơi." Số 4 sau khi chạm vào bức ảnh mà người thợ sơn tặng cho Hàn Phi, đã nhớ ra rất nhiều chuyện: "Điện thờ ký ức này là thuộc về Phó Sinh, tất cả mọi thứ đều hoạt động theo kí ức và ý thức của Phó Sinh, tôi và số 11 đã vận hành và quản lý rất nhiều năm rồi cũng không thể thay đổi được gì, cho đến khi anh xuất hiện ở đây. Trong cái chết hết lần này đến lần khác, anh đã di chuyển vận mệnh, biến cư xá Hạnh Phúc trở thành một nơi đặc biệt."

"Một nơi đặc biệt?"

"Cư xá này là được cải tạo ra dựa trên kí ức của anh, khi chết đi hết lần này đến lần khác, anh dần dần bị điện thờ của Phó Sinh nuốt chửng, ký ức của hai người cũng đang không ngừng dung hợp. Dần dần đánh mất chính mình, trở thành một phần của thế giới ký ức điện thờ này, mà một phần dung nhập chậm rãi này chính là cư xá Hạnh Phúc." Cậu bé số 4 nằm bò trên mặt đất: "Cả thế giới đều thuộc về Phó Sinh, chỉ có cư xá Hạnh Phúc này thuộc về những đứa trẻ mồ côi, đây là cái giá mà anh đã dùng 99 lần chết mới có được, cũng chính là sự giúp đỡ lớn nhất mà tôi và số 11 có thể làm cho anh."

Hàn Phi chấp nhận nguy hiểm bị mất hết ký ức, chết đi hết lần này đến lần khác, thậm chí còn chủ động cầu chết, khi hắn cùng lúc bị thế giới ký ức điện thờ nuốt chửng, cũng cố gắng nghĩ cách tác động và thay đổi thế giới này.

Phó Sinh muốn được tái sinh trên cơ thể của Hàn Phi, còn hắn thì muốn leo lên điện thờ của ông ấy, nhìn về nơi rất xa.

Đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, Hàn Phi quả thực đã thắng cược, cư xá Hạnh Phúc này đã không còn là cư xá trong ký ức của Phó Sinh nữa mà đã bị thay đổi bởi ba đứa trẻ của viện phúc lợi, trong đó đã tích hợp ký ức của Hàn Phi, số 4 và số 11.

"Chả trách tôi cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng tôi đã bước vào thế giới ký ức của Phó Sinh, khi Phó Sinh và tôi trạc tuổi nhau, tôi còn chưa được sinh ra, nhưng trong cư xá này lại khắp nơi đều có dấu vết lưu lại của tôi." Hàn Phi đã dần dần hiểu ra: "Có sự phối hợp của mọi người, xem ra công viên vui chơi đã bị thay đổi."

"Công viên vui chơi vẫn là công viên vui chơi đó, bao nhiêu năm đều sẽ không thay đổi, bi kịch cứ lặp đi lặp lại, chỉ là thay đổi những đứa trẻ trong công viên thôi. Cuối cùng tất cả chúng ta chỉ trở thành một con số, cuộc đời của chúng ta chỉ là một con số trong miệng người khác." Cậu bé số 4 nằm bò trên mặt đất, giọng nói cậu non nớt, nhưng lời nói lại đầy thành thục hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của mình.

“Tôi không hiểu lắm cậu đang nói cái gì.” Hàn Phi cầm con dao tái sinh, hắn không có ấn tượng gì với số 4, chỉ nhớ rằng cậu có quan hệ rất tốt với người thợ sơn của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

"Cư xá Hạnh Phúc ban đầu được dùng để nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi, mười một tòa cư xá là mười một kiểu tuyệt vọng sống ở đó, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cư xá Hạnh Phúc vẫn là nơi ươm mầm tuyệt vọng, những đứa trẻ ở đó cũng đã từ 11 trở thành 31." Máu chảy ra từ miệng số 4, những tia máu trong mắt cậu như những con sâu mảnh mai, xoắn xuýt điên cuồng: "Cơ thể này là hóa thân kí ức tuổi thơ của tôi, nhưng không ngờ rằng Mộng lại nhắm vào tôi, anh nhất định phải cẩn thận nó! Mộng từng cùng một thời với Phó Sinh đã trở thành không thể nhắc đến, nó là quỷ duy nhất còn tồn tại cho đến bây giờ, nó thậm chí có thể thông qua ấn tượng kí ức của Phó Sinh, để ảnh hưởng đến thế giới điện thờ của Phó Sinh. Trong thế giới kí ức điện thờ này, tám nghi thức tái sinh mà Mộng chuẩn bị cho chính mình phát sinh thay đổi, rất nhiều nghi thức đã khác với trước đây, tôi nghi ngờ rằng mục tiêu thực sự của nó chính là anh."

"Nói cách khác, trong thế giới ký ức này, tôi chẳng những phải cẩn thận Phó Sinh, mà còn phải đặc biệt chú ý đến người quản lý Mộng?"

"Đúng vậy, Mộng đã bị phong ấn vào thế giới tầng sâu bởi Phó Sinh, nó thề sẽ khiến Phó Sinh hồn phi phách tán, xóa mọi dấu vết về sự tồn tại của Phó Sinh." Trên cơ thể cậu bé số 4 bắt đầu xuất hiện những vết nứt, bụng hơi phình ra: "Ký ức tuổi thơ của tôi sắp sụp đổ rồi, chờ sau khi anh vào công viên vui chơi có thể đi tìm thấy bản thể của tôi và số 11."

"Bản thể của hai người ở trong công viên vui chơi?"

"Tôi bị chôn dưới đất, trên da có vẽ những bức tranh của những đứa trẻ, số 11 hóa trang thành khách du lịch, cậu ấy sẽ chủ động liên lạc với anh." Bụng cậu bé bắt đầu phình ra nhanh chóng, cậu nhìn vào con dao trong tay Hàn Phi, lao mạnh về phía nó: "99 lần chết, anh đã từ bỏ tất cả để đổi lấy cơ hội này, hi vọng anh có thể thuận lợi đi tiếp, đừng giẫm lên vết xe đổ, đi lại con đường cũ của Phó Sinh."

Ánh sáng chói mắt của con dao xuyên qua bụng cậu bé, dưới lớp da bụng, một cái kén đen khắc số 4 rơi ra.

Cái kén này chứa đựng nhiều chết chóc và tuyệt vọng hơn tất cả những cái kén trước đó cộng lại, con quái vật trong kén dường như sắp trồi ra khỏi kén.

Chân mèo đè lên cái kén, mèo xấu xí cúi đầu, chín đường quỷ văn trên thân kéo dài trên lông, chui vào trong kén, nuốt chửng tất cả những thứ có trong đó.

Sau khi hấp thụ càng nhiều kén sâu, các đường quỷ văn như sống lại, dường như có thứ gì đó trong chín đường quỷ văn đang sốt sắng gọi Hàn Phi, muốn gắn bó mật thiết với hắn.

"Mình đã phá hủy ba nghi thức tái sinh của Mộng, tiếp theo sẽ phải nhanh hơn rồi. Càng kéo dài, càng nhiều người trong thành phố sẽ chết, nỗi tuyệt vọng và cảm xúc tiêu cực sẽ tiếp tục lan rộng, sức mạnh của quỷ cũng sẽ tăng lên." Hàn Phi không muốn trở thành người giải cứu thế giới, nhưng giờ đây có vẻ như hắn là người duy nhất trong thành phố vẫn quan tâm đến cuộc sống của những người bình thường, sẵn sàng giúp đỡ những người đó.

Hàn Phi rút con dao tái sinh ra, ký ức tuổi thơ của cậu bé tiêu tan, không còn ở trong nhà nữa.

Phòng ngủ trở lại bình thường, mọi cảm giác u ám đều biến mất, Hàn Phi bước ra khỏi phòng, tìm đến bà lão.

Hắn không nói với đối phương rằng cậu bé đã chết rồi, mà nói rằng cậu bé không có trong nhà, có thể cậu bé đã trốn thoát khi bà lão không để ý.

Bà lão có tin hay không cũng không quan trọng, số 4 đã tự mình chọn con dao tái sinh, có lẽ cậu cũng cảm thấy sau khi mình biến mất, bà lão mới có thể thực sự được giải thoát.

Tiếng mèo kêu meo meo truyền đến, con mèo xấu xí hấp thụ sức mạnh của cái kén trở nên khác hẳn trước đây, với bộ lông óng ả và đôi mắt sắc lạnh. Nó không còn là một con mèo hoang ốm yếu bên vệ đường nữa, trông nó giống thú cưng được tử thần nuôi hơn, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Hàn Phi, bà lão đó không làm gì anh chứ?” Tiểu Giả đang canh giữ dưới tầng nhìn thấy Hàn Phi đi xuống, vội vàng đi lên đón.

“Tòa nhà số 4 đã được dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta hãy nhanh chóng đi đến các tòa nhà khác.” Khi đi về phía tòa nhà số 5, Hàn Phi đã gọi bố con Diêm Lạc đến bên cạnh mình, nhìn bọn họ một hồi rất lâu.

“Đây là ánh mắt gì vậy?” Não tiền nhiệm có chút không hiểu: “Chúng tôi bị quỷ ám rồi hay sao?"

“Tôi chỉ cảm thấy gặp được mấy người quá tình cờ, giống như bị một loại thế lực nào đó dẫn dắt vậy.” Hàn Phi không đi sâu vấn đề này, hắn nhìn sang Diêm Lạc: “Nghi thức tái sinh gần nơi này nhất của Mộng ở đâu?"

"Ra khỏi cư xá Hạnh Phúc đi về phía tây, khu ngoại ô đó có một cái hồ lớn, chỗ thứ 4 ở bên cạnh hồ, hình như có liên quan đến thủy quái, quỷ nước."

“Hồ?” Mặt Hàn Phi không cảm xúc, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đủ chuyện.

Hơn ba giờ chiều, tất cả các tòa nhà trong cư xá Hạnh Phúc đều được Hàn Phi dọn dẹp sạch sẽ, những người dân đi theo hắn lần lượt chuyển vào.

Có Hàn Phi ở đây, sợ hãi trong nội tâm của mọi người cũng được xua tan đi đôi chút, nhưng chính hắn lại cau có mặt mày, con quái vật dính liền hoàn toàn do tuyệt vọng hình thành mà hắn nhìn thấy vẫn chưa xuất hiện.

Trời lại tối sầm, lần này sau khi mặt trời lặn, không biết lần sau mọc sẽ là khi nào.

Cư xá Hạnh Phúc chìm trong bóng tối, cư dân không dám bật đèn nên họ chỉ có thể đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ rồi tập trung vào một tòa nhà.

“Nhân lực vẫn chưa đủ.” Hàn Phi dạy cho những người chơi cách đối phó với quỷ quái, đồng thời yêu cầu Tiểu Vưu và mẹ cô ấy canh giữ lối vào cư xá.

Từ đêm qua đến giờ, tất cả quỷ quái mà đám Hàn Phi giết cuối cùng đều chui vào bụng mẹ Tiểu Vưu, hiện tại thể hình bà ấy đã to lên gấp nhiều lần, so với oán niệm cũng được coi là một tồn tại rất kinh khủng rồi.

"Tôi đi ngoại ô phía tây một chuyến, cố gắng trở về trước mười hai giờ đêm, mấy người hãy bảo vệ tốt cho mọi người."

Ngồi lên chiếc taxi màu đen, Hàn Phi lần này chỉ đem theo Lý Quả Nhi, Diêm Lạc và một người chơi có đặc tính nước tốt, người chơi đó từng là một nhân viên cứu hộ, bản thân cũng là thuần cộng điểm thể lực, vào lúc mấu chốt có thể giúp đỡ một tay.

Vùng hồ lớn mà mẹ của Diêm Lạc nói cách cư xá Hạnh Phúc không xa, đám người Hàn Phi chỉ mất mười phút lái xe là đến nơi.

Quỷ dị là khi chiếc xe tang đen đến gần hồ, tự nó rẽ vào một con đường nhỏ cách xa hồ lớn, 9 nạn nhân trên xe dường như không muốn tiếp cận cái hồ đó.

Mặt trời đã sớm lặn, bóng tối như một bàn tay to che khuất tầm mắt mọi người.

Đèn pha bật sáng, xe tang phóng đi vài trăm mét dọc theo con đường đất gần hồ lớn, cuối cùng dừng lại ở cuối đường.

Bảng hiệu neon phát ra ánh sáng lạnh lẽo ở bên đường, bên hồ có một thị trấn nghỉ dưỡng, nhưng bây giờ hình như trong thị trấn không có một ai.

“Địa điểm thứ 4 cử hành nghi thức của Mộng là ở thị trấn này? Hay là ở bên trong hồ?” Hàn Phi không xuống xe, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết rằng nó có liên quan đến cái hồ này." Mẹ của Diêm Lạc khống chế thân thể của cô gái, khóe môi động đậy, dừng một lúc lâu sau mới nói: "Đúng rồi, Mộng đã đặt một cái tên rất đặc biệt cho cái hồ lớn này, là Tâm Trí."

"Tâm Trí?"

Hàn Phi gật đầu, khoác ba lô vào, đẩy cửa xe.

"Lý Quả Nhi, cô ở trong xe, sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào, những người khác đi cùng tôi." Hàn Phi nắm lấy vai Diêm Lạc, cả hai cùng đi song song về phía trước.

Thị trấn nghỉ dưỡng này không lớn, tổng cộng chỉ có vài tòa nhà, hình như đang thi công nửa chừng thì chủ đầu tư đã bỏ chạy.

"Khách sạn suối nước nóng, trung tâm cho thuê dụng cụ câu cá, trung tâm cho thuê thuyền, trung tâm thông tin du lịch, nhà hàng cá..."

Nhìn kiến trúc hai bên đường, bước chân Hàn Phi đột nhiên dừng lại, mũi giật giật, xoay người đi về phía trung tâm cho thuê thuyền.

"Trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh, dấu giày trên mặt đất cũng còn mới, cỏ dại bị giẫm lên còn chưa hồi phục, có người vừa ở đây."

Hàn Phi yên lặng đến gần, vươn tay mở cửa trung tâm cho thuê thuyền ra.

"Bụp!"

Đĩa đầy thức ăn rơi xuống đất, một bóng người trong bóng tối mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

“Mọi người có nhìn thấy thứ đó không?” Hàn Phi có chút khó hiểu, bóng đen vừa rời đi không phải hình dạng của người.

Lấy đèn pin ra soi vào đĩa thức ăn đã rơi vỡ vụn, bên trong là một miếng thịt sống đẫm máu, như thể nó vừa được xé ra từ một loài động vật.

“Trên đĩa có ghi ba chữ nhà hàng cá, nhưng thịt là một loại thịt của động vật có vú lớn.” Hàn Phi nhặt những mảnh vỡ của đĩa trên mặt đất, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đen rời đi không có dấu giày, chỉ có dấu vết của một vật nặng bị kéo lê ra ngoài.

“Trong thị trấn nghỉ dưỡng này có phải không còn người sống nữa không?” Hàn Phi cầm mảnh vỡ của đĩa thức ăn nhảy ra khỏi cửa sổ, lần theo dấu vết trên mặt đất, đi đến cửa sau của nhà hàng cá.

“Hai người chú ý phía sau lưng.” Hàn Phi cầm dao tái sinh, chậm rãi mở cửa, một mùi tanh thối hăng hắc bốc ra.

Cầm dao tiến lên, Hàn Phi nhìn vào bên trong.

Có một bà lão đi giày cao su, đội khăn trùm đầu đang ngồi trước tủ đá khổng lồ, bà ta quay lưng về phía Hàn Phi, tay cầm một con dao chuyên dụng để cạo vảy cá trong bóng tối.

Tủ đông ở gian bếp sau đã ngừng hoạt động, rất nhiều cá đựng trong đó đã thối rữa, nhưng bà lão dường như không ngửi thấy mùi thối, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Tiếng sột soạt vang lên, vảy cá văng tung tóe khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment